Hoàn Thị Thỉnh Nhĩ Ngạ Trứ Ba

Chương 115




Tuyệt đại nam tử nhẹ nhàng cười còn nghĩ muốn nói thêm lời gì đó, tiến lên, chạm thử vào Triệu nhị công tử cố ý tránh vào trong chăn bông, lại bị người ta lắc mình lách tránh ra.

Nhướng mày, Lý Hưu Dữ cực kỳ bất mãn động tác né tránh của Triệu Trường Hữu, chưa từ bỏ ý định vươn tay ra chạm, lại tránh, lại chạm, lại tránh, thẳng đến cái đống bông bông cao cao kia đẩy vào góc chết, khả người ta lại ẩn ở trong không chịu ra.

Mi đầu Lý Hưu Dữ càng nhăn càng sâu, trêu tức trên mặt ngược lại càng ngày càng hơn, đơn giản cánh tay vung lên, cuốn láy đống bông dỗi giả chết kia, gắt gao đè ép xuống, đem mọi khe che kín hết.

Không cần lâu la gì, người ở bên trong nhiều ít không chịu nổi động tác đứng lên, phát sinh âm hưởng ô ô, giãy dụa muốn ra, thẳng đến Lý đại giáo chủ đẹp vô cùng kia cuối cùng thỏa mãn, mới buông tay.

Cuối cùng Triệu Trường Hữu ra ngoài, khuôn mặt xanh tím vì nghẹn, không khí thanh tân bên ngoài bỗng nhiên đổ vào trong ***g ngực, ngăn chặn hết khí thông suốt, thoáng cái thì sặc ra nước mắt.

Triệu Trường Hữu một bên vất vả toàn lực liều mạng ho khan, một bên xoay tay lại đẩy ra Lý Hưu Dữ nhanh chóng tiến lên hỗ trợ, buồn bực hung hăng lại liếc mắt, ôm quyết tâm định cùng hắn nói chuyện, lúc dừng ho khan lại vén chăn, chui vào.

Lý Hưu Dữ lăng lăng nhìn đống chăn thành một đoàn kia, không biết đang suy nghĩ cái gì, sờ thử vị trí xem chừng là cái đầu bị che:

“Nhớ kỹ lát nữa đi ra đem cháo ăn sạch!”

Thấy thanh niên ở đó vẫn không có phản ứng, đường đường Lý đại giáo chủ vậy mà vẻ mặt bó tay đi ra ngoài.

Dùng chăn che đầu, Triệu nhị công tử lại cũng vẫn cảm giác được cái vỗ mềm nhẹ của nam tử, khả vừa nghĩ tới những chuyện nam tử gây nên thì muôn vạn ủy khuất nảy lên trong lòng.

Từ lúc dưới chân Phượng Hoàng sơn, y xen vào việc của người khác cởi quần mình bắt đầu, mình liều chịu khi dễ của y. Không nói đến trước cửa Lạc thành, do y thay nữ trang cho mình bị mọi người chế nhạo.

Những việc này đều là việc nhỏ, thế nhưng y ngàn vạn lần không nên, lại đem oan ức lớn như vậy chụp ở trên đầu mình.

Mình ở ven bờ Thanh hồ ác ý đùa giỡn nàng, thế nhưng chưa chạm nàng một ngón tay nào a, cái bụng lớn kia rõ ràng cùng mình không quan hệ, vì cái gì còn muốn tìm kẻ chết thay không may như mình!

Càng là tức giận, y lại nhiều lần đem mình đường đường bảy thước nam nhi đặt ở dưới thân, làm ra cái loại sự tình mất mặt này, còn để Oanh Ca nhìn cái chỗ kia.

Những ủy khuất này có thể nói với ai, lại làm sao có thể nói ra lời.

Ủy ủy khuất khuất cọ khóe mắt một chút, Triệu Trường Hữu nghẹn ngào một chút.

Hiện tại càng tốt, vì ma đầu này, cha muốn đánh chết mình, ca lại giận mình, để mình có nhà không thể về, có thân không thể nhận, chỉ có thể lẻ loi hiu quanh ở chỗ này bị y khi dễ.

Túm túm góc chăn, Triệu nhị công tử càng nghĩ tới mình càng thấy khổ sở, lại nghẹn ngào một chút.

Vì cái gì mình phải gặp gỡ gia khỏa như thế a!

Mệnh của mình sao lại khổ như thế!

Nếu như không gặp qua y, e rằng mình, đã sớm cùng Khương Tiểu Tiểu thành chuyện tốt rồi, nói không chừng hài tử so với của trong bụng Minh Thư còn lớn hơn!

Mình cũng không cần rời nhà, chắc chắn ở Vô Cực sơn trang, ôm Khương Tiểu Tiểu, uống lương trà vui vẻ rồi.

Chỗ nào giống hiện tại, phải trốn ở trong chăn mất mặt không nói, còn nóng như thế!

Đúng vậy, ở đây nóng không nói, còn rất tối, tựa như đã là ban đêm, nghĩ, muốn đi ngủ…

Nghĩ rồi lại nghĩ, người không khỏi mơ hồ lên.

Chậm rãi, nhắm lại còn mắt phi thường nặng nề…

Triệu nhị công tử vừa rồi còn đang trách trời mắng đất, vậy mà đã ngủ mất rồi.

Chờ tới lúc hắn mở mắt, sắc trời đã tối sầm đi…