Hoàn Mỹ Ly Hôn

Chương 40: "Nhưng tôi hết pin rồi."




Edit + Beta: Ruby

-----------------------

Nếu như trẻ lại chừng mười tuổi, Đàm Ngôn Kha có lẽ còn có thể tự an ủi mình một phen. Mà làm nam nhân hơn hai mươi, đối với động từ trong miệng Diệp Hoài, thật sự rất khó nghĩ đến nơi khác.

Đây cũng quá... quá làm người ta chấn kinh rồi!

Không phải giả sao?

Viên Tinh Châu đã mặt đỏ lên, trở lại ác hung hăng liếc mắt nhìn Diệp Hoài.

Mà Đàm Ngôn Kha lúc này chỉ hận chính mình kinh nghiệm nghe lời đoán ý không đủ, dĩ nhiên phán đoán không ra vị này mặt đỏ là phẫn nộ hay là thẹn thùng.

Chỉ có Diệp Hoài bộ dáng bình chân như vại.

"Thẹn thùng gì?" Diệp Hoài vẫn nắm sau gáy Viên Tinh Châu, "Mọi người đều là người trưởng thành."

"Cậu có thể đừng..." Viên Tinh Châu mặt đỏ tới mang tai mà tiếp tục trốn.

Đàm Ngôn Kha luôn cảm giác Viên Tinh Châu không phải rất tình nguyện, thời điểm đang muốn dấy lên một tia hi vọng, liền thấy được bên gáy Viên Tinh Châu in một dấu hôn nho nhỏ.

Đàm Ngôn Kha: "!!!"

"... Đừng bất phân trường hợp." Viên Tinh Châu ấp úng mà nói xong nửa câu, rốt cục nhấn chết một chút tưởng niệm cuối cùng của gã.

Đàm Ngôn Kha sắc mặt hơi đổi một chút, nhìn cái này, lại nhìn xem cái kia.

"Các cậu, các cậu rốt cuộc là... a a a ——" Đàm Ngôn Kha hai tay che đầu, vẻ mặt hỏng mất nói "Tôi rốt cuộc... Tôi là bị người ta đùa bỡn sao?"

Viên Tinh Châu: "..."

Viên Tinh Châu quả thực dở khóc dở cười, nghĩ thầm đứa nhỏ này cũng quá ngốc hả! Chính là giả lại làm sao có khả năng tại trước mặt cậu thừa nhận?

"Nguyên Trừng đã nói với cậu như thế nào?" Viên Tinh Châu đành phải giả ngu, nhìn về phía Đàm Ngôn Kha.

Diệp Hoài cũng quay đầu, liếc mắt nhìn gã.

Đàm Ngôn Kha vẻ mặt xấu hổ, đỏ mặt nói: "Hắn nói, hai cậu là theo yêu cầu công ty như vậy, trên thực tế căn bản không quen thuộc, sau khi lĩnh chứng cũng không từng qua lại."

Viên Tinh Châu kinh ngạc: " Chuyện của hai chúng tôi hắn làm sao mà biết được? Chúng tôi cùng hắn lại càng không quen thuộc đi."

"Hắn nói là bằng hữu tiết lộ, bạn hắn ngủ với cấp trên các cậu. Sau đó tôi liền để cha tôi đi hỏi một chút, " Đàm Ngôn Kha nói "Hỏi Ngô phó tổng của các cậu, ổng nói là như vậy, tôi liền tưởng thật."

Viên Tinh Châu trong lòng hơi hơi trầm xuống.

Bên ngoài có nhân viên phục vụ gõ cửa, mọi người tạm thời ngừng lại đề tài, chỉ thấy bốn mỹ nữ sườn xám đẩy một toa ăn tiến vào, trên toa ăn trang bị đầy đủ hoa hồng đỏ, chính giữa vây quanh một cái bánh ngọt ba tầng.

Mọi người: "..."

Đàm Ngôn Kha囧, vội vã để người đẩy toa ăn ra ngoài, cũng hủy bỏ những chương trình giúp vui còn lại khác.

Viên Tinh Châu lấp lánh hữu thần mà nhìn hoa hồng trên xe, không nhịn được than thở, gần đây là thế nào, số đào hoa đột nhiên tràn lan?

"Nguyên lai bạn hắn tiết lộ, chính là Ngô phó tổng..." Đàm Ngôn Kha còn đang phá án, ảo não nói, "Sớm biết tôi để tôi cha hỏi người khác một chút."

"Cũng có thể không phải cùng một người." Diệp Hoài nói "Nói không chắc là bạn hắn nghiệp vụ rộng khắp."

Đàm Ngôn Kha: "..."

"Cậu xem hai tôi giống như giả sao?" Diệp Hoài tiếp tục bắt nạt người thành thật, ôm cổ Viên Tinh Châu, nhìn về phía Đàm Ngôn Kha.

Đàm Ngôn Kha quan sát chốc lát, đành phải lắc lắc đầu.

"Không giống."

"Biết là tốt rồi." Diệp Hoài nói "Sau này cách lão bà tôi xa một chút."

Viên Tinh Châu: "!!!"

"Được, được, là tôi sai lầm." Đàm Ngôn Kha gật đầu liên tục, đầy mặt hổ thẹn, "Chúc các cậu hạnh phúc."

Ba người giải trừ "hiểu lầm", một bữa cơm ăn cực kỳ hài hòa.

Đàm Ngôn Kha đổi một bàn đồ ăn, cũng kêu hai bình rượu, bồi tội Diệp Hoài. Diệp Hoài phải lái xe, gã liền tự mình uống, nhưng mà mỗi lần uống một ngụm cũng không nhịn được nhìn hai người đối diện, thần sắc vừa ước ao vừa oan ức.

Viên Tinh Châu vẫn là lần đầu tiên gặp phải cao phú soái đơn thuần như vậy, trong lòng tràn ngập hổ thẹn, đành phải kiên trì làm bộ không nhìn thấy.

May là có Diệp Hoài tại đây, Đàm Ngôn Kha nhìn hắn thì sẽ theo bản năng mà thu liễm,

"Tôi cho là tình yêu của tôi sắp tới..." Uống đến cuối cùng, Đàm Ngôn Kha rốt cục không che giấu nổi, bụm mặt khổ sở nói "Tôi đặc biệt đến xem phỏng vấn của Châu Châu, cậu ấy nói thời gian yêu đương có pháo hoa, tôi liền mua thật nhiều hòm, đều đặt ở trong xe."

Viên Tinh Châu: "..."

Viên Tinh Châu không nghĩ tới Đàm Ngôn Kha còn có thể đi tìm xem phỏng vấn của mình, hơn nữa khi đó biết rõ đề tài CP của cậu là thêu dệt, Đàm Ngôn Kha lại không cảm thấy chán ghét, trái lại từ giữa rút ra loại thông tin " bày tỏ phải có pháo hoa " này...

Tuy rằng không muốn thừa nhận, mà trong lòng Viên Tinh Châu xác thực bị xúc động một chút.

Không giống với ngày đó Chu Nguyệt Minh biểu lộ, ngày đó Viên Tinh Châu thụ sủng nhược kinh, cảm thấy chính mình như là đã từng bỏ lỡ một tấm vé xổ số 50 triệu. Nhưng mà giả như đảo ngược thời gian, 50 triệu tự mình chạy đến miệng bọn họ, cậu cũng sẽ không có can đảm đi nhận.

Mà ngày hôm nay Đàm Ngôn Kha, cho cậu lại là một loại cảm động chân thật. Làm cho cậu không nhịn được nghĩ, giả như không có hợp đồng cùng Diệp Hoài ở phía trước, vậy Đàm Ngôn Kha có lẽ sẽ là một lựa chọn rất dễ dàng.

Cũng không biết yêu đương ngọt ngào là dạng gì...

Viên Tinh Châu ngẩng đầu, nghiêm túc liếc mắt nhìn đối phương.

Nhưng mà Đàm Ngôn Kha đã đắm chìm trong bi thương.

"... Tôi còn tìm bằng hữu hỏi một chỗ tốt, đến lúc đó thả xong pháo hoa, chúng ta ngồi đây xem sao trời, tại dưới bầu trời sao hôn môi..."

"Cậu uống nhiều rồi." Diệp Hoài khẽ cau mày, đột nhiên ngắt lời nói, "Cậu bảo bằng hữu tới đón?"

Đàm Ngôn Kha khổ sở gật gật đầu, cũng không biết nghe hiểu hay là theo bản năng phản ứng.

"Vậy chúng tôi đi trước." Diệp Hoài không khách khí đứng lên, lấy lên ví tiền, điện thoại của mình, cánh tay khác nắm lấy tay Viên Tinh Châu, cũng không quay đầu lại đến bãi đậu xe.

Mãi đến tận hai người trở lại trên xe, Viên Tinh Châu mới chậm rãi hoàn hồn.

"Hắn như vậy không nghiêm trọng sao?" Viên Tinh Châu nhớ tới hai bình rượu trên bàn kia, có chút lo lắng, "Chúng ta liền rời khỏi như thế sẽ không xảy ra chuyện chứ?"

"Có thể xảy ra chuyện gì?" Diệp Hoài tức giận nói, "Giám đốc nhà hàng cũng không phải không quản."

Viên Tinh Châu "Ồ" một tiếng, ngẫm lại cũng đúng, hơn nữa Đàm Ngôn Kha còn muốn trả tiền đây... Mới nãy Diệp Hoài kéo cậu đi ra, hai người đều không tính tiền.

"Hắn nói cái kia, thời điểm yêu đương có pháo hoa..." Diệp Hoài lại đột nhiên nói "Tôi cũng muốn hỏi cậu, cậu tại sao chọn ngày đó?"

Viên Tinh Châu ngẩn ra.

Diệp Hoài cũng xem phỏng vấn kia?!

Nha đúng rồi, thời điểm Diệp Hoài mới vừa về nước, tại trong phòng họp xem qua một đoạn...

"Tôi..." Viên Tinh Châu có chút lúng túng, đành phải giải thích, "Tôi sẽ thuận miệng bịa chuyện."

Diệp Hoài "Ồ" một tiếng: "Tôi còn tưởng rằng cậu khi đó đã yêu thích tôi chứ."

Viên Tinh Châu: "..."

"Bất quá lần kia tôi là rất cảm động." Diệp Hoài lại nói tiếp, "Ngày đó thời điểm thương diễn muốn chết, trong lòng đặc biệt phiền, lại có người nói với tôi bò vàng (*) bán thông tin khách sạn của tôi đi."

(*) bò vàng: ý chỉ những kẻ đầu cơ, lựa cơ hội làm việc xấu kiếm lời

Viên Tinh Châu cho là hắn hẳn là đã sớm không nhớ rõ, không nghĩ tới Diệp Hoài đối với lần này cư nhiên còn có ấn tượng.

"... Sau đó cậu liền gõ cửa, " Diệp Hoài nói "Ngày đó cũng chưa cám ơn tử tế cậu, cậu làm sao đến tìm tôi?"

Viên Tinh Châu như thực chất nói: "Tôi ngày đó hơi buồn bực, liền đi Thượng Hải... Không nghĩ tới ở cùng một khách sạn với cậu."

Diệp Hoài ý vị thâm trường "Ồ" một tiếng, "Không phải đặc biệt đi tìm tôi sao?"

Viên Tinh Châu có chút không tự nhiên, lúc đó ở khách sạn là cơ duyên xảo hợp, nhưng mình sở dĩ lựa chọn đi Thượng Hải, lại là bởi vì biết Diệp Hoài ở đây.

Tuy rằng khi đó bọn họ không hề quen thuộc.

Viên Tinh Châu suy nghĩ một chút, đại khái là lúc đó chính mình có chút sùng bái Diệp Hoài, lại tìm được chỗ dựa từ Diệp Hoài trên người, cho nên lúc cô đơn bất lực, sẽ theo bản năng mà dựa vào đối phương, dù cho chỉ là gần thêm một chút chút, trong lòng cũng sẽ kiên định.

"Không phải, " Viên Tinh Châu phủ nhận nói, "Chính là trùng hợp."

Hai người ở trong xe liền ngồi một lát. Diệp Hoài nhìn ngoài xe, lại nhìn một chút Viên Tinh Châu, sau đó dựa vào chỗ ngồi tài xế, giống như không xương cốt mà ngã sang đây.

Viên Tinh Châu: "..."

Tư thế này không khó chịu sao, Diệp Hoài đây là đang làm gì...

"Không trở về nhà sao?" Viên Tinh Châu mờ mịt nói, "Chúng ta tại sao phải ngồi ở trong xe?"

"Về." Diệp Hoài thở dài, sau đó nhắm hai mắt chỉ chỉ chính mình, "Nhưng tôi hết pin rồi."

Viên Tinh Châu: "??"

"Cần phải hôn hôn mới có ngồi dậy." Diệp Hoài đúng lý hợp tình nói, "Chính là loại kia thả xong pháo hoa, xem xong sao trời, tại dưới bầu trời sao rất lãng mạn... hôn hôn đó."

Viên Tinh Châu: "..."

"Tôi lại không đáp ứng!" Viên Tinh Châu buồn phiền nói, "Loại này cũng không cần ấn trên đầu tôi chứ?"

"Vậy được." Diệp Hoài lại nói, "Vậy tôi liền muốn đêm giáng sinh, trước cửa sổ khách sạn hôn nhẹ."

Viên Tinh Châu: "..."

Trong xe quá mức yên tĩnh, chỉ có bầu không khí phía trước đèn sáng rỡ ánh sáng nhạt, phác hoạ ra đường nét Diệp Hoài suất khí.

Viên Tinh Châu quả thực muốn kêu rên một tiếng không nên được voi đòi tiên, nhưng là Diệp Hoài vẻ mặt chơi xấu mà nghiêng người dựa vào, cậu không hiểu như thế nào liền đổi chủ ý.

"Cậu đừng tưởng rằng tôi không dám!" Viên Tinh Châu tàn bạo mà nghiêng mặt sang bên, uy hiếp nói, " Nếu không lái xe tôi thật sự... Thật sự hôn cậu rồi!"

Diệp Hoài vẫn là nhắm hai mắt, chỉ là hơi nhếch khóe môi lên ngẩng đầu.

Viên Tinh Châu mấp máy môi, quyết tâm liều mạng, quả thực thân thể thăm dò qua. Nhưng mà trong lòng vẫn là căng thẳng, cậu cảm thấy tim mình sắp đập quá nhanh... Hơn nữa hôn môi hay là không thì... hôn mặt? Hôn trán?

Viên Tinh Châu vừa lo lắng cho mình bị mắc bệnh tim, vừa không thèm đến xỉa tư thế, cúi đầu hai bên tìm chỗ. Cuối cùng nửa do do dự dự, hồi lâu mới đỏ mặt, tại trên khóe môi Diệp Hoài nhẹ nhàng hôn một cái.