Hoàng Hậu Anh Túc

Chương 105




Trong lòng kháng cự giãy dụa, tôi thoát ra khỏi sự kiềm chế của chàng, lùi sang một bên, có chút thất kinh nhìn chàng, như nhìn một người xa lạ, chàng có chút giật mình, cau mày nhìn tôi, hỏi khẽ, “Nàng sao vậy?”

Tôi thấy mình có cử chỉ thất thố, vội hít sâu một hơi, bình tĩnh trở lại, nói thản nhiên, “Không có gì!”

“Đừng lừa trẫm!” Giọng chàng nén giận, con ngươi đen đột nhiên sẫm lại, hốc mắt tôi đỏ lên, dường như hét to, “Bảo em không được lừa chàng, vậy chàng vì sao lại muốn gạt em chứ!”

Chàng giật mình sựng lại, trong mắt loé lên tia khó hiểu, nước mắt tức giận cứ lặng lẽ chảy từ khoé mắt xuống, tôi oán hận nhìn chàng, xem ra chàng còn không biết có chuyện gì đã xảy ra nữa, chàng cứ như vậy khinh miệt những lời hứa giữa chúng tôi, tình yêu đạm mạc của chúng tôi. Nhìn thấy tôi rơi lệ, chàng bước tới, ôm nhẹ tôi vào lòng, giọng mềm nhẹ, “Đừng khóc nữa, ta biết chuyện trước đó rồi, là ta đã trách lầm nàng. Hôm nay ta tới đây để xin lỗi nàng!” Nói xong lấy tay lau nước mắt cho tôi. Tôi bị hành động của chàng doạ sững lại, trong lòng không biết có cảm giác gì nữa. Chàng che chở như vầy, lòng tôi rối bời không thôi. Không phải chàng đã yêu người khác rồi ư? Sao tình yêu chàng lại có thể chia cho hai người chứ? Trước kia chàng đã từng nói rõ là không thương Lãnh Phù mà, chàng gạt người, chàng căn bản là người có nhiều con tim mà.

Người khác có thể khoan dung rộng lượng cho phép người mình yêu thương người khác, nhưng đối với Diệp Vũ tôi thì không được, tôi không làm nổi. Nhìn chàng cứ ôn nhu như thế với người thứ hai, tôi sẽ đau lòng đến chết mất. Nhưng hiện giờ mọi chuyện đã không còn cứu vãn được nữa, chính mình một giây trước vẫn còn đang nghĩ tới mình là người duy nhất trong lòng chàng nhưng mà thật khó khăn làm sao, hiện giờ chàng mới đến xin lỗi, không chậm đó chứ?

Nói yêu càng sâu, hận càng sâu hoá ra là thật. Nếu người trước mắt này không phải là mình để ý, không phải là mình thích, thì làm sao mà mình lại đau lòng tới mức không khống chế nổi chứ? Hình như còn muốn giết người nữa vậy?

Chàng cứ nhìn chằm chằm vào sắc mặt thay đổi liên tục của tôi, do dự, bất bình, nóng giận. Tôi ngước mắt lên, nhìn thật sâu vào trong mắt lo lắng của chàng, vẫn rõ ràng như vậy, thế mà chàng lại còn phản bội tôi nữa! Tôi nuốt nước bọt, cố mở miệng nói, “Chàng đúng lắm, sai là em!”

Chàng càng cau mày, hình như càng ngày càng không hiểu nổi tôi nữa, có chútbối rối, nâng cằm tôi lên nhìn cho rõ, cũng cho tôi nhìn chàng nữa, “Không, chắc chắn nàng có tâm sự gì rồi, nói cho ta biết, ta cần biết tất cả!”

Bá đạo chẳng giống ai, lòng tôi cười khổ, tôi muốn vì chàng không để lại một mảng tình thâm cho tôi mà tha thứ cho chàng sao? Không, tôi hất tay chàng ra, đi tới trước cửa, “Hoàng Thượng, em đói bụng rồi! Nếu chàng không muốn đi thì hãy ở lại cùng em ăn một bữa cơm đi!”

Tịch dương kéo dài bóng tôi, in hình bóng xinh đẹp, trang sức quý giá đẹp đẽ đó, trang sức ngọc ngà châu báu rung rinh, nói cho tôi biết tôi dường như không có lựa chọn nào khác. Tôi đã là phi tử của chàng rồi, cho dù chàng có sủng hạnh người khác thì mình có làm được gì chàng chứ?

Trong lòng đột nhiên sợ hãi, tôi quay phắt đầu lại, nhìn thấy chàng vẫn không động đậy nhìn tôi. Trong lòng không hiểu sao mềm hẳn đi, mềm lòng là bản tính của phụ nữ, sợ là đổi không được. Tôi vươn tay về phía chàng nói nhỏ, “Tới đây nào! Phu quân!” Lòng cố nén, tôi nhẹ cười khổ sở, hoá ra mình vẫn tha thứ chàng vô điều kiện, ai bảo chàng là Hoàng Thượng chứ? Tôi có thể giống những người khác, vừa khóc lóc vừa thắt cổ sao? Không thể, bởi vì đó không phải là bản tính của Diệp Vũ tôi đây, đối với mình mà cứ tha thứ như vậy cho chàng thì quá lợi cho chàng rồi, trong lòng nổi lên bất bình, bỗng chốc không biết có tâm tình gì nữa.

Nhìn thấy tôi vươn tay chờ mình, con ngươi thâm trầm bỗng chốc dâng lên một luồng vui sướng, bước nhanh tới, nắm chặt lấy tay tôi. Tôi mong mỏi giờ khắc này chỉ thuộc về chàng, khoé môi nhếch lên, lòng thấy thoải mái, ý cười càng sâu. Trên thế giới này chuyện hạnh phúc nhất là tha thứ, tôi vì chàng đã học cách tha thứ hai lần rồi, nhưng tôi biết tha thứ lần này cần phải trả giá rất lớn.

Một mạch không nói, chàng hình như biết trong lòng tôi chất chứa tâm sự cũng không bảo tôi nói, chỉ nắm chặt lấy tay tôi không buông.

Các món đã được mang lên bày đầy trên bàn, tôi ngồi xuống cùng chàng, bắt đầu động đũa. Đầu tiên chàng gắp một miếng cho tôi, sau đó bảo khẽ, “Ăn đi!”

Tôi vuốt cằm nhẹ nhàng, gắp đồ ăn bỏ vào miệng, ăn chậm rãi, đột nhiên nhớ ra vì sao đột nhiên chàng lại tha thứ dễ dàng cho tôi nhỉ? Chàng đã thông suốt rồi ư? Tôi lấy khăn ăn lau miệng, hỏi, “Hoàng Thượng không trách nô tì sao?”

Long Kỳ buông bát ngọc, nghiêng đầu nhìn tôi, trong mắt có thâm ý, “Trẫm nghĩ tới nàng không có hứng thú tới chuyện này chứ! Ngay từ đầu đã muốn phân cao thấp với trẫm rồi! Trẫm căn bản cũng chẳng có thời gian đâu mà giải thích nữa”

“Là nô tì tuỳ hứng, thực xin lỗi!” Tôi nghĩ lại chuyện vừa rồi, đúng là có chút hơi quá. Chàng nghĩ ngợi, mở miệng nói, ánh mắt xẹt qua một tia đau xót, “Là trẫm thực xin lỗi nàng, lúc nàng thống khổ nhất lại rời xa nàng!”

Đúng vậy! Ngày hôm sau tôi bị xảy thai, chàng liền rời tôi đi, cứ để mặc tôi một mình bị đả kích trầm trọng, nhưng mà cảm giác của tôi cũng rất kỳ lạ, lúc đó xảy thai cảm thấy vô cùng thống khổ, gần như toàn bộ tâm tư đều đặt hết lên trên mình đứa bé, nhưng khi nó chân chính đã không còn nữa, lòng tôi đã sớm bị chuyện báo thù mà đã quên không còn để ý tới sự tồn tại của nó nữa. Có lẽ, là có liên quan tới tôi là người hiện đại, suy nghĩ nhiều. Đứa bé ở hiện đại nếu đã không muốn giữ lại thì chịu!” Chuyện xảy thai là một chuyện quá bình thường. Tuy tôi chưa từng thử qua, hoặc ít nhiều cũng đã bị ảnh hưởng, không quá để ý, cũng cảm thấy không quan trọng như vậy. Hiện giờ chàng nhắc đến tôi nhưng thật ra lại không có cảm giác gì cả, giả vờ như không có chuyện gì, “Chuyện đã qua rồi em không muốn nhắc lại nữa!” Tôi quay đầu bĩnh tĩnh nhìn chàng, giọng hàm ý bổ sung thêm nói, “Chỉ cần chàng không rời xa em thì tốt rồi!”

Chàng có chút kinh ngạc với thái độ của tôi, đứa bé đó là do hai chúng tôi chung sức mới có được, giờ không còn, chàng cũng rất khổ sở. Vậy mà hiện giờ biểu hiện của tôi dường như rất tuỳ tiện. Chàng vẫn cho là tôi còn giận, ánh mắt bỗng nhiên tối sầm lại, giọng trở nên lạnh lùng, “Chuyện đó vẫn chưa xong đâu, sớm hay muộn trẫm cũng sẽ tra ra hung thủ đằng sau, trẫm đó xem là ai có gan lớn như con trời lại dám mưu hại đứa con của trẫm!”

Tôi hít sâu một hơi, giọng điệu lạnh căm của chàng làm cho tôi có chút bất an, chàng đã tra ra được cái gì rồi? Nếu chuyện này thực sự liên quan tới Thái Hậu, vậy trong hoàng cung sẽ có một trận biến động lớn đây, các hoà thượng ở chùa Khải phúc vẫn còn bị nhốt trong cung, những người trong số họ rốt cục có nhìn thấy cảnh tôi và lão ni cô kia không?, tôi vẫn không thể xác định được, nếu có người nhìn thấy, lúc Long Kỳ bức cung có lẽ cũng đã khai ra rồi, vậy bọn họ khai ra là ai đây?

Mùa hè ở kinh thành, chạng vạng thì trời cũng đã chuyển sang lạnh, ngự hoa viên lịch sự tao nhã tuyệt mỹ, cả không khí cũng tràn ngập mùi hương tinh khiết. Giờ phút này đèn cung đình đã sáng, ban ngày vườn hoa còn đầy khí phách mà giờ phút này lại tràn ngập bóng tối, lại có một cảm giác yên tĩnh thú vị, thấy tận đáy hồ trong suốt, có ánh sáng điện đè lung linh, làm cho toàn bộ không khí trong cung có một màu huyền ảo.

Tôi đi bên cạnh chàng thời khắc gợn sóng này, dường như cái gì cũng quên cả, chỉ lẳng lặng nhìn cảnh bóng tối xa xa nghĩ ngợi.

Tôi khoác một chiếc áo choàng tay dài màu đen lên người, tóc được găm một cây trâm nhỏ, dưới ánh trăng tản ra một quầng sáng tự nhiên, tản ra biến thành một màu đen như bình thương. Trong đêm đen có vẻ lộ ra một vẻ xinh đẹp kỳ lạ, vô cùng tuyệt mỹ, gió thổi bên tai làm sợi tóc bay tán loạn trong gió. Long Kỳ ngồi với tôi bên chiếc bàn trong vườn hoa, chàng nhìn tôi hình như có tâm sự, “Có còn nhớ chuyện trước kia của chính ta không?”

Tôi ngẩn ra, rất ít khi nghe chàng nói tới chuyện trước đó, bản thân lặng lẽ đã yêu đối phương lúc nào không biết, ngay cả quá trình yêu nhau thế nào cũng dường như quên rồi, chỉ biết là lúc đó cứ tự dưng thích chàng, hiện giờ nghe chàng nhắc tới, tôi thật ra cảm thấy rất hứng thú, mím khẽ môi, “Đương nhiên nhớ rõ chứ! Lúc đó chàng thật là đặc biết lạnh lùng, đặc biệt doạ người”

“Nhưng nàng lại hoà tan sự lạnh lùng đó của ta, hoá giải sự lạnh lẽo trên người ta, là nàng làm cho ta biết trên thế gian này trừ thiên hạ ra vẫn còn có cái gì đó giống như không thể không có nó được!” Giọng chàng như ngọn gió đêm, nhẹ nhàng thổi khẽ, lòng tôi như ánh trăng, ấm áp chìm vào. Ánh mắt tôi nhìn chàng, chàng tiếp tục nói, “Nàng cứ vậy đột nhiên, lặng lẽ không chút lưu tình chui sâu dần vào trong lòng ta, làm lòng ta vốn bình yên bỗng chốc long trời lở đất, khi đó nàng đặc biệt thuần tuý, đẹp lạ kỳ, giống như có chứa một luồng ma tính làm cho người ta say mê, làm cho ánh mắt của ta cứ mãi đi theo nàng, không dời nổi. Sau đó ta mới giật mình thấy mình đã kìm không nổi mà thích nàng mất rồi!”

Chàng đang thổ lộ đó sao? Lòng bình tĩnh của tôi lại nổi lên tia sóng nhỏ, khẽ cắn môi, hơi thản nhiên cười, “Làm cho em bị thông báo bất ngờ quá đó!”

Nghe chàng nói thật, lại còn mang vẻ mặt vui vẻ mà nhớ lại, đây là một mặt tôi chưa từng thấy bao giờ, đêm nay, vô tình hình như quân vương lại có tình.

Hôm sau, Hà công công truyền đến thánh chỉ, nội dung là giải vây quan hệ của tôi và Hàm vương gia, lý do Long Kỳ đưa ra cũng rất đàng hoàng, nói là bởi vì tôi và Hàm vương gia trước đây vốn là bạn thâm giao, nhân lúc tôi vào cung thì có tặng một bức tranh làm kỷ niệm, cũng không phải là hành vi lỗ mãng gì, nếu có ai nói lung tung sẽ xử lý tại chỗ.

Hà công công đưa thánh chỉ cho tôi, cười nói, “Nương nương, hiện giờ an tâm rồi chứ! Thời gian trước Hoàng thượng chỉ là muốn cùng tranh cao thấp với Nương nương thôi! Hiện giờ hết giận rồi, Quan hệ của nương nương và Hoàng thượng lại tốt như trước đây rồi”

Lòng tôi lại thuỷ chung không gỡ được một sự kiện khác. Tôi không muốn là người đàn bà ghen ghét, ép hỏi chàng, không bằng tự tôi khác lừa gạt bản thân. Tôi quyết định hôm nay tới cung của Lãnh Phù một chuyến.

Lãnh Phù ở cung điện có chút xa, đi mãi một hồi lâu mới nhìn thấy cửa cung của nàng ta, tiểu Thuận Tử tiến vào thông báo, tôi vừa bước vào cửa đã thấy Lãnh Phù và nha hoàn của nàng ta tới làm lễ với tôi. Lúc này trong cửa có thêm một bóng dáng, là một nữ mặc quân phục tướng quân. Tôi mở to mắt nhìn có chút kinh ngạc, hoá ra là lâu không thấy Viêm Hoả. Nàng ta liếc mắt nhìn tôi một cái rồi quỳ xuống hành lễ, tôi bỗng chốc khôn biết làm sao, nói vội, “Không cần đa lễ!”

Lãnh Phù mặc trên người một thân quần áo màu lạnh, nét mặt thanh lệ chẳng có chút biểu hiện gì, cũng không hiếu kỳ với ý đồ đến của tôi, cũng chẳng có vẻ nhiệt tình gì. Viêm Hoả thì lại thay đổi khá nhiều, cứ ngồi một bên không nói lời nào. Tôi ho khẽ một cái, cười nói, “Lãnh Phù tỷ tỷ ở trong cung chắc đã quen rồi chứ!”

“Vâng, tốt lắm! Cảm ơn đã quan tâm” Lãnh Phù thản nhiên đáp lại, lúc này tôi mới đưa mắt sang thấy Viêm Hoả đang ngắm đánh giá tôi, tôi nhìn nàng ta cười, “Sao Viêm Hoả thế nào mà trở nên câu nệ vậy thế?”

Viêm Hoả nói chuyện ngay thẳng, “Không phải ta trở nên câu nệ đâu, mà Vũ phi nương nương ánh sáng chói quá là cho thần tử là chúng ta đây không dám nghênh đón!”

Viêm Hoả đây là sao thế nhỉ? Lòng tôi thầm đoán, lời của nàng ta nói ra tôi lại nghe được chút. Tôi bỗng chốc có chút xấu hổ, trước đây quan hệ của tôi và nàng ta vẫn còn nóng bỏng lắm, đấu võ mồm là chuyện bình thường. Hiện giờ tôi lập tức thành phi tử của Long Kỳ, nàng ta cũng sẽ có cử chỉ không thích hợp cũng phải. LÒng tôi nghĩ ra, cười cười như trước, “Viêm Hoả nói đùa sao, ta vẫn là ta, địa vị và danh phận với ta mà nói chẳng đáng giá gì!”