Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 794





"Bình tĩnh một chút ..."

Người nói chuyện là đại nữ vu Tome, cô ta đi đến gần Kent, nói : "Không phải chúng ta xem thường ngươi, nhưng mà Phương Hạo Vân quả thật rất khó đối phó, ta đã nghiên cứu về hắn khá nhiều, với lực lượng của ngươi bây giờ quả thật không phải là đối thủ của hắn ... Trong tay hắn là Thiên Phạt chiến thắng mọi tà ác, cùng với Tịnh Thế Tử Viêm khắc tinh của tà ác ... Ngươi không phải là đối thủ của hắn ..."

"Tome, người sói ta không phải là sinh vật tà ác ..." Kent nhấn mạnh.

"Ta biết!"

Tome nói tiếp : "Lực lượng của Phương Hạo Vân đã đạt đến một cảnh giới hoàn toàn mới rồi, ngươi và ta, thậm chí là ngay cả Bức Hậu cũng không thể tưởng tượng nổi ... Có thể nói rằng, Darkness chúng ta đã gặp phải nguy cơ lớn nhất từ trước đến giờ. Trong thời khắc này, chúng ta càng phải cẩn thận hơn. Kent ngươi là chiến sĩ có sức chiến đấu mạnh nhất trong Darkness, cho nên, ngươi không thể dễ dàng ra tay được ... Lỡ như có gì sơ xuất, chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn"

"Kent, Tomes nói như vậy, ngươi có nghe hiểu không?" Ánh mắt của Sophie dừng lại trên người của Kent, dặn dò : "Bây giờ ngươi cần bình tĩnh lại, ta và Tome đang nghiên cứu một loại thuốc mới, đợi sau khi nghiên cứu thành công có thể kích thích tiềm lực trong cơ thể của ngươi ra mức lớ nhất, tăng mạnh sức chiến đấu của ngươi, đến lúc đó, ngươi có thể đánh với Phương Hạo Vân một trận ..."

Nghe Bức Hậu nói vậy, Kent lập tức từ bỏ ý định báo thù trong đầu, hắn trầm ngâm một chút, gật đầu : "Điện hạ, ta nghe lời của người, có điều phải nhanh lên, ta không cam đoan là ta có thể ngăn chặn cơn giận trong lòng ..."

"Yên tâm, sẽ không quá lâu ..." Tome đột nhiên cười mờ ám : "Về phần lửa giận của ngươi, ta và điện hạ đã chuẩn bị cho ngươi một trăm cô gái, tin rằng đủ cho ngươi dùng nửa tháng ..."

Kent nghe thấy thế, đưa tay nhéo một phát lên mông của Tome : "Cho dù là một ngàn người, cũng không bằng một đại nữ vu Tome ..."

"Làm càn!"

Tome hét lớn một tiếng, vung tay lên chém ra một tia sáng màu máu, Kent thấy thế vội vàng lui về sau, biến thân trong nháy mắt, dùng khí tràng của người sói đánh tan luồng sáng ấy.

Dù vậy, lông màu vàng trên người hắn cũng bị ăn mòn một ít, làm cho hắn đau đến méo miệng.

"Đáng chết, ngươi dám làm ta bị thương. Bây giờ ta sẽ lột sạch quần áo của ngươi ..." Kent liếm môi, trong con mắt bắn ra một tia sáng xanh.

"Ngươi nghĩ rằng ta thật sự sợ ngươi sao?" Tome bị sờ mông, lửa giận trong lòng bùng lên, cô ta căm tức nhìn Kent, trong tay cũng xuất hiện một quả cầu màu xanh lam.

"Dừng tay!!!"

Sophie nãy giờ không nói gì đã đi xuống, căm tức nhìn hai người : " Bây giờ là lúc nào rồi mà các ngươi còn muốn chơi nội chiến ...Trong mắt các ngươi còn có Bức Hậu này không ... Các ngươi muốn đánh nhau phải không? Nào, đến đây đi ... Lang Vương, ngươi rất muốn chơi Tome sao? Bởi vì thân phận của cô ta cao quý à, phải không? Vậy ngươi đến chơi ta đi, ta cam đoan sẽ làm cho ngươi sướng đến chết luôn ..." Nói xong, Bức Hậu cởi áo ra, để lộ cặp ngực trắng sung mãn của mình, khiến cho Kent phải nuốt nước miếng theo bản năng, chỉ là hắn nhìn thấy sát khí trong đôi mắt của Bức Hậu.

"Ha ha ..."

Cười làm lành một tiếng, Kent vội vàng lui về sau, quay đầu nói : "Điện hạ, người đừng nói giỡn với ta, ta làm sao mà dám ..."

Đến lúc này, Kent liền quay lại giải thích với Tome : "Đại nữ vu, xin lỗi ... Thật ra ta chỉ nói giỡn với ngươi thôi ... Hy vọng ngươi đừng tức giận ..."

"Hừ!'

Tome hừ lạnh một tiếng, xoay người đi ra ngoài cửa.

Bức Hậu cũng lập tức đi theo ra ngoài.

Nhìn cái lưng của Bức Hậu, Kent hung tợn nghĩ, nếu không phải vì cái khế ước viễn cổ kia, ta đã sớm thông hết lổ trên người ngươi rồi ...

"Bức Hậu, Kent càng lúc càng quá đáng ..." Sau khi rời khỏi Lang Vương cung, Tome bất mãn nói với Sophie : "Ba ngày trước, hắn xông vào trong cung điện của ta để bắt ba nữ vu cao cấp, đem về cung của hắn để cưỡng hiếp. Khi ta biết được chuyện này xong thì ba nữ vu kia đã chết vì kiệt sức .... Người phải quản hắn, để tiếp tục như vậy nữa, thì Nữ Vu điện của ta sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra xung đột với Lang Vương cung của hắn ..."

"Tome, việc này ngươi không nói ta cũng biết ..." Sophie cười lạnh một tiếng : "Kent bây giờ quả thật là càng lúc càng quá đáng ... đám người sói trong Lang Vương cung cũng rất kiêu ngạo. Có điều ngươi phải hiểu được một vấn đề. Chúng ta bây giờ cần lực lượng của đám người sói này, tuy rằng ta nắm giữ sống chết của Kent, nhưng có một số việc ta không thể làm quá. Đương nhiên, ta cũng không để cho Kent lộng hành như vậy ..."

Trong đôi mắt của Tome hiện lên một sự khác thường, nhỏ giọng nói : "Ta có một đề nghị ... Điện hạ, ta nghĩ lần chế thuốc này cần phải thêm một vài món ... loại để khống chế người sói ... Có điều ta cần máu hoàng kim của người ... Đương nhiên, quyền khống chế chính vẫn nằm trong tay người ..."

Sophie nghe thấy thế, trên mặt hiện ra vẻ tò mò ; " Nói cụ thể đi ..."

"Đến Nữ Vu điện của ta, ta sẽ nói rõ cho người hiểu ..." Nhìn thấy nữ vương điện hạ có hứng thú, Tome lập tức nhiệt tình lên.

Sau khi ở Thiên Đạo hai ngày xong Phương Hạo Vân mới quay trở về tập đoàn Siêu Uy, có điều dì Bạch đã đi mất tiêu rồi. Cô nhờ Đinh Tuyết Nhu chuyển lới cho Phương Hạo Vân rằng, cô đi đến chổ của Bạch Nguyệt Thiên, Hắc Lịch Thiên để họp, làm công việc chuẩn bị trước khi khai chiến. Đại khái là cần khoảng một tuần, sau đo cô sẽ trở về tập đoàn Siêu Uy gặp mặt Phương Hạo Vân. Nguồn truyện: Truyện FULL

Nói như vậy tức là Phương Hạo Vân có một tuần rãnh rỗi.

Đương nhiên, hắn cũng đã tính toán thời gian hết rồi, hắn muốn lợi dụng mạng lưới tình báo để điều tra thám thính tin tức của Darkness.

Có điều tối hôm nay hiển nhiên là không được rồi, vì có một thứ gọi là tiểu biệt thắng tân hôn, Đinh Tuyết Nhu từ sau khi nhìn thấy hắn, trên mặt liền toát ra vẻ mê luyến.

"Hạo Vân, anh đến đúng lúc lắm, em muốn anh nghĩ giúp em cách xử lý Đinh Vọng Long và Đinh Tuyết Siêu giùm" Chuyện này vẫn luôn nằm trong lòng của Đinh Tuyết Nhu, cô không biết nên làm thế nào nữa. Bây giờ đã có Hạo Vân của cô rồi, thì quyền quyết định cứ vứt cho hắn. Đinh Vọng Long và Đinh Tuyết Siêu là người thân của cô, đáng tiếc, bọn họ gây nghiệt quá nặng, oán hận trong lòng cô cũng rất lớn.

Vả lại, dường như Phương Hạo Vân cũng không muốn tha cho cha con Đinh gia dễ dàng như vậy.

"Tuyết Nhu, nói thế nào thì bọn họ cũng là người thân của em mà, tuy rằng bọn họ bất nhân, nhưng chúng ta cũng không thể bất nghĩa ...." Phương Hạo Vân nói : "Theo lý mà nói, nếu không có Đinh Vọng Long, thì em đã không được sinh ra trên đời này rồi .... Cho nên, chúng ta cũng không cần phải làm ác quá. Như vậy đi, để cho bọn họ sống như vậy đến hết quãng đời còn lại ...."

"Ý của anh giam lỏng bọn họ cả đời?" Đinh Tuyết Nhu hỏi.

"Ừ!"

Phương Hạo Vân nghiêm túc gật đầu :" Đây là phương pháp tốt nhất ..."

"Được rồi, em nghe lời anh ..." Đinh Tuyết Nhu ngoan ngoãn gật đầu, chủ ý như vậy, cô cũng từng nghĩ đến rồi. Có điều bây giờ nghe được từ trong miệng của Phương Hạo Vân, càng làm cho lòng của cô thêm kiên định.

Buổi tối, Đinh Tuyết Nhu tự mình bày một bàn tiệc theo phong cách châu Âu tại Đinh gia, tạo một bữa tối lãng mạn với Phương Hạo Vân. Chớp mắt, hai người đã xử hết hai chai rượu vang.

Sau khi ăn uống xong, Đinh Tuyết Nhu mang Phương Hạo Vân đến phòng riêng, lập tức ngồi xuống giường, loại bỏ sự cao quý trên người xuống, Đinh Tuyết Nhu không khác gì một cô gái trẻ cả, đôi chân chậm rãi lắc lư trên giường.

Ánh mắt của Phương Hạo Vân dừng lại trên đôi chân ngọc ngà của cô, đôi chân của Đinh Tuyết Nhu rất là nhỏ nhắn và xinh xắn, làn da trắng bóng mịn màn, năm ngón chân nhỏ tinh xảo hợp lại với nhau, da thịt dường như là trong suốt.

Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Phương Hạo Vân, khóe miệng của Đinh Tuyết Nhu hiện lên một nụ cười, có thể hấp dẫn được ánh mắt của người đàn ông trong lòng, người đản bà nào mà không hãnh diện chứ?

"Thích hông?" Đinh Tuyết Nhu lấy hết dũng khí ra, nhẹ giọng nói : "Sờ thử đi ..."

Trong lòng Phương Hạo Vân vui như nở hoa, đưa tay cầm lấy bàn chân ngọc ngà của cô, thản nhiên vuốt ve, sau đó hắn nói : "Tuyết Nhu, tư liệu của anh em đã coi rồi, đối với quá khứ của anh, em đã hiểu rõ chưa?"

"Dạ ..."

Trong đôi mắt của Đinh Tuyết Nhu hiện lên một làn nước, xin lỗi : "Hạo Vân, em xin lỗi, đều là em hại anh cực khổ ..."

"Ngốc" Phương Hạo Vân kéo cô vào trong lòng, nói : "Bây giờ không phải anh đang rất tốt sao? Trước đó anh khát vọng sự bình yên, đó là bởi vì anh không có năng lực để oai phong. Bây giờ thì khác, thật ra anh rất thỏa mãn với cuộc sống bây giờ, so với sống cuộc sống bình thường, không bằng cứ sống oanh oanh liệt liệt một lần ... Tuyết Nhu, anh muốn đưa em trở về Hoa Hải, nơi này rất nguy hiểm ... Em không giống Nguyệt Như, em rất mềm yếu ..."

"Không!"

Đinh Tuyết Nhu ôm chặt lấy eo của Phương Hạo Vân, trong con mắt hiện lên vẻ kiên định :"Hạo Vân, có anh ở bên cạnh em, có khó khăn thế nào em cũng không sợ .... Anh yên tâm đi, em sẽ không kéo chân của anh đâu. Anh đã đem tập đoàn Siêu Uy giao cho em, em nhất định sẽ không làm cho anh thất vọng, em sẽ giúp anh chuẩn bị tốt tất cả ở đây ..."

Nói đến đây, Đinh Tuyết Nhu đột nhiên ngồi lên người của Phương Hạo Vân, đôi mắt trong suốt dao động một làn hơi : "Hạo Vân, tuy rằng em không thể kề vai tác chiến với anh, nhưng em có thể tạo niềm vui cho anh, em có thể cho anh sung sướng ... Để em hầu hạ anh nha ..."

Nói xong, cô ngồi trên người của Phương Hạo Vân, bắt đầu cởi quần áo của mình ra, Một cơ thể quyến rũ nóng bỏng ngay lập tức hiện ra trước mắt Phương Hạo Vân.

Đinh Tuyết Nhu ngồi ngược trên người hắn, giống như là nữ vương cỡi ngựa vậy, hai mắt nhìn chằm chằm Phương Hạo Vân, nhẹ giọng nói : "Hạo Vân, em muốn anh ..."

Phương Hạo Vân cũng không thấy ngại sự cường thế của cô, ngược lại còn thấy rất kích thích, con mắt thưởng thức sự xinh đẹp trên người cô, nhìn chằm chằm vào mép môi anh đào ướt át kia, kích thích thị giác nhanh chóng khơi dậy sự nhộn nhạo trong đầu hắn.

Ngẩng đầu lên nhìn vưu vật đang ngồi trên người mình, Phương Hạo Vân đưa tay giữ chặt eo cô, kéo cả người xuống, đưa miệng hôn lên.

"Ơ ..."

Đinh Tuyết Nhu kêu lên một tiếng, cô tuyệt đối không ngờ Phương Hạo Vân lại đột nhiên làm thế, nhưng cách làm như vậy, chỉ sau một hồi đã khiến cho nước của Đinh Tuyết Nhu chảy lênh láng.