Hoan Các Họa

Chương 3-1




Tiếng pháo trúc vang lên đánh thức Dữ Khuynh đang ngủ say.

Nàng trợn mắt nhìn thấy bên cửa sổ có một nam tử mặc áo xanh đang cầm cuốn sách, lòng nàng cũng theo đó mà rung lên.

“Tang Lạc……” Nàng lẩm bẩm ra tiếng, đôi mắt vốn trầm tình nay lại nổi lên tầng ánh sáng cực nóng giống như ánh mặt trời.

Trong lúc hoảng hốt, Dữ Khuynh giống như thấy được nam tử áo xanh đang khoanh tay đứng giữa đám người kai. Hắn mặc áo vải, đôi mắt ấm áp, trong phút chốc đó đã trở thành chấp niệm vĩnh hằng đối với nàng.

Giọng nàng tuy nhỏ nhưng Mộ Dung Triển vẫn nghe được. Hắn quay đầu nhìn nàng, đúng lúc bắt gặp ánh mắt nàng. Sau khi chần chừ, hắn buông sách, đi đến mép giường, lấy tay chạm vào khuôn mặt tái nhợt kia.

Dữ Khuynh giống như vẫn chìm trong mộng, rút tay khỏi chăn, cầm lấy tay hắn, dán mặt lên lòng bàn tay thô ráp của hắn.

Đây là lần đầu tiên Mộ Dung Triển nhìn thấy chút yếu ớt của nữ nhân trên khuôn mặt nàng. Biết rõ trong mắt nàng không nhìn thấy mình nhưng hắn vẫn nguyện cho nàng chút ôn nhu monhf có. Đây là vì báo ân, hắn biết rõ.

Thật lâu sau, Dữ Khuynh giương mắt, thu hết quan tâm trong mắt hắn vào trong lòng, cười nói: “Tiểu Triển ới ời, ty ta hận không thể kéo ngươi lên giường nhưng thật sự là ta đói đến nhũn người rồi. Có cái gì ăn ngon không?” Buông bàn tay khiến người ta nhung nhớ kia ra, nàng nghịch ngợm mà chớp chớp mắt, cười nói. Giọng nnagf mang theo chút lười biếng khi mới tỉnh ngủ, giống như vẻ mặt yếu ớt không muốn rời xa kia không phải của nàng vậy.

Mộ Dung Triển cười cười, xoay người đi ra ngoài chuẩn bị nước ấm cho nàng rửa mặt.

Hôm nay là lễ trừ tịch. Nàng rửa mặt, còn hắn thì chuẩn bị đồ ăn.

“Hô, cũng may vẫn về kịp.” Dữ Khuynh vỗ vỗ ngực, giống như vừa thở ra một hơi thật lớn. Thấy ánh mắt Mộ Dung Triển lộ ra nghi hoặc, nàng nhướng mày cười, “Nói thế nào thì ta cũng không thể để một mình ngươi ở nhà ăn tết chứ. Như thế thì quá đáng thương rồi.”

Người nào quen thuộc với nàng thì sẽ phát hiện nàng ít khi nói chuyện đứng đắn nhưng trong cái không đứng đắn của nàng lại mang theo vài phần thật lòng. Mộ Dung Triển không cần mở miệng nói nên hắn càng nhìn rõ hơn.

Ta có chuẩn bị cơm tất niên – Hắn không bị câu nói của nàng ảnh hưởng mà khoa tay múa chân ra hiệu. Thấy nàng đã rửa mặt xong, hắn tiến đến nhận lấy khăn lông, đổ nước đi.

“Vẫn là Tiểu Triển tốt nhất.” Dữ Khuynh mang theo vẻ mặt chân chó mà đi theo phía sau hắn, “Ngươi không biết đâu, ta đã nhiều năm chưa được ăn tết rồi đó.” Cái này chính là lời nói thật, một người phiêu bạt bên ngoài, đến chỗ ở cố định còn không có thì làm sao có chuyện được ăn tết đàng hoàng.

Mộ Dung Triển quay đầu lại nhìn nàng một cái, trong lòng tự nhiên mềm nhũn.

Vì sao cô nương lại ngủ trên lưng lừa? – Hắn hỏi thế. Nàng không phải một người tùy tiện, sao có thể không nghĩ gì mà ngủ một đường trở về, nếu bị đông lạnh thì phải làm sao chứ?

Dữ Khuynh cong mắt, cười quyến rũ nói, “Ta vội vàng trở về gặp ngươi mà!”

Mộ Dung Triển thu ánh mắt lại, nhìn những bông tuyết đang bay bên ngoài ành lang, chân cũng bước ra ngoài, hoàn toàn không để ý đến bộ dạng kia của nàng.

Dữ Khuynh thì vui vẻ ngồi xuống bên cạnh cửa, tay vốc một nắm tuyết, vo lại sau đó ném về phía cái người đang quay lưng phía trước.

Nửa năm khắc khổ luyện tập của hắn lúc này mới thấy hiệu quả. Chỉ thấy Mộ Dung Triển hơi nghiêng đầu đã tránh được quả cầu tuyết kia, mà chân hắn vẫn không dừng lại.

Dữ Khuynh vỗ vỗ tay, xóa hết cảm giác lạnh lẽo trên tay. Nhìn hắn không để ý đến sự trêu chọc của nàng mà cứ cắm đầu đi về phía phòng bếp, nàng cười to ra tiếng, trong mắt có tự hào và vui vẻ dâng trào.

Năm tháng không gặp, hắn khoong những cao hơn nhiều mà cũng rắn chắc hươn. Hắn bây giờ khác hẳn thiếu niên gầy yếu trước khi nàng rời đi, khó trách lúc nàng mở mắt tỉnh dậy lại sinh ra ảo giác. Nàng có thể nhìn ra là trong khoảng thời gian này hắn không hề lười biếng. Đứa nhỏ này có năng lực tự khống chế rất tốt, thật sự không giống bình thường.

Vươn tay đến cổ áo, nàng luồn tay theo một sợi dây nhỏ lôi ra một cái hộp trong suốt tỏa ánh sáng xanh.

Xem ra lần này nàng mạo hiểm là đáng giá rồi. Miết cái hộp trong tay, Dữ Khuynh cũng đi theo vào trong bếp. Lúc này Mộ Dung Triển đã bưng thức ăn lên bàn, ở giữa còn có một nồi lẩu đang bốc khói nghi ngút.

“Tiểu Triển, há miệng ra……” Nàng tiến lên, ngăn cản thiếu niên vẫn đang bận rộn với chén đũa.

Tuy Mộ Dung Triển thấy kỳ quái nhưng cũng không nghi ngờ, cứ thế mở miệng. Ngay sau đó, có thứ gì lạnh lẽo rơi vào trong miệng hắn, vừa chạm đã tan, mùi thơm nồng lập tức tràn lên miệng mũi hắn.

Nàng giơ tay giúp hắn khép miệng lại, sau đó tiện tay liệng cái hộp nhìn qua cực kỳ quý giá kia ra khỏi cửa không chút lưu luyến.

“Độc không chết người.” Nàng tiện thể nói sau đó ngồi xuống cạnh bàn, bày ra vẻ mặt thèm nhỏ dãi mà nhìn cả bàn đầy đồ ăn. “Oa, đồ ăn Tiểu Triển làm ngon chết đi được.” Nói xong nàng không kịp chờ chén đũa mang lên mà duỗi tay cầm một khối sườn heo chua ngọt bỏ vào trong miệng, ăn ngấu nghiến.

Nhìn bộ dạng ham ăn của nàng, Mộ Dung Triển không nhịn được bật cười, nhanh chóng đem chén đũa bày lên bàn, lại xới cơm. Hắn đương nhiên tin thứ kia không phải độc, bởi vì nếu nàng có ý muốn hại hắn thì làm sao phải phiền toái như thế. Nhưng đáng tiếc là hắn không biết thứ kia là gì mà lại thơm như vậy.

“Ta muốn uống rượu!” Đẩy cơm ra, Dữ Khuynh gào lên. Tết nhất thì không thể không có rượu chứ?

Không ngờ Mộ Dung Triển lại bình tĩnh đẩy bát cơm về trước mặt nàng.

Không thể để bụng rỗng uống rượu được – Hắn khoa tay múa chân ra hiệu, vẻ mặt cực kỳ chân thật đáng tin.

“A, Tiểu Triển nhà chúng ta không chỉ cao lên mà tính tình cũng lớn quá rồi nhé!” Dữ Khuynh trừng mắt giả vờ tức giận nhưng trong lòng lại rất vui vẻ vì sự thay đổi của hắn. Hắn có vẻ thích ứng rất tốt với cuộc sống sau khi rời khỏi tiểu quan các, cũng không đè nén tính tình của bản thân nữa.

Mộ Dung Triển cũng không để ý nhiều, chỉ gắp đồ ăn vào trong bát cho nàng, mặt không biểu tình mà ăn cơm, kiên quyết không cho nàng uống rượu.

Dữ Khuynh bất đắc dĩ đành chấp nhận, mà nàng cũng đói bụng vì thế không do dự mà bưng bát lên ăn.

Lúc này Mộ Dung Triển mới lộ ra một nụ cười nhạt, ân cần gắp đồ ăn, nhặt xương cá cho nàng, còn bản thân mình cũng thi thoảng ăn một miếng. Mãi đến khi nàng ăn xong một bát cơm kia hắn mới lấy ra một bình rượu đã sớm chuẩn bị để rót cho hai người.

Hai người đã lâu không gặp nên bữa cơm tất niên này cả hai ăn đến vô cùng vui vẻ, ấm áp.

Một đêm này đã qua năm mới, canh năm vừa qua là một năm nữa lại tới.

Có lẽ là ngủ đủ rồi nên đêm nay Dữ Khuynh kiên trì muốn đón giao thừa, còn cường ngạnh lôi kéo Mộ Dung Triển cùng thức với mình.

Vì thế, Mộ Dung Triển cầm một quyển sách, Dữ Khuynh cũng mặc hắn mà tự mình ngồi đối diện hắn, chơi đùa với ngọn nến. Bộ dạng nàng rõ ràng là chán chết nhưng vẫn cố tình không chịu tìm việc gì làm để giết thời gian.

Mộ Dung Triển đột nhiên nhớ ra từ khi gặp gỡ đến giờ hắn chưa từng thấy nàng chạm vào sách, hay bút, càng đừng nói đến cờ hay đàn. Còn may vá, nữ hồng thì nàng cũng chưa từng làm. Điều này hiến hắn thở dài, nữ tử như nàng đúng là quá hiếm thấy rồi.

“Sao vẫn chưa có phản ứng chứ……” Đang nghĩ ngợi thì giọng nàng lẩm bẩm tự nói lại truyền đến tai hắn. Nếu không cẩn thận thì hắn sẽ chẳng nghe ra nàng nói cái gì.

Ngoài phòng truyền đến tiếng pháo trúc nghênh đón năm mới, giờ Tý đã đến.

Mộ Dung Triển không chuẩn bị pháo trúc. Trước đây sống trong nhung lụa, sau đó lại bị bán vào Hoan Các nên hắn căn bản không biết ăn tết thì phải chuẩn bị cái gì.

Hắn ngước mắt nhìn Dữ Khuynh, muốn xem nàng có vì thế mà buồn bực không.

“Sao thế, có chỗ nào không thoải mái sao?” Dữ Khuynh gần như lập tức phản ứng lại, nhưng phản ứng của nàng nhiệt tình đến khó hiểu, trong đó lại lộ ra trầm ổn khác hẳn cái tính tùy tiện ngày thường.

Mộ Dung Triển lắc đầu, thấy nàng không tức giận thì muốn cúi đầu đọc sách nhưng đúng lúc đó trái tim hắn lại giống như bị kim đâm, đau đến nỗi hắn suýt thì nhảy dựng lên. Chờ hắn ngưng thần muốn xác định lại thì mọi thứ lại bình thường, giống như đó chỉ là ảo giác.

Nhưng lại bình thường giả dối này không duy trì được lâu. Hắn còn chưa đọc xong một trang sách thì loại đau đớn khắc sâu đó lại xuất hiện. Nhưng lần này nó không phải chỉ ở trái tim mà nhanh chóng lan ra cả người.

Bang! Sách rơi xuống đất, cả người Mộ Dung Triển đều căng thẳng, vẻ mặt hắn nghi hoặc mà nhìn về phía Dữ Khuynh. Thân thể hắn cứng còng mà ngã trên đất.

Hắn biết là nàng, là nàng cho hắn ăn thứ kia nên mới có vấn đề. Nhưng, vì sao?

Dữ Khuynh lúc này đã lắc mình đến trước mặt hắn, bế hắn đặt lên giường, sau đó khoanh chân ngồi cạnh.

“Ta sẽ không hại ngươi.” Khi nhìn vào ánh mắt ẩn chứa bi phẫn của hắn, nàng tự nhiên mà nói ra một câu này sau đó ngồi sau lưng hắn. Nàng tất nhiên biết vì sao trong lòng hắn khổ sở, không phải vì nàng hại hắn mà vì nghĩ rằng nàng phản bội lại sự tín nhiệm của hắn.

“Hãy ngưng thần tĩnh tâm, cố duy trì một chút thanh tỉnh, chịu đựng qua thống khổ này thì tốt rồi……” Theo tiếng quát khẽ, Dữ Khuynh xuất lực theo bàn tay để trên lưng hắn, đẩy vào người hắn một tia nội lực mỏng vững vàng bảo vệ kinh mạch toàn thân cho hắn.

Cơn đau từ từ kéo dài hơn, Mộ Dung Triển cảm thấy giống như có một sức mạnh to lớn đang co giãn bành trướng trong kinh mạch lắn khiến mỗi sợi gân mạch của hắn cũng vặn vẹo theo. Làn da cả người hắn tê dại ngứa ngáy, đến môi và đầu lưỡi cũng thế.

Đột nhiên cỗ sức mạnh kia như nổ mạnh, căng đến nỗi kinh mạch hắn như muốn nứt ra, tai mắt mũi miệng lập tức không còn cảm giác gì, trong ý thức chỉ còn lại đau đớn kịch liệt.

Hắn sẽ chết! Một khắc kia hắn đột nhiên nghĩ đến điều này. Trong đầu hắn không nhịn được hiện lên mọi ký ức trong quá khứ: Thời thơ ấu được nhận mọi sủng ái, cả nhà gặp họa bị giết, tài sản bị tịch thu, hắn như con chó bị người ta lộ sạch, mặc cho người ta chọn lựa mua bán, khi mới vào tiểu quan các không chịu tiếp khác nên hắn phải chịu đủ mọi loại tra tấn, rồi bị nam nhân đè ở dưới, chịu đủ loại khuất nhục……

Những suy nghĩ này cứ thế ùn ùn kéo đến, cả người Mộ Dung Triển chấn động, trái tim như thể đã phải chịu một đòn nghiêm trọng, tai mắt mũi miệng đều thấm máu tươi, nhìn qua vô cùng dữ tợn đáng sợ. Nhưng cũng vì thế mà hắn lập tức thanh tỉnh.

Không, hắn còn chưa muốn chết. Ý niệm này đột nhiên trở nên mạnh mẽ vô cùng. Ý chí cầu sinh làm hắn theo bản năng dựa vào chỉ thị của Dữ Khuynh, bắt lấy chút thanh tỉnh kia, giống như chiếc thuyền con cố sức giãy dụa trong sóng to gió lớn, mà hắn thì cố chống lại cỗ quái lực muốn xé rách cả người kia.

Không biết qua bao lâu cỗ lực kia mới thôi giằng xé, ngũ quan của Mộ Dung Triển lại được khôi phục nhưng hắn vẫn không thể động đậy, cả người giống như bị trói chặt lại.

Ánh nến vẫn lẳng lặng cháy như trước, chiếu sáng cả căn phòng. Nhưng giống như có thứ gì đó không giống nhau nữa, nhưng hắn không nói nên lời là không giống nhau chỗ nào. Hắn mờ mịt không biết làm sao mà nhìn cảnh vật vừa xa lạ vừa quen thuộc xung quanh, trái tim nhảy thình thịch.

“Oa, không thể tưởng được máu của Tiểu Triển nhà chúng ta lại không đáng tiền như thế, ngươi xem, chảy nhiều thế này……” Phía sau vang lên tiếng cười không đứng đắn của Dữ Khuynh, sau đó cổ hắn bị sờ một phen. Một bàn tay dính máy tươi xuất hiện trước mặt hắn khiến Mộ Dung Triển phát hiện ra cả người mình đều dính mùi máu tươi nồng đậm. Nhưng trong lòng hắn không có sợ hãi, bản năng nói cho hắn biết nguy hiểm đã qua.

“Không nghĩ tới thứ này lại có dược tính mạnh như thế…… Oa oa!” Dữ Khuynh xuống giường quay ra đứng đối diện với hắn, khuôn mặt nàng lộ ra biểu tình gặp quỷ mà lùi về một bước. “Ngươi, ngươi…… Này, này……” Chỉ vào thất khiếu đang chảy máu của Mộ Dung Triển, nửa ngày nàng cũng không nói nên lời.

Mộ Dung Triển trừng mắt nhìn nàng, nghĩ thầm hóa ra nàng cũng biết sợ.

“Đừng, ngươi đừng trừng mắt với ta, ta lập tức đi hầu hạ tiểu tử nhà ngươi đi tắm gội thay quần áo đây. Đảm bảo ta sẽ giúp ngươi khôi phục lại bộ dáng anh tuấn tiêu sái trước kia.” Dữ Khuynh bỗng nhiên nhướng mày cười, làm gì còn tí sợ hãi nào trên mặt nữa. Nàng đương nhiên sẽ không cho hắn biết nàng có tâm tình nói giỡn là vì nguy hiểm đã qua, chứ lúc nãy nàng mới thật sự sợ hãi.