Hoàng Hậu Bỏ Trốn

Quyển 4 - Chương 14: Bệnh nan y




Edit: Nhược Thủy Vong Tình

Beta: NDMN

Mặt trời lặn rồi lại mọc, ta không biết mình đã  ở đây bao lâu, chắc ít nhất cũng ba bốn ngày. Lúc mới bắt đầu, ta còn có khí lực cầu cứu, ý đồ đem sợi dây thừng trên người nới lỏng ra, sau đó ta hoàn toàn buông tha ý định này. Ta nhớ kĩ buổi tối đầu tiên bị giam ở đây mưa to tầm tã, hạt mưa từ nóc nhà dột xuống làm toàn thân ta ướt như chuột lột. Cứ như vậy  ở đây chịu lạnh chịu đói trải qua một ngày một đêm. Trời cũng bắt đầu sang, ánh nắng mặt trời chiếu sang mãnh liệt, sang đến nổi ta không dám mở mắt. Gió thổi, mưa tạt, chịu phơi nắng, đói khát, mà ta lại bị trói, bất tri bất giác mất đi ý thức. Ta  cảm giác được bản thân nóng lên, môi khô nứt, …. hỏng bét nhất chính là ta còn liên tục ho khan. Nếu như ta không hoa mắt, buổi sang hôm nay ta ho khan ra chính là máu. Trước giờ ta chưa từng bị viêm phổi, không lẽ cơ thể này có bệnh? Nên bây giờ tái phát?

Nếu như ngươi  thấy một cô gái bị trói trên cột trong một ngôi miếu cũ nát, toàn thân dơ dáy, tóc tai tán loạn. Bởi vì không được ăn và uống nước nên đôi môi khô nứt đến chảy máu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hơi thở mỏng manh, nửa sống nửa chết, ho khan không ngừng, thỉnh thoảng lại còn phun ra một búng máu. Không cần hoài nghi, người đàn bà kia chính là ta ( Ta: quá thê thảm ~.~)

Không biết đã qua mấy ngày, cũng không có ai đến cứu ta. Ta biết bản thân đang phát sốt, lại không được ăn uống, chỉ sợ sống không được qua ngày mai. Ta chưa từng thấy có ai xuyên không mà bị chết đói nha, ta chính là người đầu tiên trải nghiệm a~. Mẫn Huyên cũng thật là biết chọn nơi, đem trói ta ở nơi này, quỷ cũng không thấy bóng dáng.

Ai, ta như thế nào mà lại thấy trước mắt có bóng người di chuyển? Không  phải là quỷ dạ soa tới bắt ta đi? Ta đoán mình bị bệnh ho lao trong truyền thuyết, ở cổ đại chưa có phương pháp nào trị khỏi, cộng them bệnh của ta đã nặng như vậy, tỉ lệ sống sót là bằng 0 a~.Khóc.

Trang sức màu đỏ phường của ta, câu lạc bộ đêm của ta làm sao bây giờ? Vân Dung làm sao bây giờ? Tề Hạo – người ta yêu nhất làm sao bây giờ? Dật Phong – người yêu ta nhất làm sao bây giờ? Ta có nhiều lý do không thể chết như vậy, tại sao lại phải chết ở chỗ này?

Ai, ta như thế nào lại còn có hơi sức đứng ở trong ngôi miếu hoang này tức giận chứ.

“ Tiểu thư, xin đi theo chúng ta” Một thanh âm lạnh lung mang ta trở về thực tại. Ta quay đầu lại thấy phía sau có hai người cầm trong tay dây trói xiềng xích. Mẹ ơi…!!! đây không phải là Hắc Bạch Vô Thường trong truyền thuyết chứ?

Ta dùng giọng điệu đơn thuần nhất nói: “ Hai vị đại ca, có phải lầm rồi hay không a~? Ta dương thọ 80 lận nha”

“ít nói nhảm, ngươi đã chết, mau đi theo chúng ta”

“ Mẹ kiếp, thương lượng với các ngươi các ngươi lại nghĩ ta dễ khi dễ? Gọi Diêm Vương của các ngươi đến gặp ta, còn có phán quan. Bọn họ gặp ta còn phải cung kính. Các ngươi còn ở đó ríu ra ríu rít nói lời thừa. Nói cho các ngươi biết, tiền đồ Diêm Vương của các ngươi đều  ở trong tay ta, ta không cao hứng một cái…hắn lập tức xuống đài”  Ta hung tợn mắng họ, tránh để họ cảm thấy ta là người dễ khi dễ.

“ Ngươi ….theo ta trở về” Bạch Vô Thường hiển nhiên bị chọc tức, ta là người đầu tiên dám hướng hắng chửi nha.

Hai người vừa nói muốn trói ta lại, “Dừng tay” Một thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, một người trung niên mặt quan phục, tay cầm bút phán quan xuất hiện trước mặt của ta. Đừng tưởng là ta không biết hắn là ai vậy, hắn chắc chắn là cái người hay gọi điện thoại cho ta.

Ta vừa thấy hắn, mắng to nói: “ Bằng hữu, trông coi cho tốt đám thuộc hạ của ngươi, cư nhiên dám bắt ta đi? Ngươi cùng Diêm Vương có phải hay không muốn bị giáng chức?” Hừ, ai bảo tiền đồ của các ngươi lại nằm trong tay ta đi.

Diêm Vương xin lỗi  người” Lại quay sang hai bọn họ trách mắng “ Còn không mau xin lỗi Tô tiểu thư? Công danh của địa phủ còn phải dựa vào nàng. Đắc tội với nàng, đừng nói tiền thưởng không lấy được, tiền lương còn bị trừ. Không phải sếp  nói thầm tháng này  không có tiền thưởng sao? Nhất định bởi vì lần trước đắc tội  Tô tiểu thư, mau nói xin lỗi.” Hắn lại nhắc nhở them một câu “ Tô tiểu thư không phải người bình thường, Thiên Đế cố ý chiếu cố nàng..”

Hắc Bạch Vô Thưởng bừng tỉnh đại ngô, vội nói: “ Tô tiểu thư, thật có lỗi, huynh đệ chúng tôi có mắt mà không biết thái sơn, đắc tội ngài..”

“ Tốt lắm, tốt lắm, đi thôi” Phán quan coi như cũng dàn xếp thỏa đáng.

“ Ta nói này phán quan, ta tại sao lại chết? Có phải hay không do công tác sai lầm?” Ta buồn bực hỏi phán quan.

Phán quán cười nói: “ Tô tiểu thư chịu ủy khuất, ta cùng Diêm Vương đi thiên đình khai hội, vừa về liền thấy ngươi đã chết, Diêm Vương lập tức phân phó ta chạy tới, một khắc cũng không dám chậm trễ” Ta còn tưởng rằng bệnh cận thị của Diêm Vương lại tái phát  a~.

Ta căm tức nhìn hắn: “ Hiện tại ngươi nói phải làm sao bây giờ? Sẽ không phải thực sự bắt ta đi chứ?”

“Đừng có gấp, trước tiên ta đem linh hồn người trở lại chỗ cũ, sau đó tìm người đến cứu ngươi”

Ta máy móc nói: “Được, trong tay áo ta có Xuyên Vân kiếm, ngươi đem thả ta ra, có thể chứ?” Cũng không thể sai người như  hắn đi tìm Dật Phong nha.

“ Cũng là Tô tiểu thư hiểu lý lẽ, trước đưa linh hồn tiểu thư về vị trí cũ.” Vừa nói, vừa giơ bút phán quan chỉ, toàn thân ta liền tỏa ra kim quang, trở lại thân thể. Vừa về thể xác, ta lại bắt đầu cảm thấy không thoải mái, không ngừng ho ra máu. Thất bại, sớm biết vậy liền kêu lão già kia đem thả ta ra, hoặc trị khỏi bệnh ho lao, cấp đồ ăn tạm cũng được.

“ Phanh” một tiếng, giống như âm thanh của pháo hoa, ta biết chính là âm thanh của Xuyên Vân kiếm, Tuyệt Mị a~, mau tới cứu ta, ta cứu ngươi, bây giờ coi như chúng ta huề nhau.

“ Tô tiểu thư, có người đến, ta đi trước một bước, ngươi ở lại bảo trọng a~” Mơ hồ lại nghe thấy “ Bất quá  Tô tiểu thư, ngươi đã chết hai lần rồi, giờ lại chết một lần….cũng là ta giúp đỡ”. Có ý gì? Vừa rồi ta chết liền hết? Phán quan, sao lúc nãy ngươi không nói? biết vậy ta đã kêu hắn trị hết bệnh cho ta.

“Đã biết...khụ khụ” Ho khan một hồi yết hầu liền ngòn ngọt, một búng máu liền phun ra.

“Ảnh Nhi?”  Tiếng gọi vội vàng, ta mơ hồ thấy một bóng người. Là Tề Hạo sao? Tại lúc ta tuyệt vọng nhất là hắn  đến cứu ta sao? Có người cởi trói cho ta, khi mất đi sự rang buộc của dây trói thân mình ta mềm nhũn ngả vào trong long người kia. Lẩm bẩm nói: “ Hạo, Ngươi tới cứu ta sao? Nếu như ta chết, đừng khổ sở” Thanh âm rất yếu ớt nhỏ dần đến khi không còn nghe rõ.

Đang ở trong mộng ngực bỗng nhiên đau đớn vô cùng. Trong mộng có người ở bên giường khóc, có người đang nắm tay ta nói hắn sẽ bảo vệ ta cả đời. Trong mộng có chất lỏng đặc sệt chảy vào miệng ta, có một bờ môi nóng bỏng thật ôn nhu mà hôn ta, hô hấp dồn dập như có như không. Khi chất lỏng kia chảy vào miệng ta, ta liền nhanh chóng mở mắt.

Vừa mở mắt, liền thấy một đôi mắt sang ngời trên gương mặt tuấn tú, môi người đó lại đang đặt trên môi ta. Chuyện gì? Ta nhớ rõ rang bản thân đang chết đói, sau đó phán quan lại đem linh hồn ta trở về. Không lẽ?? Ta lại xuyên qua lần nữa? hơn nữa lại trở thành ngươi khác … Hắn là ai? tướng công của ta? Ta không phải là một tàn hoa bại liễu chứ?

Có chất lỏng sền sệt ở trong miệng ta, ta liền hiểu hắn là đang uy dược cho ta. Ta nhất định là bệnh đến không uống thuốc được nên người ta mới bắt buộc phải uy dược. Bờ môi hắn rốt cuộc cũng rời đi, ta cử động thân thể cứng ngắc nói: “Đây là đâu?”

Nam tử trước mặt trong nháy mắt giật mình, vui mừng nói: “Ảnh Nhi, ngươi tỉnh?” Gọi Ảnh Nhi? Vậy ta còn là Mai Ảnh, xem ra không có lại xuyên không. Trước mặt ta là ai? Tề Hạo? Dật Phong?

Ta kịch liệt ho khan một hồi, máu tươi trào lên hòa cùng nước thuốc khi nảy phun ra ngoài. Bởi vì không kịp vươn đầu ra ngoài liền trực tiếp phun lên giường. Trên giường lập tức ướt một mảng lớn do ta phun ra.

“Ảnh Nhi” Hắn lại nhẹ nhàng thay ta lau đi, ta rốt cuộc nhìn rõ hắn là Dật Phong, trong long không khỏi có chút thất vọng.

Dật Phong ngồi trên giường ô uế lớn tiếng nói: “ Người đâu, mang giường của tiểu thư thu dọn sạch sẽ cho ta” Vừa nói vừa đem ta ôm lấy, ta nằm trong long hắn liền có cảm giác bình an yên ổn. Ai~, nếu như người ta gặp đầu tiên là hắn, hắn sẽ trở thành chỗ dựa của ta? Tại sao thiên ý true ngươi, chúng ta thủy chung vẫn là hữu duyên vô phận đi?. Nếu như có kiếp sau, ngươi nhất định phải tìm thấy ta sớm hơn.

Trong long suy nghĩ như vậy ngoài miệng cũng lẩm bẩm nói: “ Nếu có kiếp sau, ngươi phải tìm thấy ta trước hắn nha~”

“Ảnh Nhi, nàng đang nói gì vậy?” Thân thể ta rất suy yếu nên hắn cũng không nghe được ta nói gì. Ta chỉ lắc đầu rồi nhắm mắt lại. Ngực như có tảng đá ngàn cân đè lên, choáng đầu hoa mắt, toàn thân vô lực, thậm chí cả người lúc lạnh lúc nóng. Ta cảm giác được bản thân tạm thời là đã chết, này tội khả chân muốn thụ không ít. Phán quan cùng Diêm vương sẽ không  muốn ta chết, ít nhất tiền đồ của bọn họ còn phải dựa vào ta, phán quan thuần túy tại nói chuyện giật gân

Hạ nhân Phong gia liền lấy tốc độ nhanh nhất thu dọn tốt giường, lại còn đốt một ít hương liệu làm ta cảm giác mình đang ngủ ở vườn hoa. Ta đoán chắc tại trên giường toàn là mùi thuốc cho nên họ mới làm vậy…Dật Phong nhẹ nhàng ôm ta đặt xuống, động tác nhẹ nhàng đến nỗi không cảm nhận được động tác của hắn.

Hắn nắm tay ta, phân phó với nha hoàn: “ Mời Thanh Lam cô nương đến đây, nói rằng Mai cô nương đã tỉnh”

Ta nhắm mắt lại, hưởng thụ nhiệt độ trong long bàn tay của hắn: “Ảnh Nhi, nơi nào không thoải mái?”

“ Toàn thân ta đều không thoải mái”  Ta lấy  tay ôm  ngực, hô hấp có chút khó khan. Ta biết là do bệnh viêm phổi gây ra: “ Phong đại ca, cám ơn ngươi đã cứu ta. Ta biết bản thân mình mắc bệnh ho lao, chỉ sợ là chống đỡ không nổi nữa” Biết bản thân không thể chết dễ dàng, nhưng cảm giác này thật sự là giống như sắp chết.

Hắn ôn nhu sờ trán ta: “ Sẽ không, nàng  sẽ không chết, ta sẽ bất chấp tất cả tìm mọi cách cứu nàng”

“ Y tiên như Lam Lệ cũng không có cách nào, ngươi nói ta còn hy vọng sống sót sao?” Không tiếc giá nào? Ta bệnh xác thực rất nghiêm trọng.

“ Vô dụng thôi, cảm ơn ngươi” Y tiên đã không có cách nào, hắn còn có biện pháp gì? Tại cổ đại ho lao chính là bệnh nan y. Ta Tô Liễm Dung 28 tuổi, không…Ta Mai Ảnh 20 tuổi cư nhiên lại trở thành ma bệnh. Cùng Lâm muội muội giống nhau, hồng nhan bạc mệnh.

“Ảnh Nhi, nàng nói bậy, nàng sẽ không có việc gì.”

Ta nhìn đóa hoa héo tàn cắm trong bình, ho khan một tiếng nói: “ Phong đại ca, xem thử xuân tàn hoa tiệm lạc, này hồng nhan chết già lúc, một khi xuân tẫn hồng nhan lão, hoa lạc nhân vong lưỡng không biết!” Nửa chết nửa sống vẫn còn khoe khoang.

Hắn nắm tay ta thật chặt: “ Sẽ không, Ảnh Nhi, nàng là nữ tử kiên cường nhất mà ta biết, Nàng sẽ không chết, ta cũng không để cho nàng chết” Lo lắng của hắn làm cho ta biết bệnh của bản thân nghiêm trọng thế nào. Thông thường chỉ ho ra máu một chút thôi, nào giống như ta trực  tiếp phun ra nhiều như vậy, thân thể ta thực sự rất nguy kịch.

“ Ta sống đã quá mệt mỏi, chết cũng không được yên” Nói thật hay, rõ rang biết bản thân không dễ dàng chết.

“Ảnh Nhi, đừng nói bậy, có ta ở đây sẽ không để cho muội chết” Lam Lệ đứng cạnh Dật Phong, hai hắt đỏ hoe, rõ rang vừa mới khóc.

Ta cười cười: “ Tỷ tỷ, chỉ sợ y tiên như tỷ cũng đành bất lực”

Lam Lệ ngồi xuống trước giường, nhẹ nhàng giúp ta bắt mạch cười nói: “ Muội muội, ngươi không có việc gì, có đói bụng hay không?”

Ta lắc đầu: “ Không đói bụng” Không biết là đã mấy ngày không có ăn cơm, không bệnh chết cũng bị đói chết. Nhưng là, hiện tại ta thực sự không đói bụng, không muốn ăn gì cả.

Lam Lệ cười cười nói: “ Muội nên nghỉ ngơi thật tốt, ta gọi công chúa đến thăm muội. Phong đại ca, đi theo ta” Ta biết nàng nghĩ gì, đơn giản là vì ta sống không được bao lâu nữa, không muốn ta nghe thấy mà khổ sở nên mới ra ngoài lặng lẽ nói với Dật Phong mà thôi.

Không muốn bọn họ khổ sở nên ta giả ngu, gật đầu nói: “ Hảo, các ngươi đi đi”

Ta nằm trên giường, nước mắt vô thức chảy ra, bọn họ đối với ta như vậy, ta khóc  sẽ làm bọn họ lo lắng.

“ Tiểu thư, ngươi làm sao vậy?, không thoải mái?”  vẫn một mực  bên cạnh  lo lắng hỏi.

“ Mau đem khan cho ta” Ta cuối cùng không nhịn được muốn đem máu trong miệng phun ra.

Ta tiếp nhận khan tay, kịch liệt ho khan, ta đem khan mở ra, một đóa huyết liên hoa đẹp đẽ nở rộ. Hai nha đầu kia vội nói “ Tiểu thư, người không thoải mái sao?”

“ Không có, ta rất tốt, Mẫn Huyên phu nhân đâu?” Cái nữ nhân độc ác này, nàng đi đâu rồi?

“ Hồi tiểu thư, phu nhân đã xuất gia” Bom nổ….xuất gia?

“ Cái gì? Nàng như thế nào đột nhiên lại xuất gia?”

“ Hồi tiểu thư, chính là ngày thứ hai khi người mất tích, phu nhân ở am ni cô trên núi cắt tóc đi tu” Nàng không chiếm được tình yêu của bọn họ, cho nên hại người bọn họ yêu nhất. Bản thân nản long thoái chí, quy y cửa phật, nàng cũng là một nữ nhân đáng thương. Vậy, ta cũng không nói cho họ nàng bắt cóc ta, ta vẫn cảm thấy bản thân mình ngoan độc, nhưng đối mặt với nữ nhân bị tổn thương tình cảm như nàng lại có chút đồng tình.

Ta nhắm mắt lại: “ Không có gì, các ngươi lui xuống đi, để ta ở chỗ này chờ chết”

“Ảnh Nhi, không được nói bậy” Ngọc Tình dựa vào tường, hai mắt đẫm lệ nhìn ta.

“ Ngọc Tình, lại đây” Ta dung hết sức lực giơ cánh tay lên vẫy vẫy

Ngọc Tình quay đầu đi lau nước mắt nói: “ Hảo, hai nha đầu…ra ngoài trước đi”

Ngọc Tình nắm tay ta, không kìm được nước mắt chảy xuống, nước mắt nóng bỏng rớt trên tay ta. Ta thay nàng lau nước mắt nói: “ Ngươi khóc cái gì? Ta rất tốt a~”

Nàng mấp máy môi, mi mắt rũ xuống, trên lông mi thật dài đều là nước mắt. Thống khổ gật đầu: “ Hảo, ta không khóc” Nàng vươn tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp của ta.

“Ảnh Nhi, ngươi hôn mê suốt sáu ngày, ta đã rất sợ ngươi không qua khỏi” Sáu ngày? Ta như vậy chẳng phải mười mấy ngày không ăn gì rồi sao?

“ Ngọc Tình, ta cuối cùng là bị trói mấy ngày?”

“ Năm ngày”

Ta cười cười: “ Ta đã mười một ngày không có ăn cơm, mau mang thức ăn đến cho ta a” Ta còn không muốn chết, cho dù ăn không vô ta cũng muốn ăn.

Ngọc Tình nói: “ Không có, nhiều ngày trôi qua như vậy Dật Phong vẫn một mực ….uy ngươi” Uy ta? Sắc mặt nàng thật kỳ quái a. Chẳng lẽ là …dung miệng uy? Dật Phong dung miệng uy ta…? Cái đặc quyền này Tề Hạo còn chưa có nha, hắn chưa bao giờ uy ta.

“ Ngọc Tình…..khụ..khụ…đáp ứng ta, phải tranh thủ hạnh phúc cho bản thân, đáp ứng ta. Dật Phong là một nam nhân tốt, nếu đã thích hắn liền cố gắng theo đuổi…khụ…khụ…kiếp này ta có lỗi với hắn…ngươi thay ta chiếu cố hắn. Đây là tâm nguyện duy nhất của ta với ngươi …” Ta đem lời nói như di chúc lúc lâm chung nói cho Ngọc Tình nghe. Có lẽ như vậy nàng mới thực sự nghe lời ta …nếu như ta thực sự chết đi? Ta đây chính là mắc bệnh nan y a. Nếu như thật sự xuống gặp Diêm Vương, cũng coi như là làm một chuyện tốt.

Ngọc Tình nhìn ta, trong mắt đều là nước, cuối cùng nhắm mắt lại, chậm rãi gật đầu: “ Hảo, ta đáp ứng ngươi, ta đáp ứng ngươi. Nếu như ngươi có thể khỏe lại, ta cái gì cũng đáp ứng ngươi”

“ Ngọc Tình, ta nghĩ muốn ăn bánh nướng”

“ Lúc này ăn bánh nướng đối với cơ thể ngươi không tốt. Để Lam cô nương làm dược thiện cho ngươi”

Ta lắc đầu: “ Ta chỉ muốn ăn bánh nướng, hắn đã từng uy bánh nướng cho ta ăn, ta đã từng ăn qua..”

Ngọc Tình bối rối nhìn ta: “Ảnh Nhi, cố gắng chịu đựng, ngươi muốn gặp hoàng thượng có phải hay không? Ta lập tức kêu hắn gặp ngươi có được không?”

Ta muốn biết: “ Nếu như  thật sự phải chết, không cần để hắn nhìn thấy ta lần cuối. Để cho Mai Ảnh vĩnh viễn sống trong long hắn” Nếu như ta chết, ta không muốn làm hắn thương tâm.

“ Tại sao? Tại sao? nếu ngươi muốn gặp hắn như vậy tại sao không gặp?”

“ Ngọc Tình, nói cho hắn Mai Ảnh muốn ….khụ khụ…hắn làm một hoàng đế tốt. Nếu như ta đi, ngươi đến Tể Châu tìm Vân Dung, lấy danh nghĩa của ta đưa tất cả tài sản cho Hạo.” Ta đây là an bài hậu sự đi?

“Ảnh Nhi, ngươi nói bậy ngươi nói bậy, ngươi sẽ không chết, sẽ không..” Ngọc Tình kích động lay lay thân thể ta.

“ Ngọc Tình, ta lạnh….ta lạnh” Thân thể ta một khắc trước còn nóng bỏng, hiện tại lại bắt đầu lạnh lẽo. Thân thể lúc nóng lúc lạnh, lại ho ra máu, đây là dấu hiệu sắp chết? Phán quan, nếu mà ta chết đi ta sẽ tìm ngươi tính sổ. Còn không đem Diêm Vương điện phá hoại.

“ Không lạnh, không lạnh …không lạnh” Ngọc Tình sốc chăn lên ôm chặt ta, nước mắt nàng rơi trên mặt ta.

Ta đẩy đẩy Ngọc Tình nói: “ Bệnh ho lao dễ lay, ngươi đừng dựa vào ta gần quá.”

Ngọc Tình nghẹn ngào nói: “Ảnh nhi, ta không sợ, ta không sợ”

“ Ngọc Tình, ta vẫn luôn xem ngươi là hảo tỷ muội. Ngọc Tình, nhớ kĩ ngươi đã hứa với ta, không cần buông tha cho hạnh phúc của bản thân”

Ngọc Tình dung sức ôm ta gật đầu nói: “ Hảo, hảo, ngươi cũng phải đáp ứng ta phải sống cho thật tốt. Có nghe thấy không, phải cố gắng cầm cự”.

“Ân, Ngọc Tình, ta đáp ứng ngươi…khụ khụ… gọi Dật Phong ….khụ….đi vào” Trên khan tay lại có them một huyết hoa nở rộ.

Ngọc Tình thấy huyết hoa trên trên khan tay ta sợ hãi nói: “Ảnh Nhi, đó là cái gì…đó là cái gì?”

Ta miễn cưỡng cười nói: “ Không có gì, gọi Dật Phong tới đi”

Ta nằm trên giường nhìn vẻ mặt tiều tụy của Dật Phong nói: “ Phong đại ca, đáp ứng ta…chiếu cố Ngọc Tình  thật tốt. Thử tiếp nhận nàng có được hay không?”

Trong đôi mắt Dật Phong thật sâu đau đớn nói: “Ảnh nhi, tại sao nhất định phải như vậy..”

Trong tay ta căng thẳng, nắm thật chặt tay hắn nói: “Đáp ứng ta, đáp ứng ta….đây là tâm nguyện cuối cùng của ta.” Nếu như không phải là di nguyện của ta, hắn tuyệt đối sẽ không đáp ứng.

Hắn hít một hơi thật sâu nói: “ Hảo, ta đáp ứng nàng, ta đáp ứng nàng,  thử tiếp nhận nàng ấy, nàng cũng phải đáp ứng ta sống cho thật tốt” Mỗi người đều bắt ta phải đáp ứng, chính là ta có thể đáp ứng sao?

“ Hảo, ta đáp ứng nàng” Không biết có được hay không.

“Ảnh nhi, gả cho ta được không?”

Ta ngạc nhiên chết điếng người, cưới làm cái gì?: “ Phong đại ca, ngươi có biết hay không, ta sắp chết”

Dật Phong nắm lấy tay ta đặt trước ngực nói: “ Cưới nàng là tâm nguyện lớn nhất kiếp này của ta. Ta muốn nàng làm thể tử của ta, chẳng sợ một ngày ta cũng nguyện ý” Nếu như nói ta không cảm động nhất định là giả.

“ Phong đại ca, ngươi cần gì làm vậy, ngươi biết rõ trong long ta không có ngươi. Phong đại ca, nếu có kiếp sau ngươi nhất định phải tìm gặp ta trước hắn có được không?” Tình cảm hắn đối với ta …chỉ chờ kiếp sau.

“ Không, chỉ kiếp này, kiếp này nàng làm thê tử của ta” Ánh mắt hắn lóe ra lệ quang, ta….đáng giá sao?

Ta yếu ớt cười một tiếng, mở miệng hô hấp: “ Phong đại ca, hẹn kiếp sau” Dật Phong tướng mạo tuấn tú, gia cảnh lại tốt ( không có cha mẹ chồng, liền em gái của chồng đa tỉnh, hai người thế giới nhiều phương tiện), có thực lực kinh tế hung hậu. Nhìn bộ dáng hắn ngày trước cướp dâu chắc võ công không tệ. Tính cánh ôn hòa, sẽ không vũ phu. Đặt ở hiện đại tuyệt đối là một kim cương Vương lão ngũ. Đáng tiếc, tại sao lại đồng thời cho ta gặp gỡ hai người nam nhân vĩ đại như vậy, lại để cho bọn họ đều cùng yêu ta? Có lẽ….nếu trước kia người ta gặp trước là hắn, ta cũng sẽ yêu hắn.

“Ảnh nhi, nàng có còn nhớ không? Tại hội lồng đèn năm đó chúng ta đã gặp nhau hai lần, chúng ta là có duyên phận”

Ta nhìn lá xanh ngoài cửa sổ nói: “Đúng vậy, hữu duyên nhưng vô phận. Thuyền hoa thật là đẹp, thật xinh đẹp”

“Ảnh nhi, nàng muốn nhìn sao?”

“Đúng vậy, thật xinh đẹp. Ta chưa từng thấy nhiều hoa đăng như vậy”

Dật Phong nhìn ta: “ Hảo, nàng chờ” Làm chi a~? Không phải là muốn làm thuyền hoa cho ta chứ?

Ngọc Tình bưng một cái bát trong tay đứng ở cửa, Lam Lệ đứng bên cạnh nàng. Ngọc Tình nói: “Ảnh nhi, ăn một chút gì đi” Sao lại trùng hợp vậy, Dật Phong vừa đi bọn họ liền tới, cứ như đứng sẵn ở ngoài vậy.

Dật Phong đi ra ngoài, các nàng liền tới. Trước giường ta thật là náo nhiệt, làm như ta là người chết nhanh lắm.

Lam Lệ nâng ta lên, liền để một chiếc gối tựa vào đầu giường ta cho ta dựa vào.

“Ảnh nhi, ăn một chút gì đi được không?” Ngọc Tình, nàng còn sợ ta tuyệt thực a. ta mới vừa rồi là thông hậu sự, nhưng là ta chết – có thể là một phần vạn, hội chiếu cố tựa-hình-dường như mình -.

Ta đưa tay muốn cầm lấy cái chén, Lam Lệ nói: “Để nàng uy muội” Trên mặt Lam Lệ còn vươn nước mắt.

Ngọc Tình  gật đầu: “ Ta vẫn luôn hy vọng có một muội muội, có thể uy nàng ăn những thứ nàng muốn” Muội muội? Có lẽ ta thật là muội muội của nàng đi. Ta cũng không phải nữ nhân lớn tuổi, với thân thể này thủy chung ta vẫn còn rất nhiều nghi vấn.

Ta hé miệng ra ăn một ngụm chén cháo cá quát đế chỉ thiên. Mặc dù chỉ ăn một ít cũng cảm thấy mùi vị không tệ..

Lam Lệ hỏi: “ Rốt cuộc là ai trói ngươi ở chỗ đó?” Làm gì a~? Báo thù? Coi như qua đi, dù sao nàng cũng là một nữ nhân đáng thương.

“ Tỷ tỷ, bỏ đi, kỳ thực nàng cũng có thể có nỗi khổ” Bỏ qua, thực sự bỏ qua đi. Ta rất ít khi có thể khoang dung với người khác như thế, thay vì giết nàng cho nàng sống đau khổ còn hơn.

Nhìn thái độ kiên quyết của ta, nàng cũng không cố hỏi nữa: “Để ta bắt mạch cho muội” Bắt mạch? Cái này còn cần thiết sao?

Ta vẫn đem tay trái vươn ra: “ Kỳ thật các ngươi không cần phải dấu diếm ta, ta biết bản thân mình không được”

“Đừng nói lung tung” Lam Lệ nghe vậy nước mắt lại bắt đầu rơi, đã đến nước này rồi lại còn gạt ta.

“ Hảo, không nói, không nói” Đây là sự thật, không phải không nói là có thể giải quyết được, bệnh nan y? Ta Tô Liễm Dung lại có một ngày chết vì nó a. Ta giống như tiểu cường, vượt qua đau khổ mà trưởng thành. Cư nhiên lại bị bệnh viêm phổi giết chết, nói ra thật dọa người. Cho nên…..ta còn muốn giống để làm việc khác, nhất định là vậy.