Hoàng Hậu Anh Túc

Chương 121




Nhưng mà thần sắc Lãnh Phù thì có vẻ không ổn lắm, trong mắt xẹt qua tia đau thương, tôi mới giật mình nơi này là nơi ở của sư phụ Lãnh Phù, nhưng mà ông ấy đã tạ thế rồi, lúc này nàng ta chắc là nhìn cảnh sinh tình, bồi hồi nhớ lại. Lãnh Phù nhìn một lúc rồi quay đầu để ý tới chúng tôi đang theo sát sau nàng ta, xin lỗi chút rồi dẫn chúng tôi vào trong phòng, đẩy cánh cửa gỗ tinh xảo ra, bên trong rất thanh thoát, bài trí hết sức tao nhã, lại được quét tước vô cùng sạch sẽ. Nếu không biết là nơi ở của sư phụ Lãnh Phù thì tôi lại đoán rằng đây là u cốc lánh đời của tiểu Long Nữ đây! Mùa đông gần như đã sắp hết, nhưng ở đây lại là bốn mùa như xuân, vô cùng ấm áp, chẳng có chút rét lạnh nào, điều này làm cho ai ai cũng thấy ngạc nhiên mãi.

Lúc này Lãnh Phù phân cho mỗi người một phòng, tôi ở một mình một phòng, mở cửa sổ ra có thể thấy mây lượn lờ như khói trong sơn cốc, cây cối xanh biếc một màu, cảnh sắc thật đẹp vô cùng, như một bức tranh thật vậy. Ngọc Hoán và Lãnh Phù ở hai phòng bên cạnh phòng tôi. Lúc này, có một giọng thánh thót vang lên từ bên ngoài, “Ngươi là ai?” Giọng nói xa lạ làm cho tôi hoảng sợ, ngước mắt nhìn thì thấy một cô gái xinh đẹp đứng ở cửa đang nhìn về phía tôi. Thấy nàng ta tôi vô cùng kinh ngạc, thế nào mà trong cốc vẫn còn những người khác cùng sinh sống hay sao? Tôi vừa định lên tiếng hỏi thì nghe tiếng Lãnh Phù truyền đến, “Lục Nhi…”

Cô gái có tên Lục Nhi kia vui sướng kêu lên, “Phù tỷ tỷ, tỷ đã trở lại rồi! Sao tỷ không báo cho chúng em một tiếng chứ?”

Nghe thấy Lãnh Phù giải thích, tôi mới biết hoá ra trong cốc không chỉ có sư phụ Lãnh Phù là một cao nhân, mà trong sơn cốc này cũng có cao nhân lánh đời khác ở nữa. Vị Lục Nhi vừa rồi kia là cháu gái của một ông lão hàng xóm trong cốc, có thể là nghe thấy động tĩnh của chúng tôi nên mới lại đây tìm Lãnh Phù. Chuyện như vậy tôi cũng không thấy lạ, trước đây lúc xem tiểu thuyết võ hiệp cũng có nói qua một nhóm người, bọn họ thích cuộc sống yên tĩnh thanh tịnh, vì thế mới rời xa phàm trần, tránh gặp người đời, một mình tu luyện.

Chúng tôi cứ vậy mà ở đó, hôm đó Lãnh Phù thả bồ câu đưa tin về kinh, báo cho Long Kỳ biết chúng tôi đã tới nơi an toàn. Tôi ngồi ở một nơi yên tĩnh trong cốc, nhìn về núi non xa xa điệp trùng. Nhàm chán đoán xem Long Kỳ đang ở chỗ nào. Tôi không thể không nghĩ đến cảnh tình hình Long Kỳ chiến đấu hiện giờ, như vậy sẽ chỉ càng làm cho tôi thêm suy nghĩ miên man hơn thôi, rồi lại tự làm cho tâm ý chính mình thêm phiền loạn, vì thế tôi cũng rõ là không nghĩ nữa.

Trong lòng chỉ có một ý nghĩ duy nhất trong đầu đó là phải tin tưởng Long Kỳ nhất định sẽ không sao thì tốt rồi.

Đột nhiên đằng sau truyền tới tiếng chân bước nhẹ nhàng, quay đầu lại thấy Ngọc Hoán đang lững thững đi tới, trong đầu lại hiện lên tia kinh hãi, dường như bị ý thức nào đó sâu trong lòng chấn động chút. Ngọc Hoán cũng từng là người đàn ông mà tôi đã thích. Lúc này nhìn chàng lại giống như một người bạn cũ vậy, trí nhớ còn đọng ở nơi nào đó rất ngắn, cái kiểu cảm giác thích và yêu cùng lúc này, theo tôi biết thì dường như mình cũng từng yêu chàng, tôi không rõ cho lắm.

Ngọc Hoán đi tới bên cạnh tôi, ánh mắt của chàng cũng nhìn về phương xa, cùng trầm mặc một chỗ như vậy với chàng, trong lòng tôi thấy có chút là lạ, tôi cảm thấy mình và Ngọc Hoán đều có mâu thuẫn bên trong, lúc không có ai, dường như Ngọc Hoán cũng không coi tôi như là phi tử của Hoàng Thượng, mà giống như tôi trước đây vậy. Chỉ là hai người không tìm được chủ đề chung để nói chuyện với nhau mà thôi.

Mãi một lúc sau, tôi mở miệng, “Hoàng thượng sao lại phái anh tới vậy? Anh hẳn là nên đứng bên cạnh ngài ấy mới đúng chứ”

Ngọc Hoán cất giọng khàn khàn bảo, “Nàng đã biết rồi sao còn hỏi ta nữa?” Ngọc Hoán hỏi lại tôi, tôi ngẩn ra, nghĩ ngợi kỹ ngay, dụng tâm của Long Kỳ rất kín đáo, biết Ngọc Hoán rất tốt với tôi, nếu tôi mà có nguy hiểm gì thì Ngọc Hoán sẽ không tiếc hết thảy mọi cái mà bảo vệ tôi. Tôi ngước mắt nhìn người đàn ông vĩ đại này, tôi biết chàng nhất định sẽ làm như vậy.

Tôi cười nhẹ nhàng, không thèm nhắc lại, Ngọc Hoán khe khẽ thở dài, ‘Bên ngoài gió lớn, nàng vẫn nên trở về phòng đi thôi!”

“Không cần, em không thấy lạnh!” Tôi nói là thật, tôi biết tôi không nên được chiều như vậy, sức gió ấy cũng chỉ có thể làm cho lòng tôi thấy thoải mái hơn chút thôi, cứ ngồi trong phòng tôi sẽ cảm thấy buồn bực vô cùng.

Ngọc Hoán nghe thấy tôi nói vậy thì cũng không có ý rời đi, cùng ngồi với tôi trên thảm cỏ, nụ cười khổ hiện lên trên mặt chàng, “Nàng làm hoàng quý phi hẳn là hiểu được nên chiếu cố tới mình thế nào rồi đó!”

Chàng nói không đầu không đuôi những lời này, sắc mặt tôi cứng đờ, không biết có ý gì, quay mặt sang hỏi chàng, “Anh nói lời này là có ý gì thế? Cái gì mà bảo em hiểu được tự chiếu cố chính mình chứ?”

“Từ lúc lập triều ba trăm năm tới giờ, không có một đời hoàng đế nào lại độc sủng một người, cả tiền lệ phế hậu cung nữa, nàng thật sự đã nghĩ kỹ cho mình đường lui chưa?” Mặc dù Ngọc Hoán nói rất bâng quơ nhẹ nhàng, không xen vào chút cảm tình nào khi nói xong câu này nhưng trong mắt chàng lại hiện lên tia lo lắng đập vào mắt tôi. Chàng chắc định nhắn với tôi cái gì đây? Chàng đang nhắc nhở tôi đó sao?

Bỗng dưng tôi hiểu ẩn ý của câu nói kia của chàng, muốn tôi hiểu được tự chăm sóc tốt cho bản thân, chàng nói vấn đề này làm sao mà tôi lại chưa nghĩ tới chứ? Nhưng mà, nếu hiện giờ tôi bắt đầu thấy hối hận, thì lúc trước tôi đã không vứt bỏ hết tất cả để theo chàng, cũng giống như tôi không hối hận khi trở thành phi tử của Long Kỳ, ít ra trước mắt tôi hiện giờ vẫn không có. Ngọc Hoán nói đường lui sau này cho tôi là sao?

Là lúc tôi già đi ư? Hay là lúc tuổi thanh xuân của tôi không còn nữa? Nói thật ra tôi vẫn chưa nghĩ tới, mỗi lần mà nghĩ đến tôi lại tự ngăn lại chính bản thân mình. Bởi vì tôi không muốn vừa lo nghĩ tới chuyện được Long Kỳ yêu lại vừa lo lắng tới chuyện khi chàng bỏ rơi tôi. Như vậy tôi không thể sống an ổn được, thậm chí tôi sẽ bị nội tâm tra tấn, chỉ vì cứ lo lắng linh tinh không yên, tôi chỉ cần bận tâm tới trước mắt không phải là được sao? Vì sao tôi lại muốn nghĩ khác chứ? Chàng rất tốt với tôi không phải được rồi ư? Cần gì phải lo tới tương lai chứ? Chỉ cần nắm chắc được hiện tại thì tốt hơn rồi phải không? Mỗi lần tôi đều cứ thế mà an ủi chính bản thân mình, vì thế tôi sẽ nhanh vui vẻ trở lại.

Lúc này Ngọc Hoán nhắc nhở tôi, tôi cũng không biết trả lời chàng thế nào nữa, cứ trầm mặc không đáp, Ngọc Hoán cau mày, tiếp tục nói, “Cầm công chúa đã đem mọi chuyện nói hết cho ta biết rồi, chuyện tình của nàng và Hoàng Thượng! Ta rất muốn hỏi nàng một câu, vì sao lúc trước nàng lại lén gạt hết mọi thứ không nói cho ta biết, vì sao vậy?” Ngọc Hoán hỏi hai câu vì sao, lời nói có chút dồn dập, có thể thấy vấn đề này đã giấu rất lâu trong lòng chàng rồi. Tôi khe khẽ thở dài, mọi chuyện đều đã qua, chàng nhắc lại chuyện cũ làm muốn đem vấn đề dây dưa giữa hai chúng tôi làm rõ ra nếu không tâm sự sẽ biến thành khúc mắc.

Tôi không nhìn mặt Ngọc Hoán đang nôn nóng đợi tôi trả lời, nói nhẹ nhàng, “Em sẽ nói cho anh biết vì sao! Bởi vì lúc đó em còn chưa xác định được là yêu ngài ấy! Vì thế….” Tôi hít sâu một hơi, lại nói tiếp, “Em biết mình rất ích kỷ, chỉ biết mình thôi, mà lại làm tổn thương tới anh, thật xin lỗi! Lúc trước em thật khó lựa chọn mà”

“Nếu lúc trước nàng chọn là ta, nàng còn có thể yêu ngài ấy không?’

Những lời này lại làm lòng tôi run lên, lắc đầu ngay, “Em không biết, có lẽ sẽ yêu, mà có lẽ không, có lẽ không dám. Ngọc Hoán à, bây giờ chúng ta nói tới chuyện này còn có ý nghĩ gì nữa đâu?” Tôi hỏi lại chàng.

Không hiểu sao lúc này tôi cũng không dám nghĩ tới chuyện tình lúc đó, bởi vì chúng tôi đều phải đối mặt với sự thật trước mắt. Nhắc lại điều này, chỉ biết là tăng thêm sự thương cảm và sự khó chịu khi đó mà thôi, làm cho cái gọi là yêu đó không còn chút tâm tình yêu nào theo gió bay đi mất.

Ánh mắt Ngọc Hoán tối sầm lại, cúi đầu bảo, “Nếu nhắc tới điều này khiến cho nàng không vui, ta đây sẽ không hỏi nữa, chỉ cần hiện giờ nàng hạnh phúc là được rồi, ta rất vui! Ta nghĩ lựa chọn của nàng rất đúng, bởi ta biết nàng khi đã yêu người đàn ông của nàng rồi thì rất khó lại yêu người khác được!”

Hả? Tôi khó hiểu ngẩng đầu nhìn chàng, nói cái gì mà đã yêu người đàn ông của mình rồi lại không thể yêu người khác được nhỉ? Bị những lời nói này lòng tôi kinh hoảng, chẳng nhẽ Ngọc Hoán vẫn chưa yêu Cầm công chúa sao? Tôi khẽ nhếch miệng, kinh sợ nhìn chàng, Ngọc Hoán cười khẽ, “Nàng không biết nàng có bao nhiêu lực hấp dẫn hả? Chính là vẻ biểu hiện phong phú này của nàng, mỗi cái nhăn mày, cau mặt không ngờ lại tác động đến lòng của người đàn ông, làm cho người ta rất khó quên!”

Gì cơ? Tôi hơi cau mày, chậm nửa nhịp để tiêu hoá những gì chàng nói, ý chàng nói tôi biết rõ, nhưng mà tôi thực sự có mị lực này sao? Không có mà, tôi biết rõ tính cách của mình, có đôi lúc tự nhận rất khôn khéo, nhưng rồi cái gì làm cũng chẳng xong, có đôi lúc lại có chút ngốc nghếch, trong lúc vô tình lại phá hỏng chuyện tốt của người khác, dù sao thì có nói thế nào đi chăng nữa tính cách của tôi cũng chẳng phải là loại thông minh nhất gì, tôi đối với chính mình cũng không tin nổi.

Tôi coi thường lời chàng nói, ngẩng đầu lên hỏi, “Cầm công chúa của anh thế nào rồi?”

Nét cười trên mặt Ngọc Hoán ẩn đi, nheo con ngươi đen ra nhìn xa xa, “Nàng muốn ta nói thật ra sao?’

Tôi ngẩn ra, sao thế nào mà chàng lại cứ đẩy tôi lên đầu sóng ngọn gió chứ nhỉ, tôi lắc đầu quầy quậy, “Cứ nói dối bừa đi cũng được, hoặc chỉ cần nói lời thật lòng trong anh là được!”

Ngọc Hoán cười nhẹ nhàng, ‘Ta đây sẽ nói thật cho nàng nghe, ta không thương! Cho tới tận bây giờ cũng không yêu”

Tôi không thể không quay đầu lại nhìn chàng, chàng nói cái gì ý nhỉ? Chàng không thương ư? Chàng nói nói thật quá đi! Thật sự làm cho tôi chẳng tin chút nào cả, ít nhất chàng cũng phải nói lái đi chút chứ!

Tôi cau mày, “Anh không yêu nàng ấy, nhưng mà ít nhất anh cũng có thích nàng ấy chứ?”

“Thích và yêu giống nhau sao? Tựa như lúc trước nàng thích ta và yêu Hoàng thượng đó ư?” Ngọc Hoán không hiểu sao lại có chút tức giận, quay đầu nắm chặt lấy tay tôi, nhìn tôi chằm chằm, tôi bị hoảng sợ, nhìn tay bị chàng nắm chặt có chút ngượng ngùng, mở trừng mắt nhìn chàng, Ngọc Hoán cảm thấy bản thân hơi quá, nói có một câu, “Thích và yêu không giống nhau!” Rồi thả tay ra, tôi vẫn còn bị chấn động đứng sững sờ, vì sao Ngọc Hoán lại bị kích động vậy nè?

“Nàng có biết không? Lúc trước khi chúng ta cùng tiến vào điện gặp mặt Hoàng Thượng, ta có cảm giác Hoàng thượng và nàng có chút khác thường. Nhiều lần ngài ấy cứ gọi nàng tiến cung, lợi dụng nhiều lý do để nhốt nàng lại, còn trên đại điện tìm mọi cách ngăn cản. Những điều đó đều là ta sau khi nghe nói nàng trở thành phi tử của hắn mới nhớ tới, lúc đó ta rất hận tức không thể lập tức chạy từ biên quan về chất vấn nàng vì sao lại nhẫn tâm như thế. Lúc đầu ta còn tưởng rằng nàng bị quyền lợi mê muội, nhưng mà đợi tới khi ta được triệu về, Cầm Nhi cũng cảm thấy sự phẫn nộ của ta, nàng mới kể toàn bộ mọi chuyện của nàng và Hoàng thượng cho ta nghe, tươi cười rạng rỡ. Khi đó ta mới cảm thấy ta không cho nàng được cái gì, lòng ta nguội lạnh! Chỉ có thể đứng ở đằng sau chúc phúc cho nàng mà thôi”

Nói xong trên mặt Ngọc Hoán lại cười rất tươi, chàng đang vui thay cho tôi đó ư? Tôi bỗng chốc như tên ngốc vậy, nghe được những lời chôn giấu từ trong lòng chàng này tôi thấy vô cùng cảm động, một người đàn ông tài năng đã vì tôi mà làm vậy chỉ cần nhìn thấy tôi vui sướng thì cảm thấy vui sướng cho tôi, song lại chỉ yên lặng chúc phúc cho tôi. Trong mắt nong nóng, sao mà nước mắt lại dâng đầy, tôi khẽ kêu lên, “Ngọc Hoán, cảm ơn anh! Em biết là em vẫn thật xin lỗi anh, người ích kỷ như em đây, chẳng đáng để cho anh làm nhiều như vậy đâu”

“Ai yêu mà không ích kỷ chứ? Có đáng hay không chỉ có ta mới có tư cách để nói, nàng không có tư cách đó, sau này cũng đừng bao giờ nói mình là người ích kỷ nữa có được không?” Ngọc Hoán khẽ trách mắng, tôi bị chàng làm cho hồ đồ, nhoẻn miệng cười, vội rút khăn tay trong lòng ra lau mặt, Những lời chôn sâu trong lòng Ngọc Hoán nói ra dường như đã thay đổi thành một người khác rồi, trở nên vui vẻ hơn, giống như lúc chàng trước đây vậy một công tử TRạng Nguyên ngồi trên lưng ngựa được người ta ca tụng, vẫn mê người như cũ vậy.

Tôi cười phá lên, vui vẻ nói, “Anh còn chọc cho em khóc nữa kìa, nhớ sau này cấm không được nói linh tinh, làm hại em cảm động chết mất!”

Ngọc Hoán cũng cười, “Được! Mỗi lần khi nào ta đứng trước mặt nàng sẽ chọc cho nàng cười, sẽ không bao giờ chọc cho nàng giận nàng khóc có được không?”

Hai người nhìn nhau cùng cười, Ngọc Hoán đứng dậy, nhìn sắc trời, “Đã không còn sớm nữa, chúng ta cùng trở về đi nào! Đừng để cho người khác lo lắng!”

Tôi gật gật đầu, vươn tay ra cho chàng, “Kéo em đứng lên nào!”

Ngọc Hoán khẽ giật mình, nhìn thấy tôi đưa tay ra, nhưng không dám kéo, tôi bĩu bĩu môi, “Anh đã nói rồi mà, không chọc cho em mất hứng đó, còn không mau đỡ em dậy hả!”

Ngọc Hoán bị tôi làm cho tỉnh, đưa tay ra nắm chặt lấy tay tôi, khẽ kéo tôi đứng lên, tôi lấy tay đập đập bụi, cỏ trên người rồi cùng Ngọc Hoán đi nhanh về.

Trở lại trong phòng, Hoan Nhi và vị cô nương Lục Nhi kia đang chuẩn bị đồ ăn cho chúng tôi, không thấy Lãnh Phù đâu. Tôi hỏi hai kẻ bận rộn, “Có thấy Lãnh Phù không hả? Cô ấy đang ở đâu vậy?”

“Ôi, Phù tỷ tỷ ạ? Tỷ ấy ra mộ của sư phụ rồi!” Là Lục Nhi trả lời tôi, xem ra tình cảm của Lãnh Phù và sư phụ tốt lắm, nghe nàng ấy nói qua, từ nhỏ nàng ấy đã không có cha mẹ, là sư phụ nàng nuôi nàng lớn, thiếu tình thương của mẹ nhất định lại càng hiểu được tình yêu của người khác mà yêu người. Nhìn Lãnh Phù kiên cường như vậy nhưng nàng ấy dù sao cũng là phụ nữ, sao mà không có tình cảm của phụ nữ chứ?

Một lát sau, Hoan Nhi và Lục Nhi cũng đã chuẩn bị xong thức ăn bưng lên, nhìn thức ăn trên bàn, tôi có chút kinh ngạc, cứ tưởng chốn thâm sơn cùng cốc này không có gì ăn ngon cả, ai ngờ còn nhiều thế.

Tôi ngẩng đầu lên thú vị nhìn Lục Nhi hỏi, “Chính là loại đồ ăn của các ngươi đó sao?”

Những lời này của tôi làm cho ba người xung quanh đều buồn cười ầm lên, tôi khó hiểu, tôi hỏi sai rồi sao? Những này trong cốc đều không có, không có đồ ăn của chính mình thì làm sao đây?

Lục Nhi ngừng cười, đáp lại, “Bẩm nương nương, thức ăn của chúng tôi không phải kiểu này, những thức ăn này đều mua từ bên ngoài về đó ạ!”

“Nhưng mà chợ cách đây rất xa mà, sao mỗi ngày lại có thể mua được chứ?”

“Vâng rất xa ạ, Nhưng mà chỉ cần có tiền, cái gì mà không có chứ?” Ngọc Hoán trả lời tôi, a, hoá ra là do đồng tiền tác quái, tôi thật ra lại quên mất tiền bạc ở cổ đại cũng được lắm, đặc biệt giống như họ ở đây vậy, một lần giao dịch cũng không tránh khỏi đụng đến tiền.

Chúng tôi không hề đụng đũa, cứ đợi Lãnh Phù về, không ngờ chính tôi bị đói bụng réo ầm lên, bóng Lãnh Phù xuất hiện trước cửa, thấy thức ăn trên bàn chưa động, lập tức hiểu ra, nhìn về phía tôi trách, “Nương nương là khách quý, sao lại cũng đợi giống họ chứ ạ!”

“Không sao, cùng mọi người ăn với nhau mới thấy ngon chứ!” Lãnh Phù rửa sạch tay, rồi cùng ngồi vào ăn với chúng tôi. Cơm nước xong, sắc trời đã muộn, bóng tối trong cốc tràn nhanh hơn, trong bóng đêm điểm chút ánh sáng của đèn lồng, chiếu sáng.

Đứng trong sơn cốc yên tĩnh thế này, tôi chẳng thấy buồn ngủ, đẩy cửa sổ ra, nhìn vào bóng đêm xa xa, bắt đầu bất giác ngẩn người. Trong đầu trí nhớ quay cuồng, kiếp trước kiếp này, hiện đại cổ đại, hiện giờ tôi không phân biệt rõ người thời đại nào nữa, chỉ thấy hiện lên, ngẩn ngơ chẳng những là tôi ham thích ở hiện đại, mà ở cổ đại cũng giống y vậy. Tôi coi những này gọi là cuộc sống đa dạng, bởi có thể bình tĩnh mà nói cái nhìn trong lòng mình với thế giới bên ngoài, tôi cảm thấy như vậy càng làm cho đầu óc của tôi thêm chững chạc hơn, cũng hiểu ra rất nhiều triết lý sống trong đó, sau đó lại luyện cho bản thân càng trở nên hoàn hảo hơn.

Đợi vài ngày cuối cùng bồ câu cũng đưa tin xuyên qua biển mây, bay đúng đến gian trồng hoa bên ngoài phòng, Lãnh Phù đang luyện kiếm ở sân, thấy bồ câu bay tới, hơi kích động tới gần, bồ câu bị doạ sợ định bay, Lãnh Phù điểm nhẹ mũi chân bay lên bắt nhanh bồ câu, rút tờ giấy dưới chân ra. Tôi đứng bên nhìn thấy vẻ mặt Lãnh Phù còn kích động hơn tôi, khẽ thở dài. Lãnh Phù mở tờ giấy ra bắt đầu xem, cả đám người chúng tôi chỉ nhìn sắc mặt của nàng ta, một lát sau mặt Lãnh Phù lặng thinh đưa tờ giấy cho tôi, tôi nhìn thấy nét chữ cứng cáp trên giấy, là Long Kỳ, “Cố gắng chăm sóc mình, mấy ngày sau sẽ tới đón nàng về! Đừng lo lắng nhiều, Long Kỳ”

Ông trời của tôi ơi, tôi muốn biết tình hình trong cung hiện giờ, ai cần chàng an ủi như thế chứ! Lòng tôi ảo não, thầm trách Long Kỳ, nhưng lại để Lãnh Phù nhìn thấy, phải làm sao cho đúng đây? Chắc chắn lòng nàng ta sẽ bị tổn thương. Tôi ngẩng đầu lên thật sự không nhìn thấy bóng nàng ta nữa. Ngọc Hoán dường như cũng đoán được nội dung tờ giấy cũng không hỏi tôi.

Tôi cầm tờ giấy trong tay bỏ vào trong người, vừa vui vừa giận, cảm giác khóc dở mếu dở này thật khổ sở quá. Long Kỳ đang làm gì đây? Chả lẽ tôi trong lòng chàng lại là một người không chịu nổi gió mưa bão táp hay sao? CẢ tình hình đánh nhau cũng không nói cho tôi biết, làm cho tôi sợ hãi thì thế nào, nhưng nhìn chàng còn kiểu nhàn nhã viết được những lời này, nói vậy chắc vẫn còn sống rất tốt ha!

Lòng tôi khẽ mắng, tâm tình bị những lời tri kỉ của chàng cũng đỡ rất nhiều. Hoan Nhi các nàng ấy đều biết ý không hỏi tôi, tôi ngây ngốc đứng tại chỗ, trừng mắt nhìn mọi người, có chút khó xử với Lãnh Phù.

Lúc này trong khi tôi đang không biết phải làm thế nào cho đúng thì thấy Lãnh Phù xuất hiện, còn đeo cung tên trên vai, nàng ấy đã muốn đi rồi sao?

“Lãnh Phù, ngươi định đi đâu vậy?” Tôi hỏi, Lãnh Phù quay đầu cười với tôi, “đi săn thú, chuẩn bị cho bữa tối nay” Nói xong thì bước đi, Lục Nhi không biết đã đứng đằng sau tôi từ lúc nào, “Sao ta cảm thấy phù tỷ tỷ mất hứng nha!”

“Nàng ấy đương nhiên là mất hứng rồi, đều là ngại ấy làm hại cả” tôi cũng thuận miệng trả lời, xoay người đi vào phòng, làm sao bây giờ đây? Long Kỳ không định nói tình hình chiến đấu cho tôi biết, chẳng lẽ chàng không nói thì không biết tôi sốt ruột hay sao? Thật là, chẳng lẽ chàng không biết mọi người chúng tôi đều sốt ruột hay sao?

Tôi ngước mắt nhìn Ngọc Hoán đứng ở cửa, ‘Có chuyện gì sao?”

“Nàng có muốn hồi âm cho ngài ấy không?’ Trong tay Ngọc Hoán bắt được bon bồ câu đưa tin vừa rồi, tôi giật mình, đúng nha, tôi đáp lại chàng, tôi nhìn chàng cười cười, “Muốn chứ”

Cầm lấy giấy bút, tôi bắt đầu viết, đã lâu không luyện, tay có chút cứng, hơn nữa phiền toái nhất là chữ cổ đại lại khó viết như vậy, vẻ mặt tôi đau khổ, viết trên tờ giấy, ‘Kỳ à, tình hình trong cung thế nào? Xin hãy nói cho chúng em biết đi, chúng em đều rất sốt ruột, nhận được thư nhớ trả lời nhé, nếu không Vũ nhi sẽ tức giận đó!” Viết xong, đầu óc tôi lại lay động, tiện tay vẽ một mặt giận ở phía dưới, biểu hiện chính bản thân tôi đang giận vậy.Viết xong tôi cuộn giấy nhét vào chân bồ câu, ôm nó ra ngoài phòng, Ngọc Hoán đang đứng ở sân, tôi khẽ hôn lên trên đầu bồ câu một cái, bảo, “Bồ câu nhỏ à, nhất định phải đem phong thư này đưa tới nha, khi nào về tỷ tỷ sẽ cho mày ăn được không? Đi thôi”

Tôi vung tay lên tung khẽ nó lên trời, nó lập tức giang cánh hướng vào trong biển mây bay đi. Nhìn bồ câu bay đo rồi, lòng tôi trùng xuống. Tới tối, Lãnh Phù đã không làm cho mọi người thất vọng, quả nhiên mang món ăn thôn quê về, hơn nữa trong lòng nàng ấy còn ôm một con thỏ trắng nhỏ, đang run rẩy, tôi thương tiếc đi tới, đưa tay ôm vào trong ngực, “Oa, con thỏ này đáng yêu quá đi!”

“Tặng cho người đó!” Lãnh Phù nói rồi vào phòng, tôi giật mình đứng sựng lại, đến cả câu cảm ơn cũng chưa kịp nói ra, Lãnh Phù này thật kỳ lạ quá đi.

Tôi ôm chú thỏ nhỏ vào trong lòng, nhìn đôi mắt hồng hồng của nó, cái miệng nhỏ nhắn cứ chuyển động, ha ha! Chắc chắn là đói bụng lắm rồi, bảo Hoan Nhi đi lấy củ cà rốt tới đút cho nó ăn.

Con thỏ này quả nhiên đã mang tới cho tôi mấy ngày nay niềm vui vô tận. Từ nhỏ tôi đã đặc biệt rất yêu thích loại động vật bốn chân, tôi còn đặt cho nó một cái tên gọi là Chíp Bông, kỷ niệm con chó nhỏ kia của tôi ở hiện đại, đều nhỏ như nhau, hơn nữa lông xù vô cùng đáng yêu.

Vài ngày sau, tôi đợi tin bồ câu bay tới giàn trồng hoa trong sân, đang ngó nghiêng tìm chủ! Tôi vừa đúng lúc đang chơi với con thỏ nhỏ trên cỏ, nhìn thấy nó, quả thật tim tôi như bay lên, chạy nhanh tới bắt lấy nó, rút tờ giấy trên chân ra, trong lòng kích động vô cùng, làm sao bây giờ? Long Kỳ lại viết trả lời nội dung gì đây? Tôi mở tờ giấy ra, chữ quen thuộc đập vào mắt, “Vũ Nhi đừng trách, thế cục trong cung đã nắm được, chiến tranh vừa mới bắt đầu, nàng hãy đợi tin vui ta báo cho nàng nhé!”

Tôi chấn động, nước mắt lăn nhanh xuống, cái gì chứ? Chẳng nói rõ ràng chút gì cả, nhưng lòng tôi lại vui sướng không thôi, chỉ tờ giấy nho nhỏ này đã truyền tới tình ý như biển sâu của tôi và chàng, đoá hoa nhớ nhung trong lòng hai người đã nở, Long Kỳ, cảm ơn chàng, cảm ơn đã mang tới cho tôi cảm giác vui sướng đến tận cùng này, sóng điên cuồng giống chàng, tôi lập tức thầm trả lời trong lòng, hoá ra chuyện thư đi thư lại như vậy lại hưng phấn đến thế, bởi nếm sự chờ đợi mà càng thêm mong đợi hơn.

Tôi đem mọi tin tức nói cho Lãnh Phù và Ngọc Hoán, nhưng cũng không lấy tờ giấy kia cho họ xem, thực ra thì trong lòng họ cũng đều biết cả, cũng không hỏi thêm.

Đếm mấy ngày thì nửa tháng cũng sớm trôi qua mau, nếu chiến tranh bắt đầu, có lẽ không chỉ vài ngày là kết thúc đi! Ngọc Hoán phân tích chỗ yếu của đại hoàng tử, vì sao đại hoàng tử lại có thể bắt võ lâm cao thủ bán mạng vì hắn chứ? Là vì đại hoàng tử đã hạ một loại cổ lợi hại cho họ, nếu không có thuốc giải, chỉ trong vòng bảy ngày, cổ sẽ ngấm sâu vào trong người, cắn nát lục phủ ngũ tạng của người đó, cho đến khi nào hút sạch hết máu của người đó mới thôi. Lúc đó, cổ cũng sẽ chết vì người đó mất sạch máu. Vì thế, người trong võ lâm đều hoảng loạn, không thể không nghe lệnh, tranh thủ thắng để được hắn cho thuốc giải, vì thế Long Kỳ đối với trận chiến này của đại hoàng tử, đôi bên đều tổn thất nặng nề, người trong võ lâm trúng loại cổ này chắc chắn sẽ không tiếc tính mạng để bán mạng cho đại hoàng tử, sẽ xuất toàn lực diệt trừ Long Kỳ mặc kệ sống chết của người khác, nếu không hậu quả thế nào họ cũng không đo được.

Trực giác tôi như sắp thủng tai, tay chân lạnh run, cả người không làm chủ được run rẩy, một trận giết chóc như thế.