Hoa Và Bướm (Hoa Hoa Hồ Điệp)

Chương 24: Mang thai ký




Hôm sau Cố Tuấn Nghiêu đi làm từ sáng sớm, Mộc Cận ở nhà buồn bực suốt một ngày.

Buổi sáng cô mấy lần định gửi tin nhắn cho Bạc Tam, nhưng trong đầu luôn có suy nghĩ “Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh”, cuối cùng chỉ gửi có hai tin.

Một là: Hôm nay tôi xin phép nghỉ.

Một là: Có cho phép hay không anh cũng nên nói một câu chứ!

Câu trả lời của Bạc Tam cũng lời ít ý nhiều, chỉ một từ: “Được.”

Mộc Cận nhìn chằm chằm vào từ “Được” kia, nghiên cứu suốt cả buổi chiều, đến tối, lúc lên MSN nói chuyện với Tiểu Ảnh là mình đau chân nên xin nghỉ phép cô mới chợt nhớ ra, xin phép nghỉ, chuyện này rõ ràng không thuộc phụ trách của Bạc Tam.

Cô bất chấp vẫn đang nói chuyện với Tiểu Ảnh, khua tay giật lấy khăn mặt đang quấn ở cổ chân, “Tõm” một tiếng ném vào chậu nước thuốc đen sì trước mặt.

NN cái con gấu! Bà đây không tin, không có anh ta thì chết được à!

Buổi tối, Mộc Cận nằm trên giường càu nhàu, trở mình, cô chợt nghĩ đến chiếc Beetle vô cùng đáng yêu kia.

Beetle nha Beetle, Beetle rất đáng yêu. Đỏ xanh vàng, giống như một món đồ chơi, mở ra cái gọi là tuổi tâm lý nhỏ hơn nhiều tuổi sinh lý, chính là người già nhưng tâm không già.

Ai… Nghĩ được đến đây, cô cảm thấy tâm trí cũng mỏi mệt…

Đúng là già rồi, mới suy nghĩ một chút đã cảm thấy tâm tư sức lực đều quá mệt mỏi. Mộc Cận bi thương nghĩ, chiếc Beetle màu đỏ tươi như trên phim, một lần lại một lần đi qua trước mắt cô.

Người đẹp. Người đẹp lái xe.

Soái ca. Soái ca ngồi xe.

Cảnh tượng này, ở đâu mà không khiến người ta YY một hai lần? Nhưng sao trong mơ mà vẫn khiến người ta chói mắt, nghĩ tới lại thấy khó thở!

Người đẹp kia, cô nói xem, cô là một người chưa kết hôn mà sao lại đi Beetle chứ!

Tên soái ca kia, anh nói đi, chỉ là một tên nhóc chưa kết hôn mà sao lại ngồi Beetle chứ!

Chẳng lẽ không biết xe đó phải là vợ chồng mới có thể ngồi được sao a a a a!

Cuối cùng cả đêm mộng mị hỗn loạn, sáng hôm sau Mộc Cận tỉnh lại, đầu đau như búa bổ. Cô vặn vẹo cổ nhảy qua nhảy lại trong phòng, sống chết không chịu ngồi yên.

Một khi ngồi xuống, trong đầu lại hiện lên hình ảnh chiếc Beetle đỏ chói. Kinh khủng hơn, chiếc Beetle kia như biến thành một con nhện độc, hoặc chắc chắn là yêu tinh từ động Bàn Tơ, hiện nguyên hình giương nanh múa vuốt, nện tám cái chân dài chạy lao về phía cô, vừa chạy còn vừa sung sướng hét lớn: hừ hà hà hà, ta phải ăn ngươi, ngươi không thoát được đâu…

Mộc Cận bị dọa sợ đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh, lo lắng không yên, vội vàng gọi điện thoại cầu cứu lão đại.

Ngày thứ ba, Mộc Cận khập khiễng bước vào Thực Huy.

Vừa ngồi vững, Lý Dương, người cùng vào Thực Huy thực tập một đợt với cô, đã tới tìm. Mộc Cận hoài nghi hỏi: “Có việc sao?”

Mặt Lý Dương rất nghiêm nghị, hình như là vẫn chưa nguôi cơn giận, chậm rãi nói: “Hôm qua thầy hướng dẫn gọi điện tới, thầy nói nếu định thi nghiên cứu sinh thì có thể cho thiếu bốn tuần thực tập. Bảo tôi chuyển lời lại với cậu, còn nhớ hình như cậu định thi nghiên cứu sinh, nếu bây giờ vẫn còn muốn thi thì có thể quay về trường sớm.”

“À còn nữa, học phần thực tập không có gì thay đổi. Nếu cậu quyết định về trường thì gọi điện trước cho thầy.” Anh ta bổ sung một câu.

Nói xong bỏ lại một câu “Tôi còn có việc, đi trước” rồi cứ thế đi luôn.

Một cuộc gặp gỡ, Mộc Cận ngây người chỉ nói ba từ.

Có thể quay về sao? Vết thương cũ của Mộc Cận còn chưa lành, giờ lại thêm đau lòng.

Quay đầu lại, cô lấy sổ thực tập tính toán thời gian, nếu như bỏ bốn tuần, thế thì cô còn phải ở lại Thực Huy bao lâu…

Ba tuần lẻ hai ngày!

Hai mươi ba ngày!

Mộc Cận đập đầu xuống mặt bàn, phát ra một tiếng va chạm kinh thiên động địa.

Cú đập này vừa vặn trúng vào cục sưng u mới hai ngày trước, Mộc Cận mang trên trái một đôi cục u thản nhiên tung bay vào toilet gọi điện thoại cho Đâu Đâu.

Vừa nhận điện, Đâu Đâu đã lớn tiếng: “Mộc Cận, cậu theo đuổi được soái ca nhà cậu rồi hả?”

Mộc Cận mếu máo: “Đâu Đâu, tớ cho cậu biết một tin không được tốt, cậu nên chuẩn bị tâm lý.”

Đâu Đâu bĩu môi: “Nói đi, tớ vô cùng có tố chất vượt qua sóng gió. Từ khi bị ông chủ chèn ép balabalabala…”

“Tớ có thai rồi.” Mộc Cận nhìn chằm chằm vào hai cục u của mình trong gương, nghiến răng nghiến lợi nói, “Còn là thai đôi, không khéo còn là thai long phượng…”

Đâu Đâu ở đầu bên kia ngay lập tức phun ra…

Phun xong cô bổ nhào vào mắng: “Mộc Cận cậu mất trí rồi à theo đuổi đàn ông dùng thủ đoạn gì không dùng lại đi dùng mỹ nhân kế đem mình hiến dâng cho hắn ta tớ cho cậu biết dù cậu không có vụ lợi gì mà dâng hiến bản thân nhưng chưa chắc hắn ta đã coi cậu là cái rắm chó gì!”

Nói xong một câu dài, Đâu Đâu ngừng lại thở dốc, tiếp tục dùng khí thế của nữ hoàng, bắt đầu đặt câu hỏi: “Nói, xảy ra khi nào?”

Mộc Cận mắt nhắm mắt mở: “Ba ngày trước một, vừa rồi một.”

Đâu Đâu nổi điên: “Cậu làm chuyện đó mà nói có thai là có thai, hiểu biết của cậu quá là phi thường sáng tạo rồi đấy…”

Bỗng nhiên cô kịp nhận ra, giận quá, giọng nữ cao trong nháy mắt lên đến quãng tám: “Cậu dám chơi tớ! Tớ đã bảo sao mới có hai ngày trước còn nói muốn theo đuổi trai đẹp, không thể nào có thai nhanh như vậy, nói mau, chuyện là thế nào?”

Tuy những lời Đâu Đâu nói rất không kiên nhẫn nhưng lại khiến Mộc Cận cảm thấy ấm áp. Cô nhăn mũi: “Thầy hướng dẫn nói, sinh viên thi nghiên cứu sinh thì có thể cho thiếu bốn tuần thực tập. Nói cách khác, tớ chỉ cần ở Thực Huy hai mươi ba ngày nữa.”

Đâu Đâu ngẩn ra: “Sau đó thì sao?”

Mộc Cận thở dài: “Không có sau đó.”

Đâu Đâu nghẹn lời: “Tớ muốn hỏi là cậu với soái ca nhà cậu xảy ra chuyện gì!”

Mộc Cận thoáng im lặng, cuối cùng nói: “Đâu Đâu, tớ cảm thấy chuyện này không đáng tin cậy. Cậu xem, Bạc Tam vừa trẻ tuổi lại có tiền, còn là con ông cháu cha, người ta dựa vào cái gì mà lại coi trọng một đứa con gái tầm thường như tớ? Cho dù coi như là mắt mờ đi cũng không tin là lại nhìn trúng một đứa con gái tầm thường như tớ, người ta dựa vào đâu mà một lòng một dạ với một đứa con gái tầm thường như tớ? Cho dù có mất trí cũng không thể một lòng một dạ với một đứa con gái tầm thường như tớ, người ta…”

“Được rồi được rồi được rồi, tớ không muốn nghe cậu dài dòng đâu.” Đâu Đâu ngắt lời Mộc Cận, “Tóm lại tớ tổng kết được hai điều. Một là cậu không tự tin, hai là Bạc Tam không đáng tin cậy.”

Mộc Cận gật đầu: “Đúng thế.”

Đâu Đâu bực mình thở dài: “Vậy thì khẩn trương rồi về đi, đỡ phải dằn vặt khổ sở, tránh hơn thiệt với vợ người ta, vừa bẽ mặt lại vừa đau lòng.”

Mộc Cận cắn cắn môi: “Đâu Đâu.”

“Sao.”

“Tớ nhìn thấy anh ta ngồi với một cô gái trên một chiếc Beetle.”

“Ừ.”

“Tớ gặp ác mộng, con côn trùng đó lao về phía tớ giương nanh múa vuốt, sợ muốn chết.”

“Sao?”

“Không. Cậu đang bận gì thì cứ làm đi, tớ suy nghĩ lại một chút.”

Đâu Đâu lại thở dài: “Đừng suy nghĩ nữa, nhân lúc cậu còn chưa hoàn toàn nhảy vào hố lửa mau tranh thủ chạy đi, chờ đến lúc lửa thiêu cháy hết lông mi rồi lại ở đó mà khóc!”

Mộc Cận xoa cục u trên trán, rầu rĩ nói: “Tớ phát hiện ra, sức bật của tớ quá kém, không nhảy lên nổi.”

Đâu Đâu đang muốn nói tiếp thì Mộc Cận nghe thấy bên ngoài nhà vệ sinh có tiếng người gọi tên cô. Cô vội vàng giải thích một câu với Đâu Đâu rồi cúp điện thoại, ra khỏi nhà vệ sinh.

Người vừa gọi Mộc Cận là Tiểu Ảnh.

Vẻ mặt Tiểu Ảnh thần thần bí bí, ghé vào tai Mộc Cận thầm thì nhắc: “Thư ký của giám đốc Bạc vừa đến, đang bàn công việc với chị Mạnh. Cậu không đi dò hỏi tình hình của giám đốc Bạc à?”

Mộc Cận ngẩn ra, nhìn Tiểu Ảnh cười cười: “Tớ tự dưng đi thăm dò anh ta làm gì?”

Tiểu Ảnh trừng mắt nhìn cô, nhìn thế nào cũng thấy vẻ khinh thường: “Giả vờ, lại tiếp tục giả vờ.”

Hai người vừa vào cửa, Mạnh Hoa liền gọi Mộc Cận: “Mộc Cận, bên này chị đang bận không dứt ra được, em qua đây cầm giúp chị cái này lên tầng hai mươi cho giám đốc Bạc ký tên, đi nhanh về nhanh, cô Lý vẫn đang chờ đấy!”

Mộc Cận rớt nước mắt, sắc mặt kì quái nhìn thư ký Lý, cô ta còn đang cười rất tươi, trong lòng thầm oán Tiểu Ảnh đúng là sao chổi đen đủi.

Oán thầm xong, Mộc Cận ôm một chồng tài liệu lên lầu.

Thở ra, hít vào.

Lại thở ra, lại hít vào.

Mộc Cận đứng trước cửa phòng làm việc của Bạc Tam lặp lại nhiều lần động tác trên, cuối cùng nín thở, đang định đẩy cửa thì cửa đột nhiên mở ra!

Bạc Tam thấy Mộc Cận đứng ngoài cửa nhưng không hề kinh ngạc, chỉ nhướng mày hỏi: “Có việc?”

Mộc Cận vội vàng nâng các thứ trong tay lên: “Chị Mạnh nói muốn xin chữ ký của anh.”

Bạc Tam lại tiếp tục nhướng lông mày bên kia nói: “Không phải thư ký Lý xuống dưới tìm cô ấy rồi à? Tại sao lại là cô mang lên?”

Giọng anh không vui, còn có phần lạnh nhạt, dường như muốn mỉa mai dáng vẻ chủ động xin đi giết giặc của Mộc Cận khi tới đây tìm anh.

Khóe miệng Mộc Cận thoáng run rẩy, nhưng không dám nổi bão: “Có thể chị Mạnh muốn ở dưới kia cũng ký một lần, hoặc là những việc chạy vặt thế này nên giao cho tôi để tận dụng.”

Bạc Tam nhìn chằm chằm vào đống tài liệu trong tay cô, ánh mắt lại hướng lên mặt Mộc Cận, cứ như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần, lâu đến nỗi cô cho là anh ta muốn lặp lại tới vô cùng, rốt cục mới mở miệng: “Vào đi.”

Văn phòng vẫn như cũ, nhớ lần trước tại cánh cửa này, cô đã bắt gặp Bạc Tam cùng với một người đẹp đang tiến hành hoạt động bất hợp pháp… Đúng là nơi có phong thủy không tốt, hoặc là cô không hợp với mảnh đất chỗ này.

Hai mắt Mộc Cận trái phải đảo nhanh như chớp, trong bụng âm thầm nhắc đến.

“Được rồi.” Bạc Tam lần lượt ký xong tài liệu trước mắt Mộc Cận, ngồi trên ghế ngẩng đầu lên nhìn cô, sắc mặt bình tĩnh như thường, “Còn có việc gì không?”

“Cái này… ông chủ…” Mộc Cận yếu ớt mở miệng.

“Không có chuyện gì thì xuống đi.” Bạc Tam rõ ràng không có kiên nhẫn để nghe cô nói, một tay anh xoa trán, tay kia day day mi tâm.

“Hôm đó là tôi đau chân nên Cố Tuấn Nghiêu cõng tôi đi bệnh viện.” Mộc Cận giải thích đến nơi đến chốn, “Tuyệt đối không phải như anh nghĩ.”

Nói xong, hai mắt cô sáng long lanh nhìn chằm chằm vào Bạc Tam.

Ai ngờ Bạc Tam không thèm nhìn lên, bàn tay đang ấn mi tâm vung lên: “Biết rồi, đi xuống đi.”

Mộc Cận cắn môi, cuối cùng chân vẫn không chịu nhúc nhích: “Thật sự không phải như anh nghĩ.”

Lần này Bạc Tam ngẩng đầu lên, ánh mắt xoay chuyển trên mặt cô hai vòng, cuối cùng nhìn thẳng vào mắt cô: “Thế nào là như tôi nghĩ?”

“Chính là…” Mộc Cận nghẹn lời, “Là… Như thế.”

Bạc Tam cười khẽ: “Như thế là như nào?”

Hai tay Mộc Cận ôm tập tài liệu, tầm mắt rũ xuống, nói: “Chính là như thế là như thế.”

“Như thế là như thế là như nào?” Bạc Tam cũng nói quanh quẩn theo cô.

Mộc Cận im lặng: “Như thế là như thế là như thế là như thế! Cố Tuấn Nghiêu thật sự không phải ở chỗ tôi!”

Đối với một người đàn ông mà nói những lời như vậy, Mộc Cận cũng cảm thấy hơi xấu hổ. Cô liếm môi, bỏ thêm một câu: “Tôi đau chân, cho nên Cố Tuấn Nghiêu mới tới.”

Bạc Tam lại cười khẽ, trầm thấp giống như tiếng một giọt nước từ trên trời cao rơi xuống vực thẳm: “Anh ta ở hay không ở chỗ cô, liên quan gì tới tôi?”