Hoàng Đế Nan Vi

Chương 173




Việt Hầu chết như vậy, Minh Trạm ngoại trừ ban cho tang lễ, lại đem tước vị của Việt Hầu truyền lại cho Phương Thận, cũng không có triều thần nào đứng ra dị nghị. Dù sao thân phận của Việt Hầu vốn là như vậy, nhất là lại chết ở trong tay tôn thất.

Minh Trạm cũng họ Phượng, có chút tâm tư muốn bồi thường cũng là lẽ thường tình, vì vậy Việt Hầu phủ được giữ nguyên tước vị.

Kế tiếp, chính là xử phạt Tây Ninh Hầu.

Vụ án này được thẩm tra rất nhanh, tất cả thị vệ liên can đều bị áp tải đến Hình bộ, hơn nữa có Việt Hầu phủ đến cáo trạng, lúc ấy tình hình như thế nào thì đều được làm rõ mười mươi.

Minh Trạm là người không kiêng dè bất kỳ ai, trong sử sách đã từng ghi chép, trong lúc tại vị, số lần mà Võ hoàng đế đại xá vô cùng ít ỏi, chỉ hai lần, một lần là khi Võ hoàng đế đăng cơ, đại xá thiên hạ. Và lần cuối cùng là khi Võ hoàng đế thoái vị, đại xá thiên hạ.

Hơn nữa Võ hoàng đế giết người thì lại càng không biết kiêng dè.

Ngày hôm sau chính là lễ sinh thần, thế mà đám thị vệ động thủ ngày hôm đó đều bị áp giải thị chúng, ngay chính ngọ, đầu người rơi xuống đất. Về phần Tây Ninh Hầu, đoạt tước tống giam.

Kỳ thật đoạt tước cũng chia làm hai loại, như Diễn Thánh Công, Minh Trạm đoạt tước của Khổng Lệnh Đức, lệnh cho đường đệ thừa kế, xem như một cách đoạt tước. Còn một loại khác, giống như Lâm Giang Hầu, nói đoạt liền đoạt, cũng không hạ chỉ để nhi tử thừa kế, coi như từ nay về sau không còn tước vị.

Trong tôn thất không phải không có người biện hộ thay cho Tây Ninh Hầu, Minh Trạm chỉ nói, “Trong các hoàng thân quốc thích, lúc trước biểu ca của Vĩnh Ninh Hầu phạm tội, trẫm đã xử trí như thế nào, các ngươi có lẽ đều biết. Trong tôn thất, chúng ta đều mang họ Phượng, lão tổ tông giành lấy thiên hạ này không dễ dàng gì, Việt Hầu trước kia là Tĩnh Quốc Công trung nghĩa, công lao đời đời, vậy mà lại bị Tây Ninh Hầu đánh chết bên đường, qua đó có thể biết rõ đám người ngang ngược này ngày thường sống như thế nào. Về sau, các ngươi có thể lấy Tây Ninh Hầu làm bài học.”

Tước vị của Tây Ninh Hầu đã mất, thê tử dựa vào quang vinh của phu quân, vì vậy chức Cáo mệnh phu nhân của Tây Ninh Hầu phu nhân cũng đương nhiên bị đoạt lấy.

Trong khoảnh khắc, tôn vinh của Tây Ninh Hầu phủ bay theo cát bụi.

Minh Trạm cũng xem như là một người kỳ lạ, đế đô hết đánh lại giết, đầu lăn đầy đất, nhưng người ta vẫn ăn mừng sinh thần như bình thường. Có thần tử đã khuyên Minh Trạm nên dời lại ngày chém đầu đám thị vệ động thủ đánh chết người kia, tránh vướng máu vào lễ sinh thần của Hoàng đế bệ hạ. fynnz.wordpress.com

Hoàng đế bệ hạ lại nói, “Đỏ một chút thì mới vui.”

Trong sinh thần lần này của Hoàng đế, mọi người đều đặc biệt kính cẩn.

Minh Trạm mới đang cơ một năm đã đoạt hai tước vị. Sau khi trải qua chuyện của Tây Ninh Hầu, mỗi người đều thêm phần cẩn thận, sợ sẽ xui xẻo chọc giận Hoàng đế bệ hạ.

Mà lúc này, một phong tấu chương đến từ Vân Quý xuất hiện trên bàn của Nội các.

Từ trước đến nay, trong lúc xử lý chính sự, ngoại trừ tấu chương cực kỳ đặc biệt thì còn lại đều do Nội các duyệt trước rồi phê bằng mực xanh, sau đó sẽ do Minh Trạm phê bằng mực đỏ rồi đóng dấu.

Lúc này tấu chương của Trấn Nam Vương phủ cũng không phải mật tấu, vì vậy được chuyển thẳng đến Nội các. Các chư vị đại nhân của Nội Các không có ai mà không hiếu kỳ, nhưng vẫn theo quy củ mà xem tấu chương, vừa nhìn vào thì lập tức kinh ngạc biến sắc.

Tấu chương là do Minh Kỳ viết, hành văn đơn giản dễ hiểu, cũng bởi vì vậy mà nhìn ra tiêu chuẩn giáo dục ở Vân Quý quả thật kém hơn đế đô, văn chương của Ninh Quốc đại công chúa chẳng hơn gì Hoàng đế bệ hạ.

Nội dung như sau:

Minh Trạm:

Nhìn thấy chữ tức bình an.

Nay ngươi ở tại đế đô làm Hoàng đế. Trấn Nam Vương phủ xưa nay không can thiệp vào chuyện đế đô, bất quá ngươi là thân đệ của ta, nay thấy tình trạng của ngươi như vậy thì ta thật sầu lo, vì vậy gửi thư đến để vấn an.

Thiện Kỳ Hầu đã đến Vân Quý, thấy ý tứ của hắn có vẻ là muốn nghênh đón Hoàng bá phụ quay về đế đô chấp chính triều đình. Có câu, trời không có hai mặt trời, nước không có hai chủ. Thay vì như thế, không bằng ngươi quay về Vân Quý đi. Ngươi là đích tử duy nhất của phụ vương, đại thần Vân Quý vẫn luôn trông mong ngươi trở về.

Nữ nhân này thật quá đáng! Lý Bình Chu ghét nhất nữ nhân can dự vào chính sự, nhưng Minh Kỳ lại là ngoại lệ, Minh Kỳ chẳng những tham dự vào chính sự mà còn quang minh chính đại tham dự vào chính sự. Nay ngay cả chuyện của đế đô cũng dám xen vào, Lý Bình Chu cơ hồ lại muốn hừ lạnh hai tiếng.

Đọc tiếp, Lý Bình Chu càng tức đến tái nhợt mặt mũi.

Minh Kỳ viết: Tình hình đế đô phức tạp, không như Vân Quý. Trên có tôn thất hoàng thân, dưới có văn võ bá quan, có ai mà không tư tình đầy bụng? Ngươi đã hứa hẹn không lưu con nối dõi mà vẫn chưa thể làm cho bọn họ vừa lòng, ta nghĩ, chỉ sợ ngươi vĩnh viễn không thể làm cho bọn họ vừa ḷng.

Hà tất gì phải làm Hoàng đế khốn khổ như vậy.

Lúc trước, chẳng lẽ ngươi vội vàng muốn làm Thái tử hay sao? Hay là ngươi không làm Hoàng đế thì không được? Nay có tôn thất muốn nghênh đón Thái thượng hoàng quay về đế đô để chấp chính, vậy những người này đặt ngươi ở chỗ nào?

Theo ta thấy, bọn họ chỉ xem ngươi như một bậc thang, có thể giẫm lên ngươi rồi đón Thái thượng hoàng quay về chấp chính, làm cho bọn họ bỗng nhiên lập công, chẳng phải là mỹ mãn hay sao?

Minh Trạm, qua lời của Thiện Kỳ Hầu, ta thật sự không thể hiểu rõ tình cảnh hiện tại của ngươi, vì vậy rất lo lắng. Nay ngươi ngồi trên ngai vàng, bọn họ hận không thể kéo ngươi xuống, hoặc là cố ý chia rẽ quan hệ của ngươi và Hoàng bá phụ, như vậy có thể lưỡng bại câu thương là tốt nhất.

Kỳ thật theo ta thấy, kết quả tuyệt diệu nhất cũng không phải là đạp ngươi xuống đài, nghênh đón Hoàng bá phụ về đế đô. Thiện Kỳ Hầu cố ý kích động tôn thất bất hòa với Trấn Nam Vương phủ, thật ra là muốn nhúng tay vào việc kế thừa Trấn Nam Vương phủ, sự gian tà cuồng vọng, bừng bừng dã tâm như vậy thật làm cho ta đại khai nhãn giới. Theo ý của Thiện Kỳ Hầu, tốt nhất là chúng ta đều chết hết, như vậy có thể để cho hắn đưa đám hoàng tôn còn vô tri vô giác lên ngai vàng. Sau đó là đám người dã tâm kia có thể trở thành nhiếp chính đại thần, thậm chí có thể noi theo Chu Công năm xưa bế Thành Vương trên đầu gối để nghe báo cáo chính sự.

Bất quá bây giờ còn có Chu Công hay sao? Nếu có Chu Công thì Chu Công sẽ trơ mắt nhìn Hoàng đế của mình bị người ta âm mưu hãm hại ư?

Mục đích hiện tại của bọn họ chỉ là muốn hưởng thụ quyền thế nhiếp chính, hưởng thụ địa vị của Chu Công. Lúc trước ta không ngờ đế đô lại loạn đến nước này, nay nhìn thấy Thiện Kỳ Hầu thì mới có thể hiểu được.

Đây chính là bức thư nổi tiếng của Ninh Quốc đại công chúa gửi Võ hoàng đế.

Ninh Quốc đại công chúa lưu lại một đoạn lịch sử dày đặc trong thời Đại Phượng, kỳ thật nếu xét về giọng văn thì phong thư này hoàn toàn không có gì đặc sắc. Nhưng sau khi được lịch sự chải chuốt quá mức thì trở nên hiếm thấy, cho nên mới trở thành một tư liệu lịch sử quan trọng được ghi chép lại.

Minh Kỳ dám gửi đến tấu chương như vậy thì đương nhiên đã có chuẩn bị.

Thành thật mà nói, những kẻ lăn lộn trong Nội các đều không có ai là kẻ ngốc. Như Lý Bình Chu, mặc dù tấu chương của Ninh Quốc đại công chúa có một chút không khách khí, bất quá hắn xem xong thì trong lòng thật sự có một chút khó nói nên lời.

Nếu bảo người ta nói rằng Thiện Kỳ Hầu không có tư tâm thì lời này thật khiến người ta không thể mở miệng.

Kỳ thật mọi người đều không phải tiểu tử trẻ tuổi ấu trĩ ngây ngô, một khi Phượng Cảnh Kiền trở về thì có thể sẽ mang đến sự thay đổi trong việc chấp chính ở đế đô, mọi người đều biết điểm này, hơn nữa vẫn lo sợ bất an.

Tuy rằng đây đều là vài vị lão thần mà Phượng Cảnh Kiền từng sử dụng, bất quá lúc Minh Trạm đăng cơ, triều đình vẫn còn rất nhiều chỗ khiếm khuyết, thậm chí nói một câu công chính, việc người Thát Đát tấn công đế đô cũng không thể tính là do lỗi của Minh Trạm.

Người ta mới đăng cơ chưa đến một năm mà gặp phải chiến sự, Minh Trạm xử lý như vậy đã là rất hiếm thấy.

Chiến tranh với Thát Đát không thể xem là Minh Trạm có vấn đề về chấp chính. Dương Vũ Đồng, cũng không phải ngày một ngày hai có thể mua chuộc để xúi hắn làm phản. Trong khi việc cải cách thuế muối ở Vân Quý, Minh Trạm một tay điều khiển, cho đến đế đô thì hiện tại giá muối đã giảm xuống chỉ còn một phần ba so với trước kia, thiên hạ dân chúng đều tạ ơn Hoàng đế.

Thậm chí đến hôm nay, đáng lý muốn tu sửa tường thành phải tốn trăm vạn lượng bạc, hiện tại thì sao, bảy mươi vạn lượng là đủ rồi, bên trong còn có hơn mười vạn lượng tiền công cho nhân công.

Triều đình không bóc lột, chỉ cần nguyện ý bỏ sức ra, kết hợp thành một nhóm, cứ xét theo tay nghề, mỗi người mỗi ngày bao nhiêu bạc, bao gồm cả một bữa cơm trưa.

Hiện tại trong đế đô, ngay cả khất cái nằm phơi nắng dưới chân tường thành cũng ít đi rất nhiều. Phàm là có sức lực thì thà rằng dốc sức kiếm sống còn hơn là lê lết đầu đường xó chợ để đi ăn xin.

Trong lòng mọi người hiểu rõ, mặc dù Minh Trạm có một chút khuyết điểm, ngay cả tính tình cũng nóng nảy, hơn nữa Minh Trạm còn có vị mẫu thân làm Thái hậu khiến người ta phải lo lắng.

Nhưng cũng không có ai có thể phủ nhận Minh Trạm thật sự là một minh quân.

Thậm chí tư chất của Minh Trạm kỳ thật còn hơn cả Thái thượng hoàng.

Nội Các nhất thời trầm mặc, vẫn là Từ Tam mở miệng trước, “Thiện Kỳ Hầu phụng thánh chỉ đi thỉnh an và bàn bạc với Thái thượng hoàng, có phải ỷ vào thân phận tôn thất hay không, đến Trấn Nam Vương phủ nói năng bậy bạ, hành vi không đúng, thế nên khiến Ninh Quốc đại công chúa hiểu lầm ý của triều đình?”

Mụ ngươi, đi Vân Quý là được rồi, còn dám nói lung tung lộn xộn, chẳng phải là chán sống rồi sao?

Lợi ích của Từ Tam và Minh Trạm có mối quan hệ chặt chẽ, nay Minh Trạm còn tại vị, hắn là Đế sư. Nếu Minh Trạm bị người ta đạp xuống đài, như vậy hắn sẽ thành cái gì? Tiền Đế sư ư?

Còn nữa, con cái của hắn đều được Minh Trạm coi trọng. Còn nữa còn nữa, còn cái tên nữ tế xúi quẩy của nhà hắn nữa, còn phải trông cậy vào Hoàng thượng giúp Phạm gia sửa lại bản án. Nếu để Phượng Cảnh Kiền thượng vị trở lại thì Phượng Cảnh Kiền làm sao chịu để ý đến vụ án của Phạm gia ?

Vì vậy Từ Tam tuyệt đối đứng về phe Minh Trạm.

Bất cứ thời điểm nào cũng không thể nói là Thái thượng hoàng không đúng. Nay Thiện Kỳ Hầu làm ra chuyện này, đương nhiên Thiện Kỳ Hầu là không đúng.

Đối với lời này của Từ Tam, Binh bộ Thượng thư Cố Nhạc Sơn rất đồng cảm, “Thiện Kỳ Hầu làm việc chẳng thỏa đáng tì nào, không chỉ khiến Trấn Nam Vương phủ hiểu lầm triều đình, mà nếu khiến cho hai vị thánh nhân bởi vì vậy mà nảy sinh hiềm khích thì phải làm sao cho phải đây. Theo ý của ta, lúc trước không nên để Thiện Kỳ Hầu đến Vân Quý.”

Lúc trước Thiện Kỳ Hầu liên danh tôn thất để nghênh đón Thái thượng hoàng quay về đế đô, cũng không thấy họ Cố ngươi lên tiếng. Âu Dương Khác có chút bất mãn đối với việc Cố Nhạc Sơn phụ họa Từ Tam, “Cho dù như thế nào thì Ninh Quốc đại công chúa chỉ là nữ nhân, vậy mà lại vọng tưởng chỉ điểm Hoàng thượng, thật sự là quá đáng.” fynnz.wordpress.com

Hình bộ Thượng thư Giản Đào bẩm sinh có bộ dáng phúc hậu, trên trán toát mồ hôi hột, vừa lau mồ hôi vừa ôn hòa khuyên Âu Dương Khác, “Lão đại nhân, Ninh Quốc đại công chúa cũng không phải nữ nhân bình thường. Khi bệ hạ đăng cơ, Trấn Nam Vương không đến, vẫn là Ninh Quốc đại công chúa đại diện Trấn Nam Vương phủ đến đế đô chúc mừng. Đó là tỷ tỷ song sinh của bệ hạ.” Nhiêu đây thì tính là gì, thời Đường khi Võ Tắc Thiên xưng đế, cả triều văn võ bá quan có ai mà không phải là nam nhân đâu, nhưng có ai dám đứng ra nói cái khỉ gì hay không?

Lý Bình Chu nói một câu công bằng, “Hay là nghe bệ hạ xử trí như thế nào đã.”

Ngay cả Lý Bình Chu cũng lén thổ lộ một câu với Minh Trạm, “Ninh Quốc đại công chúa có rất nhiều hiểu lầm đối với triều đình, chúng thần trung thành với bệ hạ, tuyệt đối không có ý bất kính.”

Minh Trạm thở dài, sắc mặt cô đơn, cũng không nói chuyện. Lý Bình Chu lại nói, “Bệ hạ từ ngày đăng cơ đến nay đã làm nên rất nhiều thành tựu. Bệ hạ tại vị, chúng thần gặp đúng minh quân, cũng muốn đi theo bệ hạ kiến công lập nghiệp, lưu danh sử sách.”

“Bệ hạ và Thái thượng hoàng có quan hệ thân thiết, không phải phụ tử mà còn hơn cả phụ tử.” Lý Bình Chu nghiêm mặt nói, “Bệ hạ, nếu Thái thượng hoàng có ý khác thì căn bản sẽ không đến Vân Quý. Nay giang sơn thái bình, thỉnh thoảng có tiểu nhân quấy phá, bệ hạ chớ nên tin lầm tiểu nhân, hiểu lầm Thái thượng hoàng.” Lý Bình Chu và Phượng Cảnh Kiền là quân thần đắc ý, đương nhiên không muốn nhìn thấy Phượng Cảnh Kiền và Minh Trạm trở mặt, vì vậy toàn bộ lửa giận đều trút lên đầu Thiện Kỳ Hầu.

Cũng tại lão già kia tất cả !

Còn nữa, còn Tương Nghi thái trưởng công chúa, lão thái thái đã từng tuổi này mà còn thích ầm ĩ để làm gì? Bà tưởng bà là Ninh Quốc đại công chúa hay sao?

Ngay cả Ninh Quốc đại công chúa, Lý Bình Chu cũng không có ấn tượng tốt.

Lại nghĩ đến Tây Ninh Hầu mấy hôm trước phạm tội, Lý Bình Chu nhịn không được mà nói, “Bệ hạ, tôn thất hưởng hoàng ân, lại không biết nhún nhường, vọng tưởng can dự vào triều chính. Bệ hạ là chủ nhân thiên hạ, xem như giáo huấn chỉ điểm bọn họ.”

Mọi chuyện rối rắm như vậy đều là do đám tôn thất kia mà ra!

Minh Trạm cười một cái, cảm thấy vừa lòng, “Trẫm hiểu ý của Lý tướng, Lý tướng yên tâm đi, trẫm và phụ hoàng tình nghĩa sâu sắc, không phải muốn chia rẽ thì có thể chia rẽ. Còn Lý tướng, thật hiếm khi nói lời tri tâm với trẫm như thế này đấy.”

Lý Bình Chu xưa nay không phải người hiền hòa, nghe Minh Trạm trêu chọc như vậy thì nhất thời lại cảm thấy hơi ngượng ngùng, Minh Trạm lập tức đùa giỡn lão nhân gia người ta, “Ôi chao, Lý tướng đỏ mặt rồi kìa.”

Lý Bình Chu người ta bao nhiêu tuổi rồi, từng trải mấy chục năm, ăn muối còn nhiều hơn Minh Trạm ăn gạo, qua cầu còn nhiều hơn Minh Trạm đi đường, ngượng ngùng là thật, làm gì có chuyện đỏ mặt cơ chứ. Cũng không biết vì sao bị cái tên không đứng đắn Minh Trạm này đùa giỡn thì bản mặt già nua lại thật sự trở nên đỏ bừng.

Minh Trạm cười ha ha, Lý Bình Chu thẹn quá hóa giận: Hoàng thượng thật không đứng đắn gì cả, ta cần gì phải lắm chuyện đi khuyên hắn cơ chứ?

Lý làm nũng cùng bản mặt già nua đỏ bừng vung tay áo rồi xoay người rời đi.

Lý Bình Chu có thể nói ra như vậy thì Minh Trạm hiểu được ngày triều thần hoàn toàn quy thuận đã ở ngay trước mắt. Minh Kỳ có khả năng hơn hắn đã tưởng, ở thời này thật không dễ dàng trêu chọc các cô nàng một tí nào cả. Minh Trạm vì để bày tỏ lòng cảm kích và ca ngợi của hắn đối với Minh Kỳ, hắn đã viết một phong thư cực kỳ buồn nôn để cảm tạ Minh Kỳ.

Sau này khi Minh Kỳ nhận được thư của Minh Trạm thì cảm thấy buồn nôn đến mức cả ngày chẳng thể nào ăn cơm.

Đương nhiên đó là chuyện sau này, về sau hẵng nói lại.

Nay chỉ nói chuyện trước mắt.

Minh Kỳ làm việc này vì Minh Trạm đương nhiên không chỉ là một tấu chương thăm dò triều thần, ly gián tôn thất.

Thiện Kỳ Hầu vốn có hiền danh trong tôn thất, khi Phượng Cảnh Kiền tại vị, Thiện Kỳ Hầu cũng rất có thể diện, xưa nay ân điển cho dòng tộc ở Hoài Dương chỉ có hơn chứ không thiếu. Thiện Kỳ Hầu đến Nam cung, nhìn thấy Phượng Cảnh Kiền, đó thật sự là chưa nói đã khóc, kích động nghẹn ngào không thôi.

Phượng Cảnh Kiền mỉm cười, “Sao vậy? Nhìn thấy trẫm mà khóc mặt mũi tèm nhem thế kia.”

Thiện Kỳ Hầu hít sâu một hơi thật dài, bình phục cảm xúc, rồi mới thở dài một tiếng, kính cẩn hành lễ, dập đầu nói, “Lão thần đã lâu không thấy bệ hạ, lão thần thất nghi.”

“Chớ như thế, đứng lên đi rồi an tọa.” Phượng Cảnh Kiền vẫn tươi cười, chỉ xuống chiếc ghế bên cạnh.

Thiện Kỳ Hầu lau nước mắt, khom người ngồi xuống, Phượng Cảnh Kiền cười hỏi, “Đế đô vẫn ổn hết chứ?”

“Nhờ bệ hạ phù hộ nên đế đô vẫn ổn thỏa.” Thiện Kỳ Hầu thân thiết nói, “Lão thần nghe nói thân thể của bệ hạ không được khỏe, vì vậy mới đến Vân Quý tịnh dưỡng. Nay thấy uy long của bệ hạ không hề thua kém năm xưa, lão thần rốt cục cũng có thể yên tâm.”

Phượng Cảnh Kiền gật đầu,“Như vậy thì tốt.”

Vượt ngoài dự liệu của Thiện Kỳ Hầu, Phượng Cảnh Kiền không hề hỏi chuyện khác, tỷ như trận chiến với Thát Đát.

Kỳ thật Thiện Kỳ Hầu nghĩ quá nhiều, hiện tại là lúc nào rồi, đương nhiên Phượng gia huynh đệ quan tâm giang sơn xã tắc hơn cả hắn. Người ta đã sớm biết rõ tình hình cụ thể trong trận chiến Thát Đát, làm gì có chuyện nhắc lại trận chiến Thát Đát khi sự việc đã trải qua gần nửa năm. Còn những chuyện khác thì Phượng Cảnh Kiền tự có thủ đoạn, cũng không cần phải thông qua miệng của Thiện Kỳ Hầu để biết.

Dù sao Thiện Kỳ Hầu cũng là tôn thất, cho dù Phượng Cảnh Kiền trước kia ưu đãi tôn thất. Bất quá giữa hoàng thất và tôn thất xưa nay là vừa dựa vào nhau vừa phòng bị nhau. Năm xưa Phượng gia huynh đệ gặp chuyện bất trắc ở Dương Châu, tuy rằng là do tên tiện nhân kia mách lại, bất quá trong đó có chuyện Nghi Vương ở giữa làm khó dễ hay không thì Phượng Cảnh Kiền cũng không biết.

Cho nên hỏi chút chuyện chung chung, quan tâm đến sức khỏe thân thể của Thái hoàng thái hậu và Minh Trạm. Sau đó Phượng Cảnh Kiền lộ ra thần sắc mệt mỏi, Thiện Kỳ Hầu rất giỏi quan sát sắc mặt người khác, đương nhiên thức thời cáo lui, rồi nghĩ biện pháp lừa Phượng Cảnh Kiền về đế đô.

Trong khi Trịnh Khai Tuấn nói này nói nọ khiến Phượng Cảnh Kiền đặc biệt vui vẻ.

Trịnh Khai Tuấn tuổi trẻ, xuất thân là Thám hoa, dung mạo tuấn tú. Cũng không nói gì về trận chiến Thát Đát, mà chỉ nói đến một chút chuyện của tôn thất, tỷ như Thục Ngọc đại công chúa sinh hạ một nhi tử, Thục Hiền đại công chúa cũng đang có thai.

Tỷ như triều đình trấn an dân chúng như thế nào sau khi chiến tranh chấm dứt.

Lại tỷ như Hoàng thượng đã thực hiện chế độ tiết kiệm nghiêm khắc như thế nào, tiết kiệm ngân lượng để sửa cầu xây đường, nay đường xá ở đế đô bằng phẳng, trải dài đến ngoại ô thôn trang. Còn lệnh cho Nội vụ phủ làm ra một chiếc xe có ba bánh.

Phượng Cảnh Kiền cảm thấy hiếu kỳ, xưa nay xe ngựa đều chỉ có hai bánh xe, nghe cũng chưa từng nghe qua xe ba bánh, bèn tỉ mỉ hỏi Trịnh Khai Tuấn một hồi, buổi tối còn kể lại với Phượng Cảnh Nam.

Phượng Cảnh Nam suy nghĩ trong chốc lát, “Có món đồ hiếm lạ như vậy thì nên đem đến hai chiếc cho chúng ta nhìn thử một chút mới đúng chứ.” Xe ba bánh, khi nào tiểu tử kia mọc ra thêm cái chân thứ ba thì hắn cũng chẳng cảm thấy kỳ lạ đâu.

Trịnh Khai Tuấn cố ý nói ra vật lạ lùng này ở trước mặt Phượng Cảnh Kiền thì đương nhiên là có mang theo. Hơn nữa Trịnh Khai Tuấn còn giành thời gian để tự biểu diễn cho Phượng gia huynh đệ xem, mời Phùng Thành ngồi vào thùng xe. Sau đó Trịnh Khai Tuấn tự mình đạp một đoạn, thật sự khiến người ta hiếu kỳ. Thậm chí Phùng Thành phải liên tục tạ tội, “Nô tài làm phiền Trịnh đại nhân rồi.” Trịnh Khai Tuấn tự mình lái xe, chẳng phải là làm xa phu cho hắn hay sao. Tuy Phùng Thành ở bên cạnh Phượng Cảnh Kiền đã lâu, người khác cũng phải nể hắn ba phần. Bất quá Phùng Thành xưa nay cẩn thận, không dám làm sai cấp bậc lễ nghĩa.

So với xe ba bánh thời hiện đại thì đương nhiên là rất cồng kềnh, bất quá tay nghề của thợ mộc rất cẩn thận, bên ngoài còn mài cho sáng bóng, lại đánh thêm một lớp sơn dầu. Không cần ngựa hay lừa kéo, chỉ cần một người là có thể lái được, phía sau còn có thể chở thêm nhiều thứ.

Phượng Cảnh Nam vừa cười vừa liếc nhìn, nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Thứ này cũng khá tốt, hôm nào phải bảo Minh trạm phái hai thợ thủ công đến đây, dạy cho thợ thủ công ở Nội vụ ty học hỏi mới được.” Kỳ thật Phượng Cảnh Nam biết rõ đây là một thứ tốt rất hiếm thấy. Thật thuận tiện, quan trọng là không cần ngựa hay lừa.

Trịnh Khai Tuấn lộ ra ý tứ khó xử, nhìn xung quanh một chút rồi thấp giọng nói với Phượng Cảnh Nam, “Bệ hạ bảo rằng đây là quyền sở hữu trí tuệ, Vương gia muốn học thì phải thu bạc.”

Phượng Cảnh Nam suýt nữa đã giận đến méo mặt, chỉ có cái xe ba bánh cỏn con rách nát mà đòi thu bạc, thu cái con khỉ khô!