Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 455: Đêm trước khi lên đường





"Cái này là em làm hả ?"

Trần Thanh Thanh mỉm cười, trong lòng thấy ngọt ngào, thầm nghĩ, trong lòng hắn vẫn còn có mình, chứ không thì đâu có lén ở đây mà điêu khắc hình của mình.

"Uhm, là em làm đấy, em định sáng mai sẽ tặng cho chị, bây giờ chị đã nhìn thấy rồi, vậy thì em tặng cho chị luôn... đúng rồi, vết thương của chị có còn đau không ? Hay là để em xem thử, giúp chị trị liệu một chút..." Khúc gỗ điêu khắc làm bằng gỗ trầm hương, nên rất cứng, Hạo Vân phải dùng đến Thiên Phạt mới điêu khắc được. Xem lại vết thương, cũng là một chuyện bình thường thôi.

"Cái này..." Trần Thanh Thanh đỏ mặt, hễ nghĩ đến chuyện lại phải giương cao mông cho Phương Hạo Vân xem, trong lòng cô lại càng hoảng loạn hơn.

"Chị Thanh Thanh, để em ôm chị rồi xoa bóp là được..." Nói xong, Phương Hạo Vân bèn ngồi xuống, một tay ôm lấy Trần Thanh Thanh.

Trần Thanh Thanh nửa muốn nửa không, đã ngã vào lòng Phương Hạo Vân.

Cơ thể Trần Thanh Thanh rất mềm mại và săn chắc, nhất là khi bàn tay Hạo Vân chạm vào mông của người đàn bà, cái cảm giác mềm mại đó khiến hắn ngất ngây.

"Hạo Vân... chị..." Trần Thanh Thanh khẽ rên một tiếng, những cơn tê từ mông lan đến tận tim cô. Đồng thời, cô phát hiện ra cơ thể của Hạo Vân cũng đang thay đổi.

Mấy ngày nay, Trần Thanh Thanh đã nhiều lần bị khiêu khích, nên cơ thể càng mẫn cảm hơn trước, bụng dưới của cô đã dần dần ấm lên.

Dần dần, ánh mắt của cô bắt đầu mê ly, cơ thể đã hoàn toàn dựa vào trong lòng người đàn ông, đôi tai cô dựa sát vào ngực người đàn ông, chăm chú lắng nghe tiếng tim hắn đập.

Không cần nghi ngờ gì nữa, trong tình huống này, tim của Hạo Vân cũng đập nhanh hơn bình thường nhiều.

Luồng nội gia chân khí ấm áp cứ chạy qua chạy lại ở chỗ mông và đùi của Trần Thanh Thanh, khiến cơ thể Trần Thanh Thanh nóng dần lên và bất an, cô khẽ chuyển động eo.

Phương Hạo Vân cũng đã có chút động lòng, bàn tay hắn không những cứ chạy qua chạy lại ở vết thương, cũng có lúc cố tình động vào chỗ nhạy cảm của cô, khiến Trần Thanh Thanh đỏ mặt tía tai.

"Hạo Vân...!" Trần Thanh Thanh nhỏ nhẹ nói, mắt như nhắm lại.

Tiếng gọi của Trần Thanh Thanh đầy sức hấp dẫn, càng khiến tà niệm trong lòng Phương Hạo Vân lớn hơn... liền đó, hắn bạo dạn hơn, thậm chí nhiều lần chạm vào chỗ kín của cô, trên tay hắn thậm chí đã dính một ít nước.

"Uhm...!"

Trong cổ họng Trần Thanh Thanh không kềm được nữa liền phát ra tiếng rên khẽ, bàn tay cô bất giác rờ vào chỗ đang cương cứng của Phương Hạo Vân. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Khi bàn tay cô rờ phải cái thứ ấy, Phương Hạo Vân khẽ run, suýt tý nữa đã không dùng tiếp chân khí để xoa bóp.

"Chị Thanh Thanh, được rồi...!"

Phương Hạo Vân biết mình đang đùa với lửa, vội vàng dằn tà niệm trong lòng xuống, kết thúc việc trị liệu, vết thương của Trần Thanh Thanh không sao rồi.

"Hạo Vân, chị yêu em...!"

Lúc Phương Hạo Vân thu lại chưởng, Trần Thanh Thanh đã chủ động ôm lấy cô, miệng cô đã hôn lên môi hắn, hai người liền ngã ra trên giường.

Phương Hạo Vân hôn nhẹ lên Trần Thanh Thanh, bàn tay hắn lại lần nữa rờ rầm trong váy ngủ của cô.

Trần Thanh Thanh có vẻ đang có ý loạn tình mê, cô đã chủ động nắm tay Hạo Vân, dẫn bàn tay hắn đến chỗ ấy của mình.

Phương Hạo Vân rờ vào chỗ đang ướt sũng ấy, máu huyết trong người hắn như nóng bừng lên.

"Hạo Vân, chị không cần thiên trường địa cửu, chị chỉ cần một thời khắc được trọn vẹn thôi..." Trần Thanh Thanh như đã mất đi chính mình, đôi môi co kề sát tai Phương Hạo Vân, nói với vẻ đầy mê hoặc.

Nói một cách tương đối, ý thức của Phương Hạo Vân vẫn còn tỉnh táo hơn so với Trần Thanh Thanh, hắn hiểu rất rõ mình đang làm gì... hắn cũng biết tại sao Thanh Thanh lại như thế...

Theo hắn thì, đó không phải là suy nghĩ thật sự của Trần Thanh Thanh.

Sở dĩ cô có quyết định này, và những hành động điên cuồng như thế, hoàn toàn là do hắn gây nên.

Trần Thanh Thanh đã từng tuổi này rồi, đang là lúc muốn được người yêu... nên cũng rất nhạy cảm đối với chuyện nam nữ. Nhiều ngày liền tị thương cho cô, đã kích thích cô không ít. Trước đó Hạo Vân cũng có ý như thế, nên đã giống như một vật dẫn lửa, đẩy dục vọng của người đàn bà lên đỉnh điểm.

Cứ như thế, Thanh Thanh đã mất đi lý trí.

Hai mắt Phương Hạo Vân nhìn Trần Thanh Thanh, trong lòng mâu thuẫn, nhưng cuối cùng hắn cũng đã quyết định: "Chị Thanh Thanh... chúng ta không thể..." Nếu Trần Thanh Thanh đang lúc tỉnh táo mà có quyết định này, Phương Hạo Vân nhất định sẽ không từ chối, nhưng lúc này, hắn không thể không nghĩ đến hậu quả. Trần Thanh Thanh không phải là Kim Phi, cũng không phải Trương Mỹ Kỳ, cô là một cô gái rất độc lập, Hạo Vân không muốn tự chuốc họa vào thân.

Trong tiếng nói của Phương Hạo Vân, dục vọng trong lòng Trần Thanh Thanh dần dần bị tắt, ánh mắt vốn đang mê ly, đã dần tỉnh táo trở lại.

"Cám ơn...!"

Trần Thanh Thanh bình tĩnh lại đã nghĩ thông suốt nguyên nahan, trong lòng vô cùng cảm kích Hạo Vân.

Bình tâm mà nói, đối với quyết định điên cuồng lúc nãy của Trần Thanh Thanh, sau này không biết sẽ là hối hận, hay là không hối hận.

"Hạo Vân, chị yêu em..." Sau khi bình tĩnh lại, Trần Thanh Thanh bỗng nhiên ôm chầm lấy cổ người đàn ông, hôn nồng nhiệt lên cổ hắn, mặt hắn.

Phương Hạo Vân khẽ động lòng, đưa tay vuốt lưng người đàn bà, cười nói: "Chị Thanh Thanh, chị đã quyết định rồi à ?"

"Chị không biết, chị chỉ biết là, chị rất yêu em.." Nói xong, Trần Thanh Thanh lại lần nữa hôn lên môi Phương Hạo Vân, không để hắn kịp nói thêm gì.

Lúc lâu sau, cho đến khi Trần Thanh Thanh cảm thấy hít thở khó khăn mới chịu rời môi người đàn ông ra.

"Hạo Vân, chị chỉ biết là chị rất yêu em... nhưng chị không cách nào chấp nhận chuyện phải chia sẻ tình yêu của em với nhiều người đàn bà như vậy... hãy cho chị chút thời gian, được không ?" Sau khi hôn xong dường như Trần Thanh Thanh đã bình tĩnh hơn nhiều. Không có người đàn bà nào chịu chia sẻ người yêu của mình với người đàn bà khác, Trần Thanh Thanh cũng không ngoại lệ, nhưng cô lại không cách nào từ bỏ được Hạo Vân. Hai người sống gần nhau bấy lâu, không ngừng hiểu nhau, tình yêu của cô dành cho Phương Hạo Vân cũng lớn dần theo.

"Chị Thanh Thanh, đừng làm khó dễ mình như vậy..." Phương Hạo Vân nhỏ nhẹ nói: "Tại em không tốt..." Nói xong, hắn ôm người đàn bà chặt hơn.

Trần Thanh Thanh tựa má mình sát vào ngực Phương Hạo Vân, buồn bã nói: "Chị rất hận bản thân chị... lúc trước chị nên ra tay sớm hơn.. thì em sẽ là người đàn ông duy nhất của chị..."

Nói xong, Trần Thanh Thanh bèn khóc.

Phương Hạo Vân kề môi, hôn vào giọt nước mắt trên má cô, nghiêm túc nói: "Chị Thanh Thanh, lỗi tại em cả... chị là một cô gái tốt... nếu chị đồng ý, em sẽ mang lại hạnh phúc cho chị..."

Trần Thanh Thanh không nói thêm nữa, chị áp má mình vào ngực người đàn ông, tiếp tục lắng nghe tiếng tim hắn đập, cô biết tim người đan ông này đang đập vì mình, như vậy cũng đã đủ rồi. "Hạo Vân, em có thể nói cho chị biết ? Ngoài Bạch Lăng Kỳ và Trương Mỹ Kỳ ra, những người đàn bà của em còn có ai nữa ?"

Phương Hạo Vân chần chừ một lúc, rồi thản nhiên nói: "Có một người mà chị không biết... còn một người nữa là chị Mai, chắc là chị biết ?"

"Chính là Tạ Mai Nhi đã ở chung với em trong khu Lam Tâm Hoa Viên chứ gì ?" Trần Thanh Thanh nghe xong, liền rớt nước mắt xuống: "Thì ra hai người đã ở cùng nhau rồi, chả trách, em lại đồng ý cho chị ấy ở chung với em". "Không phải vậy đâu..."

Phương Hạo Vân giải thích, nói: "Lúc trước em và chị Mai chỉ là bạn bè... mối quan hệ giữa em và chị mai có tiến triển, cũng chỉ là chuyện gần đây thôi, thật ra cũng chẳng được mấy hôm..."

"Người ở gần thì được trước thôi..." Sắc mặt Trần Thanh Thanh có vẻ thê lương: "Hạo Vân, em biết không... em có biết tại sao chị phải tham gia cuộc tập huấn quân sự mang tên trò chơi tử thần này không ?"

"Em biết...!"

Phương Hạo Vân nghiêm túc nói: "Em Tuyết Nhi đã nói với em rồi... cho dù em ấy không nói, em cũng có thể đoán ra được..."

"Tuyết Nhi... nó vẫn khỏe chứ ?"

Nghe Phương Hạo Vân nhắc đến Tuyết Nhi, tâm trạng Trần Thanh Thanh đột nhiên trở nên căng thẳng, cô đang nghĩ, cô em gái thân thiết nhất của mình có thể nào cũng chùng chia sẻ tình yêu của người đàn ông này với mình không.

Lúc mới bắt đầu quen Phương Hạo Vân, Hàn Tuyết Nhi từng nhiều lần tỏ ra là cô ấy mới chính là bạn gái Phương Hạo Vân, tuy sau đó đã bị Phương Hạo Vân phủ nhận, nhưng Trần Thanh Thanh cứ luôn cảm thấy trong lòng cô em gái mình thích hắn.

Nghĩ đến đây, trong lòng cô càng thoải mái hơn.

Từng giọt nước mắt chảy lăn xuống má.

Cô đột nhiên cảm thấy, mình đã yêu một người không đáng để yêu.

Nhưng cô đã không thể nào quay đầu lại được nữa.

Mầm mống của tình yêu đã nảy nở trong cô, đã mọc rể sâu trong tim cô rồi.

"Tình hình của em Tuyết Nhi dường như không được tốt lắm..." Nhắc đến Hàn Tuyết Nhi, trong lòng Phương Hạo Vân cũng có chút lo lắng: "Em Tuyết Nhi có những biểu hiện ngỗ ngược của thời kỳ dậy thì, tính tình không ổn... trước khi đi, em đã nhiều lần an ủi em ấy, nhưng tình hình vẫn không được tốt lắm, chị Thanh Thanh, sau khi trở về, chị phải nói chuyện với Tuyết Nhi nhiều hơn, đừng để em ấy cảm thấy quá cô đơn..."

"Uhm, chị biết rồi...!"

Trần Thanh Thanh gật đầu, nói với nhiều ẩn ý: "Hạo Vân, Tuyết Di cũng có thể đã thích em..."

Phương Hạo Vân nghe xong khẽ nhíu mày, không thể phủ nhận rằng, lời nói của Trần Thanh Thanh cũng rất có lý, từ những quan sát của cô có thể thấy, Hàn Tuyết Nhi quả thật có chút ngưỡng mộ Hạo Vân. Nhưng hắn phân tích là, sự ngưỡng mộ của Hàn Tuyết Nhi đối với hắn, chắc là một loại sùng bái anh hùng thôi, không liên quan đến tình yêu. Dù gì thì, tuổi của cô ấy bây giờ cũng chưa hiểu thế nào là yêu.

"Chị Thanh Thanh, Tuyết Nhi còn nhỏ, không hiểu thế nào là yêu... yên tâm đi, giữa chúng em sẽ không có chuyện gì đâu." Phương Hạo Vân nói nhạt.

Trần Thanh Thanh nghe xong, không hieur tại sao, lại thấy nẹh nhõm trng lòng, cô suy nghĩ kỹ về những người đàn bà bên cạnh Hạo Vân. Cảm thấy trong số họ, mình cũn thuộc hàng có thế lực nhất, luận về tướng mạo, nhân phẩm, năng lực, gia thế, cô đều vượt xa so với những người đàn bà bên cạnh Hạo Vân.

Nhưng, cô vẫn còn lo cái người mà cô chưa được biết.

"Hạo Vân, cái người mà chị không quen ấy, rốt cuộc là ai vậy..." Trần Thanh Thanh có ý muốn hỏi cho ra lẽ: "Hai người quen nhau như thế nào, cô ấy có ở Hoa Hải không ?"

Phương Hạo Vân do dự một lúc, nói nhạt: "Chị Thanh Thanh, tên và thân phận của cô ấy tạm thời bây giờ chưa thể nói cho chị biết được, vì thân phận của cô ấy rất đặc biệt. Còn nữa, bây giờ cô ấy không có ở Hoa Hải... cô ấy đang ở nước ngoài... nhưng giữa chúng em đã có tình nghĩa vợ chồng, hơn nữa cô ấy đối với em cũng rất tình sâu nghĩa nặng, đã vì em mà bỏ đi không biết bao nhiêu thứ... nên em không thể phụ co ấy... còn nữa, em còn một người tình đầu tiên đã quen sáu năm trước... năm đó vì một số nguyên nhân mà chúng em đã xa nhau, bây giờ chúng em đã gặp lại, tuy tạm thời bây giờ chũng em vẫn chưa mấy hòa hợp, nhưng..."

"Hạo Vân, em không cần nói nữa..." Trần Thanh Thanh càng biết nhiều hơn, thì trong lòng lại càng thấy hoảng loạn, tâm trạng cũng bấn loạn.

Trực giác nói với cô là, người con gái ở nước ngoài ấy chắc chắc thân phận không hề đơn giản, nếu không thì, Hạo Vân sẽ không che dấu cô ấy. Ngoài ra còn có người tình đầu tiên vào sáu năm trước của hắn, cũng khiến cô vô cùng lo lắng, vì khi Hạo Vân nhắc đến người con gái này, ánh mắt có vẻ rất ngọt ngào.

Trần Thanh Thanh cảm thấy có thể mình sẽ bị thua...

"Hạo Vân, sáu năm trước em bao nhiêu tuổi, lúc đó em còn nhỏ hơn cả Tuyết Nhi bây giờ, em biết cái gì gọi là yêu sao ?" Trần Thanh Thanh đột nhiên hỏi.

"Sáu nắm trước ?"

Phương Hạo Vân gượng cười, sáu năm trước, hắn đã không còn nhỏ nữa rồi... lúc đó cũng đã biết thế nào là yêu, mà còn yêu rất sâu đậm nữa...

Tiếc là, yêu càng sâu đậm, thì càng đau lòng.

Dường như cảm nhận được sự mất mát trong lòng Phương Hạo Vân, Trần Thanh Thanh chủ động hôn hắn, dịu dàng nói: "Hạo Vân, có phải đã nhớ lại những chuyện không vui không..."

"Không có..." Phương Hạo Vân thầm nghĩ, cũng chẳng biết bệnh tình của Đinh Tuyết Nhu thế nào rồi, khi nào trở về, hắn nghỉ ngơi vài ngày xong, hắn dự định sẽ đến nhà họ Đinh ở nước Anh, cho dù thế nào, hắn cũng phải thuyết phục ba con nhà họ Đinh hiến tủy cho Tuyết Nhu. Giữa hắn và Đinh Tuyết Nhu sau này có tương lai hay không hắn vẫn chưa biết, nhưng dù sao đi nữa, cũng phải để Đinh Tuyết Nhu tiếp tục sống.