Hoàng Hậu Bỏ Trốn

Quyển 4 - Chương 4: Gặp lại không bằng không thấy




Editor: Siu

Beta: NDMN

Cơm chiều xong xuôi, thủ lĩnh của Câu Dẫn bắt đầu khai hội. Kỳ thật thủ lĩnh cũng là ta, Lan di, Nguyệt nhi. Nguyệt nhi đã biết thân phận thật của ta, cho nên rất câu nệ, Lan di mặc dù thái độ không giống Nguyệt nhi, nhưng cũng rất không thoải mái.

Nhìn các nàng không nói chuyện, ta cười cười nói: “ Như vậy là sợ ta a, ta chính là Mai tổng, quên cái danh nương nương kia đi.”

Lan di nói: “ Nương nương nói đùa, dân phụ không dám.”

“Không nói với các ngươi cái này nữa…, ta hiện phải nói cho các ngươi một chuyện rất quan trọng. Hai người các ngươi cũng không được gọi ta Mai tỷ tỷ, Mai cô nương, hoặc là Mai tổng gì đó.” Để cho bọn họ biết ta chính là Mai Ảnh, ta còn không bị bắt.

“Dân phụ xin nghe lời nương nương phân phó.”

“Dân nữ xin tuân mệnh.” Lại tới, ta muốn hôn mê.

Ta bất đắc dĩ nói: “ Hai người các ngươi đừng như vậy, ta vẫn là ta, cũng không vì thân phận mà thay đổi thành người khác. Nguyệt nhi có thể gọi ta tỷ tỷ, Lan di có thể gọi ta cô nương.” Quên cái gì nương nương đi, ta không quen, cực kỳ không quen.

Các nàng vẫn không nói gì, ta nói: “Các ngươi xem lại đi. Câu Dẫn từ giờ sẽ không tiếp tục kinh doanh, Túy Xuân lâu cũng không cần sửa lại, vẫn gọi là Túy Xuân Lâu, tối nay tất cả các cô nương đều sang bên đó làm đi. Lan di phái người trông coi Trữ vương và thuộc hạ của hắn thật tốt, hầu hạ vương tử cho tốt.

“Phải.” Lan di hiện tại cũng không nói nhiều lời, thật là bi thảm.

“Lan di, ngươi thả bao nhiêu mê dược với bọn thuộc hạ?” Khi ta đi thay quần áo, đã sớm đem thủ hạ của bọn họ giải quyết, thuận tiện phái một người nói cho Thành vương, thỉnh hắn cùng hoàng thượng đến, vì ta bắt Trữ vương.

“Hồi nương nương, mỗi bình rượu ta thả một nửa gói.” Một nửa a, ta thật đau lòng.

“Cứ như vậy, Nguyệt nhi hầu hạ vương tử, Lan di giám thị Trữ vương thật tốt.” Ta tựa hồ không có việc gì làm.

Kỳ thật ta cũng có việc, mấy ngày này ta lại bắt đầu đả kích Trữ vương, thuyết phục Vương tử cưới nữ nhân khác. Vương tử tựa hồ là ăn quả cân, tỏ vẻ không phải Mai Ảnh thì ai hắn cũng không cưới. Người này không hề sợ hãi cái gì, hắn biết ta không dám giết hắn. Hắn dù sao cũng là vương tử, chết ở quốc gia của ta có thể gây ra chiến tranh. Cho nên hắn rất minh xác, tỏ vẻ nếu không gả Mai Ảnh thì hắn liền trợ giúp Trữ vương, cư nhiên dám uy hiếp ta, tức chết ta. Nhưng bất luận hắn uy hiếp như thế nào, ta cũng không gả. Ta là người, không phải công cụ. Ta tình nguyện đi bình loạn, cũng sẽ không gả.

Nguyệt nhi cùng Lan di vì biết rõ thân phận của ta, thái độ đối với ta rất mới lạ, lại không có người khác để nói chuyện phiếm, buồn chết ta.

Một ngày nào đó, ta cầm điện thoại di động chơi mạt chược, đột nhiên điện thoại kêu. Ta vội vàng vừa tiếp máy, đầu bên kia vang lên tiếng khóc của nữa hài tử. Ta vội nói: “Là muội muội sao?”

“Đúng vậy, tỷ tỷ, là ta.” Thanh âm vô cùng kích động.

Ta kích động cười: “Muội như thế nào gọi được?”

“Tỷ tỷ, phán quan nhìn tỷ ở cổ đại rất khổ cực, nên để muội khuyên tỷ.” Phán quan này cũng còn có chút nhân tính.

Nước mắt ta cũng đã sớm rớt, cố cười nói: “Tỷ rất tốt, muội khóc cái gì a.”

“Tỷ tỷ, đừng gạt muội. Phán quan đã đem cuộc sống ở cổ đại của tỷ cho muội xem rồi, muội xem lại rất nhiều lần. Tỷ ở trong cung chịu đủ ủy khuất, chua xót, muội đều nhìn thấy tất cả. Vẫn còn nhìn thấy trang sức màu đỏ phường, Câu Dẫn của tỷ. Vẫn còn thấy tỷ đau khổ, bi ai vì tình yêu. Tỷ tỷ, cuộc sống của tỷ rất không tốt.” Nói xong lời cuối cùng, thanh âm nghẹn lại, nói không nên lời.

Ta ôn nhu nói: “ Muội muội, ta không còn cách nào khác, yêu nhất định là yêu. Sinh ra trong gia đình đế vương luôn có những chuyện bất đắc dĩ, tỷ cũng không phải họa thủy, không có lý do gì bắt hắn buông cả thiên hạ.”

“Tỷ tỷ, nếu muội là tỷ, muội sẽ lựa chọn Dật Phong công tử, mỹ mạo tuyệt sắc so với hắn tốt hơn nhiều lắm.Hoặc tỷ có thể lựa chọn Tề Hiên, dù sao tỷ cũng là không trở về được.”

“Muội muội ngốc, tình yêu là có thể nói bỏ là bỏ sao? Nếu là bỏ dễ dàng như vậy, thiên hạ sẽ không có nhiều nam nữ si tình thế.” Trừ… Ta thở dài thật sâu, không biết dùng từ gì để diễn tả tâm trạng của chính mình.

Một hồi trầm mặc: “Tỷ tỷ, tỷ là người hiện đại, tỷ rất hiểu giang sơn đối với nam nhân có nhiều trọng yếu. Muội biết hắn có ý nghĩ muốn làm tổn thương tỷ. Nhưng là … Hắn cũng chính miệng thừa nhận hắn yêu tỷ, không phải sao? Tỷ tỷ, muội nhắc lại lần nữa, hiện giờ tỷ đang ở cổ đại, phải dùng suy nghĩ của người cổ đại để suy nghĩ, đối mặt với vấn đề. Hắn là hoàng đế, chuyện lập hậu không thể chỉ dựa vào tình cảm riêng tư của mình được.

Hắn muốn lập tỷ làm hoàng hậu, tất nhiên là có tư tâm nhưng một phần lớn cũng là xuất phát từ tình yêu với tỷ. Tỷ việc gì phải vì vài chuyện nhỏ mà buông tha cho hạnh phúc cả đời?” Xem ra, nàng đúng là cái gì cũng nhìn được.

Ta trầm mặc, không nói.

“Tỷ tỷ, tỷ là người thông minh, nhìn xa hiểu rộng, sao lần này lại u mê như vậy? Lần trước muội khuyên tỷ, rõ ràng tỷ đã thay đổi ý định, sao lần này lại tuyệt tình như thế?”

Ta không muốn làm một người nhìn xa hiểu rộng, ta chỉ muốn làm một nữ nhân vui vẻ bình thường.

Ta vô lực nói: “Muội muội … Ta sợ hắn vì đoạt được ngôi vị có thể giết ca ca của mình thì có một ngày nào đó hắn cũng có thể lợi dụng, vứt bỏ ta. Hậu cung tàn khốc, đế vương là vô tình, chúng ta đều biết chuyện này, không phải sao? Ta không làm nổi Trần A Kiều, cũng không làm nổi Giang Thái Bình, không muốn giống như các nàng phải chịu kết cục thê thảm. Ta đã chịu quá nhiều thương tổn, không theo được nữa. Muội cũng biết ta đã 28, tâm cũng đã già rồi.” Lần đầu nói ra tiếng lòng mình, từ nhỏ đến lớn ta chịu quá nhiều đau khổ, ta không theo nổi nữa, không thể làm một người con gái bình thường được.

“Tỷ tỷ, tỷ là người thông minh, không phải là Trần A Kiều, cũng không phải Giang Thái Bình. Bởi vì tỷ so với họ còn vĩ đại hơn.”

“Vĩ đại thì có lợi ích gì? Có lẽ đối với hắn ta cũng chỉ là đồ chơi trong nhất thời mà thôi.”

“Không phải, muội là người ngoài cuộc, thấy rất rõ ràng hắn đối với tỷ là thật lòng.”

“Lưu Triệt đối với Trần A Kiều không phải chân tâm sao? Lý Long Cơ đối với Giang Thái Bình không phải thật lòng sao? Không phải phần chân tâm đó đều bị biến chất sao? Ta không muốn thành một nữ nhân bị vứt bỏ.” Câu này là lời thật lòng, vì đã chịu quá nhiều thương tổn nên ta thấy sợ hãi.

“Tỷ tỷ, chuyện của tỷ không giống vậy, tỷ phải nhớ rõ ràng. Tỷ tỷ, muội đã cùng hắn ở chung một thời gian ngắn, hắn không phải loại người như vậy, đồng ý với muội, cho hắn một cơ hội đi.” Muội muội, không phải muội xem nhiều quá đầu óc nóng lên rồi?

“…”

“Tô tiểu thư, vì sai lầm của ta nên ta rất chiếu cố ngươi. Chuyện của ngươi ta cũng rất đồng tình, đúng như muội muội của ngươi nói, ngươi nên cho hắn một cơ hội. Tiểu tử kia vẫn còn nhân phẩm, trừ một số việc xấu… Nhưng những việc xấu hắn làm đều là những việc đế vương thường phạm phải, ngươi đừng so đo.” Tên phán quan địa phủ ngu dốt này…

“Phán quan, ngươi cũng cho là như vậy? Cho rằng một người hiện đại như ta phải cân nhắc giữa lợi ích với tình cảm?” Ta lần đầu tiên hoài nghi kiên trì của bản thân.

“Cái này… Đúng là như vậy. Lão đầu ta sống mấy ngàn năm, ăn muối còn nhiều hơn so với ngươi ăn cơm. Kỳ thật tiểu tử này nhân phẩm không tệ, cho hắn một cơ hội, không cho lão nhân gia ta mặt mũi thì cũng nên để mặt mũi cho muội muội ngươi không phải sao?” Đó là hắn ăn mặn có được không.

“Đúng vậy, tỷ tỷ, ông ta nói rất đúng.”

“Hai tỷ muội các ngươi từ biệt đi, đã đến giờ.” Chung một chỗ nói chuyện phiếm có ý nghĩa sao, hơn nữa lại là nói qua điện thoại.”

“Tỷ tỷ, phải nhớ lời của ta, tỷ đang ở cổ đại.”

“Tô tiểu thư, lão đầu muốn ngươi sống tốt, cúi chào.”

Điện thoại lập tức mất tín hiệu, ta lại bắt đầu trầm mặc. Ai, mỗi lần cùng Diêu Diêu nói chuyện, ta lại trầm tư. Lời của nàng rất có đạo lý, đến nỗi ta không thể nào phản bác được. Không muốn làm Trần A Kiều cùng Giang Thái Bình, từ chối tình yêu của một đế vương, thật CMN bi ai. Ta đang ở cổ đại, phải chấp nhận thực tế đón nhận tam cung lục viện. Chấp nhận thực tế đón nhận sự thật tranh đoạt ngôi vị hoàng đế không chừa thủ đoạn nào. Rất thực tế đón nhận việc người mình thích đấu tranh lợi ích chính trị? Choáng váng đầu, chỉ một chữ phiền.

Sáng sớm hôm sau, ta còn đang ngủ, Lan di vội vàng nói với ta là Trữ Vương đã chạy thoát. Ta một việc còn chưa xử lý xong, giờ lại thêm phiền phức. CMN tiểu tử này dám trốn. Ta đến nơi giữ hắn thì thấy dây thừng bị cắt đứt, trên thành cửa sổ có dấu chân. Nghe Lan di nói, có một tên tùy tùng cũng không tìm thấy. Nhất định là tên kia đi cứu hắn. Ta thật sơ sót, xem ra sợi dây không đủ giữ hắn. Bị ta bắt, Trữ vương nhất định sẽ tạo phản. Ta làm sao ăn nói với người trong thiên hạ đây, thật hối hận đã không một đao giết hắn luôn.

Ta đang ở đây tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, có người dám chạy thoát khỏi tay của ta. Trữ vương cùng ta đã kết thành thù lớn. Một ngày nào đó, bổn cô nương sẽ đem ngươi bầm thây vạn đoạn, nghiền xương thành tro. Ta đang cực kỳ khó chịu với Trữ vương thì Lan di lén lút chạy vào, hạ giọng nói: “ Nương nương, có khách quý tới rồi.” Nàng nói khách quý ta tự biết là người nào. Ta hoài nghi bọn họ chính là ốc sên, Trữ vương chạy rồi mới đến.

“Chạy.” Ta thở hổn hển  đi theo Lan di chạy tới dưới lầu, thấy Tề Hạo Tề Hiên cùng một người rất không muốn nhìn thấy … Ngọc Tình. Ta không phạm pháp, lại càng không làm chuyện có lỗi với nàng, sao lại sợ nàng. Ta cũng không hiểu vấn đề này, Dật Phong thích ta là chuyện của hắn, cũng không phải ta đi quyến rũ hắn, tại sao ta lại có cảm giác thẹn với Ngọc Tình?

Vì che dấu  bản thân bị chột dạ, ta bỏ qua những người khác, tiến lên ôm Ngọc Tình: “Ngọc Tình, ta nhớ ngươi, ngươi có nhớ ta không?”

Ngọc Tình đẩy ta ra cười nói: “Mỹ nữ tỷ tỷ, ngươi là ai a?” Quên mất, ta hiện giờ đã khôi phục dung mạo. Mỹ nữ tỷ tỷ… ta thích xưng hô này!

Ta tinh nghịch, liếc mắt với nàng: “Không nhận ra ta?”

“Ảnh nhi?” Ngọc Tình còn chưa nói chuyện, người kia đã rất không thức thời nói. Ta không thể không để ý đến sự hiện diện của hắn, bất đắc dĩ cười cười. Vốn cho là hắn không chảy nước miếng thì cũng là ngây người, ai ngờ hắn cũng chỉ cười cười. Ta đây từ khi xuất môn cũng gặp qua nhiều người trêu ghẹo, vậy mà hắn không có nửa điểm phản ứng. Ta khó chịu nói: “Làm sao vậy, trong cung thấy nhiều mỹ nữ, đối với ta không có cảm giác? Nói như thế nào ta cũng là mỹ nữ, ngươi cho ta một ít mặt mũi có được hay không? Ngươi đừng đánh tan lòng tự tin của ta như vậy chứ.”

Hắn lập tức bày ra bộ dáng ủy khuất: “Cô nương, ngươi không phải đã nói rất rõ ràng là chúng ta không liên quan sao, nếu như ta chăm chú nhìn thì với cá tính của ngươi ta sẽ có đường sống sao?” Ta có nói qua cái này sao… Ta tuyệt đối không thừa nhận.

Ta quăng cho hắn ánh mắt chán ghét: “ Đúng vậy, đúng vậy, vậy ngươi còn nhìn ta làm gì, dời mắt đi.”

“Hai người các ngươi đã nháo đủ chưa?” Tề Hiên nói ra một câu rất có sức nặng.

Ta le lưỡi: “Đủ rồi.”

Thanh âm mất hứng của Ngọc Tình vang lên: “Lão bát, tên tiểu tử thúi này, xem bọn hắn ngươi ngươi ta ta thân thiết thì ngươi thấy không thoải mái có phải hay không? Ta đã nói là ngươi thiếu quá nhiều thứ, Liễm Dung đã là thê tử của lão cửu, ngươi nên từ bỏ ý định đi.” Ta quên, Ngọc Tình chính là tỷ tỷ của bọn hắn.

Tề Hiên đỏ mặt nói: “Không phải, chỉ là bộ dáng hiện tại của nàng giống Diêu Diêu.”

“Nói thừa, chúng ta là tỷ muội, giống nhau thì có cái gì kì quái.” Mặc dù không phải tỷ muội cùng cha mẹ, chúng ta vẫn có nhiều điểm giống nhau.

“Giống như ngươi vừa rồi không được nhìn nàng chăm chú như vậy, Liễm Dung là nữ tử đã có chồng.” Nguyên lai hắn vừa rồi chăm chú nhìn, ta cũng không có để ý.

“Ta là vợ hắn?” Ta rất buồn bực hô lên, cái danh đó so với ăn phải một con ruồi còn chán ghét hơn.

Tề Hạo cười cười, nhìn ta nói: “Như thế nào, mấy hôm trước còn nhận là Dung phi, hiện tại vẫn không thừa nhận?”

Ta bĩu môi: “Nói thừa, giờ lên lầu, chỗ này của ta còn cần buôn bán.”

Ngọc Tình buồn bực hỏi: “Chỗ này là ngươi mở?” Phi tử mở thanh lâu, bọn họ cũng chưa từng thấy qua, Tề Hạo đã quen với sự khác người của ta, thản nhiên nói: “Ngươi còn chưa thấy qua tiệm trang sức màu đỏ phường của nàng, đa dạng chồng chất.” Ngữ khí sủng nịnh thiếu chút nữa làm ta phun, may mà bữa sáng ta ăn không nhiều lắm.

Cùng đi đến gian phòng của ta, Ngọc Tình hỏi: “Nghe nói là ngươi bắt tứ ca?”

Ta buồn bực gật đầu: “ Bất quá hắn đã chạy mất rồi, trong vòng một canh giờ, không đúng, là nửa canh giờ trước.”

“A!” Ngọc Tình thất vọng kêu.

Trong mắt Tề Hạo hiện lên một tia âm lãnh, ta rung mình một cái. Ta theo sau nghe hắn thản nhiên nói: “Ngươi thật sự liều lĩnh. Nghĩ thế nào mà dám bắt hắn? Ta còn có dự định thả hắn đi.” Đây tuyệt đối là diễn, ta đã sớm thấy hắn không thoải mái, vẫn còn bày ra bộ dáng không có việc gì.

Ta bình tính nói: “Đừng miễn cưỡng như vậy, nếu như ngươi muốn giết hắn, ta trực tiếp nói Tuyệt Mị đi giết hắn, cam đoan dứt khoát trừ hậu họa cho ngươi.” Lời này nghe giống như lão Đại xã hội đen, giống như muốn thôn tính địa bàn hắc bang khác.

“Không được, hắn không thể chết, cho dù ta biết dã tâm muốn làm phản của hắn, ta cũng không thể động vào hắn. Vây cánh trong triều của hắn rất lớn, binh quyền trong tay hắn cũng là điều ta kiêng kỵ. Nếu hắn thật sự chết, ta chỉ sợ tay chân của hắn sẽ nhân cơ hội mưu phản.” Làm hoàng đế cũng mệt chết đi, chuyện gì cũng phải quan tâm. Mưu phản, ta nghe liền choáng đầu.

“Được, ngươi có biết người của Thiên Tuyệt Môn? Tuyệt Mị, gọi được hắn…” Nói sai rồi, không phải hắn đã cho là ta cùng Liễu Biến Thái có quan hệ gì đấy chứ.

“Đừng nghĩ bậy. Ta cứu hắn một mạng, hắn nợ ta một cái ân tình mà thôi.” Ta thản nhiên nói, tâm không động. Ta không hề nói dối, thật không rõ bản thân sợ hãi cái gì.

“Ta không có nghĩ lung tung.”

Ngọc Tình nhàm chán xem chúng ta nói chuyện, nói: “Ta đi, hai người các ngươi từ từ dính nhau.” Dính, chúng ta giống như đang dính sao?

Nàng đứng lên, thuận tiện vỗ vai Thành vương: “Ngươi còn không đi?”

Ta cười cười: “Đại ca, ngươi có yêu cầu gì có thể nói với Lan di, nàng biết ngươi là bằng hữu của ta. Các cô nương ở Câu Dẫn với Túy Xuân Lâu của ta đều là các giai nhân tuyệt sắc. Ta để hai hoa khôi Huyền Phát cùng Nguyệt Nhi hầu hạ ngươi.” Đệ đệ của hắn có hơn hai mươi vị phi tử, hắn dù thế nào cũng phải có một người, bất quá người đó lại là gian tế.

“Không cần.” Hắn đỏ mặt nói lại bị Ngọc Tình túm đi ra ngoài. Ngọc Tình quả là lợi hại, có thể bắt bọn hắn thành tiểu hài tử.

Hai người bọn họ lôi kéo nhau ra ngoài, tiếng cười của Ngọc Tình vọng vào: “Không quấy rầy các ngươi.” Quấy rầy cái đầu ngươi, không khí này quả thật không được tự nhiên.

Chúng ta đột nhiên không nói chuyện, n phút sau, ta ách một tiếng nói: “ Cái này là lỗi của ta… Ta nghe thấy Trữ vương muốn mượn hơi Thiên ly vương tử giúp hắn tạo phản, ta tức giận liền bắt trói hắn. Thực ra là muốn giúp ngươi, không ngờ lại thành như vậy, ta không hề cố ý, ngàn vạn lần đừng nóng giận.”

“Ta biết là ngươi muốn giúp ta, nhưng sau này đừng như vậy. Việc triều chính ngươi không hiểu đâu.”

“Ta không hiểu, nhưng là… Ta nhất định không phục, tại sao nữ nhân không thể tham dự việc triều chính? Nam nữ có gì khác nhau?”

Hắn nói một câu thiếu chút nữa hù chết ta: “Ngươi muốn làm Võ Mị Nương sao?” Hắn nghe lén ta nói về chuyện xưa của Võ Tắc Thiên, đừng nghĩ ta có dã tâm như vậy.

“Ta chỉ hướng tới cuộc sống tự do có trời cao biển rộng, cho tới bây giờ cũng chưa từng có dã tâm.” Lão nương muốn làm Võ Tắc Thiên, ngươi có năng lực cản sao? Trực tiếp hạ độc ngươi rồi nắm chính quyền. Ta xem sách sử nhiều như vậy, cũng không tin là mình không bằng được người xưa.

Hắn cười cười: “Ta chỉ là tùy tiện nói đùa một chút, ngươi đừng để ý.” Tùy tiện nói một chút, ta thấy hắn là để ý muốn chết. Đúng vậy so sánh cùng với giang sơn thì ta thật không có ý nghĩa.

Ta cười khổ: “Trong lòng ngươi, ta cùng giang sơn loại nào quan trọng hơn?”

Ta cười xinh đẹp như hoa đào, vấn đề này ta sớm đã nghĩ tới, cuối cùng lại là nghe được đáp án này. Kỳ thật ta đã sớm biết rõ đáp án, vậy mà vẫn không cam lòng hỏi lại.

“Giang sơn quá lớn, mà ta thì quá nhỏ bé. Nếu như ngươi đặt cả 2 ở vị trí ngang nhau, thì ta ở trong lòng ngươi không có ý nghĩa gì hết. Nếu đã là không có ý nghĩa, thì yêu cùng không yêu sẽ chẳng có gì khác nhau.” Ta đứng lên: “Hoàng thương, vương tử Thiên Ly quốc xin gặp người.” Ta xem hắn sẽ lựa chọn thế nào.

“Ảnh nhi, buổi tối hôm đó ngươi đã nghe thấy hết?” Hắn không chết tâm mà hỏi ta.

Ta gật đầu: “Hoàng thượng mưu tính sâu xa, Mai Ảnh thật sự rất bội phục.” Ta cười, cười đến cực kỳ châm chọc. Nhưng trong đầu cũng nghĩ đến những lời Phán quan cùng Diêu Diêu nói.

“Thật sự ta rất thích ngươi, chưa từng có ý nghĩ muốn lợi dụng ngươi.” Hắn nói rất thành khẩn, ta cũng không  biết có nên tin tưởng hay không.

“Nhưng hoàng thượng, Mai Ảnh không tài không đức, không thể quản lý được hậu cung, cũng không có năng lực giúp người đối phó gian thần. Cho dù ta có năng lực, thì hoàng thượng có phải cũng sẽ hoài nghi là ta muốn nhúng tay vào việc triều chính, muốn làm Võ Tắc Thiên?” Vừa nghĩ tới mục đích bất lương của hắn, ta liền tức muốn chết.

“Ta chỉ muốn nàng ở bên cạnh ta, chỉ cần nàng không muốn làm gì, ta sẽ không ép nàng.”

“Nếu như không muốn miễn cưỡng ta, chúng ta tốt nhất là không nên dây dưa. Ta không muốn làm Trần hoàng hậu, Mai phi. Ta không muốn giống các nàng, nỗ lực cả cuộc đời mình, đổi lại cũng chỉ được kết cục “Xưa nay chỉ thấy người mới cười, đâu ai nghe thấy người cũ khóc.” Ta không chơi nổi trò này, chỉ muốn yên lặng sống một đời hoặc là gả cho một nam nhân có thể toàn tâm toàn ý yêu ta cả đời.” Như vậy là được, ta cũng chọn cho bản thân họ Mai.

“Sẽ không như vậy, ta thề sẽ bảo vệ ngươi cả đời.” Đừng dùng ánh mắt thuần khiết như vậy nhìn ta, ta sẽ không chịu được. Ta thừa nhận trong một khắc đó ta đã động tâm.

Ta cười cười: “Vấn đề này từ sau ngươi đừng nói đến nữa. Hiện tại ngươi phải đi gặp vương tử Thiên Ly.” Đừng để hắn lại thêm mấy điều kiện không chấp nhận được.

“Đi cùng ta.” Hắn rất không thức thời lôi kéo tay của ta.

Ta vội vàng rút tay khỏi tay hắn: “Ngươi đi một mình đi.” Ta không muốn nghe hai người họ bàn về chuyện gả ta.

********************

Trần A kiều:

Hoàng hậu Trần Kiều ((chữ giản thể  陈娇, chính thể:陳嬌Latin hóa Chén Jiao)), tên đầy đủ là Trần A Kiều, là vợ vua Hán Vũ Đế của nhà Hán trong lịch sử TQ. Bà bị phế truất vào năm 130 TCN.

Cuộc đời

Cha của bà là Trần Vũ được phong tước Đường Nghị hầu. Mẹ của nàng là công cháu Quán Đào (con gái của Hiếu Văn hoàng hậu). Trần Kiều là 1 cô gái tuy không đẹp đẽ kiêu sa gì, nhưng dáng vẻ cũng dễ nhìn. Quán Đào công chúa từng ngỏ ý vơi Túc Cơ muốn gả Trần Kiều cho Thái tử Lưu Vinh(con của Túc). Túc Cơ nghe nói, khinh bỉ mắng nhiếc, quyết không chấp nhận để Lưu Vinh lấy Kiều. Quán Đào rất tức giận, sau đó thấy con gái mình thường chơi đùa với Giao Đông Vương là Lưu Triệt, bèn gả con gái mình cho Triệt, tuy mặc dù tuổi của Kiều lớn hơn Triệt chút. Sau đó, Quán Đào cố gắng thuyết phục các đại thần, tìm cách để Hán Cảnh Đế phế truất Lưu Vinh, đưa Lưu Triệt con rể mình lên ngôi Thái tử thay. Kết quả đã đáp ứng hy vọng của bà ta. Cảnh Đế đã phế Lưu Vinh làm Lâm Giang Vương, đưa Lưu Triệt lên làm Đông cung thái tử

Năm 141 TCN, Lưu Triệt lên ngôi hoàng đế, tức là Hán Thế Tông Vũ Đế. Trần Kiều trở thành Hoàng hậu.

Hồi khi Lưu Triệt lấy Trần Kiều, từng khoác lác nói rằng sau này sẽ xây cho nàng Kiều một cái lầu bằng vàng đến khi lên ngôi, ông lúc nào cũng  yêu quý bà, mỗi lần tan triều là lại giá lâm đến cung của Trần Kiều. Nhưng về sau, tình cảm của ông dành cho Kiều ngày càng nhạt đi. Thứ 1 vì có nhiều người đẹp đẽ quyến rũ hơn nàng Trần Kiều nhiều ; thứ 2 vì Vũ Đế nhiều lần giao hoan với bà, nhưng bà chưa bao giờ sinh hạ được cho ông một đứa con. Hoàng hậu Trần Kiều vì vậy rất khổ tâm, bà tìm đủ trăm phương nghìn kế để mong sinh hạ cho vua 1 đứa con trai, nhằm hàn gắn lại tình cảm đã sứt mẻ bấy lâu nay, để tìm được phương thuốc đó, bà bỏ bao công sức tìm kiếm đến tốn cả 900 vạn lượng bạc mà không tìm ra được.

Sau đó, có người giới thiệu với bà những người đồng cốt chuyên làm việc phù phép, bảo rằng họ có phép thuật giúp nàng mang thai. Trần Kiều nghe vậy, rất tin theo, bèn mời những thầy phù thủy bên ngoài vào cung, nhờ họ giúp mình có thể sinh con, đồng thời bà xúi họ yểm bùa để nguyền rủa những người đàn bà được vua Hán Vũ yêu (như nguyền rủa Vệ Tử Phu). Những kẻ đồng cốt đó bảo Trần hậu làm 1 hình nộm bằng gỗ, rồi khắc họ tên cùng năm sinh của Hán Vũ Đế vào trong hình nộm, rồi đặt bên gối nằm, bùa chú vào hình nộm đó để có thai. Trần hậu nghe theo, làm y như vậy.

Sau đó, khi nạn “vu cổ” (đó là nạn bắt những người dùng hình nộm yểm bùa trù nguyền người khác, đặc biệt là nguyền rủa hoàng thượng) xảy ra, có người tố giác Trần hậu dùng hình nộm yểm bùa vua Hán Vũ. Hán Vũ Đế cho điều tra, biết được sự thật, nổi giận đùng đùng, liền hạ lệnh bắt giam Hoàng hậu Trần Kiều cùng 300 cung nữ hầu hạ bên cạnh tống vào lãnh cung (cung dùng để giam giữ những phi hậu có tội).

Sau khi Trần hậu bị bắt, Vũ Đế lập Vệ Tử Phu lên thay thế chức mẫu nghi thiên hạ đó. Trần hậu vừa bị thất sủng, vừa bị giam giữ, lòng buồn tê tái, khóc than suốt ngày. Sau đó, có người khuyên bà nên làm 1 bài thơ tả rõ nỗi lòng để mong vua Hán lượng thứ. Nhưng bà bảo rằng mình không biết làm thơ, người ấy bèn giới thiệu cho bà 1 người là Tư Mã Tương Như– 1 nhà thơ văn nổi tiếng đương thời. Trần hậu vui mừng, nhờ Tư Mã Tương Như giúp mình. Tương Như bèn viết giúp Trần hậu 1 bài thơ, lời lẽ rất cảm động, rồi tìm cách dâng lên vua Hán Vũ. Vũ Đế đọc qua bài thơ giãi bày tấm lòng của Trần hậu, xúc động lắm, bèn tha cho Trần hậu, nhưng không khôi phục lại chức vụ Hoàng hậu của bà nữa.

Bà mất vào năm nào không rõ, có thuyết nói bà mất sau 20 năm kể từ khi bị phế truất, nhưng thuyết đó chưa hẳn đáng tin. Gia đình bà cũng vì chuyện bùa phép của bà mà bị mang tai tiếng, từ đó vua Hán Vũ không còn quan tâm gì đến Trần hậu và gia đình nàng nữa.

Giang Thái Bình:

: Giang Thái Bình 江采苹, tức Mai phi 梅妃, người Phủ Điền (nay thuộc Phủ Điền, Phúc Kiến), cha là Giang Trọng Tốn 江仲遜, tổ tiên làm nghề thầy thuốc. Bà thông minh hơn người, 9 tuổi đã đọc thông các phần Chu Nam, Thiệu Nam trong Kinh thi, và từng nói với cha rằng tuy là phận nữ nhi, nhưng theo đó làm chí. Giang Trọng Tốn lấy tên bài “Thái bình” trong phần Thiệu Nam để đặt tên cho con mình, cũng cho thấy kỳ vọng vào nữ nhi. 

Khoảng năm Khai Nguyên (713-741), thái giám Cao Lực Sĩ 高力士 xuất sứ đi Phúc Kiến, Quảng Đông, thấy nàng tư dung đẹp đẽ nên tuyển vào cung phục vụ Đường Huyền Tông, được vua hết mực sủng ái. Giang Thái Bình rất thích hoa mai, nên ngoài nơi ở trồng rất nhiều, mỗi phi hoa mai nở thường tới ngắm hoa và lưu luyến, nên Đường Huyền Tông mới đặt tên là Mai phi. Mai phi không chỉ đẹp mà còn biểu diễn khúc múa “Kinh hồng vũ” 驚鴻舞 rất được Đường Huyền Tông yêu mến (theo khảo chứng của Vương Khắc Phân 王克芬 thì “Kinh hồng vũ” có thể là một bài múa miêu tả chim hồng nhạn bay lượn). Mai Phi vốn được vua sủng ái nhưng sau khi Dương Quý Phi vào cung và được sủng ái thì rất ghen tuông, vì vậy dù rất thương Mai Phi quan hệ giữa vua và nàng chỉ là lén lút. Một lần nghĩ thương Mai Phi, vua bí mật tặng nàng 10 đấu ngọc. Nàng không nhận mà làm bài này gửi vua. Vua đặt tên cho bài này là “Nhất hộc châu” (1 hộc bằng 10 đấu). 

Võ Tắc Thiên:

Võ Tắc Thiên ( giản thể: 武则天; phồn thể 武則天; bính âm: Wǔ Zétiān), Phát âm tiếng Trung: [ù tsɯ̯ʌ̌ tʰi̯ɛ́n]) (sinh ngày 17/2/625 – mất ngày 16/12/705), thường được biết với tên gọi Võ Mị Nương, tên thật là Võ Chiếu (武曌, Wu Zhao).

Bà là nữ hoàng duy nhất trong LSTQ, và để lại nhiều tranh luận về công tội giữa các nhà sử học. Bà đã trải qua các vị trí tài nhân, chiêu nghi, hoàng phi, hoàng hậu, hoàng thái hậu, hoàng đế, thái thượng hoàng nhưng cuối cùng trước khi qua đời đã quay lại với vị trí hoàng hậu của nhà Đường. Việc bà nổi lên nắm quyền cai trị bị các nhà sử học Khổng giáo chỉ trích mạnh mẽ nhưng các nhà sử học từ sau thập kỷ 1950 đã có cái nhìn khác về bà.

Khi lên ngôi Hoàng đế bà đổi tên thành Võ Chiếu (武曌), chữ “Chiếu” trong tên bà vốn là chữ “chiếu” (照) nhưng để may mắn bà đã tự tạo chữ mới (日月当空 nhật nguyệt đương không) và là một trong những chữ trong Võ Hậu Tân Tư. Bà là nữ hoàng duy nhất trong LSTQ đã lập ra triều đại của riêng mình, nhà Võ Chu (周), và cai trị dưới danh hiệu Thánh Thần Hoàng Đế (聖神皇帝) từ 690 đến 705