Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 140: Sém vượt quá giới hạn





Tiếng chuông đón chào năm mới vang lên, dòng người qua lại trên phố càng lúc càng đông, con người hiện đại thích tận hưởng không khí đón tết náo nhiệt ở bên ngoài hơn là ru rú trong nhà.

Từng nhóm người tụm năm tụm bảy cười nói vui vẻ, hoặc nô đùa tươi vui với nhau ngay trên đường phố, không khí đón tết hình như bao trùm lên khắp thành phố.

Phương Hạo Vân và Trần Thanh Thanh đi dạo một hồi trên con đường tấp nập người qua lại, suốt dọc đường đâu đâu cũng là từng đôi từng cặp tình nhân tay trong tay tình tứ, có cặp ôm nhau thắm thiết, có cặp thỏ thẻ tâm sự, có cặp ôm hôn nhau nồng cháy, thậm chí có cặp không kiềm chế nỗi cơn phấn khích đã mặc kệ ánh mắt của người đi đường, đứng vào một góc thò tay xuống dưới xoa bóp cho nhau.

Trần Thanh Thanh vốn đã ngà ngà say, thêm vào những cảnh tượng kích thích kia, khuôn mặt sớm đỏ chót tới tận mang tai, bàn tay nắm chặt Phương Hạo Vân càng lúc càng siết chặt.

Đã có những khoảnh khắc ngắn ngủi cô mong chờ được như mấy cặp tình nhân kia, lao vào lòng Phương Hạo Vân, cảm nhận một chút hơi ấm của tình yêu, nhưng cuối cùng cô vẫn không đủ can đảm.

"Học tỷ, để em đưa chị về kí túc xá nha."

Phương Hạo Vân tinh tế nhận ra sự thay đổi nho nhỏ của Trần Thanh Thanh, hắn lo lắng sẽ xảy ra chuyện đáng tiếc, liền quyết định đưa cô về kí túc xá.

"Được rồi." Trần Thanh Thanh thở hắt ra, dựa đầu vào vai Phương Hạo Vân, ngoan ngoãn gật đầu như con mèo nhỏ.

Sau đó, hai người đón một chiếc taxi, bảo tài xế chở về đại học Hoa Hải.

Bước xuống xe, đầu óc Trần Thanh Thanh quay cuồng dữ dội, ngay cả đứng cũng đứng không vững, Phương Hạo Vân chỉ còn cách ôm lấy eo dìu cô về phòng kí túc xá.

"Hạo Vân, em đừng đi vội, ở lại nói chuyện với chị một chút đi."

Vào phòng nuốt mấy viên thuốc giải rượu xong, Trần Thanh Thanh tỉnh táo được một chút, nhưng đầu óc vẫn hơi choáng váng, cô không muốn Phương Hạo Vân nhanh chóng rời khỏi đây, thời gian ở bên cạnh người đàn ông này cô cảm thấy tâm trạng của mình rất vui, hơn nữa còn có một cảm giác an toàn được bảo bọc.

"Học tỷ, thời gian không còn sớm nữa, có lẽ chị nên đi nghỉ rồi." Phương Hạo Vân ngập ngừng nói.

"Hạo Vân, em từ chối chị đó hả?"

Trần Thanh Thanh nhìn Phương Hạo Vân bằng ánh mắt hờn dỗi, trong lòng rối ren, chẳng lẽ mình không đủ xinh đẹp? Không có sức hút nên không thể thu hút hắn? Hình như không đúng, nếu cô không xinh đẹp thì khi đi trên đường đâu làm cho bao chàng trai ngẩn ngơ ngắm nhìn, cô còn là hoa khôi số một của khoa kinh tế cơ mà.

Có khi nào do mình lớn tuổi rồi không? Cũng không đúng, cô lớn hơn Phương Hạo Vân mấy tuổi nhưng bây giờ đang vào lúc xuân sắc nhất của người con gái, không thể nào là vấn đề tuổi tác được.

"Hay là em ở lại nói chuyện với chị thêm chút nữa vậy." Nhìn thấy dáng vẻ thất vọng của Trần Thanh Thanh, Phương Hạo Vân chợt cảm thấy động lòng trước cô gái yếu đuối đáng yêu này.

Trần Thanh Thanh mừng rơn, vội bước lại gần cởi phăng áo khoác, ngồi phịch xuống ngay bên cạnh Phương Hạo Vân, mỉm cười nói: "Thế mới phải chứ, đêm nay em sẽ thuộc về chị…"

Phương Hạo Vân bối rối ra mặt, câu nói này của Trần Thanh Thanh hình như có ẩn ý gì đấy.

"Hạo Vân, chị muốn hỏi em một câu, em thấy chị có xinh đẹp không?" Được men rượu kích thích, lời nói cử chỉ của Trần Thanh Thanh khác xa ngày thường, giống như hồi nãy cô đã nói trong bữa ăn, cô muốn phóng túng đêm nay.

"Đẹp!" Phương Hạo Vân thật thà trả lời gỏn lọn.

Trần Thanh Thanh để đầu óc lạc đâu mất tiêu, cô dựa sát người vào Phương Hạo Vân, tiếp xúc cơ thể làm trái tim cô có cảm giác lâng lâng dễ chịu.

"Hạo Vân, đêm nay em đừng về nhà… ở lại với chị… nói chuyện với chị…" Trần Thanh Thanh lấy hết can đảm nói ra những lời này.

Tấm thân mỹ miều của người đẹp dính chặt vào người Phương Hạo Vân, hương thơm thoảng thoảng dịu vợi xộc vào mũi, Phương Hạo Vân tâm hồn dao động, thân dưới của hắn dần dần cũng hình như có chút phản ứng.

Tất nhiên rồi, dưới sự mê hoặc của người đẹp mà không thấy phản ứng gì thì Phương Hạo Vân chắc không phải đàn ông.

"Học tỷ, chúng ta như thế này rất dễ xảy ra chuyện đáng tiếc lắm." Phương Hạo Vân cảm thấy cần dùng lời nói tự nhắc nhở bản thân.

Khuôn mặt Trần Thanh Thanh lập tức ửng đỏ, đưa thân áp sát vào người Phương Hạo Vân hơn, lồng ngực ấm áp của người đàn ông này tạo cho cô cảm giác an toàn…

"Ờ…" Rên nhẹ một tiếng, đôi mắt Trần Thanh Thanh từ từ nhích lại, xoay mình đổi tư thế thoải mái hơn, tiếp tục gối đầu vào lòng Phương Hạo Vân.

Dưới tác động của người đẹp, tà niệm trong lòng Phương Hạo Vân càng lúc càng mạnh, nhưng lí trí của hắn vẫn còn, hắn ghé tai Trần Thanh Thanh nói nhỏ: "Học tỷ, hay là em về trước nha!"

Trần Thanh Thanh chỉ cảm thấy một hơi luồng hơi nóng phà vào lỗ tai, cơ thể sau khi uống rượu vốn đã nhạy cảm, thêm vào trong lòng đã có sẵn ý niệm phóng túng, lúc này càng mất hết kiểm soát, toàn thân Trần Thanh Thanh trở nên rũ rượi, nhất là cặp ngực áp sát Phương Hạo Vân nhất nóng hừng hực lên.

Trần Thanh Thanh bỗng vòng tay ôm lấy cổ hắn, đè trọng lượng toàn thân của mình lên người Phương Hạo Vân. Phương Hạo Vân vô cùng bối rối, chuyện đã phát triển đến bước này, nếu nói học tỷ không cố ý quyến rũ hắn, có đánh chết cũng không ai tin. Phương Hạo Vân là một người đàn ông, hơn nữa là người đàn ông có nhu cầu rất mạnh về dục vọng, đối mặt với sức quyến rũ mê hồn của người đẹp, trong lòng hắn không lên cơn ham muốn mới là chuyện lạ.

"Hạo Vân, chị muốn em ôm lấy chị…" Giọng nói của Trần Thanh Thanh thỏ thẻ ngọt ngào đánh động lòng hắn.

Phương Hạo Vân bị cô gái này làm cho mất hết lí trí, phải công nhận sức hút từ Trần Thanh Thanh vô cùng lợi hại, đổi lại người thường chỉ cần được ngồi chung với cô thôi là muốn phạm tội rồi, còn bây giờ người đẹp lại đang không ngừng khiêu khích trong lòng hắn nữa chứ.

Phương Hạo Vân ngày ngày uống thuốc chống lại tác dụng phụ của Thiên phạt, dục vọng của hắn tất nhiên mạnh hơn người bình thường.

Hắn không còn tự chủ đưa tay sờ mó vào chiếc eo thon mềm mại của Trần Thanh Thanh, làn da mát rượi, cảm giác khoan khoái từ đôi tay thật là thích.

Đôi mắt xinh đẹp của Trần Thanh Thanh lim dim tận hưởng cảm giác đê mê do đôi tay ma quái của Phương Hạo Vân mang lại, cô vừa mang chút e thẹn xấu hổ, vừa có vẻ mong chờ, còn pha chút ít thái độ muốn nổi loạn, khuôn mặt thanh tú ửng đỏ không biết vì say rượu hay say đắm, nhìn rất dễ thương.

"Hạo Vân, đêm nay em thuộc về chị, chị không cho em đi mất đâu…" Trần Thanh Thanh càng lúc càng dạn dĩ hơn, cô gối đầu vào ngực Phương Hạo Vân, dục vọng trong tim cũng đang lan tỏa, cô bắt đầu xoa xoa lưng hắn.

Toàn thân Trần Thanh Thanh nóng hừng hực, cô hy vọng động tác đó có thể xoa dịu nỗi bức bối trong lòng vào lúc này.

Tâm trí của Phương Hạo Vân hình như cũng từ từ bị dục vọng xâm chiếm, đôi tay của hắn đã bắt đầu di chuyển xuống vùng mông của Trần Thanh Thanh, săn chắc đầy đặn, quả nhiên là cực phẩm chốn nhân gian.

"Khát quá…" Người say rượu vốn thiếu nước, thêm vào tác động của dục vọng, Trần Thanh Thanh khô môi đắng họng, cô đang mong chờ được hôn nhau với Phương Hạo Vân, đây là bản năng tự nhiên của con người.

Phương Hạo Vân nhận được tín hiệu của người đẹp, hắn chuẩn bị môi kề môi với Trần Thanh Thanh.

Vào khoảnh khắc nguy hiểm này, chiếc máy di động của Phương Hạo Vân réo vang: "Ông xã nghe điện thoại… Ông xã nghe điện thoại…" Không còn nghi ngờ gì nữa, cuộc gọi này là của Bạch Lăng Kỳ, tiếng chuông này cũng do đích thân cô cài đặt, chỉ báo hiệu riêng cuộc gọi đến của cô mà thôi.

Ngay tức khắc Phương Hạo Vân bừng tỉnh khỏi cơn mê, vội đẩy Trần Thanh Thanh ra, đồng thời nghe tiếng chuông ồn ào kia Trần Thanh Thanh cũng tỉnh táo được đôi chút.

Trần Thanh Thanh đỏ mặt, nhìn vào Phương Hạo Vân hỏi: "Là điện thoại của Kỳ hả? Sao không bắt máy đi."

"Vâng!" Phương Hạo Vân khẽ gật đầu, moi điện thoại trong túi ra, đi về phía ban công nghe máy.

"Kỳ, khuya vậy rồi em còn chưa ngủ à?"

Phương Hạo Vân mỉm cười nói: "Con gái phải ngủ đủ giấc mới đẹp, không thì ảnh hưởng làn da đó nha."

"Biết rồi, em đang nằm trên giường nè, nhớ anh nên mới gọi cho anh đó, không làm phiền anh chứ? À, anh đang ở đâu vậy? Đưa học tỷ về kí túc xá chưa?" Bạch Lăng Kỳ hỏi liền tù tì một loạt câu.

Phương Hạo Vân ngập ngừng giây lát, trả lời: "Anh đang ở kí túc xá nhà trường, học tỷ anh đưa về nhà rồi… Ngủ sớm đi em, mai chúng ta gặp nhau."

"Vâng, Hạo Vân, chúc anh năm mới vui vẻ, mai gặp lại, em ngủ đây, anh cũng ngủ sớm đi nhé." Nói xong, Bạch Lăng Kỳ liền gác máy.

Phương Hạo Vân không biết rằng cô bạn gái Bạch Lăng Kỳ của hắn hiện giờ không phải đang nằm trên giường ở kí túc xá, mà là đứng ngay dưới lầu phòng của Trần Thanh Thanh. Cô thấy hai người cùng vào đó nhưng rất lâu Phương Hạo Vân vẫn chưa trở ra, trong lòng nôn nóng nên mới gọi cho hắn, chỉ là cô không ngờ Phương Hạo Vân lại nói dối gạt cô.

Cất điện thoại đi, Bạch Lăng Kỳ chua chát trong tim.

Đứng vào góc khuất, Bạch Lăng Kỳ ngẩng đầu nhìn vào căn phòng của Trần Thanh Thanh thấy vẫn sáng đèn, cô rất muốn lên đó xem thử.

Không biết tại sao đêm nay cô có một cảm giác rất bất an, tinh thần hoảng loạn.

"Tại sao lại nói dối với em chứ?" Càng nghĩ càng đau lòng, hai hàng nước mắt lăn dài trên má Bạch Lăng Kỳ. Cô cúi đầu buồn bã rời khỏi.

Phương Hạo Vân đứng ngoài ban công nghe điện thoại, hắn không có đưa mắt nhìn xuống, nếu không bằng ánh mắt tinh tường chắc hắn đã phát hiện ra sự hiện diện của Bạch Lăng Kỳ rồi.

"Nguy hiểm quá!"

Phương Hạo Vân thở phào nhẹ nhõm, hắn cảm thấy cuộc gọi đến của bạn gái vừa đúng lúc, nếu không có nó chắc vừa nãy hắn đã phạm tội rồi. Đã có một Trương Mỹ Kỳ, hắn không muốn rước thêm rắc rối vào thân. Sức kiềm chế ngày càng kém đi, Phương Hạo Vân không biết là việc tốt hay xấu nữa. Theo như dì Bạch giải thích, mỗi lần giải tỏa dục vọng xong, tính khí tàn bạo chất chứa 3 năm qua trong tim hắn sẽ suy yếu đi một ít, nhưng đồng thời hắn cũng mất đi khả năng chống chọi sức quyến rũ từ sắc đẹp.

"Hạo Vân, em về đi, chị mệt rồi, chị muốn đi nghỉ!" Nhìn theo Phương Hạo Vân sau khi kết thúc cuộc gọi rất lâu không chịu quay lại, Trần Thanh Thanh ưu buồn thở dài.

"Vâng, thời gian không còn sớm nữa, chị nên đi nghỉ sớm." Phương Hạo Vân nhân cơ hội cáo từ. Nguồn: http://truyenfull.vn

"Hạo Vân, chuyện vừa nãy cho chị xin lỗi, chắc chị say quá nên…" Trần Thanh Thanh vẫn hơi choáng váng nhưng lí trí đã tỉnh táo lại nhiều.

Với cuộc gọi của Bạch Lăng Kỳ, thật ra Trần Thanh Thanh cũng rất cảm kích, cô hiểu rõ nếu không có cú điện thoại kia chắc cô đã làm chuyện hồ đồ với Phương Hạo Vân rồi. Cô có thiện cảm với Phương Hạo Vân, điều đó không sai, nhưng vẫn chưa tới mức hiến thân cho hắn. Rượu làm người ta mất trí, chuyện xảy ra hôm nay hoàn toàn do men rượu mà ra.

Hơn nữa cho đến giờ Trần Thanh Thanh vẫn chưa phân biệt được mình có thiện cảm với Phương Hạo Vân là vì con người hắn hay là vì võ nghệ của hắn. Nếu chỉ vì võ nghệ, cô đâu cần thiết hiến thân làm gì.

"Học tỷ, người nói câu xin lỗi phải là em mới đúng."

Phương Hạo Vân tỏ ra hối hận, nói: "Em không có uống say."

Trần Thanh Thanh nghe xong giật nảy mình, nếu hắn nói thật thế chẳng phải đã chứng minh một chuyện rồi sao, cô vẫn còn đầy sức hút. Ngày thường nhìn hắn trưng ra bộ dạng chính nhân quân tử lắm, thì ra cũng là một người đàn ông bình thường như bao người khác đấy thôi.

Nghĩ đến đây, trong lòng Trần Thanh Thanh lập tức xua tan cảm giác tội lỗi, ngược lại cô còn thấy tự hào về sắc đẹp của mình. Cô nhìn ý nhị vào Phương Hạo Vân, cười thầm: "Xí! Còn nói là mỹ nhân kế không có tác dụng, hôm nay chẳng phải sém thành công đó sao?"

…….

Hôm nay là ngày đầu năm mới, mặt trờ vừa nhô cao, trên bãi cỏ xanh mượt ven bờ hồ nhân tạo trường đại học Hoa Hải đã xuất hiện mấy sinh viên ra tập thể dục và một số con mọt sách ngồi cắm cúi học bài. Sau một đêm náo nhiệt tưng bừng, khuôn viên trường dường như trở lại khung cảnh tĩnh mịch như ngày thường.

Trong tòa nhà kí túc xá khoa kinh tế, một sinh viên nam dáng người cao cao, khuôn mặt thanh tú, khoác chiếc áo gió dài màu đen, mỉm cười khoan thai, hít thở sâu mấy cái.

Một cơn gió lạnh thoảng qua, hắn bước vội về phía cửa lớn trường đại học, vạt áo sau lưng phất phơ trong gió.

Hắn bước đi rất nhanh, hình như có chuyện gấp gì đó, ngay cả tiếng gọi từ phía sau của Đường Dần và Trương Binh cũng không nghe thấy.

Sau khi hắn đi khuất tầm mắt, Đường Dần và Trương Binh ngơ ngác nhìn nhau, hai người đều cảm thấy kì lạ, Hạo Vân hôm nay bị sao ấy nhỉ? Hình như đầu óc hắn lạc mất đi đâu.

"Trương Binh, cậu nói thử xem có khi nào đêm qua Hạo Vân đã… với học tỷ Thanh Thanh rồi không? Nếu không sao cậu ấy suốt đêm trằn trọc không ngủ được?"

Trương Binh đưa mắt nhìn vào anh bạn Đường Dần luôn tự cho mình là tài tử phong lưu Đường Bá Hổ, hỏi: "Sao cậu biết Hạo Vân suốt đêm không ngủ?"

"Vì dạo gần đây tớ hay mắc tè vào giữa đêm, lúc thức dậy đi vệ sinh tớ đã nhìn thấy." Đường Dần nhỏ tiếng trả lời.

Trương Binh cười ha hả châm chọc: "Ha ha, cậu không phải bị ung thư tuyến tiền liệt rồi chứ? Suốt ngày cứ mắc tè, thế mà dám tự nhận là tài tử phong lưu, chú em bị bệnh thế thì phong lưu cái nỗi gì? À, nói không chừng là do cậu suốt đêm đi tè nên mới làm cho Hạo Vân bị mất ngủ đó."

"Ừ, chắc là như vậy rồi."

Trương Binh nói vẻ chắc nịch: "Hèn chi Hạo Vân mặc kệ mình gọi theo không trả lời, xem ra cậy ấy giận thiệt rồi?"