Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 470




Chương 470: Săn bắn

Đại bản doanh của Tân phiệt không phải là một phủ đệ nằm trong Đế Đô, mà là trên một ngọn núi nhỏ ở ngoại ô.

Trong bán kính khoảng một trăm sáu mươi kilomet, đều là dấu ấn của Tần phiệt.

Nơi này được canh phòng một cách vô cùng nghiêm ngặt. Cứ ba bước là có một trạm, năm bước là có một đồn canh gác. Người bình thường căn bản không dám tới gần.

“Ầm ầm!”

Một chiếc Bentley phiên bản dài hơn đang chậm rãi dừng lại ở chân núi thì lập tức bị lính gác ngăn lại.

“Người đang đi tới màu dừng lại!”

Cửa sổ xe được hạ xuống và lộ ra khuôn mặt Khương Thiên Tử.

“Thì ra là thiếu chủ Khương”

Mấy lính gác đồng loạt nở một nụ cười ân cần, thái độ của bọn họ cũng trở nên cung kính hơn vài phần.

“Tôi tới tìm em họ Thiên Lâm” Khương Thiên Tử trầm giọng nói.

“Thiếu chủ nhà tôi đang săn bắn ở sau núi, không cho người khác đến quấy rầy!” Lính gác trả lời.

“Vậy tôi sẽ trực tiếp đi qua đó”

Khương Thiên Tử trực tiếp xuống xe, đi bộ về phía khu săn bắn ở sau núi.

“A a a!”

Ở một khoảng cách rất xa, người ta vẫn có thể nghe thấy một tiếng la hét chói tại.

Sau khi Khương Thiên Tử đi vào khu săn bắn, anh ta chỉ thấy một thanh niên tuấn tú đang cưỡi ngựa.

Người đàn ông đó tầm khoảng hơn hai mươi tuổi, mặt như mặt trăng vào đêm trung thu, sắc như hoa xuân lúc bình minh, tóc mái như đao cắt, lông mày như tranh mực, khí thế hiên ngang.

Bất cứ ai nhìn thấy cũng đều phải nói đây là một “người đàn ông đẹp”.

Người này chính là Tần Thiên Lâm!

Tần Thiên Vương và Khương Thạch Phương sinh ra một đứa con trai, đó chính là thiếu chủ của Tần phiệt, cũng là người em trai cùng bố khác mẹ của Tần Vũ Phong.

Lúc trước, bởi vì luyện công mà anh ta đã hỏa nhập ma, cho nên đã bị phế hết võ công.

Cho nên bây giờ thoạt nhìn, ngoại trừ vẻ đẹp trai này ra, anh ta chỉ còn một bộ dạng ốm yếu.

Trong tay Tần Thiên Lâm đang cầm cùng tên và nhắm vào con mồi phía trước.

Tuy nhiên, điều làm cho người ta cảm thấy khiếp sợ chính là…

Thứ mà cậu ta đang săn bắn, không phải là một con thú hoang dã hay một con chim đang bay mà là những cô gái mặc quần áo mỏng.

Những cô gái này đều có vẻ ngoài xuất chúng. Cho dù là tùy tiện chọn một người đi ra, cũng đều là người đẹp cấp hoa hậu.

Lúc này trong gió lạnh mà lại ăn mặc mát mẻ và đơn bạc như vậy. Hơn nữa, bọn họ còn mang theo xiềng xích trên người cho nên hành động bất tiện, chỉ có thể nằm sấp trên mặt đất mà bò một cách chật vật.

Ánh mắt của bọn họ đều tràn đầy sợ hãi, giống như những con nai nhỏ đang lo sợ.

“Ha ha ha…”

Tần Thiên Lâm cười một tiếng rất dữ tợn. Khi nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi phải chạy trốn của những cô gái đó, có vẻ như anh ta đã đạt được sự thỏa mãn cao nhất.

“Ket!”

Tần Thiên Lâm giương cung tên lên rồi bắn ra một mũi tên sắc nét.

“A!”

Một cô gái tóc dài như thác nước đã kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất. Lúc này, bụng của cô gái đó đã bị mũi tên sắc bén xuyên thủng, thân thể mềm mại cứ cứng rắn mà đóng đinh trên mặt đất.

Máu tươi màu đỏ thắm không ngừng chảy ra, nhuộm đỏ hơn một nửa thân thể của cô gái đó.

Thương thể nghiêm trọng như vậy, nếu không kịp thời trị liệu, chắc chắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng mà, những thị vệ bên cạnh không những không tiến lên cứu viện, mà còn đứng một bên rồi không ngừng nói mấy câu nịnh nọt Tần Thiên Lâm:

“Không hổ là thiếu chủ!”

“Đúng là bách phát bách trúng”

“Khả năng bắn tên như vậy, trong cả nước Hoa Hạ này không ai có thể so sánh với ngài”

Nghe được những lời khen này, Tần Thiện Lâm lại càng lộ ra vẻ kiêu ngạo và đắc ý hơn. Anh ta vung tay lên:

“Con mồi này ban thưởng cho các người”

“Cảm ơn thiếu chủ!”

Vẻ mặt của những thị vệ kia có vẻ mừng rỡ. Bọn họ lập tức nhào về phía cô gái bị thương nặng ngã xuống đất kia.

Một lúc sau, Tần Thiên Lâm mới quay đầu lại và phát hiện Khương Thiên Tử đang đứng ở phía sau.