Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu

Chương 242: CHƯƠNG 242: AI MỚI LÀ NGƯỜI HÀ KHẮC




CHƯƠNG 242: AI MỚI LÀ NGƯỜI HÀ KHẮC

Editor: Luna Huang
Trắc phi cũng không thèm để ý thái độ của Vu Xá Nguyệt, nàng từ trong tay áo xuất ra một bao bố nhỏ hình vuông đạm hoàng sắc, trực tiếp nhét vào trong tay Vu Xá Nguyệt nói rằng: “Vật này ngươi cầm đi.”

Bao bố nhỏ kia nhìn phải là một hương, túi hình vuông như một cái gối đầu nhỏ, chính diện thêu hoa văn bàn long tinh xảo lại không mất đại khí.

“Ý của nương nương là…” Vu Xá Nguyệt hỏi, xuất phát từ mao bệnh chức nghiệp, nàng còn nhịn không được nhìn kỹ châm pháp hai mắt. Mỗi một châm đều thập phần tinh tế dụng tâm, coi như là nàng cũng nhìn không ra khuyết điểm gì.

“Chỉ là bọc một ít dược phẩm dưỡng thần, bao nhiêu cũng so với an thần hương dùng tốt hơn một chút.” Trắc phi sâu kín lắc đầu thở dài, “Ngươi giúp ta đặt ở bên người Ngự Cảnh đi, cũng không cần nói là ta đưa, hắn sẽ tức giận.”

Nhưng mà cách làm như thế của trắc phi phân minh tiết lộ ra tin tức bọn họ từng có tiết, Vu Xá Nguyệt nắm bắt hương hồ nghi nói: “Xem ra nương nương cùng tiểu vương gia có ân oán gì đi, chí ít cũng phải là hiểu lầm gì đó.”

“Ân oán… Coi như phải đi.” Trắc phi câu dẫn ra nụ cười miễn cưỡng, sau đó lâm vào hồi ức, “Vương gia cho tới nay chỉ có hai nữ nhân, chính là ta cùng Thần Tinh tỷ tỷ. Thần Tinh tỷ tỷ trẻ tuổi như vậy liền bệnh chết, vương gia rất nhanh cũng đi theo. . . Người khác như thế nào đi nữa cũng so ra kém sinh mẫu tốt. Trong phủ này chỉ có ta lẻ loi một mình, bị hắn oán hận cũng rất bình thường.”

Vu Xá Nguyệt một lời hai ý nghĩa nói: “Xem ra mấy năm nay nương nương cực khổ.”

Trắc phi tà nhìn nàng một cái tựa hồ là hiểu rõ ý của nàng, mang theo ý giải thích nói rằng: “Ta chỉ là muốn hòa hoãn quan hệ với Ngự Cảnh mà thôi. A Nhân không có dư địa tranh với hắn, Ngự vương phủ này hoàn toàn là vật trong túi của họ. Cuộc sống về sau, một trắc phi ta đây cũng bất quá biến thành ăn nhờ ở đậu. Huống chi A Nhân cũng phải dựa vào trông nom của Ngự vương tương lai.”


“Cho dù là nương nương tự tặng, tiểu vương gia cũng sẽ không thể không nể mặt như vậy.” Hai tay Vu Xá Nguyệt đưa hương trở lại, nàng không phải là muốn giúp chuyện này.

Các nàng cũng coi là không quên biết, lần đầu tiên gặp mặt liền đồng tình khó tránh khỏi quá cứng rắn. Mặc dù nàng nói đều là thật, đó cũng là chuyện của người khác, nàng chẳng qua là một tình người giả mà thôi. Mặc dù nghĩ người khác như vậy thật là nghi nhiều thế nhưng đây là đang trong nhà người khác, cẩn thận một chút luôn luôn tốt.

Trắc phi không có nhận lấy mà là nhìn chằm chằm Vu Xá Nguyệt hỏi ngược lại: “Nên, tam tiểu thư không muốn ta chút chuyện này?”

Vọng Thư Uyển
Vu Xá Nguyệt giơ hai tay, kiên trì nhưng cung kính nói: “Ta chỉ là hy vọng tâm ý của nương nương có thể nhắn nhủ đến, bằng không cứ âm thầm như vậy thật sự là ủy khuất nương nương. Huống hồ. . . Nương nương không phải nói muốn hòa hoãn quan hệ với tiểu vương gia sao, nếu hắn không biết chuyện này làm sao hòa hoãn.”

Trắc phi nhìn nét mặt của nàng không thay đổi, nhưng Vu Xá Nguyệt có thể cảm giác được nàng có chút tức giận.

“Ta nghe nói, Tân Duyệt công chúa bởi vì ngươi bị thái tử đánh.”

“?” Vu Xá Nguyệt ngạc nhiên, người nhà bọn họ có mao bệnh đột nhiên chuyển trọng tâm câu chuyện sao?

Trắc phi lắc đầu cười nhạo, “Ta còn nghe nói, hiện tại ngay cả danh tiếng của Vu Lưu Vân cũng không có cường thịnh như ngươi, ngươi ở Long Phục quá nổi danh. Nữ chủ tử của Ngự vương phủ mấy năm này đều không ra mặt việc này ta cũng chỉ là nghe tin vịt. Bất quá hôm nay xem ra. . . Thật là có chuyện lạ a.” Nàng nói chuyện như vậy, còn cho người trong lúc nhất thời chưa phân biệt ra rốt cuộc là đang khen hay đang hại.

“Nương nương vì sao bỗng nhiên nói cái này.” Mỗi khi đề cập đối lập của nàng và Vu Lưu Vân, Vu Xá Nguyệt liền có dự cảm bất hảo vô danh.

Ngữ điệu của trắc phi phiền muộn, “Chỉ là cảm khái, thế nhân đều có ngày ra mặt, chỉ có ta đây trắc phi không được đãi kiến quả nhiên là càng ngày càng tệ. Không bao lâu, Ngự Cảnh cũng không cần cố gắng nhịn mẫu tử chúng ta nữa.”

Đầu mày của Vu Xá Nguyệt ninh cùng một chỗ, nữ nhân này từ lúc gặp mặt nhất phó dễ nói chuyện, nhưng là căn bản một chút cũng khó nói! Thổi nàng lên cao như vậy, chụp từng cái mữ lên, Tân Duyệt cùng Vu Lưu Vân cũng bị nàng lôi ra nói một lần, còn thở dài bản thân đại thế đã mất. Chẳng lẽ là là ám chỉ bản thân thứ xuất không để vào mắt quý tộc chính kinh?

Trắc phi thất lạc dùng ống tay áo lau nước mắt, còn không nhận đồ. Vu Xá Nguyệt buông tay xuống nói: “Ta đây cầm cho nương nương, nếu là tiểu vương gia hỏi tới. . .”

“Vậy ngươi xem mà làm đi, ta cũng sẽ không làm khó ngươi.” Trắc phi cảm kích gật đầu với nàng.

——


Vu Xá Nguyệt mang theo túi hương vừa vào nhà, Châu nhi chỉa về phía nàng kinh hô một tiếng: “Tam tiểu thư. . . Mặt của ngươi. . .”

Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên nhớ tới, lấy tay che mặt: “A? Ta đều đã quên!” Đau quá a!

“Thương thế kia thế nào còn có thể quên? Để ta xem.” Châu nhi nhanh lôi kéo Vu Xá Nguyệt ngồi vào trước bàn, thuận lợi đem dược ngoại thương hoàng cung đưa tới cho Ngự Cảnh đều lấy ra. Phản chính thương của A Ngôn chỉ có một chỗ căn bản không dùng được nhiều dược liệu quý báu như vậy.

“Tam tiểu thư, đây rốt cuộc là thế nào a?” Châu nhi căm tức truy vấn, nữ hài tử cư nhiên bị đánh mặt, quá đáng.

Vu Xá Nguyệt mồm miệng không rõ kêu lên: “Ai, A Ngôn.”

“Tam tiểu thư?” A Ngôn từ trên giường cố sức ngồi dậy.

“Quan hệ đến của Ngự Cảnh cùng trắc phi là thế nào?”

“Đây là trắc phi làm?” Châu nhi bỗng nhiên thốt ra, tú mi của nàng chăm chú nhăn lại, động tác trong tay đều ngừng.

“Đó cũng không phải. . .”

A Ngôn nói: “Chuyện nhỏ này thuộc hạ cũng không biết, lẽ nào trắc phi vừa đi tìm ngươi? Nàng làm gì với ngươi?”

Phản ứng của hai người khẩn trương thái quá, Vu Xá Nguyệt giơ giơ đồ trong tay lên, “Cũng không có gì, nàng bảo ta đưa cái này cho Ngự Cảnh, còn nói không nên đề cập là nàng cho —— ai!”


Nàng còn chưa nói hết, Châu nhi đã đoạt lại túi hương, cầm lấy cây kéo trên bàn đâm xuống.

vongthuuyen.com
Vu Xá Nguyệt mục trừng khẩu ngốc, chỉ thấy Châu nhi lưu loát lôi toàn bộ dược bên trong ra, sau đó tinh tế tìm kiếm một chút. Một lát qua đi, nàng mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Bên trong là thảo dược an thần, xuất từ đặc sản phía nam, trái lại không có độc.”

“Các ngươi. . . Trong ngày thường đều là đối với nàng như thế?” Vu Xá Nguyệt nháy mắt mấy cái, phí tâm cố sức làm đồ tốt lại còn bj cắt đi? Bọn họ thật là đến mặt mũi cũng không muốn cho sao?

“. . .đúng.” Châu nhi cùng A Ngôn liếc nhau, bỗng nhiên có chút xấu hổ.

“Không, không có việc gì, phản chính tất cả mọi người một dạng kỳ quái.” Vu Xá Nguyệt xua tay, phản chính đây là chuyện của người ta, đến cùng tin tức thế nào ai có thể bình phán.

Châu nhi có chút luống cuống mang theo hai mảnh túi hương, khẩn trương giải thích: “Tam tiểu thư, trắc phi có thể là muốn mượn cơ hội để ngươi nghĩ nàng là người tốt.”

“Sau đó thì sao? Ta sẽ giúp nàng?” Vu Xá Nguyệt ngẩng đầu nhìn Châu nhi, ánh mắt mang theo không giải thích được cùng bất đắc dĩ.

Châu nhi sửng sốt một hồi, tựa hồ cũng không nghĩ ra trắc phi đến cùng có âm mưu gì, chỉ lắp bắp nói: “Cũng, cũng không có gì. . . Người thời khắc cẩn thận là được.”