Hoàng Bán Tiên

Chương 81: Như gần như xa






Hoa Liên Mạch tuy rằng đã bị bắt, nhưng khi Tề Phàm muốn áp giải hắn về nha môn thì lại bị Thiếu trang chủ cản trở.

Tề Phàm thì nói – “Tên Hoa Liên Mạch này phạm đến quốc pháp, vậy thì đương nhiên là phải áp giải hắn lên công đường, thẩm án xong thì định tội rồi.”

Nhưng Thiếu trang chủ lại nói – “Đây đều là ân oán của giới giang hồ, không thể dễ dàng buông tha cho hắn được.”

Hai bên cứ tranh chấp qua lại, không khí căng thẳng vô cùng.

Còn Tư Đồ và Tiểu Hoàng vốn dĩ đã rời khỏi chùa từ lâu thì lúc này lại đang ẩn mình trên một thân cây cao bên ngoài Thu Diệp Tự, lẳng lặng theo dõi tình hình bên dưới.

Tiểu Hoàng có chút không vừa ý, hỏi Tư Đồ – “Tên Thiếu trang chủ kia sao có thể cướp người từ tay quan phủ chứ?”

Tư Đồ mỉm cười bảo – “Mấy chuyện thế này trên giang hồ thật ra rất bình thường. Ở mỗi địa phương luôn có một môn phái lớn nào đó, mà quan phủ ở nơi ấy phải dựa dẫm vào họ, chính vì thế nên có nhiều khi quan lại địa phương đều phải nhìn sắc mặt mấy người đó mà hành sự.”

Tiểu Hoàng gục gặc đầu, rồi đột nhiên quay sang hỏi Tư Đồ – “Vậy… Hắc Vân Bảo phải chăng cũng như thế?”

Tư Đồ cười – “Hắc Vân Bảo sao có thể mang ra đánh đồng với loại rẻ tiền như Bách Kiếm sơn trang chứ. Ngươi cũng quá xem thường tướng công của mình rồi đấy.”

Tiểu Hoàng trừng mắt liếc Tư Đồ một cái – “Huynh lại ăn nói bậy bạ nữa rồi.”

Tư Đồ vươn tay véo cằm tiểu hài tử – “Ai nói bậy bạ hồi nào? Hắc Vân Bảo ta nếu thật là thế thì cả cái triều đình này đều phải xem sắc mặt Tư Đồ ta đấy, không tin thì chúng ta thử xem sao héng?”

Tiểu Hoàng nén cười, nhỏ giọng thì thầm – “Biết huynh lợi hại rồi mà.”

Tư Đồ nhìn tình hình trong chốc lát rồi bảo – “Xem chừng là chả có gì hay cả, chi bằng chúng ta đi ăn một bữa no nê đi, chờ đến tối lại đến Bách Kiếm sơn trang vậy.”

Tiểu Hoàng giật mình hỏi – “Sao huynh lại biết cuối cùng người sẽ bị dẫn về Bách Kiếm sơn trang chứ? Ta thấy người tên Tề Phàm kia có vẻ rất chính trực mà.”

Tư Đồ gật đầu – “Bộ khoái này đúng là không tệ thật, nhưng hắn lại không phải kẻ có quyền quyết định. Cho dù bây giờ hắn thắng được tên Thiếu trang chủ kia, áp giải người đi thì cũng không đảm bảo Huyện thái gia không giao người lại cho Bách Kiếm sơn trang.”

“Sao thế như thế được…” – Tiểu Hoàng lắc đầu như còn muốn nói gì đó thì chợt nghe Tư Đồ lên tiếng – “Hơn nữa, hình như có người đang rất muốn mời chúng ta dùng bữa đấy.”

Tiểu Hoàng sửng sốt – “Ai cơ?”

Tư Đồ đưa tay chỉ vào sân viện, Tiểu Hoàng quay đầu nhìn theo, thấy vị lão hòa thượng ban nãy chẳng biết từ bao giờ đã bày trên bàn đá trong sân một mâm cơm chay, đang ngước lên nhìn, cười nhẹ vẫy tay với hai người.

Tiểu Hoàng vẫn chưa kịp hết giật mình thì đã bị Tư Đồ ôm lấy, phi thân vào trong viện.

“Lão hòa thượng sao lại khách khí như thế chứ?” – Tư Đồ thoải mái ngồi vào bàn, đưa mũi hít một hơi rồi khen – “Thơm quá!”

Lão hòa thượng cười – “Dĩ nhiên rồi, khách quý đến chơi mà, miếu nhỏ này không có sơn trân hải vị gì, nhưng cũng có thể thu vén được vài món ăn chay.”

Tiểu Hoàng khách khí mà ngồi xuống, bảo với lão hòa thượng – “Đã làm phiền đại sư rồi.”

Lão hòa thượng nghiêng đầu nhìn Tiểu Hoàng một chặp, sau đó không nhịn được phải ngẩng mặt lên mà bật cười – “Sao thế gian này lại có một đôi phụ tử chả giống nhau chút nào thế nhỉ… Ha ha ha!”

“Phụ tử?” – Tiểu Hoàng sửng sốt kêu lên, Tư Đồ cũng giật mình hỏi lại – “Lão hòa thượng, ông đang nói gì thế?”

Lão hòa thượng vuốt râu bảo – “Dùng bữa đi đã, vừa ăn vừa nói chuyện vậy.” – Nói xong liền dùng đũa gắp một món mà Tiểu Hoàng chưa bao giờ thấy qua đặt vào chén cho y – “Đây là đặc sản vùng núi nơi này đấy, ở chỗ khác không có đâu.”

Tiểu Hoàng cầm đũa lên nhấm một chút, tuy rằng hương vị rất ngon, nhưng y làm gì còn tâm trí đâu mà dùng bữa nữa chứ, cứ bồn chồn mở to hai mắt nhìn lão hòa thượng, trông có vẻ rất đáng thương.

Thế là lão hòa thượng lại cười phá lên – “Người kia chắc chắn là đời này đã làm nhiều việc ác lắm, cho nên ông trời mới ban cho ông ta một đứa con thành thật thế này, lại còn cố tình sắp đặt sao cho hai khuôn mặt giống nhau như tạc, thật sự là chết cười mất thôi.”

Tư Đồ thấy Tiểu Hoàng lòng nóng như lửa đốt, mà lão hòa thượng thì chẳng chịu nói vào trọng tâm câu chuyện thì bắt đầu nổi giận, bèn cười lạnh một tiếng – “Lão hòa thượng kia, có chuyện gì thì nói mau đi.”

Tiểu Hoàng vội kéo tay Tư Đồ, tạ lỗi với lão hòa thượng – “Đại sư, ông nói cho vãn bối được biết đi.”

Lão hòa thượng gật đầu – “Là do lão nạp nhiều lời rồi. Đây, cho tiểu thí chủ!” – Nói xong thì lấy từ trong ngực ra một phong thư giao cho Tiểu Hoàng – “Người nọ cách đây không lâu đã đến chùa này, hết ăn lại uống suốt nửa tháng ròng, trước khi đi có bảo trong vòng ba ngày thì tiểu thí chủ sẽ đến, dặn ta nếu gặp thì mang vật này đưa cho tiểu thí chủ.”

“Ý ông là… ba ngày trước người ấy đã ở nơi này?” – Tiểu Hoàng nhìn lão hòa thượng, đưa tay lên nhận lấy lá thư.

“Đúng vậy!” – Lão hòa thượng gật đầu – “Trước kia khi ông ta mang quân đi đánh Nam Vương thì chúng ta quen nhau, ta xem như là đã quen phải một tên bằng hữu thường xuyên lừa gạt ăn đồ chùa vậy.”

Tiểu Hoàng cầm thư trong tay mà ngẩn ngơ, tự lẩm bà lẩm bẩm – “Là thế sao… ba ngày trước vẫn còn ở nơi này à…?”

Tư Đồ thấy tiểu hài tử thương tâm thì đau lòng lắm – “Người đó cũng thật quá đáng, sao đã đến mà không chịu gặp mặt, ngay cả một lời cũng chả thèm nói, ở đâu ra kiểu làm cha như vậy chứ?”

Lão hòa thượng chỉ nhìn Tiểu Hoàng cười nhẹ rồi bảo – “Ông ta có nỗi khổ riêng của mình, tiểu thí chủ đừng trách ông ta.”

Tiểu Hoàng gật đầu, lâu thật lâu sau đó mới nói – “Vãn bối hiểu.”

“Dù sao thì ông ta sống tốt lắm, tiểu thí chủ có thể an tâm.” – Lão hòa thượng lại gắp thêm một ít thức ăn cho Tiểu Hoàng – “Mau dùng bữa đi!”

Tiểu Hoàng cất kỹ thư vào người, sau đó bưng bát lên, ngoan ngoãn ăn hết cả một bữa cơm. Tư Đồ thấy bộ dạng tiểu hài tử như thế thì bất giác lại thấy đau lòng.

Sau khi dùng cơm xong tại sân của lão hòa thượng, hai người cáo từ ra về. Trở lại khách điếm rồi thì Tiểu Hoàng ngồi xuống giường, cẩn thận mở phong thư ra.

Tư Đồ đứng ở xa xa, chờ cho đến khi Tiểu Hoàng xem xong, thấy y cứ lật tới lật lui có vẻ rất đăm chiêu thì liền hỏi – “Sao thế? Nhạc phụ đại nhân nói gì vậy?”

Tiểu Hoàng có hơi khó xử mà đáp rằng – “Ông ấy nói huynh là người không tốt, bảo ta có dịp thì đổi người khác đi.”

“Cái gì?” – Tư Đồ nổi giận – “Lão rùa già chết giẫm kia dám nói thế về ta à?”

Tiểu Hoàng kinh ngạc rồi cũng tức giận theo – “Huynh mới là cái đồ rùa già chết giẫm ấy.”

Tư Đồ há hốc miệng nhìn Tiểu Hoàng ––– tiểu hài tử dám mắng hắn ư?

Tiểu Hoàng mới rồi chỉ là nóng nảy nhất thời, lời thốt ra khỏi miệng thì mặt mày đỏ ửng, bèn thu thư về, nhìn Tư Đồ ra vẻ hối lỗi.

Tư Đồ sấn đến đoạt thư mà xem, lòng tự nhủ cứ để ta bắt gặp lão nói xấu ta một câu đi, xem ta có xé nát thư của lão không thì biết… nhưng nhìn hết một lượt từ đầu đến đuôi thì thần thái của Tư Đồ cũng thả lỏng ra, bèn ngồi xuống cạnh bên Tiểu Hoàng – “Chả phải ông ấy bảo ta tốt lắm sao?”

Tiểu Hoàng bèn cướp thư lại – “Vậy mà huynh còn mắng ông ấy nữa.”

Tư Đồ kéo Tiểu Hoàng vào lòng mà ôm, vuốt giận cho y – “Ông cha của ngươi đúng là thần toán, chuyện như thế mà cũng có thể dự đoán được, quả nhiên là không đơn giản tí nào.”

“Ừm!” – Tiểu Hoàng gật đầu bảo – “Ông ấy so với ta cũng nhìn xa trông rộng hơn nhiều.”

Tư Đồ cầm chậu than đến gần, tức thì Tiểu Hoàng mang thư giấu ra sau lưng ngay.

Tư Đồ bật cười – “Chả phải trong thư đã viết hễ xem xong thì phải hủy ngay sao?”

Tiểu Hoàng lắc đầu, nhỏ giọng nói – “Ta biết chứ… nhưng có thể đợi thêm một ngày nữa không?”

Tư Đồ thấy nét mặt luyến tiếc của Tiểu Hoàng, ngẫm lại thì chợt hiểu. Những điều mà Ân Tịch Ly từng cho y quả thật quá ít ỏi, ngoại trừ hằng hà sa số những kiếp nạn, thì cũng chỉ có phong thư này, như thể đó là minh chứng cho tình thương mà ông ta dành cho y vậy.

Hắn vừa định mang chậu than ra chỗ khác thì Tiểu Hoàng lại giữ chặt tay hắn, nửa muốn nửa không mà chìa lá thư ra.

Tư Đồ đón lấy phong thư nhìn một lượt, sau đó vung tay áo dập lửa than, rồi mang thư cất vào trong ngực cho Tiểu Hoàng.

“Không đốt sao?” – Tiểu Hoàng ngước lên nhìn Tư Đồ.

“Không phải ông ấy là thần toán sao?” – Tư Đồ cười lạnh – “Vậy thì việc này hẳn cũng đã tính được rồi, thế thì cứ giữ lại đi.”

Tiểu Hoàng nghĩ một chút rồi gật đầu.

Tư Đồ nhìn sắc trời rồi bảo – “Cũng không còn sớm nữa rồi, chúng ta đến Bách Kiếm sơn trang một chuyến xem tình hình thế nào.”

“Ừm!” – Tiểu Hoàng đồng ý, vừa định đứng dậy thì đã nghe Tư Đồ nói – “Cứ thế mà đi thì không được đâu.”

Tiểu Hoàng tỏ ra khó hiểu – “Sao lại không được?”

“Kiểu ăn vận của ngươi ấy.” – Tư Đồ nheo mắt nhìn Tiểu Hoàng – “Ngươi nhìn ngươi đi, bình thường tay chân vụng về, y phục này thì dài thậm thượt, ngươi sẩy chân vấp ngã cũng chả biết bao nhiêu lần nữa. Lần này là chúng ta đi nghe lén đấy.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” – Tiểu Hoàng cảm thấy Tư Đồ nói rất có lý.

Tư Đồ thấy quỷ kế đã thành, bèn lấy từ trong hành lý ra một bộ y phục dạ hành – “Ngươi thay bộ này đi, rồi ta dẫn ngươi theo.”

Tiểu Hoàng đón lấy y phục rồi thì hỏi lại – “Sao trông nó nhỏ thế?”

Tư Đồ bật cười – “Y phục dạ hành mà, dĩ nhiên là phải nhỏ rồi.”[1]

Tiểu Hoàng ngẫm nghĩ một chặp, sau đó buông mành xuống, bảo với Tư Đồ – “Huynh không được nhìn lén.” – Sau đó giấu mình sau tấm mành giường, bắt đầu thay y phục.

Một lát sau, mành giường hơi hé mở, rồi cái đầu của Tiểu Hoàng ló ra, nhỏ giọng cất lời – “Y phục nhỏ quá hà.”

Tư Đồ âm thầm cười trộm trong lòng, đáp – “Nhỏ sao? Hay là ngươi béo lên? Rõ ràng là ta đã y theo dáng vóc bình thường của ngươi để làm mà.”

“Thật không…” – Tiểu Hoàng lại ngẫm nghĩ, hay là mình béo ra thật? Không phải đâu… y khẽ véo véo tay mình, vẫn nhỏ xíu như thế mà.

“Thôi thì như vầy đi, ngươi bỏ bớt y phục ra là được mà.” – Tư Đồ đề nghị.

Tiểu Hoàng đỏ mặt lên – “Không mặc lý y ư…”

Tư Đồ gật đầu – “Đúng vậy, dù gì bây giờ trời cũng không lạnh, chả phải ngươi cũng cứ ồn ào than nóng mãi đấy sao? Y phục dạ hành này cũng đủ dày rồi.

“Ừ hử…” – Tiểu Hoàng lại thụt lui vào, bắt đầu cởi lý y của mình, rồi cởi cả chiếc áo cánh ngắn, thế rồi đột nhiên Tư Đồ ló đầu vào – “Oái… thật sự béo lên kìa.”

“Không được nhìn!” – Tiểu Hoàng vung tay ném ngay một cái gối ra.

Tư Đồ ôm gối ngồi ở bên ngoài mà tiếc nuối khôn xiết. Vào sớm quá rồi, phải chờ đến khi tiểu hài tử cởi nốt quần thì lại vào xem lần nữa mới được.

Một lát sau thì nghe có tiếng từ bên trong truyền ra – “Được rồi…”

Tư Đồ vừa nghe thì hí hửng lắm, bèn cười hì hì – “Được ư? Vậy sao còn không ra đây vậy?”

Tiểu Hoàng nhẹ nhàng vén một bên mành giường lên, nhìn Tư Đồ rồi hỏi nhỏ – “Cứ phải mặc thế này sao?”

Tư Đồ nhanh chóng mang phần mành còn lại cũng vén lên, người đang mặc y phục dạ hành bó sát hiện ra rõ mồn một trước mắt hắn, khiến cho hắn nhìn đến suýt lòi cả tròng mắt, chỉ biết nuốt khan mà gật đầu – “Nhất định là phải mặc như thế đó.”

Nhìn lại Tiểu Hoàng, người này vốn trước nay chỉ mặc những bộ trường bào màu đen, dáng người chỉ khi không mặc y phục gì thì mới có thể nhìn thấy rõ, mà bản thân tiểu hài tử thì cứ hay e thẹn ngượng ngùng, thế nên Tư Đồ có mấy khi thấy được đâu. Lần này khéo sao y phục dạ hành bằng tơ lụa màu đen, ôm sát lấy người Tiểu Hoàng, hình dáng cơ thể hiện rõ ra. Tư Đồ vừa nhìn đã không ngừng khen thầm… tiểu hài tử này đúng là đẹp bẩm sinh mà, thân hình nhỏ nhắn, tứ chi cân xứng, thân người ngắn mà tay chân dài, thắt lưng nhỏ gọn. Hắn nhịn không được bèn tiến đến véo một phen ––– trơn láng mịn màng thật đã tay quá sức.

Tiểu Hoàng thấy Tư Đồ có vẻ mặt cười chả lấy gì làm đứng đắn, đã định cởi phứt bộ y phục ra thì lại bị Tư Đồ kéo đi – “Đi thôi, đã đến giờ rồi.” – Nói xong thì ôm Tiểu Hoàng nhảy ra khỏi phòng theo đường cửa sổ, phi thân lên đầu tường.

Tiểu Hoàng có chút buồn bực trong lòng, Tư Đồ cũng đâu phải mới đi lần một lần hai, sao lần này lại hưng phấn đến thế chứ.

“Nha…” – Đang nghĩ ngợi thì Tiểu Hoàng cả kinh thốt lên. Tư Đồ đương ôm y chạy, nhưng tay thì lại không tốt chút nào, đang véo véo mông y. Thế là Tiểu Hoàng lập tức hiểu ra, là Tư Đồ cố y may y phục nhỏ lại, ép y không mặc y phục lót bên trong.

“Huynh,… sao huynh lại vô vị thế chứ hả?” – Tiểu Hoàng trừng Tư Đồ, còn Tư Đồ thì lại sờ sờ Tiểu Hoàng cách qua một lớp y phục lụa mềm mại, khiến Tiểu Hoàng giãy dụa một phen. Tâm tình Tư Đồ bây giờ đang tốt lắm, mặt khác thì cũng không biết là làm sao, mà chỉ cần nghĩ đến việc bên trong Tiểu Hoàng chả mặc gì thì đã thấy mũi ngứa ngáy, máu nóng sôi lên sùng sục.

–––

Mưa to liên tục đến nửa đêm cũng chẳng ngớt, Ngao Thịnh nhìn ngó một hồi cũng chán, bèn đòi quay trở vào xe ngựa.

Vào đến nơi rồi thì Ngao Thịnh chợt nghĩ đến điều gì, bèn quay sang hỏi Tương Thanh cũng vừa vào đến – “Nghe Mộc Lăng bảo ngươi biết thổi tiêu đúng không?”

Tương Thanh sửng sốt, sau đó gật đầu.

“Làm sao mà biết thổi thế?” – Ngao Thịnh hỏi với vẻ hứng thú.

Tương Thanh đáp – “Trước đây có học qua chút ít, thổi cũng không lấy gì làm hay cả.”

“Nhưng mà…” – Ngao Thịnh chỉ hành lý của Tương Thanh – “Ngươi vẫn mang tiêu theo mà?”

Tương Thanh xoay mặt nhìn hành lý của mình, cũng không nói thêm gì, lại nghe Ngao Thịnh bảo – “Ngươi thổi một khúc đi, ta muốn nghe.”

Tương Thanh giật mình – “Bây giờ ư?”

“Ừ!” – Ngao Thịnh gật đầu, tiến đến nằm sát bên Tương Thanh, đầu gối lên chân y – “Thổi khúc nào êm ái ấy, ta muốn vừa ngủ vừa nghe.”

Tương Thanh tỏ ra hơi khó xử – “Thanh âm của tiêu thê lương lắm, không thích hợp ru giấc đâu…”

“Ta muốn nghe mà.” – Ngao Thịnh đột nhiên ăn vạ – “Đến một chút chuyện cỏn con thế mà ngươi cũng không chịu làm cho ta sao?”

Tương Thanh hết cách, đành vươn tay hạ mành xe xuống, chắn ngang tầm mắt những người bên ngoài. Nói thật tình thì y đã bị Hạ Lỗ Minh nhìn đến lạnh hết cả sống lưng. Cũng chả biết tên Hạ Lỗ Minh này có ý gì, cứ như mắt đã bị dán dính lên người y, một chút chuyển dời ánh nhìn cũng chả có, nhìn đến mức y không thể thở nổi ấy.

Sau khi mành được hạ xuống thì Tương Thanh nhẹ nhàng thở hắt ra, còn Hạ Lỗ Minh thì có chút tiếc nuối, chỉ cúi đầu cầm một nhánh cây mà khêu lửa. Thế rồi chợt nghe có tiếng tiêu thổi từ trong xe vọng ra.

Tiếng tiêu này thật đặc biệt, nhẹ nhàng lưu loát, thê lương đến không nói nên lời. Hạ Lỗ Minh lại theo thói quen mà nhìn về phía tấm mành xe. Lúc này đây, Ngao Thịnh đang gối đầu lên chân Tương Thanh đột nhiên duỗi thẳng chân, đá tung tấm mành xe, khiến nó hất lên.

Trong chớp mắt, Hạ Lỗ Minh nhìn thấy được cảnh tượng trong xe, là một Tương Thanh đang hơi cúi đầu, tóc dài xõa tung, hai mắt khép hờ, chuyên tâm thổi tiêu, làm cho hắn phải cứng đờ cả người ra.

Ngao Thịnh cũng tinh ý mà thấy được Hạ Lỗ Minh đang nhìn chằm chằm về phía này. Hiện giờ nếu là ở nơi không người thì dám chắc hắn sẽ nhảy bổ đến đây lắm ấy.

Cũng không biết là vô tình hay cố ý, mà Ngao Thịnh xoay ngang người, ôm chầm lấy thắt lưng Tương Thanh, sau đó chui vào lòng y mà cọ cọ.

Tiếng tiêu của Tương Thanh ngưng bặt lại. Y cúi đầu xuống nhìn Ngao Thịnh đang ôm thắt lưng mình, có phần hơi xấu hổ, nhất thời chẳng biết nên phản ứng ra sao. Nhưng hình như Ngao Thịnh chỉ là một đứa trẻ làm nũng lúc ngủ mà thôi.

Ngao Thịnh quay đầu lại, hi hí mắt nhìn lén Hạ Lỗ Minh bên ngoài xe, chỉ thấy gương mặt hắn vốn có màu ngăm đen thì nay lại chuyển sang đỏ hồng, nhìn Tương Thanh đang bị nó ôm đến không dám chớp mắt, chỉ nuốt nước bọt liên tục mà thôi.

Ngao Thịnh thu chân về, mành xe lại buông xuống, cảnh bên trong xe lại được che kín, cũng chắn đi ánh mắt đầy ham muốn của Hạ Lỗ Minh bên ngoài kia.

Ngao Thịnh cười lạnh… hóa ra chỉ là một tên ngốc thôi. Nó ngẫm nghĩ một chút rồi lại ôm chặt thắt lưng Tương Thanh hơn, cả người dựa sát vào người y. Tương Thanh định đẩy nó ra, bởi tuy rằng nó vẫn là một đứa trẻ, nhưng là một đứa trẻ mười bốn tuổi rồi, cứ thế này… hình như không hay lắm thì phải.

Nhưng khi hắn vừa chạm đến vai Ngao Thịnh thì chợt nghe Ngao Thịnh nói mớ – “Mẫu thân!”

Tương Thanh chợt khựng lại, tay đặt ngay vai nó cũng thu về, lại nghe Ngao Thịnh nói tiếp – “Mẫu thân… vỗ lưng…”

Tương Thanh chần chừ một chút, sau cùng chậm rãi vươn tay ra, nhẹ nhàng vỗ lưng cho Ngao Thịnh.

Ngao Thịnh vốn chỉ là muốn đùa dai thôi, nhưng động tác của Tương Thanh lại khiến nó sửng sốt. Một lúc sau, nó tự mình mỉm cười, đột nhiên nhìn chằm chằm Tương Thanh mà cười – “Mẫu thân, hôn một cái đi nha…”

Tương Thanh giật nảy người, Ngao Thịnh thì bật cười ha hả, khiến Tương Thanh giận lắm, đẩy nó dạt ra một bên.

Ngao Thịnh trở mình, tủm tỉm cười mà thưởng thức gương mặt đỏ ửng của Tương Thanh.