Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 117: Hòa ly*




*Hòa ly: giống kiểu ly hôn bây giờ, hai bên tình nguyện, hòa ly xong không ảnh hưởng đến ai, có thể đi lấy người khác, bên con gái cũng không chịu nhiều ảnh hưởng. Khác với hưu thê/bỏ vợ, bên con gái có tội sẽ bị bỏ, bị xã hội khinh bỉ. [Xì, khinh bỉ cái khinh bỉ ấy]

Bởi Tư Hàm Hương hét lên quá đột ngột, Tư Lưu Phong chỉ sững sờ chứ không lập tức phản ứng lại.

“Ca ca, huynh không nhớ sao, con vẹt xấu xí Tây Lương Mạt nuôi chính là con chim vừa xấu vừa quái đã gọi quạ đen công kích chúng ta!” Tư Hàm Hương nhìn Tư Lưu Phong nóng vội kêu lên, chịu đựng cơn choáng váng do mất máu quá nhiều, dùng hết sức chỉ vào Tiểu Bạch trên không trung.

Tiểu Bạch rốt cục nổi giận, ngửa cổ kêu lên: “Cạc cạc… Cạc!”

Ngươi mới là con chim xấu, cả nhà ngươi đều là con chim xấu!

Ông đây là hậu duệ của phượng hoàng và diều hâu, là thần điểu, thần điểu biết không!

Ngay sau tiếng kêu chói tai của Tiểu Bạch, bỗng sâu trong rừng rậm liên tiếp vang lên tiếng chim hót hoặc réo rắt hoặc sắc nhọn đủ loại, không dứt như hô hào hưởng ứng, rồi trong rừng bỗng “ào” ra một đám quạ đen, không báo trước ùa về phía Tư Hàm Hương mãnh liệt cắn mổ nàng.

Tư Hàm Hương sợ hãi trợn trừng mắt hét lên, liều mạng xua tay muốn đuổi đám quạ đen này đi.

Vừa sợ vừa đau, dù Tư Hàm Hương tập võ thân thể tốt hơn tiểu thư khuê các tay không thể nâng vai không thể vác nhiều, thì cũng không chịu nổi dày vò thế này, hai mắt trợn ngược liền ngất đi.

Giờ Tiểu Bạch mới đắc ý hét “kẹt” hai tiếng, đám quạ đen vỗ cánh bay đi.

Ánh mắt Tư Lưu Phong chỉ lạnh nhạt liếc qua Tư Hàm Hương bị cào mặt bê bết máu nằm trên mặt đất, rồi yên lặng dừng trên mặt Tây Lương Mạt, phức tạp lại cổ quái nhìn nàng chằm chằm hồi lâu: “Thì ra…”

Hắn châm chước dùng từ, nhân tiện sắp xếp lại thông tin đánh sâu vào nhận thức rồi mới tiếp tục nói: “Thì ra là ngươi!”

“Đúng vậy, người trên thuyền ngày ấy là ta.” Ngay khoảnh khắc Tây Lương Mạt quyết định báo thù cho Tư Hàm Ngọc, nàng không tính che giấu nữa nên thẳng thắn thừa nhận.

Tư Lưu Phong không ngờ nàng thừa nhận sảng khoái như thế, giờ phút này hắn thậm chí không biết mình nên có phản ứng gì.

Nhưng chỉ một lát sau hắn liếc nhìn nàng, giọng nói nghe không ra vui giận: “Vì sao? Người phía sau ngươi là ai? Lẽ nào là Quốc Công gia?”

Tây Lương Mạt lạnh nhạt nói: “Người phía sau ta là ai không quan trọng, tiểu Vương gia cũng không cần biết, ngài chỉ cần biết Tư Hàm Hương ta không thể không giết, tránh ra!”

“Lẽ nào phía sau ngươi còn những người khác sai ngươi làm vậy? Vì sao? Mục đích của các ngươi là gì!?” Ánh mắt Tư Lưu Phong dần sắc bén, giọng điệu cũng khí thế bức người, bàn tay cầm cung tên của Tây Lương Mạt không có ý rời đi.

Tây Lương Mạt cười khẩy một cái, nhìn hắn: “Tiểu Vương gia, xem ra chúng ta không tư duy cùng một đường rồi, “đạo bất đồng bất tương vi mưu**” chẳng sai, cũng không ngờ ngươi có thể vì một muội muội thứ xuất mà bỏ mặc muội muội chính xuất khác thấy chết không cứu, chẳng biết ai mới là người bên gối của ngươi đây.”

** Đạo bất đồng bất tương vi mưu: không cùng chí hướng, quan điểm thì không thể thương lượng, hợp tác.

Tư Lưu Phong nén giận nói: “Ngươi lừa ta mà lẽ nào không có một chút áy náy?”

Tây Lương Mạt nhìn hắn rồi bỗng nụ cười: “Vốn cũng có, nhưng khi ta phát hiện tiểu Vương gia ngươi cũng không đơn giản thì dễ chịu hơn nhiều, đúng không?”

Tư Lưu Phong ngẩn ra, hắn chưa từng thấy Tây Lương Mạt thế này, chua ngoa, giả dối, lạnh lùng, tàn nhẫn như vậy, hắn nhăn mày nhìn nàng như chưa từng gặp nữ tử trước mặt.

“Rốt cuộc ngươi là ai?” Tư Lưu Phong nghiêm trọng nhìn Tây Lương Mạt.

Tây Lương Mạt cười như có như không nhìn hắn: “Tiểu Vương gia ngươi đang nói chuyện cười à, lẽ nào còn có người dám giả mạo Trinh Mẫn Quận Chúa?”

Khi đang nói, nàng bỗng run cánh tay, nội lực hoá thành hàn khí tập trung vào cung trên tay, Tư Lưu Phong không đề phòng nhất thời cảm thấy cung tên như hàn băng ngàn năm, hắn buông tay theo bản năng.

Ngón tay Tây Lương Mạt lập tức kéo, kéo căng dây cung, mũi tên đuôi trắng sắc bén mang theo sát ý phóng về phía Tư Hàm Hương nằm trên mặt đất.

Tư Lưu Phong kinh hãi, hắn không ngờ Tây Lương Mạt nói ra tay là ra tay, còn nhất định muốn giết Tư Hàm Hương trước mặt mình. Hắn không kịp ngăn cản động tác của Tây Lương Mạt, chỉ có thể nhanh tay vung roi tạo thành một đường cong xinh đẹp giữa không trung, nháy mắt cuốn về phía Tư Hàm Hương.

Tất cả xảy ra chỉ trong nháy mắt, hắn đã kéo Tư Hàm Hương rời khỏi vị trí, nhưng mũi tên vẫn đến, chỉ nghe “phập” một tiếng, đi cùng nó là tiếng kêu đau đớn của Tư Hàm Hương còn đang hôn mê, mũi tên kia đã cắm vào ngực phải của Tư Hàm Hương.

Nhưng bởi độ chính xác đã thay đổi, hơn nữa kình khí từ đầu roi của Tư Lưu Phong khiến mũi tên trật hướng, chỉ hơi cắm vào ngực phải của Tư Hàm Hương.

Trong mắt Tây Lương Mạt lóe lên tia sáng lạnh, nàng liếc Tư Lưu Phong: “Tư Lưu Phong, ngươi ngăn ra được một lần chẳng lẽ còn ngăn ta được lần thứ hai, thứ ba sao.”

Nàng hơi ngừng, khoé môi nhếch lên nụ cười trào phúng: “Ngươi muốn nữ nhân gì mà không có, Tư Hàm Hương cũng không tính là vưu vật, có đáng để ngươi che chở vậy không? Hay ngươi thích cảm giác được muội muội cùng dòng máu ái mộ?”

Nàng không tin Tư Lưu Phong không nhận ra tình cảm của Tư Hàm Hương đối với hắn.

Tư Lưu Phong liền giận dữ, mắt lạnh liếc Tây Lương Mạt: “Tây Lương Mạt, ngươi nói bậy bạ gì đó? Hơn nữa ngươi đừng quên ngươi vẫn là nữ nhân của ta, thê tử của ta, là Thiếu Vương phi Đức Vương phủ, xuất giá tòng phu, lẽ nào ngươi muốn trái lời phu quân của ngươi? Nếu ngươi còn làm càn như thế đừng trách ta một tờ hưu thư bỏ ngươi!”

Tây Lương Mạt nhìn hắn, đáy mắt thoáng qua một chút suy ngẫm, nàng chậm rãi cười giễu cợt: “Tốt thôi, nếu tiểu Vương gia đã nghĩ kỹ rồi thì sau này chúng ta đường ai nấy đi, ta nghĩ Đức Vương phi nhất định sẽ thích tin tức này.”

Thế nào? Dùng hưu thê dọa nàng phải không? Có lẽ hầu hết phụ nữ trên thế gian này sợ hưu thư và đồn đại, nhưng thật không khéo nàng lại không phải một trong số đó.

Nàng hơi dừng rồi nói rõ từng chữ một: “Có điều không phải hưu thê, mà là… hòa ly!”

Tư Lưu Phong thật không ngờ Tây Lương Mạt lại không thèm để ý đến sự uy hiếp của mình, thậm chí còn sảng khoái đồng ý, nhất thời nét mặt không nhịn được sa sầm xuống: “Ngươi có ý gì? Tây Lương Mạt, ngươi đã gả vào Đức Vương phủ ta, từ nay về sau sống là người của Đức Vương phủ, chết làm ma của Đức Vương phủ, nếu bản vương không mở miệng ngươi làm gì được?”

Tây Lương Mạt nhíu mày cười lạnh: “Thật không? Đức tiểu Vương gia, ngươi còn muốn nhận thê tử là ta, không sợ ta sẽ xuống tay với Tư Hàm Hương bất cứ lúc nào sao? Hơn nữa, ngươi thật sự muốn giữ ta lại, không sợ bản Quận Chúa không cẩn thận nói lỡ chuyện Đức tiểu Vương gia là giáo chủ Thiên Lý giáo ra à? Không biết Ngự Sử và bệ hạ biết tin tức này sẽ nhìn tiểu Vương gia thế nào, nhìn Đức Vương phủ thế nào? Nếu chụp cho ngài tội danh mưu nghịch thì không tốt lắm đâu.”

Tư Lưu Phong chấn động, ánh mắt sắc bén như kiếm đầy sát khí bắn về phía Tây Lương Mạt: “Tây Lương Mạt, ngươi chớ nói bậy!”

Tây Lương Mạt chậm rãi vuốt ve trường cung trong tay: “Là bản Quận Chúa nói bậy hay là tiểu Vương gia hồ đồ đây? Không phải tiểu Vương gia sợ ta tiết lộ bí mật của ngươi nên mới muốn khống chế ta trong tay à? Một khi đã vậy, bản Quận Chúa thật lòng khuyên ngươi một câu, chúng ta vui vẻ hợp vui vẻ tan, dù sao cũng vợ chồng một hồi. Đương nhiên, nếu tiểu Vương gia nghĩ có thể giết ta ở đây mà thần không biết quỷ không hay thì lại là một chuyện khác.”

Nàng rõ ràng đã trông thấy sát khí trong đáy mắt Tư Lưu Phong.

Tư Lưu Phong nhìn nàng, vẻ mặt bất định, một lát sau bỗng mềm giọng: “Mạt Nhi, nàng cũng nói chúng ta vợ chồng một hồi, nếu đã vậy, vì sao chúng ta không thể tương kính như tân giống trước kia? Lẽ nào bản Vương đối với nàng không tốt sao? Chỉ cần nàng bằng lòng trở về, bản Vương vĩnh viễn không truy cứu chuyện trước kia. Nếu nàng vì không thích Tĩnh Vũ, bản Vương sẽ để nàng ta về làm nha hoàn là được, nàng cũng biết tấm lòng của bản Vương đối với nàng.”

Tây Lương Mạt nhìn hắn chậm rãi nói: “Cũng không phải không tốt, bề ngoài tiểu Vương gia coi như tạm được, Mạt Nhi từng tính cứ thế tiếp tục, chấp nhận cả đời, dù sao nữ tử cũng phải lập gia đình. Mạt Nhi cũng không mong tiểu Vương gia cho ta cái gì, ngươi tự đi ôm mỹ nhân kiều thiếp của ngươi, ta làm Vương phi kiêu ngạo của ta, làm một đôi vợ chồng đồng sàng dị mộng cũng thôi. Chỉ tiếc nước Đức Vương phủ sâu quá, chỉ cần không cẩn thận rơi xuống là mất xác, Mạt Nhi sợ chết lắm đấy.”

Nàng nhìn ngu lắm à? Trở mặt đến vậy rồi nàng còn lao vào, ai biết khi nào thì Đức tiểu Vương phi này sẽ lặng lẽ không một tiếng động mà “không còn”, huống hồ nàng hơi chán cuộc sống ở Đức Vương phủ rồi.

Nếu có một ngày bọn họ vì mưu nghịch mà bị Bách Lý Thanh xét nhà chém đầu, nàng chẳng phải chịu tội vô cớ?

Lão yêu nghìn năm Bách Lý Thanh kia nhất định sẽ rất sung sướng nhìn thấy nàng cầu xin hắn, hoặc vì ăn nhờ ở đậu mà không thể không nịnh nọt lấy lòng hắn.

Cho nên từ khi trở về từ Lạc Dương, Tây Lương Mạt trên cơ bản đã quyết định nếu có cơ hội phải sớm ngày rời khỏi Đức Vương phủ mới là thượng sách. Lệnh bài gì đó có thể tra sau bằng cách khác.

Con người không sợ phạm sai lầm, chỉ sợ phạm sai lầm mà vẫn không thay đổi. Lúc trước nàng đi sai một nước, nhảy vào cái ao tù Đức Vương phủ, nay tất nhiên phải sớm thoát thân.

Tư Lưu Phong nghe nàng nói vậy, tuy nghe có vẻ giống tự giễu nhưng rõ ràng có ý không để hắn trong lòng, chẳng qua là lựa chọn bất đắc dĩ thôi.

Một cảm giác tức giận và không thoải mái khó hiểu khiến Tư Lưu Phong mất kiểm soát, sắc mặt càng sa sầm xuống. Nghĩ tới Tư Lưu Phong hắn xuất thân cao quý, là đệ nhất giai công tử kinh thành, bao nhiêu danh viện thục nữ mong được hắn liếc mắt một cái; lúc trước hắn chọn lâu như vậy mới chọn trúng nàng, vốn tưởng rằng Tây Lương Mạt không mừng rỡ như điên thì cũng phải một lòng ngưỡng mộ hắn.

Hắn nhớ rõ ràng ngày ấy trong tửu lâu, hắn đã thấy sự ái mộ trong mắt nàng, không phải sao?

Giọng nói của Tư Lưu Phong vừa chậm vừa lạnh: “Mạt Nhi, lúc trước vì ngươi có mỹ danh dịu dàng hiền đức, lại nghĩ hai ta trong lòng có nhau, nên bản vương thậm chí mạo hiểm bị chỉ trích thay lòng đổi dạ, từ chối hôn sự với tiểu thư Tây Lương Đan để một lòng xin cưới ngươi, không ngờ tất cả chỉ là bản vương tự mình đa tình sao?”

Tây Lương Mạt thản nhiên nói: “Tiểu Vương gia, ngươi thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu vậy? Thừa nhận lúc trước chúng ta chỉ theo nhu cầu khó vậy sao? Nếu ngươi thật sự muốn lấy Tứ muội muội đã hỏng thanh danh lại hủy dung mạo kia của ta thì sao có thể vì một lần vô tình gặp mặt tại tửu lâu mà đổi ý? Hơn nữa Mạt Nhi đây tuy không hiền lương dịu dàng như ngươi tưởng nhưng cũng chưa từng làm hỏng thanh danh Đức Vương phủ ngươi.”

Nàng lại nói: “Mạt Nhi thậm chí tùy tiểu Vương gia ngươi lấy người ngươi thích, để nàng ta sinh con nối dòng, tự thấy không có lỗi gì với Đức Vương phủ các ngươi. Ta không lấy của Đức Vương phủ ngươi một lượng bạc nào thì cũng không thích người ta nợ ta, mặc kệ tiểu Vương gia muốn làm cái gì, Mạt Nhi cũng không thể dùng tính mạng người thân để giúp ngươi một tay, giống một thanh bảo đao chỉ để trong mật thất để ngắm mà không thể dùng. Không bằng tiểu Vương gia nhìn xa một chút, chọn mỹ nhân quyền quý khác, có lẽ sẽ có tác dụng với tiểu Vương gia, không phải sao?”

Tư Lưu Phong nhìn Tây Lương Mạt, ánh mắt âm trầm, hắn bỗng cười lạnh ra tiếng: “Xem ra bản vương thật sự không hiểu người bên gối, tiểu Vương phi của bản vương nhanh mồm nhanh miệng vậy mà không biết.”

Tây Lương Mạt nhìn Tư Lưu Phong đưa tay về phía thanh kiếm trên người: “Tiểu Vương gia muốn ra tay đấy à?”

Tư Lưu Phong thản nhiên nói: “Bản vương sẽ không giết Vương phi của mình, nhưng bản vương cũng không cho phép nữ nhân của bản vương khiêu khích quyền uy của bản vương, có lẽ sẽ để Vương phi ngươi ngoan ngoãn theo bản vương hồi phủ tĩnh dưỡng một thời gian hẳn là còn chút tác dụng.”

Dứt lời, hắn vung tay lên, vài tên thị vệ thân hình cường tráng không biết từ đâu nhảy ra, lập tức rút đao kiếm vây Tây Lương Mạt ở giữa.

Tư Lưu Phong quyết định bắt Tây Lương Mạt mang đi trước, chỉ cần có người trong tay những chuyện khác đều dễ giải quyết.

Tây Lương Mạt nhìn mấy tên thị vệ xung quanh, huyệt thái dương của bọn họ đều nổi gân xanh, thân mình khỏe mạnh, vừa nhìn đã biết cao thủ nội lực, ước chừng là tử sĩ của Tư Lưu Phong. Nàng đương nhiên hiểu ra ý đồ của Tư Lưu Phong, cười như có như không nói: “Cũng đúng. Nhắc mới nhớ, còn chưa lĩnh giáo võ công của tiểu Vương gia đâu, nếu tiểu Vương gia muốn động thủ, bản Quận Chúa đương nhiên tiếp.”

Nói rồi nàng bỗng nâng cung tên hướng về phía Tư Lưu Phong, mũi tên nhọn mang theo cương khí sắc bén đâm thẳng tới ngực Tư Lưu Phong.

Tư Lưu Phong lập tức khoát kiếm, thân mình xoay chuyển tránh thoát mũi tên nhọn.

Ngay khi đó Tây Lương Mạt lại rút ra ba mũi tên dài nữa cài lên cung, nhắm vào hắn, dường như không hề nhìn thấy tử sĩ giơ đao bổ về phía mình.

Trong lòng Tư Lưu Phong bỗng căng thẳng khó hiểu, lớn tiếng cười lạnh: “Chỉ bằng lực tay của ngươi mà cũng kéo căng được dây cung bắn ba tên à, chẳng bằng đấu với tử sĩ của bản vương trước đi!”

Cho dù nữ tử võ nghệ cao cường, nội lực dư thừa mà không được huấn luyện đặc biệt cũng không thể kéo trường cung bắn nhiều tên đến thế.

Tây Lương Mạt lập tức thả mũi tên nhọn ra ngoài: “Thì sao?”

Tư Lưu Phong thấy quả nhiên ba mũi tên bay một nửa đã mất chính xác, đang định cười Tây Lương Mạt thì thấy thân mình nàng bỗng cong lên, lấy một độ cong không thể tưởng tượng nổi tránh thoát trường đao của tử sĩ từ phía sau, tay nàng như quỷ mị ngay sau đó đặt trên cổ tay tử sĩ.

Tử sĩ kia thậm chí còn không hiểu vì sao lại thế này, chỉ cảm thấy cổ tay tê cứng, sau đó trường đao tức khắc rời tay.

Tây Lương Mạt bắt lấy trường đao, không chút khách khí khom người đánh về phía hạ thân của tử sĩ.

Nếu tử sĩ kia không có kinh nghiệm thực chiến nhiều hơn Tây Lương Mạt, lập tức bỏ qua cân bằng cơ thể ngã thẳng về sau mới tránh khỏi vận mệnh bị một đao chém thành “thái giám”, nhưng dù vậy bụng hắn vẫn bị Tây Lương Mạt chém rách một vết lớn, máu cùng ruột chảy ra ồ ồ.

Tử sĩ sắc mặt trắng bệch ngã ngồi dưới đất, gào thét không ngừng, tạm thời mất sức chiến đấu.

Tư Lưu Phong trong lúc giao thủ vừa rồi đã biết Tây Lương Mạt mạnh, lại không ngờ Tây Lương Mạt lại mạnh đến thế. Nàng không sợ máu, cũng không sợ trên tay có mạng người, hắn âm trầm nhìn Tây Lương Mạt: “Ngươi quả là tàn nhẫn.”

Tây Lương Mạt một đao ngăn lại một tử sĩ đang đánh úp lại, cười nói: “Như nhau, như nhau thôi.”

Đây gọi là “nhất lực phá thập hội”***, lúc trước Bách Lý Thanh từng chuyên môn nhằm vào nhược điểm nàng là nữ nên không thể cậy mạnh chống lại nam tử, đặc biệt huấn luyện nàng võ công mềm, ác, độc. Cố gắng trong thời gian ngắn nhất một kích giết đối phương, hoặc khiến đối phương mất năng lực phản kháng.

*** Nhất lực phá thập hội: kiểu như dùng một phần lực để phá lực mạnh gấp nhiều lần

Nay xem ra quả nhiên rất thành công, sư phụ đại nhân của nàng hẳn cũng vui vì nàng giết người không nương tay.

Ánh mắt Tư Lưu Phong phát lạnh, trực tiếp rút kiếm của mình phi thân về phía Tây Lương Mạt, lúc này không phải lúc so dũng khí sính anh hùng, thân phận Tây Lương Mạt đặc biệt lại biết quá nhiều, còn hắn thậm chí không biết sau lưng nàng là ai, có mục đích gì. Cho nên hắn phải nhanh chóng bắt được nàng, không thể để người khác có cơ hội nhìn thấy nàng.

Hơn nữa, hắn thật sự không thích nữ nhân của mình ngỗ nghịch mình thế này!

Nàng đừng mơ rời khỏi hắn!

Tây Lương Mạt nhận ra mục đích của hắn, cũng chính vì thế nàng mới nhiều lời với hắn như vừa rồi, để kéo dài thời gian. Còn lúc này nàng lấy cái còi ra, chuẩn bị lệnh cho Tiểu Bạch tới trợ chiến.

Ngay lúc song phương chuẩn bị dồn lực đọ sức thì trong rừng bỗng vang lên tiếng động, sau đó một thị vệ mặc đồ Ngự Lâm Quân xông ra, hắn vừa thấy Tây Lương Mạt liền mừng rỡ, quay đầu dùng nội lực hô với trong rừng: “Tìm thấy rồi, tìm thấy Trinh Mẫn Quận Chúa rồi, nàng ở đây, tức tốc báo cho Thái Tử gia!”

Lời vừa ra, nhất thời những người khác trong rừng liên tiếp truyền đi, không ngừng có Ngự Lâm Quân từ trong rừng nhảy ra.

“Tìm được Quận Chúa rồi!”

“Bẩm báo Thái Tử gia!”

Chỉ chốc lát, tiếng một lượng đông người ngựa đi đường vang lên.

Mặt mày Tư Lưu Phong hiện lên một tia hoài nghi nhưng phản ứng cực nhanh ra hiệu bằng mắt với nhóm tử sĩ của mình, hai tử sĩ không bị thương nâng tử sĩ đang hấp hối lên, thừa dịp hỗn loạn che giấu dấu vết biết mất trong rừng cây bên cạnh.

Chỉ một lát sau, nhóm người kia đã tới trước mặt hai người, người cầm đầu cưỡi một con ngựa truy phong đạp vân trắng như tuyết, mặc một bộ hồ phục ống tay hẹp màu đen đặc chế từ gấm Tứ Xuyên thêu rồng vàng bốn vuốt, dáng người cao lớn, chính là Thái Tử Tư Thừa Kiền.

“Ngươi không có chuyện gì, thật tốt quá!” Tư Thừa Kiền thấy nàng yên bình đứng đó, bất giác thả lỏng khóe môi mím chặt. Hắn nhìn nàng vẫn lưng đeo trường cung, tay cầm trường đao, vẻ mặt lạnh lùng, tư thế oai hùng, trong lòng bỗng rung động, đang định nói gì thì nhạy cảm phát hiện bầu không khí có hơi thở bất thường.

Tư Thừa Kiền nhìn lại mới phát hiện Tư Lưu Phong cũng đứng đó, một tay trường kiếm một tay nhuyễn tiên, mà Tây Lương Mạt giơ cao trường đao, toàn thân căng cứng, bày ra tư thế đề phòng — đề phòng Tư Lưu Phong.

Hắn không khỏi hồ nghi nhìn hai người: “Trinh Mẫn, ngươi và Phong đệ đệ làm gì vậy?”

Tư Lưu Phong lập tức há mồm muốn nói: “Không có gì…”

Nhưng Tây Lương Mạt ngắt lời hắn: “Đúng là không có gì, chỉ là Trinh Mẫn và tiểu Vương gia đang chuẩn bị hòa ly, tiểu Vương gia khó chịu trong lòng nên động tay.”

Tư Lưu Phong tức giận nhưng cố giữ bình tĩnh, cười nhẹ nói: “Thái Tử gia, ngươi đừng nghe Mạt Nhi nói bậy, vừa rồi chúng ta chỉ nhìn thấy có gấu qua đây nên mới rút kiếm thôi.”

Dứt lời, hắn thậm chí tiến lên ý đồ giữ chặt tay Tây Lương Mạt, nhỏ giọng nói như oán thầm: “Mạt Nhi, ở trước mặt Thái Tử gia còn không biết kiềm chế tính tình không biết nặng nhẹ này, mấy ngày trước Quốc Công gia còn cùng vi phu thương thảo đại sự trong triều, chẳng lẽ nàng muốn để người khác nghĩ vợ chồng chúng ta bất hòa, hai phủ bất hòa sao? Cẩn thận khiến những người không biết chuyện tổn hại thanh danh của nàng.”

Tây Lương Mạt sao có thể không nghe ra uy hiếp trong những lời này? Định dùng phủ Tĩnh Quốc Công và danh dự của nàng để uy hiếp nàng sao? Ám chỉ nàng tốt nhất đừng nói lung tung nếu không sẽ thế này thế nọ sao?

Có lẽ chiêu này có tác dụng với nữ tử khác nhưng không bao gồm Tây Lương Mạt nàng. Chỉ cần phủ Tĩnh Quốc Công không bị Hoàng Đế hỏi tội, vẫn còn cái xác không ở đây, nàng hoàn toàn không quan tâm Tĩnh Quốc Công sẽ thế nào. Nàng còn dám bán kế hoạch bí mật Tĩnh Quốc Công ẩn giấu ba năm cho Tư Lễ Giám, làm gì có chuyện sẽ để ý cái này?

Ở thời điểm ánh mắt hoài nghi của Tư Thừa Kiền dừng trên người mình, Tây Lương Mạt không chút khách khí đánh một chưởng về phía ngực Tư Lưu Phong: “Tiểu Vương gia, chúng ta người thông minh không nói tiếng lóng. Hôm nay Tư Hàm Hương làm chuyện tốt, nay nhân chứng vật chứng đều ở đây, ngươi vì muốn bảo vệ thanh danh của Đức Vương phủ thậm chí không để ý đến thiếp thị mang thai và tính mạng của ta. Nhưng Mạt Nhi không phải người có thể tha thứ kẻ khác ức hiếp, một khi đã vậy chúng ta hòa ly đi, lát nữa đi gặp thánh thượng để bệ hạ quyết định thị phi đúng sai.”

Tư Lưu Phong không ngờ Tây Lương Mạt sẽ đánh lén hắn, cũng nhờ hắn phản ứng nhanh chỉ bị chưởng phong quét qua ngực, tuy rất tức ngực nhưng may không bị thương nặng. Hắn không tưởng được Tây Lương Mạt sẽ nói hết ra như thế, tức đến sắc mặt trắng bệch, hắn ôm ngực, gương mặt tuấn tú vặn vẹo: “Tây Lương Mạt!”

Bọn Ngự Lâm Quân ở đây bất ngờ được xem tiết mục vợ chồng trở mặt thành thù, đồng loạt giật mình ngẩn ra.

Tư Thừa Kiền phản ứng nhanh nhất, hắn thản nhiên nhìn Tư Lưu Phong: “Phong đệ, mời ngươi tự trọng. Trinh Mẫn dù thế nào cũng là chính nữ của Tĩnh Quốc Công, còn là Quận Chúa bệ hạ thân phong. Chuyện hôm nay quả là có nhiều điểm đáng ngờ, không bằng trình việc này lên phụ hoàng, mời phụ hoàng thánh tài.”

Dứt lời, Tư Thừa Kiền nhìn về phía Tây Lương Mạt, giọng nói vừa như mê hoặc vừa như lạnh nhạt, nhưng vẫn có thể nghe ra một tia thân thiết: “Trinh Mẫn, ngươi cùng bản cung về doanh địa trước, phụ hoàng nghe tin các ngươi bị tập kích vô cùng nống ruột, đang sai người tìm ngươi khắp nơi.”

“Hàm Ngọc đâu?” Tây Lương Mạt nhìn Tư Thừa Kiền, không tiếp lời, chỉ đột nhiên hỏi.

Nghe tên Tư Hàm Ngọc, cơ mặt Tư Lưu Phong hơi giật giật, ra chiều đau đớn.

Tư Thừa Kiền gật đầu, trầm giọng nói: “Hàm Ngọc… Ngự y đã làm theo lời ngươi dặn, ngươi có thể đi xem, Đức Vương phi đã ở đó.”

Lần này Tây Lương Mạt tuyệt đối không khách khí, lập tức gật đầu, hỏi Tư Thừa Kiền lấy một con ngựa rồi lưu loát xoay người lên ngựa, không thèm nhìn Tư Lưu Phong bên cạnh một mắt, trực tiếp thúc ngựa đi về phía đường xuống núi theo sự dẫn dắt của thị vệ Ngự Lâm Quân.

Tiểu Bạch “cạc cạc” thét chói tai hai tiếng, sải cánh bay theo Tây Lương Mạt.

Tư Thừa Kiền nhìn thoáng qua sắc mặt cứng nhắc của Tư Lưu Phong, sau đó lạnh nhạt chuyển đầu ngựa, thúc ngựa chạy vội theo Tây Lương Mạt.

Tư Lưu Phong nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, vẻ mặt dần trở nên lạnh như băng.

Thái Tử…

Rất quen thuộc với tiểu Vương phi của hắn sao? Thái Tử gia trước nay kiêu ngạo, bình tĩnh tự trọng mà cũng bất giác lộ ra vẻ quan tâm chưa từng có với bất cứ nữ nhân nào, thật là làm người ta cảm thấy khó tin.

Hay là…

Người phía sau Tây Lương Mạt chính là Thái Tử?

Vậy quan hệ giữa nàng và Thái Tử là gì?

Tư Lưu Phong càng nghĩ, vẻ mặt càng thêm âm trầm dữ tợn.

Nếu bọn họ sớm có quan hệ, sau lưng hắn làm chuyện không nên làm, hắn nhất định không bỏ qua đôi gian phu dâm phụ này!

— Ông đây là đường ranh giới không bình luận, sẽ thả Tiểu Bạch ra ngủ bộ ngực lớn của các ngươi —

“Vì sao còn chưa có tin tức của Quận Chúa?” Tuyên Văn Đế đang đi qua đi lại, lo lắng bất an trong trướng bồng của mình.

Ngay cả Tiểu Liên Tử ở bên cũng không biết phải an ủi thế nào, chỉ có thể nói: “Bệ hạ yên tâm, Quận Chúa cát nhân có thiên tướng, không có chuyện gì.”

Lời còn chưa dứt, mành trướng bồng đã bị người ta vén lên.

Tư Thừa Kiền đi đến, Tiểu Liên Tử lập tức khom mình hành lễ với hắn, Tư Thừa Kiền giơ tay ngăn, kính cẩn chắp tay nói với Tuyên Văn Đế: “Phụ hoàng, nhi thần may mắn không phụ sứ mệnh, đã dẫn Trinh Mẫn muội muội trở về.”

“Sao?” Tuyên Văn Đế vui vẻ nhìn ra phía sau hắn, vội la lên: “Người đâu? Trinh Mẫn có bị thương không?”

“Thưa bệ hạ, may mắn được long uy của bệ hạ phù hộ, Trinh Mẫn không có gì đáng lo.” Tây Lương Mạt từ phía sau Tư Thừa Kiền tránh ra, khom người muốn bái tạ Hoàng Đế.

Tuyên Văn Đế lập tức tiến lên nâng nàng dậy, từ trên xuống dưới đánh giá một lượt, rồi mới như phụ thân lo lắng cho con gái mình thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi, ngươi có biết trẫm lo lắng thế nào không?”

Tư Thừa Kiền lạ lùng nhìn Tây Lương Mạt và Tuyên Văn Đế một cái, nhưng không nói gì thêm, chỉ lặng lẳng đứng.

Tây Lương Mạt ngược lại tuyệt đối không thấy lạ với ngữ khí của Tuyên Văn Đế, mỉm cười: “Đa tạ bệ hạ quan tâm, tuy Trinh Mẫn không sao nhưng có một việc muốn nhờ.”

Tuyên Văn Đế vốn vì Tây Lương Mạt bình an trở về mà long tâm vui mừng, không ngừng cười nói: “Nói đi, đứa bé, chỉ cần ngươi nói, trẫm có thể làm nhất định sẽ làm được.”

Lúc này, ánh mắt Tư Thừa Kiền càng sâu lắng gắn chặt lên người Tây Lương Mạt.

Có thể làm nhất định sẽ làm được, trên thế gian này có mấy người có được một câu như vậy của thiên tử, cho dù là sủng phi hậu cung của hắn, người sinh con nối dõi cho hắn cũng không.

Tây Lương Mạt lưu loát nói: “Thưa bệ hạ, Trinh Mẫn muốn hòa ly với Đức tiểu Vương gia.”

Lời này vừa nói ra, ngoại trừ Tư Thừa Kiền, mọi người trong trướng đều hít vào một hơi.

Hòa ly?

Tuyên Văn Đế giật mình, sau đó nhăn mày hỏi: “Vì sao?”

Tây Lương Mạt đơn giản kể lại chuyện nàng có thể nói một lần, đương nhiên không nói chuyện Thiên Lý giáo, chỉ nói Tư Hàm Hương ghen tị cùng Tư Lưu Phong bao che khuyết điểm khiến nàng không thể chấp nhận.

Tuyên Văn Đế nghe vậy, nhìn Tây Lương Mạt một cái thật sâu: “Ngươi đã nghĩ kỹ chưa?”

Tây Lương Mạt gật đầu: “Vĩnh viễn không hối hận!”

Tuyên Văn Đế thấy vậy mỉm cười: “Được, trẫm chuẩn tấu!”

Một lời của thiên tử chính là thánh chỉ, không thể sửa đổi.

Từ nay về sau, Trinh Mẫn Quận Chúa chỉ là Trinh Mẫn Quận Chúa, không còn là tiểu Vương phi của Đức Vương phủ.

Có điều mọi người vẫn thở dốc vì kinh ngạc, bệ hạ sủng ái Quận Chúa quá đáng, thậm chí không sai người đi kiểm chứng lời Quận Chúa nói, cũng không trưng cầu ý kiến của Đức Vương phủ và phủ Tĩnh Quốc Công, Quận Chúa nói vậy liền hạ ý chỉ.