Hoa Viên Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 48: Sụp Đổ




Nhậm Nhiễm thấy mình nằm mơ.

Trong mơ thấy Do, Do đang đeo tạp dề nấu cơm cho nàng. Nàng từ từ đi đến gần, bất ngờ vòng tay ôm eo của Do. Do quay đầu, nhìn nàng mỉm cười đầy mong đợi.

"Thân ái, sao hôm nay em lại chủ động nấu cơm? Làm món gì ngon vậy?"

"Món sườn yêu thích của chị."

"Tốt vậy?"

"Em nói, chị thích ăn sườn như vậy, nhưng cả người thì gầy trơ xương, thức ăn đã đi đâu? Chị thật lãng phí đồ ăn."

Nhậm Nhiễm dựa vào vai Do cười, cứ như người không có xương dựa vào em ấy.

"Nặng quá."

"Cảnh sát Do, thể lực yếu vậy sao."

"Ai nói cảnh sát thì phải có thể lực?"

Nghe thấy lời này, Nhậm Nhiễm phấn chấn hẳn lên: "Vậy tốt rồi, buổi tối chị sẽ giúp em vận động, tăng cường thể lực."

Do đẩy nàng ra: "Đi, đồ biế.n thái. Em đang nấu cơm đừng có phá, ra phòng khách chờ."

Cơm nước xong, hai người cùng đi tắm, Nhậm Nhiễm tắm xong ở trên giường hôn Do. Đôi môi ngậm lấy ng.ực Do, trêu chọc rất điêu luyện. Đó là nơi nhạy cảm nhất của Do, Nhậm Nhiễm vuốt ve biết bao nhiêu lần ở đó, làm Do bật lên tiếng rên.

"Nhiễm......" - Như dự tính, hai chân Do siết chặt, giang rộng tay ôm lấy Nhậm Nhiễm.

Nhậm Nhiễm ôm lấy cơ thể trầ.n trụi, Do như một đứa trẻ đòi hỏi nàng, chậm rãi thâm nhập vào bên trong Do.

Mỗi lần chạm vào nơi đó, đều ướt đẫm như dự tính.

Nhậm Nhiễm biết rõ, Do đối với sự âu yếm của nàng đều có cảm giác mạnh.

Do yêu nàng, Do vẫn luôn yêu nàng như vậy. Nhậm Nhiễm cũng thế, dù đã nhìn thấy thân thể này bao nhiêu lần, hôn lên bao nhiêu lần, nàng vẫn rất yêu nó.

Do vĩnh viễn rất đẹp, vĩnh viễn hấp dẫn nàng.

"Còn đang nằm mơ à?" - Nhậm Nhiễm cảm thấy đỉnh đầu chợt lạnh đi, như bị dội thẳng một thau nước lạnh, nàng lập tức tỉnh dậy. Nhậm Nhiễm tỉnh dậy, nàng thấy Do bị còng và treo ở đối diện nàng, hai chân cách khỏi mặt đất, cổ tay đã bị còng làm chảy máu.

"Do!!" - Nhậm Nhiễm gọi cô, Do nghe thấy, yếu ớt mở mắt.

"Nhậm Nhiễm....." - Hai chữ vừa ra, Lâm Lăng đứng một bên cầm roi, không chút lưu tình quất vào sườn Do, Do rên nhẹ.

"Lâm Lăng!! Cô dừng tay cho tôi!! Có bản lĩnh thì nhằm vào tôi này!!" - Nhậm Nhiễm cũng bị trói treo lên, nhìn Lâm Lăng quất roi vào Do. Do bị đánh đến quần áo rách ra, có một vệt màu đỏ như máu.

Những vết bầm tím trên mặt Lâm Lăng vẫn còn nhìn thấy rất rõ, nàng cười, nhìn Nhậm Nhiễm nói: "Cô? Được!" - Nói xong, nàng vung roi quất vào người cô hơn chục cái, Nhậm Nhiễm cắn răng không kêu.

"Rất có khí phách." - Lâm Lăng cười vui vẻ, phấn khích như thể nàng sắp bước vào một buổi trình diễn lớn, nàng nới lỏng sợi dây đang trói Nhậm Nhiễm, thả cô xuống. Nhậm Nhiễm lập tức rơi xuống đất, đầu choáng váng. Vừa nãy bị roi quất, kí.ch thích mọi thần kinh trong người cô, đau thấu xương khiến cô muốn kêu lên, nhưng vẫn kìm lại. Lâm Lăng nắm tóc của cô kéo lên, nheo mắt, nhìn khắp khuôn mặt cô, dùng ngón tay đặt lên môi cô, nói: "Cô xem, dù cô chạy đến đâu, cuối cùng vẫn là phải về bên cạnh tôi, đúng không?" - Nói xong thì hôn lên môi cô.

Nhậm Nhiễm tức giận cắn vào môi Lâm Lăng, máu chảy ra. Lâm Lăng tức giận đẩy Nhậm Nhiễm xuống đất, dùng dây thừng trói tay cô ra sau lưng, làm cho cô mất đi khả năng phản kháng.

Nhậm Nhiễm nhìn Do, Do đã không còn sức để nói chuyện, toàn thân đều là vết roi, vết thương toàn là máu. Vết thương ở trên cơ thể xinh đẹp ấy, cứ như những đóa hoa hồng đang nở rực rỡ.

Trước khi nàng khôi phục ý thức, chắc Lâm Lăng đã hành hạ Do từ lâu rồi......

"Do....." - Nhậm Nhiễm đột nhiên cảm thấy bất lực, nàng chỉ có một đôi tay, một cơ thể, vẫn đang sống, nhưng lại không thể cứu được người mình yêu, chỉ đành trơ mắt nhìn người mình yêu nhất, bị người ta hành hạ. Cảm giác bất lực thấm sâu vào tận xương tủy và dây thần kinh của nàng, thậm chí nàng còn cảm thấy, thà chết đi còn hơn.

Máu trên trán Do chảy xuống, che mờ mắt nàng, rất khó chịu, nhưng không thể lau đi. Giờ khắc này, nàng đang nhìn người yêu của mình đau đớn, nhưng lại chẳng thể làm gì được.

Nhậm Nhiễm, chị có hận em không? Ở trong lòng chị, có từng nghĩ, con người của em ngu ngốc không thuốc nào chữa được. Chỉ một lòng theo đuổi cái gọi là chính nghĩa, nhưng lại rơi vào sự nhiệt tình và dịu dàng của chị. Chị có từng nghi ngờ tình yêu của em dành cho chị, không hề mãnh liệt như vậy, thà chúng ta cùng chịu khổ, chứ nhất định không theo chị....

"Vẻ mặt của cô rất thú vị đấy, Nhậm Nhiễm." - Lâm Lăng lật người Nhậm Nhiễm lại, xé áo của cô, lộ ra bộ ng.ực trắng nõn với nội y ren - "Thật là gợi cảm mà..... Trước đây cô đâu có thích cái loại mắc tiền này. Quả nhiên....." - Lâm Lăng liếc nhìn Do nói: "Cảnh sát Do rất giỏi việc này sao?"

"Lâm Lăng." - Nhậm Nhiễm khinh thường cười gằn: "Lâu như vậy rồi, cô vẫn còn yêu tôi sao? Làm ra nhiều chuyện như vậy, là để chiếm được tôi sao?"

Lâm Lăng tối sầm mặt, hung tăng tát một cái vào mặt Nhậm Nhiễm: "Đừng không biết xấu hổ! Yêu cô? Tôi chỉ là muốn nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của cô thôi. Không phải đã có người yêu cô thật lòng rồi sao? Cô có lưu luyếngì với cái người đối diện kia không? Đối với cái người vô tình vô nghĩa như cô, có gì tốt mà tôi phải lưu luyến?"

Chọc giận Lâm Lăng, nhưng Nhậm Nhiễm đã nhận ra ở sâu trong tim nàng có một lỗ hổng.

Tức giận, chính là còn quan tâm.

Nhậm Nhiễm bắt lấy điểm này, để cứu Do: "Lâm Lăng, tôi biết bỏ rơi cô là lỗi của tôi, nhưng dù sai lầm lớn đến đâu cũng là do tôi. Do không có liên quan, cô thả em ấy đi."

"Bỏ rơi?" - Lâm Lăng tức giận xé quần của Nhậm Nhiễm. Nhậm Nhiễm giật mình, linh cảm Lâm Lăng muốn làm gì, cô đỏ mặt hét lên:

"Đừng!!"

"Đừng sao? Tôi đã từng nói cô đừng đi, cô có nghe tôi không? Đúng, là tôi bị cô bỏ rơi, khi tôi yêu cô nhiều như vậy, nhưng cô lại yêu cảnh sát đó. Dù tôi có làm gì, thậm chí vì cô mà chết, cô vẫn không thèm quay đầu nhìn tôi. Bây giờ, cô nói tôi đừng sao? Hừ, có phải quá muộn không?"

Lâm Lăng ném quần của Nhậm Nhiễm qua một bên, kéo qu.. Quay đầu, tuyệt vọng nhìn Do, nói: "Đừng nhìn...."

Đôi mắt Do đã ướt đẫm từ lâu, nhưng nàng vẫn cố gắng hết sức để kiềm chế không khóc.

Đừng nhìn, Nhậm Nhiễm không muốn cô nhìn.

Trước đây, Do rất nghe lời nàng. Nhậm Nhiễm thích cô mặc đồ đen, thì cô liền mặc, Nhậm Nhiễm thích cô đeo kính, ngay cả ngủ cô vẫn không bỏ xuống. Nhậm Nhiễm nói thích thấy cô mặc váy ngắn, thích cái dáng vẻ mất kiên nhẫn của cô khi bị trói trên giường. Do đều nghe lời nàng.

Có đôi khi là tùy hứng, nhưng đại đa số là Do không muốn làm trái ý Nhậm Nhiễm.

Trước đây Nhậm Nhiễm làm cho cô, cùng với cô, đó là vấn đề ranh giới, không thể vượt qua. Nhưng lúc này, vẫn là nghe lời nàng.

Trong nhà, xưa nay đều do Nhậm Nhiễm làm chủ.

Cố nén nước mắt, nhìn cảnh tượng khiến trái tim nàng như ngừng đập, vẫn không rơi một giọt nước mắt.

Vừa nhắm mắt lại, sụp đổ rồi.