Hoàng Cưới

Chương 63: Hỉ mạch




Edit by Hạ Vi Lam 
Chương 63 : 
Trung tuần tháng năm, Hoài Vương phi sinh non sớm một tháng, tiểu công tử năm cân bụ bẫm. Bởi vì là sinh non, Huyên Ca rất nhỏ bé, mãi đến lúc trăng tròn dáng dấp tiểu gia hỏa mới trắng trắng mập mập cực kỳ giống đủ tháng, Hoài Vương phủ mới mở tiệc chiêu đãi hoàng thân quốc thích đến ăn tiệc đầy tháng. Từ Nhu Gia cùng Chu Kỳ cùng nhau đi ăn tiệc.
Đến Hoài Vương phủ, hai người liền tách ra. Yến hội bắt đầu, Hoài Vương ôm Huyên Ca cho nhóm nam khách nhìn, trước đó, Huyên Ca một mực cùng Hoài Vương phi đợi tại hậu viện.
Đời trước Từ Nhu Gia liền lấy thân phận phu nhân của thế tử Anh Quốc Công dự tiệc đầy tháng của Huyên Ca, bây giờ hết thảy đều như trước, chỉ là thân phận của nàng thay đổi. Huyên Ca mặt mày cực giống Hoài Vương, dung mạo rất xinh đẹp, Từ Nhu Gia thành tâm khen, liền đem Hoài vị trí bên người Vương phi tặng cho nữ khách khác, nàng đi thủy tạ bên kia ngồi.
Trung tuần tháng sáu, thời tiết nóng, chỉ có thủy tạ này mát mẻ. Từ Nhu Gia không khỏi nhớ tới vị trưởng bối nói chuyện phiếm kia, nói mùa hè mùa đông đều không thích hợp, phụ nhận ở cữ vào xuân thu là thoải mái nhất. Nghĩ đến cái trán Hoài Vương phi ẩn ẩn mồ hôi, Từ Nhu Gia cảm thấy lời này có mấy phần đạo lý, nhưng mà khi nào mang thai nữ tử lại không chi phối được, hết thảy đều chỉ có thể thuận theo thiên mệnh, huống chi, đời trước nàng muốn mang nhưng vẫn không mang thai được, mang thai còn chưa có, lấy ở đâu ra cữ ?
Từ Nhu Gia vô thức sờ lên phần bụng.
"Triêu Vân thỉnh an Vương phi."
Giọng quen thuộc vang lên bên tai, Từ Nhu Gia ngẩng đầu, liền thấy Tạ Triêu Vân muội muội của Tạ Tấn chẳng biết từ lúc nào đi tới, nói cười rồi hướng nàng hành lễ. Hoài Vương coi trọng nhất là Hoài Vương phi, nhưng đối với Tạ Triêu Vân Trắc phi một mực cũng sủng ái có thừa, đặc biệt là về sau Huyên Ca chết yểu, Hoài Vương liền chỉ chuyên sủng Tạ Triêu Vân.
Tạ Triêu Vân đã từng là cô em chồng của Từ Nhu Gia, Từ Nhu Gia chưa hề nghĩ ngợi gì nhiều, bây giờ Tạ Tấn làm người như vậy, Từ Nhu Gia liền đối với Tạ Triêu Vân có chút chất vấn. Dù sao, Huyên Ca chết yểu, Hoài Vương phi liền thất sủng, thu lợi nhiều nhất chính là với Tạ Triêu Vân. Nhưng Từ Nhu Gia cũng chỉ là suy đoán, không có bằng chứng, nàng không thể tùy tiện oan uổng một người, nhưng mà, nàng chỉ là chán ghét Tạ Tấn, nhưng đối với muội muội của Tạ Tấn thì lại sinh ra thành kiến.
"Nguyên lai là Trắc phi ." Từ Nhu Gia hướng Tạ Triêu Vân cười cười, cũng không đứng dậy.
Tạ Triêu Vân tựa như quen thuộc ngồi xuống bên người nàng. Quét mắt phụ cận một chút nữ khách, Tạ Triêu Vân gỡ vòng tay huyết ngọc trên cổ tay ra, mặt mỉm cười, thấp giọng hỏi:
"Vương phi, nghe nói thái hậu nương nương những năm nay cực kì thân cận với ngươi, vậy ngươi có biết, lão nhân gia nàng vì sao muốn phạt ca ca ta tại Pháp Hoa Tự đóng cửa tụng kinh không?"
Từ Nhu Gia giờ mới hiểu được, TạTriêu Vân là hướng nàng nghe ngóng chân tướng Tạ Tấn bị cấm tại Pháp Hoa Tự .
"Trắc phi ca ca là ai?" Từ Nhu Gia nghi hoặc mà hỏi.
Tạ Triêu Vân mím môi: "Ca ca ta chính là thế tử Anh Quốc Công, Vương phi thế mà lại không nhớ rõ hắn ư?"
Từ Nhu Gia càng thêm nghi hoặc: "Thế tử Anh Quốc Công? Hắn không ở phủ Quốc Công sao? Làm sao đi Pháp Hoa Tự?"
Tạ Triêu Vân không tin là nàng không biết! Thái hậu nương nương là cô tmẫu của bọn hắn, cô mẫu rõ ràng rất yêu thích ca ca, mấy năm này ca ca cũng chỉ đắc tội với Trang vương và dân nữ A Đào cực giống Nhu Gia quận chúa, coi như cha mẹ không chịu nói chân tướng cho nàng, Tạ Triêu Vân cũng đoán được, cô tổ mẫu đột nhiên nghiêm trị ca ca, khẳng định cùng vợ chồng Trang vương có liên quan!
Nhưng dưới mắt tức giận vô dụng, cứu ca ca rời khỏi Pháp Hoa Tự mới là khẩn yếu nhất. Coi như Từ Nhu Gia không biết rõ tình hình, Tạ Triêu Vân giải thích một phen, sau đó mười phần thành khẩn thỉnh cầu nói:
"Vương phi, Thái hậu nương nương thương ngài nhất, chỉ cần ngài đi cầu tình, lão nhân gia nàng nhất định sẽ mở ra một con đường. Đây là một phần tâm ý của ta, còn xin Vương phi chớ có ghét bỏ."
Nói xong, Tạ Triêu Vân gỡ vòng tay huyết ngọc cực phẩm trên cổ tay xuống, lặng lẽ nhét vào tay Từ Nhu Gia.
Từ Nhu Gia: ...
Hóa ra Tạ Triêu Vân thật đúng là xem nàng như người dân bình thường không có thấy qua việc đời như ư?
Từ Nhu Gia vừa tức vừa cười, không muốn lại cùng Tạ Triêu Vân hư tình giả ý, Từ Nhu Gia trực tiếp kinh kêu lên: "Tạ Trắc phi, ngươi làm cái gì vậy?"
Tạ Triêu Vân giật nảy mình, trước đem vòng tay huyết ngọc giấu vào tay áo, ẩn nấp cho kỹ, nàng nhìn lướt qua, thấy nhóm nữ khách đều hướng bên này nhìn lại, Tạ Triêu Vân khẽ cắn môi, hung hăng trừng Từ Nhu Gia một chút, liền như không có việc gì mà đi. Từ Nhu Gia cười cười, tiếp tục xã giao đứng lên.
Uống xong tiệc đầy tháng, nói chuyện xong, các tân khách lần lượt cáo từ. Từ Nhu Gia cùng Chu Kỳ trước sau lên xe ngựa. Vừa lên xe, Từ Nhu Gia liền nắm cây quạt bên cạnh, nhanh chóng thay mình quạt mát, buổi chiều mùa hạ thật sự mới là nóng nhất.
"Ta quạt cho." Chu Kỳ ngồi ở bên người nàng nói.
Từ Nhu Gia không khách khí chút nào cho hắn cây quạt. Chu Kỳ yên lặng thay nàng quạt.
Từ Nhu Gia kỳ quái nói: "Chàng mặc không thể so với ta ít hơn, làm sao không nóng vậy?"
Chu Kỳ nói: "Quen rồi."
Từ Nhu Gia bỗng nhiên hiểu, ở hậu viện, trong phòng luôn luôn bày băng, đương nhiên mát mẻ, ra cửa liền nóng đến chết mất. Chu Kỳ lại mỗi ngày đều đi Hộ bộ làm việc, vô luận gió lạnh hay nóng bức đều phải đi sớm về trễ, có thể không liền thành quen?
Mắt hạnh đi lòng vòng, Từ Nhu Gia cười đùa nói: "Được rồi, ta thay Vương gia quạt nhé."
Chu Kỳ lắc đầu: "Không cần."
Từ Nhu Gia chỉ là thuận miệng nói một chút để làm hắn vui vẻ thôi, mới không phải thật sự muốn hầu hạ hắn, Chu Kỳ đã không cần, nàng liền yên tâm thoải mái hưởng thụ đế vương tương lai phục vụ.
"Tại hậu viện, mọi thứ đều ổn chứ?" Nhìn tư thế ngồi lười biếng của nàng, Chu Kỳ hỏi.
Từ Nhu Gia nghĩ nghĩ, nghĩ đến Tạ Triêu Vân. Nàng hừ một tiếng: "Tạ Trắc phi muốn nhờ ta đi nói giúp cho ca ca của nàng trước mặt Thái hậu, sợ ta không đáp ứng, nàng còn muốn dùng vòng ngọc của nàng lừa gạt ta, thật sự là quá coi thường, ta trông thế mà thèm một cái vòng tay của nàng sao?"
Chu Kỳ nhíu mày, Tạ Tấn muội muội thế mà không hiểu quy củ như thế sao?
"Nàng làm sao về?" Hắn bình tĩnh hỏi.
Từ Nhu Gia liền cười, miêu tả dáng vẻ chật vật xấu hổ lúc ấy của Tạ Triêu Vân. Chu Kỳ bật cười, hắn làm sao đã quên Vương phi của mình cũng không phải là người dễ dàng bị bắt nạt như vậy?
"Huyết ngọc..."
Hồi tưởng một lát, Chu Kỳ nhìn thê tử nói: "Ta nhớ khố phòng tựa hồ có khối huyết ngọc, nếu như nàng thích, ta gọi người làm cho nàng một bộ đồ trang sức."
Từ Nhu Gia lập tức cự tuyệt: "Ta mới không muốn, nếu bị nàng ta nhìn thấy, còn tưởng rằng ta mặt ngoài không có thèm, kỳ thật rất đỏ mắt."
Giống như có chút đạo lý. Nàng không ghen tị người khác, Chu Kỳ liền tiếp tục chuyên tâm quạt. Từ Nhu Gia xác thực không ghen tị với Tạ Triêu Vân, nhưng mà nàng ghen tị Hoài Vương phi, không quan tâm con trai hay là nữ nhi, nàng thực sự muốn mang thai, muốn chứng minh đời trước mình một mực không mang thai nhưng thật ra là vấn đề Tạ Tấn, mà không phải nàng không có duyên với con cái.
Trong đêm, Từ Nhu Gia len lén kéo cái gối đầu nhỏ xuống mặt. Chu Kỳ nghi nói: "Làm gì vậy?"
Từ Nhu Gia có ý tốt nói với hắn lời nói thật, đỏ mặt nói láo: "Nghe nói thế này dễ ngủ hơn."
Chu Kỳ ngoài miệng không nói, trong mắt cũng lộ ra hoài nghi. Từ Nhu Gia muốn đệm hai tiếng, sợ Chu Kỳ truy vấn, nàng làm bộ dáng rất thoải mái nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói lầm bầm:
"Ngủ đi, sáng mai ngươi còn phải đi sớm."
Chu Kỳ lại nhìn tư thế ngủ quái dị của nàng một chút, lúc này mới đơn giản nhẹ nhõm một phen, tại bên người nàng nằm xuống. Về sau liên tục mấy đêm rồi Từ Nhu Gia đều ngủ như thế.
Chu Kỳ càng thấy kỳ quái: "Ai nói cho nàng như thế dễ ngủ hơn?"
Từ Nhu Gia không nói ra, giận hắn: "Ai cần chàng lo chứ."
Chu Kỳ: ...
Bất tri bất giác liền đến cuối tháng. Từ Nhu Gia lo lắng bất an quan sát, đợi nguyệt sự vốn nên đến trễ năm ngày còn chưa tới, Từ Nhu Gia đột nhiên khẩn trương lên, nếu không phải là thật sự mang bầu, còn là bởi vì nguyên nhân gì?
Đợi nguyệt sự trễ nửa tháng, Từ Nhu Gia rốt cục nhịn không được, thừa dịp Chu Kỳ không ở Vương phủ, xin phủ thượng lang trung đến bắt mạch.
"Chúc mừng Vương phi, ngài là có hỉ mạch rồi đó nha!"