Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng

Chương 259: Lời nói buồn nôn




Thật ra bọn họ cũng không nhận ra rằng mình đã nói những lời buồn nôn như vậy.

Không biết vì cái gì, đêm nay Sở Cuồng lại đặt biệt thích nói những lời như vậy.

Gió thổi qua gốc dương liễu.

Mắt thấy mặt trời sắp mọc lên, hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.

“Sở Cuồng ca~ có phải chàng còn lời gìmuốn nói cho ta không?” Nàng nháy mắt, nhìn thấy xung quanh Sở Cuồng làbầu không khí sáng rỡ.

Nàng chưa từng gọi hắn là Sở Cuồng ca,hơn nữa lại nũng nịu như vậy. Tay Bánh Bao nhẹ lướt một vòng qua cằmhắn, cắm hắn bóng loáng sạch sẽ, không thấy cả một cọng râu.

Sở Cuồng bị nàng động vào cằm nên hơi ngứa ngáy một chút.

Nhưng mà không nói ra thì không chỉ dangứa ngáy mà cả trong lòng cũng ngứa ngáy nữa, lời nói nhen nhóm cả buổi bị nàng sờ cái bay mất tăm hơi. Mắt to trừng mắt nhỏ, hai người có chút lúng túng, không nghĩ đến ở chung với nhau lâu thế mà đến hôm nay lạixấu hổ như vậy. Bánh Bao cũng không ngờ Sở Cuồng cũng có lúc biết xấuhổ, chóp mũi nàng tiến tới, ngón tay điểm lên môi hắn: “Sở Cuồng ca~ tahỏi lại lần nữa, rốt cục chàng có lời gì muốn nói với ta hay không?”

Nói đi nói đi, ánh mắt của nàng đang truyền đạt tín hiệu, nín nhịn làm gì nha.

Sở Cuồng hít một hơi, thật ra thì đáng lẽ đều ổn rồi, nhưng lại bị Bánh Bao ép hỏi như vậy, ngược lại khiến hắncảm thấy ngượng ngùng không mở miệng được.

“Ta……ta muốn nói……” Thấy Bánh Bao hứngthú dạt dào ngồi chờ nghe, hắn nhướng mày, đem ngôn ngữ chuyển thànhngôn ngữ chân tay, nhào tới như hổ đói vồ lấy dê, hơn nữa đây lại là một con dê béo. Bánh Bao sốt ruột nói: “Ta biết chàng định nói mấy lời sếnsúa để dỗ ngọt ta, chàng, chàng còn chưa nói mà, hôm nay nhất định phảinói mới được!”

“Ai bảo nàng ép trẫm.” Hắn nhe răng, làmmột cầm thú không biết mệt là gì. “Đáng đời nàng, đem lời nói trẫm tốngtrở lại, không biết lúc nào mới nghĩ ra nữa, nàng cứ từ từ mà chờ lầnsau đi!” Nói xong hắn chống người, tránh khỏi bụng nàng, nhưng vẫn cònchưa buông tha cho thân thể Bánh Bao.

“Lần sau là lúc nào chứ?” Nàng ủy khuất đẩy hắn sang một bên hỏi.

“Không biết, dù sao thì cứ để sau đi!”

Thải Thải cảm giác trống rỗng như mình bị người ăn sạch, thân thể cũng hư không, mặc dù trên ngực lại vô cùngnặng nề, nàng lấy hai tay ôm nam tử đang đè trên hõm vai mình, mái tóctựa tơ gấm của hắn dài như nước, quấn quanh trên đầu ngón tay nàng. SởCuồng rất thoải mái phun ra vài hớp khí nóng, nhỏ giọng bảo: “Thật rathì lúc đối mặt với nàng có nhiều lời nói mà trẫm không thể nói ra được, trẫm cũng có nhiều điều mà chưa từng nói ra trước mặt nàng, trong banăm đó, nàng vẫn luôn ngủ, trẫm đã nói rất nhiều câu sến súa……” Lời hắnnói không ăn nhập lắm, có mấy lời tựa như chỉ có mình hắn hiểu được.

Nhưng Thải Thải xác thực đã hiểu.

Thật ra lời nói thật lòng không nhất thiết phải nói ra…… buồn nôn nay không cũng không sao cả……

Chỉ cần có thể hiểu được tâm ý hắn, nghe bằng trái tim hay nghe bằng tai cũng có gì khác nhau.

Sở Cuồng trầm mặc trong chốc lát, ThảiThải nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của hắn, cũng buông tha cho việc tìmhiểu lời nói thật lòng từ trong miệng hắn.

Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, có chút rã rời.

Lúc sắp ngủ thiếp đi……

“Ta yêu nàng……”

Ánh mắt Thải Thải lập tức mở thành một khe hở.

“Đời này ta chỉ thích nàng, chỉ tin nàng, chỉ thương nàng……”

Tim Thải Thải nhảy lên thình thịch hai cái.

Hắn nghẹn lại, “Vậy…… nàng cứ yên tâm mà tiếp nhận là được, không cho phản kháng……”

Đáng ghét, chẳng lẽ không nói mấy lời sến súa đó thì hắn không chịu nổi sao, nhưng mà những lời này của hắn cũng thật dễ nghe.

“Lời chàng nói không phải là lời ngontiếng ngọt sến súa, mà đó là một lời hứa hẹn…… hơn nữa ta cũng khôngthấy buồn nôn chút nào cả.” Trong lòng nàng kích động nhưng bề ngoài vẫn rất yên lặng.

“……” Sở Cuồng cau mày: “Ừ, ta mệt rồi, ngủ đi.” Hắn lật người lại.

Chẳng lẽ lời hứa hẹn này không bằng những lời ngon tiếng ngọt sao?

Trong lòng Sở Cuồng, lời ngon tiếng ngọt đều dùng để đối phó với người khác, còn cam kết hứa hẹn mới là dùng với người mình yêu.

Sau đó mặt nàng dán vào tai hắn, nghiêmtúc nói: “Ta dạy cho chàng vậy. Ví dụ như ‘Sở Cuồng, chàng hãy yên tâmđi, dù chàng không nói ra ta cũng có thể hiểu được lòng chàng, lời ngontiếng ngọt thì có là gì? Không bằng với biểu tình lúc chàng nhìn ta, dịu dàng như vậy…… Chàng hãy yên tâm đi, dù ta có không yêu bản thân mình,thì cũng sẽ không bao giờ không yêu chàng……’” Nàng hôn lên mặt hắn mộtcái: “Ai bảo ta đã nhận định chàng rồi chứ……”

Sở Cuồng nắm lấy tay Bánh Bao, không nói gì cả.

Nhưng trên khóe môi, lại hiện hữu một nụ cười mềm mại.

Hắn lật người lại, ôm chặt Bánh Bao, hắn nghe và hiểu được, cũng biết Banh Bao thật sự rất cố chấp.

Nàng giương mắt lên, nhìn hắn ánh mắt hắn đang rũ xuống, mắt lập tức cong lên thành vầng trăng khuyết.

Ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, SởCuồng mở đôi mắt nhập nhèm, một hơi thở xông ra từ đôi môi mỏng. Cảmgiác sau lưng có chút mát lạnh.

Hắn trừng lớn cặp mắt, nhìn thấy chiếc giường trống rỗng liền sửng sốt.

Hắn vội bật dậy, ánh mặt trời ngoài cửa chói đến mắt.

“Người đâu!” Sở Cuồng kêu lên một tiếng.

Lại không có ai trả lời.

Sở Cuồng xuống giường, tìm một lượt trong tiểu viện, không có lấy một người.

Trong lòng dâng lên dự cảm bất ổn.

Chết rồi, chẳng lẽ là bị Đỗ Bạch Quyên ki bắt rồi sao?

Khốn kiếp.

Ánh mắt hắn lại rơi trên mặt bàn, trên đó có một tờ giấy.

Hắn thấp thỏm bước tới, cầm tờ giấy lên,phía trên là dòng chữ xinh đẹp: “Phu quân Sở Cuồng, thấy chàng đang saygiấc nên không nỡ đánh thức. Nếu chàng tỉnh lại mà không tìm thấy ta,đừng kinh hoảng, chúng ta rất ổn, chỉ là hôm qua ta nghe có người bảohôm nay có tỷ võ ở Túy Phương lâu, cho nên đi trước một bước mà thôi ~!” Ký tên Thải Thải, bên dưới là một lá sen. Sở Cuồng buông thư, sắc mặtlập tức bao phủ một lớp khí đen.

Tay hắn siết chặt lá thư, vo nó thành cục, nhanh chóng mặc xiêm rồi ra cửa, tiện tay ném cục giấy vào hồ cá.

Lại dám tiền trảm hậu tấu, nữ nhân nàythật đúng là bị chiều đến vô pháp vô thiên rồi mà, chẳng lẽ nàng khôngbiết nơi tỷ võ là nơi vô cùng nguy hiểm sao?

Lại dám nhân lúc hắn ngủ mà trốn đi.

Hừ!

Hắn đạp mạnh cửa, tóc dài tung bay.

Đây không phải là lần đầu tiên hắn đằng đằng sát khí ra khỏi cửa như vậy!

Bánh Bao, đừng để ta bắt được, nếu không, cục giấy kia sẽ là kết quả của nàng!

Để xem, hắn có bóp nàng thành mẩu vụn hay không!!