Hoài Tổng Anh Tránh Ra!

Chương 106: 106: Ngoại Truyện Tịnh Hạo Thần





Có một điều mà từ trước tới nay Lưu Mộng Tuyền không hề biết chính là Tịnh Dương đã thích cô từ rất lâu, từ ngay lần đầu gặp cô liền thích.
Tuy rằng ba người cùng lớn lên nhưng lại không có giao thoa nhiều, cho đến một hôm cô đến nhà anh chơi.

Anh vẫn nhớ cô mặc chiếc váy màu nâu, vô cùng trẻ trung và xinh đẹp.

Đứng ở ngoài cửa phòng gọi anh xuống ăn cơm.
Cô nhóc 18 tuổi xinh đẹp và ngây thơ, mỉm cười gọi anh “Anh Tịnh Dương, em mời anh xuống ăn cơm!” Giọng nói trong lành, ngọt ngào truyền vào tai anh, làm anh nhận ra, cô nhóc mà anh trông coi hàng ngày đã lớn rồi.
Những ngày sau đó anh bắt đầu tiếp cận cô nhưng do tính chất công việc mà anh lại để lỡ cô một lần nữa.

Cho đến khi cô cùng Tịnh Kỳ từ Pháp trở lại, đứng trước mặt anh, tuyên bố rằng muốn theo đuổi anh.
Vốn cứ nghĩ chỉ là lời nói đùa nhưng những hành động sau đó của cô làm anh không tài nào kiềm chế được bản thân mình, cho đến đêm ở Mỹ, cô thuộc về anh, anh liền biết đời này, cho dù có chết, anh cũng không buông tay.
Tịnh Dương nhìn người con gái đang đứng trước mặt mình, nhớ lại toàn bộ những chuyện hai người cùng nhau trải qua, thầm hứa nhất định sẽ khiến cho quãng đời còn lại của cô thật hạnh phúc.
“Tịnh Dương con có bằng lòng lấy Mộng Tuyền làm vợ, yêu thương, chân trọng hết lòng hay không?”
Tịnh Dương nhìn về phía Lưu Mộng Tuyền, nắm chặt tay cô “Con bằng lòng.”
“Mộng Tuyền con có bằng lòng lấy Tịnh Dương làm chồng, yêu thương, chân trọng hết lòng hay không?”

“Con bằng lòng.” Lưu Mộng Tuyền mỉm cười, đáp lại ánh mắt của anh.
Người đàn ông này rốt cuộc đã là của cô.
“Bà xã…” Tịnh Dương vui vẻ nhìn cô
“Anh gọi em” Lưu Mộng Tuyền cười đáp
“Bà xã…”
“Dạ”
“Bà xã…”
“...”
“Bà xã…”
“...” Anh gọi quá nhiều lần làm cô hết muốn trả lời anh.
“Bà xã…”
“Tịnh Dương, anh muốn nói gì?” Người này thật là, tai cô sắp mọc kén luôn rồi.
Tịnh Dương cười như không cười nhìn về phía cô “Bà xã, hôm nay là đêm tân hôn mà em lề mề như vậy, là muốn anh giúp đỡ sao?” Nói xong liền bước nhanh về phía cô.
Anh bế cô đặt lên trên giường, sau đó không nhanh không chậm mà cởi bỏ chiếc váy vướng víu trên người cô.

Làn da của cô cực tốt, nơi nào cũng trơn mượt, Tịnh Dương yêu thích vuốt v e, thậm chí có nơi bị chà xát đến nổi lên dấu đỏ.
Cảm giác tê dại trên ngực khiến cho Lưu Mộng Tuyền không nhịn được nhẹ nhàng ngâm lên, nghe được âm thanh này Tịnh Dương chỉ cảm thấy dưới bụng như muốn nổ tung.
Một tay x0a nắn bờ m ông của cô, một tay nắm lấy bộ ng ực trắng nõn.

Nụ hôn của anh dần dần xuống tới trên bụng cô.

Lưu Mộng Tuyền cảm thấy cơ thể mình đang nóng dần lên, đôi mắt mông lung nhìn anh: “Khó chịu… khó chịu.”
Tịnh Dương như là làm chuyện xấu hướng đến lỗ tai của cô thổi khí nóng, tay còn lại đùa bỡn hai điểm đỏ hồng trên ngực, một lát sau anh tách hai đùi của cô ra, đem toàn bộ cơ thể của cô mở rộng, cảnh đẹp trước mắt khiến hô hấp của anh trở nên nặng nhọc, trên trán cũng rịn một tầng mồ hôi, nhìn chằm chằm nơi nho nhỏ, miệng nuốt nước miếng một cái, phần dưới bụng cũng đã sớm ra sức chờ phát động.
“Ưm… Tịnh Dương…” Lưu Mộng Tuyền ngâm nga “Muốn… em muốn…”
“Muốn cái gì?” Tịnh Dương rút ngón tay ra, kề bên lỗ tai cô khàn khàn nói, anh nhìn thấy rõ chất lỏng trong suốt ấm áp bao quanh, ngón tay lại ra ra vào vào, chất lỏng theo đó chảy xuống.

Không nhịn được lại tăng thêm một ngón, cô thật sự quá chặt.

“Muốn… anh… em muốn anh.” Bàn tay cô sờ loạn trên người anh, sờ đến cơ bụng sáu múi liền dừng lại, cứ liên tục vuốt v e, giống như đứa bé tìm được đồ chơi yêu thích của mình.
Đây là trắng trợn quyến rũ! Mồ hôi của anh từng giọt từng giọt rơi trên người cô, tựa như muốn đốt cháy cả làn da cô.

Anh rút ngón tay ra, đỡ hông của cô, động một cái liền đâm thẳng vào.
“A… Tịnh Dương…” Kh0ái cảm mãnh liệt đột nhiên ập tới khiến cô không thể chịu nổi, cô ngửa đầu r3n rỉ, ánh mắt mông lung nhìn người đàn ông trên người, bắt lấy cánh tay anh, giống như đang tìm lấy cảm giác an toàn.
“Mộng Tuyền…” Anh cúi đầu ngậm lấy lưỡi, hôn cô thật sâu, trao đổi hơi thở cho nhau, cô vòng tay lên lưng anh, xem anh như chỗ dựa duy nhất: “Chậm… chậm một chút.”
Tịnh Dương không để ý tới cô, há miệng ngậm lấy điểm đỏ ửng của cô, nhẹ nhàng m*t vào, mơ mơ hồ hồ hỏi: “Thoải mái không?”
“Không… không… quá nhanh…”
“Không?” Tịnh Dương ôm cô vào ngực, để cô ngồi trên đùi mình: “Xem ra anh còn chưa thật cố gắng.” Nói xong liền dùng sức va chạm.
Bộ ng ực của Lưu Mộng Tuyền theo động tác của anh mà run rẩy không ngừng, một bên anh ra sức đụng mạnh vào cơ thể cô, lại vừa hôn khắp trên người cô, bàn tay nắm thật chặt, dùng sức ép cô vào phía anh, dán chặt vào anh không chừa một kẻ hở, thân thể theo tiết tấu của anh mà đong đưa.
Năm năm sau.
“Tịnh… Hạo… Thần, con đứng lại đó cho mẹ!” Lưu Mộng Tuyền đuổi theo sau lưng cậu nhóc.
“Con không, mẹ, mẹ chỉ biết gạt người, lần trước chính là bị mẹ lừa như vậy.” Đứa trẻ con vừa nhìn là biết rất lanh lợi, con ngươi quay tròn một vòng là có ý tưởng.

Nó muốn đi tìm Củ Cải và Đậu Đậu có hai đứa nó thì mẹ không đánh nó được rồi.
Lưu Mộng Tuyền thấy thực sự không đuổi kịp thằng nhóc bướng bỉnh này liền hô một tiếng từ xa: “Thằng ranh, có bản lĩnh con cứ đừng trở về.” Sau đó thở phì phò đi về nhà.

Nhìn hướng chạy là đã biết nó đến nhà ai rồi.
Đúng vậy Tịnh Hạo Thần chính là con trai của Lưu Mộng Tuyền và Tịnh Dương, năm nay đã hơn ba tuổi, vô cùng nghịch ngợm.

“Củ Cải, Đậu Đậu, mau giúp em! Mẹ em sắp đến rồi!” Chưa kịp vào nhà Tịnh Hạo Thần đã hét to, vừa hay hôm nay Tịnh Kỳ ở nhà nhìn thấy cháu trai cô có chút buồn cười.
Xem ra lại chọc giận Mộng Tuyền, cô đưa tay ôm cậu nhóc vào lòng.
“Củ Cải và Đậu Đậu đang ngủ trưa, cô mang con đi ngủ cùng các em được không?”
Tịnh Hạo Thần nhìn cô út xinh đẹp nhà mình, vui vẻ hôn lên mặt Tịnh Kỳ “Vâng ạ!”
Sau đó liền ôm lấy cổ cô, Tịnh Kỳ bế cậu nhóc lên phòng vừa đặt cậu nhóc xuống, nó đã lăn đến bên cạnh Đậu Đậu, ôm lấy Đậu Đậu từ từ chìm vào giấc ngủ.
Đợi một lát, đến khi chắc chắn cả ba đã ngủ sâu cô mới đi ra ngoài.
Tịnh Kỳ rón rén đi ra ngoài, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lưu Mộng Tuyền đang thong thả gọt hoa quả.
Cô phì cười “Thần Thần làm gì mà có thế khiến cậu tức giận đuổi đến tận đây vậy?”
Lưu Mộng Tuyền ăn một miếng táo, nhai nát miếng táo, cô mới nói: “Còn không phải tiểu quỷ này đi học đánh nhau với Gấu sao? May mắn Gấu không làm sao hết, nếu không tớ đã cho nó nhừ đòn.”
Gấu là con trai của Phong Bác Thần và Chương Tuệ, ba năm trước nhà họ Phong cuối cùng vẫn lựa chọn đặt nền móng ở Nam Kinh.
“Hai thằng nhóc này chính là không đánh không quen, cậu đừng để ý quá nhiều thương thân.” Tịnh Kỳ vỗ vai cô ấy.
“Thằng nhóc này chính là ỷ vào việc gấu không chấp nó nên mới thế.” Lưu Mộng Tuyền thở dài, đợi tối bố nó về cô liền trả lại cho bố nó.

Sau đó liền vứt đứa bé ra sau đầu mà trò chuyện hăng say với Tịnh Kỳ..