Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 609




Chương 609:

Lâm Kiều Như hung hãn nhổ một cái về phía người bên kia điện thoại: “Anh cái tên khốn này, tôi tuyệt đối sẽ không nói cho anh biết đâu!”

Bây giờ thậm chí cô còn có chút hận mình được dạy dỗ quá tốt, ngay cả khi muốn chửi Tần Thiên Lâm này, cũng không biết nên nói cái gì.

Cô nhướn mày một cái, định cúp điện thoại.

Nhưng mà Tân Thiên Lâm ở đầu dây bên kia, trái lại cười ha ha, không chút nào tức giận, trong lòng đã định liệu trước tiếp tục nói: “Chẳng lẽ… cô Kiều Như không quan tâm tính mạng của mẹ cô sao?”

“Lời này của anh có ý gì?” Lâm Kiều Như trong lòng kinh hoàng, theo bản năng truy hỏi.

“A a!”

Tân Thiên Lâm thành thạo đáp lại: “Không có ý gì, bác gái thật đúng là người đẹp, tuy tuổi đã cao nhưng vẫn còn nét đẹp. Nếu như bị đánh chết tươi, cô Kiều Như có phải cũng sẽ cảm thấy rất đáng tiếc không?”

Tân Thiên Lâm nói xong câu này, sau đó anh ta ngậm miệng, nhưng âm thanh trong điện thoại, truyền tới một cách rõ ràng.

“Hu hu hu…”

Là tiếng khóc của Triệu Như Lan.

“Đám khốn khiến các người, các người muốn làm gì! Thả tôi ra!”

“A.”

“Bốp!”

Âm thanh một bạt tại đánh vào mặt vang lên!

“Bà già này, đừng có không biết tốt xấu…”

“Mę!”

Trong khoảnh khắc Lâm Kiều Như nghe được giọng nói của Triệu Như Lan, cô bật khóc: “Mẹ, mẹ thế nào rồi? Mẹ đừng sợ, bây giờ con sẽ tới cứu mẹ!”

Tần Thiên Lam chắc là mở loa ngoài, Lâm Kiều Như gần như có thể nghe được âm thanh vọng lại của chính mình.

Triệu Như Lan đột nhiên ý thức được, người đàn ông trẻ tuổi lạnh lẽo nhìn mình, là đang dùng mình để uy hiếp con gái.

“Kiều Như!”

Triệu Như Lan cũng khóc, nói: “Con không cần phải để ý đến mẹ! Con đừng mắc lừa hắn ta, con chạy mau! Cùng lắm mẹ liều mạng với bọn họ, Kiều Như chạy mau! Chạy càng xa càng tốt!”

Nhưng mà Lâm Kiều Như sao có thể vứt bỏ mẹ mình, khoanh tay đứng nhìn chứ?

Lâm Kiều Như không dám tưởng tượng, hiện tại mẹ của mình đang ở trong tình cảnh thế nào, cô vội vàng thoả hiệp với Tân Thiên Lâm.

Cô không thể sống mà không có mẹ!

“Tôi… tôi ở, tôi ở trong một rừng cây nhỏ ở bên đường, cụ thể là chỗ nào, tôi cũng không biết.”

Lâm Kiều Như vừa khóc vừa trả lời: “Tôi chỉ biết là, tôi đi không bao lâu, liền ngã xuống một cái hố to, trước đó các người đã từng tới nơi này, nhưng không tìm trong cái hố nào…”

Tần Thiên Lâm cầm điện thoại, cười lạnh một tiếng, gương mặt thoáng qua một tia lạnh lẽo.

“Tốt lắm, bà Triệu Như Lan, là khách quý của chúng ta, thả bà ta ra”

“Vâng!”

Âm thanh nền một lần nữa quay về yên tĩnh, Lâm Kiều Như, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi…

Mà giờ khắc này, ở sân bay Đông Hải, Tần Vũ Phong ngồi trên chuyên cơ, cuối cùng cũng tới Đông Hải. Tám trăm tướng sĩ tinh nhuệ của doanh trại Thần Sách đã tập trung đủ. Bọn họ mặc quân phục, anh vũ bất phàm!

Đội hình đều nhịp, khoảng tám trăm tướng sĩ, đều là người bước ra từ trong máu ngoài sa trường, khí chất hung hãn, sống lưng thẳng tắp, không người nào xì xào bàn tán, hoặc châu đầu ghẻ tai, tất cả đều mang mặt mũi vô cùng nghiêm túc!

Tám trăm tướng sĩ xếp hàng ở một nơi, tạo thành hiệu quả thị giác, hết sức rung động! Tựa như chỉ cần có người ra lệnh một tiếng, là lập tức có thể công thành cướp trì!

Nhưng mà hiện tại tám trăm tướng sĩ không có động tác nào khác, bọn họ xếp hàng ở chỗ này, tinh thần phấn chấn, chỉ vì cung kính chờ đợi một người!

Đứng đầu trăm tướng, chiến thần Thiên Vũ!

Vua của bọn họ, sắp đến rồi!