Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 237




Chương 237:

Không biết đã qua bao lâu, Triệu Thiên Lãng thở dài, ánh mắt bỗng mở to sáng rực lên: “Tần Thiên Vũ, ba năm xa cách cậu cuối cùng cũng trở lại rồi!”

“Vốn dĩ tôi là tướng lĩnh trẻ kiệt xuất được đặt nhiều kỳ vọng, nhưng vì sự xuất hiện của cậu chắn đi tất cả hào quang vốn có của tôi!”

“Nói đến danh tướng của nước Hoa Hạ, mọi người chỉ đến Tần Thiên Vũ, không thể không nhớ tới Triệu Thiên Lãng tôi!”

“Ngay cả khi có được cái danh xưng chiến thần, vẫn không ít kẻ hoài nghi rốt cuộc có phải ta đã cướp công lao của cậu mới ngồi lên được vị trí này không!”

Bây giờ cậu đã trở lại… Tôi muốn chứng minh cho cả thế giới, cuối cùng thì ai … mới là chiến thần mạnh nhất ở nước Hoa Hạ!”

Nói tới đây, Triệu Thiên Lãng nắm chặt tay lại, hai mắt bừng bừng lửa cháy.

Cũng bởi vì lời tuyên chiến giành ngôi đứng đầu này mà Hoa Hạ rộng lớn vốn yên ả thái bình cũng trở nên dậy sóng.

Mặc dù ngày quyết đấu còn chưa diễn ra thế nhưng không ít hào môn thế gia, kẻ có tiền người có quyền đều đổ xô về Dương Hải.

Thậm chí có tin đồn rằng tám nhà giàu có nhất cũng đã phải người đến chúc tụng!

Tuy nhiên, đối với người dân Dương Hải, cuộc sống không có nhiều thay đổi, dù sao thì với thân phận của họ, họ không thể chạm tới đẳng cấp đó, và họ cũng không đủ tư cách để tham gia lễ trao giải. “Chuông leng keng!”

Đột nhiên, Tần Vũ Phong nhận được một cuộc gọi từ Lâm Kiều Như. “Kiều Như, có chuyện gì vậy?”

“Tần Vũ Phong, bây giờ anh có rảnh không, anh có thể thay tôi tới ga tàu đón người không?” Giọng nói của Lâm Kiều Như mang theo vài phần gấp gáp.

Đón người? Rốt cuộc là đón ai thế? Tần Vũ Phong tò mò hỏi. “Nhà chú tôi nói muốn đến Dương Hải làm khách! Mẹ tôi còn đang nằm viện, bên công ty còn có dự án mới nên không thể bỏ ra ngoài được…” Lâm Kiều Như nói. “Được rồi, không có vấn đề gì! Em gửi cho anh ảnh và tên của họ được không!” Tần Vũ Phong đồng ý. “Cái đó…nhà cậu tôi tham giàu khinh nghèo tính tình cũng không được tốt lắm! Nếu có điều gì phật ý, anh bỏ qua cho nha!”

Lâm Kiều Như giọng có chút lo lắng.

Từ nhỏ đến lớn, cô không có ấn tượng tốt với gia đình nhà cậu.

Cậu cô Triệu Đại Hải, chuyện tốt không làm chỉ suốt ngày chém gió. Khoe khoang mình quen biết với người này người kia giỏi giang. Thực là chẳng để làm gì.

Mợ cô Mã Xuân Phương, cũng chỉ là tiểu thương ở chợ nhưng có thể vì chuyện như cái lông sợi tóc mà cãi nhau với người ta cả ngày.

Về phần anh họ Triệu Quyền, lại càng kỳ quái!

Tối này chỉ biết ăn chơi lêu lổng không học hành tử tế cũng chẳng có nghề ngỗng gì tốt nghiệp một cái liền chẳng khác gì mấy tên du côn đầu đường xó chợ.

Trước đây, khi mẹ cô, Triệu Như Lan, mắc bệnh ung thư, Lâm Kiều Như cũng đã nhờ gia đình người cậu này giúp đỡ, nhưng còn bị người ta đóng cửa không tiếp.

Ai mà biết bây giờ gia đình nhà người cậu kia lại đến tìm cô, da mặt cô lại mỏng như vậy không thể từ chối.

Năm giờ chiều, ga xe lửa Dương Hải.

Gia đình ba người của Triệu Đại Hải bước ra, mang theo cả tá vali túi lớn túi nhỏ. “Bác Triệu phải không? Kiều Như nhờ cháu đến đón?”

Tần Vũ Phong chủ động bước tới chào hỏi.

Triệu Đại Hải nhìn anh ta một cái, thấy anh ta ăn mặc rất bình thường, bộ dạng không tốt, cũng không có coi trọng.

Nhìn từ bên ngoài, không ai có thể nghĩ rằng Tần Vũ Phong trước mặt lại là chủ tịch tập đoàn Phong Vân, chiến thần Thiên Vũ trong truyền thuyết “Cháu gái tôi đâu, sao nó không đích thân đến đón tôi?” Triệu Đại Hải bất mãn nói. “Kiều Như đang làm việc bận tới mức tối mắt tối mũi không đón được! Mọi người đi theo cháu, xe ở phía trước!”

Tần Vũ Phong lên tiếng giải thích, nhưng trong lòng lại có chút không vui.

Triệu Đại Hải này khẩu khí cũng lớn thật, ông ta còn muốn người khác đích thân đến đón tiếp, thực sự nghĩ mình là nhân vật nổi tiếng gì chứ?

“Ồ! Không ngờ…em họ bây giờ đã có cả tài xế rồi!”

Triệu Quyền không quen biết Tần Vũ Phong, mà lại coi anh là tài xế.

Mã Xuân Phương bên cạnh tỏ ra vẻ hưng phấn, mặt mày hớn hở nói: “Chậc chậc… Xem ra, như lời đồn đại, con bé đó thực sự ở bên cạnh chủ tịch tập đoàn Phong Vân rồi!”

“Chủ tịch tập đoàn Phong Vân, ngồi trên đống tiền trị giá cả triệu tỉ bạc! Cô em họ này đúng là gặp vận bay lên cành cao hóa thành phượng hoàng rồi!”

“Lần này chúng ta làm ăn phát đạt thật rồi. Không lấy được năm bảy tỷ thì chúng ta không về nữa!”