Hoan Du

Chương 8




Editor: Trà Đá.

Giang Khải đưa điện thoại cho bạn gái xem, để cho cô ta thấy người gọi điện thoại đến: “Em xem nè, anh Minh chắc sốt ruột rồi.”

Điện thoại được thông, Phó Lệ Minh đi thẳng vào vấn đề: “Tập đoàn Dung thị muốn làm quảng cáo về sản phẩm trang sức sắp ra mắt, muốn hợp tác với Sang Thành, hẹn bốn giờ chiều mai, Hoắc Diệc Thanh đi công tác rồi, mai cậu đi tiếp người ta đi.”

Hoắc Diệc Thanh là ông chủ của công ty quảng cáo Sang Thành, Phó Lệ Minh và Giang Khải là cổ đông.

“Dung thị…” Giang Khải thoáng nhìn qua phía bạn gái, cô ta tên Phương Dung Phỉ, Dung thị là tập đoàn bên phía mẹ cô ta, người đứng đầu Dung thị hiện tại là cậu của cô ta, nhưng vị trí cũng chưa đủ ổn: “Được, địa điểm ở đâu?”

“Địa điểm tùy cậu quyết định.”

“Ok.”

Sau khi cúp máy, Giang Khải mới nhớ tới chưa nói chuyện về Cố Du.

Phương Dung Phỉ đặt hai tay trên bàn, nhướn người về phía trước, trịnh trọng hỏi: “Vừa rồi anh nhắc đến tập đoàn Dung thị.”

“Ừ, đúng vậy, là chuyện công việc.”

“Về chuyện quảng cáo?”

“Em biết sao?”

“Đương nhiên.”

Giang Khải đánh hơi được mùi không ổn, nén cảm xúc, hỏi: “Dung thị muốn gì?”

Muốn ôm đùi Phó Lê Minh, chỉ là chút chuyện nhỏ này cũng vô dụng.

“Còn có thể muốn gì? Không phải chỉ là muốn hợp tác thôi sao.”

Giang Khải cười cười, không nói gì nữa. Rốt cuộc mục đích có phải như vậy hay không, tạm thời khoan đề cập đến, tuy rằng Giang Khải bình thường thích vui đùa, nhưng những chuyện liên quan đến công việc thì anh ấy rất nghiêm túc.

Phương Dung Phỉ là người hiểu chuyện, biết đàn ông không thích bàn chuyện làm ăn với người khác, cho dù cô ta là bạn gái Giang Khải, thì cũng giống vậy.

Đàn ông khi nhắc đến chuyện làm ăn đều rất đáng sợ.

“Không nói cái này nữa, chuyện này cũng không liên quan đến em, em chỉ có chút tò mò.”

“Cái gì?” Giang Khải đề phòng.

Phương Dung Phỉ nheo mắt: “Vừa rồi anh nói Phó Lệ Minh với một cô gái… Thế nào?”

“Có vẻ em còn quan tâm anh Minh hơn cả anh.” Giang Khải làm bộ ghen.

Phương Dung Phỉ trừng anh ấy: “Nếu em có ý với anh ấy mà còn dám hẹn hò với anh sao?”

“Cũng đúng, anh hài hước phóng khoáng hơn, mắt em biết nhìn người lắm.”

“Không đùa với anh nữa, anh mau nói cho em biết đi. Em đang hỏi giúp chị họ.”

“Chị họ? Dung Tĩnh sao?”

“Ừ.”

“Nói thật với anh, chị họ em đã thích Phó Lệ Minh từ lúc mười lăm tuổi rồi, nhưng không có can đảm tiếp cận. Hiện tại chị ấy đã chín chắn hơn, học vấn cũng cao, nghĩ rằng cũng đủ tư cách đứng bên cạnh anh ấy, cho nên… Chuyện quảng cáo ngày mai là do chị ấy đại diện.”

Đây cũng là mục đích duy nhất mà cô ta muốn ăn bữa cơm này với Giang Khải. Loại chuyện này cũng không cần giấu diếm, dù sao những người này cũng nhạy bén như vậy, trong lòng rất rõ ràng, thẳng thắn một chút có lẽ càng dễ dàng chiếm được thiện cảm của bọn họ hơn.

Năm nay Phương Dung Phỉ học năm thứ tư đại học, bình thường bận rộn việc học. Chị họ Dung Tĩnh lớn hơn cô ta hai tuổi, xuất ngoại học cao học hai năm, vừa trở về nước cách đây không lâu, đến làm việc tại công ty gia đình.

“Có phải anh ấy có bạn gái rồi không?” Phương Dung Phỉ hỏi.

Giang Khải lắc đầu: “Không có.”

“Có đối tượng rồi?” Phương Dung Phỉ cảm thấy kỳ quái, Phó Lệ Minh là loại người gì chứ, tuy rằng không nghe nói anh có bạn gái, nhưng người sáng suốt đều nhìn thấy anh không phải người theo đuổi phụ nữ. Bởi vì với tính cách xâm lược, mấy năm qua anh đã thâu tóm bao nhiêu công ty.

Giang Khải nghĩ nghĩ, thành thật nói: “Không có, nếu quả thật là có, thì đối tượng đó tên là ‘Công việc’, ha ha ha.”

Phương Dung Phỉ không cười.

Thấy cô ta không cười, Giang Khải lập tức ngừng lại.

Trong đầu anh ấy vẽ lại bộ dáng Dung Tĩnh, chỉ nhớ rõ cô ta là một người điềm đạm, ít nói, dịu dàng, trái lại rất có khí chất của một người mẹ hiền.

Sau đó anh ấy nhớ tới hình dáng Cố Du, nhất là bộ dáng răn đe Phó Lệ Minh lúc ở Thịnh Thế Vương Triều, thật sự khiến người khác sảng khoái.

“Anh nói xem, chị họ em có cửa thắng chứ?” Phương Dung Phỉ mỉm cười hỏi, có chút muốn lấy lòng.

Bọn họ là người làm ăn, mở rộng mối quan hệ là điều rất cần thiết, tập đoàn Phó thị khổng lồ như vậy, ai cũng muốn nịnh bợ, chỉ là người trong nhà đã không chung sống tốt với nhau, bây giờ nhảy vào thì rất khó.

Có rất nhiều người tha thiết muốn được làm thông gia với nhà họ Phó.

Giang Khải lắc đầu: “Rất nhỏ.” Đây là lời nói thật.

Phương Dung Phỉ nhíu mày, sau đó trừng mắt liếc Giang Khải: “Giang Khải, anh tạo cơ hội giúp bọn họ đi.” Cô ta và chị họ đã có quan hệ rất thân thiết từ nhỏ, giống như hai chị em ruột.

Giang Khải khó xử, anh ấy đã chủ động hợp tác Cố Du và Phó Lệ Minh, bởi vì anh ấy đã điều tra thân phận Cố Du, biết cô xuất thân bình thường, nếu hai người bọn họ có thể thành đôi, thì cũng không có nhiều nguyên nhân quá mức phức tạp. Hơn nữa, đây cũng không phải phạm vi anh ấy có thể lo nổi.

Dung Tĩnh không giống vậy, nói trắng ra thì cô ta là người đại diện cho tập đoàn Dung thị. Bọn họ không đơn thuần là dòm ngó Phó Lệ Minh, mà còn nhìn ngó sản nghiệp khổng lồ sau lưng anh.

“Anh không chắc, gần đây anh Minh có hứng thú với một cô gái. Anh nói cho em biết, đàn ông coi trọng thời điểm, nếu không thì sẽ cảm thấy chướng mắt. Hay là em nói chị họ em chờ một chút, có cơ hội tốt lại ra tay. Em yên tâm, cũng chưa biết cô gái kia đã kết hôn hay chưa, chờ vài ngày xem sao.”

Giang Khải đẩy Cố Du ra làm bia đỡ đạn, trong lòng rất áy náy, hạ quyết tâm sau này phải bồi thường cho cô, miễn phí một năm tập luyện ở phòng tập.

Phương Dung Phỉ không nói nữa, lúc rời khỏi quán ăn thì nhất quyết về nhà.

Hạnh phúc của Giang Khải lại chạy đi lần nữa.

Đưa bạn gái về nhà xong, Giang Khải ngồi trong xe, nặng nề thở dài, cảm thấy anh ấy trả giá rất nhiều vì Phó Lệ Minh.

Làm mấy chuyện trái lương tâm như vậy không phải tính cách của anh ấy.

Anh ấy gọi điện thoại cho Phó Lệ Minh, bên kia truyền đến một đoạn tạp âm.

“Anh đang ở phòng tập à?” Giang Khải kinh ngạc.

“Ừ.”

“Anh tới lúc nào á?”

“Tôi đến đây cũng phải báo cáo lại với cậu nữa à?” Bạn nãy anh nói chuyện điện thoại với Giang Khải xong mới tới phòng tập, còn chưa kịp thay quần áo.

“Không phải, ý em là…” Giang Khải cảm thấy rất đúng lúc, phải biết rằng gần đây Phó Lệ Minh không tới phòng tập được mấy ngày, bởi vì quá bận, lại thường xuyên đi công tác, cũng chỉ có thể tập tại nhà. “Anh thấy Cố Du không?”

“Cậu đang ăn trong chén mà còn nhìn trong nồi hả?”

“Không phải, nếu anh không thích, thì để em tác hợp cho Hoắc Diệc Thanh? Nếu không được nữa, thì không phải còn có Văn Khiên sao?”

“Cô gái kia là gì của cậu? Sao cậu cứ phải để ý đến như vậy?” Lúc nói lời này, Phó Lệ Minh thoáng nhìn qua Cố Du đang khó khăn gập bụng. Dáng dấp cũng không tệ, nhưng hoàn toàn không hợp với Giang Khải.

“Chỉ là có duyên gặp lại thôi, nhưng lúc em nhìn cô ấy, em có một cảm giác rất mãnh liệt.” Giang Khải thừa nước đục thả câu, chờ Phó Lệ Minh tò mà hỏi tới.

“Tiếp tục đi.” Giọng điệu Phó Lệ minh bình thản, không nghe ra ý tức tò mò.

Giang Khải cảm thấy từ sau khi anh Minh tiếp nhận công việc làm ăn của gia đình, thật sự càng ngày càng không có khí thế gì cả. Nhớ lúc nhỏ anh ấy suốt ngày theo đuôi Phó Lệ Minh đi đánh nhau khắp nơi, đến năm ngoái còn chỉnh đốn lại Thịnh Thế Vương Triều, cảm giác cực kỳ sảng khoái.

Gần một năm nay không còn cảm giác đó nữa, cả ngày chỉ chơi với các lão cáo già, chán đến phát hoảng.

Đến khi Phó Lệ Minh bị Cố Du xem thường, mắng cho một trận, thật sự khiến anh ấy cảm thấy rất vui sướng.

“Em có cảm giác cô ấy sẽ trở thành chị dâu em.”

Anh ấy chờ mong Cố Du và Phó Lệ Minh ở cùng nhau.

Tuy rằng trước mắt xem ra Cố Du có điểm căng thẳng khi đối mặt với bọn họ, nhưng anh ấy tin tưởng cô có khả năng kích thích tình cảm mãnh liệt của Phó Lệ Minh.

Phó Lệ Minh nghe xong lời này, trái tim đột nhiên đập mạnh mấy cái, ánh mắt dừng lại trên người Cố Du.

Giang Khải là người ít tuổi nhất trong đám, nhưng anh ấy chỉ gọi “Anh” với Phó Lệ Minh.

Anh suýt kìm lòng không được mà tò mò hỏi tiếp rồi.

Cũng may anh là người lý trí, loại cảm giác này chỉ duy trì một hai giây. Anh tức giận nói: “Nếu cậu đụng đến ranh giới cuối cùng của tôi, thì đừng trách tôi đánh cậu.”

Nói xong, anh dứt khoát cúp máy.

Giang Khải nhún nhún vai, không phải bởi vì e ngại, lấy bạo lực để uy hiếp anh ấy, còn không bằng nói anh ấy trả tiền lại đi.

Lần này anh Minh không uy hiếp đến điểm yếu của anh ấy, ý gì đây?

Giang Khải nghĩ nghĩ, trên mặt lộ ra ý cười xấu xa.

Về phần chuyện của Dung Tĩnh, tạm thời không nói cũng không sao.