Hoan Lạc Tụng

Chương 2




Đừng thấy Phàn Thắng Mỹ chỉ là khách trọ trong một căn phòng tối của tòa nhà, ở tiểu khu Hoan Lạc Tụng trước giờ cô luôn lên giọng đề cao tinh thần bà chủ, mà nhân viên ở tiểu khu cũng chưa bao giờ xem cô là người ngoài, cô bảo vệ Tiểu Trịnh nhìn thấy cô liền mặt mày rạng rỡ, nhiệt tình hỏi thăm đôi giày cao gót nguy hiểm của cô. Phàn Thắng Mỹ nắm được tình báo từ miệng Tiểu Trịnh, phòng 2201 và 2203 tu sửa xong, công ty sửa chữa đã lần lượt trao trả lại thẻ ra vào, nghe nói, người ở hai phòng này sắp chuyển đến ở, đều là chủ cả, không phải khách thuê. Người ở phòng 2201 chắc chắn còn độc thân, căn phòng lớn ba phòng ngủ hai phòng khách hai phòng vệ sinh được xây lại thành kiểu phòng một phòng ngủ một phòng khách hai phòng vệ sinh xa xỉ, Tiểu Trịnh ngất ngây nói: “Sáng nay tôi đi theo lên kiểm tra, trước giờ không ngờ cửa sổ phòng của tiểu khu chúng ta hóa ra lại lớn như thế, sáng sủa như thế, ánh nắng mặt trời khiến tôi hoa cả mắt. Nghe nói thứ bảy tuần sau chủ nhà sẽ dọn vào ở, tôi nhất định phải trang điểm thật đẹp, không chừng là một Vương lão ngũ kim cương cũng nên.”

(Vương lão ngũ: chỉ đàn ông đã qua tuổi 35, vẫn còn độc thân. “Vương lão ngũ kim cương” là đàn ông qua 35 tuổi chưa vợ giàu có)

Phàn Thắng Mỹ một mặt thành khẩn gật đầu, “Chắc chắn là một Vương lão ngũ rồi, hơn nữa nhất định sẽ không chê cô, cô thấy anh ta thích tòa nhà cô quản lý thế cơ mà.” Nhưng Phàn Thắng Mỹ thướt tha bước ra khỏi cửa, quay lại nhìn tòa chung cư ảm đạm không chút đặc sắc này, không nhịn được bĩu môi, “Vương lão ngũ kim cương? Có thể sống ở nơi thế này sao. Bà cô đây mới không thèm đấy.” Cô sợ làm nhàu váy, vẫy một chiếc taxi đến nơi mình cần. Trên đường, cô hảo tâm nhắn tin cho hai người bạn cùng phòng, “Các em, báo cáo tin tốt, hai nhà hàng xóm sửa xong rồi, tháng ngày lang thang đến tám giờ mới có thể quay về ổ của chúng ta cuối cùng đã chấm dứt. Hãy chúc trước cho chị đi xem mắt thành công.”

Hai người bạn cùng phòng của Phàn Thắng Mỹ là Khưu Oánh Oánh và Quan Sư Nhĩ cùng làm việc trong lĩnh vực tài chính, nếu có thể thì hai người sẽ cùng nhau tan làm tìm chỗ ăn cơm tối. Kinh nghiệm mà họ tổng kết được là, hai người ăn có thể ít tốn tiền hơn mà lại ăn được nhiều hơn. Khưu Oánh Oánh tốt nghiệp được hai năm mấy ngày rồi, Quan Sư Nhĩ tốt nghiệp muộn hơn Khưu Oánh Oánh một năm, hơn nữa do nguy cơ tài chính làm lỡ thời gian điểm danh đi làm, do vậy Quan Sư Nhĩ chỉ mới làm việc được bảy tháng. Thu nhập của hai người tương đương nhau, tuổi cũng gần bằng, nên thời gian ở cùng nhau nhiều hơn một chút.

Hôm nay Quan Sư Nhĩ hiếm khi tan làm đúng giờ, đến nơi hẹn đợi Khưu Oánh Oánh, lúc hai người gặp nhau đúng lúc nhận được tin nhắn của Phàn Thắng Mỹ, không nhịn được vui mừng. Khưu Oánh Oánh đề nghị chúc mừng, mắt Quan Sư Nhĩ sáng lên, chỉ vào quán trà sữa cách đó không xa nói: “Chúng ta mỗi người một ly trà sữa, rồi đi mua hai hộp sushi, thế nào?”

“Ừ, chúng ta mua thêm một hộp bốn khoanh bánh ngọt với một miếng bánh kem phô mai nữa. Oa, quyết định vậy đi.”

“Còn nữa, còn nữa, sủi cảo Đại Nương, chúng ta chia nhau ăn một bát.”

“Oa, vui quá, ăn uống thả cửa, chúng ta vẫn nên mỗi người ăn một bát đi, chị bảo đảm sẽ được no bụng, hơn nữa hôm nay bố chị gửi tiền đến rồi.”

Hai cô gái ngay cả đi bộ cũng sợ chậm, dứt khoát kéo tay nhau chạy đi ăn uống thỏa thích.

Cuối cùng hai khi hai người ngồi xuống chỗ tiệm sủi cảo Đại Nương, niềm vui trên mặt đã tràn ngập. Đặc biệt là Khưu Oánh Oánh, ngón tay mảnh khảnh nhẹ vỗ lên lớp vỏ ngoài chiếc bánh kem phô mai, cảm khái nói: “Chị phát hiện bây giờ còn nghèo hơn cả hồi còn đi học. Tiền lương một tháng bốn nghìn, trừ tiền phòng, trừ chi phí ăn uống đi lại cơ bản nhất, đóng tiền huấn luyện, thẻ lương liền biến thành số âm. Nếu như không có bố chị tiếp tế hàng tháng, chị thật sự tan làm xong chẳng dám ra khỏi cửa. Lúc còn đi học coi việc ăn sủi Đại Nương là chuyện nhỏ, bây giờ số tiền này đều đã đi đâu mất rồi.”

“Phải đó phải đó, ngay cả quần áo em cũng không dám mua, vào cửa hàng chỉ thuần túy làm khách tham quan thôi. Nhưng em đã đi làm rồi, ngại chìa tay ra với bố mẹ lắm.”

“Em khác mà, chỉ cần em làm tốt thì năm sau tiền lương sẽ tăng rất nhanh thôi. Mấy xí nghiệp ngoài nghề tốp mười trên thế giới trong cái ngành này của em rất chính quy, không giống bọn chị, chị không nhìn thấy tương lai ở đâu, chỉ có thể hi vọng sớm thông qua kỳ thi kiểm toán viên.”

“Giống chứ, chỗ bọn em tỉ lệ người mới bị loại là hai mươi phần trăm, đa số những người mới vào bọn em là sinh viên trường danh tiếng trong số những trường danh tiếng, em thật sự lo lắng một đứa tốt nghiệp từ một trường không lọt vào tốp như em, rất có khả năng sẽ bị loại. Chị không biết HR công ty em coi trọng học lực thế nào đâu, họ nói trường nổi tiếng ít nhất đồng nghĩa với việc có IQ và nghị lực. Như vậy trong mắt họ, em chắc chắn là đã sớm mất điểm ấn tượng về IQ và nghị lực rồi. Ôi, trong lòng em rất có áp lực.”

(HR: Human Resource, bộ phận nhân lực)

“Nhưng bố chị không biết nỗi chua xót của chị, hôm nay chị lại nói với bố về chuyện chị về quê, ông vẫn không đồng ý. Nhưng chị ở lại Thượng Hải thì có tương lai hay sao? Một năm không ăn không uống mới đủ mua một căn nhà hai mét vuông, mà còn là ở nơi hẻo lánh, nếu về quê thi công chức, bây giờ ở đâu mà mỗi ngày đều sống tính toán thiệt hơn như vậy chứ. Bố chị nói hôm nay lại chuyển vào thẻ chị năm nghìn, trái tim chị tan nát rồi, tốt xấu gì chị cũng là một cô gái độc lập, lớn từng này rồi mà còn chìa tay xin tiền bố mẹ, quá mất mặt đi. Nhưng chị không có can đảm từ chối. Chị thật sự lo một ngày nào đó sẽ chìa tay quen đến mức coi đó là lẽ dĩ nhiên mất.”

Quan Sư Nhĩ cũng chột dạ nói: “Mẹ em nói vừa mua cho em vài bộ đồ mùa thu, em cũng không dám lên tiếng, thật ngại chết mất thôi. Ôi, Khưu Oánh Oánh, chị đừng khóc mà, đợi chị thi đậu kỳ thi kiểm toán viên thì sẽ khác thôi.”

Khưu Oánh Oánh che mặt lắc đầu, “Kỳ thi kiểm toán viên là thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, chút IQ này của chị chắc chắn không có hi vọng…”

Quan Sư Nhĩ không giỏi ăn nói, trong lòng lại biết những lời Khưu Oánh Oánh nói là sự thật, cô chỉ có thể nắm chặt một bàn tay Khưu Oánh Oánh. Cô hi vọng truyền đến sức mạnh cho người bạn cùng phòng, cô tin rằng chỉ cần nỗ lực, chỉ cần chịu đựng được, thì sẽ có thể vén mây thấy mặt trời.

Khưu Oánh Oánh rất nhanh hít thở sâu, khí khái dùng tay áo lau nước mắt, cười với Quan Sư Nhĩ, “Không sao rồi. Mùa thu tồi tệ nên đa sầu đa cảm chút thôi.”

Nhưng hai người vẫn không nói gì nữa, im lặng ăn xong sủi cảo, cầm sushi trực tiếp về nhà. Lên xe điện ngầm, dưới ánh đèn yếu ớt, Khưu Oánh Oánh nhìn đám đông chen chúc quanh mình, bỗng nhiên nói: “Toàn là hoa tàn liễu rũ, chỉ có sắc mặt trẻ trung của chị em mình là còn mới mẻ, cân bằng thôi.” Ngừng một lúc, lại dựa lên vai Quan Sư Nhĩ khẽ nói: “Hơn nữa họ còn không dám ăn uống thỏa thích giống như chúng ta, họ thảm hơn mình nhiều.”

Quan Sư Nhĩ nghiêm túc nói: “Thực ra em cũng không dám ăn uống thả cửa đâu, sợ nổi mụn.”

Khưu Oánh Oánh cười ha ha, thấy tàu ló đầu ra, liền kéo Quan Sư Nhĩ lẩn nhanh vào trong. Vô cùng hăng hái.

Hai người về đến Hoan Lạc Tụng, nhưng lại phát hiện thang máy hôm nay vô cùng đông đúc. Năm người khác mang theo mấy chiếc vali to, nhét đầy buồng thang máy. Khi thang máy “bò” đến tầng 22, bảy người bước ra cùng một lúc. Hai cô gái nhìn thấy năm người lạ kia đi về hướng phòng 2203. Nhưng một người đàn ông trung niên dáng vẻ hiên ngang trong đó bước ra được vài bước lại quay trở lại, tự giới thiệu mình họ Khúc. Rất nhanh, một cô gái dáng người nhanh nhẹn liền cướp lời, cười híp mắt tự giới thiệu: “Tôi tên Khúc Tiêu Tiêu, sau này chúng ta là hàng xóm rồi. Tôi vừa dọn đến, mong hai người quan tâm nhiều hơn.”

Khưu Oánh Oánh rất có cảm tình với người mới đến, cười nói: “Tôi tên Khưu Oánh Oánh, đây là Quan Sư Nhĩ, chúng tôi ở phòng 2202, có chuyện gì cứ việc gõ cửa. Mọi người dọn nhà vào nửa đêm thế này, đã ăn cơm chưa? Chỗ chúng tôi có bánh ngọt và sushi đấy.”

Bà Khúc vẫn luôn đứng một bên tỉ mỉ đánh giá hai cô gái này, thấy một cô thì sôi nổi, một cô lại điềm tĩnh đứng sau cô sôi nổi mỉm cười, trong bụng rất hài lòng với hai người hàng xóm này. Khúc Tiêu Tiêu tự nhiên nói: “À, cảm ơn cô, chúng tôi ăn rồi. Chúng tôi…” cô chỉ cánh cửa lớn phòng 2203, làm mặt quỷ đáng yêu, “Tối nay phải vào ở nên cần sắp xếp ổn thỏa đã, không làm phiền hai người nữa. Lát nữa chúng ta nói chuyện nhé.”

Khưu Oánh Oánh và Quan Sư Nhĩ khách sáo chào tạm biệt năm người nhà họ Khúc, vào phòng đang chuẩn bị đoán xem năm người đó có quan hệ gì thì có người gõ cửa. Khúc Tiêu Tiêu tặng một hộp sô cô la nhỏ, rồi lại quay người bước đi như một cơn gió lốc. Hai người liền mở ra ăn, Khưu Oánh Oánh lập tức kinh ngạc, “Sô-cô-la ngon thế này, bánh ngọt của chúng ta sao mà bì kịp.”

Quan Sư Nhĩ lật xem thật kỹ chiếc hộp, không nhịn được mở máy tính ra lên mạng tra cái tên Jean-Paul Hevin lạ lẫm. Khưu Oánh Oánh vừa thấy kết quả tìm kiếm, “Ối trời, sô cô la cao cấp nha. Chị muốn ăn thêm một viên nữa.” Quan Sư Nhĩ cũng vừa nhìn kết quả tìm kiếm, một tay như có thị giác vừa sờ hộp sô-cô-la, lại lấy thêm một viên. Đợi hai người tỉnh ngộ, phát hiện chiếc hộp đã trống không. Hai người lè lưỡi, không hẹn mà gặp cùng nhìn về hướng cửa phòng Phàn Thắng Mỹ, Khưu Oánh Oánh vội cười trộm nhét chiếc hộp vào tủ của Quan Sư Nhĩ, hai người cảm thấy đã làm một việc rất không nghĩa khí.

Trong phòng 2203, tài xế và người giúp việc nhà họ Khúc mang đến bận rộn sắp xếp đồ đạc của Khúc đại tiểu thư, ông Khúc thì mặt vẻ áy náy, giống như để con gái sống ở đây là mắc nợ con gái vậy. Bà Khúc thì tranh thủ nhìn con gái tinh quái đối phó với bố mẹ, ngày càng tính sẵn trong lòng. Xem ra con gái quen được nuông chiều ra nước ngoài du học mấy năm nay đã học được bản lĩnh làm người rồi.

Ông Khúc nhất định bắt người giúp việc ở lại, Khúc Tiêu Tiêu thì kiên quyết muốn bản thân tự nuôi mình, có bao nhiêu bản lĩnh thì hưởng bấy nhiêu phúc. Bà Khúc thật ra cũng lo lắng cho con gái, nhưng nhìn thấy chồng còn sốt ruột như kiến bò chảo nóng hơn mình, bà chỉ có thể thu lại sự lo lắng.

Chín giờ hơn, Phàn Thắng Mỹ mới về đến phòng 2202. Khưu Oánh Oánh ở trong phòng lớn tiếng hỏi: “Không thành?”

“Không thành! Ông chủ nhỏ, ở văn phòng, yêu cầu quá nhiều, còn dám mặt dày hỏi chị có muốn cùng anh ta vay thế chấp mua nhà hay không.”

“Hay là cổ phiếu tiềm năng?”

“Cái trán sáng chói đó, có mà tiềm năng bị hói. Bực mình quá đi, đàn ông tốt chết đâu hết rồi.” Phàn Thắng Mỹ đá bay giày cao gót, bước vào phòng mình, bắt đầu tẩy trang. Cô kiểm tra tỉ mỉ lớp trang điểm tinh tế ở trong gương, nhìn nửa ngày cũng không nhìn ra nếp nhăn nào, không kìm được nghiến răng nghiến lợi thấp giọng chửi một câu: “Tôi nhổ vào, chê bà cô đây già ư. Anh mới là đồ trán hói bụng bự chưa già đã yếu đấy.”

Một căn phòng khác, Khưu Oánh Oánh vẫn cao giọng nói với Quan Sư Nhĩ phòng bên cạnh: “Quan Sư Nhĩ, em có dám đi xem mắt không? Chị không có mạnh dạn đanh đá như chị Phàn, nếu có một người con trai ngồi đối diện hỏi đông hỏi tây, chắc chị sẽ nghĩ đến cái chết mất.”

“Em không biết.”

“Nhưng mẹ chị nói chị mà còn không dắt bạn trai về nhà thì bà không còn mặt mũi nào gặp người quen. Hay là năm sau chị cân nhắc việc đi xem mắt thật nhỉ.”

“Em không có rảnh, em vẫn phải giữ chặt bát cơm trước đã.”

Phàn Thắng Mỹ ở trong phòng nghe thấy thì nghĩ đến cái chết thật, nhưng cô ngại không nỡ cắt ngang cuộc nói chuyện bên ngoài, cô ba mươi tuổi mà đi so đo với một cô gái nhỏ, mất mặt lắm. Nhưng sự thật là, cô đã mất mặt rồi, trong ngôi nhà này cô là người sống trong căn phòng rẻ nhất. Tuy cô có thể nói cô đã tiêu tiền hết vào việc ăn uống vui chơi, nhưng lừa được ai chứ, cô đã đến cái tuổi này rồi, ngoài một đống quần áo ra thì không có gì cả.