Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng

Chương 161: Kế trong kế 3




Trong cung Thục phi loạn thành một mớ, người người trong tay đều cầm kim bạc thử các loại thức ăn, trà trong bình, ngay cả thức ăn chưa qua chế biến trong phòng bếp cũng không bỏ qua, kiểm tra một vòng xong, mọi người vẫn không thể phát hiện được gì, đôi mắt Thục phi nhìn vào Như Ý, đột nhiên chỉ vào nàng nói: “Nhất định là Như Ý hạ độc hại ta.” A, mọi ánh mắt đều quay lại, rơi vào trên người Như Ý, Như Ý quỳ xuống nói: “Nô tỳ tuyệt đối không dám làm hại Thục phi nương nương, không biết tại sao Thục phi nương nương lại oan uổng nô tỳ như vậy?” Nàng nhìn Thục phi, cau mày: “Vì sao nương nương lại nói như vậy?”

Thải Thải cũng nhíu mày, nàng bước lên trước mấy bước, “Thục phi, Như Ý là người bản cung đưa ngươi mượn dùng. Bây giờ ngươi có chuyện, liền chỉ trích Như Ý, đến tột cùng là ngươi muốn nói cái gì?” Thục phi nhìn Thải Thải nói: “Trong cung này, những người khác đều là người thân tín của ta, chỉ có Như Ý là người ngoài, sau khi nàng ta đến, ta liền bắt đầu ngã bệnh.”

“Thục phi, nếu như bản cung nhớ không lầm thì phải là, sau khi ngươi ngã bệnh, Như Ý mới sang đây hầu hạ ngươi. Ngươi có thể rõ ràng lời thái y đã nói, ngươi là bị người hạ độc mới bắt đầu ngã bệnh, hiện tại bệnh tình nặng thêm, tại sao không đi hỏi thái y, lại vu cho Như Ý chứ!”

Sở Cuồng đứng lên, gọi: “Người đâu, tuyên thái y đến hỏi!”

Không lâu sau, thái y được dẫn đến, Sở Cuồng hỏi: “Tôn thái y, kết quả chẩn bệnh cho Thục phi nương nương của Vương thái y hoàn toàn khác khanh, ông ấy nói thai nhi trong bụng nương nương hoàn toàn khỏe mạnh, nương nương cũng vô cùng khỏe mạnh, nhưng lại có dấu hiệu bị trúng độc, còn ngươi khi chẩn lại ra kết quả nương nương thai vị không yên? Đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra, khanh hãy giải thích cho trẫm.”

“Lần trước khi thần chẩn bệnh cho Thục phi nương nương thì đích thực là thai vị không yên, có lẽ bởi vì thần tư chất còn kém, không có kinh nghiệm về phương diện này cho nên mới không thể chẩn ra Thục phi nương nương là do trúng độc mới dụ phát bệnh trạng!” Hắn nói xong, mồ hôi đầm đìa, quỳ trên mặt đất không dám nhúc nhích.

“Hử? Ý của khanh là, khanh chẩn lầm?”

“Thần nguyện ý tiếp nhận bất kỳ trừng phạt nào của hoàng thượng!”

Vương thái y nói: “Điều này cũng không thể hoàn toàn trách Tôn thái y, thần có thể chẩn ra trúng độc, là do lần trước trong khi đi nương nương đi Miêu Cương dưỡng thương, thần đã nghiên cứu các loại dấu hiệu trúng động một lần thật kỹ, lại biết khá nhiều thủ pháp chẩn đoán bệnh. Dù sao Tôn thái y tuổi cũng còn quá trẻ.”

Sở Cuồng hừ một tiếng: “Nếu như Thục phi nương nương có chuyện, trẫm sẽ không tha thứ cho ngươi!”

“Dạ, dạ!” Tôn thái y đáp xong, lui qua một bên đứng.

Thục phi khóc ròng nói: “Chẳng lẽ không có cách nào tra ra đến tột cùng là ai làm hại nô tỳ sao?”

Đột nhiên, nô tỳ của Thục phi quỳ xuống nói: “Nô tỳ có chuyện, không biết có nên nói hay là không nữa.”

“Ngươi nói đi!” Sở Cuồng ra lệnh.

“Lần trước khi thái y chẩn bênh bảo nương nương thai vị không yên, nô tỳ lo lắng Tôn thái y sẽ không tận tâm tận lực chữa trị cho nương nương nên lấy chút bạc chạy đến thái y viện để hối lộ…… Tôn thái y. Nhưng khi nô tỳ nói chuyện với Tôn thái y xong, đẩy cửa bước ra ngoài, lại nhìn thấy một người.” Lúc này, ánh mắt nàng ta nhìn thẳng về phía Thải Thải.

Thải Thải nhướn mày, đoán ra nàng ta đang ám chỉ mình.

“Nô tỳ nhìn thấy hoàng hậu nương nương.”

Hoàn toàn yên lặng.

Sở Cuồng hỏi: “Hoàng hậu, vì sao nàng lại quay ngược trở lại thái y viện?”

“Thần thiếp cảm giác chuyện này có điểm nghi hoặc, cho nên muốn trở lại để hỏi thăm Tôn thái y, lại nghe thấy nha đầu này đang hối lộ Tôn thái y, thần thiếp nghĩ đây cũng là chuyện bình thường nên không quấy rầy, vì vậy mới quay về.”

Sở Cuồng gật đầu một cái.

Ai ngờ nô tỳ kia vẫn níu lấy không thả: “Vậy nô tỳ xin hỏi hoàng hậu nương nương, hoàng hậu cùng hoàng thượng đã nói chuyện với thái y về bệnh tình của nương nương, nhưng lần đó lại chỉ một thân một mình, ngay cả Như Tâm, Như Nguyệt hai người cũng không mang theo, lặng lẽ quay trở lại tìm thái y, nương nương không cảm thấy kỳ quái sao?!”

Sở Cuồng nhìn về phía Thải Thải, mọi người cũng nhìn Thải Thải, trong lòng Thải Thải thầm nói, ai cha, lần này toàn bộ đều chỉa mũi về mình, chủ tớ hai người này đầu tiên là nhắm vào Như Ý, bây giờ lại nhắm đến nàng. Nô tỳ kia lại khóc nói: “Hoàng thượng, người phải làm chủ cho Thục phi nương nương của nô tỳ, hoàng thượng, nô tỳ cả gan cho rằng, là hoàng hậu nương nương thông đồng với thái y, hại Thục phi nương nương!” Nàng móc gói thuốc bổ từ trong ngực ra, nếu như tất cả thức ăn đều không có vấn đề gì, nàng hoài nghi, nhất định là do thuốc bổ này!

“Đây là thuốc bổ lấy từ chỗ thái y, xin hoàng thượng kiểm tra, nhìn xem, có độc hay là không!”

Được —

Sở Cuồng cho người đem đi kiểm tra.

Vương thái y đem thuốc bột hòa tan, ngửi ngửi, nhíu mày bẩm: “Đích thực là có độc dược bất lợi đối với phụ nữ có thai cùng thai nhi.”

Trong lòng Sở Cuồng trầm xuống, chết tiệt, tại sao chuyện này lại liên lụy đến hoàng hậu chứ.

Nô tỳ kia lại khóc ròng nói: “Thái hậu nương nuong, xin thái hậu nương nương cùng hoàng thượng hãy lấy lại công bằng cho Thục phi nương nương, nô tỳ lấy tính mạng mình ra bảo đảm, nhất định là thái y bị hoàng hậu chỉ thị!”

Thải Thải không lên tiếng, chỉ yên lặng……

Sở Cuồng chau mày: “Người đâu, đem Tôn thái y nhốt vào Đại Lý tự tra hỏi!!”

Hắn lại quét qua gương mặt Thải Thải, suy nghĩ, không biết phải làm sao bây giờ. Thái hậu không thể tin được hoàng hậu lại làm những chuyện như vậy, bà hỏi: “Hoàng hậu, vì sao con không nói gì cả?”

Thải Thải nói: “Con dâu không gì là bởi vì —” bởi vì không biết nói thế nào cả.

“Xin hoàng thượng trước tiên hãy thẩm vấn, tạm thời thần thiếp còn chưa tìm được bằng chứng chứng minh mình trong sạch, hoặc hoàng thượng cũng có thể nhốt thần thiếp vào lãnh cung. Chờ tra được kết quả từ Tôn thái y, hoặc là thần thiếp mới có thể làm rõ.” Bây giờ nàng không giải thích được, đề phòng càng lau lại càng đen, dứt khoát không nói nữa, mặc kệ vậy.

Sở Cuồng nhìn nàng như vậy, còn tưởng rằng nàng có cách để giải thích, vì vậy nói: “Tạm thời dẫn hoàng hậu vào Phật tháp, chờ kết quả từ Tôn thái y đi.”

“Vâng.”

Trước khi đi Thải Thải hỏi: “Vương thái y, bào thai của Thục phi còn có thể giữ được hay không?”

Một câu nói, lại khiến Thục phi sợ đến mức run rẩy: “Hoàng hậu, người chưa chết tâm sao, lại còn hỏi thái y nữa! Lòng dạ người thật độc ác mà!!”

Vương thái y nói: “Nương nương, trước kia Thục phi thai vị ổn định, nhưng sau phi bị bỏ thuốc, bây giờ, thai bị thật sự không yên, bây giờ nương nương là phụ nữ mang thai, không thể uống thuốc giải. Nhưng nếu để độc tố tồn tại trong cơ thể quá lâu, cũng không phải là chuyện tốt.” Thải Thải hỏi: “Độc đó tên gì?”

“Tạm thời chưa cách nào biết được.”

Hỏi xong, Thải Thải mới xoay người rời đi.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Nàng ngẩng đầu nhìn Phật tháp cao vút, trên mặt hiện lên nụ cười nhẹ: “Trở về, lại trở về rồi!”

“Nương nương còn nói nữa, hôm nay người bị nhốt ở đây, Như Ý bị nhốt vào Đại Lý tự. Nếu bọn họ muốn gài tang vật hại nương nương, vậy nương nương không thể xoay chuyển tình thế được rồi.” Thải Thải thầm nói, dù sao cũng không thể xoay chuyển được, vô luận đến nơi nào, cũng giống nhau cả thôi. Thải Thải nâng má, nhìn thị vệ thủ hộ sâm nghiêm bên ngoài Phật tháp.