Hoàn Khố Thế Tử Phi

Quyển 2 - Chương 32: Có thể yêu không?




Edit: Phương Thảo Beta: Hạ Không bao lâu sau, có một người như vậy, từ cô nhi viện đến trường quân đội đến bộ đội đặc chủng đến cục an ninh quốc gia, anh với cô như hình với bóng. Trong suốt hai mươi lăm năm. Hai người họ là thân nhân, là bạn học, là bằng hữu, là chiến hữu, là đôi bạn vô cùng thân thiết nhưng có một điều duy nhất, đó là không phải người yêu.

Không bao lâu sau, có một người như vậy, trong thế giới của anh có cô, trong thế giới của cô cũng có anh, họ cùng chung lý tưởng, cùng chung niềm tin, cùng chung sở thích, cùng chung chủ đề, nhưng giữa hai người họ lại luôn bị ngăn cách bởi một cánh cửa sổ. Anh biết cô thích anh, cô cũng biết anh thích cô, nhưng không một ai vạch trần điều đó.

Không bao lâu sau, có một người như vậy, một lần trong nhiệm vụ chống lại khủng bố quốc tế cần một người có thâm niên từng trải có năng lực xuất sắc có thể gánh vác trách nhiệm đi thi hành nhiệm vụ, mọi yêu cầu trên chỉ có anh là người phù hợp nhất. Nhiệm vụ lần đó do cô toàn quyền chỉ huy, cô ngồi trên sân thượng của cục an ninh quốc gia một ngày hai đêm. Sau khi xuống sân thượng, cô ở trước mặt cấp trên trình lên danh sách trong đó có viết tên của anh, anh không nói một câu, một đi không trở về nữa.

Sau đó, một mình cô đi lên núi, một mình đi hái trà mới, một mình uống hai chén trà. . . . .

Nhớ lại chuyện cũ, bao nhiêu chuyện từng trải qua giống như cuộn phim, từng thước từng thước hiện ra, vốn đã chìm chôn sâu tận đáy lòng bỗng tất cả đều nổi lên.

Vân Thiển Nguyệt nhìn gương mặt này, trước mắt dần dần mơ hồ không rõ.

Làm sao có thể. . . . . .

Tại sao lại gặp thấy ở chỗ này. . . . .Anh . . . . .

Trong nháy mắt, hồn phách của cô giống như là bị thoát ra ngoài, xoay chuyển trăm ngàn lần, vô số ngày đêm, hai thời không, cô cho rằng đã vứt bỏ chuyện cũ trước kia, cũng đã đem người kia chôn sâu vào đáy lòng, cuối cùng hồn phách tiêu tán, mới không còn nhớ lại được nữa..

“Cuối cùng cũng gặp được ngươi!” Dạ Thiên Dật bỗng thở dài, chầm chậm hé mở môi cười, “Thật đúng là không dễ dàng!”

“Tiểu. . . . . .Thất?”Vân Thiển Nguyệt lẩm bẩm lên tiếng. Trước mắt như có một tầng sương trắng bao phủ.

“Ừm! Ta đã trở về!” Dạ Thiên Dật cười gật đầu, vươn tay đi xoa đầu Vân Thiển Nguyệt, động tác thân mật, “Ta truyền tin cho ngươi, nói ‘ ít ngày nữa sẽ hồi kinh ’, ngươi biết ta trở lại nhưng trốn tránh không gặp mặt. Bởi trách ta về trễ sao?”

“Anh thật sự là Tiểu Thất?” Vân Thiển Nguyệt giơ tay lên dụi dụi đôi mắt, dùng hết sức dụi. Thiển Nguyệt muốn nhìn rõ người trước mắt, nhưng sau khi dụi mắt xong vẫn chỉ là một đám sương mờ, Thiển Nguyệt dè dặt mở miệng, tựa hồ sợ người trước mắt biến mất.

“Đương nhiên là ta rồi!” Dạ Thiên Dật gật đầu, nhìn Vân Thiển Nguyệt, trong con ngươi hiện ra một tia thương tiếc, “Nếu ta về sớm một chút thì tốt , ngươi cũng không đến nỗi cực khổ như thế. Ta nghe thấy ngươi ở Linh Đài Tự gặp khó khăn, nghe thấy ngươi bị trăm tên tử sĩ thi triển thuật nguyền rủa niệm chú ám sát, lúc ấy ta đã hối hận vì sao không đòng ý với phụ hoàng sớm hồi kinh.”

“Làm sao có thể. . . . . . Là anh. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu. Nàng nhớ khi máy bay trực thăng ở trên bầu trời nổ tung, anh ở trong đó đang ra sức phá hủy thiêu rụi bọn tổ chức khủng bố quốc tế, mà anh cũng bị thiêu thành tro bụi bay bay chỉ còn lại làn khói mù mịt, Vân Thiển Nguyệt ở trên mạng lưới liên lạc nhìn thấy rất rõ ràng. Ngay cả tro cốt cũng không còn sót lại mà mang về.

“Là ta! Nguyệt Nhi, ngươi làm sao vậy?” Dạ Thiên Dật nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng càng không ngừng lắc đầu, hắn nhẹ giọng hỏi thăm.

Nguyệt Nhi? Tiểu Thất chưa bao giờ gọi mình là Nguyệt Nhi. Vân Thiển Nguyệt lại dùng lực lấy tay dụi mắt, lần này đem mây mù trước mắt xóa đi, Thiển Nguyệt nhìn Dạ Thiên Dật, cẩn thận tỉ mỉ, không bỏ sót một chi tiết nào.

Khuôn mặt trước mặt này cực kỳ trẻ tuổi, mặt mày tuấn dật, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần. Thoạt đầu nhìn cùng Tiểu Thất lớn lên giống nhau, nhưng nhìn kỹ cũng vẻn vẹn chỉ có bảy phần tương tự. Lông mày của Tiểu Thất đậm, mà lông mày của người trước mặt này không đậm không nhạt, vừa tầm. Đôi mắt của Tiểu Thất là màu đen, mà mắt của người này là màu hổ phách*. Sống mũi của Tiểu Thất hơi nhỏ và dẹt, mà sống mũi của người này rất cao. Môi của Tiểu Thất dày, mà môi của người này lại mỏng. Ngũ quan hợp nhất lại tạo nên giống như bảy phần, tách ra từng phần thì nhìn một phần cũng không giống.

(*) màu nâu hạt dẻ, hơi hơi hung đỏ.

Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt lại, cảm giác mình hy vọng xa vời rồi làm sao có thể sẽ nhìn thấy Tiểu Thất chứ. . . . . .

Một người bị thiêu đốt thành tàn tro, linh hồn còn có thể trọng sinh sống lại được hay sao? Có chăng linh hồn của anh cũng sẽ bị thiêu rụi thành tro bụi rồi?

“Nguyệt Nhi, ngươi làm sao vậy?” Dạ Thiên Dật khẩn trương nhìn Vân Thiển Nguyệt.

“Tiểu nha đầu, ngươi làm sao vậy?”Nam Lăng Duệ đứng ở bên cạnh hai người nhìn hồi lâu, lúc này cũng nhịn không được nữa mà mở miệng. Biểu tình trên gương mặt của Vân Thiển Nguyệt quá mức phong phú, phong phú đến nỗi làm cho hắn đều khẽ hoài nghi rằng người trước mặt đây không phải là nàng.

“Ngươi biết Tuyên ngôn Đảng Cộng Sản không?” Vân Thiển Nguyệt bỗng ngẩng đầu, nhìn Dạ Thiên Dật. Nơi sâu thẳm trong đáy mắt cất dấu tình cảm và niềm hy vọng mà không ai xem thấu hiểu được. Nếu là Tiểu Thất, nếu như người này thật là Tiểu Thất….

“Từ mười năm trước, lần đầu tiên ngươi gặp đã hỏi ta những lời này, không nghĩ đến mười năm sau vẫn là câu hỏi này!” Dạ Thiên Dật cười khẽ, lắc đầu, “Mười năm không thay đổi, ngươi quả thật là Nguyệt Nhi. Những ngày qua ta nghe được không ít lời đồn đại, đều nói ngươi thay đổi rất nhiều. Bây giờ xem ra ngươi như vậy có thể nói ngươi chưa từng thay đổi.”

Nơi sâu thẳm trong đáy mắt của Vân Thiển Nguyệt còn sót chút ít tia hi vọng trong nháy mắt tan biến, thì ra là người trước mắt này không phải là Tiểu Thất, nhưng là tại sao lại giống như thế? Giống hệt đến nỗi khiến mình cho rằng người trước mặt này là Tiểu Thất, thật sự rất giống.

“Tiểu nha đầu, có phải ngươi bị Nhị tiểu thư Vinh vương phủ làm cho sợ hãi rồi không? Sao lại có bộ dạng này?” Nam Lăng Duệ có chút kinh ngạc. Dạ Thiên Dật đối với giọng nói Vân Thiển Nguyệt quen thuộc đến mức thân thiết, hắn nhìn bộ dáng mất hồn mất vía của Vân Thiển Nguyệt, không hiểu cái gì là Tuyên ngôn Đảng Cộng Sản. Chợt hắn quay đầu nhìn về Yên Vũ Đình ở sau lưng “Cảnh thế tử, ngươi sang đây xem nhìn tiểu nha đầu này? Có phải bị sợ hãi đến mức mất hồn rồi hay không?”

Dung Cảnh? Vân Thiển Nguyệt chợt ngẩng đầu, dõi theo tầm mắt Nam Lăng Duệ nhìn qua.

Chỉ thấy một người ngồi ở trong Yên Vũ đình cách đó không xa, cẩm bào sắc trắng nguyệt nha, áo dài thướt tha thong dong, mặt như quan ngọc, mặt mày như vẽ, chính là Dung Cảnh. Trước mặt hắn đang bày một bàn cờ, lúc này hắn đang khẽ cúi đầu nhìn bàn cờ, sau lưng núi non xanh biếc, cách đó không xa dòng nước ở thác chảy hội tụ thành hồ nhỏ. Núi non hồ nước chiếu lên nhau, quanh thân hắn như được bao phủ bởi mây mù, hơi thở nhàn nhạt thăm thẳm cao vời vợi. Quả giống người trong tranh.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, trong đầu bỗng nhiên trống rỗng.

Dạ Thiên Dật nghe thấy lời Nam Lăng Duệ nói…, bàn tay xoa đầu Vân Thiển Nguyệt lần nữa, cũng quay đầu nhìn về phía Dung Cảnh.

Dung Cảnh phảng phất như không nghe thấy lời của Nam Lăng Duệ nói…, vẫn cúi đầu, bộ dáng nho nhã không nhúc nhích, ánh mắt chăm chú tĩnh lặng nhìn bàn cờ, gương mặt trắng như ngọc kia không nhìn ra biểu cảm nào.

“Thì ra là Cảnh thế tử cùng Thất hoàng tử ở nơi này đánh cờ! Quả nhiên thanh tĩnh, đúng là một nơi lý tưởng để đánh cờ.”Nam Lăng Duệ cất bước đi về phía Dung Cảnh, “Bổn thái tử xem xem rốt cuộc là một ván cờ như thế nào mà lại làm khó được Cảnh thế tử. Khiến Cảnh thế tử nhập thần như thế. Chẳng lẽ kỳ nghệ* của Thất hoàng tử lại cao hơn Cảnh thế tử sao ?”

(*)Tài chơi cờ.

“Kỳ nghệ của tại hạ không so bì được với Cảnh thế tử!” Ánh mắt của Dạ Thiên Dật quét qua thấy Vân Thiển Nguyệt đang xuất thần nhìn Dung Cảnh, con ngươi hắn chợt lóe.

Nam Lăng Duệ đi tới cách Dung Cảnh ba thước, giương mắt xem bàn cờ.

Dung Cảnh bỗng nhẹ nhàng phất ống tay áo một cái, bàn cờ trong nháy mắt bị hắn đánh loạn, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt vòng qua Nam Lăng Duệ nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, đối với nàng ấm giọng mở miệng: “Lại đây!”

Nam Lăng Duệ ngẩn ra. Có chút tức giận nhìn Dung Cảnh một cái, nhưng không có phát tác.

Vân Thiển Nguyệt đứng im, trong đầu không suy nghĩ cái gì hết, lại giống như suy nghĩ rất nhiều.

Mắt phượng của Dạ Thiên Dật bỗng hơi híp mắt, cũng không mở miệng, tay vẫn để ở trên đầu Vân Thiển Nguyệt, cũng không rút về.

“Lại đây!” Dung Cảnh mở miệng lần nữa, giọng nói ôn nhuận trước sau như một, nghe không ra bất kỳ ý tứ hàm xúc gì.

Vân Thiển Nguyệt vẫn đứng im không động đậy, cả người như cố định, một đôi mắt khiếp sợ, ngơ ngẩn cùng mang theo hi vọng rồi thất vọng từ ngày trước đến bình tĩnh như bây giờ, phảng phất đã trải qua sông núi san thành bình địa, bãi biển hóa thành nương dâu.

“Hôm qua ta lại bị thương ở tay!” Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, giật giật cánh tay, trên ống tay áo màu trắng nguyệt nha mơ hồ có vết máu hiện ra.

Vân Thiển Nguyệt chợt cất bước tiến về phía Dưng Cảnh.

Sắc mặt của Dạ Thiên Dật khẽ biến, bàn tay đang duỗi ra của hắn chậm chạp rút về nắm chặt lại, cũng không ngăn trở.

Vân Thiển Nguyệt bước vài bước thì đã đến trước mặt Dung Cảnh, dừng bước, nhìn cánh tay của hắn, giơ tay vén ống tay áo của hắn lên. Quả nhiên thấy cánh tay được băng bó bằng vải lụa, miếng băng lụa có vệt máu đỏ tươi tràn ra, nàng lập tức nhấc tay tháo băng lụa, lộ ra cánh tay của hắn, quả nhiên thấy được vốn cánh tay bị thương đã đỡ, giờ đây lại chệch xương, cũng không bôi thuốc, sưng đỏ không chịu nổi. Sắc mặt nàng biến hóa, mở miệng hỏi thăm, “Sao lại thế này?”

Nàng vừa phát ra tiếng nói, mới biết được tiếng nói gay gắt.

“Hôm qua không cẩn thận đụng phải !” Dung Cảnh thờ ơ nói.

“Không cẩn thận đụng? Sao ngươi không cẩn thận đụng luôn đầu đi cho rồi ?”Vân Thiển Nguyệt nhất thời tức giận.

“Đầu cũng đụng một cái, có điều không có đụng hư mà thôi.” Dung Cảnh tuy cùng Vân Thiển Nguyệt vừa nói chuyện, ánh mắt vừa nhìn Thất hoàng tử. Biểu cảm trên mặt Dung Cảnh vẫn nhàn nhạt, nhìn không ra trong lòng đang nghĩ cái gì.

Vẻ mặt của Thất hoàng tử lúc này bình tĩnh, cũng nhìn không ra đang nghĩ cái gì.

Ánh mắt hai người gặp nhau, cũng không ai lên tiếng.

“Ngươi nói cho ta biết, làm sao không cẩn thận đụng phải, ta nghe xem!” Vân Thiển Nguyệt đè nén tức giận trong lòng xuống. Nàng không biết tại sao mình lại giận, nhưng lúc này trong lòng xác thực cảm nhận được sự tức giận. Mới hai ngày không gặp thôi, vốn thương thế của hắn đã khá hơn nhiều khoảng bảy tám phần, nếu còn cứ không cẩn thận chơi đùa như thế, sớm muộn cánh tay cũng bị phế bỏ?

“Hôm qua nhớ lại ngày đó, chưa cùng nàng ngắm sao xong ta đã ngủ thiếp đi. Bèn ngồi trên mái nhà ngắm sao.Lại không cẩn thận ngủ quên, ngã từ trên mái nhà xuống đất.” Dung Cảnh vẫn nhìn Thất hoàng tử, giọng nói nhạt nhẽo.

“Ngươi lại uống rượu hả?” Vân Thiển Nguyệt không nghĩ tới lý do này.

“Ừ! Thất hoàng tử tặng hai ta bầu Thánh Linh Tuyền, sau khi trời ngừng mưa to, hôm qua trăng sáng gió mát, ta liền uống.” Dung Cảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt quay đầu nhìn về phía Dạ Thiên Dật, đối mặt với gương mặt thân quen, tâm đột nhiên căng thẳng. Nàng liếc tầm mắt, vốn là tức giận giọng nói có chút cứng ngắc, “Huyền Ca đâu? Thanh Thường đâu? Thanh Tuyền đâu? Dược Lão đâu? Làm sao không ai trông ngươi, để ngươi ngã từ trên mái nhà xuống?”

“Ta dặn bọn họ không được phép quấy rầy ta!” Dung Cảnh nói.

“Làm sao ngươi không ngã chết đi!”Vân Thiển Nguyệt oán hận phun ra một câu nói.

“Suýt nữa ngã chết.” Giọng nói của Dung Cảnh vẫn phong khinh vân đạm*.

(*)Gió nhẹ mây trôi: thờ ơ hờ hững

Lồng ngực của Vân Thiển Nguyệt tắc nghẹn, không lên tiếng nữa, mím môi nhìn cánh tay của hắn, thoáng chốc, nàng chợt đưa tay vào trong ngực của hắn lần mò. Dung Cảnh vẫn ngồi không nhúc nhích, cho dù Vân Thiển Nguyệt sờ soạng ngực của mình. Ánh mắt vẫn nhìn Dạ Thiên Dật.

Dạ Thiên Dật cũng nhìn Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt, vẻ mặt cũng chưa từng chút biến hóa.

Nam Lăng Duệ nhìn Dạ Thiên Dật một chút, lại nhìn Dung Cảnh một tý, cuối cùng đem ánh mắt dừng ở trên người Vân Thiển Nguyệt, bỗng nhiên không tiếng động hé môi cười một tiếng.

Vân Thiển Nguyệt thong dong sờ soạng trong ngực Dung Cảnh hồi lâu cũng không mò tới lọ ngọc ví như lọ thuốc gì đó… Trong ngực của hắn rỗng tuếch. Nàng cau mày, thu tay về nhìn Dung Cảnh, “Thuốc đâu? Đều đi đâu rồi? Thường ngày trên người ngươi không phải đều mang theo thuốc sao?”

“Ném rồi!” Dung Cảnh nói.

“Ném rồi?”Vân Thiển Nguyệt khiêu mi.

“Ừ! Dù sao cánh tay này phế đi cũng chẳng sao! Nàng cũng không đau lòng.” Dung Cảnh thờ ơ nói.

“Ngươi. . . . . .” đột nhiên lửa giận trong lòng Vân Thiển Nguyệt vọt lên mắt, nàng nhìn Dung Cảnh, vẻ mặt lạnh nhạt của hắn bây giờ giống như toàn thế giới cũng không ở trong mắt hắn, khiến nàng có biểu cảm chán chết. Nàng bỗng nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi lập tức tự sát luôn bây giờ đi? Dù sao ngươi cũng không muốn sống. Hôm nay không xem cánh tay ra gì, ngày mai đi đứng cũng không coi là gì, ngày khác ngay cả mạng đoán chừng cũng có thể không xem ra gì. Cần gì tốn sức phiền toái như vậy? Bây giờ đang vui vẻ một chút, tự sát không phải càng tốt hơn à?”

” Nếu bây giờ ta tự sát, hàng năm nàng có cúng tế đốt cho ta ba nén hương thơm không?” Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt.

“Đốt, ngày tết cũng không ngừng đốt, ban ngày ta cũng đốt cho ngươi.” Giọng nói của Vân Thiển Nguyệt căm hận nói.

Dung Cảnh bỗng cười một tiếng, thu hồi lại tầm mắt từ trên người Dạ Thiên Dật lại, nghiêng đầu nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, “Chỉ có thê tử của ta hoặc người của Vinh vương phủ mới có tư cách thắp hương cho ta. Nàng xác định nàng muốn gả cho ta?”

Vân Thiển Nguyệt tức nghẹn, không phản bác được.

“Tại sao không nói chuyện? Không gả cho ta?” Dung Cảnh khiêu mi, ngừng cười, thản nhiên nói: “Nếu không gả cho ta, vậy nàng không có tư cách thắp hương cho ta .”

Vân Thiển Nguyệt đột nhiên giận dữ, “Ta gả cho ngươi, ngươi cưới được hay sao hả?”

“Chỉ cần nàng gả, ta liền cưới được.” Dung Cảnh nói.

“Ngươi lấy cái gì mà cưới? Đừng nói với ta, ngươi dùng cái thân thể nửa tàn phế này.”Vân Thiển Nguyệt hừ lạnh một tiếng. Không thèm để ý tới Dung Cảnh nữa, quay đầu nhìn về phía Nam Lăng Duệ hỏi, “Trên người ngươi mang theo thuốc không?”

“Có mang theo!” Nam Lăng Duệ thò tay vào ngực, lập tức móc ra lọ thuốc, muốn thuốc nào có thuốc nấy.

“Thuốc của người khác, ta không cần!” Dung Cảnh rút về tay.

Vân Thiển Nguyệt vừa muốn duỗi tay ra nhận lấy lọ thuốc, nhìn Dung Cảnh, “Có phải tật xấu không?”

“Ta từ nhỏ đã có cái tật xấu này, nàng cũng biết rồi mà.” Dung Cảnh nói.

“Ta biết thì thế nào? Tật xấu này của ngươi nên sửa lại! Hôm nay ta liền sửa đổi cho ngươi.” Vân Thiển Nguyệt cầm lọ thuốc, đem nắp lọ mở ra, đi đến bên cánh tay của Dung Cảnh.

Dung Cảnh tránh thoát, Vân Thiển Nguyệt nắm cánh tay hắn chế trụ. Rắc dung dịch thuốc ở trên cánh tay sưng đỏ của hắn. Mặc dù tức giận, nhưng lúc thoa thuốc vô cùng nhẹ nhàng. Thuốc mang trên người Nam Lăng Duệ đương nhiên là thuốc thượng hạng.

Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, sắc mặt khẽ thay đổi, bỗng nhiên ôn nhu nói: “Nàng cấp bách muốn đem cánh tay của ta trị lành như vậy. Có phải đau lòng cho ta hay không? Khẩn trương cho ta? Nghĩ tới chuyện nếu gả cho ta…, cánh tay của ta phế rồi thì sau này không thể ôm nàng?”

Vân Thiển Nguyệt ngừng động tác một lát.

Dung Cảnh nhìn nàng, sâu trong đáy mắt có thứ gì đó đang vỡ tan, có thứ gì đó đang gom gộp lại.

“Quỷ mới đau lòng vì ngươi, cánh tay của ngươi vừa lúc phế bỏ!” Bỗng nhiên Vân Thiển Nguyệt buông tay xuống, ném lọ thuốc trong tay, xoay người ra khỏi Yên Vũ đình. Nàng đối mặt người khác đều có thể tâm bình khí hòa, nhưng là chỉ cần đối mặt với người này, mười lần thì có chín lần nàng bị hắn chọc cho tức giận. Nên nói là người này bản lĩnh, hay là chỉ khi nàng ở trước mặt hắn mới dễ dàng phát hỏa nổi giận như vậy?

Dung Cảnh ngồi im không nhúc nhích, cũng không đi kéo Vân Thiển Nguyệt, nhìn nàng rời đi.

Nam Lăng Duệ chớp chớp mắt, nhìn Vân Thiển Nguyệt đi qua trước mặt mình, cũng không nói chuyện, cũng không ngăn trở.

Vân Thiển Nguyệt bước vài bước thì đến bên cạnh Dạ Thiên Dật, dừng bước, nàng nhìn gương mặt quen thuộc, mấp máy môi, quay đầu nhìn về phía con ngựa đang đứng sóng đôi với con ngựa của Nam Lăng Duệ, nhẹ nhàng hô, “Đạp Tuyết lại đây!”

Đạp Tuyết lập tức vui sướng chạy về phía Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt thoáng điểm nhẹ mũi chân, lưu loát phi thân lên ngựa, nhìn Dạ Thiên Dật, “Sao ngươi tới đây?”

“Cưỡi ngựa!”Dạ Thiên Dật nói.

“Hiện tại cưỡi ngựa theo ta!” Vân Thiển Nguyệt vừa dứt lời, hai chân thúc vào bụng ngựa, Đạp Tuyết chở nàng rời đi.

Ngón cái cùng ngón giữa của Dạ Thiên Dật khép lại , đặt ở mép môi, huýt sáo một tiếng trong trẻo, một con ngựa toàn thân màu đen chạy về phía hắn. Dạ Thiên Dật nhìn Dung Cảnh và Nam Lăng Duệ một cái, phi thân lên ngựa, hai chân thúc vào bụng ngựa, đuổi theo sau Vân Thiển Nguyệt, rời đi.

Thoáng chốc, bóng dáng hai người hai ngựa liền biến mất.

Nam Lăng Duệ nhìn hai người rời đi, cho đến khi không thấy bóng dáng nữa mới thu hồi tầm mắt, nhíu mày với Dung Cảnh, cười đến độ vô cùng phong lưu, “Thì ra là Cảnh thế tử cũng có lúc bị vứt bỏ!”

“Bị nàng vứt bỏ cũng không hiếm lạ!” Dung Cảnh thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nhìn thoáng qua cánh tay được bôi một nửa thuốc, khiêu mi với Nam Lăng Duệ: “Duệ thái tử vẫn luôn muốn xem kịch vui, hôm nay xem như là viên mãn rồi?”

“Ừ, kịch hay này coi như đã nghiền!” Nam Lăng Duệ gật đầu cười, xoa cằm nói: “Bổn thái tử cho rằng mang nàng đến Nam Lương, ngươi cũng là một kẻ địch! Không ngờ hôm nay lại thêm một kẻ nữa.”

“Phong cảnh Nam Lương xinh đẹp, quả thật là nơi tốt.” Giọng nói của Dung Cảnh khôngnghe ra bất kỳ ý tứ hàm xúc nào, ánh mắt nhìn về phía Dung Linh Lan đang nằm trên mặt đất hôn mê bất tỉnh nói: “Nhị muội muội của ta bởi vì đuổi theo Duệ thái tử mà đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh, làm phiền Duệ thái tử vất vả cực khổ đưa muội muội ta về Vinh vương phủ rồi!”

Nam Lăng Duệ cũng nhìn về phía Dung Linh Lan, thấy cái trán nàng sưng một cục u to đùng, nằm im ở nơi đó, hắn nhất thời thổn thức, “Khuôn mặt xinh đẹp thật đáng thương, đoán chừng bây giờ phải dùng khăn che mặt rồi!” Dứt lời, Nam Lăng Duệ khiêu mi với Dung Cảnh “Hiện giờ mọi người đều đi cả rồi, chẳng lẽ Cảnh thế tử không trở về phủ sao?”

“Người đi vừa lúc thanh tĩnh. Duệ thái tử tự mình trông coi đưa Nhị muội muội về phủ là được rồi!” Dung Cảnh thản nhiên nói.

“Cũng được, bổn thái tử không nỡ để mỹ nhân bị tội. Ta liền cực khổ một chuyến vậy!” Nam Lăng Duệ cúi người bế Dung Linh Lan, gọi ngựa của hắn: “Nguyệt Nhi qua đây!”

Con ngựa kia lập tức chạy về phía hắn.

Đôi mắt của Dung Cảnh híp lại.

Nam Lăng Duệ phi thân lên ngựa, vừa định mang theo Dung Linh Lan chậm rãi rời đi, chỉ nghe Dung Cảnh lại nói: “Ta mới vừa nhận được tin tức, nghe nói Nhiễm Tiểu vương gia cùng Diệp công chúa vào hoàng cung tìm Hoàng thượng xin thánh chỉ kết hôn rồi, muốn ở lễ cầu Chức Nữ được khéo tay thêu thùa một ngày thành toàn chuyện tốt. Duệ thái tử đi mau một chút đoán chừng còn có thể kịp xem một trò hay.”

Nam Lăng Duệ quay đầu lại nhìn về phía Dung Cảnh, đôi mắt hoa đào nheo lại, “Cảnh thế tử ngồi nơi sơn dã*, còn có thể nhìn thấy triều cục**. Quả nhiên thật là bản lĩnh! Bổn thái tử bội phục.”

(*)núi rừng

(**) ý nói: chuyện trong triều đình.

“Bội phục thì không cần.Duệ thái tử đem tên ngựa của ngươi sửa lại là được rồi.” Dung Cảnh thản nhiên nói.

Nam Lăng Duệ quay đầu lại, một câu không nói, hai chân thúc vào bụng ngựa, bốn vó ngựa phía dưới tung lên, đi về hướng kinh thành.

Nhìn bóng dáng Nam Lăng Duệ rời đi, Dung Cảnh thu hồi tầm mắt, bỗng nhiên cười một tiếng, dưới ánh mặt trời, sắc mặt mờ nhạt như đám sương mù.

“Thế tử, cánh tay của người, thuộc hạ giúp thế tử băng bó !” Thân thể Huyền Ca nhẹ nhàng hạ xuống, khẩn trương nhìn cánh tay Dung Cảnh.

“Không cần!” Dung Cảnh lắc đầu.

“Thiển Nguyệt tiểu thư bỏ Thế tử, cùng Thất hoàng tử trở về thành, chắc chắn sẽ không tìm đến Thế tử. Cánh tay của người cần băng lại.” Huyền Ca có chút nóng vội, không trách được Thế tử không muốn Thiển Nguyệt tiểu thư thấy Thất hoàng tử, mặc dù Thiển Nguyệt tiểu thư mất ký ức, nhưng khi nhìn thấy Thất hoàng tử lại có thể nảy sinh hỉ bi, ưu tư như vậy. Lúc hắn ở trong bóng tối nhìn thấy đều kinh hãi, huống chi là Thế tử.

“Cánh tay này bây giờ không phải là của ta.” Dung Cảnh nhìn Huyền Ca một cái, “Ngươi lui ra đi!”

“Thế tử. . . . . .” Huyền ca sốt ruột. Ở trong lòng hắn cảm thấy Thiển Nguyệt tiểu thư vô tâm, cho dù là có lời trong lòng cũng chỉ cho Thế tử một chút như chứ, tâm của tiểu thư đều cho Thất hoàng tử cả rồi. Hắn không hiểu, vì sao Thế tử lại nhất phải tự làm khổ mình như vậy.

“Lui ra!” Giọng nói của Dung Cảnh trầm xuống.

Huyền Ca thấy Dung Cảnh cứng rắn cố chấp, không dám nói nữa, lui xuống.

Ánh mắt Dung Cảnh nhìn theo phương hướng Vân Thiển Nguyệt rời đi, nghĩ tới thu vào tức là buông tay, buông tay tức là thu vào. Hôm nay hắn coi như là miễn cưỡng làm được. Nếu như nàng không trở lại…, như vậy hắn không dám bảo đảm ngày mai còn có thể trơ mắt nhìn nàng cùng người khác sóng đôi rời đi hay không? Mà người đó lại là Dạ Thiên Dật.

Thác nước Đông Sơn chảy róc rách, gió mát Yên Vũ đình lặng lẽ thổi, không có tiếng người.

Vân Thiển Nguyệt một người một ngựa ở phía trước. Lần này ngồi trên lưng ngựa không giống với lúc vừa rồi đua ngựa cùng Nam Lăng Duệ, mà là thả dây cương cho Đạp Tuyết tự do mà chạy. Đạp Tuyết dường như cực kỳ thông minh, biết Vân Thiển Nguyệt cũng không dự tính đường trở về, liền chạy về hướng nam.

Dạ Thiên Dật đi theo phía sau Vân Thiển Nguyệt khoảng cách một bước, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn không rời đi nàng.

Nhưng Vân Thiển Nguyệt vẫn không quay đầu lại, cũng không nói chuyện. Gió thổi bay tóc đen, vạt áo Yên La sắc tím mềm mại nhẹ nhàng theo gió tung bay, ngựa trắng xiêm y tím, hoa cỏ xanh giữa núi rừng, gương mặt nàng thỉnh thoảng như được bao phủ bởi một tầng khói mờ, hư ảo như ẩn như hiện, thỉnh thoảng lại lạnh lẽo trầm tĩnh, như gió biển yên tĩnh sóng lặng.

Cứ đi như vậy cũng đã được một canh giờ, trước mắt đi tới một dãy núi, phía trước không có đường khác nữa. Chỉ có tiếng chuông gõ vang liên tục cùng tiếng tăng nhân tụng kinh mơ hồ bên kia núi truyền đến.

Đạp Tuyết dừng chân , quay đầu lại nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt nhìn dãy núi cao trước mắt, núi rừng xanh biếc, những mỏm đá hình thù kỳ dị lởm chởm, thì ra là đã đi tới phía sau núi Linh Đài Tự. Nàng quay đầu lại nhìn về phía Dạ Thiên Dật.

Dạ Thiên Dật cười với nàng một tiếng, chậm chạp nói: “Đây là Linh Đài Tự!”

Vân Thiển Nguyệt nhìn nụ cười của hắn, nếu lúc hắn không cười, hắn cực kỳ giống Tiểu Thất. Nhưng nụ cười này, rõ ràng đây là gương mặt nàng quen thuộc, nhưng ngay cả ba phần giống nhau cũng không có. Tiểu Thất không tuấn dật bằng hắn. Lúc này nàng rốt cục hiểu câu nói kia của Thải Liên “Cảnh thế tử và Thất hoàng tử là hai người không thể so sánh.” Lời đó thật đúng, hắn và Dung Cảnh đích xác là hai người không thể so sánh .

Dung Cảnh nổi bật ở điểm ung dung, tao nhã lịch sự. Như thơ như họa, như ánh mặt trời trên cao trong mây trời, hắn lãnh đạm đến nỗi đứng ở trên mây trắng cao vời vợi, mặc dù đối xử với người khác ôn hòa , nhưng là cũng không thoát khỏi được cao ngạo từ trong xương tủy của mình. Đó là một loại cao ngạo bẩm sinh áp đảo trên các chúng sinh.

Mà dung mạo của Dạ Thiên Dật tuy cũng tuấn mỹ. Mặc dù không bằng Dung Cảnh như thơ như họa, nhưng Dạ Thiên Dật quý tại khí chất tôn quý, hắn vẫn luôn ngồi ngay ngắn thẳng tắp trên lưng ngựa như vậy, cẩm bào màu tím nhạt, eo thắt đai ngọc. Cả người ở giữa hoa cỏ rừng núi xanh ngắt đang tỏa sáng có một loại xa hoa nhẹ. Khí chất của hắn đã siêu thoát khỏi thân phận hoàng tử của mình, mặc dù hắn lạc vào khói bụi nhân gian, nhưng khói bụi trần gian không thật sự che đậy được khí chất ấy.

Vân Thiển Nguyệt thu hồi tầm mắt, gật đầu, nhẹ giọng nói: “Đây là Linh Đài Tự!”

“Còn nhớ ngày ta rời kinh, ngươi đã dẫn ta tới nơi này, hiện tại thoáng một cái đã năm năm rồi!”Dạ Thiên Dật thở dài một tiếng, “Có điều hôm đó đi đến là phía nam sau núi, hôm nay chúng ta là phía bắc sau núi.”

Vân Thiển Nguyệt trầm mặc, nghe nói năm năm trước mẫu phi của Thất hoàng tử bị tội, bị ban uống độc mà chết, toàn bộ gia tộc nhà mẫu phi đều bị liên lụy mà bị chém, hắn bị lưu đày ra Bắc Cương. Đó là một trận phong tinh huyết vũ* như thế nào. Nàng lại sắm vai nhân vật gì ở trong này? Nàng đè ép rối rắm trong lòng xuống, hất cương ngựa ra, tung mình xuống ngựa, nàng nói: “Hôm nay là lễ cầu Chức Nữ được khéo tay thêu thùa, có lẽ trên núi rất náo nhiệt, chúng ta lên núi đi xem một chút đi!”

(*)Gió tanh mưa máu.

“Được!” Dạ Thiên Dật gật đầu, cũng hất cương ngựa ra, tung mình xuống ngựa.

Vân Thiển Nguyệt cất bước đi lên núi. Thế núi cao chót vót, mỏm đá hình thù kỳ dị lởm chởm, rậm rạp bẫy rập chông gai, chỉ có một con đường mòn quanh co, nhưng đường mòn quanh co cũng bị bụi gai leo hai bên vây kín, thoạt nhìn đi nửa bước cũng khó đi. Nhưng Vân Thiển Nguyệt làm như không thấy, nhấc chân chạy bộ trên đường nhỏ.

Dạ Thiên Dật cũng làm như không thấy, cất bước đi theo phía sau nàng.

Hai người đi về hướng đỉnh núi.

Đi tới giữa sườn núi, phía trước cũng không có đường, Vân Thiển Nguyệt dừng bước, quay đầu lại nhìn Dạ Thiên Dật. Thấy hắn tùy đi ở bên trong bụi gai, khí chất vẫn nổi bật xuất sắc, Vân Thiển Nguyệt bỗng cười một tiếng, hỏi: “Ta thích ăn món gì nhất?”

Dạ Thiên Dật thoáng dừng cước bộ, cũng cười trả lời: “Cá nướng bông sen!”

“Ngươi biết làm không?”Vân Thiển Nguyệt hỏi.

“Biết!” Dạ Thiên Dật gật đầu.

“Ta thích ăn quả nào nhất?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.

“Nho!”Dạ Thiên Dật đáp.

“Ta thích làm gì nhất?” Vân Thiển Nguyệt hỏi nữa.

“Ngủ!”Dạ Thiên Dật lại nói.

“Ta thích nhạc cụ nào nhất?” Vân Thiển Nguyệt vẫn hỏi.

“Phong cầm*!”Dạ Thiên Dật nói.

(*) Đàn organ. Các bạn search google để tìm hiểu chiếc đàn này.

“Ta ghét món ăn nào nhất?” Vân Thiển Nguyệt quay đầu nhìn Dạ Thiên Dật, chuyển ngữ điệu lại hỏi.

“Canh cải trắng!”

“Ta ghét trái cây nào nhất?” Vân Thiển Nguyệt còn hỏi.

“Dưa mật*!”

(*)Việt Nam gọi là dưa mỹ

“Ta ghét người nào nhất?” Vân Thiển Nguyệt hỏi nữa.

“Thái tử hoàng huynh!”

“Ta ghét làm việc gì nhất?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.

“Học thuộc lòng!”

“Ta không thích nhạc cụ nào nhất?” Vân Thiển Nguyệt vẫn hỏi.

“Sáo!”

Vân Thiển Nguyệt ở miệng, nghiêm túc nhìn Dạ Thiên Dật, chống lại con ngươi màu hổ phách của hắn, từng chữ từng câu nói: “Nếu như ngươi hỏi lại ta…, ta đều biết ngươi thích thứ gì, ghét cái gì sao?”

Dạ Thiên Dật ngẩn ra, gật đầu, “Biết!”

“Có lẽ ta biết, nhưng đó là ta trước kia. Nếu bây giờ ngươi hỏi ta…, ta không biết gì cả.” Vân Thiển Nguyệt chuyển tầm mắt, nhìn về phía không trung, tiếng nói trong trẻo như nước, tinh khiết không mang theo nửa phần tạp sắc, “Ta mất ký ức rồi!”

Dạ Thiên Dật biến sắc, ánh mắt không dám tin nhìn Vân Thiển Nguyệt.

“Có lẽ ngươi không tin, nhưng thật sự là ta đã mất ký ức!” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Cái gì. . . . . .Lúc nào?” Giọng nói ôn hòa của Dạ Thiên Dật bỗng có chút khàn lại.

“Khoảng hai tháng trước! Lửa thiêu Vọng Xuân Lâu ngày thứ hai!” Vân Thiển Nguyệt thu hồi tầm mắt, nhìn Dạ Thiên Dật, bình tĩnh nói: “Lúc ấy ở uyên ương trì* trong hoàng cung, sau khi tỉnh lại, cái gì cũng không nhớ được nữa! Dạ Thiên Khuynh muốn bắt giam ta vào đại lao của Hình bộ, là Dung Cảnh và Dạ Khinh Nhiễm hợp lực bảo vệ ta thoát khỏi.”

(*)Hồ uyền ương.

Cả người Dạ Thiên Dật chấn động.

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn không nói thêm gì nữa. Lúc trước nàng đối với hắn khác biệt, có lẽ cũng là bởi vì Tiểu Thất đi! Nàng không biết trên thế giới thật sự có kiếp trước kiếp này hay không, thật sự có số mệnh luân hồi hay không? Nhưng sâu trong nội tâm nàng biết rõ ràng, Tiểu Thất là người đặc biệt tồn tại trong lòng nàng. Ai cũng không thay thế được.

“Ngươi. . . . . . Làm sao có thể. . . . . .” Dạ Thiên Dật nhìn Vân Thiển Nguyệt, sắc mặt hơi tái.

“Ta cũng không biết!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.

Dạ Thiên Dật tiến lên một bước, bỗng nhiên đưa tay kéo tay Vân Thiển Nguyệt, đem mạch đậpcủa nàng kiểm tra, Vân Thiển Nguyệt đứng yên lặng, mặc hắn bắt mạch. Khi nãy hắn đỡ được Dung Linh Lan ngã ngựa, đến xem bắt mạch cho nàng ấy, chắc chắn hắn am hiểu y thuật .

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. . . . . .” Một lúc lâu sau Dạ Thiên Dật mới buông tay ra, thấp giọng hỏi.

Vân Thiển Nguyệt nhếch khóe miệng, “Ta cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì!”

“Thảo nào trong thời gian dài như vậy ta không nhận được thư của ngươi . . .Chả trách. . . . . . Thì ra là ngươi bị mất ký ức. . . . . .” Dạ Thiên Dật nghẹn ngào nói: “Ta còn tưởng rằng bởi vì. . . . . . Ngươi mới tránh gặp ta tránh. . . . . .”

“Vì Dung Cảnh sao?” Vân Thiển Nguyệt khiêu mi, giọng nói trong trẻo nói: ” Thật sự là ta vì hắn mà trốn tránh gặp ngươi.”

Dạ Thiên Dật giật mình kinh hãi, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Vân Thiển Nguyệt, “Ngươi đối với hắn. . . . . .”

“Ta thích hắn!” Vân Thiển Nguyệt mấp máy môi, có lẽ quyết định nói thật.

Mặc kệ là vì hắn lớn lên quá mức giống với Tiểu Thất, lúc trước nàng chưa mất trí nhớ cùng hắn dính líu quá sâu, hay là bởi vì chính bản thể của nàng cùng hắn mới dính líu quá sâu, vô luận như thế nào, nàng bây giờ thích Dung Cảnh, hơn nữa hôm nay phát hiện muốn thu hồi cũng không thể thu hồi được tình cảm yêu thích này. Thấy Dung Cảnh bị thương, nàng liền đau lòng. Sẽ đối với vẻ mặt lạnh nhạt thờ ơ không coi trọng của Dung Cảnh mà tức giận. Biết rất rõ là Dung Cảnh cố ý như vậy để nàng để ý tới, nhưng mà nàng không khống chế không được tâm tình mà phát tiết ra ngoài, không nhịn được mà không thèm để ý tới hắn.

Dạ Thiên Dật trầm mặc nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt cũng không nói nữa.

Sự trầm mặc lan tràn giữa hai người.

Hồi lâu, Dạ Thiên Dật chợt tiến lên một bước, vươn tay ôm eo Vân Thiển Nguyệt, cả người bay trên không trung, giẫm trên bụi gai bay thẳng về hước đỉnh núi. Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, cũng không ngăn cản, mặc cho Dạ Thiên Dật mang theo nàng lên Hương Tuyền Sơn.

Lên núi, Dạ Thiên Dật buông eo Vân Thiển Nguyệt ra, duỗi tay kéo tay nàng, không nói lời nào đi về hướng Đạt Ma đường.

Vân Thiển Nguyệt đi theo sau Dạ Thiên Dật, vẫn không mở miệng ngăn cản.

Sau khi đi được một đoạn đường, có hòa thượng nhìn thấy có người lên núi vừa định ngăn cản, nhưng lại thấy đến kim bài bên hông của Dạ Thiên Dật vùng với khuôn mặt Vân Thiển Nguyệt thì im lặng, nói A-Di- Đà- Phật nhường đường.

Dạ Thiên Dật lôi kéo Vân Thiển Nguyệt đi tới Đạt Ma đường.

Hôm nay hương khói ở Đạt Ma đường nghi ngút, so với lễ cầu phúc cũng không kém là bao.

Dạ Thiên Dật vòng qua tiền đường, quen đường đi vào trong nội viện của Đạt Ma đường.

Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt theo đuôi bị Dạ Thiên Dật lôi kéo, những ý nghĩ trong đầu không ngừng qua lại, trong lúc nhất thời không rõ tâm tư của Dạ Thiên Dật.

Chốc lát đã đi đến nội viện một Phật đường, so với tiền viện ồn ào tiếng người thì nội viện thanh u tĩnh lặng. Bên trong có tiếng gõ mõ truyền ra, tiếng mõ vừa truyền đến, liền khiến tâm linh con người trong veo phẳng lặng.

Trước Phật đường có một tiểu sa di* an tĩnh đứng ở đó, thấy Dạ Thiên Dật cùng Vân Thiển Nguyệt đi tới, tựa hồ nhận ra hai người, chắp tay trước ngực nói một lời Phật kệ**, cung kính nói: “Mời thí chủ! Đại sư đang chờ hai vị thí chủ!”

(*)Tiểu sa di: tiểu hòa thượng mới xuất gia.

(**)Phật kệ: các bài thơ , lời hát, lời kinh của Phật được gọi là Kệ.

“Chúng ta không vào đâu! Tiểu hòa thượng đi vào lấy tín vật năm năm trước mà chúng ta đã đặt ở chỗ đại sư để giữ gìn bảo quản ra cho ta.” Dạ Thiên Dật dừng bước, phân phó tiểu sa di.

“Dạ!” Tiểu sa di đáp một tiếng, đi vào.

Sau khi tiểu sa di đi vào, tiếng mõ bên trong dừng lại một chút, sau đó lại có tiếng mõ vang lên, tiểu sa di từ bên trong đi ra, cầm phong thư đã ố vàng đưa cho Dạ Thiên Dật, cung kính nói: “Đại sư nói, năm năm trước sau khi hai vị thí chủ tự mình giao cho đại sư bảo quản, cũng không cho người mở ra, cũng không có người biết. Như vậy còn nguyên vật quy nguyên chủ.”

“Đa tạ đại sư!” Dạ Thiên Dật buông tay Vân Thiển Nguyệt, chắp tay trước ngực vái một vái đối với người bên trong.

“Thất hoàng tử khách khí!”Bên trong truyền ra giọng nói cực kỳ già nua.

Vân Thiển Nguyệt nghe giọng nói như vậy còn già hơn Linh Ẩn đại sư, chắc khoảng trăm tuổi trở lên. Nàng nghi ngờ nhìn phong thư trong tay Dạ Thiên Dật. Hai mặt của phong thư cũng không ghi họ tên hay bất kỳ chữ viết nào. Suy nghĩ, cái là nàng và Dạ Thiên Dật cùng nhau bảo quản gìn giữ sao?

“Nào, ngươi mở ra xem đi!” Dạ Thiên Dật đem phong thư đưa cho Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt nhận lấy phong thư, nhưng cũng không lập tức mở ra, mà là nhìn Dạ Thiên Dật.

Dạ Thiên Dật lẳng lặng nhìn Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt bình tĩnh, cũng không nhìn ra điều gì.

Vân Thiển Nguyệt mím môi, thoáng do dự, bỗng nhiên đưa tay mở phong thư ra. Hai tờ giấy trong phong thư đồng thời rơi ra một chiếc lá vàng mỏng , nàng nhìn theo hai mảnh lá vàng, trong nháy mắt cả người cứng ngắc.

Chỉ thấy trên một tờ viết, “Năm năm sau, ngươi yêu thích ta được không?”

Một trên một tờ khác viết, “Được”