Hoàng Hậu Ngỗ Nghịch

Chương 50: Đến Lâm Dạ quốc




Sáng sớm , bên ngoài đã có tiếng náo động ầm ỹ khiến Bách Ngọc Lan phải tỉnh giấc , toàn thân dường như đã được hôi phục hoàn toàn , rất có sức lực , điều này khiến tâm tình nàng cảm thấy thoải mái hơn . Có lẽ A Nhiên để nàng ngủ nên trên bàn đã chuản bị sẵn điểm tâm sáng còn nàng ta đã đi đâu rồi thì nàng không biết .

Haizzz , đãi ngộ thế này làm nàng quên mất chính mình đang bị bắt để cống nạp cho tân hoàng đế , thôi cứ phải ăn cái đã .

Bách Ngọc Lan vươn vai vài cái rồi nhanh chóng dùng điểm tâm , trong lòng còn đánh giá , thức ăn ở đây đúng là không tệ ngon hơn rất nhiều so với lúc còn ở phủ kia ! Ăn ù một cái , bàn điểm tâm đã hết veo , nàng thảo mãn ngồi dựa trên ghế , một lát sau khi đã xuôi cơm nàng nhấc chân muốn ra bên ngoài xem chút tình hình thì bất thình lính hai ngọn giáo nhọn hoắt xuất hiện ngay trước cửa trước mặt nàng cản nàng lại

Bà nó , dọa chết lão nương !

-" Hai vị đại nhân , ta chỉ muốn ra ngoài xem chút thôi , nhất đinh không chốn đâu nên hai vị cứ yên tâm , đi mà , ta đi chơi một lát thôi "- Lúc này sử dụng bạo lực là không thể nên nàng dịu giọng đàm phán một chút xem sao ? a ha thử sử dụng chút mỹ nhân kế xem sao ? Hai vị đại nhân này cũng không quá nhỏ mọn đi !

-" Không có lệnh của tộc trưởng , cô không thể đi ra ngoài "- Hai vị đại nhân đó trước mỹ nhân Kế không hề bị nao núng , mắt không chớp mà kiên định nói . Đùa à , dù giọng của cô nương này mềm mại thật đó nghe quyến rũ thật đó nhưng so với cái đầu của bọn họ thì không đáng giá chút nào .

-" Khốn kiếp , ta chỉ muốn đi ra ngoài thôi mà có trốn đi đâu , ngồi trong này nóng như cái hầm lò , bực bội muốn chết . Gọi tộc trưởng các ngươi đến đây , lăn ra đây cho lão nương nói chuyện "- Bản tính của nàng đã cộc cằn khó tính lại còn rất đanh đá vừa nói lời mềm mại có thể lập tức nói lời ngỗ nghịch được khiến cho hai vị đại nhân kia sợ xanh mắt mèo .

-" Ngươi ra đây làm gì ? Mau trở lại , ta chuẩn bị chút cho ngươi rồi lên đường "- A Nhiên xuất hiện thấy nàng đang ồn ào thì quát một tiếng liền đi vào trong , Bách Ngọc Lan định mở miệng ra cãi nhưng nghe được nửa câu sau thì dừng lại , đã lên đường rồi sao ?

-" À , tay ngươi đã đỡ chưa , đưa ra xem nào ?"- A Nhiên chưa kịp để nàng trả lời đã nắm lấy cánh tay nàng nhẹ nhàng xem vết thương , vẻ chuyên tâm kia thật khó bắt gặp .Bách Ngọc Lan còn chưa kịp nói gì đã bị nàng ta nói dồn dập

-" Không có việc gì rồi, chăm sóc kỹ một chút sẽ lành lại không để lại sẹo , được rồi nhanh chóng chuẩn bị đi rồi ta sẽ tiễn ngươi đi "- Tuy không biết vì sao nhưng A Nhiên lại đột nhiên có chút gì đó hơi thất vọng khi nghĩ nữ nhân này chuẩn bị đi

-" Đi luôn bây giờ sao ? Mà chuẩn bị cái gì ?"- Bách Ngọc Lan hơi ngớ ngẩn chút rồi nhanh chóng bình tĩnh lại , thế cũng tốt , nàng trở về sớm ngày nào hay ngày đó , tiếp tục ở đây cũng chán chết

-" Ngươi đi thay bộ y phục này đi , trang điểm đẹp một chút "- Lúc này nàng mới để ý trên tay A Nhiên có mang một bộ y phục màu đỏ rất chói mắt cùng một loạt châm cài hoa mỹ gì đó , nàng mới hiểu được nàng chuẩn bị cái gì .

-" Ta không mặc đâu , có bạch y không , ta thích màu trắng không thích màu đỏ "- Màu đỏ này thực sự quá chói lóa rực rỡ mà nàng không muốn mình thành tâm điểm đâu , tốt nhất là nhạt nhòa một chút thì tiện lời trốn đi hơn

-" Đừng nhiều lời mau đi thay đi , tộc trưởng đang đợi ngươi đó "- A Nhiên không nhiều lời nhét bộ y phục vào tay nàng rồi đẩy nàng vào màn trướng thay nhanh . Không còn cách nào khác Bách Ngọc Lan phải khoác cái xiêm y rức rỡ này vào người đang định mặc thì ngớ ra , sao rắc rối quá vậy trời ? Nàng thực sự rất ghét y phục cổ đại , lắm lời mà khó mặc

-" A Nhiên , ngươi giúp ta mặc y phục được không , thật khó mặc "- Nàng bực bội kéo kéo lớp áo trong áo ngoài mà nó vẫn rối mù . A Nhiên thở một hơi rồi đi vào giúp nàng , đập vào mắt mà một nữ nhân đang loay hoay mặc xiêm y nhưng lại lộ ra chút tư sắc, nàng mới mặc được lớp xiêm y mỏng , thân thể trắng như tuyết như ẩn như hiện dưới lớp xiêm y đỏ kia thật sự quá mê người . Màu đỏ này quả thật tôn lên nàng da trắng như tuyết của nàng , nữ nhân như nàng ta còn mê nói đến đám nam nhân kia

Bách Ngọc Lan rốt cuộc cũng mặc xong y phục thì thì thở phào một hơi , thật mệt mỏi nha !

-" Ngươi mau đi trang điểm đi, tộc trưởng đang đợi "- A Nhiên giục nàng mau chóng tránh cho tên tộc trưởng bực mình , định lui ra ngoài nhưng lại bị nàng gọi với vào

-" Này , này , ta không biết trang điểm , có thể không trang điểm được không "- Lão nương đây chính là tôn vinh vẻ đẹp tự nhiên nên rất ít khi trang điểm có hiểu hay không ?

-" Ta giúp ngươi "- A Nhiên bất lực quay lại cầm lược lên , trước chải tóc cho nàng sau lại trang điểm , tô son vẽ phấn

Mái tóc đen tuyền óng ả của nàng thật mềm mại được vấn lên một chút cài vào đó một mũ miện ngọc rất đẹp , làn da kia trắng mịn không tì vết , dung mạo khi chưa trang điểm vốn đã tuyệt thế sau khi trang điểm vào càng kiều diễm kinh người , môi đỏ sắc mê người , mũi cao mang vẻ vừa yếu đuối vừa mạnh mẽ , mà đôi mắt kia , linh động đến kinh người , trong suốt vừa quyến rũ động lòng lại vừa có phần ngây thơ đáng yêu .

Bách Ngọc Lan vốn dĩ đã rất hài lòng với dung mạo của mình nên cũng không ngạc nhiên lắm , lão nương thừa nhận mình rất đẹp so với thân xác Bách Lệ Băng trước kia còn có phần hơn .

-" Khụ ..khụ...Ngươi mau đến chỗ tộc trưởng đi , đứng cứng rắn chống lại không có lợi cho ngươi đâu "- A Nhiên lên tiếng nhắc nhở , nàng biết nữ nhân trước mắt này tuy không bình thường rất là ngang ngược nhưng có khi lại rất hiểu ý lại có mưu mô .

-"Biết rồi , khỏi nhắc "- Nàng nhắc vạt áo muốn đi thì lại dẫm phải vạt áo khác tưởng lại hôn đất thì được một cánh tay kéo lên

-" Ngươi đi đứng cho cẩn thận "- A Nhiên nghiêm giọng nói nhưng không có thả nàng ra mà trức tiếp đỡ tay giúp nàng di chuyển . Bách Ngọc Lan cảm nhận được thành ý tốt của nàng ta nên không cự tuyệt .

Vừa đi ra đến ngoài , biết bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía nàng , hầu hết ở đây toàn nam nhân nên trong chốc lát nàng trở thành đối tượng khiến người ta thèm muốn nhất , nam nhân quanh đây dường như muốn xông đến bắt lấy mỹ nhân này về nhà .

Đến tên tộc trưởng thấy nàng còn ngớ người trong chốc lát khiến nàng muốn đấm vào mặt hắn ta một cái nhưng không dám hành động , nàng nhịn .

-" Qủa thật là mỹ nhân , mỹ nhân , nếu không phải vì tên tân hoàng đế kia thì ta nhất định sẽ đem nàng về mà hảo hảo âu yếm "- Tộc trưởng còn đang định giơ tay ra vuốt ve khuôn mặt mỹ nhân thì bị một ánh mắt bên cạnh phóng tới cảnh cáo . Bách Ngọc Lan rất ngạc nhiên , tên tộc trưởng này lại sợ A Nhiên sao , sao hắn ta vừa nhìn đã rụt tay lại không dám làm gì nàng ?

Những tên thuộc hạ xung quanh cũng nhìn nàng với vẻ thèm muốn , lần này họ đúng là cướp được bảo bối , một mỹ nhân xinh đẹp thế này , ai nhìn mà không trầm mê, tân hoàng đế kia nhất định sẽ hài lòng mà đáp ứng điều kiện của bọn chúng

-" Đưa nàng ta lên xe , A Nhiên hay ngươi cũng đi cùng đi để tiện chăm sóc cho nàng ta "- Tộc trưởng đọt nhiên đưa ra ý kiến này , hắn ta không dám động tới nàng có lẽ muốn để cho nàng sạch sẽ để cống nạp cho tân hoàng đế vừa lòng . Nghe thấy hắn lệnh cho A Nhiên đi theo , nàng không khỏi vui sướng

-" A Nhiên , đỡ ta lên a "- Nàng khó khắn không thể bước lên kiệu , tộc trưởng còn đang tính ôm nàng lên thì đã bị một cánh tay khác gạt sang đỡ lấy bàn tay ngọc ngà của mỹ nhân

-" Được , ta sẽ đi theo "- A Nhiên không nói không rằng kéo nàng lên rồi chui vào kiệu

Bên trong nghe thấy tiếng cười có chút ghê rợn của tộc trưởng cùng với tiếng vó ngựa chuẩn bị xuất phát . Bách Ngọc Lan vẫn còn đang vặn vẹo vì cái bộ y phục này , A Nhiên đã giúp nàng chỉnh lại y phục , tiện tay xoa bóp vai nhức mỏi cho nàng , trên khuôn mặt có vết sẹo kia đột nhiên xuất hiện một tia dịu dàng .

-" Sao ngươi đột nhiên tốt với ta như vậy ? Hay ngươi định lợi dụng ta làm gì có phải không ?"- Bách Ngọc Lan cảm thấy khó hiểu vô cùng , từ sáng đến giờ hành động của nàng ta luôn khiến nàng cảm thấy có phần kỳ lạ , là thật hay do nàng quá đa nghi

-" Ngươi ..rất giống muội đã mất của ta "- Tuy dung mạo không giống nhau nhưng Bách Ngọc Lan lại mang lại cho nàng cảm giác thân thiết như muội muội đã mất của nàng . Vẻ ngang ngược bướng bỉnh đó còn đôi mắt trong trỏe kia thật sự rất giống khiến cho nàng không nhịn được đối xử cẩn thận như đối với muội muội của mình .

-" A..ta giống muội muội của ngươi sao ? Xin lỗi ? Chắc ngươi yêu muội muội của mình lắm !"- Bách Ngọc Lan đột nhiên nhớ ra đêm qua nàng ta không ngủ mà hình như có tâm sự gì đó , mắt long lanh như muốn khóc

-" Không có gì , ta đã sớm không còn đau lòng , dù gì thì nó ở bên kia có lẽ lại tốt hơn so với cuộc sống ở trần thế này. Muội muội ta rất bướng bỉnh ngang ngược như ngươi vậy nhưng nó lại rất nghe lời ta , rất hiểu ý ta , rất quan tâm ta ..chỉ đáng tiếc ...một lần vì ta đã để lạc nó đi tìm thức ăn trong rừng đã khiến nó phải bỏ mạng"- A Nhiên nói đến đây dường như không kìm nén được nên nước mắt rơi , Bách Ngọc Lan thấy thế liền an ủi nàng ta nhẹ nhàng , tuy nàng rất không biết an ủi người nhưng cũng có thể nói được vài câu

-" Không phải lỗi của ngươi , đừng có khóc nữa , bọn chúng bên ngoài kia nghe thấy lại rách việc "- Nàng không nói đùa đâu , nàng vừa nghe thấy bọn chúng hỏi nhau có chuyện gì xảy ra đoán chắc nghe thấy tiếng khóc của nàng .

A Nhiên ổn định tinh thần lại thì đột nhiên không nói một lời gì nữa mà lặng ngắt , Bách Ngọc Lan cũng chẳng nói gì mà tựa vào kiệu ngủ một giấc . Haizzz, hai ngày mới đến nơi cơ mà , cứ việc ăn rồi lại ngồi mà thôi !

Qủa thật trong suốt quãng đường đi , thi thoảng được cho xuống kiệu ngắm cảnh nhưng nàng không xuống mà ngồi trong kiêu cùng với A Nhiên thì là vào khách quan dừng chân gọi cơm , cơm nước cũng được đưa tận vào kiệu của nàng , Tối đến thì dừng chân tại một khách quan nào đó vắng tanh , bọn chúng tuy có háu đói nhìn nàng nhưng không hề dám động tới một cọng tóc nào của nàng .

Bách Ngọc Lan hiểu là bọn chúng trân trọng món quà dâng lên tân hoàng đế , tối đến nàng ngủ cùng A Nhiên trong một phòng ngoại trừ nói chút chuyện ra thì không nói gì mà lập tức đi ngủ

Cứ như vậy , thoắt cái đã đến lãnh thổ Lâm Dạ quốc , ngày hôm nay là ngày lễ đăng cơ của tân hoàng đế , người dân vô cùng náo nhiệt ầm ỳ , dân chúng ở Lâm Dạ quốc này có cuộc sống rất sung sướng , xa hoa cả kinh thành tràn ngập vẻ xa hoa tráng lệ , nhìn qua màn trướng Bách Ngọc Lan có thể thấy rõ điều đó .

Sắp xếp lại kế hoạch trong đầu , nàng thầm nhủ phải nhất định thành công , bằng không lần này khó mà quay trở về Mạc quốc được . Trước hết nàng cần phải biết ai là người được cử sang đây để chúc mừng tân hoàng đế , có lẽ nào là Mạc Diệp Thâm hay không ? Nhưng Mạc Phong Thần cũng không mấy coi trọng Lâm Kì, có khi cũng chỉ cử một vị đại thần nào đó mang quà cáp sang đây chúc mừng .

Cầu trời đó là một người một người mà nàng quen biết !