Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu

Chương 208: CHƯƠNG 208: NHIỆM VỤ TÚ ÂN ÁI




CHƯƠNG 208: NHIỆM VỤ TÚ ÂN ÁI
Editor: Luna Huang
Vu Xá Nguyệt ngạc nhiên trừng mắt nhìn, thính lực của đám người kia thật đúng là tốt như Lôi Đạt. Thanh âm kia phân minh nhỏ đến nàng ở trong phòng đều nghe không rõ, người bên ngoài là thế nào nghe ra được?
Ngự Cảnh tiện tay dùng chiết phiến chỉ A Ngôn một cái hỏi, “Ngươi cảm thấy hắn thế nào.”
A Ngôn nhìn về phía Vu Xá Nguyệt. Nét mặt lạnh lùng nhưng trong mắt mang theo một tia quan sát. Chủ tử trước đây chưa hề gọi bọn hắn hiện thân gặp qua nữ tử nào, vị tam tiểu thư này tựa hồ thật có chút khác.
Hai tay Vu Xá Nguyệt chống hông, xoi mói đi quanh A Ngôn một vòng. Thân hình người này so với Ngự Cảnh còn hơi cao một chút, thế nhưng không đối lập cũng nhìn không ra cái gì. Khuôn mặt Ngự Cảnh nhu hòa, nhưng mặt của A Ngôn cương nghị phân minh —— đúng, chính là giống A Ly như mặt người chết. . .
Ngự Cảnh đứng dậy đi tới bên người Vu Xá Nguyệt tiếp tục nói: “Tuy rằng còn có tiếp cận một chút, nhưng A Ngôn võ công càng cao chút, nếu là xảy ra điều gì ngoài ý muốn vẫn là có thể bảo vệ ngươi.”
Vu Xá Nguyệt gật đầu, bỗng nhiên xuất thủ bóp trên cánh tay A Ngôn. A Ngôn không nghĩ tới bỗng nhiên bị đụng chạm, trong lòng hắn cả kinh thế nhưng không có nhúc nhích.
Ngay sau đó, ma trảo của Vu Xá Nguyệt lại duỗi thân ra hướng ngực của A Ngôn, rất là thận trọng sắc tình sờ soạng một cái. Lần này A Ngôn rốt cục nhịn không được phá công, hắn lui về phía sau hai bước hoảng sợ trừng mắt Vu Xá Nguyệt, nhưng mà chủ tử ngay bên người nàng, hắn cũng không biết có thể nói cái gì cho phải.
Ngự Cảnh nhìn Vu Xá Nguyệt trưng cầu ý kiến, mà Vu Xá Nguyệt còn lại là hài lòng nhìn A Ngôn.
“Ân, người không có vấn đề. Chính là so với ngươi tăng lên một vòng, thân thể hình dạng tổng thể mà nói cũng không tệ lắm, xúc cảm vừa phải, là hắn đi.”
Thái độ này, giọng điệu này, rất giống tú bà chọn tiểu quan.
Ngự Cảnh lập tức đồng ý, “Tốt lắm, để A Ngôn thay ta ở lại Long Phục.”
“Ân.” Vu Xá Nguyệt quay đầu nhìn Ngự Cảnh, “Ai, đêm nay ta chuẩn bị một chút, ngày mai hai người các ngươi cứ tới đây đi —— không nên tới vào buổi tối, tia sáng ngọn đèn phát hoàng xử lý không tốt. Nếu như ngươi lại nửa đêm leo tường chuyện này sẽ không xong.”
A Ngôn nghe được vẻ mặt dại ra, Ngự Cảnh chỉ tùy ý khoát khoát tay với hắn, “Được rồi, ngươi đi về trước đi.”

“Vâng. . .”
A Ngôn đi rồi, Vu Xá Nguyệt cảm thấy chuyện ngày hôm nay coi như là tất cả đều đàm thỏa. “Vậy kế tiếp liền ——”
Ngự Cảnh nhàn nhạt tiếp lời, “Ta hiện tại đã bảo người tìm chút chuyện cho Tân Chỉ bọn họ, chuyện ngày hôm qua sẽ không dễ dàng xong. Trong khoảng thời gian này ngươi cũng sẽ không đã bị ảnh hưởng gì, yên tâm đi.”
“Nga hảo.” Vu Xá Nguyệt hài lòng, nàng buông lỏng duỗi người nói rằng: “Nếu như vậy mọi người không giữ quy tắc tác khoái trá lạc. Ta đây về trước, nếu là bị bọn họ phát hiện ta còn cố tình ra ngoài chơi, sợ rằng tinh phong huyết vũ này cũng là ngươi không giúp được.”
Nhưng Ngự Cảnh không có lên tiếng trả lời, trực tiếp đi tới trước mặt nàng đứng đó. Vu Xá Nguyệt ngạc nhiên ngửa đầu nhìn Ngự Cảnh, bỗng nhiên cự ly gần như vậy, nàng nhất thời có chút không rõ.
Vọng Thư Uyển
Ngự Cảnh gục đầu xuống, ngữ điệu ôn hòa nói: “Sắc trời còn sớm, chúng ta đi ra ngoài một chút. Ta dẫn ngươi đến một nơi.”
“Đi một chút? Nga được. . .” Vu Xá Nguyệt thoáng cái lấy lại tinh thần. Thời gian của bọn họ cũng không đầy đủ, hai ngày này nếu như nếu không cao điệu cà tồn tại, thêu dệt ân ái , vậy sẽ không còn thời gian nữa.
“Vậy, chúng ta đây liền đi, đi đâu.”
Ngự Cảnh bỗng nhiên tay nàng đi ra ngoài, “Không ngồi xe ngựa, hôm nay coi như xem náo nhiệt trên đường, có thể cho một ít người nhìn.”
——
Chợ náo nhiệt bề trên sóng triều, thanh thét to tiếng rao hàng liên tiếp.
Tại trong đám người hi hi nhương nhương, Vu Xá Nguyệt cùng Ngự Cảnh hai người nắm tay đi, giống như một đôi. . . Tình lữ mới.
Nhất định phải là mới a!
Tuy nói là phải giống như tình nhân một dạng nhưng trên thực tế chỉ là sóng vai mà đi tay của hai người hơi chạm mà thôi, thật đúng là cử động không có vô cùng thân thiết gì. Loại thời điểm này, có phải cựu thâm niên hay không nhìn một cái liền có thể thấy được.

Lúc này tất cả lực chú ý của Vu Xá Nguyệt đều tập trung vào trên tay trái, mặc dù bây giờ là nắng hè chói chang, nhưng đôi tay vẫn vì khẩn trương mà băng băng lành lạnh.
Ngón tay của Ngự Cảnh giật giật, dùng lòng bàn tay bọc lại đầu ngón tay lạnh như băng của nàng. Ôn nhu hỏi nàng, “Như vậy ngươi rất khó chịu?”
Vu Xá Nguyệt lúng túng lắc đầu, “Không có việc gì, liền. . .có chút không có quen.”
Lại nói tiếp mất mặt, đời trước cùng đời này nàng cũng chưa tùng yêu đương, nhưng thân thể nam nam nữ nữ nàng trái lại nhìn vô số, sờ soạng vô số, đến mỗi nàng nhắm mắt lại đều có thể vẽ ra. Chính kinh chắp tay đi dạo phố vẫn là lần đầu!
Kết quả, chợt nghe Ngự Cảnh bình thản nói rằng: “Ta cũng không có quen, qua một lát lập tức sẽ hết.” Trong thanh âm của hắn có một tia ẩn nấp co quắp cùng dị dạng.
“Ân?” Vu Xá Nguyệt sửng sốt, lập tức đi tới truy vấn: “Ngươi không có quen? Nhà ngươi không có nữ nhân sao?” Cái này rõ ràng bắt nhầm trọng điểm.
“. . .”
“Đám huynh đệ, thiếp cũng không có a?” Vu Xá Nguyệt thấy hắn không trả lời, một đôi mắt trừng, tập hợp trước ngực đều phải dán lên cánh tay của Ngự Cảnh.
“. . .”
“Không phải. Ngươi hai mươi mấy rồi a?” Rõ ràng đều xem như là lão nam nhân rồi, cái này không hợp logic đi!
“Ngươi im lặng cho ta.” Ngự Cảnh rốt cục có chút tức giận, cắn răng chen ra mấy chữ cứng rắn này.
“Được rồi ~” Vu Xá Nguyệt thực sự lập tức im lặng. Nàng không muốn thực sự làm vị đại gia giúp nàng này tức giận, chỉ có thể thu tâm đầy ngập bát quái.
Bất quá, nói một chút nói linh tinh trái lại hữu hiệu hóa giải không quen của hai người, tay cũng chẳng phải kỳ quái cứng ngắc.
Thả lỏng qua đi, Vu Xá Nguyệt thậm chí còn lúc rảnh rỗi suy nghĩ miên man trong đầu: Ngự Cảnh thoạt nhìn cũng không thích tiếp xúc với nữ nhân, vậy hắn không phải là. . . Cái kia không được chứ? Di ~ nam nhân đẹp mắt như vậy, nếu như phương diện kia không được thực sự rất đáng tiếc nga.

Lúc này nàng lại bỗng nhiên nghĩ tới Hàn Y, nam nhân luôn luôn đuổi theo Ngự Cảnh đùa giỡn. Đúng, không quan hệ, có lẽ Ngự Cảnh là đoạn tụ cũng nói không chừng a. Thực sự là làm khó hắn vì đại kế miễn cưỡng nắm tay với mình. . .
Cho nên nói, “Nữ sinh đều có chút hủ” thật ra thì vẫn là hơi chút có đạo lý như vậy.
Ngự Cảnh hoàn toàn không biết Vu Xá Nguyệt chính ở bên cạnh đầu chạy như xe lửa, ánh mắt của hắn hơi chuyển nhìn đoàn người hi hi nhương nhương xung quanh, tựa hồ đang tra nhìn cái gì.
——
Ở sau lưng của bọn họ. A Ly nhìn hai người trước mắt này cau mày, nét mặt một mảnh tình cảnh bi thảm —— sai khi chủ tử cùng tam tiểu thư từ trong phòng đi ra vẫn lôi kéo không buông a.
Nhất là vừa rồi hắn còn tam tiểu thư dĩ nhiên vô cùng thân thiết dán cánh tay của chủ tử, là cả người A Ly đều không tốt. Lẽ nào chủ tử là thật coi trọng tam tiểu thư rồi?
Hắn có nên nói cho. . .
“Ai, ngươi nhìn cái gì vậy!” A Ly chính đang suy tư, bên tai thình lình vang lên một tiếng quát lớn.
vongthuuyen.com
Hắn liếc nhìn gò má của tiểu cô nương vóc dáng thấp bên cạnh, gương mặt lạnh như cá mặn khô của mùa đông khắc nghiệt.
“Thế nào, không được?”
Ngưng nhi thấy A Ly mất hứng, trong lòng thập phần sảng khoái. Nàng nhìn bóng lưng của hai người trước mắt thập phần đắc ý cười, “Ai, ta nói ngươi cũng không cần bất bình nữa. Tiểu thư nhà ta khí chất mê người, rất bình thường ~ mặc dù tiểu vương gia rất lợi hại, thế nhưng tiểu thư nhà ta hoàn toàn xứng đôi nha ~ ngươi thế nào luôn ——”
“. . .” A Ly không nói được một lời thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm phía trước.
“Thiết ~” Ngưng nhi thấy A Ly cũng dám không nhìn nàng, trong lòng có chút tức giận bất bình, trong miệng không nhịn được lẩm bẩm: “Ngươi tức giận cũng vô dụng! Phản chính tiểu thư của chúng ta cũng đã thắng!”
——
Ngự Cảnh thoạt nhìn rất biết chiếu cố người. Dọc theo con đường này hắn đều lôi kéo tay của Vu Xá Nguyệt không có buông ra, hơn nữa thời gian nhiều người còn có thể cố ý ôm cả đầu vai của nàng, che chở nàng không bị dòng người chen lấn.
Trên đường rất nhiều người đều nhìn tuấn nam mỹ nữ bằng ánh mắt hâm mộ, có một hồi như vậy, Vu Xá Nguyệt thật đúng là cho rằng đây chỉ là hai người phổ phổ thông thông ước hội mà thôi.

Nhưng mỗi khi phục hồi tinh thần lại, nàng cũng xoa xoa cái trán như thể báo cho bản thân biết: Tiểu tử này nếu như làm được, đây tuyệt đối là cao thủ phong lưu tình trường.
Ngự Cảnh không biết nội tâm của Vu Xá Nguyệt diễn phim bộ, hắn bắt tay khoát lên trên vai nàng, ánh mắt nhìn về phía xa xa nhẹ giọng hỏi nàng: “Ai, nàng muốn cái kia không?”
Vu Xá Nguyệt giương mắt vừa nhìn, vừa lách sang một bên gật đầu, “Hảo hảo hảo, muốn cái màu đỏ màu đỏ.”
Sau đó hai người thẳng đến xe đẩy bán vân trà cao.
Đây hết thảy để A Ly theo phía sau là sống yêu, xong xong. . . Chủ tử là thật muốn đả thương Vô Mộng công chúa rồi. . .
Qua nhiều năm như vậy hắn chưa thấy qua chủ tử như vậy a! Rõ ràng đêm qua còn là một người rất tốt, sáng sớm hôm nay thế nào thay đổi bất thường?
Nhưng trái lại Ngưng nhi, A Ly có bao nhiêu bi quan, Ngưng nhi thì có bao nhiêu đắc ý a. Tâm tình là tuyệt đối tương hổ.
Mua xong điểm tâm, Vu Xá Nguyệt một bên ăn một bên hỏi hắn, “Ai, ngươi nói chúng ta như vậy hữu dụng sao.” Trên đường nhiều người như vậy, ai có thể chú ý tới bọn họ a. Thêu dệt ân ái không phải là nên chọn hoàng cung a, yến hội a các loại gì đó sao. . .
Khóe miệng Ngự Cảnh hơi câu dẫn ra, “Sẽ có người nhìn thấy, ta bảo chứng, Tân Ngư tối hôm nay có thể biết rồi.”
“Đúng rồi, ngươi nói muốn mang ta đến một nơi, đi đâu a?”
“Ở đây.” Ngự Cảnh nói liền dừng bước.
Hai người đang đứng trước cửa hàng sinh ý cực tốt. Vu Xá Nguyệt ngửa đầu nhìn, chỉ thấy mặt trên kim lắc lư mấy chữ to —— Tử Khí Đông Lai.
“Cửa hàng đồ trang sức a?”
Mặt tiền của cửa hàng thập phần kim bích huy hoàng, khí phái chuyên gia. Phóng nhãn nhìn vào trong, cũng dễ dàng bị kim quang làm hoa mắt. Vu Xá Nguyệt đứng ở cửa, đã nhìn thấy bên trong có thật nhiều quý phụ tiểu thư đang chọn đồ trang sức, một mảnh oanh oanh yến yến.
Vẻ mặt Vu Xá Nguyệt mục trừng khẩu ngốc, cảnh tượng trước mắt đối với nàng mà nói chỉ có một chữ cảm thụ —— đắt! Hôm nay nếu để cho chính nàng qua đây, vậy thăm dò ngân phiếu trong túi nàng đều ngại vào cửa!
“Đi thôi.” Ngự Cảnh nắm thật chặt tay của Vu Xá Nguyệt, trực tiếp lôi kéo nàng đi vào.