Hoàn Khố Thế Tử Phi

Quyển 4 - Chương 65: Giải trừ hôn ước




Edit: Theresa Thái
Beta: Leticia

Ngọc Thanh Tinh vừa dứt lời, thì mọi người ngồi ở đây đều giật mình. Tất nhiên, một bang cựu thần như Đức Thân Vương, Hiếu Thân Vương cũng nhớ được chuyên trao đổi tín vật đính hôn vào năm đó.

Năm đó, khi Tiên hoàng và Vân Vương phi trao đổi tín vật, ký kết hôn ước, còn được sử quan ghi lại. Mặc dù, bây giờ, sử quan năm đó đã lớn tuổi, nhưng vẫn còn ở trong triều.

Trong thời gian ngắn, tất cả mọi người đều lặng ngắt như tờ, đều nghĩ tới, sợ là mục đích thứ ba mới là mục đích quan trọng nhất của Vân Vương phi khi xuất hiện ở đây vào tối nay.

Cách đây không lâu, công chúa Lạc Dao Đông Hải vừa giải trừ hôn ước với Cảnh Thế tử, Cảnh Thế tử đã không còn bị hôn ước trói buộc nữa, nhưng Thiển Nguyệt tiểu thư vẫn còn hôn ước trong người, nhưng hôm nay, Vân Vương phi xuất hiện, tự mình giải trừ hôn ước năm đó, một khi hôn ước được giải trừ, thì như vậy, Thiển Nguyệt tiểu thư cũng sẽ không còn bị hôn ước trói buộc nữa, nàng ấy và Cảnh Thế tử ở cùng nhau, liền có thể trở thành danh chính ngôn thuận.

“Thanh di, ngài vừa tới, mà đã liền muốn giải trừ hôn ước, chuyện này sợ rằng không ổn.” Dạ Khinh Nhiễm nhìn Dạ Thiên Dật, rồi mở miệng.

“Có gì mà không ổn? Chuyện ta vừa tới hay đã tới lâu cái thì cũng không quan hệ đến chuyện giải trừ hôn ước cả, đây là chuyện sớm hay muộn mà thôi.” Ngọc Thanh Tinh cười cười, lấy hai món đồ ra, một vật là cung bài chứng minh thân phận Vân Vương phi vào năm đó, và vật còn lại là Long Phượng phối lúc trao đổi với Tiên hoàng, “Mặc dù ta thật sự là công chúa Đông Hải quốc, nhưng ta cũng là Vân Vương phi, mặc dù đã qua mười mấy năm, nhưng ta cũng không chết thật, mà chỉ trở về Đông Hải, hôm nay đến Thiên Thánh, vừa lấy thân phận Trưởng công chúa Đông Hải, cũng vừa lấy thân phận Vân Vương phi. Chẳng lẽ hai tín vật này trong tay ta không đáng tin sao? Không thể chứng minh thân phận của ta sao?”

Dạ Khinh Nhiễm nhìn thoáng qua cung bài và Long Phượng phối trong tay Vân Vương phi, nhưng không trả lời. Tất nhiên, hai tín vật đều đáng tin. Kể cả ấn tín của Hoàng đế Đông Hải và thư tay của Ngọc Tử Thư trong tay bà cũng là thật.

“Vân Vương phi, chuyện này phải suy nghĩ cẩn thận mới được. Hôn ước cũng không phải trò đùa, Tiên hoàng rất thích Thiển Nguyệt tiểu thư, trước khi lâm chung còn hạ di chỉ gả Thiển Nguyệt tiểu thư cho Nhiếp Chính Vương, tối nay, ngài vừa tới đã muốn giải trừ hôn ước, tóm lại, chuyện này không ổn……” Lúc này, Đức Thân Vương liền lên tiếng.

“Đúng vậy, Vân Vương phi, Tiên hoàng thích Thiển Nguyệt tiểu thư, Thiển Nguyệt tiểu thư chống đối với Tiên hoàng mấy lần, nhưng Tiên hoàng cũng chưa từng trách tội.” Hiếu Thân Vương cũng liền vội vàng mở miệng, nhìn thoáng qua Dung Cảnh, rồi cẩn thận nói: “Hơn nữa, đêm nay là giao thừa, Vân Vương phi đã đi từ xa đến, đợi nghỉ ngơi cho khỏe, rồi thương nghị cẩn thận lại chuyện này cũng không muộn.”

“Đúng vậy, Vân Vương phi, nếu ngài đã mệt mỏi, vẫn trở về Vân Vương phủ trước đi! Nếu Vân lão Vương gia và Vân Vương gia biết ngài còn sống, thì chắc chắn sẽ rất vui mừng.” Lập tức, một vị lão đại thần cũng nói them vào.

Ngay sau đó, mọi người đều rối rít phụ họa theo.

Ngọc Thanh Tinh nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, cười hỏi, “Nguyệt nhi, vậy ý của con thế nào? Nương mới vừa đến, nãy giờ, vẫn chưa từng hỏi ý kiến của con, nhưng có điều, nương cũng biết được, con và Cảnh Thế tử lưỡng tình tương duyệt, lại bị hôn ước trói buộc, nên suýt nữa, con đã hủy thánh chỉ tứ hôn trước linh đường của Hoàng đế. Vì vậy, nương cảm thấy, nếu nương đã định ra hôn ước, thì cũng nên giải trừ cho con mới phải.”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, “Lòng con đã chọn Dung Cảnh, nên tất nhiên hy vọng được giải trừ hôn ước.”

Thân thể Dạ Thiên Dật chấn động, nhìn chăm chú vào Vân Thiển Nguyệt.

“Tiểu nha đầu, từ nhỏ, muội và Nhiếp Chính Vương đã chắc chắn sẽ có hôn ước, tình cảm mười năm của muội và hắn, lại viết thư qua lại cho nhau năm năm, chẳng lẽ muội cũng không nghĩ đến chút nào sao?” Dạ Khinh Nhiễm nhìn thẳng vào Vân Thiển Nguyệt.

“Nhiếp Chính Vương, Nhiễm Tiểu Vương gia, việc đính hôn, vẫn nên cần lưỡng tình tương duyệt mới có thể thành vợ chồng hòa thuận trăm năm. Rõ ràng, Thiển Nguyệt muội muội không có ý với Nhiếp Chính Vương. Tục ngữ nói, dưa hái xanh không ngọt, nhân duyên cưỡng ép cũng sẽ không có kết quả tốt đâu.” Nam Lăng Duệ nói xen vào.

Ánh mắt lạnh lùng của Dạ Thiên Dật nhìn thoáng qua Nam Lăng Duệ, “Từ đâu mà Nhị hoàng tử biết nhân duyên của chúng ta là cưỡng ép vậy?”

“Bản hoàng tử cũng không muốn biết, nhưng ngặt nỗi, danh tiếng của Thiển Nguyệt tiểu thư quá lớn, chuyện của nàng đã truyền đến cả Đông Hải, trở thành chuyện phiếm trong lúc rảnh rỗi của dân chúng Đông Hải, nên dĩ nhiên, Bản hoàng tử phải biết thôi, không chỉ có Bản hoàng tử biết, mà ở Đông Hải, từ Phụ hoàng ở trên, cho đến người buôn bán nhỏ ở dưới, ai ai cũng đều biết.” Nam Lăng Duệ vừa cười đến phong lưu, vừa nói: “Nhất là đêm Thất Tịch năm nay, một câu ‘Phi khanh bất thú’ (không phải nàng thì không cưới) của Cảnh Thế tử, và một câu ‘Nhất nhân chi trọng, thiên hạ nhân chi khinh’ (một người nặng, người khắp thiên hạ đều nhẹ) của Thiển Nguyệt tiểu thư, thâm tình tựa biển đến cỡ nào, thật là khiến cho người khắp thiên hạ đều ao ước a!”

Ngay lập tức, Dạ Thiên Dật liền trầm mặc.

Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Dạ Thiên Dật, “Dạ Thiên Dật, đổi tín vật lại đi! Giải trừ hôn ước, đều tốt cho cả ngươi và ta!”

“Vậy sao? Đều tốt cho cả nàng và ta sao?” Dạ Thiên Dật nhướng mày, ánh mắt sâu thẳm.

“Tất nhiên! Lòng ta đã chọn Dung Cảnh, cả cuộc đời này, nếu không phải hắn ta thì sẽ không lấy chồng. Trong lòng đã có một người, thì người khác cũng không thể đi vào được nữa. Chuyện xảy ra trong mấy ngày nay, có lẽ, ngươi cũng đã hiểu được. Giải trừ hôn ước, vẫn là chuyện mà ta luôn muốn làm.” Vân Thiển Nguyệt nói thật trầm tĩnh.

“Cho nên, nàng đã biết Thanh di vẫn còn sống từ lâu, nên kéo ngài ấy ra để giải trừ hôn ước của ta và nàng, đúng không?” Dạ Thiên Dật nhìn nàng.

“Ta không biết nương vẫn còn sống! Cũng đến hôm nay mới biết được. Nương có cuộc sống và bí mật của nương, mặc dù, ta làm con, cũng có quyền hỏi, nhưng ta lại không muốn hỏi. Ai mà không có bí mật riêng của mình chứ? Chỉ cần ta biết nương luôn yêu ta là đủ rồi.” Vân Thiển Nguyệt không thừa nhận. Một khi nàng thừa nhận, thì ngay lập tức, Vân Vương phủ sẽ bị định xuống tội danh biết chuyện mà không báo.

Dạ Thiên Dật cười lạnh, “Nàng đã chờ ngày này từ lâu rồi, đúng không?”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, “Phải!”

Dạ Thiên Dật cười to một tiếng, tiếng cười thê lương thống khổ, lại ẩn chứa sự đau khổ bị đè nén, “Nàng cũng đã biết ta cũng đang chờ ngày này, chờ xem nàng làm cách nào để giải trừ hôn ước của chúng ta, ta đã từng nghĩ đến, nàng sẽ ép buộc ta giao Thanh Ngọc tiêu ra, hoặc không tiếc mà vạch mặt với ta, nhằm để giải trừ hôn ước, nhưng lại không nghĩ đến, ngược lại, nàng còn có lá át chủ bài Thanh di quan trọng này.”

Vân Thiển Nguyệt không nói lời nào, có biện pháp không đánh mà thắng, khiến cho hắn ta phải giải trừ hôn ước, thì tất nhiên, nàng không muốn phải hy sinh đổ máu rồi.

Dạ Thiên Dật nhìn về phía Dung Cảnh, nhìn chăm chú vào hắn ta, trong mắt là một mảnh đen kịt.

Dung Cảnh ngồi ngay ngắn cạnh bàn ngọc, đón nhận tầm mắt của Dạ Thiên Dật, ngọc nhan vẫn bình tĩnh.

Hai người nhìn nhau một hồi lâu, khiến tất cả mọi người đều có cảm giác bầu không khí trong đại điện đều đông lạnh lại, mấy chục chậu than cũng không thể chống lại cơn lạnh này. Ai cũng không dám thở mạnh.

“Nhiếp Chính Vương, rốt cuộc ngươi cần suy nghĩ bao lâu đây? Bản hoàng tử rất mệt, muốn đến Vân Vương phủ nghỉ ngơi!” Nam Lăng Duệ lên tiếng nói lớn lối vô cùng, giọng nói đầy bất mãn, hơn nữa, cả thần sắc cũng tràn đầy bất mãn, “Không phải chỉ giải trừ hôn ước thôi sao? Nữ tử tốt trong thiên hạ còn rất nhiều mà, không đến nỗi để ngươi cứ phải đặt tâm tư của mình lên người một nữ tử mà trong lòng không có ngươi đi?”

Mọi người nghe vậy đều cùng nhau hít một hơi khí lạnh, nghĩ tới, Nhị hoàng tử Đông Hải này thật lớn lối. Nhưng nghe nói, mặc dù hắn ta phong lưu thành tính, nhưng lại được Đông Hải Vương rất thích, huynh hữu đệ cung với Ngọc Thái tử, thật sự rất hòa thuận, Đông Hải là quốc phú binh cường, mặc dù hắn ta đang đứng ở Kim Điện của Thiên Thánh nhưng vẫn có đủ tư cách để lớn lối.

Dạ Thiên Dật thu hồi tầm mắt, nhìn Nam Lăng Duệ, giọng nói cực nhẹ, “Sai rồi!”

Nam Lăng Duệ nhướng mày.

“Mười năm trước, hoặc lâu hơn, người mà ta muốn cưới chính là nàng ấy. Ngoại trừ Vân Thiển Nguyệt, ta chưa từng nghĩ tới cô gái nào khác.” Dạ Thiên Dật nói thật thản nhiên: “Khi Phụ hoàng đặt hôn ước lên người ta, thì ta đã mừng như điên.”

Tất cả mọi người nhìn hắn ta, Nhiếp Chính Vương thích Thiển Nguyệt tiểu thư, ai ai cũng biết.

Vân Thiển Nguyệt mấp máy môi, nhưng không nói gì.

“Ai, nhưng Nguyệt nhi không thích cháu, Tiểu Dật, liền buông tay đi! Cháu là Nhiếp Chính Vương, cô gái tốt trong thiên hạ vẫn còn nhiều, rất nhiều. Cháu đừng trách Thanh di tới giải trừ hôn ước, từ khi cháu còn nhỏ, Thanh di đã rất thích cháu, nhưng hạnh phúc của Nguyệt nhi vẫn là điều quan trọng nhất.” Ngọc Thanh Tinh nói.

Bỗng nhiên, Dạ Thiên Dật lại cười một tiếng, nhìn Ngọc Thanh Tinh, “Thanh di, ngài xác định, Dung Cảnh chính là hạnh phúc của nàng ấy sao?”

Ngọc Thanh Tinh ngẩn ra, nhìn Dung Cảnh, rồi gật đầu, cười nói: “Chỉ cần Nguyệt nhi thích, thì chính là hạnh phúc của con bé!”

“Cháu lại thấy chưa chắc. Trái tim của Cảnh Thế tử rất lớn, cũng sẽ không chỉ chứa mỗi một mình Nguyệt nhi.” Dạ Thiên Dật cười một tiếng, khóe miệng hơi trào phúng, “Sự hiểu lầm giữa Vân Vương phủ và Vinh Vương phủ, đến đời này, Cảnh Thế tử cũng không phải người cam tâm tình nguyện mỗi ngày ngắm trăng đến bình minh ở Vinh Vương phủ.”

Dung Cảnh cười nhạt, “Nhiếp Chính Vương muốn nói gì? Muốn nói đến chuyện trăm năm trước, Thủy tổ Hoàng đế có lỗi với Vinh Vương phủ, bức bách tiểu sư muội đã đính ước với Vinh Vương từ nhỏ sao? Hay muốn nói đến chuyện, trăm năm qua, đời sau nối tiếp đời trước, con gái của Vân Vương phủ đều phải gả cho hoàng thất? Năm đó, khi Thuỷ tổ gia giành được chính quyền, đã nói rằng, bốn phương trong thiên hạ được hợp nhất, lấy niềm vui của dân chúng làm niềm vui của mình, lấy nỗi khổ của dân chúng làm nỗi khổ của mình. Nhưng trăm năm qua, ta thấy, chỉ có một mình hắn ta vui thôi. Ta và Vân Thiển Nguyệt lưỡng tình tương duyệt, tim của ta lớn hay nhỏ thì như thế nào? Lớn cũng chỉ chứa mỗi nàng ấy, mà nhỏ thì cũng chỉ đủ chứa mỗi nàng ấy, tóm lại, cũng chỉ mỗi nàng ấy mà thôi. Nhiếp Chính Vương không phải là ta, sao ngươi biết được suy nghĩ trong lòng ta chứ? Ta yêu nàng ấy mười năm, sau khi xuất phủ, chuyện mà ta làm đầu tiên, chính là bảo vệ nàng ấy dưới lưỡi đao của Thái tử điện hạ lúc đó. Khi đó, Nhiếp Chính Vương còn đang Bắc Cương chưa về triều đi. Mấy lần mà nàng ấy gặp nạn, cũng là ta che chở nàng ấy ở phía sau. Yêu một người con gái, không chỉ nói yêu nàng ấy trên miệng là đủ, mà còn cần phải hành động nữa. Từ những hành động và việc làm của Nhiếp Chính Vương, ta không nhìn ra, ngươi có nửa điểm yêu nàng ấy nào, nếu có cái gì, thì chỉ là muốn bắt giữ nàng ấy, để trở thành đồ vật thuộc về ngươi mà thôi.”

“Cảnh Thế tử là người thắng, tối nay, ngươi nói như thế nào, thì chính là thế đó. Ngươi nói rất đúng, ta không phải là ngươi, thì sao biết suy nghĩ trong lòng ngươi được. Nhưng cũng như vậy, ngươi cũng không phải là ta, sao ngươi biết được ta không yêu nàng ấy? Yêu có rất nhiều loại. Nàng ấy không phải là người con gái luôn trốn sau lưng nam nhân, cam nguyện lui ra sau nam nhân.” Dạ Thiên Dật nói.

Dung Cảnh cười nhẹ nhàng, nhìn Vân Thiển Nguyệt, giọng nói ôn nhuận, “Thật sự nàng ấy không phải người con gái luôn sau lưng nam nhân, không cần đứng sau nam nhân, nhưng nàng ấy cũng có lúc mệt mỏi, những lúc mỏi mệt, phiền chán, những khi gặp một số việc không thể giải quyết được, lưỡi đao lợi kiếm cắt lên người nàng ấy, thì nàng ấy cũng có lúc đau đớn, lúc buồn khổ. Ta nguyện ý là người che ở trước người của nàng ấy, thì gì mà không được? Sao ngươi biết được, trời sinh thì nàng ấy đã là người con gái không cần dựa vào nam nhân thì sẽ luôn không cần dựa vào chứ? Sao ngươi biết trong lòng của nàng ấy không muốn dựa vào chứ? Nhiếp Chính Vương, ngươi vẫn không hiểu nàng ấy.”

“Xem ra, Cảnh Thế tử hiểu rõ thật?” Dạ Thiên Dật cười lạnh, “Vân Thiển Nguyệt mà ta biết, cho tới bây giờ, đều gió mặc gió, mưa mặc mưa, có khổ cũng không nói, một người có thể gánh cả một thành trì, một lãnh thổ quốc gia, là bóng lưng mà tất cả những người con gái trong thiên hạ đều không thể nhìn theo, ngay cả Diệp Thiến Nam Cương cũng không thể. Sao ở trong miệng của ngươi, thì nàng ấy lại thành đóa hoa mảnh mai cần người khác phải che gió tránh mưa rồi? Ta thấy Cảnh Thế tử ngươi mới không hiểu nàng ấy, muốn bắt giữ nàng ấy để trở thành đồ vật thuộc về ngươi đó?”

“Có lẽ trong mắt Nhiếp Chính Vương, thì nàng ấy như ngươi nói, hoặc biểu hiện của nàng ấy khi ở trước mặt ngươi là như vậy. Nhưng ở trước mặt ta, nàng ấy không phải như lời ngươi nói. Ở trước mặt ta, nàng ấy chỉ là một người con gái nhỏ bé mà thôi, trong lòng ta, nàng ấy cũng chỉ là một người con gái nhỏ bé mà thôi, cần nơi để dựa vào, cần người trấn an, cần người che gió tránh mưa, nàng ấy không phải không gì không làm được, không phải là người con gái mạnh nhất thiên hạ, trái tin của nàng ấy không phải cứng rắn kiên cường, không gì phá được, mà thật sự là, nàng ấy mềm mại như một đóa hoa, cần ta chăm sóc bảo vệ tỉ mỉ, chỉ sợ không cẩn thận, thì nàng ấy sẽ khô héo.” Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, giọng nói lại càng trở nên ôn nhu, “Cho nên, ta nguyện ý chăm sóc bảo vệ hết tất cả của nàng, vô luận là ý tưởng của nàng, hay những việc mà nàng ấy làm, thậm chí, những thứ mà nàng ấy muốn có, hoặc chuyện muốn làm, ta đều nguyện ý làm được cho nàng ấy, ta cũng không cầu gì khác, chỉ cầu một người một lòng của nàng ấy mà thôi.”

“Vậy sao? Nhưng ta lại thấy không phải như vậy, mà thấy ngươi tính toán lòng của nàng ấy ở khắp nơi mới đúng!” Dạ Thiên Dật giễu cợt, “Chuyện tai họa xảy ra ở Bắc Cương lúc trước, ngăn cản ta không thể về kinh, còn không phải một tay của Cảnh Thế tử làm ra sao? Chẳng lẽ Cảnh Thế tử dám làm mà không dám nhận sao?”

Mọi người cả kinh, mặc dù hai người đã đấu với nhau đến phong đao sương kiếm (gió rét đến cắt da, sương lạnh đến buốt xương), âm mưu dương mưu, ngoài sáng trong tối không biết bao nhiêu trận, nhưng đối đầu với nhau công khai như vậy, vẫn là lần đầu tiên.

Dung Cảnh cười khẽ, “Ta dám làm, thì tất nhiên dám nhận. Quả thật, chuyện ở Bắc Cương là ta đã dùng chút mưu kế nhỏ. Chuyện này, thì nàng ấy cũng biết. Dung Cảnh không có chuyện không thể nói với Vân Thiển Nguyệt. Nàng ấy hiểu ta, còn rõ ràng hơn Nhiếp Chính Vương ngươi nhiều lắm. Không cần cái gì cũng phải nói rõ ra.”

Sắc mặt Dạ Thiên Dật trầm xuống, “Dùng chút mưu kế nhỏ? Quả nhiên, Cảnh Thế tử thật đại tài, lúc trước, có thể khiến cho cả Bắc Cương náo động như vậy, mà trong mắt ngươi chính là mưu kế nhỏ sao? Vậy cái gì mới là mưu kế lớn của ngươi? Mưu quốc mưu gia (mưu tính thiên hạ, quốc gia) sao?”

Dung Cảnh thu nụ cười lại, sắc mặt cũng trở nên lãnh đạm, “Nhiếp Chính Vương cần thận trọng từ lời nói đến việc làm, trăm năm qua, Vinh Vương phủ này đã làm gì cho Dạ thị, đã làm gì cho dân chúng trong thiên hạ, không cần ta phải nói ra. Trong mấy năm gần đây, phần lớn thu nhập của Vinh Vương phủ, Dung Cảnh đều dùng để giúp nạn thiên tai, là chuyện đã rõ như ban ngày rồi. Nói ra cũng không phải khoe khoang, nhưng tiền trích từ trong quốc khố dùng để cứu tế trong mấy năm qua cũng không bằng những gì mà Vinh Vương phủ đã bỏ ra. Lúc đầu, thiên hạ này là do Thủy tổ Hoàng đế cùng với bốn Vương phủ đoạt được, Nhiếp Chính Vương đừng quên, lúc đầu, công sức lập nên quốc gia này cũng có một phần của Vinh Vương phủ, nếu thật sự muốn, thì cũng không cần phải bày mưu.”

Dạ Thiên Dật cười lạnh, “Xem ra, Cảnh Thế tử đã có ý nghĩ này đi?”

Dung Cảnh nhướng nhướng mày, tư thái vẫn thanh tao lịch sự, “Ta chỉ một lòng vì Vân Thiển Nguyệt mà thôi, nếu ai ngăn ta cản ta, mà đoạt lấy nàng ấy, thì tam xích thanh phong (*) hạ xuống, thiên hạ này tất nhiên cũng không nói chơi. Nhiếp Chính Vương muốn nghe lời thật, tối nay, ta nói thật với bá quan văn võ thì có sao?”

(*)https://www.google.com/search?q=%E4%B8%89%E5%B0%BA%E9%9D%92%E9%94%8B&es_sm=93&source=lnms&tbm=isch&sa=X&ei=e5COVYurO4aiugTrs4CYDw&ved=0CAgQ_AUoAg&biw=1366&bih=667(1 xích = 1/3m)

Ngay lập tức, mọi người đều cùng nín thở.

“Dung Cảnh, lời của ngươi đã vượt quá rồi đó!” Bỗng nhiên, sắc mặt của Dạ Khinh Nhiễm trầm xuống.

“Vượt quá sao? Ta lại không cảm thấy như vậy! Thiên hạ này, ta không đặt vào trong mắt, ta có thể coi trọng, cũng chỉ có mỗi Vân Thiển Nguyệt mà thôi.” Dung Cảnh cười nhạt, nhẹ tựa mây bay, “Nhiễm Tiểu Vương gia trung quân ái quốc, đây là chuyện tốt, nhưng ta hy vọng, Nhiễm Tiểu Vương gia thấy rõ bản chất của sự việc trước đã, rồi hãy trách người khác, tối nay không phải nói đến Dung Cảnh như thế nào, mà hôn ước này sẽ như thế nào! Trưởng công chúa và Nhị hoàng tử đã đi đường mệt nhọc, mà còn phải chờ ở chỗ này đây, tốt nhất là, Nhiếp Chính Vương hãy quyết định nhanh đi, lại nói, Hoàng thượng và Ngọc Thái tử Đông Hải quốc cũng muốn được biết kết quả sớm.”

Dạ Thiên Dật nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lùng, sắc mặt lạnh lẽo nhìn Dung Cảnh, sát khí quanh thân nồng nặc.

Dung Cảnh vẫn ngồi tại chỗ, như đám mây ở chân trời, thanh thanh đạm đạm, khuôn mặt như một bức tranh, nhìn không ra chút sợ hãi và sát khí nào.

“Tiểu Dật, lấy Thanh Ngọc tiêu ra đi! Hôn ước của hoàng thất và Vân Vương phủ kéo dài suốt trăm năm qua, đã đủ rồi, nhiều đời qua, Vân Vương phủ đã có quá nhiều thiếu nữ bị hại bởi hôn ước này, mặc dù, Vinh Hoa cung là nơi tôn quý, nhưng con gái Vân Vương phủ ái mộ lại không phải Vinh Hoa cung, mà là Tử Trúc Lâm. Điều này thì mọi người đang ngồi đây cũng biết.” Ngọc Thanh Tinh lại mở miệng lần nữa: “Năm đó, sở dĩ, khi Tiên hoàng và ta ký kết hôn ước lại đồng ý điều kiện của ta là, trong tương lai, nếu một bên được từ hôn, thì bên còn lại phải giải trừ hôn ước, một cách thoải mái như vậy, đó là bởi vì Tiên hoàng cũng không muốn hôn ước này tiếp tục nữa, Tiên hoàng có lòng diệt trừ Vân Vương phủ, để ngừa chuyện ngoại thích phát triển lớn mạnh lên nữa, nên liền đồng ý điều kiện này. Bây giờ, Tiên hoàng đã mất, Cảnh Thế tử và Nguyệt nhi lại toàn tâm toàn ý, ai ai cũng đều muốn người có tình sẽ được ở cùng với nhau, ta làm nương cũng muốn như vậy. Giải trừ hôn ước, cũng không hại với cháu, dù sao, Nguyệt nhi cũng không thích cháu.”

Ngọc Thanh Tinh vừa dứt lời, không ai dám lên tiếng nữa. Tiên hoàng và Vân Vương phi có giao hẹn, chuyện này đã có kết quả rồi, Nhiếp Chính Vương ở thế bị động, không giải trừ hôn ước, thì chính là bội ước (làm trái với điều đã giao ước), sẽ bị người trong thiên hạ phỉ nhổ, hình như, ngoại trừ giải trừ hôn ước, thì không còn cách nào để tiếp tục nữa cả, chuyện này đã thành lửa sém lông mày rồi.

Đức Thân Vương và Hiếu Thân Vương vừa thấy tình hình này, thì cũng không nói được lời nào.

Dạ Khinh Nhiễm cũng không nói gì được nữa.

Đại điện có hơn ngàn người, nhưng lại như chốn không người.

“Thất ca ca, nếu đã như vậy, thì huynh liền giải trừ hôn ước đi! Một bản hôn ước mà thôi. Huynh yêu Vân tỷ tỷ, cũng không phải vì một bản hôn ước, thì mới yêu, đúng không? Cho nên, mặc dù đã giải trừ hôn ước, huynh yêu Vân tỷ tỷ, thì vẫn yêu tỷ ấy, sẽ không thay đổi. Như muội thích Nam Lăng Duệ của Nam Lương, thì cũng sẽ không vì thời gian mà thay đổi, hoặc hắn ta không thích muội, thì muội cũng sẽ không thích. Đều cùng một đạo lý thôi!” Trong sự tĩnh lặng, bỗng nhiên, Dạ Khinh Noãn lại lên tiếng.

Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Dạ Khinh Noãn.

Tất nhiên, ánh mắt của Nam Lăng Duệ cũng chuyển qua, Dạ Khinh Noãn mặc một thân quần áo màu hồng phấn, khoác áo choàng trắng như tuyết, thành một viên tuyết nhỏ nhắn xinh xắn, thật sự rất mỏng manh xinh đẹp, ở trong một đám công chúa, quận chúa hoàng thất, lại càng chói mắt. Hắn khẽ nhíu mày, rồi thu hồi tầm mắt mà không thể hiện ra tâm tình gì.

Ngọc Thanh Tinh cũng nhìn Dạ Khinh Noãn, cũng không biểu lộ tâm tình gì.

Đột nhiên, Dạ Thiên Dật cười lên, thần sắc âm trầm cũng tản đi, ấm giọng nói: “Khinh Noãn muội muội nói đúng, huynh không phải yêu nàng ấy vì một bản hôn ước, lúc huynh yêu nàng ấy, Phụ hoàng còn chưa giao hôn ước này cho huynh, cũng chưa từng giao Thanh Ngọc tiêu cho huynh. Cho nên, tất nhiên, huynh sẽ không vì giải trừ hôn ước mà không yêu nàng ấy nữa.”

Vân Thiển Nguyệt nhíu nhíu mày.

Dạ Thiên Dật đưa tay vào ngực, lấy một thanh Thanh Ngọc tiêu ra, đưa cho Ngọc Thanh Tinh, “Xin Thanh di hãy nhận lại!”

Ngọc Thanh Tinh thầm thở dài, vươn tay nhận lấy Thanh Ngọc tiêu, rồi đưa ngọc bội Long Phượng lại cho Dạ Thiên Dật, “Đây là ngọc bội Long Phượng, cháu hãy nhận lại đi. Kể từ hôm nay, hôn ước của cháu và Nguyệt nhi đã giải trừ, mọi người đang ngồi trong Kim Điện đã chứng kiến.”

Dạ Thiên Dật nhận lại ngọc bội Long Phượng, trầm giọng nói: “Dạ Thiên Dật ta và Vân Thiển Nguyệt đã giải trừ hôn ước, xin các vị đang ngồi ở đây chứng kiến, ta không phải không yêu nàng ấy. Có một ngày, nếu có cơ hội, ta vẫn muốn cưới nàng ấy.”

Ngay lập tức, mọi người cùng hít vào một hơi.

Đôi mắt Dung Cảnh hơi giật giật, nhưng cũng không nói gì.

Vân Thiển Nguyệt không nhìn Dạ Thiên Dật, mà lại chuyển hướng sang Ngọc Thanh Tinh, “Nương, ngài nên về phủ đi thôi!” Dứt lời, nàng nói với Dạ Khinh Nhiễm: “Không phải ngươi muốn tiễn nương về Vân Vương phủ sao? Bây giờ liền đi đi!”

Dạ Khinh Nhiễm hừ khẽ một tiếng, “Tiểu nha đầu, muội xác định muội sẽ không hối hận chứ? Nhiếp Chính Vương yêu muội, không thể ít so với bất luận kẻ nào.”

Vân Thiển Nguyệt cười một tiếng thật nhỏ, nói một cách khẳng định: “Không hối hận. Khi ta yêu Dung Cảnh, thì Dung Cảnh vẫn còn là một đứa nhóc.”

Câu nói này có thể khiến người khác hiểu lầm, cho rằng, khi Vân Thiển Nguyệt còn nhỏ, thì đã có tâm tư không thuần khiết. Nhưng, chỉ có Dung Cảnh, Ngọc Thanh Tinh, Nam Lăng Duệ, thậm chí, cả Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm, đều biết, lúc nàng ấy còn nhỏ, thì đã có tâm tư thông thấu, không giống người bình thường. Nàng ấy làm rất nhiều chuyện mà ngay cả người lớn cũng làm không được. Nàng ấy không phải là đứa bé.

Vốn sắc mặt âm trầm của Dạ Thiên Dật đã tươi tỉnh lên không ít, lúc này lại liền cứng lại.

Dạ Khinh Nhiễm không nói gì nữa, mà lại quay đầu nói với Vân Vương phi: “Thanh di, cháu tiễn ngài và Nhị hoàng tử về Vân Vương phủ.”

Ngọc Thanh Tinh gật đầu, kêu Nam Lăng Duệ một tiếng, rồi hai người cùng đi ra ngoài.

Ba người vừa đi tới cửa đại điện, thì đột nhiên, Dạ Khinh Noãn lại kêu một tiếng, “Nam Lăng Duệ!”

Bước chân của Nam Lăng Duệ vẫn không ngừng, mà tiếp tục đi ra ngoài, như người bị kêu không phải là hắn.

Dạ Khinh Noãn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Nam Lăng Duệ, một tia không xác định trong mắt tan ra, thấy Dạ Khinh Nhiễm quay đầu lại nhìn nàng, thì nàng cười, khoát khoát tay, “Muội chỉ tùy tiện kêu thôi.”

Dạ Khinh Nhiễm trợn mắt nhìn Dạ Khinh Noãn một cái, rồi dẫn đường ra khỏi Kim Điện trước.

Ngọc Thanh Tinh và Nam Lăng Duệ cũng đi theo sau hắn ta ra khỏi Kim Điện.

Ba người vừa đi khỏi, thì lập tức, trong đại điện lặng ngắt như tờ, không ai nói chuyện. Tình cảm, gút mắc giữa Dung Cảnh, Vân Thiển Nguyệt, Dạ Thiên Dật đã ồn ào hơn nửa năm, rốt cuộc, hôm nay đã xem như có kết quả tạm thời, chấm dứt với việc Dạ Thiên Dật phải giải trừ hôn ước. Nhưng rốt cuộc có phải kết quả cuối cùng thật sự hay không, thì trong lòng mọi người cũng không biết được. Dù sao, vừa rồi, Nhiếp Chính Vương đã nói rõ, mặc dù đã giải trừ hôn ước, nhưng hình như ngài ấy cũng không chịu buông tha.

“Nguyệt nhi, tim của nàng không có ta, nhưng lòng của ta luôn có nàng.” Dạ Thiên Dật đeo ngọc bội Long Phượng lên, “Kết quả này của chúng ta trong tối nay, không phải là kết thúc, tấm lòng của ta dành cho nàng, sẽ không chấp nhận điều này.”

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn ta, nhưng lại không nói gì.

“Hôn ước là để cho người trong thiên hạ nhìn, nhưng lòng ta là để cho nàng nhìn. Chyện sau này cũng không ai có thể nói chính xác được.” Dạ Thiên Dật lại nói: “Có lẽ một ngày nào đó, nàng sẽ phiền chán Cảnh Thế tử, mà lại thích ta thì sao, cũng đều không nói chính xác được.”

“Vĩnh viễn sẽ không! Ngươi không nên nghĩ đến nữa.” Giọng nói của Vân Thiển Nguyệt trở nên lạnh lùng, “Ngươi cần gì phải khổ như vậy? Trong thiên hạ không phải không có nữ tử khác.”

“Nữ tử trong thiên hạ rất nhiều, nhưng nàng thì chỉ có một.” Dạ Thiên Dật khoát khoát tay, ấm giọng nói: “Trở lại yến tiệc thôi! Lâu như vậy, thức ăn cũng đều nguội hết rồi! Tối nay, nàng đã cho ta một kinh hỉ, có lẽ ngày sau, cũng sẽ có một kinh hỉ chờ nàng. Nguyệt nhi, phong vân biến hóa, trong lúc sớm tối, bất cứ chuyện gì, kể cả lòng của nàng, cũng đừng kết luận sớm như vậy.”

Dứt lời, Dạ Thiên Dật không nói nữa, mà đi đến chỗ ngồi của hắn.

Vân Thiển Nguyệt mím môi nhìn Dạ Thiên Dật, bỗng nhiên, một lát sau, nàng ôm đứa bé xoay người đi ra ngoài.

“Thiển Nguyệt tiểu thư, ngươi đi đâu vậy?” Đức Thân Vương cả kinh.

“Tân Đế buồn ngủ, ta ôm bé về Vinh Vương phủ.” Vân Thiển Nguyệt nói, nhưng cũng không quay đầu lại.

Đức Thân Vương biết Vân Thiển Nguyệt lại giở tính tình mặc kệ tất cả ra nữa, nhưng lý do của nàng ấy rất đúng đắn, Tân Đế mới ra đời được mấy ngày, buồn ngủ cũng rất bình thường, ông không có cách nào để phản bác, nên chỉ có thể nhìn Dạ Thiên Dật.

Dạ Thiên Dật lơ đễnh, phất tay, nói: “Nếu Hoàng thượng đã buồn ngủ, thì Nguyệt nhi liền đưa ngài ấy về đi! Giờ Tý có bắn pháo hoa ở Quan Tinh đài, đừng quên ra xem.”

Vân Thiển Nguyệt không nói câu nào, mà vẫn đi tiếp về phía trước, nhưng khi vừa đi tới cửa, lại bỗng nhiên quay đầu lại, nhẹ giọng kêu Dung Cảnh vẫn luôn ngồi tại chỗ nãy giờ: “Dung Cảnh! Chàng đến ôm đứa bé này đi, cánh tay của ta mỏi quá.”

“Được!” Dung Cảnh cười một tiếng, để tách trà nhỏ xuống, rồi đứng lên, đi ra khỏi bữa tiệc.

Không lâu sau, Dung Cảnh đã đi tới cửa đại điện, Vân Thiển Nguyệt đưa Dạ Thiên Tứ cho hắn, một tay ôm lấy đứa bé, một tay còn lại nắm tay nàng, cùng đi ra khỏi đại điện.

Quần thần đều hai mặt nhìn nhau, chuyện tối nay xảy ra thật đột ngột, đầu tiên, đột nhiên, Trưởng công chúa và Nhị hoàng tử Đông Hải tới, sau khi Trưởng công chúa Đông Hải quốc tiến vào, thì nguyên lai lại là Vân Vương phi bị cho rằng đã chết mười mấy năm trước, sau đó, đột nhiên, nàng ấy lại giải trừ hôn ước, cho tới bây giờ, một loạt những chuyện này vẫn còn khiến cho đầu óc của mọi người chưa xoay chuyển kịp. Đột nhiên, xuất kỳ bất ý như thế, thật sự khiến người khác không thể tưởng tượng được.

“Các vị đại nhân đều tiếp tục dùng bữa đi! Sau đó lại cùng đợi đến canh giờ bắn pháo hoa.” Dạ Thiên Dật bưng chén rượu lên, nói một cách thản nhiên.

Mọi người cũng muốn hóa giải bầu không khí, nên vội vàng rối rít đồng ý, nhưng trong một thời gian ngắn vẫn rất khó mà tiến vào trạng thái vui vẻ được.

Dung Phong và Lãnh Thiệu Trác liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt hai người giao nhau, rồi cùng cười cười. Thương Đình lại không nói một lời nào từ đầu đến cuối, mà nhìn ra cửa đại điện, không biết đang nghĩ gì. Còn Trầm Chiêu thì giữa lông mày đều nhiễm sự nhẹ nhõm và vui mừng, đó là vui sướng chân chính tràn ra từ trong lòng.

Bữa tiệc Tất Niên đêm giao thừa năm nay đều đã được mọi người tham gia bữa tiệc tối nay ghi nhớ thật lâu, cũng được ghi lại vào lại sử sách.

Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt ra khỏi Kim Điện, nắm tay dạo bước từ từ về phía cửa cung.

Đêm tối đen như mực, trong hoàng cung, đèn đuốc sáng trưng, như đốt sáng lên màn trời.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới, nàng đeo hôn ước với Dạ thị trên lưng mười lăm năm, từ ngày mới ra đời đã đeo trên lưng rồi, sau đó, lại dùng sức của chín trâu hai hổ khiến cho lão Hoàng đế huỷ bỏ tổ huấn, nhưng không lâu sau, lại đeo lên lưng hôn ước với Dạ Thiên Dật. Hôm nay được giải trừ, trong lòng nàng lại có trăm loại tư vị, không biết là nhẹ nhõm hay gì, có lẽ đã đeo lâu, nên khiến cho cảm giác của nàng như đang nằm mơ, hơi hoảng hốt, cũng có thể đã biết sớm muộn gì cũng có thể giải trừ, nên không cảm nhận được vui mừng và kích động đến nỗi muốn nhảy lên. Mà ngược lại, lời Dạ Thiên Dật nói, lại khiến cho nàng hơi nặng nề và khó thở. Nàng không cố ý làm tổn thương người khác, nhưng lại không biết rằng, thì ra, được yêu thích cũng là một loại thống khổ.

Dung Cảnh nghiêng đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt, nhưng không nói gì. Hắn có thể hiểu được tâm tình lúc này của nàng, cũng như hôn ước của hắn và Lạc Dao vậy.

Hai người ra tới cửa cung, hiển nhiên, Huyền Ca đã nhận được tin tức trong Kim Điện từ lâu, liền vui mừng nhảy xuống xe ngựa, chúc mừng hai người, sắc mặt và giọng nói đều kích động không thôi, “Chúc mừng Thế tử, chúc mừng Thiển Nguyệt tiểu thư!”

Dung Cảnh mỉm cười, “Là nên chúc mừng!”

Vân Thiển Nguyệt nhìn thấy nụ cười và thần sắc của Huyền Ca, cũng cười theo, rồi nghiêng đầu, nói với Dung Cảnh: “Tối nay, ta chưa ăn cơm, sau khi về phủ, đích thân chàng xuống bếp cho ta.”

“Được, hôm nay, nàng muốn sao của Thiên Thánh, ta cũng có thể cho nàng.” Dung Cảnh mỉm cười gật đầu.

“Ta muốn sao, chàng hái cho ta đi!” Khóe môi Vân Thiển Nguyệt mỉm cười, vươn tay về phía Dung Cảnh.

Dung Cảnh dừng lại một chút, vươn tay xoa trán một cách bất đắc dĩ, nhưng khi Vân Thiển Nguyệt cho rằng hắn muốn nói gì để phản bác, thì bỗng nhiên, trong lòng bàn tay của hắn lại xuất hiện một ngôi sao bằng giấy, thấy nàng hơi ngẩn ngơ, liền cười khẽ, “Tặng nàng!”

Vân Thiển Nguyệt nhìn ngôi sao trong tay hắn, nghĩ tới, gấp từ khi nào vậy? Nàng hơi im lặng, “Dung công tử, ngài có thể đừng phòng ngừa chu đáo đến như vậy nữa được không, ngay cả cái này cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để lấy lòng ta?”

“Mặc dù như vậy, nhưng ta còn sợ không đủ sức để phòng ngừa đây!” Dung Cảnh cười hỏi, “Bây giờ, sao trên trời đang ở trong tay của ta, chỉ có một ngôi này thôi, có muốn không?”

Ngay lập tức, Vân Thiển Nguyệt vươn tay ra bắt lấy, “Tất nhiên muốn!”