Hoắc Tổng, Mời Tiếp Chiêu!

Chương 125: Chờ anh về




Cô chui vào trong lòng anh lắc đầu, "Không có, vừa rồi trong nhóm Wechat có người nhắn tin tới, em bị thông báo tin nhắn đánh thức."

Là cái gã Hàn Huệ Minh kia đang có bạn gái, phát cẩu lương lên nhóm buôn chuyện, gửi liền mấy tấm ảnh, cô cũng bị thông báo tin nhắn hàng loạt làm cho tỉnh giấc.

Hoắc Lăng Trầm nghe vậy khẽ nhíu mày, cầm lấy điện thoại di động của cô, cứ như đang muốn xem xem là ai cả gan dám đánh thức vợ anh đang ngủ.

Niên Nhã Tuyền nhớ tới kẻ cầm đầu là Hàn Huệ Minh, sợ Hoắc Lăng Trầm lại chỉnh thằng nhóc đó thêm lần nữa, vội vàng bắt lấy tay của Hoắc Lăng Trầm, ra vẻ nũng nịu, "Không có việc gì cả, một đứa bạn của em có chuyện vui, vui quá mới nhắn tin tới, chồng à, em buồn ngủ lắm rồi, nhanh nhanh ôm em ngủ có được không?"

Chút tâm tư nhỏ đó của cô chẳng lẽ anh còn nhìn không ra sao? Anh hơi câu khóe môi, cánh tay đang định lấy điện thoại, giờ lại vòng láy eo của cô, hai người cùng nhau nằm xuống đi ngủ.

Trên giường lớn, cô đặt đầu lên vai của anh, cả người co lại trong ngực anh, nhu thuận nhắm mắt lại.

"Chủ nhật mà còn nhiều việc đến vậy, mệt lắm nhỉ?" Niên Nhã Tuyền ngẩng đầu, đau lòng sờ lên gương mặt của anh.

Hoắc Lăng Trầm bắt lấy bàn tay nhỏ của cô, "Không mệt, nhanh ngủ đi, sáng mai có lớp yoga!"

Lớp yoga sáng mại, cô cần phải thức dậy sớm một chút, Niên Nhã Tuyền bình thường rất ngủ nướng, nếu như không ngủ sớm một chút, sáng mai khẳng định dậy không nổi.

"Được thôi.." Cô nghe lời nhắm mắt lại, không tới hai phút đã ngủ say trong ngực của người đàn ông rồi.

Sáng hôm sau, bởi vì Niên Nhã Tuyền phải đi học, Hoắc Lăng Trầm có hội nghị quan trọng, việc đưa Lạc Tử Sênh ra sân bay.. Rơi trúng đầu của Hàn Tiêu.

Lúc Niên Nhã Tuyền chia tay với Lạc Tử Sênh, xe của Hàn Tiêu đã đỗ ngay cửa biệt thự, nhìn thấy hai người phụ nữ, anh ta huýt sáo, "Này, mẹ Hoắc xinh đẹp! Em dâu xinh đẹp! Chào buổi sáng!"

Niên Nhã Tuyền phất phất tay với anh ta, "Chào buổi sáng nhé Hàn đại thiếu gia!"

Lạc Tử Sênh nhìn Hàn Tiêu cà lơ phất phơ, nụ cười trên môi lại đậm hơn mấy phần, "Cái thằng bé này, mẹ Hoắc sắp đi rồi, con mới chịu đến!"

Hàn Tiêu ôm lấy Lạc Tử Sênh, "Aizz, nghe nói mẹ về Việt Thành, con phải bay trong đêm để về đây đấy, vẫn may là còn kịp tiễn mẹ ra sân bay. Hôm nay nếu con không gặp được mẹ, một tháng sau con nhất định sẽ ăn không ngon ngủ không ngon vì hối tiếc mất!"

Lạc Tử Sênh rất cạn lời với cái lưỡi trơn tru của anh ta, "Cái thằng, cũng không trách sao lại có nhiều bạn gái đến vậy, cũng là do cái miệng này lắc lư lôi kéo về mà ra!"

Hàn Tiêu nghe vậy thì ra vẻ cuống cuồng làm tư thế xuỵt xuỵt, hạ thấp giọng nói, "Mẹ Hoắc à con có vợ chưa cưới đấy, sau này đừng có nói như vậy nhé, bằng không vợ con mà chạy rồi, mẹ phải đền cho con tám chín người vợ khác đấy!"

Niên Nhã Tuyền ngước lên trời liếc mắt một cái, thật bội phục tính cách của hai anh em nhà họ Hàn, mặc dù cùng cha khác mẹ. Nhưng nhìn thấy Hàn Tiêu cứ như là đang nhìn thấy Hàn Huệ Minh vậy, gặp Hàn Huệ Minh, cũng giống như gặp được Hàn Tiêu.

Giống nhau từ một khuôn đúc ra vậy, miệng lưỡi ngọt ngào như nhau, cà lơ phất phơ cũng như nhau.

Lạc Tử Sênh nhìn thoáng qua trong xe của anh ta, "Ủa? Vợ chưa cưới đâu, có đó không để mẹ Hoắc xem xem?"

Hàn Tiêu lắc đầu, "Lần này không tới, con mới đón cô ấy từ nước ngoài về, lần sau nhé mẹ Hoắc, hoặc là lần sau con dẫn cô ấy đến New York một chuyến cho mẹ gặp."

"Được."

Mới đó đã sắp tới giờ vào học rồi, Niên Nhã Tuyền sau khi tạm biệt với bọn họ, ngồi lên xe của bác Văn. Xe của Hàn Tiêu đưa Lạc Tử Sênh đi về phía sân bay.

Tiết thứ hai buổi chiều, Niên Nhã Tuyền nhận được điện thoại của Hoắc Lăng Trầm, tí nữa anh phải đến thành phố Lâm công tác. Niên Nhã Tuyền nao nao, "Sao lại đột ngột vậy?" Cô vẫn chưa chuẩn bị chút tâm lý nào cả.

"Ừm, hiện giờ có chút tình hình khẩn cấp, chắc phải một tuần lễ, em ở nhà ngoan ngoãn nhé."

"Vâng!" Nghĩ tới suốt một tuần lễ sẽ không gặp được anh, tâm tình của Niên Nhã Tuyền chợt thấy vắng vẻ.

Hoắc Lăng Trầm nhớ tới một việc, "Tối mai em thay anh tham gia một buổi tiệc tối, để anh bảo Trọng Hải Trình đi với em."

Cô gái kinh ngạc thấp giọng hô lên, "Em thay anh?"

"Ừm, là một buổi tiệc ăn mừng của công ty của một trưởng bối, anh sẽ nói cho người đó biết thân phận của em trước." Cô muốn kết hôn âm thầm cũng không vấn đề gì, anh không ngại, nhưng cái gì nó cũng có hạn sử dụng mà.

Cũng lắm là đợi đến lúc cô tốt nghiệp, vừa tốt nghiệp xong thì bọn họ sẽ không còn cần thiết phải âm thầm nữa.

Cô gái không chắc chắn hỏi, "Em.. Có được không vậy? Anh không sợ em phá hỏng à?"

"Không đâu, em đem quà tặng cho bên chủ sự xong, sau đó tìm một chỗ an tĩnh ăn vặt gì đó là được."

Niên Nhã Tuyền nhịn không được cười ra tiếng, "Anh đáng ghét thật đấy! Còn lâu em mới ăn vặt!"

Hôm nay dường như tâm trạng của người đàn ông cũng rất tốt, còn nói đùa thêm với cô, "Ơ? Lần trước trong buổi tiệc được tổ chức trên tàu ấy, anh thấy một cô gái nào đó trốn sang khu vực bánh kem ăn uống cũng vui vẻ sảng khoái lắm mà!"

Cô không hổ là ăn hàng, có thể ngồi ở chỗ đó ăn hơn nửa tiếng đồng hồ, không khép miệng được.

Hả? Niên Nhã Tuyền suy nghĩ lại một chút, "Lần ở trên tàu kia? Đừng nói nữa, đều do cái tên không đáng tin Hàn Huệ Minh kia!" Vừa mới lên tới tàu đã vứt cô sang một xó xỉnh khác, còn mình thì đi cưa gái xinh!

Có điều, "Hoắc Lăng Trầm, lần đó anh vậy mà lại ném luôn cả vợ của mình xuống biển!"

Cô gái lại bắt đầu lật chuyện xưa ra kể.

Hoắc Lăng Trầm nhịn không được cười phá lên, "Lúc đó em nên nói với anh em là ai chứ!" Bây giờ anh rất may mắn, may mắn là Niên Nhã Tuyền biết bơi, nếu như ngày đó Niên Nhã Tuyền không đi lên lại được, anh cũng sẽ không có được những ngày hạnh phúc và vui vẻ như hiện giờ.

"Hoắc đại tổng tài như anh ngay cả vợ mình là ai cũng không biết, trách em được chắc?"

"Trách anh, trách anh, anh xin lỗi nhiều nhé bà xã đại nhân, sau này sẽ không vậy nữa đâu." Anh an ủi cô, trong giọng nói mang theo chút vẻ lấy lòng.

Niên Nhã Tuyền kiêu ngạo hừ một tiếng, "Bởi vì đến bây giờ em vẫn chưa sao nên nhân từ tha thứ cho anh đấy!"

"Vậy có phải là anh nên cảm ơn em không?"

"Đương nhiên! Có điều Hoắc đại tổng tài cũng không cần quá khách khí, dù sao chúng ta là người một nhà cả mà thôi! Hehehe.." Cô đứng dưới tàng cây, nhìn lên nắng ấm trên trời, nở một nụ cười hạnh phúc.

Người một nhà.. Hoắc Lăng Trầm lần đầu tiên cảm giác cái danh từ này rất đẹp đẽ, "Bà xã, chờ anh về!"

"Vâng! Ông xã!"

Khách sạn năm sao Thụy Hàng

Màn đêm chậm rãi buông xuống, vô số những xe sang trọng dừng lại ở cổng khách sạn, từ trên xe bước xuống từng người đàn ông đàn bà quần áo ngăn nắp chỉnh tề.

Trong khách sạn được tập đoàn Khải Tư đặt bao hết toàn bộ để tổ chức buổi tiệc mừng ngày thành lập năm mươi năm tròn, bất luận là đại sảnh hay là vườn cây phía sau, khắp nơi đều là khách mời tham gia yến hội, khoảng chừng hơn ngàn vị khách.

Trong đại sảnh khách sạn tổng giám đốc tập đoàn Khải Tư đang bắt đầu đọc lời chào mừng, đoàn đội quan hệ xã hội đứng ở cổng tiếp khách nhìn thoáng qua thời gian, buổi tiệc bắt đầu được sáu bảy phút sau, ông chủ đặt biệt dặn dò tiếp đón trợ lý Trọng và một vị khách quý nữa vẫn chưa tới..

Mười lăm phút sau, một chiếc Mercedes Benz màu đỏ chót gào thét với tốc độ siêu bão chạy đến, cuối cùng dừng lại ngay cửa khách sạn.

Đoàn đội quan hệ xã hội xem bảng số xe, quả nhiên là cao quý khó sánh bằng, đoán chừng là trợ lý Trọng và một vị khách quý thần bí nào đó của tập đoàn ZL đến, khách sáo tiến lên đón tiếp.

Cô gái ngồi trên ghế lái, trong phút chốc phanh gấp đó, trán xém chút thì đập vào tay lái. Người đàn ông ngồi trên ghế phụ cũng không tốt đẹp gì hơn cho cam, anh vỗ vỗ lên trái tim nhỏ vừa bị dọa không hề nhẹ, "Phu nhân, có thể xuống xe rồi!"