Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng

Chương 177: Hoàng hậu ra tường 




Đôi mắt Quan Bộ Phi trầm xuống, thế nhưng không chút tức giận, hắn dịu dàng nói: “Thải Thải, chẳng lẽ nàng không muốn có một người yêu nàng, có thể toàn tâm toàn ý cùng nàng một đời này sao?” Hắn, Hạ Diệp Thái sống tại trung nguyên ba mươi năm cũng chưa từng động tình với bất kỳ nữ nhân này, tại sao, nàng lại hoàn toàn không dụng tâm cảm nhận một chút?

“Thải Thải –”

“Chu cô nương!”

“Thải Thải –” Hắn nói: “Ta sẽ chờ câu trả lời thuyết phục của nàng, thật ra mục đích lần này ta quyết định trở lại, ngoại trừ chuyện đàm phán cùng với Đại Sở, còn có một việc khác, đó là dẫn nàng đi.” Nói xong, hắn cảm thấy không nên ở cùng nàng quá lâu khi mọi chuyện chưa bị phát giác, nếu bị Sở Cuồng biết được, đến lúc đó muốn đi cũng khó, hắn lặp lại lần nữa: “Nàng không nên ra ngoài gặp ta, ba ngày sau, ta sẽ đến tẩm cung nàng để gặp mặt.”

Hắn nói xong, liền xoay người, đi về phía cửa.

“Nương nương……” Như Tâm lên tiếng gọi Thải Thải đang ngây người.

Lúc này Thải Thải mới phục hồi tinh thần, phân phó: “Chúng ta hồi cung thôi.” Nàng cảm thấy thật mất mác, thì ra thế giới này không phải tất cả chuyện gì cũng rất rõ ràng, cho dù là giáp mặt chất vấn, lấy được đáp án, cũng không nhất định là thật sự, còn phụ thuộc vào việc mình có tin tưởng hay không mà thôi đi? Thải Thải cũng không tin, nàng cũng không biết để làm sao mới tin được. Nàng đã từng cho rằng Quan đại ca đã chết rồi. Ngồi trên xe ngựa, trong đầu Thải Thải lại tái diễn lại những lời nói của Quan Bộ Phi. Thật là đau đầu……

Hoàng cung.

Sau khi Sở Cuồng mau chóng thay long bào xong, mặt tối tăm ngồi trên ghế ngẩn người. Xế chiều hôm nay hắn nhận được tin báo, có người ở Hung Nô dịch quán nhìn thấy nô tỳ thân cận của hoàng hậu, Như Tâm, người mặc nam trang, nói mấy câu với Hung Nô vương gia xong, Hung Nô vương gia liền cưỡi ngựa đến Tụ Hiền hội quán. Lấy được tin tức này, làm sao Sở Cuồng lại có thể không nghi ngờ lên đầu Thải Thải cho được?

Nhất định là giả mượn cớ về nhà chúc thọ lần này, để hẹn hò mờ ám với Quan Bộ Phi mà thôi.

Khi hắn đuổi đến Tụ Hiền hội quán, quả nhiên nhìn thấy Quan Bộ Phi từ bên trong bước ra, nghênh ngang lên ngựa rời đi.

Trong lòng Sở Cuồng nhói đau, nữ nhân kia cũng thật to gan, dám ở trước mặt hắn giả vờ dịu ngoan, lại còn làm bộ đáng yêu nữa.

Hắn cười khổ một tiếng, cảm giác này này hắn đã thất bại hoàn toàn.

Nàng thế nhưng làm nhiều chuyện như vậy, chỉ là để đi gặp gỡ Quan đại ca của nàng thôi sao?

Sở Cuồng siết chặt nắm đấm lại.

Tiểu Đức cũng không dám đi đến trước mặt hắn, không thể làm gì khác hơn là ở bên ngoài chú ý nhất cử nhất động của hắn.

Ước chừng ngồi ngơ ngác hai canh giờ, Sở Cuồng mới nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Đúng lúc đó có người bẩm báo: “Hoàng hậu nương nương giá lâm.”

Đã về rồi, hắn nhòm bên ngoài một chút, tốt lắm, đúng là mới vừa lên đèn thôi. Nàng quả nhiên là nghe lời mình ra lệnh.

Thải Thải đi từ bên ngoài vào, vạn phúc với Sở Cuồng, nói: “Hoàng thượng, thần thiếp đã trở lại, cha mẹ thần thiếp bảo thần thiếp thay mặt tạ ân điển của hoàng thượng.”

“Ừ.” Sở Cuồng mang bộ mặt sa sầm, nhìn Thải Thải.

Thải Thải nói tiếp: “Vậy hoàng thượng nghỉ ngơi, thần thiếp cáo lui.”

“Ừ.” Nhìn nàng rời đi.

Sở Cuồng cảm giác được đau nhức.

Haiz, giả vờ như chuyện gì cũng không xảy ra. Lòng Sở Cuồng như bị đâm một lỗ thủng, rối rắm vô cùng, giả vờ thật giống, thật là giống.

Phượng Tảo cung đèn đuốc sáng rực.

Thải Thải nâng má dựa vào bàn, hết sức chuyên chú ngẩn người, ba ngày sao Quan Bộ Phi sẽ đến thật sao?

Đến làm gì chứ.

Thải Thải khô khốc sụt sịt mũi, thôi, cần gì phải cầu người khác cũng tình cảm tha thiết chân thành đây?

Nàng quyết định buông tha, không bao giờ suy nghĩ đến chuyện Quan Bộ Phi nữa, suy nghĩ nhiều đầu rất đau.

Mới vừa đứng lên, cởi áo định đi nghỉ. Đột nhiên một đôi bàn tay từ phía sau lưng ôm chặt lấy nàng. Tim Thải Thải lập tức trống rỗng.

–là ai?!

Nàng thật lo sợ, không phải là Quan Bộ Phi điên rồi chứ? Haiz, nghĩ như thế nàng liền sợ hãi, cả người lập tức toát mồ hôi.

“Ừ…… là phu quân nàng.” Giọng nói Sở Cuồng trầm thấp mang theo men say, tựa như con mèo nhẹ nhàng hôn lên tai nàng một cái.

“Hoàng thượng?” Thải Thải quay người lại, aid a, hù chết người, thì ra là hoàng thượng, nàng vỗ ngực, thở phào, “Thật may.”

“May cái gì?” Sở Cuồng nâng cằm nàng hỏi.

“May là hoàng thượng.”

“Không phải trẫm thì còn có thể là ai?” Sở Cuồng dịu dàng cười một tiếng, hai mắt sáng ngời, lại cất giấu hàm ý sâu thẳm.

“Thần thiếp tưởng……”

Sở Cuồng lập tức ôm lấy nàng, vỗ vỗ sau lưng nàng nói: “Biết, nàng còn tưởng rằng là quỷ chứ gì?”

“A, vâng.” Gật đầu một cái, mặt bánh bao đỏ lựng lên rồi.

“Thải Thải, trẫm rất yêu nàng –” hắn hạ thấp âm điệu, thấp đến vô cùng, lại đột nhiên nói.

“Ta rất yêu nàng, rất yêu rất yêu.” Hắn lại hạ thấp hơn nữa, ngay cả thân phận trẫm cũng bỏ qua.

Len lén nhìn mặt của bánh bao, cũng không biết nàng có cảm nhận được không đây?

Cả người Thải Thải cứng ngắc, cảm giác chần chờ: “Lúc hoàng thượng nói không thích cũng tùy ý, bây giờ nói yêu cũng tùy ý như vậy.” Trong giọng điệu mang theo chút trách cứ.

Sở Cuồng không lên tiếng, cười một tiếng: “Không sai, là ta tự làm tự chịu.” Hắn cười dụ dỗ nàng nói: “Ta nhận lỗi với nàng, trước kia ta sai rồi. Trông mặt mà bắt hình dong, là ta nông cạn. Bây giờ tự làm tự chịu, hoàng hậu cũng không muốn yêu ta. Chỉ là, lần này nói yêu, không phải nói chơi, là thật đấy.”

“Hôm nay rất loạn.”

“Tại sao hôm nay rất loạn?” Sở Cuồng sâu kín hỏi.

Ngày hôm nay của Thải Thải thật sự rất loạn, tất cả mọi người nói với nàng, là thật, là thật, nhưng mà, nàng thật sự không rõ lắm đó có phải là thật hay không, ai cũng nói thích mình, yêu mình. Chính là Thải Thải không biết, không hiểu. Tóm lại, loại chuyện này thật khiến người ta phiền lòng, khiến tim đập bình bịch. Thải Thải đẩy hắn ra một chút, đi đến bên cạnh cửa sổ: “Hoàng thượng, đột nhiên người lại nói những lời này với thần thiếp, là bởi vì tâm tình không vui sao, hoàng thượng, thần thiếp là hoàng hậu của hoàng thượng.”

“Ha ha –”

Sở Cuồng siết chặt chân mày: “Hoàng hậu không thể yêu hoàng thượng được sao?”

Nàng đột nhiên tức giân nói: “Tâm tình người tốt lắm, tự dưng lại chạy đến đây nói thích thiếp, yêu thiếp, muốn thiếp cũng yêu thích người, nhưng nói yêu rồi thì làm sao, liền tính thiếp đồng ý nói với người, làm sao người biết được thiếp có yêu người thật hay không. Chẳng lẽ chỉ bằng lời cam kết này sao?!” Nàng cơ hồ là rống lên với hắn.