Hoàng Hậu Bỏ Trốn

Quyển 4 - Chương 9: Giang sơn bại bởi nữ nhân




Editor: Siu

Beta: NDMN

Tần Nhi bị ta đuổi trở về, ta một mình đi loanh quanh một chút, bất tri bất giác đi tới một cung hẻo lánh. Ở ngôi đình cách đó không xa có một nữ tử đang đánh đàn.

Tuyệt sắc nữ tử một thân quần áo đỏ sậm, tóc đen tùy ý tán loạn trước ngực, chỉ cố định bằng một sợi dây đỏ, không hề có đồ trang sức nào nữa. Mặc dù là thanh lịch, cũng không mất đi khí chất. Nàng có đôi mi thanh tú, sắc mặt si ngốc nhìn ra giữa hồ. Trong cung còn có loại nữ tử mỏng manh thanh nhã vậy sao. Ta nhịn không  được  đi qua nói: “Vị tỷ tỷ này có tâm sự sao?”

Nàng kia quay đầu, nhìn thấy ta đứng phía sau, thản nhiên hỏi: “Ngươi là ai?” Đơn giản là ta chán ghét trang phục Quý phi lộng lẫy, vẫn mặc một thân áo trắng, trang phục này cũng là ta làm khi mới xuyên qua. Nàng này xem ra cũng là tần phi địa vị thấp.

Nàng kia cười nói: “Không có gì, chỉ là nhìn bóng dáng, cảm thấy mình đã già rồi.” Già? Nhìn nàng chỉ tầm hai mươi tuổi, già cái gì?

Ta ngồi ở tảng đá đen: “Tỷ tỷ năm nay bao nhiêu tuổi?”

Nàng cười: “Đã hai mươi.” Ta còn hai mươi tám tuổi, vẫn chưa nói bản thân mình già.

“Tỷ tỷ không già, muội cũng đã mười chín rồi.”

Nàng cười nhẹ nói: “Ngươi là phi tần trong cung?”

“Phượng Nghi cung Ảnh quý phi, ta gọi Liễm Dung.” Ở trong cung đều có phân vị rõ ràng, hỏi ta là phi tần đơn giản hỏi kỷ phẩm của ta.

Nàng tùy ý cười nói: “Quý phi? Là người đang được sủng ái nhất Ảnh quý phi, nương nương quả là mỹ nhân.”

“Tỷ tỷ cũng là mỹ nhân.” Có thể tìm được một người tuổi lớn hơn so với thân thể hiện tại của ta, dĩ nhiên phải gọi tỷ tỷ.

Nàng cười khổ nói: “Vậy thì sao chứ, Diễm Oánh ta đã sớm bị lãng quên.” Trịnh Thục phi? Trịnh Diễm Oánh trong truyền thuyết nhất định là nàng, người yêu của Liễu Tuyệt Mị.

“Diễm Oánh tỷ tỷ, người còn đang tuổi xuân, làm sao đã già được?”

“Diễm Oánh còn chưa thỉnh an quý phi nương nương.” Nàng vừa nói vừa cúi người với ta. Ta đỡ lấy nàng: “Diễm Oánh tỷ, cứ gọi ta là Ảnh nhi. Ta biết ngươi là nữ nhân dịu dàng, nơi này không có người ngoài, cần gì phải làm bộ làm tịch.” Từ hành vi của nàng liền biết là một nữ tử hiền lành. Hơn nữa vừa nhìn ta đã có hảo cảm với nàng.

“Xem ra cá tính của quý phi cũng giống ta.” Đó chỉ là giả tạo, ta là người thích náo nhiệt, lại tham tiền, hai chữ “hiền lành” không có quan hệ gì với ta. Ta thích làm càn, bất quá trong cung ta thích những nữ tử hiền lành.

“Diễm Oánh tỷ tỷ có thể gọi ta Ảnh nhi. Sớm nghe tỷ tỷ trời sinh hiền thục, đóng cửa không ra ngoài, Ảnh nhi đã sớm muốn đến bái phỏng.” Tra qua nàng này chỉ có một lần thị tẩm. Ở Minh Nguyệt cung nàng lại không tranh thủ tình cảm. Ta phỏng đoán chuyện này có quan hệ cùng Liễu Tuyệt Mị.

“Ảnh quý phi nói đùa, Diễm Oánh chỉ là một tội phi đã phạm thánh ý, bái phỏng ta có gì tốt?” Ta lại không động đến nàng, sao lại đối với ta khách khí như vậy? Có lẽ nàng nghĩ ta là nữ nhân trong cung thâm độc, đối với nàng có ý đồ.

Ta cười nhạt nói: Tỷ tỷ thật sự phạm thánh ý sao? Hay trong lòng tỷ tỷ đã có người nào ở bên ngoài?”

Sắc mặt của nàng biến đổi: “Quý phi nương nương có ý gì?”

Ta liếc mắt nhìn nàng: “ Không có gì, chỉ là ta có một bằng hữu tên là Liễu Tuyệt Mị. Hắn từng nói với ta, hắn yêu một nữ tử tên là Trịnh Diễm Oánh.”

Nàng nắm chặt tay thành quyền nói: “Hắn còn sống?” Thanh âm của nàng run rẩy, trong mắt có một tầng nước mắt.

“Hắn vốn dĩ bị trúng kịch độc, nhưng được ta cứu. Kỳ thật, trong lòng hắn không quên được nữ tử Trịnh Diễm Oánh kia. Hắn nói nàng ta tham vinh hoa phú quý nên đã bỏ hắn. Nhưng trong mắt ta nàng ta không phải nữ tử xấu xa như vậy. Có lẽ nàng có nỗi khổ riêng, thân là thiên kim nhà quan, có rất nhiều việc là thân bất do kỷ.”

Trịnh Diễm Oánh nước mắt lập tức rơi: “Ảnh nhi muội muội, cảm ơn muội đã cứu hắn, Hắn giờ có khỏe không?”

Xem ra, trong lòng Trịnh Diễm Oánh vẫn có Liễu Tuyệt Mị, không phải không yêu, chỉ là có quá nhiều chuyện bất đắc dĩ, lại là một nữ tử đáng thương, nàng so với ta còn số khổ hơn.

Ta thở dài: “Hắn hiện tại rất tốt, chỉ là vẫn không quên được ngươi.”

“Ảnh nhi muội muội, ta vừa rồi cho rằng ngươi cũng giống các phi tử khác trong cung, đã thất lễ rồi.” Ta hiện tại chính là nữ tử có địa vị cao nhất trong cung, nàng cho rằng ta cũng là một nữ nhân thủ đoạn cũng không có gì lạ.

Ta cười cười nói: “Không có gì, trong vốn là nơi lòng người hiểm ác, có thể như chúng ta không có nhiều người lắm. Diễm Oánh tỷ, Tuyệt Mị là bạn tốt của ta. Ta biết tình yêu của các ngươi rất đau khổ, ngươi có nghĩ tới một ngày hai người sẽ được ở bên nhau chưa?”

Nàng lắc đầu nói: “Vào thâm cung giống như rơi vào biển lớn, ta nào dám hy vọng xa vời.”

Nghe nàng nói vậy, lòng ta cũng cảm thấy khổ sở, thê lương nói: “Yêu nhau mà không thể ở gần nhau, chúng ta đều là người đáng thương.” Ta cùng Tề Hạo tuy ở cùng một chỗ, nhưng phải trơ mắt nhìn hắn đi sủng nữ nhân khác, tư vị thật khó chịu. Vậy thì chung một chỗ với tách ra có gì khác nhau. Yêu nhau cũng không thể gần nhau.

Trịnh Diễm Oánh liếc mắt nhìn ta: “Nguyên lai Ảnh nhi muội muội cũng có nổi khổ trong lòng.” Nàng nhẹ nhàng thở dài: “Chúng ta đều là người đáng thương, có rảnh rỗi thì hãy đến Minh Nguyệt cung ngồi một chút.” Ta cảm thấy nữ tử trong hậu cung ai cũng đều số khổ.

Trở về từ chỗ Trịnh Diễm Oánh đã thấy Tiểu Hỉ tử chờ đã lâu. Buổi tối hôm nay là bài tử của ta, cho nên ta phải đi thị tẩm. Hôm nay là ngày thứ ba ta được phong quý phi, Tề Hạo rốt cuộc cũng nhớ đến sự tồn tại của ta. Nhưng là ta không hề cao hứng, nói với Tiểu Hỉ tử: “Có lỗi với ngươi, ta không đi. Ngươi nói hắn tìm người khác đi.”

Tần nhi vội nói: “Tiểu thư, người làm gì vậy? Đây là lần đầu tiên người chính thức được thị tẩm, sao người không đi?”

Ta kiên quyết nói: “Chính thức cùng không chính thức thì có khác gì nhau. Ta đã thị tẩm qua nhiều lần, không phải chỉ một lần này. Trên long sàng có nhiều phi tử chịu ơn mưa móc như vậy, ta không muốn đi.” Nơi đó có mùi vị của nhiều nữ nhân như vậy, ta sợ nửa đêm nôn mửa, ta không muốn đi. Hy sinh bản thân để củng cố bá nghiệp của hắn, ta đã nhẫn đủ rồi, không thể nhượng thêm nữa.

Tiểu Hỉ tử đã sớm đối với hành vi của ta thấy nhưng không thể trách, nói: “Nương nương, như vậy chỉ sợ là không tốt. Mặc dù nói người đã thị tẩm rất nhiều lần, nhưng đó là ở ngoài cung. Hoàng thượng phải nói với người trong thiên hạ là Hoàng thượng sủng nương nương, nên người phải đi thị tẩm.”

Ngày hôm qua có nữ nhân ngủ tại nơi đó, ta không có cách nào chấp nhận, lớn tiếng nói: “Tính tình ta ngươi còn không biết sao? Ngươi nói với hắn, có giết ta ta cũng không đi.”

Cung nữ, thái giám trong phòng nhìn người tâm phúc của hoàng thượng cũng không dám nói gì. Chỉ có Tần nhi là nữ quan, quan hệ với Tiểu Hỉ tử cũng thân thiết, liền nói với hắn: “Tính tình của tiểu thư ngươi còn không biết sao? Nói không thì nhất định sẽ không theo.”

Tiểu Hỉ tử đã trở về, Bách Linh dè dặt hỏi ta: “Nương nương, bao đời nay phi tử đều là ở nơi đó thị tẩm, tại sao người lại không đi?”

Ta nhịn không được nói: “Không đi, nhất định không đi.”

Ngâm Thu kéo y phục của nàng, ngầm ý bảo nàng đừng nói nữa.

“Mau đi làm việc của các ngươi đi.” Sau đó ta bước dài, rất không thục nữ tiến vào nội đường. Vào nội đường thấy trên bàn trống trơn, chợt nhớ lúc này cần ăn cơm. Ta cả ngày không ăn thì là ngủ. Ta đi ra, định gọi thị nữ dọn bữa thì nghe tỷ muội bọn họ nói thầm.

“Ngâm Thu tỷ tỷ, tính tình nương nương rất kỳ quái. Mặt khác, nương nương cũng có hi vọng thị tẩm, chỉ là người rất chán ghét nơi đó. Hơn nữa lá gan của nương nương thật to, dám khiêu chiến cả Tiểu Hỉ công công.” Là thanh âm của Khổng Tước.

Ngâm Thu nhỏ giọng nói: “Ngươi không biết lá gan của nương nương luôn lớn vậy. Hoàng thượng còn phải nể nàng ba phần, đừng nói là Tiểu Hỉ công công. Kỳ thật nương nương là người tốt, chỉ cần tỷ tỷ thật tâm hầu hạ nương nương, người sẽ đối tốt với tỷ. Sau này các ngươi hầu hạ người cẩn thận một chút.”

Bách Linh tò mò hỏi: “Tỷ tỷ, nương nương vào cung đã không được sủng, mới mấy ngày đã bị đưa vào lãnh cung, tại sao bây giờ lại được phong phi tử, lại còn là quý phi?” Tò mò có thể giết chết con người.

“Kỳ thật khi nương nương ở lãnh cung hoàng thượng vẫn thường xuyên đến thăm người. Các ngươi không biết trước khi tiến cung nương nương đã cùng hoàng thượng lưỡng tình tương duyệt.” Ta khi nào cùng tên hôn quân đó lưỡng tình tương duyệt, sao ta không nhận ra?

“Ngọc Tình công chúa cũng rất thích nương nương.”

Bách Linh chợt nói: “Thái hậu có lần khen nương nương tài hoa xuất chúng, ôn nhu hiền lành.” Ta ôn nhu? Hiền lành? Quá khen.

Ngâm Thu đắc ý nói: “Đương nhiên, nương nương của chúng ta là kinh thành đệ nhất tài nữ.”

Ta không muốn tiếp tục giả mạo tài nữ nữa, đi ra ngoài nói: “Ngâm Thu, truyền lệnh ta đói bụng.” Các nàng nói ta đương nhiên không nghe thấy, cũng không quan tâm.

“Tiểu thư, đồ ăn ta đã kiểm tra, không có độc.” Ngâm Thu rút chiếc đũa bạc ra, đứng ở một bên cúi đầu bẩm báo. Ta sợ bị đầu độc nên đồ ăn đều yêu cầm Ngâm Thu là thầy thuốc kiểm tra một lần, bản thân ta cũng dùng đũa bạc ăn cơm. Cung đấu trên truyền hình cũng không phải chưa xem, giờ cũng có chút kinh nghiệm.

Ta mới gắp miếng cá chua ngọt yêu thích vào trong chén, còn chưa bắt đầu ăn thì đã thấy Tiểu Hỉ Tử nâng cao đề – xi – ben thanh âm: “Hoàng thượng giá lầm.” Da đầu ta tê dại, hắn còn muốn đóng kịch?

Ta không nhanh không chậm đặt đôi đũa xuống bàn, lấy tư thế khiêu khích đứng lên nói: “Hôn quân, không thấy ta đang ăn cơm sao. Hết lần này đến lần khác đều là ngươi đến phá ta. Mấy ngày nay chết trong ôn nhu của phi tử khác. Như thế nào? Bây giờ đã nhớ ra còn có ta nên tới sao.” Từ khi phong ta làm quý phi liền không thấy bóng dáng hắn. Mặc dù ta biết là hắn phải đến chỗ các phi tần khác để mọi người xem nhưng lòng ta vẫn không thoải mái. Vốn muốn nói vài câu dễ nghe với hắn nhưng ta thực sự làm không được.

Cho dù hắn thật sự là hôn quân thì cũng không đến lượt ta nói, huống chi hắn không phải. Gọi đương kim thiên thử là hôn quân, là tội chết. Tất cả mọi người lo lắng nhìn ta, sợ ta sẽ bị xử tử. Bọn hắn không biết rằng tên này chỉ ta có thể gọi hắn, chính là nick name. (S: bạn thề cái này là nguyên văn của tác giả =.=)

Hắn căn bản không để ý đến lời nói vô lễ của ta, hưng phấn cười nói: “Ngươi đang ghen sao?”

Ta không để ý lời nói của hắn nói: “Tất cả các ngươi ra ngoài hết đi.”

Hạ nhân tất cả đều ngoan ngoãn lui ra ngoài.

Bọn họ vừa đi ta liền chửi ầm lên: “Ta ghen mà ngươi cao hứng đến vậy sao? Ngươi nhìn lại đi, ngươi lúc này có khác gì lưu manh không, có chỗ nào giống hoàng đế. Sắc quỷ, có phải ngươi chết ở chỗ ôn nhu Triệu Đức phi rồi không.” Ta đã sớm muốn mắng hắn, bất quá phải chừa chút mặt mũi, sớm đã đêm hạ nhân đuổi đi rồi.

Hắn cười xấu xa: “Ngươi ghen chứng tỏ trong lòng ngươi có ta, dĩ nhiên ta phải cao hứng rồi.” Nhìn thấy nụ cười này ta thật muốn đánh hắn.

“Cút, phi tử của ngươi đều ghen như vậy đấy, ngươi có phải cao hứng đến chết rồi không.” Hắn như thế nào còn dám hoài nghi ta ghen.

“Nghe nói ngươi không muốn thị tẩm?” Hôm nay hắn đến đây vấn đề chính là chuyện này.

Ta rất thành khẩn gật đầu nói: “Có rất nhiều phi tử đã ngủ ở nơi đấy, ta không đi. Đến lúc ta ở đó nôn mửa ngươi sẽ đi tìm một nữ nhân khác.”

“Ảnh nhi, ngươi không phải nghĩ nửa đêm ta sẽ leo tường vào chứ.” Hắn lại bắt đầu có chủ ý xấu xa.

“Muốn tới thì đợi ba ngày nữa. Ngươi không phải đã quên ước định của chúng a chứ?Đụng nữ nhân khác trong vòng ba ngày thì đừng đến chỗ ta nữa.” Nhìn thấy hắn ta liền cảm thấy phiền.

“Ta nhớ rõ khi ở lãnh cung ngươi cũng từng nói vậy.”

“Khi đó ta bi thương quá độ, nên bị choáng đầu.” Thật sự lúc đó quá đau buồn, tôn nghiêm mặt mũi đều bị ta quăng đi hết. Nếu các đồng chí ở hiện đại biết ta như vậy, nhất định sẽ mắng chết ta.

“Ảnh nhi…” Ánh mắt của hắn chú ý tới đôi đũa bạc trên bàn: “Ngươi dùng đũa bạc sao?”

Ta không để ý tới hắn, ngồi xuống bàn tiếp tục ăn cơm, vừa ăn vừa nói: “Đúng vậy, ta sợ bị hạ độc. Ta – Mai Ảnh dù mệnh lớn cũng có lúc không tránh được.”

Hắn chỉ nhìn ta, không nói gì, rất lâu sau mới chậm rãi nói: “ Ta muốn tuyển phi.” Trong lòng “lộp bộp” một tiếng, hắn lại muốn tuyển phi. Năm ngoái đã tuyển hai mấy nữ nhân, các nàng rất nhanh đã bị lãng quên rồi sao. Ta đè nén khổ sở trong lòng, vân đạm phong kinh nói: “Đâu có gì liên quân đến ta? Ngươi muốn tuyển thì tuyển đi.”

“Ngươi không ăn giấm sao?” Tề Hạo thất vọng. (S: ăn giấm chắc các nàng đều hiểu rùi a ^~^)

“Ta đã nói rồi, ta không ghen. Ngươi hiện tại phải đối phó hai nhà Triệu-vương, nhất định phải có người trợ giúp. Ngươi tốt nhất xem gia tộc nào có thể đối nghịch với hai nhà đó thì lập nữ nhi nhà họ làm hoàng hậu. Nếu như nơi chốn trong hậu cung không đủ, quý phi ta có thể rời đi.” Tuy rằng ta rất hiểu sự bất đắc dĩ của hắn, nhưng lòng ta vẫn rất đau.

“Ảnh nhi, ngươi làm hoàng hậu được không.”

Ta uống một hớp canh thuốc, chép miệng lơ đãng nói: “Được, không thành vấn đề. Trừ hai nhà Triệu-Vương thì cha ta chính là đại thần có thế lực nhất, ta làm hoàng hậu thì ngươi có thể mượn hơi hắn, ta không có ý kiến. Lợi dụng xong, ta liền về nhà dọa hắn một chút, đảm bảo hắn sẽ tự động từ chức. Sau đó ngươi giả mù sa mưa, phong cho hắn một danh hiệu vương gia gì đó hữu danh vô thực, không phải là ổn cả sao.” Ta biết hắn lập ta làm hoàng hậu là thật tâm, nhưng cũng có ý tứ này. Ta muốn nói cho hắn, ta cũng không phải người ngu dốt. Ta là cam tâm để hắn lợi dụng, nếu không cũng đừng ai nghĩ có phúc khí như vậy.

“Ảnh nhi, ngươi quá thông minh làm ta sợ hãi. Nhưng ta muốn nói với ngươi, ta là thật tâm muốn lập ngươi làm hoàng hậu.” Hiện tại là thiếp, làm hoàng hậu sẽ thành chính thê, là chính thức nha. Kỳ thực thê thiếp có khác nhau sao? Đều phải cùng một đàn nữ nhân tranh giành. Chuyển chức chính thê tiền lương cũng không cao hơn bao nhiêu, lại phải quản lý rất nhiều chuyện, ta cũng không lạ gì.

“Ngươi không phải nói ta thông minh sao, cần gì phải giải thích, ta cái gì cũng đều hiểu.” Đúng vậy, ta hiểu hết. Nếu ta làm hoàng hậu có thể giúp hắn. Ta hiện tại đã mất hết thanh danh, tôn nghiêm, mặt mũi, mất thêm lần nữ cũng không sao.

“Ảnh nhi, là ta có lỗi với ngươi.”

“Đừng nói vậy, ta cũng không phải nữ nhân bụng dạ hẹp hòi.” Ta không biết hôm nay ta làm sao vậy, mỗi một câu nói đều là lạnh nhạt. Chính là tâm phế tê liệt, rất đau đớn.

Ta tiếp tục nói: “Hoàng thượng, hôm nay người đến là muốn nói cho ta biết người sắp tuyển phi? Bởi vì chuyện muốn lập ta làm hoàng hậu? Cũng bởi vì chuyện thị tẩm hôm nay?”

“Ngươi biết ba ngày nay ta bận cái gì không? Hai nhà Triệu – Vương lại dâng tấu muốn ta lập Triệu Tử Tuyết làm hoàng hậu.” Từ khi có thánh chỉ phong ta làm quý phi ta đã dự liệu đến chuyện này.

“Ta đã biết, ngươi không cần lo lắng, ta nhất định sẽ làm hoàng hậu.” Ta muốn làm hoàng hậu không phải vì bản thân, mà chính là vì hắn, vì người trong lòng của ta.

Hắn đột nhiên nói một câu: “Đã lâu rồi ngươi chưa về nhà.” Không phải là về nhà giật dây phụ thân liên hợp với mọi người dâng tấu sao.

“Đúng vậy, ngày mai ta sẽ mời hai vị nương cùng đệ đệ tiến cung, sẽ nói vấn đề lập hậu. Lâm gia không có thế lực, nhưng vẫn có một lực lượng, Tĩnh Di phu nhân vẫn có thể dùng.” Ta cảm giác mình là một vị gian phi, còn phụ thân chính là gian thần, cảm giác là lạ…

“Ý của ngươi là………….”

“Ta có thể đối phó được.” Ai, ta lại vào hậu cung đấu đá, có một ngày ta sẽ thành gian phi, đố hậu điển hình không? “Lời nói của ta khiến ngươi sợ hãi sao? Ta lại nói cho ngươi một câu càng đáng sợ, ta nếu muốn hãm hại ai thật sự rất đơn giản. Triệu Đức phi? Nếu không phải bận tâm đến thế lực đằng sau nàng thì hiện tại hậu cung đã không có người này rồi. Ta dám nói nữ nhân trong hậu cung đều không phải đối thủ của ta.” Đối nghịch với ta chỉ có duy nhất một kết quả. Lấy trình độ hèn hạ, vô sỉ cộng với một chút thông minh của ta, còn có võ công, ý thuật nhất đẳng thì các nàng có thể làm gì được ta. Hơn nữa ta đã xem qua nhiều chuyện hậu cung như vậy, nhất định có thể làm được. Nhưng thân là phi tử, có thể ở trước mặt hoàng đế nói ra những lời như vậy, ta là người đầu tiên và cũng là duy nhất.

“Ảnh nhi, trong lòng ta ngươi mãi mãi là nữ tử thiện lương nhất.”

“Thiện lương cái rắm, ta chính là một người vô cùng hèn hạ. Nhưng ta rất khinh thường những trò tranh thủ tình cảm. Vì một chút tình cảm hèn mọn mà đi hại người, ta thật không muốn làm. Trước kia nếu có ai làm như vậy, ta sẽ cực kỳ khinh bỉ nàng, nhưng hiện tại chính ta đang chuẩn bị làm như vậy. Cho nên ta rất chán ghét, khinh bỉ, thậm chí là hận bản thân. Ngươi còn nhớ rõ lời nói của ta khi chúng ta gặp nhau lần đâu chứ? Mãi đến hôm nay ta vẫn luôn nghĩ như vậy. Chỉ là vì ngươi ta mới làm những việc đó.” Ta đã đi đến bước này, không thể quay đầu lại rồi.

Tề Hạo kéo ta từ ghế thượng, gắt gao ôm trong ngực, ở bên tai ta nhẹ giọng nói: “Ảnh nhi, ngươi không cần miễn cưỡng, tất cả đều giao cho ta làm đi.”

Ta thản nhiên nói: “Ta không miễn cưỡng. Ngươi có thể đối phó sao? Ngươi đối phó với đám gian thần ta không lo lắng, chỉ là ta rất hoài nghi năng lực đối phó phi tử của ngươi. Những nữ nhân này mỗi người đều đã thành tinh, lấy tình tình thương hoa tiếc ngọc của ngươi, có thể đối phó sao?”

Hắn cười cười: “Không tin ta sao.”

Ta nói giỡn: “Ta tin tưởng ngươi, ngươi so với ta còn hèn hạ hơn, đương nhiên có thể làm được. Ta cũng muốn tặng ngươi một phần đại lễ, tìm đến chỗ Triệu Tử Tuyết, trước tiên áp chế đám người dưới của nàng lại, cho nàng ta một năm rưỡi không dám tác oai tác quái nữa. Triệu gia có Thái hậu, có Thượng thư. Vương gia cũng có tướng quân, thượng thư, còn có quan hệ mật thiết với Binh bộ thượng thư.  Hai nhà đã hợp tác cùng muốn lập Triệu Tử Tuyết làm hoàng hậu. Bổn cô nương không làm được hoàng hậu thì nàng cũng đừng nghĩ muốn làm.” Câu nói kia ta chỉ nói với nam nhân ta yêu.

“Ảnh nhi, tại sao lại không muốn  thị tẩm?”

“Nơi ngươi sủng ái nữ nhân đã có biết bao phi tử ngủ qua, ta cảm thấy chán ghét. Ta ngửi đến mùi hương của nữ nhân khác đã muốn phun, xin hỏi Hoàng thượng… lý do này có thể được chứ?” Thật sự với ta đó là một lý do tốt.

Ánh mắt thâm thúy của hắn nhìn ta, như muốn đem ta cắn nuốt: “Một ngày nào đó, ta sẽ chỉ sủng ái một mình ngươi.”

Ta cười nói: “Không dám hi vọng xa vời, lần này tuyển phi, ta muốn biết rốt cuộc Vương gia có con gái không?”

Tề Hạo biết ta có ý tứ, nhìn ta thật sâu, từ từ phun ra một chữ: “Có.”

Ta lập tức hứng thú: “Thật sự? Sao không tiến cung?”

“Nữ nhi duy nhất của Vương Bàn do tiểu thiếp sinh ra, năm nay 17 tuổi” Bất quá nàng kia từ khi sinh ra khóe mắt đã có một nốt ruồi như giọt lệ, không thể tuyển chọn.” Không phải chỉ là một nốt ruồi sao, ta xấu xí như vậy mà còn được tuyển mà.

Ta ngạo mạn nhắm chặt mắt lại, cố dằn sự thống khổ xuống đáy lòng, thở sâu một hơi nói: “Cho cô gái kia tuyển phi đi.”

Hắn có vẻ đã sớm nghi ngờ ta sẽ nói như vậy: “ Ta hiểu ý của ngươi, nhưng là mặt có nốt ruồi không thể tuyển, nốt ruồi giọt lệ càng là tối kỵ”

“Hiện tại hai nhà Triệu – Vương liên thủ quá khó đối phó. Không bằng đem cô gái kia vào cung, phong nàng làm quý phi, cùng Triệu Tử Tuyết đối nghịch. Ta cùng Ngọc Tình ở bên cạnh sẽ quạt gió, thổi lửa, một ngày nào đó các nàng sẽ trở mặt thành thù. Hai nữ tử tranh giành vị trí hoàng hậu, hai nhà đều có nữ nhi làm phi tử, sẽ không tiếp tục liên thủ. Đến lúc đó, sẽ tiêu diệt từng bộ phận. Ta vốn muốn hãm hại Triệu Tử Tuyết, nhưng ta nghĩ lại thì không bằng để bọn họ tranh giành đấu đá, ngươi ở ngoài ngư ông đắc lợi. Trong Binh pháp ba mươi sáu kế thì kế này gọi là phản gián. Không sợ nàng không thể tuyển chọn. Ngươi chỉ cần ra ngoài cung diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân, hoặc là tài tử hội ngộ giai nhân, đến lúc đó danh chính ngôn thuận mang nàng vào cung. Còn như cha ta, ngươi không mượn hơi hắn thì hắn vẫn sẽ trung thành.” Ta nhàn nhạt nói, giống như không còn cảm giác. Tâm cũng rất đau, chẳng nhẽ ta theo hắn trở về chỉ để giúp hắn bày mưu tính kế? Cũng hi sinh bản thân để thành toàn cho hắn. Làm nữ nhân quá mệt mỏi, làm nữ nhân của hoàng đế lại càng mệt, một nữ nhân yêu hoàng đế lại thông minh lại mệt càng thêm mệt. Rõ ràng yêu hắn khắc cốt ghi tâm, lại đưa ra một chủ ý như vậy, thiên hạ có ai ngu ngốc hơn ta?

“Phong nàng ta làm quý phi, vậy ngươi thì sao?” Còn nói, dĩ nhiên là trực tiếp đuổi vào lãnh cung.

“Ảnh quý phi thị sủng mà kiêu, kháng chỉ không tuân, nhục mạ hoàng thượng. Bỏ đi phong hào quý phi, xuống hàng thứ phi, đưa vào lãnh cung, ngoại nhân không được thăm hỏi. Ngươi ban đầu phong ta làm quý phi, vốn phải biết sẽ có ngày này. Ngươi xem, ta làm quý phi, vấn đề này đã tới rồi.” Ta không cần đám nữ tử đó để ý, mới vào cung ba ngày liền bị đưa vào lãnh cung, không biết sẽ bị cười nhạo thành dạng gì.

Một lát sau, ta và hắn đã thảo luận xong. Chỉ chốc lát nữa tin tức sẽ được truyền khắp hoàng cung. Người ra lệnh này không phải Tề Hạo mà là quân vương của cả quốc gia.

Ta xoay người về phía hắn: “Ngươi đi đi, diễn trò cũng phải diễn cho giống thật.” Ta cười tự giễu: “Cô gái kia có phải rất xinh đẹp hay không, nàng có thể yêu ngươi không? Nếu nàng thật sự yêu ngươi thì đó chính là bi ai của nàng.”

“Ảnh nhi, một ngày nào đó ta sẽ chỉ có một mình ngươi.” Hắn thâm tình nói.

“Phải, ta sẽ đi, quãng thời gian này chúng ta sẽ nhìn lại mình thật tốt. Ngươi chuyên tâm lo chuyện triều chính, đừng đến tìm ta.” Ta nói xong cũng không quay đầu, dứt khoát hướng lãnh cung đi tới.

“Ảnh nhi, cho dù xảy ra chuyện gì, ta cũng có thể bảo vệ ngươi cả đời.” Mơ hồ nghe thấy hắn nói một câu đó.

Tháng bảy, hồ điệp bắt đầu bay loạn, đi ở dưới tàng cây, một mảnh lá cây rơi xuống, khuấy động lòng ta loạn như ma. Ánh sáng rực rỡ làm ta thật chói mắt.

Từng nói, Tô Liễm Dung sẽ không làm nột nữ nhân làm khuynh đảo giang sơn. Hôm nay ta đã làm, mà càng buồn cười hơn là ta cam tâm tình nguyện. Ta đột nhiên nghĩ đến Mẫn Huyên kia, ta cùng nàng đều là những nữ tử ngu ngốc, hôm nay ta rốt cuộc cũng hiểu tâm tình của nàng. Sai rồi. Tất cả đều sai. Yêu là sai, hận là sai, làm được càng sai. Biết rất rõ ràng là sai, nhưng không cách nào làm khác được. Hồi cung bất quá mới chục ngày nhưng ta lại muốn rời đi. Cuộc sống trong cung không hợp với ta.

Rời khỏi lãnh cung không được mấy ngày ta đã trở lại. Chỉ có lãnh cung lạnh lẽo này mới khiến ta yên tâm. Có lẽ từ nhỏ ta đã quen với sự lạnh lẽo, nơi khác ta thích ứng không nổi. Ta đã dự đoán được là bản thân sẽ lại trở về nơi này nên đồ đạc vẫn để nguyên, giống hệt như khi ta còn ở đây. Tất cả đều ở chỗ cũ, cũng giống tình cảm của chúng ta vẫn như vậy, nhưng thủy chung không thể ở bên nhau.

Tần Nhi cùng Ngâm Thu mặc dù không biết tại sao ta lại trở về lãnh cung, nhưng vẫn đi theo ta. Người luôn đi theo ta vĩnh viễn chỉ có hai người này. Hai nha đầu thu dọn lại phòng, ta đi vào tẩm điện, lấy toàn bộ đồ trên giường ra thay mới. Tìm một điạ phương trống trải thiêu hết đồ cũ. Hắn từng ngủ qua giường này, có mùi vị của hắn ta đều đốt.

Ta nhìn ngọn lửa đến xuất thần, cảm giác có người vỗ bả vai ta, nói: “Ảnh nhi, ngươi thiêu cái gì vậy?” Ta quay lại, đúng là Ngọc Tình. Nói vậy chuyện ta bị đưa vào lãnh cung nàng đã biết, tới đây để an ủi ta.

Ta cười nói: “Ta biết ngươi nhất định sẽ tới tìm ta mà Ngọc Tình yêu dấu.”

Ngọc Tình nhìn ta, muốn nói lại thôi. Ta nói: “Ngươi có gì thì nói đi. Giữa chúng ta còn chuyện gì không thể nói sao?”

“Ảnh nhi, ngươi thật sự cam tâm sao? Ta đi tìm Hoàng thượng nói rõ ràng, tuyệt đối sẽ không để hắn ủy khuất ngươi. Mẫu hậu vừa nghe chuyện này đã triệu hắn đến gặp rồi, chúng ta sẽ đòi lại công đạo cho ngươi, ngươi không cần lo lắng.” Trên mặt nàng có một tầng sầu lo, hết sức lo lắng cho ta.

Ta cười ha ha một tiếng: “Có sao đâu, lãnh cung ta đã ở quen, cũng chỉ là vào lại một lần thôi mà.”

“Ảnh nhi, nếu ngươi không được vui cần gì phải ở lại trong cung, ta biết là ngươi rất miễn cưỡng.” Con ngươi nàng chuyển vài cái, nắm tay ta nói: “Đi.”

“Làm gì?”

Nàng cười tinh nghịch nói: “Ta mang ngươi đi bỏ trốn.”

Ta cười rộ lên: “Mỹ nữ, ngươi đùa cái gì vậy?”

“Ta đâu có nói giỡn, ta muốn mang ngươi ra ngoài chơi, ra khỏi hoàng cung đi. Ta tình nguyện theo ngươi làm tú bà Túy Xuân Lâu, cũng không muốn làm công chúa. Còn ngươi vĩnh viễn không cần trở về hoàng cung. Tên hỗn đản Tề Hạo không đáng để ngươi yêu.” Nào có công chúa làm tú bà bao giờ.

Ta hiểu rõ nàng không phải người kích động như vậy, nhất định là có nguyên nhân: “Ta nói công chúa, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Ngọc Tình hổn hển nói: “Ngươi không biết tên hỗn đản vương tử Thiên Ly quốc đã ở đây vài ngày, một mực muốn thú Mai Ảnh. Hoàng thượng bây giờ đem ngươi đưa vào lãnh cung, chẳng nhẽ không phải định đem ngươi giao cho tên kia.”

Ta đột nhiên cười lớn, hóa ra hắn đều đã có kế hoạch tốt lắm. Ta Tô Liễm Dung giả Mai Ảnh có thể đem đi tặng.

Phía sau chúng ta có một bóng dáng xinh đẹp yên lặng rơi lệ.

_________________