Hoàng Đình

Quyển 1 - Chương 154: Ai không tính kế?




Dịch giả: †Ares†

oOo

Hư Linh lại nghe thấy tiếng bàn tán trong thành Bá Lăng từ đám người. Nàng thầm nghĩ: "Hóa ra bọn họ đều biết việc trong Bá Lăng. Vậy cớ sao bên ngoài an tĩnh đến thế, thần linh cường đại trong châu Cửu Hoa không có một ai xuất hiện, mà người trong các huyền môn đạo phái tiên sơn cũng chẳng ai xuống núi đây?"

Hư Linh không hiểu. Từ khi trở lại thôn Hà Tiền, nàng chưa từng rời đi. Tuy rằng nàng mơ hồ cảm nhận được trời đất đang phát sinh biến hóa, nhưng không cách nào thăm dò kỹ càng được. Kỳ thật không riêng gì nàng, những thần linh cường đại và mấy người trong huyền môn đạo phái cũng không ai có thể thấu hiểu kỹ càng, đều chỉ có cảm giác mơ hồ tương tự. Do đó, huyền môn đạo phái trong thiên hạ ngày nay chia làm hai loại, một loại chủ động cho đệ tử hành tẩu thế gian, bởi vì mỗi khi trời đất đại biến, thì cơ duyên lớn lao sẽ xuất hiện cùng nguy hiểm. Còn một loại khác là giữ chặt đệ tử trong sơn môn, không cho phép bất kỳ người nào xuống núi.

Sắc trời đen lại, mây nặng nề phủ kín không trung, không trăng không sao. Hư Linh đứng trầm tư ở trước miếu Hà Bá, nhìn lớp lớp sóng vỗ vào bờ tạo thành bọt trắng. Trong bóng tối, Hồng đại hiệp bò lên từ giữa sông. Mấy ngày nay nó đột nhiên lĩnh ngộ được vài thứ, nên luôn im lặng tu hành. Theo sát phía sau chính là vỏ sò phủ rêu xanh, trên người nó vẫn có một tầng rêu xanh biếc. Chúng nó đều biết Trần Cảnh đi đâu, cũng rõ hiện tại Trần Cảnh đang bị vây trong thành Bá Lăng.

Mà nói đúng ra, chúng nó là những kẻ sớm biết tin thành Bá Lăng xảy ra đại sự nhất. Bởi vì lần trước Trần Cảnh trở về từ thành Bá Lăng, đã nói với chúng nó rằng tuyệt đối không nên đi thành Bá Lăng, tốt nhất là không bén mảng tới gần. Về sau có người trong thành Bá Lăng đến thỉnh thần, mặc dù chúng nó không mở miệng khuyên can Trần Cảnh không nên đi, nhưng trong lòng cho rằng Trần Cảnh không đi là tốt nhất. Bởi vì Trần Cảnh đã khuyên người khác không tới đó, tức là chính bản thân hắn cũng không thể khu trừ tà dị trong thành.

Hồng đại hiệp bình thường nói nhiều, lúc này lại im thin thít, chỉ bò qua bò lại trên bãi đất trống trước miếu Hà Bá. Một lát sau, nó thấp giọng mắng:

- Thực là một đám vô ơn, lúc Hà Bá gia còn ở đây, mỗi ngày cả đám đều tới hỏi cái này cái kia. Giờ Hà Bá gia gặp nạn, toàn bộ đều không thấy bóng dáng.

Vỏ sò lẳng lặng lơ lửng cách đất ba thước, trên thân bao phủ một tầng hơi nước, im lặng giống như Hư Linh.

Đêm tối kéo đến, mặc kệ người ta có nguyện ý nhìn thấy nó hay không, nó vẫn cứ đúng giờ sẽ tới, che phủ lên vạn vật.

Trong bóng tối có những yêu linh lấy đủ loại phương thức bay độn mà đến. Một con chim sơn ca vô thanh vô tức đậu trên cành cây to trước miếu Hà Bá, im lặng, chìm vào bóng đêm, tựa như miếu Hà Bá trước giờ không hề có con chim như vậy. Lại có một con rắn nhỏ khoang đen trắng từ bụi cỏ chui ra, mắt rắn lấp lóe cảnh giác, cũng không tới gần. Tiếp lại có một con khỉ núi, trên người mặc một bộ đạo bào không biết đã tồn tại từ năm nào, đi tới từ bờ sông đối diện, từng bước đạp mặt sông đến trước miếu Hà Bá. Nước sông chỉ làm ướt đến đầu gối của nó, làm cho người ta có cảm giác giống như sông kia rất nông. Nó đi không nhanh, còn lắc lư, nhìn như lúc nào cũng có thể ngã xuống làn nước, nhưng cuối cùng vẫn bình an đi tới trước miếu Hà Bá. Đến nơi, đôi mắt khỉ linh động đảo một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Hư Linh, giống như muốn mở miệng nói chuyện, nhưng rồi lại không nói. Thêm một lát nữa, trong bóng tối lại có một người đi bộ đến, là Triệu Hạc.

Tiếp tục qua hồi lâu, đêm càng lúc càng đen, không còn sinh linh nào đến miếu Hà Bá nữa. Ngoại trừ tiếng Hồng đại hiệp thấp giọng mắng, cũng chẳng có âm thanh nào khác. Lúc này, Hư Linh nói chuyện.

- Chúng ta có thể không ghi thù, không báo oán, nhưng tuyệt đối không thể quên ơn. Hà Bá gia giảng đạo trước miếu hàng đêm, đó là cái ơn truyền đạo. Đối với chúng ta, không có ơn nào qua được truyền đạo dạy pháp. Hiện tại Hà Bá gia gặp nạn, chúng ta không thể không quản.

Hư Linh hiểu uy lực của Tần Quảng vương tỷ trong thành Bá Lăng kia hơn bất kỳ kẻ nào khác, thậm chí còn rõ ràng hơn cả Trần Cảnh. Nàng biết khuya hôm nay nhất định phải nghĩ ra cách, nếu không, chỉ cần qua ngày mai, mọi người trong thành sẽ chết cả, bao gồm cả Trần Cảnh.

Bóng tối che giấu rất nhiều thứ, nhưng đó chỉ là ban đêm với thế giới nhân loại, mà lại là ban ngày với thế giới yêu linh.

* * *

Phủ Thành Hoàng trong thành Bá Lăng tối đen như Tần Quảng vương thành nơi âm thế, giống như có thể cắn nuốt tất cả sinh cơ và ánh sáng. Nhưng trong bóng tối, lại có thể nhìn rõ hai người. Một người trong đó là Giang Lưu Vân, người còn lại là Tần Ương. Trên người hai lão đều có một quầng sáng bao phủ. Quầng sáng trên người Giang Lưu Vân là từ đan khí bản mệnh, mà trên người Tần Ương thì chỉ biết là loại ánh sáng mờ mờ bất định.

Tuy rằng Giang Lưu Vân ngồi không nhúc nhích, nhưng ánh mắt của lão lại nhìn chằm chằm vào Tần Ương, hoặc nói chính xác là nhìn chằm chằm vào Tần Quảng vương tỷ trong tay Tần Ương. Lúc này Tần Quảng vương tỷ đang tự rung lên không một tiếng động, mỗi lần rung sẽ tạo thành một làn sóng gợn vô hình khuếch tán, đồng thời sẽ có một con ác quỷ dữ tợn từ bên trong Tần Quảng vương tỷ chui ra, rồi lao ra khỏi phủ Thành Hoàng.

- Tần Ương, ngươi cho dù chết cũng không buông tay sao?

Giang Lưu Vân đột nhiên nói.

Tần Ương chợt mở to mắt, nhưng không nói. Giang Lưu Vân lại tiếp tục:

- Tần Ương, ngươi muốn dùng sinh mệnh của cả thành để tế Tần Quảng vương tỷ này, chỉ sợ là không được như ý muốn rồi. Ngươi không thể tế luyện Tần Quảng vương tỷ, vậy ngươi sẽ bị Tần Quảng vương tỷ cắn nuốt.

Tần Ương vẫn bất động, còn Tần Quảng vương tỷ trong tay lão lại tiếp tục tự rung lên tạo thành một vòng sóng gợn mới.

- Tần Ương! Tần Ương...

Giang Lưu Vân hô tên Tần Ương, trong đầu bắt đầu suy tính. Lão một mực không rời đi, không phải là không thể đi. Mà vì lão cũng đoán được thứ kia là Tần Quảng vương tỷ, chẳng qua vẫn thiếu cơ hội, càng không thăm dò được trạng thái của Tần Ương, nên không dám tùy tiện ra tay.

Lão từng có ba cơ hội đoạt Tần Quảng vương tỷ, một lần trong đó là ở Âm phủ, khi đó Tần Ương vừa mới khiến Tần Quảng vương tỷ biến hóa thành trọng tướng mặc áo giáp đen lộ nguyên hình. Có điều lần đó lão cẩn thận không ra tay. Lần thứ hai là khi Diệp Thanh Tuyết tiến vào phủ Thành Hoàng này, gọi sấm sét từ trên trời giáng xuống. Lão muốn ra tay, lại bị Diệp Thanh Tuyết không biết dùng thủ đoạn gì cướp đi viên ngọc màu xanh.

Lần thứ ba chính là lúc Trần Cảnh tiến vào. Khi đó lão ra tay ngay lúc Trần Ương xuất thủ, nhưng không thành công. Cũng chính từ lần ấy, lão phát hiện Tần Ương tựa hồ vô cùng bất ổn, nên vẫn luôn không tiếp tục xuất thủ. Trải qua thời gian lâu như vậy, lão đoán rằng hiển nhiên là Tần Quảng vương tỷ quá mức tà dị, Tần Ương căn bản không thể tế luyện, hoặc không cách nào dùng thủ đoạn bình thường để tế luyện.

Mới lúc trước, có hai người đi vào phủ Thành Hoàng, một người bị Tần Ương cầm vương tỷ đánh bại, một người thì bị một con ác quỷ chui ra từ Tần Quảng vương tỷ nuốt sống.

Điều này làm cho Giang Lưu Vân rất khiếp sợ, đồng thời phát hiện Tần Ương vô cùng bất thường, giống như đã không thể tự chủ nữa, nhất là sau lần sử dụng Tần Quảng vương tỷ.

Đột nhiên, màn đêm đen trên hư không bị phá tan, một đám mây lửa xuất hiện, lửa kia đập thẳng xuống.

Giang Lưu Vân thất kinh, vừa suy nghĩ đã hiểu đây là lửa từ nguyện lực biến thành.

Đúng lúc này, Tần Ương lại mở to mắt, ánh mắt như tro tàn hiện lên vẻ vui mừng. Chỉ thấy lão giơ Tần Quảng vương tỷ lên, lửa kia thổi quét xuống, một trong năm hình khắc ác quỷ trên Tần Quảng vương tỷ đột nhiên sống lại, một con ác quỷ lao ra, nửa thân hình vẫn dính liền Tần Quảng vương tỷ, nhưng phần đã chui ra lại như một đám mây đen chặn mây lửa kia lại.

Ác quỷ rít gào trong biển lửa, nghe có cảm giác vô cùng đau đớn, lại cực kỳ giận dữ. Trong khoảng thời gian ngắn, đôi bên bất phân thắng bại. Rồi miệng Tần Ương đột nhiên phun ra một luồng khí trắng, cảm giác tinh khiết vô cùng.

Giang Lưu Vân vừa nhìn thì kinh hãi, bởi vì thứ Tần Ương đã phun ra là tín ngưỡng nguyện lực. Lúc này lão mới phát hiện mình luôn xem thường Tần Ương, kẻ này đã có thể luyện hóa nguyện lực, thu phóng tự nhiên như linh lực, còn biến nó thành thủ đoạn của riêng mình.

Luồng tín ngưỡng nguyện lực kia vừa phun lên Tần Quảng vương tỷ, Tần Quảng vương tỷ đã phát ra âm thanh "xèo xèo...".

"Hắn muốn mượn cơ hội tế luyện Tần Quảng vương tỷ."

Trong nháy mắt, Giang Lưu Vân đã hiểu tính toán của Tần Ương. Bên trong Tần Quảng vương tỷ kia hiển nhiên là có khí linh cường đại, chỉ là không biết đã tồn tại từ khi vương tỷ này được luyện thành, hay qua vô tận năm tháng mà tự mình sinh ra.

Cả quãng thời gian dài dằng dặc đằng trước, Tần Ương hiển nhiên là đang tranh đoạt quyền khống chế Tần Quảng vương tỷ với khí linh. Sở dĩ lão không thể giết chết khí linh rồi hoàn toàn tế luyện Tần Quảng vương tỷ, cũng là vì khí linh kia quá cường đại, lấy khả năng của lão không thể làm được trong thời gian ngắn. Mà nguyên nhân thứ hai là có Giang Lưu Vân ở cạnh.

Đúng lúc này, Giang Lưu Vân phát hiện Tần Ương tựa hồ càng ngày càng suy yếu, khí tức trên thân chớp tắt bất định, như là lúc nào cũng có thể tan biến, nguyện lực phun ra từ miệng cũng càng ngày càng mỏng.

Giang Lưu Vân cảm thấy không đúng, thầm nghĩ: "Lúc trước rõ ràng hắn lộ ý mừng, giờ sao lại cảm thấy như hắn sắp chết thế này? Thời gian lâu như vậy, hắn vẫn luôn tế luyện mà không có chuyện gì xảy ra, giờ còn có ngọn lửa nguyện lực bên trên làm suy yếu lực lượng của khí linh, đáng lý hắn phải khỏe mạnh mới phải chứ?" Nghĩ nghĩ một chút, lão lập tức tỉnh ngộ: "Không tốt, hắn đích thực sắp luyện hóa xong Tần Quảng vương tỷ, sợ bị ta nhìn ra được, cho nên cố ý làm vẻ pháp lực không đủ, phân tán chú ý của ta."

Lão vừa nghĩ tới đây, cả người đã như ảo ảnh xuất hiện không một tiếng động trước người Tần Ương, không chút lưu tình vỗ một chưởng tới ngực Tần Ương. Một chưởng này nhìn qua không có gì đặc biệt, nhưng lại có cảm giác hư không phải sụp xuống, sinh linh dưới mặt đất không có chỗ nào để tránh. Một chưởng nhìn nhẹ lại rất nặng, mơ hồ còn ẩn chứa một tia thiên đạo ở bên trong. Cho đến giờ phút này, lão mới hiển lộ ra thực lực chân chính mà chưởng môn Thiên La môn nên có.

Tần Ương đột nhiên cười lạnh một tiếng, quát:

- Khà khà, chậm rồi!

Lão đột nhiên rụt tay về, cầm Tần Quảng vương tỷ đỡ một chưởng của Giang Lưu Vân.

"Ầmmmmm..."

Gió lạnh gào thét, Giang Lưu Vân chỉ cảm giác mình đánh vào Tần Quảng vương thành chìm trong bóng tối vô tận, lại có vô tận ác quỷ kia. Một chưởng tựa như đánh vào hang ổ của ác quỷ, lão vội vàng lùi về như bị rắn cắn, nhưng vẫn cảm giác được một luồng oán khí âm hàn len lỏi vào trong cánh tay.

- Không ổn, trúng kế.

Giang Lưu Vân kinh hãi. Vừa đánh một chưởng vào vương tỷ, lão đã hiểu Tần Ương muốn mượn lực của mình giết chết khí linh kia, hoặc là dẫn nó đi, còn Tần Ương nhân cơ hội đó dung nhập thần niệm vào vương tỷ, hoàn thành tế luyện.

-----oo0oo-----