Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 547: Tâm tư của Hàn Tuyết Nhi





Thật ra, theo góc độ bình thường mà nhìn, xiếc khỉ có vẻ rất dã man, đối với con khỉ có vẻ tàn nhẫn, rất là đáng thương.

"Anh Hạo Vân, nhiều người quá, em không thấy đường, anh ôm em đi..." Người chung quanh thật sự rất nhiều, dù Hàn Tuyết Nhi đã nhón chân lên nhưng vẫn không nhìn tới.

Phương Hạo Vân thoáng do dự một chút, nhưng cũng gật đầu, đưa tay ôm lấy Hàn Tuyết Nhi, giơ cô lên cao. Hàn Tuyết Nhi cao khoảng một mét sáu, nặng khoảng năm mươi ký. Chút sức nặng ấy, đối với Phương Hạo Vân mà nói, hầu như là rất nhẹ, giống như đang giơ một thùng giấy lên vậy, không tốn chút sức nào.

Có điều, ôm lấy cơ thể thanh xuân như vậy, trong lòng Phương Hạo Vân vẫn rất là chộn rộn. Dù sao đây cũng là thân thể nóng bỏng mà.

Chỉ sau một hồi Phương Hạo Vân liền điều chỉnh tâm tình lại, từ khi được đả thông Nhâm Đốc nhị mạch, hắn cũng có thể tự điều chỉnh tâm tình của mình lại.

Nếu là trước kia, nói không chừng thì cảm xúc điên cuồng của hắn sẽ bị kích thích.

Trong bóng đêm, đôi mắt long lanh của Hàn Tuyết Nhi hiện lên một tia gian xảo, mặt của cô dần đỏ lên, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ thích Phương Hạo Vân ôm như vậy.

"Anh Hạo Vân, cao một chút..." Hàn Tuyết Nhi dường như thấy chưa đủ, thúc giục.

Thật ra Phương Hạo Vân đã đưa Hàn Tuyết Nhi lên cao lắm rồi, có điều bây giờ hắn cố gắng đưa Hàn Tuyết Nhi lên cao hơn, để cô được thấy rõ hơn.

"Anh Hạo Vân... anh có mệt không?" Nhìn một hồi, Hàn Tuyết Nhi cúi đầu hỏi một câu.

Cuối cùng vẫn có chút thương người.

Nghe Hàn Tuyết Nhi hỏi thăm ân cần như vậy, Phương Hạo Vân hơi cảm động : "Không sao... Tuyết Nhi, em cứ yên tâm coi đi..."

"Ừm.... vậy anh có thể đưa em cao lên một xíu nữa không?" Hàn Tuyết Nhi hỏi.

Phương Hạo Vân rất là buồn bực, cảm thấy rằng cái này không phải là quan tâm, hỏi cả buổi, cuối cùng chỉ là muốn mình nâng cao hơn một chút.

"Được rồi!'

Dù sao cũng chỉ là một cái nhấc tay, Phương Hạo Vân cũng không từ chối, đưa tay nâng mông của Hàn Tuyết Nhi, đẩy cô lên cao.

"Ừm..."

Cảm nhận được bàn tay to của đàn ông chạm vào mông của mình, Hàn Tuyết Nhi khẽ kêu một tiếng theo bản năng, chẳng qua cái tiếng kêu này đã bị bao phủ với sự ồn ào xung quanh ngay.

Mông của Hàn Tuyết Nhi thật tròn, thật vểnh, hơn nữa còn rất co dãn, thông qua bàn tay, Phương Hạo Vân thậm chí có thể cảm nhận được sự ấm áp và trắng mịn của nó.

Có điều, lúc này trong đầu của Phương Hạo Vân không hề có tà niệm gì, hắn đã ngăn chặn sự rục rịch trong lòng rồi.

Những cặp tình nhân đến đây xem diễn xiếc rất nhiều, và hành động của Phương Hạo Vân cùng Hàn Tuyết Nhi lập tức khiến cho người khác chú ý và noi theo. Chỉ là phần lớn con trai không dễ dàng nâng bạn gái của mình lên giống Phương Hạo Vân nâng Hàn Tuyết Nhi vậy, cái bọn họ làm tốt nhất cũng chỉ có thể là ôm bạn gái vào lòng, rồi nâng cao lên một chút thôi.

Hàn Tuyết Nhi nghiêng đầu nhìn những người xung quanh, trong lòng đắc ý, thậm chí còn lớn tiếng khen Phương Hạo Vân một câu : "Anh Hạo Vân, anh thật mạnh mẽ... anh đúng là mãnh nam...."

Từ ngữ mãnh nam này được nói ra từ miệng của đàn bà con gái luôn có một vài ý nghĩa khác.

Phương Hạo Vân phát hiện ra, người chung quanh, nhất là con gái, nghe Hàn Tuyết Nhi khen như vậy xong, liền quay đầu nhìn tới tấp. Người lớn tuổi thì nhìn bằng cặp mắt khinh bỉ, người nhỏ tuổi thì nhìn bằng cặp mắt hâm mộ. Có lẽ các cô gái này cũng muốn có một bạn trai mạnh mẽ như Phương Hạo Vân chăng?

Chỉ là các cô ta đã quên mất thân thể của bản thân thế nào rồi.

Nhất là có một cô gái có số đo vòng hai bằng tổng của hai vòng còn lại, cô ta rất tròn, mà bạn trai của cô ta lại rất ốm. Một người như que củi thì làm sao có thể so được với một thùng phi như cô.

Nói cũng là, sinh viên hiện nay chọn bạn trai bạn gái cũng không biết dựa trên tiêu chuẩn gì, nguyên tắc gì nữa. Theo tình hình chung, nếu là bà béo thì bên cạnh luôn có một que củi, còn nếu là ông mập thì hơn phân nửa là cô bạn gái có thân hình thon thả. Đồng thời, gái xấu thì đi với trai đẹp, mà gái đẹp lại đi với trai xấu.

Có người đã nói rằng : Cải trắng tốt đều bị heo xơi.

Đương nhiên, trên đời này không có việc gì là tuyệt đối.

Lấy Phương Hạo Vân và cô gái bên cạnh hắn mà nói, quả thật đúng là một sự phối hợp hoàn hảo. Nữ thì xinh, nam thì đẹp, hơn nữa mỗi người cũng không phải là người bình thường.

"Anh Hạo Vân... được rồi, em không xem nữa... thả em xuống đi..." Sau khi xem nửa tiếng rồi Hàn Tuyết Nhi mới chủ động yêu cầu đòi xuống. Cũng không thể nói là Hàn Tuyết Nhi không biết chăm sóc người, thương tiếc người, chỉ là do Hàn Tuyết Nhi biết Phương Hạo Vân không phải là người bình thường.

Đối với hắn như vậy mà nói, căn bản là không có ảnh hưởng gì.

"Tuyết Nhi, hay là chúng ta trở về đi... đã khuya rồi, nếu không quay về, ba mẹ em sẽ lo lắng...." Phương Hạo Vân nhìn đồng hồ, đã hơn nửa đêm rồi, cũng trễ rồi.

Hàn Tuyết Nhi nghe thấy thế, vội vàng lắc đầu : "Không... em không muốn trở về sớm vậy... anh Hạo Vân, khó khăn lắm anh mới đi chơi với em một lần, chúng ta chơi thật vui đi... Hơn nữa ngày mai là chủ nhật, không có đến trường..."

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, xấu hổ không thôi : "Ý của em không phải là muốn đi chơi suốt đêm chứ?" Trời ạ, nhà của anh trên có già, dưới có trẻ... và quan trọng hơn là ở giữa còn có bà xã đại nhân nữa...

"Ừm!"

Hàn Tuyết Nhi cười nói : "Người ta muốn đi chơi suốt đêm với anh đấy, nếu thật sự buồn ngủ thì mướn phòng ở khách sạn..."

Mướn phòng ở khách sạn, sau đó đè lên Trong lòng Phương Hạo Vân bất chợt nghĩ bậy.

Hàn Tuyết Nhi thấy trong ánh mắt của Phương Hạo Vân hiện lên một tia mờ ám, lập tức ngượng ngùng, hừ nói : "Anh trai xấu, anh nghĩ bậy cái gì đó, ý của người ta là chỉ mướn phòng nghỉ ngơi thôi... anh không được nhân cơ hội mà ăn đậu hủ của người ta, chiếm tiện nghi người ta..."

Phương Hạo Vân cười khinh thường : "Trong nhà của anh còn có vợ xinh như hoa... sao lại quan tâm đến một tiểu nha đầu còn chưa phát dục nữa.... Nghe lời đi, hôm nay muộn rồi, anh phải đưa em về nhà..." Cho dù em không muốn về thì anh cũng phải về chứ, về nhà ôm mỹ nhân không sướng, tự nhiên phải đi với một tiểu nha đầu chưa phát dục làm gì, không có tiền đồ, chẳng có tương lai.

"Không... em không về đâu..." Hàn Tuyết Nhi ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn Phương Hạo Vân, trong mắt đã ngập nước; " Anh Hạo Vân, anh đồng ý với em đi.... đi chơi với em suốt đêm. Nêu anh không đồng ý với em, về sau em sẽ không để ý đến anh nữa. Em biết anh là người bận rộn, qua ngày hôm nay, ai biết khi nào em mới có thể gặp anh chứ"

"Nhưng mà bây giờ đã khuya lắm rồi..." Phương Hạo Vân nói.

"Anh Hạo Vân.... người ta không nỡ rời xa anh.... trừ phi anh đồng ý mỗi ngày đều gặp em, nếu không em sẽ không về đâu..." Hàn Tuyết Nhi cắn môi, trong lòng đầy hy vọng, nói : "Chỉ cần tối nay anh đi chơi với em cả đêm, về sau em sẽ ngoan ngoãn nghe lời... được không? Anh Hạo Vân... anh... anh...."

"Được rồi... anh đồng ý với em..." Vẻ mặt của Phương Hạo Vân khá là buồn bực : "Em đừng gọi anh, anh nữa, người không biết còn tưởng rằng là gà mái mắc đẻ..."

"Anh Hạo Vân, anh thật tốt!" Vẻ mặt của Hàn Tuyết Nhi tràn đầy hạnh phúc và ngọt ngào, ôm lấy cánh tay của Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân nhẹ nhàng vuốt đầu của Hàn Tuyết Nhi, nhéo nhẹ lên mũi của cô một cái, nói : "Em đó... lần sau không được nhõng nhẽo như vậy nữa... Đúng rồi, em có cần gọi điện cho ba mẹ của em không, để bọn họ khỏi lo lắng..."

"Không cần!"

Hàn Tuyết Nhi giải thích : "Thật ra lúc em đi ra với anh, cũng đã nói với ba mẹ rồi, em muốn đi chơi với anh cả đêm..."

Có âm mưu rồi....

Phương Hạo Vân cười cười nói : "Nha đầu này, càng lúc càng quỷ..."

Sau khi xác định là đi chơi cả đêm, hai người liền tiếp tục nắm tay đi dạo trên đường. Buổi tối ở Hoa Hải cũng không vắng vẻ, trên đường luôn đầy xe, đèn đường bảng hiệu luôn sáng, làm cho Hoa Hải ban đêm càng trở nên xinh đẹp, đồng thời còn được chiếu sáng như ban ngày vậy.

Trong lúc vô tình, hia người đã đi đến bờ sông, lúc ban ngày, nơi này là chổ cho dân cư tụ tập nói chuyện phiếm, còn ban đêm? Dĩ nhiên trở thành nơi hẹn hò của các cặp tình nhân rồi.

Phương Hạo Vân nhìn thoáng qua, liền phát hiện ra mấy cái chổ ngồi bên bờ sông đã bị người ta chiếm hết. Mỗi một cái ghế đều có một cặp tình nhân đang ngồi, hoặc là tâm sự với nhau, hoặc là hôn nhau, còn có những hành động quá khích hơn, thậm chí là có cặp nương theo bóng tối mà lấy tay an ủi cho nhau.

Nếu Phương Hạo Vân bình tĩnh lại, thì thậm chí còn có thể nghe được ca khúc nguyên thủy nhất.

Phương Hạo Vân cảm thấy rằng, hắn và Hàn Tuyết Nhi thật ra không nên đến đây.

Bởi vì không khí nơi đây quả thật rất mờ ám. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

"Anh Hạo Vân, đang nghĩ gì vậy?" Thị lực và thính lực của Hàn Tuyết Nhi không tốt như Phương Hạo Vân, có đều dưới ánh trăng, cô vẫn phát hiện ra vài tình huống. Chổ này đúng là một nơi để yêu đương, cũng chính là nơi mà cô luôn mong muốn đi nắm tay đi dạo với người mình yêu.

Hôm nay, giấc mộng của cô rốt cục đã thành sự thật.

"Không nghĩ gì cả... Tuyết Nhi à, nếu em không thích nơi này, thì chúng ta đổi chổ khác nha?" Phương Hạo Vân thu hồi tâm thần, thản nhiên hỏi.

Có đồ ngốc mới không thích ấy? Hàn Tuyết Nhi mỉm cười, vội vàng ôm lấy cánh tay của Phương Hạo Vân, sợ hắn chạy khỏi :: "Anh Hạo Vân, nơi này rất tốt, gió thổi mát lắm, em cảm thấy tâm tình của em rất vui vẻ, rất thoải mái... anh Hạo Vân, chúng ta đi dạo dọc bờ sông một chút nha..."

"Ờ!"

Phương Hạo Vân gật đầu, liền thả lỏng tay của Hàn Tuyết Nhi ra, cùng cô dạo bước. Bốn phía thỉnh thoảng truyền đến một số âm thanh của nam nữ yêu nhau, nếu cẩn thận nghe, thì thậm chí còn có thể nghe rõ tiếng rên rĩ.

Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày, trong lòng không vui. Trong trường hợp này ôm hôn đã không nói rồi, mà còn rủ nhau vào góc chơi thật nữa chứ.

Thói đời ngày nay, không còn được như xưa, đám người này không có đạo đức công cộng gì hết.

Ngay trong lúc Phương Hạo Vân đang suy nghĩ, thì Hàn Tuyết Nhi bỗng dừng chân lại, quay người qua, nhìn Phương Hạo Vân bằng cặp mắt chân thành : "Anh Hạo Vân... em có lời muốn nói với anh..."

"Gì thế, sao trông em có vẻ nghiêm túc qua?" Phương Hạo Vân cúi đầu nhìn Hàn Tuyết Nhi, trong lòng âm thầm suy nghĩ, không phải tiểu nha đầu này bị xung quanh làm cho ảnh hưởng chứ, sinh ra tư tưởng bậy bạ?

"Anh Hạo Vân... em thích ở cùng một chổ với anh... ở cùng với anh, em có cảm giác rất an toàn, ở cùng với anh, tâm lý của em trở nên kiên định... em thích dựa vào trong bộ ngực rộng lớn của anh, em thích bàn tay ấm áp của anh..." Nói xong, Hàn Tuyết Nhi đột nhiên nắm lấy tay của Phương Hạo Vân, để lên trên mặt của mình.

Phương Hạo Vân hơi sửng sốt, xem ra tiểu nha đầu này đang thổ lộ với mình?

Đôi mắt xinh đẹp của Hàn Tuyết Nhi chậm rãi nhau lại, trên mặt lộ ra một mùi hạnh phúc, tay nhỏ vẫn nắm lấy tay của Phương Hạo Vân như trước, khẽ vuốt ve mặt của mình.

"Anh Hạo Vân, em thích anh..." Hàn Tuyết Nhi đột nhiên mở mắt ra, nói ra tâm sự trong lòng.

Trước khi nói những lời này, lòng của cô vô cùng hồi hộp, hồi hộp muốn chết luôn, tim thì đập còn nhanh hơn nai chạy nữa, chỉ là câu nói chôn chặt trong lòng bấy lâu nay, sau khi nói ra, tâm tình của cô lại bình tĩnh lại.

Hàn Tuyết Nhi nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Phương Hạo Vân, tiếp tục nói : "Anh Hạo Vân... có lẽ anh vẫn cho rằng em là con nít... nhưng em không còn nhỏ, thật sự không nhỏ. Em đã trưởng thành rồi, em đã hiểu được cái gì gọi là yêu, cái gì gọi là tình... em thích anh, em muốn vĩnh viễn ở cùng với anh..."

Nói xong, Hàn Tuyết Nhi dựa thân vào trong ngực hắn, hai tay ôm chặt lấy eo của hắn.

Tựa hồ như cảm nhận được tình cảm của Hàn Tuyết Nhi, Phương Hạo Vân hơi động lòng, theo bản năng ôm lấy Hàn Tuyết Nhi, đôi tay to khẽ vuốt nhẹ lên lưng của cô.

Hàn Tuyết Nhi dụi đầu vào trong ngực của hắn, cô nghe rất rõ tiếng tim đập của hắn, rất nhanh, rất khẩn trương, và rất ấm áp..