Hoàn Khố Thế Tử Phi

Quyển 5 - Chương 14: Xử theo quân quy




Edit: Thiên DiBeta: LeticiaNăm vạn binh mã đều do Dung Phong tự mình tuyển chọn từng người một, lúc ra khỏi đại doanh quân cơ, nhịp bước chỉnh tề đồng loạt và nghiêm trang khiến cho Vân Thiển Nguyệt thoả mãn.

Hai gã Phó tướng của Đại quân doanh Tây Sơn không dám ngăn cản, chỉ vội vàng sai người về kinh bẩm báo An Vương và Hoàng Thượng.

Vân Thiển Nguyệt cũng không để ý tới hai gã Phó tướng kia, Đại quân doanh Tây Sơn là nơi nào? Không kể hai Phó tướng, lúc này chỉ sợ nhất cử nhất động của nàng đã được bẩm báo vào cung từ sớm. Đến giờ không có ai ngăn cản, tất nhiên sẽ không có người đến ngăn cản nữa.

Ra khỏi đại doanh quân cơ, một đường không nói chuyện, đi vào đại doanh quân cơ mới ở núi Ngọc Long.

Cổng lớn đại doanh quân cơ mới không đóng chặt giống Đại quân doanh Tây Sơn, lúc này bốn cánh cổng lớn mở rộng, bên trong ồn ào náo động. Cũng không có người ra nghênh đón, Vân Thiển Nguyệt khoát tay chặn người sau lưng lại, năm vạn binh mã động loạt dừng chân. Nàng và Dung Phong, Lăng Liên, Y Tuyết đánh ngựa vào.

Trại tân binh so với Đại quân doanh Tây Sơn, bởi vì mới chiêu mộ tân binh không lâu, chưa sắp xếp và quản lý cho nên vô cùng hỗn loạn. Một ngày phát sinh hơn mười trận đánh nhau, thậm chí mấy trăm trận đánh nhau cũng không phải chuyện lạ, thậm chí còn có án mạng đấy.

Bởi vì Vân Thiển Nguyệt quen thuộc Đại quân doanh Tây Sơn, cho nên cũng đi tới sân luyện binh rất nhanh, tất nhiên đi ngang qua chỗ đánh nhau. Mà không phải một người hai người, là mấy ngàn người kéo bè kéo lũ đánh nhau. Tiếng ồn ào vừa nghe được ở bên ngoài là vì vậy. Toàn bộ sân luyện binh loạn thành một đám, đã có mấy người chết rồi, những người còn lại vẫn còn túm lấy, mấy ngàn người đều chảy máu không ít.

Vân Thiển Nguyệt híp mắt, Dạ Khinh Nhiễm cho phép đánh nhau ở đây?

Có hai người chạy ra đón tiếp, một béo một gầy, đều hơn ba mươi tuổi, vẻ mặt hai người căng thẳng, trên người cũng chảy máu, hiển nhiên là khuyên can không đánh nhau nữa, để mình cũng bị thương, vẻ mặt đau khổ chào, “Trương Phúc, Lý Trình, bái kiến Dung Phong thế tử, Cảnh Thế tử phi!”

Dung Phong gật gật đầu, không nói chuyện.

Vân Thiển Nguyệt ghìm chặt cương ngựa, nhìn hai người hắng giọng hỏi, “Biết rõ hôm nay ta đến điểm binh hả?” “Bẩm Cảnh Thế tử phi, biết ạ. Hôm qua Hoàng Thượng hạ chỉ ở đây.” Hai người lập tức nói.

“Nghe nói hiện tại nơi này có mười lăm vạn binh mã? Đều ở đây?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.

“Vâng, đều ở nơi này.” Hai người nói chuyện hết sức lớn tiếng, nhưng vẫn không át được tiếng đánh nhau bên kia.

“Mặc dù nói tân binh chưa được phân công, nhưng hôm nay công khai kéo bè kéo lũ đánh nhau trong binh doanh cũng không khỏi quá hiếm lạ rồi.” Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt lạnh lẽo, hỏi: “Chuyện gì? Vì sao đánh nhau.”

“Cảnh Thế tử phi phải biết, lúc trước, khi án lớn yêu nữ Nam Cương kia làm hại Hoàng Thượng và Cảnh Thế tử bị tra ra, liền có rất nhiều người đến tòng quân. Trong đó không thiếu người trong giang hồ, đều là thân mang võ công. Trong đó có hai người là đối thủ một mất một còn. Một người là Bạo Thiên Hổ* Trương Bái, một người là Phiên Giang Thử* Hàn Dịch. Hai người này từ trước tới nay chưa hề sinh sự, nhưng hôm qua nghe nói ngài muốn tới điểm binh, đều muốn theo cùng, một lời không hợp, liền đánh nhau. Bởi vì hai người bọn họ đều rất có uy vọng, lúc vào đây cũng dẫn theo không ít huynh đệ, vào được một tháng nay lại mua chuộc rất nhiều người, cho nên, trở thành hai phe đánh nhau rồi. Vẫn đánh từ nửa đêm hôm qua đến tận bây giờ. Thuộc hạ vô năng, không quản lý được. Đã báo cáo Bộ Binh, Bộ Binh đại nhân bề bộn nhiều việc, chuẩn bị người xuất chinh, lương thảo dự trữ, không hở ra lúc nào để ngó tới.” Trương Phúc vội vàng nói rõ ràng nguyên nhân và kết quả sự việc.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nhìn vào trong sân, thấy đánh đến khí thế ngất trời, nàng xem một lát, ánh mắt rơi vào hai người ở giữa đang đánh nhau kịch liệt, hai người một là đại hán râu quai nón, dáng vẻ dũng mãnh, một là thư sinh nho nhã, bộ dáng thanh tú. Đều hơn hai mươi tuổi. Đại hán râu quai nón dùng một cây búa lớn, trong tay thư sinh nho nhã cầm một sợi roi mềm. Đây thật sự là lấy lớn đấu nhỏ, dùng cứng đánh mềm. Hết lần này tới lần khác lại ngang tài ngang sức, những người bên cạnh hai người đều chảy máu, ngược lại trên người bọn họ lại không tổn thương gì. Rất khó tưởng tượng hai người như vậy có thể sinh ra mối thù không đội trời chung gì.

“Trái lại, rất thú vị.” Dung Phong nói.

Vân Thiển Nguyệt cũng nghĩ thế, vuốt ve roi ngựa trong tay, thấy cũng có hứng thú.

“Cảnh Thế tử phi, Dung Phong thế tử, cứ tiếp tục như vậy, sẽ chết thêm mấy người đấy.” Hai vị Phó tướng thấy hai người đến cả buổi rồi vẫn bất động, không nói lời nào, không khuyên giải, cũng chẳng khuyến khích, chỉ nhìn hai người đánh, không khỏi sốt ruột mở miệng.

“Gấp cái gì? Chết kéo ra ngoài chôn.” Giọng Vân Thiển Nguyệt lạnh nhạt, rõ ràng truyền khắp sân.

Lúc này, dường như mười lăm vạn người trong sân mới biết được có nữ nhân đến, đồng loạt nhìn về phía bên này, khi thấy bốn người Vân Thiển Nguyệt, Dung Phong, Lăng Liên, Y Tuyết cùng nhau khẽ giật mình, lập tức có người hô lớn, “Cảnh Thế tử phi đến rồi!”

Người trong sân lập tức ngừng đánh, đều nhìn về phía bên này.

Hai vị Phó tướng không nghĩ tới một câu của Vân Thiển Nguyệt có tác dụng như thế, thấy không đánh nữa, đều thở dài một hơi.

“Cảnh Thế tử yêu thương dân chúng, hóa ra Cảnh Thế tử phi lại máu lạnh vô tình như thế, ở đây đều là huynh đệ trong quân doanh, chết kéo ra ngoài chôn, lời này của Cảnh Thế tử phi để người khác nghe xong chẳng phải sẽ thất vọng đau khổ?” Đại hán râu quai nón giơ búa lớn dò xét Vân Thiển Nguyệt, “Hôm qua ta còn ngóng trông Cảnh Thế tử phi đến, không nghĩ tới mong chờ được người vô tâm đấy, lão tử đánh một trận này thật thiệt thòi.”

“Đúng đấy, sao Cảnh Thế tử phi có thể nói như thế?” Có người lập tức phụ họa.

“Chúng ta chết ba huynh đệ.” Cũng có một người tức giận nói.

“Chúng ta cũng đã chết ba huynh đệ!” Lại có người kể lể.

“Trương Nhị Cẩu còn chưa cưới vợ, cứ chết đi như thế.” Lại một người khóc lớn lên, “Ông đây không làm lính nữa!”

“Đúng, chúng ta đi, không làm lính nữa!” Có người lập tức phụ họa, “Nơi này có cái gì tốt? Không bằng về nhà, nên cưới vợ thì cưới vợ, muốn ôm đàn bà thì ôm đàn bà, nghe theo một nữ nhân sai bảo làm cái gì?”

“Đúng, đi!” Đại hán râu quai nón vác búa lên, hỏi thư sinh nho nhã yếu đuối kia, “Hàn Tiểu Nhị, ngươi đi không?”

Thư sinh nho nhã yếu đuối kia nhìn Vân Thiển Nguyệt, đôi mi thanh tú chớp chớp, “Đi, ở đây quả thực không có ý nghĩa, không bằng trở về lấy Hạnh Nhi.”

“Con mẹ nó, ngươi lại nhắc đến Hạnh Nhi trước mặt ông, ông giết cả nhà ngươi.” Đại hán râu quai nón quắc mắt nhìn trừng trừng.

“Cả nhà ta chỉ có một mình ta, ngươi không giết được.” Thư sinh yếu đuối quấn roi mềm lên lưng.

“Còn nhiều thời gian, ông đây đi ra ngoài sẽ tìm ngươi tính sổ.” Đại hán râu quai nón vung tay lên, thét một tiếng ra lệnh, “Các huynh đệ, đi.”

“Vâng, đại ca!” Hơn hai ngàn người hét to, chỉnh tề đi theo sau hắn.

“Đợi ngươi tính sổ, chỉ sợ ngươi không tính nổi.” Thư sinh yếu đuối cũng khoát tay, “Chúng ta cũng đi.”

“Vâng, đại ca!” Lại có hơn hai ngàn người hét to, chỉnh tề đi theo sau hắn.

Vậy mà hai phe đạt được nhất trí, đi rồi cũng muốn lôi kéo nhân mã đi theo.

“Này, đám binh oắt con kia, các ngươi có đi không? Không đi chẳng lẽ chờ một nữ nhân tuyển binh?” Đại hán râu quai nón quay đầu, nói với những binh sĩ đứng đấy xem cuộc vui, “Cảnh Thế tử yêu thương dân chúng, ông đây kính nể trong lòng, nhưng đến cùng ngài quá chiều chuộng nữ nhân, thật sự mất bản sắc đàn ông. Nữ nhân máu lạnh này, hôm nay ai trong chúng ta đi theo chân nàng, có khi sẽ không giữ được mạng nhỏ.”

Những binh lính kia không ai nói gì, nhìn nhau, dường như nghe hắn ta nói đã động lòng, lại như không thể đưa ra quyết định.

“Các ngươi không đi thì thôi, dù sao ông đây cũng không thể đợi ở đây được.” Đại hán râu quai nón sải bước đi ra ngoài.

Vân Thiển Nguyệt ngồi trên ngựa, mặt không cảm xúc nhìn hắn rời đi, không nói một lời.

Đại hán râu quai nón thấy nàng không ngăn cản, lại càng bước thật dài, phía sau hắn hai ngàn người một lòng đi theo, trên mặt mỗi người đều là vẻ kiêu ngạo muốn rời đi. Mà thư sinh yếu đuối nhìn vào hai mắt Vân Thiển Nguyệt, cũng sải bước rời đi theo, người đứng sau hắn đều hơi gầy yếu, nhưng khí thế không hề thua kém.

“Cảnh Thế tử phi, chuyện này... vậy để cho bọn hắn đi thật sao?” Hai vị Phó tướng thấy Vân Thiển Nguyệt không ngăn cản, cảm thấy căng thẳng. Nếu bọn hắn bỏ đi thật, vậy thì lòng những binh lính vừa được chiêu mộ sẽ rời rạc. Đã có lần một sẽ có lần hai, không chừng bọn hắn tạo ra vết xe đổ, những xe đằng sau sẽ học theo ngay.

Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nhìn hai người, không nói gì.

Hai người bị ánh mắt bình thản của nàng quét tới, lập tức rùng mình, không nói ra lời.

Sân luyện binh cách cửa lớn khoảng trăm bước. Đội ngũ bốn năm ngàn người mênh mông cuồn cuộn, rất nhanh đến cửa lớn. Thời điểm hai chân đại hán râu quai nón cách cửa lớn còn có vài bước, Vân Thiển Nguyệt bỗng hỏi Dung Phong, “Trong binh doanh, điều thứ nhất trong quân quy là gì?” “Không được Bộ Binh phê chuẩn, cho dù là chết, cũng không được rời khỏi binh doanh.” Dung Phong nói.

“Hôm nay nếu bọn họ bước ra khỏi đại doanh này, có tính là phạm vào quân quy không?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.

“Có, bởi vì tính từ ngày bọn họ được chiêu mộ đã xem như theo quân, đã có quân tịch.” Dung Phong nói.

“Tự tiện rời khỏi quân doanh, theo quân pháp xử phạt như thế nào?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.

“Nhẹ thì đánh ba mươi quân côn, nặng thì xử tử.” Dung Phong nói.

Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, không nói thêm gì nữa, Dung Phong cũng không nói gì.

Giọng hai người không lớn, như là nói chuyện bình thường, nhưng toàn bộ đại doanh quân cơ vẫn một mực nghe thấy rõ ràng.

Đại hán râu quai nón kia vốn đã muốn một mạch đi ra, lúc này bỗng dừng lại. Quay đầu nhìn, thấy Vân Thiển Nguyệt ngồi trên ngựa, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cửa lớn, dường như chỉ đợi hắn bước ra, sẽ thi hành quân pháp. Hắn nghiêm mặt, nhìn về phía thư sinh yếu đuối.

“Trương Đại Ngốc, mày sợ à?” Thư sinh yếu đuối cũng quay đầu lại nhìn thoáng qua, xì mũi coi thường đại hán râu quai nón.

“Ai sợ? Ông mày cũng không phải chỉ dọa suông.” Đại hán râu quai nón bước một chân ra ngoài.

Vân Thiển Nguyệt không nói gì, tim hai gã Phó tướng đều vọt lên cổ họng rồi.

Đại hán râu quai nón quay đầu lại nhìn qua, thấy Vân Thiển Nguyệt không có phản ứng, chân còn lại cũng bước ra ngoài. Sau đó, thấy Vân Thiển Nguyệt không nói gì, hắn cười to ba tiếng, sải bước đi ra ngoài. Những người đứng sau hắn cũng được tăng sĩ khí theo, sải bước rời đi. Rất nhanh, hơn hai ngàn người đã ra khỏi đại doanh quân cơ.

Vân Thiển Nguyệt vẫn không nói gì, ánh mắt rơi vào trên người thư sinh yếu đuối phía sau.

Thư sinh yếu đuối đi tới cửa, một chân dợm bước ra ngoài, lại thu về, bỗng nhiên cũng cười to ba tiếng, “Trương Đại Ngốc, phải đi thì ngươi đi đi, ông đây mới không đi. Cái con quỷ nhỏ Hạnh Nhi kia, ông đây sẽ không cưới, ngươi thích lấy thì lấy đi, ông đây quyết định theo Cảnh Thế tử phi xuất binh rồi. Máu lạnh vô tình, ông đây mới thích.”

Dứt lời, hắn quay người trở về. Phía sau hắn, hơn hai ngàn huynh đệ đồng loạt sững sờ, đều nhìn đại ca của bọn họ.

“Đi ra ngoài có gì tốt? Không bằng ở lại đây, ăn ngon uống tốt, có khi còn có thể lăn lộn lấy được cái quân công, lấy tiểu thư nhà giàu, so với mẹ trẻ Hạnh Nhi thay đổi thất thường kia còn tốt hơn đấy.” Thư sinh yếu đuối nói.

“Đại ca anh minh.” Hơn hai ngàn người lập tức phụ họa, cũng trở về theo hắn, hiển nhiên là nghe lời hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

“Hàn Tiểu Nhị, con mẹ nó, ngươi lại dám gạt ta, không phải người.” Đại hán râu quai nón lập tức quay đầu lại mắng, khuôn mặt tái nhợt.

“Nói ngươi ngốc, ngươi đúng thật là ngốc.” Thư sinh yếu đuối xì mũi coi thường.

Đại hán râu quai nón nghiến răng, vung tay lên, cả giận nói: “Chúng ta đi, còn nhiều thời gian, rồi có ngày ông đây thu thập hắn.”

Hơn hai ngàn người hận đến ngứa răng, rời đi theo đại hán râu quai nón.

Lúc này Vân Thiển Nguyệt mới lên tiếng, ra lệnh cho năm vạn binh mã Đại quân doanh Tây Sơn được điều đến, “Ngăn bọn họ lại, một người cũng không cho thoát.”

“Vâng!” Bên ngoài vang lên âm thanh đinh tai nhức óc.

Hai vị Phó tướng đồng loạt cả kinh, hiển nhiên không biết bên ngoài còn có binh mã.

“Đi, chúng ta đi ra ngoài.” Vân Thiển Nguyệt đánh ngựa đi ra ngoài.

Dung Phong gật đầu, giục ngựa đuổi kịp. Lăng Liên, Y Tuyết tự nhiên đi theo sau lưng hai người. Hai gã Phó tướng kia liếc mắt nhìn, cũng hớt hải đi ra ngoài theo. Đám binh sĩ ở đây nghe vậy cũng xôn xao, theo tới cửa lớn.

Thư sinh yếu đuối Hàn Dịch cười to, “Trương Đại Ngốc, đáng đời! Cảnh Thế tử phi muốn thi hành quân pháp rồi. Ngươi cứ chờ mông nở hoa đi! Ha ha ha...”

Rõ ràng là một thư sinh gầy gò yếu đuối, lại có một giọng nói ngông cuồng lỗ mãng, cười rộ lên cũng vang dội, toàn bộ quân doanh cũng nghe được tiếng cười của hắn.

Vân Thiển Nguyệt đến cửa, lạnh nhạt nhìn hắn một cái, không nói gì, nhưng hắn lại thấy toàn thân lạnh lẽo, lập tức im miệng.

Vân Thiển Nguyệt không để ý tới hắn, đánh ngựa ra khỏi cửa lớn, chỉ thấy năm vạn binh sĩ đã vây quanh đại hán râu quai nón Trương Bái và hai ngàn người, kín không kẽ hở. Hai ngàn binh mã chống lại năm vạn, cho dù hắn chắp cánh cũng không bay được ra ngoài.

Đại hán râu quai nón biến sắc, hai ngàn người phía sau hắn cũng đại biến, trong giây lát, đều nắm chặt binh khí trong tay.

“Người đâu, bắt hai ngàn ba trăm năm mươi người này lại, Trương Bái chịu ba mươi quân côn, những người còn lại hai mươi quân côn. Lập tức chấp hành.” Vân Thiển Nguyệt ghìm chặt cương ngựa, ngồi trên ngựa, ra lệnh một tiếng.

Lập tức một đội nhân mã tiến lên, đồng loạt ra tay bắt người, đại hán râu quai nón chống lại, vung búa lớn.

“Lăng Liên! Bắt lấy hắn.” Vân Thiển Nguyệt sai bảo.

“Vâng, tiểu thư!” Lăng Liên bay người lên, lướt nhẹ rơi xuống bên cạnh đại hán râu quai nón Trương Bái, vươn tay cướp búa lớn của hắn.

Trương Bái cũng có bản lĩnh đấy, lập tức né tránh, vung búa lớn đánh tới Lăng Liên, Lăng Liên thân nhẹ như yến, sau mấy chiêu, liền cướp được búa lớn trong tay hắn, một đạp đạp hắn xuống đất, giầy thêu dẫm lên lưng hắn.

Lăng Liên thân là một trong Thất trưởng lão của Hồng Các, từ nhỏ chịu huấn luyện của Hồng Các, tuy võ công của nàng không bằng Hoa Lạc, Thương Lan, nhưng đương nhiên cao thủ giang hồ bình thường cũng không thể so sánh. Tuy Trương Bái này có chút danh tiếng trên giang hồ, nhưng đâu phải đối thủ của Lăng Liên? Sau hai ba chiêu liền bị đánh ngã xuống đất. Một chân nàng dẫm lên lưng hắn, một đại hán nặng trăm sáu, trăm bảy mươi cân cũng không thể trở mình.

Một đám huynh đệ nhìn thấy Trương Bái sau hai ba chiêu đã bị một tiểu nữ tử chế ngự, bỗng chốc đều choáng váng. Những người này ngây người một lúc, đã bị binh sĩ Đại quân doanh Tây Sơn được huấn luyện nhiều năm chế ngự. Hơn hai ngàn người, thoáng chốc ngã rạp xuống đất, chúc đầu xuống, chổng mông lên. Động tác của các binh lính cũng giống như Lăng Liên, một chân giẫm lên lưng bọn họ, khiến họ không thể nhúc nhích.

“Đánh!” Vân Thiển Nguyệt nói ra một chữ.

Lập tức hơn hai ngàn người, kể cả Trương Bái bị người ta vung mạnh quân côn đánh xuống bồm bộp. Dù là Trương Bái to lớn như thế, cũng bị đánh đến kêu cha gọi mẹ. Huynh đệ phía sau hắn càng không chịu nổi, trước cổng trại tân binh cửa lập tức vang lên tiếng kêu khổ thấu trời.

Không bao lâu, đánh xong, Trương Bái muốn động cũng không động nổi, nhe răng nhếch miệng nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt không nhìn hắn, quay đầu nhìn Hàn Dịch, Hàn Dịch thấy nàng nhìn, lập tức cảm thấy không ổn, vội vàng nói: “Cảnh Thế tử phi, tiểu nhân cũng không ra khỏi cửa lớn.”

“Dung Phong, tụ tập kích động gây loạn trong quân, xử phạt thế nào?” Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng hỏi.

“Kẻ nhẹ thì ba mươi quân côn, kẻ nặng thì xử tử.” Dung Phong cũng liếc nhìn Hàn Dịch.

“Ngươi chưa chạy khỏi binh doanh, nhưng lại tụ tập gây loạn.” Vân Thiển Nguyệt nhìn Hàn Dịch, “Ngươi nhận ba mươi quân côn, hay để ta cho người đè ngươi xuống đánh?”

Mặt Hàn Dịch trắng xanh, có vẻ xoắn xuýt trong chốc lát, rồi cắn răng một cái, nằm sấp trên mặt đất.

Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt quét một vòng, hắng giọng nói: “Phạt Hàn Dịch ba mươi quân côn, những tòng phạm còn lại hai mươi quân côn! Lập tức đánh.”

Một đám huynh đệ của Hàn Dịch không nghĩ tới đại ca không bước khỏi cửa cũng bị đánh theo, cũng trắng bệch mặt, lúc trước nhìn Trương Bái và người của hắn bị đánh, trong lòng vui sướng đến lật trời, không ngờ đảo mắt đến phiên bọn họ, thấy đại ca đã nằm sấp rồi, tất nhiên cũng không dám phản kháng, nguyên một đám vẻ mặt đau khổ nằm sấp trên mặt đất.

Lập tức, có một đội ngũ vác quân côn tới hành hình. Trong lúc nhất thời tiếng bồm bộp vang lên lần nữa.

Lúc này trong lòng đại hán râu quai nón Trương Bái cảm thấy công bằng rồi, tuy bị đánh ba mươi quân côn, nhưng toàn thân vẫn thoải mái, cũng không nhe răng nhếch miệng với Vân Thiển Nguyệt nữa, la lớn: “Đúng, nên đánh hắn, Hàn Tiểu Nhị này là con cáo xảo quyệt.”

Hàn Dịch cố gắng cắn răng, miệng nói: “Trương Đại Ngốc, vừa rồi ngươi kêu khóc thật là khó nghe, thì ra khí phách của ngươi lại kém như thế? Xem tao đây, tao cam đoan không rên một tiếng.”

“Đó là vì ông đây không phục nên mới kêu, ngươi cho rằng ba mươi quân côn có thể làm gì được ta?” Trương Bái tức giận hừ.

“Có bản lĩnh thì ngươi đứng lên đi!” Hàn Dịch mỉa mai hắn.

Trương Bái bị hắn khiêu khích, giãy dụa muốn đứng lên, nhưng còn chưa bắt đầu, lại gục xuống, hắn chửi Hàn Dịch một câu, Hàn Dịch thấm đòn, không thèm đấu võ mồm với hắn, cắn răng chịu đau.

Một lát sau, đánh xong ba mươi quân côn, cửa lớn nồng nặc mùi máu tanh. Quả thật là ai cũng da tróc thịt bong.

Vân Thiển Nguyệt cũng không thèm nhìn hơn bốn nghìn người đang nằm rạp trên mặt đất, quay đầu nói với hai gã Phó tướng: “Trở về điểm binh.”

Trong lòng hai gã Phó tướng bội phục thủ đoạn sấm sét của Vân Thiển Nguyệt, vậy mà phạt quân côn bốn năm ngàn người. Từ xưa đến nay chưa từng có quy mô trừng phạt lớn như vậy. Hai người nhìn lướt qua năm vạn binh mã nghiêm chỉnh, đội hình chỉnh tề cả buổi trời, không rối loạn chút nào, bọn họ kinh hãi không thôi, liên tục lên tiếng, “Vâng!”

Vân Thiển Nguyệt đánh ngựa quay về.

“Cảnh Thế tử phi, ta cũng muốn xuất chinh với người.” Trương Bái thấy Vân Thiển Nguyệt đánh xong cũng không để ý tới bọn họ, lập tức gào to.

“Ta cũng muốn.” Hàn Dịch cũng hô to.

Vân Thiển Nguyệt làm như không nghe thấy, cũng không quay đầu lại, một lần nữa đi vào đại doanh. Những binh sĩ xem náo nhiệt không dám không cung kính, như ong vỡ tổ theo sát sau lưng Vân Thiển Nguyệt chạy về, mỗi người tự tìm chỗ đứng vững, chờ nàng tuyển. Cũng không có một ánh mắt càn rỡ nào.

“Hôm nay ta điểm binh đánh Nam Lương, nguyện ý theo ta, sau khi được chọn trúng thì ra khỏi hàng. Tuy ta là một nữ tử, nhưng cũng có cốt khí, đã nói xuất hành ắt là quả quyết. Thưởng phạt phân minh, công tội rõ ràng.” Vân Thiển Nguyệt lần lượt nhìn từng gương mặt phía dưới, giọng nói rõ ràng, “Không vùi dập bất kỳ người tài năng nào, cũng không bao che bất kỳ kẻ nào lười biếng. Chỉ cần có chí, ta liền cho các người một bậc thang bước mây xanh.”

Tâm trí mỗi người rung động, nhiệt huyết trong tim lập tức sôi trào.

“Dung Phong, lại để huynh vất vả điểm binh.” Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nói với Dung Phong.

Dung Phong gật đầu, xoay người xuống ngựa, giống như ở Đại quân doanh Tây Sơn, lần lượt chọn người. Người nào đồng ý thì bước ra khỏi hàng, không muốn đi thì không ra khỏi hàng.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, những người được chọn hầu như không ai không ra khỏi hàng.

Ở cửa lớn, Trương Bái nóng nảy, “Cảnh Thế tử phi, ta cũng muốn đi theo người, ta thu hồi lời trước kia đã nói, ta mắt chó không nhận ra ngài, ngài cho ta một cơ hội a. Còn nữa, Cảnh Thế tử sủng ái ngài không có gì không đúng, ngài sủng ái ngài rất tốt, ngài không biết, mọi người trong thiên hạ hâm mộ ngài, lão Đại Ngốc ta cũng hâm mộ đấy, muốn sau này chỉ lấy một người vợ, làm quan lớn đến đâu cũng chỉ lấy một người...”

Hàn Dịch cũng có vẻ gấp, “Cảnh Thế tử phi, ta nhất định đi theo ngài đấy, ngài không thể vứt bỏ không chọn ta. Ta không cưới Hạnh Nhi kia nữa, tặng cho Trương Đại Ngốc rồi, sau này hắn sẽ không tìm ta đánh nhau nữa, ta cũng không kích động tụ tập gây rối.”

“Hàn Tiểu Nhị đáng chết nhà ngươi, ông đây không muốn Hạnh Nhi gì đó nữa rồi, nữ nhân lẳng lơ dâm loàn*, không cưới cũng thế, sau này ta cũng không đánh với ngươi nữa. Mẹ trẻ kia hoàn toàn không có gì tốt cả.” Trương Bái cũng vội vàng nói.

Hiếm có hai người bị đánh ba mươi quân côn mà giọng nói vẫn rất vang dội.

Vân Thiển Nguyệt không nói một tiếng, làm như không nghe thấy.

Dung Phong chọn ra bốn vạn năm ngàn ba trăm người, quay đầu lại nhìn Vân Thiển Nguyệt. Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu với hắn, “Đã đủ rồi!”

Dung Phong dừng lại, mũi chân dẫm nhẹ, lập tức trở lại, vững vàng ngồi xuống.

Hai vị Phó tướng khẽ giật mình, đều nghi hoặc nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, “Cảnh Thế tử phi, còn chưa chọn đủ người đâu! Không phải Hoàng Thượng hạ chỉ chọn năm vạn người sao?”

“Thêm bốn ngàn bảy trăm người ở cửa kia là đủ rồi!” Vân Thiển Nguyệt nhìn hai người, ra lệnh: “Tìm bốn ngàn bảy trăm cáng cứu thương ra, đặt những người này lên, đi theo ta.”

Hai gã Phó tướng mở to hai mắt, “Cảnh Thế tử phi, người muốn những người kia thật à? Nhưng những người kia...”

Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nhìn hai người, hai người lập tức im miệng, ấp úng chốc lát, vội vàng xác nhận, tự mình mang người chạy đi lấy cáng cứu thương. Từ xưa đến nay chưa thấy qua tướng quân điểm binh chọn bốn năm ngàn thương binh dùng cáng cứu thương mang đi xuất chinh đấy.

Vân Thiển Nguyệt giục ngựa lên trước, ra khỏi đại doanh quân cơ, đằng sau bốn vạn năm ngàn ba trăm người đi theo, tuy chưa được huấn luyện chính thức, nhưng đội ngũ chỉnh tề đồng đều, trên mặt mỗi người được chọn trúng đều mang vẻ nghiêm túc nhưng vẫn nhìn ra vẻ hưng phấn trong đó, nhìn qua cũng có khuôn có dạng*.

Tất nhiên Trương Bái và Hàn Dịch biết rõ Vân Thiển Nguyệt vẫn cần bọn họ, thấy nàng đi ra, hai người nằm rạp trên mặt đất cười toe toét với nàng.

Vân Thiển Nguyệt liếc nhìn hai người, hiếm khi cong khóe miệng lên một cái, khoát tay chặn lại, hắng giọng nói: “Đi!”

Nàng thúc ngựa lên trước, Dung Phong, Lăng Liên, Y Tuyết đi theo sau nàng, phía sau là mười vạn binh mã, đội ngũ phía trước nghiêm túc, đội ngũ đằng sau khiêng cáng cứu thương. Nhịp bước chỉnh tề, rung chuyển mặt đất, mênh mông cuồn cuộn, bước nhanh về phía cửa thành.

Sau nửa canh giờ, đội ngũ đi vào cửa thành, thấy Dạ Khinh Nhiễm mặc một thân long bào, dẫn đầu bá quan văn võ đã chờ ở đó.