Hoàng Đình

Quyển 2 - Chương 70: Liên Diệp




Dịch giả: Hoangtruc

oOo

Mọi người bắt đầu quên đi chuyện Trần Cảnh từng nhuộm cả mặt sông thành một tấm lụa đỏ, từng có xác chết của cả tiên thần yêu linh lềnh bềnh giữa dòng sông.

Thần, yêu, linh, đạo càng ngày càng nhiều, thậm chí có còn ma vật thăm dò. Chẳng qua, bọn họ như đạt được ăn ý với nhau ở một điểm nào đó, hoặc là không dám, cho nên vẫn chưa có kẻ nào ngắm đến miếu Hà Bá, chỉ nhìn qua ngôi miếu một lúc rồi sẽ rời đi.

Hồng đại hiệp vẫn ở bên trong sóng sông, như ẩn như hiện.

Rồi có hai người từ xa đạp sóng đi đến, tiến tới Tú Xuân loan. Một người mặc đạo bào màu đen, một người lại mặc áo bào sặc sỡ sắc hoa.

Nhìn thấy Hồng đại hiệp ở giữa sông, người mặc đạo bào đen nói:

- Súc sinh này tính ra cũng thật trung tâm. Ta nghe nói sau khi Trần Cảnh biến mất, nó vẫn thủ hộ lấy miếu Hà Bá, quả nhiên không sai.

- Đáng tiếc, không nhìn được thiên thời.

Người mặc áo bào sặc sỡ sắc hoa nói.

- Mấy thứ thiên thời này, có kẻ nào nói nhìn thấy rõ được chứ?

Người mặc áo bào đen không đồng tình nói.

- Ha ha, tuy nói thiên thời ở Kinh Hà này không phải ở hai người ta ngươi, nhưng chắc chắn không ở chỗ nó. Nếu ta là nó, nhất định đã rời Kinh Hà đi xa rồi.

- Cho nên, nó vẫn còn yêu thân, mà ngươi thì đã hóa hình.

- Ha ha…

- Không được tùy tiện xông vào miếu Hà Bá.

Hồng đại hiệp theo sóng nước lao ra. Toàn thân nó chằng chịt đầy vết thương.

Thông thường mà nói, một con tôm sống giữa sông đều có chân càng đầy đủ, còn làm người ta cảm giác chúng có rất nhiều chân. Thế nhưng Hồng đại hiệp bây giờ đã là một con tôm thân tàn càng cụt, chân càng đã gãy cụt chỉ còn vài cái ít ỏi.

Một cặp càng đỏ thẫm, trái kiếm phải đinh ba, chân vốn có năm cặp, thế nhưng hiện tại chỉ còn có năm cái, để bơi được thì chỉ tính là bốn cái. Mảng giáp xác trên lưng của nó đã sứt mẻ, trên lớp vỏ cứng rắn như áo giáp đã lủng lỗ chỗ, còn có máu đen chảy ra.

Nó theo sóng nước lao ra, muốn ngăn cản hai người phía trước. Người mặc áo hoa sặc sỡ chỉ phất ống tay áo, một trận cuồng phong từ hư vô xuất hiện. Trước miếu Hà Bá đã nổi lên một tầng đất cát, như thể bị xẻng sắt xúc lên một lớp đất.

Gió như đao, cạo qua một lớp. Một cuộn đất nâu như một con rồng cuộn lên khỏi mặt đất, cuốn lấy Hồng đại hiệp.

Người mặc áo hoa sặc sỡ kia cũng không ngừng lại nhìn xem mà đi nhanh về phía trước, như thể y tùy ý phất tay đuổi một con muỗi bên người bay đi mà thôi.

Một tiếng gào thét trầm thấp vang lên.

- Ồ!

Người mặc áo bào hoa sặc sỡ có chút ngoài ý, đột nhiên xoay người đánh ra một chưởng. Tích tắc đó, hư không như sóng trào dậy sóng, một luồng khí tức mênh mông tràn ra trên người y. Sóng lớn cuồn cuộng, cuốn cả con rồng đất và Hồng đại hiệp vào bên trong.

Hồng đại hiệp như thể hòn đá trên đường đi của cơn lũ quét, không ngừng bị cuốn về phía sau. Chỉ để lại mấy rãnh cắt thật sâu trên đất, là vết chân của nó bị kéo lê đi tạo thành.

- Pháp lực lại bền bỉ như vậy, khó trách có thể chiến thắng không ít yêu linh lai vãng tới đây, khó trách dù bị thương dưới tay nhiều người như vậy mà vẫn không chết.

Người mặc áo bào hoa sặc sỡ ngừng lại, nhìn Hồng đại hiệp đứng vững nơi cuối con đê Kinh Hà nói:

- Nghe nói sở dĩ pháp lực của ngươi cực kỳ thuần hậu, là vì trường kỳ chở tượng thần?

Quanh thân Hồng đại hiệp bị một con sóng vô hình bao trùm, mơ hồ còn có phù văn chuyển động. Đó thật ra không phải là sóng nước thật sự, mà là một loại bùa phép.

Một chưởng thành bùa phép, loại cảnh giới này không phải người bình thường nào cũng làm được. Đây cũng là nhân vật lợi hại nhất mà Hồng đại hiệp gặp phải suốt thời gian qua.

Hồng đại hiệp không để ý tới y, cũng không cách nào mở miệng. Y chỉ cười cười, tiếp tục nói:

- Cảm giác cưỡi tôm dạo Kinh Hà thế nào nhỉ?

Y hỏi người mặc đạo bào đen bên cạnh, đối phương cũng cười đáp

- Cũng không tệ lắm. Nhìn thì cũng có chút uy vũ, lại không đánh mất khí thế của mình.

Người mặc áo hoa sặc sỡ cười lớn;

- Được lắm. Kể từ nay, ngươi chính là tọa kỵ của ta.

Dứt lời, y bước nhanh về trước. Bước chân sải ra không có gì đặc biệt, bước thứ hai vậy mà đã đáp xuống trên lưng Hồng đại hiệp rồi.

Cặp càng cầm theo đinh ba và kiếm của Hồng đại hiệp lập tức đâm ra phía sau lưng mình. Chỉ có điều nó không đâm tới, không mảy may đụng tới người đối phương. Lòng nó nổi điên, nhảy dựng người tung bay lên không trung, rồi dùng phần lưng tiếp đất.

“Rầm…” Hồng đại hiệp ngoan lệ tạo thành một hố sâu trên mặt đất, nhưng nó không cảm nhận được mình đè phải thứ gì cả. Khi nó trở mình ngược lại, bên tai chợt vang lên tràng cười ha ha, kẻ kia lại xuất hiện trên lưng nó, hơn nữa y còn là đang hặc hặc cười rất lớn. Tiếng cười đó đối với Hồng đại hiệp đặc biệt chói tai.

Nó lộn một vòng tại chỗ, rõ ràng cảm thấy kẻ đó còn trên lưng, nhưng lại không đè được y. Nó thẩm hiểu căn bản không thể thoát khỏi, pháp lực toàn thân lay động, rồi nó nhảy vào dòng Kinh Hà. Chỉ thấy nhất thời, cả con sông nổi lên tầng tầng sóng lớn.

Từng đợt từng đợt sóng cuồn cuộn vỗ vào bờ sông, bùn đất dưới đáy sông cũng dâng lên, quấy đục ngầu cả một khúc sông này.

- Ha ha…ngươi còn bản lĩnh gì thì cứ dốc hết ra xem.

Lại qua một hồi nữa, một con sóng từ giữa sông vọt lên, đó con sóng đó là Hồng đại hiệp. Trên lưng nó vẫn là kẻ mặc áo bào hoa kia, có điều người y lại không dính chút bùn đất dơ bẩn nào.

“Rầm…”

Hồng đại hiệp ngừng lại ngay con đê. Nó cảm thấy trên lưng nó như có một ngọn núi đè nặng, thậm chí còn nặng hơn cả lần đầu tiên nó chở tượng thần đi. Pháp lực của nó cũng dần bị mài mòn hết sạch.

Tuy rằng hiện tại nó đã hết sức lực để cử động, miệng nó vẫn mắng chửi:

- Lúc Hà Bá gia ở đây, đến tới gần miếu Hà Bá đám các ngươi cũng không dám. Chỉ khi Hà Bá gia đi vắng mới dám mò đến, ha ha. Rõ ràng kẻ nào cũng sợ hãi đến vậy mà còn gắng ra vẻ như cao nhân. Chờ Hà Bá gia trở về, chắn chắn sẽ làm thịt từng tên trong các ngươi, đem toàn bộ linh hồn trấn áp dưới miếu Hà Bá hết.

- Hừ!

Người nọ nổi giận hừ một tiếng, chân khẽ dậm. Hồng đại hiệp kêu lên một tiếng đau đớn, quỳ rạp sát đất, mắt miệng đều có máu tươi trào ra.

Trong mắt nó, mọi thứ đã trở nên mờ mịt, toàn thân đau nhức, lại có cảm giác như tùy thời đều có thể bị gió thổi đi. Lòng nó chợt nổi lên bi thương, chợt nghĩ: “Không đợi được Hà Bá gia trở lại rồi, không đợi được hHà Bá gia rồi. Ta vốn tưởng mình có thể trở thành Thần tướng tung hoành giữa những áng mây, hóa ra vẫn chỉ là một con tôm đỏ trong nước bùn sóng đục mà thôi.

- Tự tìm đường chết! Vậy sẽ không ai cứu nổi ngươi được nữa!

Dứt lời, y lại giơ chân lên, định một cước dẫm chết Hồng đại hiệp.

Đúng lúc này, đột nhiên có một giọng nói từ trên bầu trời truyền đến:

- Đạo hữu, chậm đã!

Chỉ thấy một người cưỡi trên mây đi đến, tiếng nói phát ra thì vẫn còn là một chấm đen. Tiếng nói vừa đến, người đó đã đến khoảng không Kinh Hà rồi.

Người vừa cưỡi mây kia đi xuống mặt đất thì kẻ mặc áo hoa sặc sỡ đã lạnh lùng hỏi:

- Hóa ra là Liên Diệp chân nhân Cầu Chân quan núi Hùng Nam. Chẳng lẽ ngươi định cứu con súc sinh không biết suy xét này sao?

- Hoa Không đạo hữu, không phải ta cứu nó, mà là muốn cứu ngươi.

Người vừa tới chính là Liên Diệp chân nhân đã từng mời Trần Cảnh tham gia Thanh Liên pháp hội. Y thi lễ với hai người rồi nói.

- Buồn cười, cứu ta? Liên Diệp, tuy chúng ta có duyên gặp mặt vài lần, nhưng tính mạng ta còn chưa tới lượt ngươi cứu.

- Ngươi hà tất gì phải tính toán với nó. Một cước này của ngươi đạp xuống, có thể xả cơn giận, nhưng lại rước tới họa sát thân.

- Ai? Là Hà Bá trong miếu này sao?

Hoa Không khinh thường cười nhạo hỏi.

- Đúng vậy.

Liên Diệp nghiêm túc đáp.

- Ha ha.

Hoa Không cười lạnh một tiếng, nói tiếp:

- Đừng nói hiện tại hắn đã đi vắng, Dù hắn ở đây ta cũng không việc gì phải sợ hắn.

- Ngươi nói vậy là vì ngươi chưa từng gặp hắn qua. Nếu đã gặp, dĩ nhiên sẽ không nói vậy. Ta hỏi ngươi, hai chúng ra so ra, ai cao ai thấp đây?

Liên Diệp hỏi.

- Mặc dù cảnh giới ngươi có cao, phép thuật cũng có chút cao minh hiếm thấy. Có điều pháp bảo và phép thuật đều thiên về tự bảo vệ mình, nếu đấu với ta, bốn phần là phải chết dưới thần thông của ta.

Hoa Không tự tin nói.

- Ha ha, nói thế nào đi nữa, ngươi cũng không nắm chắc giết được ta đi.

Hoa Không hừ lạnh một tiếng, xem như chấp nhận.

Liên Diệp tiếp tục nói:

- Ngươi chưa từng gặp hắn, nhưng ta đã gặp rồi. Chẳng những gặp, ta còn tận mắt thấy hắn ra tay. Ngươi biết ta có cảm giác thế nào về hắn hay không?

- Cảm giác gì?

Hoa Không có chút nghi hoặc hỏi. Gã thầm nghĩ rằng, dù thần thông phép thuật của Liên Diệp kém hơn mình, nhưng cũng không kém quá nhiều. Mà gã xem ra, Liên Diệp là một người thanh cao, tuy thần thông pháp lực không bằng người, nhưng lại có ánh mắt cực cao. Nếu là người nào tính tình không hợp, dù pháp lực cao cường thì y cũng chỉ tiếp xúc một lúc rồi sẽ không để ý tới nữa.

Ld kia có nhìn qua trẻ tuổi mà tiêu sái, nhưng bên trong còn có một sự thận trọng vô cùng. Y nghiên túc nói:

- Ta đã thấy, lúc mới gặp chỉ cảm thấy hắn rất yên lặng, không chút sát khí giết chóc, như một sườn núi cô độc trong gió, lẳng lặng sừng sững. Sau đó ta lại thấy hắn ra tay đấu phép với Ô Hà đại vương. Ta cảm giác được hắn như dòng sông lớn chạy chồm lao nhanh, trùng trùng điệp điệp vô cùng vô tận.

Hoa Không thầm kinh ngạc. Đến tầng thứ của bọn họ, đánh gia người khác sẽ không đề cập đến chuyện pháp lực kẻ đó cao cường thế nào, cũng không nói thần thông phép thuật huyền bí ra sao, mà chỉ nói về tinh, khí, thần.

Mấy câu nói của Liên Diệp, là về tinh, khí, thần của Trần Cảnh khi bất động và khi động thủ đấu phép. Suy nghĩ trong lòng gã trở nên rõ ràng hơn. Một lúc sau, gã chậm rãi hỏi

- Hắn so với Ô Hà đại vương thì thế nào?

- Chỉ có hơn chứ không kém.

Liên Diệp nghiêm túc, lại rất nhanh đáp.

Hoa Không kinh nghi. Ô Hà đại vương không phải là một nhân vật tầm thường, mà là một trong mười ba đại yêu trong trời đất. Nhưng Liên Diệp lại nhanh chóng đáp là hơn chứ không kém, điều này khiến gã không thể tin được.

Thấy gã không tin, Liên Diệp nói tiếp:

- Có lẽ ngươi không biết ta thiếu chút đã rơi vào dãy Ô Hà, là Trần Cảnh cứu ta ra.

Y bèn kể lại mọi chuyện ở Thanh Liên pháp hội và chuyện ở Ô Hà ra. Sau khi nghe xong, sắc mặt Hoa Không kinh nghi không rõ làm sao. Một lát sau, gã quay nói với đạo nhân đang đứng ở miếu Hà Bá:

- Chúng ta đi thôi.

Đạo nhân kia quay trở lại, cười nói:

- Bức vẽ địa ngục trong miếu này thật sự rất kì diệu. Cho dù là miếu vô thần, như kẻ nào bước vào miếu này muốn lập tượng phong thần mà nói, đều sẽ cảm giác như thân hãm trong địa ngục cả.

- Kì, kì! Thật sự quá kì diệu! Khó trách nhiều người đến nhìn qua rồi lại rời đi.

Gã lắc lắc đầy nhìn qua Hư Không nói:

- Liên Diệp nói đúng. Ngươi không thể giết hắn. Loại nhân vật có thể đi ra từ núi thây biển máu như thần sông Kinh Hà Trần Cảnh nay, lại ngày ngày mài luyện đạo tâm trong địa ngục này, há lại có thể dễ dàng chết đi. Nếu hắn trở về, biết được ngươi giết tướng tôm tọa hạ của hắn, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Hoa Không cũng nhìn nhìn về miếu Hà Bá cách đó không xa, thở dài nói:

- Chúng ta trở về đi thôi.

- Trở về đâu?

Đạo nhân hỏi.

- Về Hãm Không sơn, ta về chờ tin sóng đục Kinh Hà cuốn ngút trời sau khi hắn trở về.

Hoa Không nói.

- Được rồi, nước Kinh Hà đã quá đục rồi, tầng tầng đợt đợt sóng sông đều đầy khí tức giết chóc, không phải nơi chúng ta nên tới.

Dứt lời, dưới chân hai ngươi xuất hiện một đám mây bụi, rồi bay lên trời, như gió lốc thổi cuốn đi.