Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 2 - Chương 15: Yêu biệt ly




Võ công của Bách Lý Thanh thâm sâu khó lường, nhưng hắn hoàn toàn không ngờ tới ngay tại thời điểm này Tây Lương Mạt sẽ ra tay.

Còn Tây Lương Mạt tuy là con gái nhưng lực đạo trước nay không phải tầm thường, một quyền đánh ra khiến Bách Lý Thanh rên lên đau đớn, trực tiếp ngã xuống người nàng.

Tây Lương Mạt tự nhiên có chuẩn bị sẵn, hai tay xuyên qua nách hắn đỡ lấy hắn.

Bách Lý Thanh nằm trên vai nàng, một tay ôm bụng một tay ôm chặt eo nhỏ của nàng, tái mặt nói: “Nha đầu thối nhà ngươi, phương thức lo lắng của ngươi có phần đặc biệt quá rồi đấy.”

Tây Lương Mạt ôm lấy hắn, không âm không dương hừ khẽ: “Phu quân làm lại chuyện gì không nghĩ tới thiếp thân, khiến thiến thân lo lắng hao tổn tinh thần, chỉ sợ phu quân bị người ta sàm sỡ hoặc xảy ra chuyện gì khác, thể xác và tinh thần thiếp bị đè nén không có chỗ giải tỏa, đành phải dùng cách này để giải sầu.”

Đang uy hiếp hắn đấy à?

Bách Lý Thanh dựa vào vai nàng cười khàn khàn: “Không phải ngươi nói, chuyện không nên hỏi ngươi sẽ không hỏi à? Sao đột nhiên lại tính sổ thế này?”

Tây Lương Mạt cười nói: “Thiếp thân không hỏi nhưng có nói sẽ không tính sổ đâu, nếu phu quân thay lòng muốn bò lên giường người khác, hoặc để người khác bò lên giường, nhất định phải báo cho thiếp thân sớm, thiếp thân chắc chắn sẽ làm thê tử dịu dàng không kêu không hỏi, hoặc tự mình rời đi, dù sao cũng chẳng phải lần đầu tiên hòa ly.”

Bách Lý Thanh chậm rãi đứng thẳng dậy, trên gương mặt xinh đẹp vẫn còn một tia tái nhợt, hắn nhướng mày nhìn cô gái trong lòng, kỳ quái nói: “Thế nào? Vi phu đang hy sinh vì ai, bận rộn vì ai đây. Lẽ nào người không nên cảm động đến rơi nước mắt, ôm vi phu sầu não đau lòng mới đúng à?”

Tây Lương Mạt cười khẩy, nhìn hắn chốc lát rồi đột nhiên giơ tay giật lọn tóc trước ngực hắn, kéo đầu hắn xuống lần nữa, đôi mắt to long lanh nước nhìn hắn nói từng tiếng một: “Ta không còn nhỏ nữa, có khả năng tự mình xử lý, không ai có thể quyết định thay ta, nếu đối mặt với trắc trở bản thân thực sự không thể giải quyết tự nhiên sẽ tìm sự trợ giúp của ngươi, hoặc tìm cách giải quyết khác. Thế nhưng, trước tiên ngươi phải tin tưởng ta, ta không chỉ là thê tử của ngươi mà còn là đồng bọn của ngươi nữa. Thứ gọi là đồng bọn chính là những người có lợi ích nòng cốt và mục tiêu giống nhau, bất cứ chuyện gì cũng sẽ cùng nhau đối mặt, tìm kiếm lợi ích lớn nhất cho chúng ta, đây gọi là hợp tác đoàn đội.

Hôm nay, cho dù ngươi hy sinh bản thân thay ta ngăn cản sự triệu sủng của Hoàng Đế, vậy còn ngày mai, ngày kia thì sao? Chúng ta là một thể, hành vi của ngươi không chỉ đại diện cho cá nhân ngươi, mà sẽ ảnh hưởng tới “lợi ích nòng cốt” của chúng ta, ta sẽ vì ngươi mà khổ sở, vì ngươi mà đau lòng, thậm chí có lẽ sẽ mất đi lý trí, làm một vài việc không nên làm, ngươi hiểu không?”

Tây Lương Mạt không biết phải dùng ngôn ngữ của thời đại này để biểu đạt ý mình muốn biểu đạt thế nào, thế nhưng đời trước thân là một người chịu trách nhiệm quản lý đoàn đội, có vài thứ là quy tắc cơ bản trong vận hành đoàn đội.

Mỗi người một chức, hợp lực lẫn nhau, dẫn dắt lẫn nhau, lấy thừa bù thiếu, tuyệt đối không dễ dàng bao biện làm thay, mới là điều cơ bản để liên tục duy trì một đoàn đội phát triển.

Cho dù có lực tác chiến mạnh cỡ nào cùng với người chỉ huy phản ứng nhanh cỡ nào, có thể đề nghị giúp đỡ đồng bọn, có thể nêu ý kiến, nhưng không tới bất đắc dĩ thì tuyệt đối không dễ dàng quyết định thay người khác, bởi ngươi không phải người kia, không ở vị trí của người kia, không hiểu tính tình và suy nghĩ của đối phương.

Có một vài quy tắc và quy luật, nàng cảm thấy nên tuân theo cho dù đấy là giữa hai vợ chồng.

Bách Lý Thanh nhìn tiểu nha đầu trong lòng, nghe nàng nói những lý luận quái đản và có vẻ không có tình người, nhưng mấy thứ này nghe lại giống như phương thức tác chiến hiệu quả nhất trên chiến trường.

Mở miệng lợi ích, ngậm miệng đoàn đội, dùng cái này để so với giữa phu thê, tình nhân thì luôn cảm thấy rất vi phạm thế tục lẽ thường.

Thế nhưng bản thân Bách Lý Thanh đã là một người rất kinh hãi thế tục, không câu nệ cho quy củ tầm thường, hắn im lặng suy tư, không thể không thừa nhận lời nàng nói vô cùng có lý.

Nếu dùng tục ngữ mà nói thì chính là, vợ chồng là một thể, một vinh đều vinh, một tổn hại đều tổn hại.

Hắn nhướng mày cười, tiện thể cắn một cái trên đôi môi mềm mại của nàng: “Thế nào, không thiếp thân này thiếp thân kia nữa à? Nha đầu nha người rốt cuộc tìm được mấy suy nghĩ kỳ quái này ở đâu thế, ngươi cảm thấy ta sẽ sa sút đến mức đi vào vết xe đổ dùng sắc mị quân trước kia mới lấy được thứ mình muốn à?”

Mười mấy năm nếm mật nằm gai, nếu hắn còn đi vào vết xe đổ mới lấy được một đời vinh hoa, che chở một vết chu sa trong lòng mình thì chẳng bằng ngửa cổ cắt một kiếm cho xong.

Tây Lương Mạt hơi đỏ mặt, vùi mặt mình trong lòng hắn, hít một hơi: “A Cửu, ngươi thân là người đứng đầu Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ nhiều năm, nên hiểu rằng, thứ quyết định trình độ ưu tú của một đội không phải do người mạnh nhất, mà là dựa vào người yếu nhất.”

Những điều này là lý luận cơ bản nhất trong lĩnh vực quản lý ở hiện đại, chỉ không biết hắn có hiểu được hay không?

Bách Lý Thanh thoáng dừng lại, giống như có thứ gì đó bỗng trở nên rộng mở trong sáng, hắn cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt lấp lánh như biển rộng sâu không đáy: “Nha đầu nhà ngươi học được mấy thứ này từ đâu? Đừng nói với ta là lão cha già của ngươi dạy đấy, nếu hắn có bản lĩnh này thì người ngồi trên vị trí của ta đã là hắn rồi.”

Tây Lương Mạt rất muốn nói, thật ra chẳng có mấy gã đàn ông thèm khát cái vị trí của ngài đâu.

Thế nhưng nàng thông minh không nói, chỉ mỉm cười: “Đúng vậy, là thần tiên dạy ta, mặc kệ là ai dạy, chỉ cần đúng là được rồi.”

Phải nói cái gì?

Nói nàng là cô hồn chuyển thân, cướp thân thể người khác à?

Quên đi, cách nói này nghe càng không có sức thuyết phục, loại chuyện râu ria này giải thích ra phải mất nửa ngày, nàng nghĩ thôi đã thấy đau đầu rồi.

Bách Lý Thanh thấy nàng không muốn trả lời cũng không ép, chỉ nhàn nhạt nói: “Cũng đúng, chỉ là…”

Hắn bỗng tới gần nàng, xảo quyệt nheo mắt lại, âm khí tỏa ra: “Nha đầu thối, vừa rồi ngươi đã sớm nhìn ra manh mối, vì sao khi đó lại bất động như núi, hử?”

Còn lâu Tây Lương Mạt mới sợ hắn, chỉ hừ lạnh: “Nếu ta nói với ngươi mấy thứ này, chưa chắc ngươi đã nghe lọt tai được.”

Nàng đã nhận ra sự kỳ lạ của Bách Lý Thanh, nàng không nói không có nghĩa là không hiểu gì, nhất là hôm nay hắn xuất hiện trong bộ trang phục không phù hợp với khí chất kiêu ngạo diêm dúa của hắn, cộng với thái độ kỳ quái của Hoàng Đế đối với nàng, nàng đã mơ hồ đoán được việc này liên quan tới Tuyên Văn Đế, cũng có liên quan đến mình.

Nếu đã vậy, đương nhiên nàng phải đáp lễ một phen.

Cho dù bản thân đoán sai cũng không sao cả.

Người Tuyên Văn Đế quan tâm là nàng, không, phải nói là mẫu thân Lam Linh của nàng, như vậy nàng sẽ hỏa thiêu Trường Bình Điện, để Trinh Mẫn Quận Chúa vùi thân trong biển lửa, bất kể Tuyên Văn Đế muốn làm chuyện đê tiện gì cũng bắt buộc phải dừng tay.

Đương nhiên, nàng không sớm đánh tiếng với người nào đó về chuyện này chính vì để hắn trải nghiệm cảm nhận của mình.

Nàng luôn quan niệm giáo dục bằng lời nói không bằng giáo dục bằng hành động.

“Ngươi…” Bách Lý Thanh nhìn tiểu nha đầu vẻ mặt cụ non trước mặt, không khỏi dở khóc dở cười: “Ngươi không sợ chẳng may lúc đó ta đang làm chuyện gì quan trọng à?”

Tây Lương Mạt nở nụ cười dịu dàng: “Chuyện gì, bị hiếp à?”

Bách Lý Thanh: “…”

Nụ cười của Tây Lương Mạt thêm chút nghi hoặc: “Hay là… Hiếp Hoàng Đế bệ hạ?”

Bách Lý Thanh: “…!”

Tây Lương Mạt cười nhạt: “Vậy chẳng phải được rồi, mặc kệ ngươi làm cái gì, bị phá rối cũng tại ngươi gieo gió gặt bão, ta đây là đang dùng kinh nghiệm thực tế nói cho Thiên Tuế gia biết, hợp tác đoàn đội không tốt sẽ dẫn tới những hậu quả gì đấy thôi.”

Bách Lý Thanh nhìn dáng vẻ “đáng đời nhà ngươi” của Tây Lương Mạt không khỏi nghiến răng căm tức, sa sầm mặt nói: “Nha đầu nhà ngươi…”

Tây Lương Mạt thấy đại yêu nghiệt bị khích đến sắp núi lửa phun trào mới dịu dàng ôm eo hắn trấn an, tiện thể quay lại chủ đề chính: “Nói xem rốt cuộc có chuyện gì trước đi.”

Trước nay Tây Lương Mạt hiếm khi nào chủ động, Bách Lý Thanh tương đối thích nàng như thế, nên chỉ nhéo eo thon của nàng một cái rồi khoát tay lên đuổi đám ảnh vệ Mị Bộ đi theo mình tránh ra xa một chút, giờ mới kể lại tiền căn hậu quả cho Tây Lương Mạt.

Tây Lương Mạt nghe xong thấy Bách Lý Thanh vẫn mang dáng vẻ hời hợt, nhịn xuống cay đắng kỳ dị trong lòng, tiếp tục hỏi: “Vậy ngươi… theo lão già khốn kiếp kia trở về Tu Hành Điện lâu như vậy để làm những gì?”

Bách Lý Thanh đương nhiên biết nàng muốn hỏi gì, hắn nhìn về phía tòa cung điện đang cháy hừng hực, xa xăm nói: “Dù sao hắn cũng là người đánh bại tất cả đối thủ để leo lên vị trí vua một nước, cho dù mấy năm nay trầm mê trong bạch linh phấn, hao mòn gần hết hùng tâm tráng trí, thế nhưng sức mạnh ý chí không phải yếu, tối nay ta dùng dẫn niệm hương, vốn định thừa dịp hắn ý loạn thần mê, lúc thần trí thả lỏng nhất thì hỏi ra cách giải cổ độc trên người A Lạc, thế nhưng…”

Tây Lương Mạt hơi ngập ngừng, nhàn nhạt nhìn hắn một cái, nói: “Ta sẽ không xin lỗi.”

Bách Lý Thanh nhìn nàng, lắc đầu cười khẽ: “Lần này không được thì sẽ có cơ hội khác.”

Tây Lương Mạt nghe hắn nói đến bạch linh phấn bỗng nhớ tới cái gì, thuận miệng hỏi: “Bạch linh phấn có phải là thứ tinh luyện từ hoa anh túc ra không?”

Bách Lý Thanh sửng sốt nhìn về phía nàng: “Anh túc?”

Tây Lương Mạt ngẫm lại, có lẽ trong thế giới này loại hoa kia không gọi là anh túc?

Thế nhưng nhất thời nàng không biết phải miêu tả thế nào, chỉ nhớ hoa của cây thuốc phiện cực kỳ rực rỡ xinh đẹp.

Bách Lý Thanh hơi nhăn mày nói: “Làm sao ngươi biết loại hoa này, ta nhớ đó là loại bí dược mà đại tế ti người Miên bí mật dâng tặng, làm sao ngươi biết?”

Hành động giải thích của Tây Lương Mạt dừng lại, thì ra hắn biết cây anh túc?

Có điều, đấy là… bí dược mà đại tế ti người Miên đưa tới?

Nàng suy nghĩ một chút: “Nếu ta đoán không sai, ban đầu loại bí dược này chỉ dùng để giảm đau an thần phải không?”

Bách Lý Thanh gật đầu: “Đúng vậy, ban đầu chỉ dùng để giảm đau, hiệu quả rất tốt, còn định mở rộng dùng cho quân đội, nhưng dược vật quá ít quá quý nên không thực hiện được. Sau đó Huyết bà bà phát hiện dược vật kia không chỉ có thể giảm đau mà khi uống nhiều, thân thể sẽ dần dần gầy yếu, tinh thần bị vây trong uể oải hoặc phấn chấn cực độ, tính tình cũng sẽ thay đổi.”

“Không sai, vì vậy ngươi vẫn luôn cho Hoàng Đế bệ hạ dùng?” Tây Lương Mạt nhướng mày: “Một khi cắt đứt loại dược vật này sẽ là sống không bằng chết.”

“Nha đầu, ngươi, quả nhiên không đơn giản, nhỉ.” Bách Lý Thanh vươn đầu ngón tay lạnh lẽo nâng cái cằm nhỏ của nàng, cười cười đánh giá nàng.

Tây Lương Mạt gật đầu, tiện thể đẩy đầu ngón tay hắn ra, nghiêm trang nói: “Xin gọi ta là giang hồ bách hiểu sinh*, cảm ơn.”

*Kiểu như giáo sư biết tuốt ấy nhé.

“Giang hồ bách hiểu sinh?” Bách Lý Thanh cười khẽ, túm tiểu nha đầu không ngoan vào lòng mình, cắn vành tai nàng: “Bách hiểu sinh được lắm, chi bằng đoán xem đêm nay ngươi có bị sư phụ của ngươi ngủ đến mức không xuống giường được, ngày mai phải khiêng đi biên thành hay không?”

Nói xong, ngón tay mờ ám vuốt ve lưng nàng.

Tây Lương Mạt đỏ mặt, không biết do ánh lửa chiếu vào hay do xấu hổ, tức giận mắng hắn: “Tên kia, không biết đứng đắn, ta phải đi đây.”

Nào có chuyện Bách Lý Thanh để nàng chạy, chỉ cười: “Ngươi đi rồi, không thông báo với lão già kia một tiếng à? Hay là trực tiếp để “Trinh Mẫn Quận Chúa” chết trong đám cháy luôn đi, miễn cho đám người kia luôn nhớ thương miếng thịt béo nhà ngươi.”

Miếng thịt béo?

Tây Lương Mạt không nhịn nổi trợn mắt với hắn: “Ngươi mới là miếng thịt béo, cả nhà ngươi đều là miếng thịt béo!”

Rồi đột nhiên nhớ ra mình cũng coi như người nhà hắn, Tây Lương Mạt lại buồn bực.

“Nếu như “Trinh Mẫn Quận Chúa” thật sự “chết” trong biển lửa vạn sự sẽ đại cát thì còn là chuyện tốt, chỉ sợ không đơn giản như thế, hôm nay ta coi như ở nơi đầu sóng ngọn gió, chuyện tối nay chỉ đột nhiên nghĩ ra thôi, nên để lại quá nhiều sơ hở, chỉ cần điều tra sẽ biết.”

Nàng dừng một chút, khẽ thở dài: “Ngược lại chẳng bằng theo kế hoạch lúc trước, về phần Hoàng Đế, lát nữa ta đi một chuyến là được.”

Bách Lý Thanh không thể phủ nhận, chỉ nói: “Được rồi, lát nữa ta ở Tốc Ngọc Điện chờ ngươi.”

Dù sao đêm nay hắn cũng không hỏi ra được, vậy thì nghĩ biện pháp khác, chờ lần sau lão già kia thả lỏng thần trí rồi lại hỏi.

Hai người bàn bạc xong liền phân công nhau rời đi.

Tuyên Văn Đế cho rằng mình lại mất đi “Lam Linh” lần nữa, khi hắn nhìn thấy Tây Lương Mạt lại xuất hiện liền mừng rỡ như điên.

Tây Lương Mạt chỉ tùy tiện mượn cớ che giấu việc mình mất tích, quy kết nguyên nhân Trường Bình Điện cháy vì có người nhìn nàng không vừa mắt, muốn lấy mạng nàng.

Hoàng Đế giận dữ, tức khắc hạ lệnh điều tra rõ, đồng thời tỏ vẻ hy vọng nàng có thể ở lại trong cung dưỡng tinh thần, tạm thời dời chuyện đi Luật Phương lại.

Nhưng Tây Lương Mạt đã biết hắn có ý đồ xấu xa với mình, nào chịu ở lại, chỉ mượn cớ nói trong cung và trong kinh thành nhiều nguy hiểm, bản thân mình ở nơi đầu sóng ngọn gió, tạm rời khỏi một thời gian tránh nổi bật cũng tốt.

“Nay Trường Bình Điện cũng cháy rồi, chẳng bằng rời đi, chờ người trong kinh thành muốn dồn Mạt Nhi vào chỗ chết tạm lơi lỏng ý đồ, còn hơn ở đây làm phiền bệ hạ.” Tây Lương Mạt hít sâu một hơi, nhìn nơi đã bị đốt thành tường đổ, trong lòng thầm nói, từ Tây Lương thế gia tới Trường Bình Điện, nàng thật sự có duyên với lửa, nàng sắp thành kẻ cuồng phóng hỏa rồi.

Hoàng Đế nghe vậy ngẫm lại cũng có lý, đành phải nhịn đau đồng ý, đồng thời giận dữ sai người điều tra, rốt cuộc kẻ nào dám đốt tẩm điện của Trinh Mẫn Quận Chúa.

“Nha đầu, yên tâm, khi ngươi trở về, trẫm nhất định sẽ xây cho ngươi một tòa cung điện đẹp hơn nơi này gấp bội.” Hoàng Đế nắm tay Tây Lương Mạt, đảm bảo với nàng.

Tây Lương Mạt nhìn hắn, nhịn cơn buồn nôn, hơi dùng sức rút tay về, đáy mắt lại hiện lên một tia quỷ quyệt: “Thật không? Bệ hạ có thể cho ta tòa cung điện đẹp nhất thế gian này sao? Đẹp đến nhường nào, có đẹp bằng cung điện của Hoàng Hậu nương nương không?”

Tuyên Văn Đế nghe vậy ánh mắt bắn ra tia phấn khởi cực kỳ: “Đương nhiên, chỉ cần Mạt Nhi của trẫm muốn, trẫm đều cho.”

Đều cho?

Nếu ta muốn non sông vạn dặm Thiên Triều của ngươi thì sao?

Tây Lương Mạt cười cười không từ chối, cáo lui rồi xoay người rời đi.

Chỉ là, ngày hôm đó, nàng cũng không ngờ tới cuối cùng có một ngày nàng thật sự lật úp non sông vạn dặm này.

— Ông đây là đường ranh giới Cửu gia cảm ơn các bé gái —

Sở giang vi vũ lý, kiến nghiệp mộ chung thì. Mạc mạc phàm lai trọng, minh minh điểu khứ trì.

Hải môn thâm bất kiến, phổ thụ viễn hàm tư. Tương tống tình vô hạn, triêm khâm bỉ tán ti.**

**Bài Phú đắc: chiều mưa tiễn Lý Tào của Vi Ứng Vật.

Bản dịch của Bùi Khánh Đản:

Sở Giang mưa nhỏ hắt hiu

Trong thành Kiến Nghiệp chuông chiều xôn xao

Nặng nề một cánh buồm cao

Đàn chim chậm chạp bay vào trong mây

Mịt mù cửa bể ai hay

Bến xa ướt đẫm hàng cây xanh mờ

Xiết bao tình lúc tiễn đưa

Hạt châu lã chã như tơ mấy hàng

“Ưm… A Cửu, ta phải đi rồi.” Tây Lương Mạt giãy giũa thoát khỏi vòng tay Bách Lý Thanh, sắc mặt ửng hồng khép chặt vạt áo mình, che đi cảnh xuân vô hạn trước ngực.

“Chậc, đường này ngắn qua.” Hắn còn thèm thuồng liếm đôi môi mỏng.

Bách Lý Thanh vẫn mặc bộ trang phục đỏ trắng đêm qua, có điều son phấn trên mặt là son đỏ bình thường nên đã phai đi nhiều, nay đang lười biếng nằm trên tấm đệm đỏ hoa lệ bằng tơ lụa ở trong xe, nhìn có vẻ trẻ ra không ít, sợi tóc đen nhánh rơi trên lồng ngực tuyết trắng lồ lộ của hắn, đầu ngực hồng hồng trên ngực trái như ẩn như hiện, có vẻ quyến rũ không rõ giới tính.

Tây Lương Mạt mắng hắn một tiếng, quay mặt đi, mở gương ra tự mình trang điểm.

Muốn tiễn người đi đến biên qua bình thường chỉ có thể tiễn tới sông Bá, đi thêm nữa là phải có văn thư thông quan. Đối với Bách Lý Thanh đây không phải chuyện gì khó, chỉ là… nàng không muốn bị người ta nghi ngờ quan hệ giữa nàng và Bách Lý Thanh không bình thường.

Dù sao hiện nay trong mắt người ngoài, bọn họ là một đôi “phu thê giả”.

Cho dù hầu hết mọi người nghĩ rằng nàng đi Ngũ Đài Sơn vì cầu phúc cho Hoàng Đế, nhưng ngoại trừ Hoàng Đế, nhất định sẽ có người biết mục đích “chân chính” của chuyến đi lần này.

Lúc này Bách Lý Thanh mới không quấy rầy nàng như vừa rồi nữa, ngồi thẳng dậy, cong một chân lên, cánh tay thon dài chống trên đầu gối, bàn tay chống má, lẳng lặng ngồi ở bên nhìn nàng trang điểm, ánh mắt sâu thẳm khó lường nhưng cực kỳ chăm chú.

Tây Lương Mạt nhìn hắn qua gương, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác quyến luyến chua xót khó hiểu.

Động tác không khỏi chậm lại, cũng lẳng lặng nhìn hắn qua gương.

Giống như làm vậy có thể giữ thời khắc này càng lâu.

Thế nhưng, khi chiếc trâm cài bằng ngọc cắm lên mái tóc dài, Tây Lương Mạt đã thay xong bộ trang phục nam người hồ màu trắng, bên ngoài khoác sa màu đen.

Trong gương phản chiếu ra một thiếu niên tuấn mỹ.

Tây Lương Mạt bỗng đối mặt với cái gương hỏi: “Ta có đẹp không?” Lời vừa dứt miệng nàng đã không nhịn được cười nhạo mình, vị Thiên Tuế gia này luôn tự nhận trong thiên hạ này ngoại trừ hắn không còn mỹ nhân, làm thế chẳng phải tự tìm chế giễu à?

Thế nhưng lúc này, Bách Lý Thanh vươn đầu ngón tay mơn trớn cái trán và thái dương nàng, thản nhiên nói: “Rất đẹp.”

Tây Lương Mạt sửng sốt, gần như không dám nhìn vào đôi mắt xưa nay giống biển sâu, lúc này đang mang theo dự dịu dàng làm người ta chết chìm của hắn, chỉ sợ mình sẽ không nỡ rời đi, nàng vội vàng xoay người xuống xe.

Thấy nàng nhảy xuống xe như bỏ trốn, Bách Lý Thanh không nói gì thêm, nhưng cũng không xuống xe.

“Chủ tử, đã chuẩn bị xong cả rồi.” Bạch Trân cũng mặc nam trang, tiến tới nói với Tây Lương Mạt.

Tây Lương Mạt nhìn đội ngũ cải trang thành đội thương buôn, những bảo tiêu che mặt trong đó không ít người là sát thần Mị Bộ, Phong Bộ am hiểu truy tìm dấu vết, Thứ Bộ am hiểu buôn bán, trong lòng không khỏi thở dài, quả nhiên hắn đã thay nàng suy nghĩ chu đáo.

Tới sông Bá, gió đã lớn hơn nhiều, Tây Lương Mạt mặc thêm một chiếc áo choàng mỏng bằng gấm, đội mũ rộng vành che mặt, nhìn về phía chiếc xe ngựa tinh xảo kia, cho dù cách tấm rèm vừa dày vừa nặng nàng như vẫn có thể thấy được hình dàng hắn.

Nàng hơi dừng, nhẹ giọng nói: “Ta đi đây, chờ ta, khi ta trở lại, nhất định có tư cách sóng vai với ngươi.”

Thậm chí sẽ có sức mạnh để bảo vệ ngươi.