Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Chương 91-2: Làm chủ tử đều có bệnh thần kinh (Phần 2)




Tiêu Kỳ nháy mắt, Quản Trường An chậm rãi đi xuống đem khế ước cất giữ, sau lưng đầy mồ hôi lạnh. Không nghĩ tới sức chiến đấu của Tô đại nhân này hung hãn như thế, quả thực là lấy một địch trăm, chưa từng thấy Vương thượng thư cũng bị tức giận đến muốn hộc máu.

Tiền triều náo nhiệt, không nghĩ tới hậu cung cũng náo nhiệt theo. Hoàng hậu nương nương tra ra tã lót của tiểu công chúa bị người động tay chân, chính là một nữ cung nhân của Y quán trong Thượng Y cục. Người này vốn là cánh tay trái đắc lực của Quan Dụng, chưởng quản Y quán, tay nghề may vá thêu thùa rất giỏi. Xưa nay Quan Dụng qua lại mật thiết với Trường Nhạc Cung, do đó sai cung nhân giỏi may vá của mình may tã lót cho tiểu công chúa đưa tới Trường Nhạc Cung. Ai biết người Quan Dụng tin tưởng như thế lại dám làm chuyện như thế này. Đợi đến khi tra ra được cung nhân kia, lại đi tìm cô ta thì cô ta đã nhảy giếng tự tử, cứu lên thì người đã chết.

Quan Dụng bị hoàng hậu ra lệnh giam cầm, sai Nội Đình Phủ nghiêm khắc thẩm tra. Quý phi lại phải trực tiếp đi Phượng Hoàn Cung. Chuyện lần này hoàng hậu đã loại bỏ không ít người của nàng ta, giờ còn muốn nhổ hết tai mắt của nàng ta trong Thượng Phục Cục, đương nhiên là nàng ta không chấp nhận. Mặc dù nàng ta cũng rất hận Quan Dụng nhưng bây giờ vẫn phải bảo vệ tính mạng cô ta để giữ vị trí này, chờ sau này tìm được người thích hợp thay thế sẽ xử trí cô ta cũng chưa muộn.

Hoàng hậu sao có thể buông tha cơ hội này, nhất định không buông tha Quan Dụng, quý phi và hoàng hậu tranh chấp tan rã trong không vui.

Lúc Tự Cẩm nhận được tin này cũng đã là buổi trưa. Dưới cái nhìn chằm chằm nhiệt tình như lửa của mấy người Vân Thường, nàng tươi cười ngượng ngùng đứng dậy thay quần áo. Một giấc ngủ đến đúng giữa trưa, đồ ăn sáng cũng chưa ăn, ăn trưa liền không nhịn được ăn thêm một chén cơm. Ăn trưa xong mới biết được tin tức này.

Nhớ ngày đó Quan Dụng kia còn từng gây khó cho nàng, Tự Cẩm không nghĩ tới cô ta bị dính líu tới chuyện lần này, không khỏi cười nói: "Thấy rõ thiện ác cuối cùng có báo ứng."

Diện Mi bây giời ở trước mặt chủ tử cũng có vài phần thể diện, cũng nói: "Nô tỳ nghe Vân Thường tỷ tỷ nói, Quan Dụng kia đã từng làm người của Di Cùng hiên chúng ta khổ sở, lần này cho cô ta biết rõ lợi hại." Lúc đó chủ tử được Hoàng hậu nương nương chiếu khán mà Quan Dụng kia còn dám gây khó, tất nhiên là ỷ vào thế lực của quý phi không coi ai ra gì. Lần này có cơ hội, hoàng hậu sẽ bỏ qua cho cô ta mới là lạ. Không động đậy được những người đứng đầu Thượng Phục Cục, không lẽ một chưởng quản Y quán nhỏ nhoi cũng không xử được sao?

Tự Cẩm nhìn Diện Mi, "Lời này nói ở đây thì thôi, ra ngoài không được phép nói bậy, bị người khác nắm được nhược điểm thì ngươi ăn đủ."

"Nô tỳ biết ạ, ra khỏi cửa Di Cùng hiên nô tỳ chính là cái miệng hồ lô."

Vân Thường lườm nàng ta một cái, Tự Cẩm liền cười, "Các ngươi nhớ kỹ là được, đừng thấy chủ tử các người giờ đang vinh quang thịnh sủng, nếu thật sự các ngươi bị quý phi nương nương bắt được yếu điểm thì ta chưa chắc che chở bảo vệ được các ngươi." Quan lớn hơn một cấp còn đè chết người, chớ đừng nói tới nàng và quý phi vị phần chênh lệch nhiều như vậy.

Nếu Quý phi thật sự ra tay, công khai gây khó dễ cho nàng bằng bất cứ giá nào thì nàng cũng  thật sự không chống đỡ được. May mắn quý phi cũng không muốn trở mặt với Tiêu Kỳ, do đó nàng mới có thể an toàn hơn một chút.

"Chủ tử yên tâm, ở ngoài chúng ta thà rằng chịu thiệt một chút cũng tuyệt đối sẽ không làm người ta bắt được nhược điểm." Vân Thường nói, "Thua thiệt là nhất thời, sau này hẳn sẽ có cơ hội đòi lại, nếu tính mạng không giữ được thì coi như hết, chúng ta đều hiểu mà."

Tự Cẩm đương nhiên biết rõ mấy cung nữ tiến cung đều biết rõ những chuyện thế này, nhưng cũng sợ bọn họ thấy mình đang thịnh sủng khó tránh sơ suất mất cảnh giác, do đó mới lên tiếng cảnh cáo.

Tranh chấp kiện cáo về vụ của tiểu công chúa ầm ĩ mấy ngày liên tiếp, không biết có phải Hoàng thượng nghe tiếng gió, cuối cùng lấy cớ chính vụ bận rộn không bước chân vào hậu cung. Tự Cẩm đều là tự mình tới Sùng Minh Điện gặp hắn, có điều bây giờ đi vào thiên điện của Sùng Minh Điện thì lại nhớ tới tình cảnh ngày đó quý phi và nàng cùng đi vào, trong lòng khó tránh khỏi không được tự nhiên.

Thời gian qua Tiêu Kỳ thận trọng, trước cũng không để tâm chú ý, về sau phát giác Tự Cẩm không được tự nhiên liền sai Quản Trường An thu dọn lại Hợp Nghi Điện một lần nữa. Khi Tự Cẩm tới đây thì kêu nàng sang Hợp Nghi Điện.

Hợp Nghi Điện này cũng danh tiếng lẫy lừng, chính là cung điện nơi các đời hoàng đế của Đại Vực vương triều sủng hạnh tần phi. Sau khi Tiêu Kỳ đăng cơ chỗ này đương nhiên cũng dựa theo quy củ cũ. Chỉ là hắn cũng ít khi vào hậu cung cho nên rất hiếm tần phi được may mắn vào đây, tổng cộng cũng không có mấy lần. Quản Trường An dựa theo ý tứ Hoàng thượng, dọn dẹp lại Hợp Nghi Điện, đổi toàn bộ vật dụng bên trong. Nếu không phải không muốn gây sự chú ý thì chỉ sợ ngay cả nước sơn cũng muốn sơn lại hết một lần.

Tự Cẩm đương nhiên biết rõ chỗ này trước đây dùng vào việc gì. Nàng chỉ cảm thấy vạn phần xấu hổ, còn không bằng để cho nàng ở thiên điện Sùng Minh Điện đâu. Nhưng lần đầu tiên sau khi đi vào, thấy cả tòa điện bên trong tất cả đều rực rỡ, màn cửa sổ màn che đều là đồ mới, trên tủ bày những đồ mình thích. Ngay cả những sách vở trong thiên điện cũng chuyển lại đây, còn đặc biệt sai Nội Đình Phủ đóng một giá sách nhỏ trên giường lớn, Tự Cẩm xấu hổ nhưng không kém vui thích nhìn thật kỹ.

Hợp Nghi Điện ở phía sau Sùng Minh Điện, hai tòa cung điện theo sát một trước một sau, mặc dù so với thiên điện của Sùng Minh Điện không được thuận tiện nhưng lại khá kín đáo. Hơn nữa Hợp Nghi Điện có một cánh cửa bên hông, từ cửa đó ra ngoài đi tới Di Cùng hiên cũng rất gần. Sau này nếu tới gặp Tiêu Kỳ, để tránh cho người trong hậu cung bất mãn ghen tị thì có thể lén đi vào từ cửa bên hông này, người bên ngoài sẽ không phát hiện được. Tự Cẩm đi một vòng từ trong ra ngoài, mặc dù trong lòng rất hài lòng nhưng cũng không biết về sau có nữ nhân khác có thể đến chỗ này không, vui sướng cũng giảm đi phân nửa.

Con người không bao giờ biết đủ, đạt được rồi càng muốn thêm nhiều hơn. Bây giờ Tự Cẩm đang chung sống hòa hợp với Tiêu Kỳ liền nhịn không được suy nghĩ, có lẽ nàng vẫn có một chút đi hy vọng xa vời, nếu không sao lại có thể nghĩ mấy chuyện vớ vẩn đó chứ.

Chờ phục hồi tinh thần lại, thấy mình đã ngồi trên giường lớn gần cửa sổ của Hợp Nghi Điện, Quản Trường An cũng đi tiền điện thì bất giác thản nhiên cười. Tự Cẩm khẽ thở dài, xem đi, nàng đã nhịn không được nảy lòng tham rồi. Quả nhiên là Tiêu Kỳ đối với nàng quá tốt nên mới làm cho nàng có ảo tưởng  như thế.

Nhìn vẻ mặt Tự Cẩm chợt ảm đạm xuống, Vân Thường không biết rõ có chuyện gì xảy ra, cẩn thận tiến lên hỏi: "Chủ tử, có chuyện gì sao?"

Tự Cẩm lắc lắc đầu, "Không sao, mang giỏ may tới đây, ta may vài mũi." Có việc làm thì sẽ không nghĩ nhiều.

Nữ nhân ư, tại hoàn cảnh thế này thì chính là bị vây ở bốn góc bầu trời trong sân, một ngày lại một ngày đếm thời gian mà gắng sống. Không cần nói đến việc tự do xuất cung, ngay cả tìm người nói chuyện cũng rất khó rồi. Cho dù có Tề Vinh Hoa thì hai người cũng không thể quá mức thân cận.

Vân Thường bưng giỏ may vá đến, cũng là từ thiên điện bên kia chuyển lại đây, xiêm y bên trong mới may một nửa, sau đó nhiều chuyện xảy ra nên cứ để vậy đến giờ. Về cơ bản chuyện chuyển khẩu đã quyết định rồi, bao lo lắng như một tảng đá lớn trong lòng Tự Cẩm cũng rơi một nửa, giờ chỉ còn chờ mở khoa thi, tuyển quan viên thích hợp, đến lúc đó cha nàng sẽ phải ra tay hành động.

Bấm tay tính toán, ngày qua thật nhanh, chỉ còn chưa đầy hai tháng là mở khoa thi rồi. Đợi đến khi mở khoa thi, từ từ trong tay Tiêu Kỳ sẽ càng ngày càng có thêm nhiều người đắc lực. Mở khoa thi xong thì đã tới kỳ thi mùa xuân, từng tốp từng tốp thư sinh sẽ từ bốn phương tám hướng tụ hội về kinh thành tìm kiếm tiền đồ. Người mới sẽ từ từ thay thế người cũ, đến lúc Thiên Đinh Tư kia có kết quả, e là quyền lực trong tay Tiêu Kỳ càng thêm mạnh mẽ...

Tự Cẩm xuất thần nghĩ đi nghĩ lại, kim khâu trong tay không động một mũi nào, trong đầu toàn là những tưởng tượng của mấy năm sau. Một năm rưỡi nữa lại đến kỳ tuyển tú, lúc đó mỹ nhân như hoa như ngọc lại ngập tràn trong hậu cung, ai biết được lúc đó lại có một mỹ nhân sẽ lọt mắt xanh Tiêu Kỳ chứ...

Nghĩ tới nghĩ lui, Tự Cẩm chợt phát hiện, thì ra nhanh chóng có con quả là một chuyện cực kỳ quan trọng. Đến lúc đó, cho dù là Tiêu Kỳ có người tình mới, nàng cũng đã có con coi như cũng có thể có đường lui. Bây giờ nam nhân kia còn chưa đủ để tin cậy, nhưng con của mình thì có thể nắm giữ trong lòng.

Cho nên, nàng rối rắm tình yêu gì đây, quả thực là đầu đuôi lẫn lộn.