Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 463: Đinh gia nhân hỏa hoạn bắt cóc





Căn cứ vào nguyên nhân này, Đinh Vân Uy và Hoàng Bột sẽ lan tỏa tin tức mình đến Hoa Hải, để dụ dỗ Đinh Tuyết Nhu tự mình đến.

Hoàng Bột và Đinh Vân Uy lần này đến Hoa Hải, vốn là phụng mệnh Đinh Vọng Long, đến để xác định xem rốt cuộc Đinh Tuyết Nhu có phải là vẫn gái còn trinh không. Kết quả là vô tình đã biết được tin tức Đinh Tuyết Nhu bị mắc bệnh máu trắng. Đối với bọn họ tin tức này là chuyện lớn tốt nhất trong thiên hạ.

Sự quật cường của Đinh Tuyết Nhu, bọn họ hiểu rất rõ. Muốn bắt cô khuất phục cũng không phải là chuyện đơn giản. Nhưng là chuyện liên quan đến tính mạng như bây giờ, Đinh Vân Uy không tin là cô không chịu khuất phục.

" Bố, bố nói lần này Tuyết Nhu có chịu khuất phục không?" sau lần trước trở về Hoàng Bột vốn không muốn lại đến Hoa Hải lần nữa, nhưng lần này bố vợ cùng mời đi, gã cũng không thể không đến, So với sự thỏa mái của nhạc phụ, thì gã lại vô cùng lo lắng, chuyện khác thì không nói, ngay chính vị thiếu gia lần trước thực sự là không dễ chọc vào.

" Yên tâm đi......tính cách của Tuyết Nhu có mạnh mẽ đến mấy, cô ấy cũng phải nghĩ cho tính mạng của mình....." Đinh Vân Uy vừa cười vừa nói : " Nếu cô ấy không đồng ý những yêu cầu của chúng ta, vậy thì đừng nghĩ đến Đinh gia chúng ta phối hợp với cô ấy, đến lúc đó xem cô ấy còn có thể sống được mấy ngày nữa......."

Nghe bố vợ nói như vậy, trong ánh mắt Hoàng Bột lóe lên ý nghĩ ác độc : " Bố, chúng ta làm như vậy, có phải có chút hơi không có thiện tình không, dù nói thế nào đi nữa, Tuyết Nhu cũng là người nhà họ Đinh chúng ta mà......"

" Hừ....!"

Đinh Vân Uy khinh thường nói : " Tự gây nghiệt chướng thì không thể sống.....ai bắt cô ấy cứng đầu muốn xóa bỏ quan hệ với Đinh gia nhà chúng ta....Hơn nữa, đây cũng là ý của bác cả anh mà ....Tuyết Nhu là con gái của bác ấy, vì lợi ích của gia tộc. Bác ấy còn không nhận sáu người thân ruột thịt, chúng ta còn lo lắng nhiều như vậy để làm gì....."

" Aiz.... !"

Hoàng Bột than thở một tiếng, nói : " Đây đều là mệnh thôi....!"

" Được rồi. Tôi biết tiểu tử cậu vẫn luôn thầm thương trộm nhớ Tuyết Nhu....Nhưng tôi nói cho cậu biết, nghe cho kĩ đây, bây giờ cậu đã lấy con gái tôi, hãy cất hết tất cả những tư tưởng không thiết thực đó cho tôi....Huống hồ, đại ca còn muốn đem Tuyêt Nhu tính chuyện liên kết hôn nhân với gia tộc Morgan nữa, cậu nghĩ gì thì đừng nghĩ nữa........" Đinh Vân Uy trầm giọng xuống nói :" Chỉ cần chúng ta xác định cô ấy vẫn còn là gái còn trinh, sẽ đem cô ấy về nước Anh, làm phẫu thuật ghép tủy cho cô. Nếu cô không còn là gái còn trinh, vậy chúng ta sẽ quay đầu bỏ đi.....từ đó không thèm quan tâm đến đứa con gái phản bội lại gia tộc này....."

" Con sẽ nghe theo bố, nhưng chúng ta vẫn cần cẩn thận một chút, người đàn ông bên cạnh Tuyết Nhu, thực sự là không dễ chọc....." Tuy đã cách xa nhiều ngày, nhưng nghĩ lại sự việc ngày hôm đó, Hoàng Bột vẫn còn sợ hãi trong lòng.

" Yên tâm đi, lần này tôi đã mang đi mấy cao thủ rồi, tên tiểu tử đó nếu vẫn còn dám phá hỏng chuyện tốt của tôi, tôi sẽ khiến hắn phải chết....." Đinh Vân Uy hung ác nói.

Mấy ngày này có thể nói Phương Hạo Vân bận đến mức quay chong chóng. Ngoài việc ở tập đoàn Đằng Phi, hắn còn phải đào tạo anh em nhà Vương gia và hán tử Tùng Lâm số sáu mươi. Mỗi ngày dường như hắn chỉ nghỉ ngơi có ba tiếng đồng hồ, thời gian còn lại gần như đều bận hết. Dù như vậy, nhưng hắn vẫn phải dành chút thời gian đến thăm Đinh Tuyết Nhu.

Mấy ngày này hắn cũng có chút mệt mỏi cả về tinh thần và thể xác.

Nhưng từ ngày hôm nay trở đi, hắn đã có thể nhẹ nhõm một chút, chuyện đào tạo anh em Vương gia, hắn đã giao toàn quyền cho Bạch Quý chịu trách nhiệm rồi.

Bây giờ hắn chỉ cần sắp xếp công việc ở tập đoàn Đằng Phi ổn thỏa là được.

Theo kế hoạch, hắn dự định trong tuần này sẽ khởi hành đi nước Anh tìm bố con Đinh gia. Cái mà Phương Hạo Vân gọi là thuyết phục, thực ra chính là vũ lực chinh phục. Đàm phán với bọn người như lũ cầm thú đó chỉ có thể ai có nắm quyền lớn người đó làm chủ.

Vào lúc buổi trưa, Phương Hạo Vân đã sắp xếp công việc của tập đoàn Đằng Phi ổn thỏa hết rồi. Mở cửa sổ ra, hắn hít sâu một hơi, hít thở không khí trong lành, thở ra vài hơi đục khí, trong tim bỗng nhiên thấy thỏa mái hơn nhiều.

Đúng vào lúc này, di động trên bàn liền rung lên, Hạo Vân cầm lên xem, là số của dì Bạch.

Sau khi nhận, giọng nói hấp dẫn đó của dì Bạch đã truyền qua : " Hạo Vân, trước tiên con không cần đi sang nước Anh nữa.......Người nhà Đinh gia đã đến rồi. Đang ở trong khách sạn Shangri-La.....Tin tức Tuyết Nhu bị bệnh bọn họ đã biết rồi......"

" Là Đinh Vân Uy hay Đinh Vọng Long?" Phương Hạo Vân nhíu mày hỏi : " Bây giờ bọn họ có ý gì?"

" Là Đinh Vân Uy và Hoàng Bột.....Theo tin tức của nước Anh, bọn họ phụng mệnh đến để xác định Tuyết Nhu có phải còn là gái còn trinh hoàn toàn không....." Dì Bạch vừa thở vừa nói : " Bọn họ muốn thông qua chuyện Tuyết Nhu bị bệnh đến uy hiếp cô trở về....Tất nhiên, yêu cầu là Tuyết Nhu vẫn còn là gái còn trinh, nếu không bọn họ sẽ không quan tâm đến."

" Súc sinh....!"

Phương Hạo Vân không kiềm chế được chửi : " Đinh gia quả không bằng súc sinh....Dì, bây giờ bọn họ vẫn còn ở khách sạn không?"

" Còn ở, bọn họ đang chờ Tuyết Nhu chủ động đến tìm....." Dì Bạch lạnh lùng nói : " chuyện anh hùng cứu mĩ nhân, con tự đi giải quyết đi....Dì chỉ muốn nói với con một tiếng. Đúng rồi, vẫn còn một chuyện dì bắt buộc phải nhắc nhở con một chút, từ trước đến nay Lã Thiên Hành vẫn không yên tâm về con, bên cạnh con đang sắp xếp những hạt giống, nhưng cụ thể hạt giống đó là ai, người của chúng ta vẫn chưa nhận được tin tức thiết thực, nghe nói thân phận hạt giống đó chỉ có Lã Thiên Hành và người quan trọng chủ chốt biết. Con phải cẩn thận một chút....."

" Vâng, con biết rồi....!"

Phương Hạo Vân vội vàng muốn tiếp xúc với người nhà họ Đinh : " Dì à, như vậy đi, chuyện hạt giống sau này con gặp dì thì nói chuyện, bây giờ con đi đến chỗ Tuyết Nhu xem thế nào trước đã...."

Sau khi cúp điện thoại, Phương Hạo Vân liền lái xe nhanh chóng đến chỗ Đinh Tuyết Nhu ở.

Về tin tức người nhà Đinh gia đến, Đinh Tuyết Nhu và Vương Hà cũng thật là, Vương Hà đang tích cực khuyên Đinh Tuyết Nhu chủ động đi đến gặp Đinh Vân Uy và Hoàng Bột.

Nhưng Đinh Tuyết Nhu lại kiên quyết không đi, người nhà Đinh gia cố ý phát ra tin tức, rõ ràng chính là đã sắp xếp sẵn. Cô không đi thì thôi, nếu thật sự đi, chắc chắn bọn họ sẽ nhân cơ hội này đưa ra yêu cầu quá đáng.

" Chị Hà, chị đừng nói nữa, em muốn yên tĩnh một mình....." Đinh Tuyết Nhu không muốn chết, nhưng cũng không muốn lần nữa phải chịu sự uy hiếp của Đinh gia.

Vương Hà vốn vẫn muốn nói điều gì đó, nhưng lại nghe thấy tiếng chuông cửa kêu.

Đinh Tuyết Nhu vội vàng dừng bước nói : " Có thể là Hạo Vân đến?"

Vương Hà nghe thấy vậy, vội vàng bước tới mở cửa, sau khi mở cửa phòng, quả nhiên là Phương Hạo Vân. Cô không nhịn được cười lên : " Nhu Nhu, em và Hạo Vân có thần giao cách cảm hay sao vậy? nếu không tại sao em lại biết tiếng chuông cửa đó là Hạo Vân mà không phải người khác......"

" Chị Hà, chị lại cười em rồi...." Đinh Tuyết Nhu thấy Phương Hạo Vân đến, tâm trạng bực bội trước đó bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là niềm vui. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Không biết tại sao, mỗi lần chỉ cần nhìn thấy Phương Hạo Vân, tâm trạng Đinh Tuyết Nhu lại tốt hẳn lên. Lúc này, cứ cho là trời có sập xuống, cô cũng không thấy sợ.

"Ha ha....!"

Vương Hà quay sang nhìn Đinh Tuyết Nhu cười ám muội, nói : " Hai người nói chuyện đi, tôi đi vào phòng làm việc sắp xếp công việc một chút......." Tuy Đinh Tuyết Nhu bị bệnh, nhưng không hề có ảnh hưởng gì đến việc hoạt động bình thường của phòng thu âm ngọt ngào kia. Ngoài đơn khúc lần trước ra, những hôm trước, Đinh Tuyết Nhu lại chấp nhận một đơn khúc khá-----Ông trời cho ta cơ hội.

Giống như đơn khúc đầu tiên lúc trước, đĩa hát vừa mới ra, trong chốc lát liền rấy lên phong trào mua đĩa ngay. Phòng thu âm ngọt ngào cũng vì thế mà bận rộn, không cần phải tuyên truyền. Tiêu thụ, hơn nữa còn muốn thu hút các bảng xếp hạng vàng lớn nữa. Mỗi lần Phương Hạo Vân đến, Vương Hà đều nhân cơ hội đi sắp xếp, dò xét công việc. Thời gian còn lại, cô có thể dành để chăm sóc chị em tốt của cô.

" Ngồi đi, Hạo Vân!"

Đinh Tuyết Nhu nhiệt tình chào đón Phương Hạo Vân ngồi xuống, sau đó giúp hắn rót một tách trà phổ nhị thơm.

Đỡ lấy tách trà, Phương Hạo Vân đi thẳng vào vấn đề : " Tuyết Nhu, chú tư của em và anh họ em đến rồi, em biết chứ?"

"Vâng!"

Nghe thấy Phương Hạo Vân nói đến chuyện này, tâm trạng vốn vui vẻ bỗng chốc có chút khó chịu, sắc mặt Đinh Tuyết Nhu u ám, lạnh lùng nói : " Tôi sẽ không đi gặp bọn họ đâu...."

" Tuyết Nhu, cô yên tâm. Tôi sẽ không đến để khuyên cô đi gặp bọn họ đâu....Tôi đến để ngăn cản cô đấy." Phương Hạo Vân hơi mỉm cười, nói.

" Ngăn cản tôi?"

Đinh Tuyết Nhu có chút ngạc nhiên : " Tại sao anh lại ngăn cản tôi vậy?"

" Rất đơn giản......hai bố con Đinh gia đến Hoa Hải, cố ý lan tỏa tin tức, chắc chắn là muốn cô đến cầu xin bọn họ.....từ đó có thể thấy, hành động này của bọn họ chắc chắn có rắp tâm hại người, cô nói tôi có thể để cô đi không?" Phương Hạo Vân giải thích nói : " Tôi đến đây, một là muốn khuyên cô đừng đi, hai là muốn nói cho cô biết. Tôi sẽ thay cô đi gặp hai bố con Đinh gia....Tóm lại , chuyện ghép tủy, Tuyết Nhu không cần phải lo lắng, tôi sẽ một tay lo liệu hết. Cô chỉ cần yên tâm dưỡng bệnh là được rồi....."

" Cảm ơn...!"

Tuy hai chữ này có chút khách sáo, nhưng ngoài câu này ra, Đinh Tuyết Nhu thực sự không biết nói gì hơn. Những ngày này, Phương Hạo Vân đã làm cho cô quá cảm động rồi.

" Tuyết Nhu, cô không đi là tôi cũng đã yên tâm rồi, việc này không nên chậm trễ, bây giờ tôi đi đến khách sạn gặp hai cha con Đinh gia....." Phương Hạo Vân đứng dậy tạm biệt.

" Uhm,....Hạo Vân, đừng giết bọn họ.....ra tay dạy cho họ một bài học là được rồi." Tuyết Nhu lạnh lùng dặn dò lại một câu. Tất nhiên, không phải là cô thương cho hai cha con Đinh gia, chủ yếu là cô không muốn để tay Hạo Vân dính quá nhiều máu mà thôi.

" yên tâm đi, tôi sẽ không tùy tiện mà giết người đâu.....sau khi gặp gỡ hai cha con họ xong, tôi còn trở về mà, cô cứ yên tâm ở nhà đợi tin tức tốt của tôi nhé......" Để lại câu nói đó, Phương Hạo Vân liền quay người bước đi.

Nhìn theo bóng dáng đằng sau của người đàn ông, đôi mắt Đinh Tuyết Nhu lại đẫm lệ.

Qua đại sảnh lớn của khách sạn, Phương Hạo Vân rất dễ dàng tìm thấy phòng của hai cha con Đinh gia.

" Cộc cộc,,,!"

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Đinh Vân Uy bỗng cười phá lên : " Ha ha, đến rồi.....Hoàng Bột, cậu đi mở cửa đi. Trước tiên hãy nhìn qua lỗ xem, nếu không phải thì không cần mở cửa."

Hoàng Bột nghe thấy vậy, vội vàng đứng dậy bước qua, sau đó lập tức nhìn qua lỗ cửa, sau khi gã nhìn rõ ràng người đến là ai, bỗng kinh ngạc, hoảng hốt. Chuyện mà gã vốn lo lắng cuối cùng đã xảy ra rồi. Người đứng trước cửa chính là người mà gã không muốn gặp nhất trong chuyến đi lần này.

" Bố , là Phương Hạo Vân....." Trong giọng nói của Hoàng Bột có chút sợ hãi.

" Kẻ không hẹn trước ....!"

Đinh Vân Uy cũng đã không ít lần phải tức giận Phương Hạo Vân, nhưng lần này gã đến đây là có chuẩn bị trước, hơn nữa gã đoán rằng hôm nay Phương Hạo Vân đến đây là để cầu xin bản thân, không có gì phải sợ cả.

" Tránh ra, để tôi mở cửa....!"

Đinh Vân Uy bước tới, đẩy con rể ra, tự mình đi mở cửa : " Phương thiếu gia, thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi, mời vào trong này ngồi một chút." " Không phải trùng hợp, là tôi đặc biệt đến tìm các ông....." Bước vào trong phòng, Phương Hạo Vân cũng không khách sáo với cha con Đinh gia, ngồi vắt chéo hai chân trên ghế sô pha : " Hai người đều đã rất quen tôi rồi, đừng khách sáo với tôi nữa, qua đây ngồi đi...."

Hoàng Bột có chút sợ hãi, chọn một chỗ hơi xa Phương Hạo Vân một chút.

Đinh Vân Uy lại vẫn cho rằng hắn đến để cầu xin, vì thế cũng không để ý, bước đến ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha cách Phương Hạo Vân không xa, nheo nheo mắt, vừa cười vừa hỏi : " Sao? Tuyết Nhu không đến sao?"

" Hừ...!"

Phương Hạo Vân nhấc chai rượu đỏ vẫn chưa mở ở trên bàn lên thuần thục mở nắp gỗ ra, tự rót cho mình một ly, đưa lên mũi từ từ ngửi một chút, nhẹ nhàng nếm một ngụm, cười nói : " Rất tuyệt, rượu đỏ năm tám hai, hai người quả là rất biết hưởng thụ cuộc sống.....hai người có muốn uống không?"

" Không cần, mời cậu cứ tự nhiên."

Hoàng Bột vội vàng khuya tay, mông vô thức hơi dịch về phía sau một chút. Như vậy xem ra, bài học lần trước hắn dành cho quả là vẫn còn rất sâu đậm.

" Anh Hoàng Bột, anh còn nhớ những lời lần trước tôi nói với anh không? Vốn cho rằng chúng ta sẽ không gặp lại nhau ở Hoa Hải nữa, ai ngờ lại nhanh chóng như vậy, chúng ta lại gặp nhau rồi.?" Phương Hạo Vân nho nhã đặt ly rượu lên bàn, khóe miệng lộ chút khinh thường , lạnh lùng nói : " Suy nghĩ của hai người tôi hiểu....nhưng tôi trịnh trọng cảnh cáo hai người, hai người đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa.....Không cần đoán già đoán non nữa, Tuyết Nhu sẽ không đến cầu xin hai người đâu....."

" Cậu đến cầu xin chúng tôi, cũng giống nhau cả thôi." Đinh Vân Uy cười lạnh một tiếng nói : " Phương thiếu gia, tuy tôi không biết cậu và Tuyết Nhu rốt cuộc có quan hệ gì, nhưng tôi biết, cậu rất quan tâm cô ấy. Bệnh tình của Tuyết Nhu, chắc chắn cậu hiểu rõ hơn chúng tôi.....Nếu Đinh gia chúng tôi không đồng ý phối hợp cùng cô ấy làm phẫu thuật, cô ấy chỉ có một con đường duy nhất đó là chết....."

" Ha ha...!"

Phương Hạo Vân nghe thấy vậy, bỗng nhiên bật cười : " Môi trưởng quả thật có thể thay đổi con người....Đinh Lão Tứ. câu nói máu lạnh ghê tởm như vậy, ông vẫn còn có thể vừa cười vừa nói được......"