Hoàng Bán Tiên

Chương 55: Thâm tình không nói nên lời




Tư Đồ cả một ngày vội vội vàng vàng đến sứt đầu mẻ trán, nhưng chẳng hiểu sao vẫn ở vào trạng thái tâm hoảng ý loạn, cứ như thể đang có chuyện gì đó vô cùng phiền não. Tình hình của Ngao Phượng Linh đã tốt hơn nhiều, cô nương ta rốt cuộc cũng đã có thể nói chuyện được, trí nhớ về ngày hôm ấy cũng đã rõ ràng trở lại. Ngày mai chính là ngày mà Tư Đồ ước hẹn tổ chức đại hội anh hùng với quần hùng thiên hạ, hòng làm sáng tỏ mọi việc. Bận rộn suốt ngày, mãi đến đêm khuya mới xong việc, Tư Đồ ngay cả cơm tối cũng không ăn, ba chân bốn cẳng chạy đến bên ngoài nơi Tiểu Hoàng bị giam giữ, tại một vị trí cao xa xa phóng mắt dõi theo.

Đèn trong phòng Tiểu Hoàng được thắp sáng, cửa sổ cũng mở rộng, Tư Đồ liếc mắt nhìn, chỉ thấy Tiểu Hoàng im lặng ngồi bên bàn đọc sách, bên cạnh bày một mâm quả vải tươi, tất thảy đều đã được bóc vỏ một nửa rất cẩn thận. Tiểu Hoàng vừa lật sách, vừa nhón một quả vải cho vào miệng, xem chừng tâm tình không tệ lắm. Tư Đồ thở phào nhẹ nhõm, ngày mai còn có đại sự phải làm, đêm nay ắt còn nhiều việc phải chuẩn bị, thế nên hắn muốn quay về. Nhưng rồi hắn chợt nghĩ ra việc gì đấy, cảm thấy có đôi chút kỳ lạ.

Tiểu Hoàng sợ nhất là bị lạnh, lúc này khí trời không nóng bức, vậy y cần gì giữa đêm khuya lại mở cửa sổ thế kia. Còn nữa, tiểu hài tử sao lại đổi sang y phục trắng rồi? Là muốn để mình thấy y hay là…

Trong lòng Tư Đồ nảy sinh mối nghi hoặc, lại nhớ tiểu hài tử đến quắt quay. Đêm nay thà rằng hắn không ngủ, cũng phải đi liếc nhìn người kia một lần mới an tâm. Nghĩ là làm, hắn liền phi thân xuống nóc nhà, thân hình nháng một cái đã lách ngay vào phòng, nhẹ nhàng khép cửa sổ lại.

Tiểu Hoàng thấy một bóng đen tiến vào phòng, biết là Tư Đồ đến…Y đoán được đêm nay Tư Đồ sẽ đến gặp mình, thế nên mới cố ý mở cửa sổ ra, những muốn để hắn từ xa nhìn mình là được rồi, chẳng cần tiến vào làm gì. Dù sao thì Tư Đồ bận rộn rất nhiều việc, mấy ngày này lại là thời điểm mấu chốt…

“Tiên Tiên!” – Tư Đồ bước đến bên bàn, hôn lên gương mặt Tiểu Hoàng một cái, cảm giác có hơi chút lành lạnh, liền trách – “Trời lạnh như thế mà cũng không biết đóng cửa sổ lại.”

Tiểu Hoàng có hơi hốt hoảng, giương mắt nhìn Tư Đồ một thân gió bụi, biết hắn chắc chắn đã bôn tẩu cả một ngày dài, liền nhỏ giọng nói – “Ngày mai huynh còn có đại sự phải làm mà, mau sớm trở về nghỉ ngơi đi.”

Tư Đồ nhướn mi, cầm chén trà ấm Tiểu Hoàng đặt trên bàn, uống một ngụm – “Ta không thấy ngươi thì không ngủ được, ngươi để cho ta nhìn ngươi thêm chốc lát đi.”

Tiểu Hoàng mỉm cười, cúi đầu thổi tắt nến.

Tư Đồ hơi giật mình hỏi lại – “Sao vậy?” – Tiểu Hoàng túm lấy cổ tay áo, thấp tiếng giải thích – “Bên ngoài đều có thủ vệ, nếu nhìn thấy có đến những hai bóng người…”

“A…” – Tư Đồ bật cười, cúi đầu hôn nhẹ lên đôi gò má Tiểu Hoàng – “Ta còn nghĩ là ngươi chủ động mời ta làm chuyện gì ấy chứ, thế nên mới thổi tắt nến.”

Tiểu Hoàng chợt thấy trong lòng bất an, tự nhủ thầm không thể để cho Tư Đồ phát hiện ra việc gì, liền cười nhạt bảo – “Huynh mau về nghỉ ngơi đi thôi. Ngày mai…còn có việc mà.”

Tư Đồ bị Tiểu Hoàng đẩy về phía cửa sổ, bất đắc dĩ phải xuống nước van nài – “Ngươi để cho ta ở đây một lát nữa thôi, ta sẽ đi ngay ấy mà.”

Tiểu Hoàng khổ sở nghĩ thầm bản thân mình sao lại có thể không muốn Tư Đồ ở lại cùng mình thêm chốc nữa, nhưng với tính tình của Tư Đồ thì…– “Huynh…đợi ba hôm nữa đi, ba hôm nữa thì ta về rồi.”

Tư Đồ hết cách đành xuôi theo – “Thôi được rồi…Ta còn có thể không đi sao?” – vừa nói vừa đưa tay xoa hai gò má tiều hài tử – “Chính ngươi phải cẩn thận đấy, đợi đến mai ta xong việc sẽ lại đến thăm ngươi.”

“Ừm!” – Tiểu Hoàng gật đầu, tiễn Tư Đồ đến bên cửa sổ.

Tư Đồ vươn tay định đẩy cửa rời đi, nhưng rồi lại quay đầu chìa má cho Tiểu Hoàng – “Nào, hôn một cái đi!”

Tiểu Hoàng đỏ ửng mặt mày, nhưng vẫn nhẹ nhàng níu tay Tư Đồ xuống, kiễng chân hôn lên má Tư Đồ một cái. Hôn xong rồi, Tiểu Hoàng ngẩng đầu lên thì thấy Tư Đồ đang sững người nhìn mình, chẳng cử động lấy một chút.

Tiểu Hoàng có chút khẩn trương, bởi lẽ ánh mắt Tư Đồ rất quái dị.

Tay Tư Đồ đang đặt trên cửa sổ chớp mắt đã thu về. Hắn kéo Tiểu Hoàng đến trước bàn rồi thắp nến lên.

Tiểu Hoàng sốt ruột vô cùng, còn chưa kịp nói gì thì Tư Đồ đã vươn tay vạch áo y ra, sau đó liền ngây ngẩn ra.

Trên vùng cổ trắng nõn loang lổ những vết bầm kéo dài…Tư Đồ hiển nhiên hiểu rõ đây là vết gì, trong lòng cùng sáng tỏ ra. Chả trách tiểu hài tử hôm nay thật kỳ lạ, cứ tìm mọi cách đẩy mình đi.

“Là ai?” – thái độ của Tư Đồ khi nói chuyện làm Tiểu Hoàng chợt thấy sợ hãi. Thứ ánh mắt này y chưa bao giờ thấy qua.

“Là ai?” – Tư Đồ bắt lấy cánh tay Tiểu Hoàng, khiến tiểu hài tử phải phát đau.

Cho dù tức giận đến mấy thì Tư Đồ cũng rất biết khống chế lực đạo của chính mình, nhưng Tiểu Hoàng vẫn phải chịu đau…Tư Đồ nhíu mặt nhíu mày, khẽ vén tay áo Tiểu Hoàng lên, thấy trên cánh tay trắng như tuyết lác đác hằn vài dấu tay bầm tím, ngay cổ tay có dấu dây siết chặt, còn chú thỏ ngọc tinh xảo thì đang bị tiểu hài tử nắm chặt trong tay.

Tiểu Hoàng trong giây phút Tư Đồ vạch áo mình thì đỏ hoe hai mắt, cố thu hết dũng khí để ngẩng đầu lên, thấy Tư Đồ đang ngơ ngác trước mắt mình, giương mắt nhìn chằm chằm vào vết thương trên tay Tiểu Hoàng.

Hai người lặng im trong chốc lát, thật lâu sau đó, chợt nghe Tư Đồ lẩm bẩm – “Ta thật sự khó chịu quá…”

…Tiểu Hoàng nghe không rõ, đành ngước lên nhìn, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, hơi thở cũng dồn dập.

“Tư Đồ… huynh làm sao vậy?” – Tiểu Hoàng lo lắng.

Tư Đồ lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt Tiểu Hoàng – “Không biết…rất khó chịu, không thể thở được…”

“Sao lại khó chịu?” – Tiểu Hoàng nhẹ nhàng chạm vào ngực Tư Đồ, cảm giác được nơi ấy vô cùng phập phồng thì hơi sợ hãi.

“Nơi này…” – Tư Đồ nắm chặt bàn tay Tiểu Hoàng đang đặt lên ngực mình, tay kia kéo tiểu hài tử vào lòng mình – “Ta muốn giết người…”

“Không được…” – Tiểu Hoàng còn chưa dứt lời thì ta nghe có tiếng người hét lên – “Người nào ở bên trong…”

Tiểu Hoàng cảm giác thân thể Tư Đồ đang ôm mình chợt chấn động, chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy sắc mặt hắn lạnh như băng khiến người ta phải hoảng sợ, mắt cũng đã đỏ ngầu ngầu.

“Hoàng tiểu tiên sinh! Bên trong có ai sao?” – Thủ vệ ngay cửa phát hiện chuyện lạ, liền lớn tiếng gọi Văn Xương Minh đến.

“Huynh mau đi…” – Tiểu Hoàng bắt lấy tay áo Tư Đồ – “Nhẫn nại một chút nữa thôi, chỉ cần ba ngày nữa thôi.”

Tư Đồ quay đầu lại nhìn Tiểu Hoàng, thấp giọng nói – “Ta muốn dẫn ngươi đi.”

Tiểu Hoàng lắc đầu – “Không được, ta không sao đâu.”

Tư Đồ nhìn chằm chằm Tiểu Hoàng hồi lâu rồi chợt hỏi – “Ngươi vì ai mà chịu thiệt thòi? Là chính mình hay là vì ta?”

Tiểu Hoàng không nói gì, chỉ nắm chặt tay Tư Đồ.

“A…” – Tư Đồ mỉm môi cười sầu thảm – “…Ta không thể lừa ngươi cả đời được.”

Tiểu Hoàng khó hiểu hỏi lại – “Huynh gạt ta việc gì ư?”

“Ta không đáng để ngươi làm như vậy đâu.” – Tư Đồ buông Tiểu Hoàng ra, giúp y sửa sang lại y phục, xoay người bước ra ngoài.

“Tư Đồ…” – Tiểu Hoàng đuổi theo cố bắt lấy tay Tư Đồ, nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng gỡ tay y ra, thấp giọng bảo – “Ta cho ngươi xem vài chuyện.” – nói xong liền mở cửa lớn ra ngoài, sau đó trở tay đóng cửa lại.

Trong viện lúc này đã đầy rẫy thủ vệ, kẻ nào kẻ nấy trong tay đều lăm lăm binh khí.

Tư Đồ liếc mắt nhìn qua một lượt, lạnh lùng thốt lời – “Người ít quá đấy…đi gọi thêm tới đây đi.”

Văn Xương Minh đứng ở cửa nhìn thấy Tư Đồ chậm rãi bước đến, hít một hơi lạnh, thế rồi liền xoay người bỏ chạy.

Bọn thị vệ ở lại chỉ biết đưa mắt nhìn nhau. Kẻ đứng trước mặt bọn chúng thật quá sức đáng sợ.



Văn Xương Minh hấp tấp chạy đến đại doanh trướng của Thụy Vương, vừa chạy vừa thét gọi – “Vương gia, Tư Đồ đến đây rồi, hắn phát hiện ra Hoàng tiểu tiên sinh rồi…”

Thụy Vương đang ở doanh trướng xử lý sự vụ, nghe được bẩm báo thì mặt mày biến sắc, vội rống lên – “Làm sao hắn biết? Mau mang người ngăn hắn lại cho bản vương.”

Tiếu Lạc Vũ ở bên cạnh đột nhiên mỉm cười bảo – “Hay là thôi đi…Nếu hắn đã tìm đến thì chắc chắn sẽ đưa người đi. Hơn nữa chúng ta sau này còn muốn cùng hợp tác với Hắc Vân Bảo.”

Thụy Vương có chút không cam lòng, lại nghĩ đến việc Tiểu Hoàng còn chưa đến được tay mình thì sao có thể để y chạy mất như vậy, cho nên vẫn hạ lệnh – “Điều thêm người tới đó, cản bọn chúng lại cho bản vương.”

Thủ hạ bên dưới vội lĩnh mệnh, phần Tiếu Lạc Vũ chỉ lắc đầu, chắp tay sau lưng rồi bước ra ngoài.

“Nhà ngươi đi đâu?” – Thụy Vương rống lên.

Tiếu Lạc Vũ quay đầu lại nhìn lão ta, nhẹ nhàng đáp – “Đi xem náo nhiệt!” – Nói xong xốc mành cửa, ra ngoài.



Tiểu Hoàng một mình ngồi trong phòng, nến trên bàn đã thổi tắt đi, nhưng cảnh tượng bên ngoài vì ánh đuốc trong sân viện mà hắt lên mặt giấy trắng trên cửa, tựa như những chiếc bóng mờ ảo. Chỉ duy nhất có một điều không giống thế, đó chính là những tiếng kêu thảm thiết cùng những vết máu phun trào vấy trên mặt cửa.

Tiểu Hoàng lẳng lặng nhìn màn diễn đó. Từ giữa những bóng người hỗn độn, vẫn có thể thấy thân ảnh của Tư Đồ rõ mồn một. Tay áo tung lên, mang theo một cơn thống khoái. Động tác hung tàn, nhanh nhẹn thập phần…Cứ như thể hắn đã chịu đựng rất lâu rồi, giờ đây chỉ cần lưỡi đao lạnh lẽo nháng lên, ngay lập tức sẽ xé rách mọi thứ. Tiểu Hoàng nhìn đến không chớp mắt ––– Tư Đồ cho đến nay vẫn luôn nhẫn nại, vẫn luôn cố gắng làm một Tư Đồ trong lòng y, kềm chế, không giết người, cười dịu dàng…

Cảnh giết chóc diễn ra chưa được lâu thì từ phía chân trời xa xa đã rền vang tiếng sấm, những tiếng kêu thét bên ngoài cũng dần lịm đi, cơn mưa to đột ngột kéo đến khiến cho mọi ánh đuốc đều tắt ngúm, toàn bộ sự vật tĩnh lặng trở lại như lúc ban đầu.

Những chiếc bóng trên mặt cửa vơi dần đi, rồi biến mất, như thể vở tuồng cuối cùng cũng khép màn. Tiểu Hoàng chậm rãi đứng dậy đi đến bên cửa, “kẽo kẹt” một tiếng, cửa mở ra.

Đầy khắp trong viện đều là xác người, dù rằng trời mưa to tầm tã cũng không sao rửa hết mùi máu tươi nồng đậm xộc đến. Ở giữa màn mưa là Tư Đồ máu bết toàn thân, hắc y ướt đẫm nước mưa, đôi mắt đỏ ngầu hiện diện trên gương mặt trắng bệch, toàn thân toát lên một vẻ tà ác không nói nên lời. Hắn đứng giữa những cỗ thi thể, nét mặt không chút thay đổi, cứ thế quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Hoàng đang đứng ở cửa.

Hai người đối diện mà không nói lời nào, bốn phía chỉ có tiếng mưa rơi rào rạt. Và rồi Tiểu Hoàng chợt nghĩ đến ngày mưa hôm ấy trên Hạc Minh Sơn. Hôm ấy trời cũng mưa, Tư Đồ đã bước đến trước mặt y, ngồi xổm xuống, dùng tay vắt nước trên vạt áo cho y, còn ngẩng lên hỏi y rằng – “Có lạnh hay không…”

Thật lâu sau đó, Tư Đồ thu hồi đao lại, xoay đầu thản nhiên bảo – “Ta là quỷ, ngươi là tiên…Từ đó cho đến tận bây giờ đều là ta ép buộc ngươi, ngươi liệu có tình nguyện vì ta chịu đựng hết thảy? Dưới tay ta đã chết biết bao mạng người, chưa từng dám nghĩ đến sẽ có một kết cục tốt, ngươi vẫn cảm thấy có thể theo giúp một ác quỷ như ta cả một đời ư?”

Tiểu Hoàng im lặng nhìn Tư Đồ trong chốc lát, rồi nhấc chân bước đi trong màn mưa, vừa bước vừa cẩn thận tránh đi những xác chết nằm la liệt trên mặt đất.

Tư Đồ thấy Tiểu Hoàng từng bước tiến đến gần, vạt áo trắng như tuyết bị màu máu đỏ vấy lên, chướng mắt đến không nói nên lời.

Tiểu Hoàng đi đến trước mặt Tư Đồ, nhẹ nhàng nâng tay giúp Tư Đồ sửa sang lại tóc tai, lau khô vết máu còn dính trên mặt, ảm đạm cười – “Đừng lo, là quỷ cũng được mà là tiên cũng không sao, dù sao thì chúng ta cũng không phải người mà…Chẳng phải thế sao?”

Tư Đồ chăm chú nhìn người trước mắt mình, ngượng ngùng lui lại, ngẩng mặt bình tĩnh đối diện với Tiểu Hoàng, cảm giác khó chịu trong ***g ngực đột nhiên biến mất, hô hấp đã trở lại bình thường.

Tiểu Hoàng thấy sát ý trong mắt Tư Đồ nhạt đi, Tư Đồ nghiêm chỉnh đứng trước mặt mình, giữa vẻ tà ác lại kèm theo một chút yêu dị, thu hút tầm mắt y đến không sao nói được, bèn đưa tay chạm nhẹ lên mặt Tư Đồ – “Ta thích màu đen.”

Tư Đồ cầm lấy tay Tiểu Hoàng, nhẹ nhàng thở dài một hơi – “Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, nếu ngươi không đi thì sau này sẽ không thoát được đâu. Cho dù là xuống địa ngục thì ta cũng muốn mang ngươi theo cùng.”

Tiểu Hoàng gật đầu đáp – “Chờ qua hết ba năm, nếu còn sống thì chúng ta cùng ruổi ngựa đi khắp thiên hạ, bỏ hết những việc khác.”

Tư Đồ nhìn chằm chằm Tiểu Hoàng trong chốc lát, đột nhiên nhếch môi mỉm cười, đưa tay kéo Tiểu Hoàng xoay người bỏ đi.

Mưa chẳng biết đã ngừng tự bao giờ, hai người rời khỏi tòa biệt viện chất chồng những thi thể, cứ thế chậm rãi đi xa dần.

Tiểu Hoàng nắm chặt tay Tư Đồ mà lòng nghĩ thầm, cho dù huynh có là ác quỷ Tu la, cho dù cả người huynh mang đầy tội nghiệt, cho dù tay huynh nhuốm đỏ máu tươi, thì ta vẫn muốn cùng huynh đi tiếp con đường này.

Từ xa xa trên một cành cây cao, giữa một ngõ hẻm tối, Tiếu Lạc Vũ và Văn Xương Minh im lặng nhìn theo thân ảnh Tư Đồ và Tiểu Hoàng, càng lúc càng xa.