Hoàn Khố Thế Tử Phi

Quyển 3 - Chương 33: Gả ngươi cưới ngươi




Thiếu niên thấy Vân Thiển Nguyệt đáp ứng, nhất thời mừng rỡ, đưa tay kéo tay nàng bước nhanh rời đi.

“Đợi một chút, ta phải thu thập một chút hành lý!” Vân Thiển Nguyệt né tránh tay thiếu niên , nói với Lăng Liên và Y Tuyết đứng ở cửa : “Thu thập mấy bộ quần áo, chuẩn bị lương khô cùng nước mười ngày .”

“Tiểu thư, ngài thật sự muốn đi?” Lăng Liên nhìn thiếu niên, vốn cảm giác tiểu thư đáp ứng hắn sảng khoái như vậy không phải là quá tốt, mặc dù hắn nói muốn giúp tiểu thư phá hủy hôn ước Đông Hải quốc và Vinh vương phủ , nhưng chuyện này là đại sự , bằng một câu nói của thiếu niên này có thể làm được sao? Dù sao khoảng cách từ kinh thành đến Huyện Hà Cốc quá xa, hơn nữa đoạn đường này cũng đều là địa phương gặp tai hoạ , đường xá khó đi.

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nàng nhớ Dung Cảnh, có người đưa tới một cơ hội cho nàng , còn có thể dùng lần này để phá hủy hôn ước giữa Đông Hải quốc và Vinh vương phủ . Nàng tự nhiên cam tâm tình nguyện đi.

Lăng Liên còn muốn nói điều gì, Y Tuyết giữ nàng lại, cho nàng một cái liếc mắt ra hiệu, Lăng Liên cũng không đần, lúc này mới nhớ tới Cảnh thế tử ở thành Lạc Thủy. Nàng thấy ánh sáng trong mắt Vân Thiển Nguyệt , biết khuyên cũng vô dụng, không khuyên nữa nói, chỉ nói: “Hai người nô tỳ đi cùng tiểu thư, đường xá như vậy cũng có thể chăm sóc, tiểu thư không thể không mang theo chúng ta, nếu không Cảnh thế tử sẽ không yên lòng .”

“Được, vậy thì cùng nhau đi!” Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu.

Lăng Liên và Y Tuyết vội vàng đi xuống thu dọn đồ đạc.

“Dung Cảnh ở thành Lạc Thủy, đừng cho là ta không biết, nhìn ngươi đắc ý kìa! Nhưng mà ngươi không thể gặp hắn, tránh cho trì hoãn thời gian, chờ đến huyện Hà Cốc giải quyết xong chuyện của ta rồi, ngươi mới không còn chuyện gì . Nếu không ta vừa mới nói giúp ngươi phá hủy hôn ước sẽ không giữ lời.” Thiếu niên nhìn Vân Thiển Nguyệt trong mắt nồng đậm cảnh cáo nói.

“Từ kinh thành đến Huyện Hà Cốc, ngươi chuẩn bị dùng mấy ngày để đến nơi?” Vân Thiển Nguyệt liếc thiếu niên một cái, không đáp hỏi ngược lại.

“Ba ngày!” Thiếu niên nói.

“Ta dùng thời gian hai ngày rưỡi là có thể tới, ở Thành Lạc Thủy gặp Dung Cảnh một lần cũng không làm trễ nãi ngươi cái gì.” Vân Thiển Nguyệt nói.

Thiếu niên vui mừng, “Ngươi hai ngày rưỡi là có thể tới? Hôm nay đường xá khó đi, ta nói ba ngày đã là cực hạn.”

“Ta nói hai ngày rưỡi có thể tới là có thể tới.” Vân Thiển Nguyệt khẳng định nói.

“Tốt lắm! Chỉ cần ngươi hai ngày rưỡi có thể đến , ta sẽ để ngươi gặp hắn một lần.” Thiếu niên thấy Vân Thiển Nguyệt không giống như là nói giỡn, lập tức nói.

Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, đi tới trước gương nhìn mình một cái, suy nghĩ một chút, từ trong gương nhìn thiếu niên một cái, liền bỏ đi tâm tư muốn thay đổi quần áo. Cứ như vậy đi ra ngoài cũng không có gì, dù sao hiện tại Vân Vương phủ có cũng có Vân Ly làm đương gia, nàng quay đầu nói với Lăng Liên đang thu dọn đồ đạc : “Ngươi đi nói cho Vân Ly một tiếng, ta muốn đi xa nhà một chuyến , chuyện tình trong phủ hắn không làm chủ được thì đi tìm lão già họm hẹm, thừa dịp hắn còn cứng gân cứng cốt, thì nên ra nhiều thêm chút sức lực cho Vân Vương phủ. Nếu có đại sự , hắn thật không xử lý được , lão già họm hẹm cũng không xử lý được hoặc là bất kể chuyện gì, hãy nói một tiếng với người của ta bên cạnh hắn , tất nhiên sẽ có người truyền tin tức lại cho ta.”

Người bên cạnh Vân Ly là người của Phong các , đương nhiên có thể tin.

“Dạ!” Lăng Liên đáp một tiếng, vội vàng ra khỏi Thiển Nguyệt các.

Không lâu lắm, Lăng Liên trở lại, nói với Vân Thiển Nguyệt : “Tiểu thư, Vân Ly không có ở đây, hai ngày trước hoàng thượng phân phó chuyện cho Vân Ly , hôm nay cùng Vương gia ở Lễ bộ học tập. Chắc là đang ở Lễ bộ, nô tỳ truyền lời cho người bên cạnh hắn rồi.”

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

Lăng Liên tiếp tục cùng Y Tuyết thu dọn đồ đạc, sau một lúc, sắp sửa đồ xuất hành đã thu thập thỏa đáng. Thiếu niên đã sớm đợi không kịp, đi ra khỏi cửa phòng trước, Vân Thiển Nguyệt nói với Triệu ma ma, Thính Tuyết, Thính Vũ một phen, cũng ra khỏi Thiển Nguyệt các, Lăng Liên, Y Tuyết cầm lấy bọc hành lý đi theo phía sau Vân Thiển Nguyệt .

Một nhóm bốn người rất nhanh đã đi tới đại môn Vân Vương phủ , cửa đại môn đã sớm chuẩn bị tốt bốn con ngựa.

Bốn người xoay người lên ngựa, vừa muốn rời đi, lúc này một chiếc xe ngựa từ đường phố chạy tới, màn xe được nhấc lên, người ở bên trong hô một tiếng: “Nguyệt muội muội!”

Vân Thiển Nguyệt quay đầu nhìn lại, thì thấy Dạ Thiên Khuynh. Nàng khẽ nhướng mày, cũng không nói chuyện.

“Nguyệt muội muội là muốn ra ngoài sao?” Dạ Thiên Khuynh nhìn Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt lại liếc qua thiếu niên cùng Lăng Liên và Y Tuyết cầm bọc hành lý .

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, thấy xe ngựa của Dạ Thiên Khuynh thoạt nhìn là muốn tới Vân Vương phủ, nàng đáp một tiếng, cũng không hỏi.

“Ta vốn là nghĩ đã lâu cũng không ôn chuyện với Nguyệt muội muội rồi, muốn tìm Nguyệt muội muội một lát, xem ra hôm nay không được rồi.” Dạ Thiên Khuynh cười , nhìn thiếu niên bên cạnh Vân Thiển Nguyệt , ánh mắt hiện lên cái gì, dừng một chút lại nói: “Nhưng sợ là Nguyệt muội muội không dễ dàng ra khỏi thành. Từ lúc Cảnh thế tử và Thất đệ ra khỏi thành, phụ hoàng đã sai người phong tỏa cửa thành. Không có tình huống đặc biệt hoặc thánh chỉ thì không được ra thành .”

“Như vậy sao?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.

“Đúng vậy! Muội phải biết ngày hôm nay đại diện tích Thiên Thánh gặp tai hoạ, rất nhiều lưu dân đều tràn vào kinh thành. Không khỏi làm cho kinh thành hỗn loạn, phụ hoàng hạ một đạo thánh chỉ như vậy. Nhưng mà binh sĩ trong ngoài kinh thành đều do Dạ Khinh Nhiễm quản lý, nếu Nguyệt muội muội có thủ dụ của Dạ Khinh Nhiễm , như vậy không cần ý chỉ của phụ hoàng dĩ nhiên là có thể ra khỏi thành, hắn đối với Nguyệt muội muội rất tốt, chắc hẳn có thể cho Nguyệt muội muội cái mặt mũi này.” Dạ Thiên Khuynh lại nói.

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy nghiêng đầu nhìn thiếu niên, thiếu niên hừ một tiếng, hiển nhiên là biết điều này. Nàng nghĩ tới thiếu niên và Dạ Khinh Nhiễm hôm đó kết thù sống chết rồi, không ra được thành. Nói vậy hôm nay cũng là một trong những nguyên nhân hắn tìm đến nàng . Cười nhạt, nói với Dạ Thiên Khuynh : “Lúc này Dạ Khinh Nhiễm đang ở đâu?”

“Ở Binh bộ!” Dạ Thiên Khuynh nói.

“Đa tạ rồi! Chờ ta hồi kinh sẽ mời ngươi uống trà!” Vân Thiển Nguyệt nói cám ơn với Dạ Thiên Khuynh .

“Ta đây đợi một bình trà này của Nguyệt muội muội rồi! Trên đường cẩn thận một chút.” Sắc mặt Dạ Thiên Khuynh ấm áp, cười nói.

Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, hai chân thúc vào bụng ngựa, vốn là muốn đi phương hướng cửa thành Đông lại quay đầu ngựa đi về phía Binh bộ . Mặc dù nàng có thể xông qua cửa thành, nhưng vì tránh chọc phiền toái cho Dạ Khinh Nhiễm , vẫn là nói với hắn một tiếng thì tốt hơn.

Thiếu niên ở ngày Vân Ly làm lễ nhận con thừa tự, ngay cả mắt cũng không nhìn Dạ Thiên Khuynh, chỉ lo cùng Dạ Khinh Nhiễm đánh nhau, hôm nay Vân Thiển Nguyệt cùng Dạ Thiên Khuynh nói chuyện thì đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lần , đánh giá xong nhíu mày, cũng không nói lời nào, đi theo phía sau Vân Thiển Nguyệt về phía Binh bộ, Lăng Liên, Y Tuyết tất nhiên đuổi theo sau hai người.

Dạ Thiên Khuynh đưa mắt nhìn bóng dáng một nhóm bốn người rời đi, ánh mắt dừng trên người thiếu niên , có chút thâm thúy, cho đến khi bóng dáng bốn người bốn ngựa đến cuối phố, hắn mới hạ màn che xuống, nói với phu xe : “Trở về phủ!”

Phu xe vung roi ngựa lên, đi về phủ Thái tử, bây giờ là phủ Nhị hoàng tử.

Xe ngựa mới vừa đi không xa, trong xe truyền ra âm thanh của Dạ Thiên Khuynh : “Đến phủ Thừa Tướng! Đã mấy ngày ta không gặp Tần tiểu thư rồi.”

“Dạ!” Phu xe đáp một tiếng, phủ thái tử và phủ Thừa Tướng vốn là cùng một con phố, hắn cũng không cần đi vòng.

Một nhóm bốn người Vân Thiển Nguyệt rất nhanh đã đi tới Binh bộ, nàng cũng không tung mình xuống ngựa, mà là nói với binh sĩ thủ môn Binh bộ : “Ta tìm Dạ Khinh Nhiễm, để cho hắn đi ra ngoài.”

Ở nơi này trong kinh thành Thiên Thánh người không nhận ra hoàng thượng thì có khối người, nhưng không nhận ra Vân Thiển Nguyệt thì dường như là không có ai. Cho dù già yếu hay là phụ nữ và trẻ em. Binh sĩ thủ môn Binh bộ tự nhiên biết nữ tử này là Thiển Nguyệt tiểu thư Vân Vương phủ , cho nên vội vàng đáp một tiếng, để cho một tên lính khác bước nhanh vào bên trong.

“Ngươi ở kinh thành Thiên Thánh rất nổi tiếng?” Thiếu niên thấy binh sĩ thủ môn không nói hai lời liền đi vào gọi người, điều này cũng nói rõ cá nhân Vân Thiển Nguyệt rất có uy hiếp.

“Đó là người người đều sợ chọc vào ta, ta sẽ đào phần mộ tổ tiên nhà hắn .” Vân Thiển Nguyệt cười cười.

Thiếu niên bĩu môi, “Danh tiếng của ngươi thật là đủ thối! Người trong thiên hạ đều la mắng, Dung Cảnh là người trong thiên hạ đều sùng bái. Không biết làm sao ngươi lại lừa gạt tới tay được!”

“Làm sao ngươi không nói là hắn lừa gạt ta vào trong tay hắn?” Vân Thiển nguyệt liếc trắng mắt thiếu niên, nhắc nhở hắn, “Không phải là ngươi rất gấp muốn đến huyện Hà Cốc sao? Hôm nay còn có tâm tình nói giỡn?”

“Là rất gấp, nhưng mà nếu là trong vòng ba ngày có thể đến thì ta không vội nữa! Ta tin tưởng hắn có thể chịu được !” Thiếu niên thay đổi vẻ cấp bách lúc chạy vào Thiển Nguyệt các, lúc này giọng nói và thần sắc đều buông lỏng hơn rất nhiều.

“Ngươi muốn đi cứu người?” Vân Thiển Nguyệt nhạy cảm bắt được mục đích trong lời nói của thiếu niên .

“Ừ!” Thiếu niên đáp một tiếng.

Vân Thiển Nguyệt cũng không hỏi nữa, bất kể hắn đi cứu người nào, đều không quan hệ đến nàng , nàng chỉ cần đưa hắn đi là được. Mục đích của nàng là thành Lạc Thủy , người nàng muốn gặp là Dung Cảnh.

Trong khi nói chuyện, bên trong Binh bộ có một người sải bước đi ra ngoài , chính là Dạ Khinh Nhiễm, trên người hắn mặc quan phục tướng quân Binh bộ , anh khí bức người, mấy bước liền đi tới cửa, nhìn bốn người một cái, ánh mắt chìm xuống khi lướt qua thiếu niên, nhìn qua Lăng Liên và Y Tuyết thấy bọc hành lý trên người các nàng thì nhíu mày, cuối cùng tầm mắt mới dừng trên người Vân Thiển Nguyệt , chắc là đoán được mục đích của nàng, nhướng mày hỏi thăm, “Tiểu nha đầu, muội muốn ra khỏi thành?”

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

“Đi nơi nào?” Dạ Khinh Nhiễm hỏi.

“Thành Lạc Thủy!” Vân Thiển Nguyệt nói. Về bí mật của thiếu niên nàng cảm thấy vẫn không nên nói mới tốt, tôn trọng riêng tư của hắn . Hiện tại Dung Cảnh ở thành Lạc Thủy , lời của nàng cũng sẽ không khiến người hoài nghi. Dù sao quan hệ nàng và Dung Cảnh còn ở đó, nếu nàng không đi tìm thì người khác còn cảm thấy kỳ quái sao nàng lại an phận như thế .

“Ta còn tưởng rằng hôm đó muội sẽ đi theo hắn cùng ra thành! Không nghĩ tới muội lại an tâm ở trong phủ đợi mấy ngày. Hôm nay vẫn là ngồi không yên?” Dạ Khinh Nhiễm bày ra thần sắc quả nhiên là thế .

Vân Thiển Nguyệt xoa bóp trán, bày ra một bộ dáng buồn rầu tưởng niệm, thành thực nói: “Là ngồi không yên! Một ngày không thấy như cách ba thu. Hôm nay là mấy ba thu rồi!”

“Không có tiền đồ!” Dạ Khinh Nhiễm khiển trách Vân Thiển Nguyệt một câu.

Vân Thiển Nguyệt thả tay xuống, cười một tiếng với hắn , “Lời nói ngay thẳng ! Để ta ra khỏi thành!”

“Muội còn nói cùng ta để làm gì? Binh sĩ thủ thành vừa thấy muội không chừng sẽ lập tức mở cửa thành.” Dạ Khinh Nhiễm nửa thật nửa giả nói.

“Không chắc! Trước kia có lẽ thấy ta sẽ lập tức mở cửa thành, nhưng hôm nay huynh là tướng quân bốn thành đông tây nam bắc và Tây Sơn đại doanh , trị quân nghiêm cẩn. Ta muốn ra khỏi thành cũng không dễ dàng như vậy, không chừng đạp trên máu tươi mới có thể đi qua.” Vân Thiển Nguyệt cười nói.

Dạ Khinh Nhiễm hừ một tiếng, coi như là cam chịu. Nhìn về phía thiếu niên bên cạnh Vân Thiển Nguyệt , lạnh lùng nói: “Muội có thể đi ra ngoài , nhưng không thể dẫn hắn ra ngoài!”

“Quỷ hẹp hòi!” Thiếu niên trợn mắt nhìn Dạ Khinh Nhiễm, ánh mắt nhìn tay của hắn, cười nhạo nói: “Móng heo của ngươi tốt rồi sao? Chẳng lẽ còn muốn ta cho tay ngươi biến thành móng heo lần nữa?”

Dạ Khinh Nhiễm nghe vậy giận dữ, vừa muốn phát tác, Vân Thiển Nguyệt lập tức ngăn cản hắn, cảnh cáo nhìn thiếu niên một cái, nói với hắn: “Hắn là hài tử mà thôi, huynh cùng hắn chấp nhặt làm gì? Ta thật có chuyện , huynh mau cho ta thủ dụ, để ta ra khỏi thành. Hắn đi theo có việc , phải cùng đi.”

“Ai là hài tử?” Thiếu niên không phục nhìn Vân Thiển Nguyệt.

“Không muốn ra khỏi thành có phải hay không?” Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nhìn về phía thiếu niên.

Thiếu niên có chút không cam lòng im lặng, hôm đó hắn cũng đầy một bụng tức giận . Hắn vốn cầm lấy một bức họa hỏi Tiểu Ma vương Dạ Khinh Nhiễm đã gặp người trong bức tranh này chưa? Là ai? Lúc đầu tên kia còn rất dễ nói chuyện, cầm lấy bức họa nhìn hồi lâu, nhưng khi tên kia hỏi hắn ngươi tìm người này làm cái gì, hắn nói thích, thì hắn ta lập tức trở mặt. Cho nên đánh nhau, cuối cùng hắn ta thì không có việc gì , còn hắn thì bị Vân Thiển Nguyệt ném ra ngoài. Sau lại bị Dung Cảnh nhốt vào thư phòng Vinh vương phủ , đợi mấy ngày, bây giờ nhớ tới vẫn còn cảm thấy bực mình. Thầm nghĩ kết oán lớn như thế, khẩu khí này nuốt vào trước , sớm muộn gì sẽ trả lại, lấy lại danh dự

“Muội thật sự muốn dẫn hắn ra khỏi thành? Là hắn có chuyện gì hay là muội có chuyện?” Dạ Khinh Nhiễm tất nhiên không ngốc, chẳng những không ngốc, còn rất khôn khéo. Cảm thấy mặc dù Vân Thiển Nguyệt nhớ Dung Cảnh muốn đi thành Lạc Thủy thì chính mình đi là được, cần gì phải mang theo một thiếu niên? Lai lịch của thiếu niên này từ ngày lễ nhận làm con thừa tự của Vân Ly hắn đã trở về tra xét, lại không tra ra được. Trong thiên hạ căn bản cũng không có người có tên La Ngọc , hiển nhiên cái tên này là giả ! Thân phận chân thật rất khả nghi. Hơn nữa người này giống như đột nhiên nhô ra từ Vân Thành, quấy Vân Thành đến loạn thành một đoàn sau đó gặp được Vân Thiển Nguyệt rồi nàng ném cho Dung Cảnh. Sau đó Dung Cảnh lại dụng tâm che giấu. Hắn muốn tra lại bị Dung Cảnh nhược mỹ nhân âm thầm dùng kĩ xáo tránh được. Hắn tới kinh thành mấy ngày nay trừ tiếp xúc với Dung Phong , người khác đều không đến gần được. Hắn cũng không thể nhích tới gần, chớ nói chi là người khác, muốn từ trong tay nhược mỹ nhân tranh giành thức ăn, tất nhiên chẳng phải dễ dàng. Cho nên, đến nay hắn cũng không biết thân phận của thiếu niên này , nhưng nhìn khí phái cùng bộ dáng của hắn, chắc hẳn xuất thân không đơn giản.

“Huynh đừng hỏi, tóm lại đối với huynh không có chỗ xấu!” Vân Thiển Nguyệt khoát tay, thúc giục: “Nhanh lên một chút, ta phải ra khỏi thành! Lấy thủ dụ ra!”

“Muội tiểu nha đầu này! Chớ để bị người bán!” Dạ Khinh Nhiễm lạnh lùng đánh giá thiếu niên nói.

Thiếu niên đối với hắn tự nhiên cũng không có sắc mặt tốt, dùng lỗ mũi hừ hừ.

“Ta bán người khác còn không tệ lắm, người khác bán ta cũng không dễ dàng.” Vân Thiển Nguyệt vươn tay về phía Dạ Khinh Nhiễm .

Dạ Khinh Nhiễm tránh tay Vân Thiển Nguyệt ,bỗng nhiên điểm nhẹ mủi chân, trong khoảnh khắc ngồi trên lưng ngựa phía sau Vân Thiển Nguyệt , nói với nàng : “Ta đưa muội ra khỏi thành!”

“Vậy thì tốt rồi !” Vân Thiển Nguyệt cười một tiếng,đáp ứng, hai chân thúc vào bụng ngựa. Tuấn mã rời khỏi Binh bộ.

“Quả là hồng nhan họa thủy! Hoa đào nát.” Thiếu niên lầm bầm một câu, hai chân cũng thúc vào bụng ngựa, đi theo phía sau Vân Thiển Nguyệt .

Vân Thiển Nguyệt làm như không nghe thấy, Dạ Khinh Nhiễm đương nhiên cũng mặc kệ thiếu niên lầm bầm cái gì, ngồi trên lưng ngựa nói với nàng . Nói phần lớn cũng là trận mưa to năm nay , gặp tai hoạ nghiêm trọng, kho lương thực ở nhiều địa phương cũng bị chìm. Mười độn lương thực Dung Cảnh sớm đã phát huy công dụng, nhưng sớm như vậy đã mang mười độn lương thực ra dùng, đợi đến thời điểm bắt đầu mùa đông, lương thực vẫn căng thẳng. Vẫn phải nghĩ biện pháp tích trữ lương thực.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới thời điểm bắt đầu mùa đông , năm nay nạn lụt như vậy, muốn khôi phục là không dễ dàng, làm sao cũng phải hơn nửa năm, nửa năm này đủ cho lão hoàng đế tức giận công tâm phải bận rộn một chút rồi, chỉ có điều không biết hắn còn có thể sống quá mùa đông năm nay , có thể chờ đến lúc Dung Cảnh cập quan nàng cập kê hay không .

Rất nhanh liền đi tới cửa thành Đông , Dạ Khinh Nhiễm phân phó người mở cửa thành ra, để bốn người Vân Thiển Nguyệt rời đi.

“Không tạ !” Vân Thiển Nguyệt cảm giác giữa nàng và Dạ Khinh Nhiễm nói tạ ơn thì quá khách khí và hời hợt rồi.

“Trở lại mời ta đi Túy Hương lâu ăn một bữa cơm ! Ừ, đàn cho ta thêm một khúc.” Dạ Khinh Nhiễm nói lên điều kiện.

“Thành giao!” Vân Thiển Nguyệt thống khoái gật đầu.

Dạ Khinh Nhiễm tung mình xuống ngựa, nhìn thiếu niên một cái, dặn dò Vân Thiển Nguyệt : “Trên đường cẩn thận!”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, không nói thêm gì nữa, dẫn đầu ra khỏi cửa thành, thiếu niên và Lăng Liên, Y Tuyết đi theo phía sau.

Nhìn bốn người rời đi, ánh mắt Dạ Khinh Nhiễm vẫn đuổi theo bóng dáng tím nhạt , cho đến khi còn dư lại một điểm nhỏ, mới thu hồi tầm mắt, nhìn thoáng qua lưu dân tụ tập ngoài thành , ánh mắt lộ ra thần sắc thương xót, giống như là mỗi lần nhìn nhiều một cái sẽ mất đi khí lực đóng cửa, bất đắc dĩ khoát tay, binh sĩ thủ thành lập tức đóng cửa thành lại.

Ra khỏi cửa thành, lúc này Vân Thiển Nguyệt mới thấy quang cảnh ngoài thành , từ cửa thành kéo dài đến mười dặm là lưu dân đứng thành hàng, người người quần áo lam lũ, trẻ có già có, gầy như que củi, một đôi mắt lộ ra vẻ khát khao cùng chờ đợi. Nàng biết lão hoàng đế phân phó người phát cháo miễn phí , nhưng mỗi ngày cũng chỉ có một lần thôi. Thậm chí không chia đều cho mỗi người, có lẽ mỗi người được chia đều một chén cháo như vậy thì ăn cũng không đủ no.

Ngay cả bên ngoài kinh thành đều tụ tập nhiều lưu dân như vậy , như vậy trên đường còn có bao nhiêu lưu dân ở đi kiếm thức ăn chỉ vì sống sót? Trong lòng nàng bỗng nhiên dâng lên một loại thương xót, lỗ thủng của hoàng triều, đã bấp bênh đến loại tình cảnh này sao?

Lần đầu tiên nàng đối với hoàng triều này sinh ra thất vọng cùng cảm xúc mơ hồ muốn lật đổ nó!

Mặc dù Dung Cảnh và Dạ Thiên Dật chia nhau trị thủy, bọn họ đều có năng lực, có tài hoa, có thủ đoạn, có thực lực để cho trận trị thủy này thành công. Nhưng tiếp theo mưa to lần nữa rơi xuống lại bị lũ lụt? Hoặc là tiếp theo là bão tuyết? Hoặc nữa là thiên tai họa nhân họa thì sao? Bao nhiêu lần cứu vớt, căn bản cũng không bằng dao động từ gốc rễ. Một ngày còn không quét sạch những quan viên mục nát và dơ bẩn kia thì một ngày cứ tiếp tục mục nát đến suy bại. Giống như đồ vật bị mục nát, trị bên ngoài không trị được bên trong . Chỉ có trên dưới hoàng triều trong sạch, nhiều thanh quan, dân chúng mới bình an, mặc dù gặp được thiên tai nhân họa, cũng có thể mau sớm chấn an bách tính đồng tâm hiệp lực cùng giải quyết, mà không phải chờ được cứu, dựa vào năng lực một hai người tới cứu vớt.

“Tiểu thư?” Lăng Liên thấy ngựa Vân Thiển Nguyệt từ lúc nhanh chóng ra khỏi thành thì chậm lại, sắc mặt biến hóa năm lần bảy lượt, lên tiếng khẽ gọi.

Vân Thiển Nguyệt hoàn hồn, lúc này mới phát hiện thiếu niên bất mãn nhìn nàng, hiển nhiên là nếu Lăng Liên không mở miệng, hắn nhất định sẽ thúc giục. Nàng lấy lại bình tĩnh, thấp giọng hỏi Lăng Liên , “Hai ngày trước ta phân phó ngươi truyền lời cho Tam công tử , trợ giúp địa phương gặp tai hoạ , Tam công tử làm chưa?”

“Tiểu thư phân phó đương nhiên Tam công tử sẽ làm theo! Nhưng mà lưu dân quá nhiều, địa phương bị nạn lụt quá nhiều, không thể hoàn toàn chiếu cố. Chỉ có thể làm hết sức, có thể cứu bao nhiêu dân chúng liền cứu bao nhiêu.” Lăng Liên thấp giọng nói: “Hồng các cũng âm thầm làm.”

“Có thể góp một phần lực luôn là tốt nhất!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, tăng tốc độ của ngựa nhanh chóng.

Thiếu niên thấy Vân Thiển Nguyệt rất nhanh đã vượt qua hắn, muốn nói cái gì, nghẹn ở miệng, thuật cưỡi ngựa của hắn tự nhiên là vô cùng tốt, nhưng không theo kịp Vân Thiển Nguyệt, có chút cố hết sức theo sát ở sau nàng.

Từ kinh thành đến huyện Hà Cốc phải qua tám thành trì lớn nhỏ. Bốn thành trì lớn , bốn thành trì nhỏ , còn lại chính là những thôn trọ không đáng kể.

Ra khỏi thành đường đi tất nhiên không dễ đi, khắp nơi đều là nước đọng, gồ ghề, nhưng cũng may hôm nay mưa to đã ngừng một ngày, trên đường có ba năm lưu dân kết bè kết đảng thỉnh thoảng đi qua, cũng có dấu ấn của vết xe ngựa , hơn nữa bốn người đi cũng là bảo mã ngày đi ngàn dặm cho nên ngựa nhanh chóng chạy đi, đường không dễ đi, cũng không ảnh hưởng lớn lắm.

Làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình chính là ruộng lúa hai bên đường, bên trong tất cả đều là nước. Ngũ cốc và lúa mạch vốn nên là thời điểm thu hoạch , nhưng đều bị chìm trong nước, chỗ ngập nước nhiều không nhìn thấy ngũ cốc, chỗ ít nước thì lại một mảnh sụp đổ , hơn nữa không có thoát nước , nước trong ruộng không thoát được ra ngoài, xa xa nhìn lại, một mảnh thê lương.

Từ lúc Vân Thiển Nguyệt ra khỏi thành đã thấy quá nhiều trên đường, trăm dặm về sau cảm xúc cũng đã chết lặng. Nàng đi căn bản là không tính toán nghỉ ngơi trên đường và nghỉ trọ, cho nên khi đến thành trì Khúc thành, cũng không dừng lại, lấy lệnh bài Nam Lăng Duệ đoạt lại trong tay Dung Cảnh từ trước ra , binh lính thủ thành tự nhiên sẽ mở cửa thành dễ dàng, cho nên nàng mang theo ba người trực tiếp đến thành Hoài An.

Mục đích của thiếu niên cũng muốn nhanh một chút đến nơi. Tất nhiên sẽ không có ý kiến gì, đi theo phía sau Vân Thiển Nguyệt , ngay cả miệng cũng không nói một lời.

Đêm đã khuya, một nhóm bốn người tới thành Hoài An . Thành Hoài An coi như thành lớn, khoảng cách đến kinh thành ước chừng hai trăm năm mươi dặm . Tình hình nạn lụt Hoài An còn nặng hơn một chút so với với Khúc thành, nhưng hiển nhiên tình huống khôi phục so sánh với Khúc thành tốt hơn, buổi tối đều có quan viên dẫn theo binh lính khai thông đường thoát nước, ruộng đồng ngoài thành cũng có binh lính cùng dân chúng đào rãnh thoát nước. Hiển nhiên dọc đường Dung Cảnh đến Thành Lạc Thủy thì đều có biện pháp trị thủy đối với các thành trì. Trước nặng sau nhẹ, hẳn là lấy mạng người làm đầu. Điểm này từ nàng những nơi nàng đi qua không nhìn thấy một mảnh gào khóc thảm thiết là có thể nhận thức được. Ruộng tốt có thể trồng lại, nhưng người đã chết thì không sống lại được.

“Chịu được sao? Chịu được thì chúng ta ăn ít lương khô, tiếp tục lên đường!” Vân Thiển Nguyệt quay đầu hỏi thiếu niên .

Thiếu niên nhìn thoáng qua các cửa hàng trong thành đều đóng cửa, mà trước cửa Túy Hương lâu tửu lâu lớn nhất thì phát cháo, dân chúng đều bưng chén lớn xếp hàng chờ đợi, không người nào tranh đoạt. Màn che cửa tửu lâu bị đẩy ra, bên trong rỗng tuếch, không có một khách nhân, hiển nhiên mưa to bảy ngày bảy đêm cho dù là khách quý cũng không dám ra ngoài sống phóng túng. Mặc dù hắn muốn đi vào ăn cơm người ta cũng không làm. Hắn gật đầu, “Chịu được!”

Vân Thiển Nguyệt nhìn Lăng Liên và Y Tuyết một cái, hai người lập tức lấy ra lương khô và nước.

Bốn người ngồi trên lưng ngựa đơn giản giải quyết một bữa cơm, sau khi ăn xong, lần nữa ra roi thúc ngựa đi đến huyện Kinh châu .

Trên đường đều là nước vốn đã khó khăn, lại là đi đường ban đêm , cho nên ngựa không có uổng phí thời gian chạy nhanh vào ban ngày. Sau khi mưa to thời tiết vẫn còn âm u, tất nhiên buổi tối không sao không trăng, Lăng Liên, Y Tuyết một trái một phải cầm Dạ Minh Châu chiếu sáng, chiếu sáng mấy trượng xung quanh bốn người.

Đi một đoạn đường, Vân Thiển Nguyệt đi lên một đường trên núi hoang .

“Tối như bưng ngươi muốn đi đường núi?” Rốt cục thiếu niên cũng lên tiếng. Dù sao hắn cũng không phải là Vân Thiển Nguyệt, ngựa chạy không ngừng như vậy đã lộ ra vẻ mỏi mệt.

“Con đường này là nhanh nhất, đi một đêm có thể đi nhiều thêm một trăm dặm . Ngươi nói có đi hay không?” Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại nhìn thoáng qua thiếu niên.

Lời của Thiếu niên lập tức nghẹn lại, cắn răng một cái: “Vậy thì đi thôi!”

Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, đi lên đường núi. Đi đường núi tất nhiên không dùng đến ngựa, chỉ có thể dắt ngựa đi. Núi hoang ban đêm tĩnh lặng, gió mát tận xương, nhưng một nhóm bốn người gan lớn ,cũng không có gì đáng sợ. Nhưng mà bản thân đường núi không dễ đi, hơn nữa sau khi mưa to , núi đá xốp, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện hiện tượng trượt chân . Nhưng bởi vì bốn người đều có võ công, người bình thường có lẽ ban đêm ở nơi này nửa bước cũng khó đi, nhưng bọn họ vẫn đi không chậm.

Đi như vậy hơn nửa đêm, lúc đầu thiếu niên còn đếm được vài đỉnh núi, đến cuối cùng thật sự không còn sức lực, cũng không đếm nữa . Nhưng không có la mệt mỏi, không đòi nghỉ ngơi, vẫn cắn răng đi theo phía sau Vân Thiển Nguyệt , Lăng Liên và Y Tuyết cũng đau chân, nhưng sau khi từ nhỏ các nàng được thất đại trưởng lão dẫn vào Hồng các huấn luyện nghiêm khắc, so sánh với thiếu niên vẫn mạnh hơn rất nhiều. Nhưng thấy Vân Thiển Nguyệt phía trước thân thể vẫn thẳng tắp, thở không gấp, không hư nhược như các nàng, nên lại càng bội phục Tiểu chủ.

Thời điểm rạng sáng, Vân Thiển Nguyệt chợt dừng bước, Lăng Liên vừa muốn lên tiếng, nàng khoát tay ra phía sau, Lăng Liên lập tức bừng tỉnh vểnh tai lên, Y Tuyết cũng nhạy cảm cảm thấy có hơi thở không đúng, nín hơi ngưng thần, mặc dù thiếu niên đi đứng mệt mỏi muốn bất động, nhưng tai mắt còn dùng được, cũng phát giác tình huống khác thường .

“Cất Dạ Minh Châu đi!” Vân Thiển Nguyệt phân phó.

Lăng Liên và Y Tuyết lập tức thu dạ minh châu vào trong ngực.

Đang lúc này, phía trước bỗng nhiên truyền đến một trận phá không, giống như một cỗ gió mạnh đánh tới bốn người . Khí thế bén nhọn, tốc độ cực nhanh, lực phát thiên quân.

“Các ngươi ai cũng đừng động!” Vân Thiển Nguyệt khẽ quát một tiếng, phi thân lên, hồng nhan cẩm trong tay áo bay ra, cùng lúc đó, một thanh kim châm cũng rời khỏi tay bay ra ngoài.

“Xuy xuy xuy xuy!” Mấy tiếng nhẹ vang lên, giống như có cái gì đánh vào hồng nhan cẩm, bị hồng nhan cẩm đánh trở về. Ngay sau đó phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết, sau đó có tiếng tảng đá và người lăn xuống chân núi .

Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng rơi xuống, ngưng thần chốc lát, nói với Lăng Liên, Y Tuyết , “Lấy Dạ Minh Châu ra!”

Hai người lập tức lấy Dạ Minh Châu từ trong ngực ra .

Vân Thiển Nguyệt đi thẳng về phía trước, ba người đi theo phía sau nàng, đi không xa, mới nhìn đến phía trước có mấy chục hắc y nhân trong bụi cỏ . Hiển nhiên đã chết. Mà ở bốn phía đều có những hắc y nhân ôm tảng đá lăn xuống, có óc bị vỡ toang, có gãy tay chân , còn có rất nhiều kim châm đâm vào mi tâm. Trong đó có một hắc y nhân hiển nhiên là thủ lĩnh, trên người trúng bốn mũi tên, bốn mũi tên đều rất thô, nguyên liệu luyện chế đặc thù , thoạt nhìn cũng rất sắc bén, một mũi tên cắm ở cổ, một mũi tên cắm ở bả vai, hai mũi tên còn lại cắm trước ngực. Trong tay của hắn còn cầm một cung tên khổng lồ . Hiển nhiên tiếng xé gió mới xuất hiện kia là đến từ hắn.

“Vân Thiển Nguyệt, hôm nay ta mới bội phục ngươi!” Thiếu niên nhìn tình hình trước mắt , hiển nhiên một người cũng không chạy thoát. Vân Thiển Nguyệt ra tay nhanh ác chuẩn, chưa từng lưu đường sống. Ánh mắt hắn sáng lên nhìn nàng.

“Còn có thể đi sao?” Vân Thiển Nguyệt liếc chân thiếu niên một cái.

“Có thể!” Thiếu niên cắn răng nói.

“Vậy thì đi thôi!” Vân Thiển Nguyệt lướt qua những tử thi áo đen kia, đi thẳng về phía trước.

“Cứ như vậy đi sao? Những người này là người nào? Không điều tra một chút sao?” Thiếu niên ngẩn ra.

“Tra cũng tra không ra, có lẽ ta biết là người nào.” Vân Thiển Nguyệt cũng không quay đầu lại, hơi thở những hắc y nhân này cùng hơi thở trăm tên ẩn vệ ám sát nàng và Dung Cảnh tương tự nhau, hơn nữa hôm đó nàng và Dạ Thiên Dật đi Linh đài tự cũng gặp Hắc y nhân ám sát . Nàng đối với hơi thở của bọn hắn cũng không xa lạ, thậm chí có thể nói là rất quen thuộc. Cho nên nàng mới có thể từ khoảng cách rất xa đã phát hiện nơi này có mai phục, tiên phát chế nhân.

“Người nào muốn giết ngươi?” Thiếu niên đi vài bước đuổi theo Vân Thiển Nguyệt.

“Người muốn giết ta rất nhiều!” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Sớm biết ta liền không cần ngươi đi theo ta rồi, phía trước không biết còn có loại mai phục này hay không , ngươi thật là một phiền toái.” Thiếu niên lầm bầm. Mặc dù nói như thế, nhưng giọng nói cũng không có ý tứ hối hận .

“Ngay cả kinh thành ngươi cũng không ra được. Cho dù ra khỏi kinh thành, cũng không chạy thoát một trăm dặm .” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Ngươi xem thường ta!” Thiếu niên lập tức không phục.

“Có phải ta xem thường ngươi hay không , một mình ngươi rõ ràng. Ngươi đã bước chân vào kinh thành Thiên Thánh , mà lại còn xuất hiện bên cạnh ta và Dung Cảnh , bao nhiêu người chú ý ngươi là người nào, thân phận gì, một khi ngươi thoát khỏi phạm vi che chở của chúng ta, sẽ rơi vào lưới của người khác . Người nào sẽ để ngươi rời đi?” Vân Thiển Nguyệt quay đầu liếc vẻ mặt không phục của thiếu niên một cái, thản nhiên nói.

Thiếu niên hừ một tiếng, dường như muốn phản bác, nhưng cảm thấy đúng là sự thật, liền không nói thêm gì nữa.

Vân Thiển Nguyệt cũng không nói nữa, tiếp tục đi về phía trước. Nghĩ đến có người lấy được tin tức chính xác, sợ rằng nàng mới ra khỏi thành đã có người dùng bồ câu đưa tin an bài ở chỗ này , hơn nữa người nọ tính toán thật tinh chuẩn, biết nàng nhất định sẽ đi đường tắt này , nói rõ người kia vô cùng hiểu rõ bản đồ địa hình Thiên Thánh, cũng biết có một cái đường tắt như vậy .

Nàng nhớ tới Dạ Thiên Dật hiến tặng cho lão hoàng đế một bức bản đồ địa hình.

Bốn người đi bộ đến một đỉnh núi, đi tới đất bằng. Thể lực thiếu niên đã đến cực hạn, rốt cục phải thỏa hiệp, vẻ mặt mệt mỏi nói với Vân Thiển Nguyệt: “Ta đi không nổi nữa, nghỉ một lát!”

“Cưỡi ngựa được không?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.

“Khí lực cầm dây cương cũng không có!” Thiếu niên thở phì phì nói.

“Một khi ngủ lại, ngươi càng không muốn đi rồi!” Vân Thiển Nguyệt xoay người lên ngựa, đưa tay cho thiếu niên, “Ta mang theo ngươi!”

Thiếu niên ngồi dưới đất bất động, thấy Vân Thiển Nguyệt còn muốn đi đường, không nghỉ ngơi chút nào, hắn có chút tức giận nói: “Vân Thiển Nguyệt, ngươi không phải là người?”

“Nếu ngươi nghỉ ở nơi này, hai ngày nữa cũng không đi được. Đến lúc đó không cứu được người kia, ngươi cũng đừng trách ta.” Vân Thiển Nguyệt nhìn thiếu niên tức giận, chậm rãi nói. Thiếu niên lập tức đứng lên, cắn răng đưa tay đặt trong tay Vân Thiển Nguyệt .

Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng kéo để hắn ngồi ở trước ngựa. Quay đầu lại nhìn về phía Lăng Liên và Y Tuyết, mặc dù hai cô nương đều có vẻ mặt trắng bệch, nhưng so sánh với thiếu niên còn tốt hơn nhiều, lập tức tỏ thái độ, “Tiểu thư, chúng ta không có chuyện gì, có thể đi!”

“Tốt!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, hai chân thúc vào bụng ngựa, tuấn mã chạy về phía trước. Thiếu niên bị Vân Thiển Nguyệt ôm ở trong ngực, mềm nhũn nằm sấp xuống. Làm cho Vân Thiển Nguyệt nhớ tới Nam Lăng duệ, lúc Nam Lăng Duệ mệt muốn chết cũng có bộ dáng giống thiếu niên này, nàng không khỏi có chút buồn cười.

Thời điểm khóe miệng nàng đang cong lên , thiếu niên bỗng nhiên mở miệng, giọng nói có chút nghiến răng nghiến lợi nói: “Vân Thiển Nguyệt, ta nhất định phải gả cho ngươi. Không, cưới ngươi.”