Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà Ăn

Chương 167: Hoàng hậu người được sủng ái nhất lục cung




Nếu để cho nữ nhân thực sự nghỉ đêm ở Càn Thanh điện, dương khí sẽ không thuần khiết. Nhưng là, không thuần khiết thì không thuần khiết, điều này chẳng qua đều là cách nói mê tín. Toàn bộ nữ nhân trong tam cung lục viện này, trừ bỏ muốn làm hoàng hậu ra, muốn làm nhất chính là ngủ một đêm ở Càn thanh điện. Đây chính là đại diện cho việc được vô cùng sủng ái. Mà Đoan Mộc Lang Hoàn vốn cũng đã là hoàng hậu, hiện tại lại được đến như vậy, này không gọi là vô cùng được sủng ái thì gọi là gì? Vì thế, tin tức này vừa truyền ra ngoài… Thái hậu vẻ mặt kinh ngạc. Cái gì? Cái gì? Nữ nhân kia thế nhưng lại chạy đến Càn Thanh điện đi ngủ sao? Này… Này còn ra thể thống gì? ! Hoàng quý phi ở trong cung điện của chính mình thì sững sờ đến sắc mặt trắng bệch, tin tức đêm qua vẫn còn là hoàng hậu bị tống vào lãnh cung, hiện giờ bất quá chỉ mới một canh giờ trôi qua, thế nhưng lại là đại chuyển biến? Không được! Nàng phải hảo hảo nghĩ biện pháp. Không thể để cho hoàng hậu trở thành người được sủng ái nhất hậu cung! Thục phi biết tin đó. Nàng vốn chỉ biết hoàng hậu sẽ lại được sủng ái, nhưng lại thật không ngờ tốc độ sủng ái nhanh đến như thế làm cho người ta bất ngờ. Nàng sớm đã biết hoàng đế thích hoàng hậu. Chẳng lẽ đây chính là sự khác nhau giữa thích cùng sủng ái? Thích chính là, vô luận làm cái chuyện gì sai, cũng có thể tha thứ, hơn nữa ngay sao đó sẽ lại được sủng ái. Mà sủng ái đơn thuần là, chỉ cần là làm chuyện sai lầm, cũng có thể bị đánh vào mười tám tầng Địa ngục, vĩnh viễn không thể xoay mình. Lệ Phi chính là ví dụ tốt nhất. Hoàng đế bất quá chỉ sủng ái một đêm, ngày hôm sau Lệ phi liền bị các nàng đẩy vào trong nội đường yên tĩnh, hoàng đễ cũng không có một câu oán hận, càng không có cử chỉ gì để cứu trợ. Mà hoàng hậu, cùng thái hậu nháo một trận, thậm chí ra tay đánh hoàng đế, hoàng đế cũng là cười mà cho qua. Thục phi cười khổ một tiếng. Cung nữ bên người vẻ mặt khẩn trương hỏi: “Nương nương, chúng ta nên làm thế nào cho phải?” Thục phi thở dài: “Không cần làm cái gì. Hoàng hậu nương nương chính là hoàng hậu nương nương. Bổn cung an tâm làm tốt chức vị Thục phi của ta là đủ rồi.” Dù sao nàng cũng tranh giành không nổi với hoàng hậu, còn không bằng lấy lòng hoàng hậu. Nàng hiện giờ đã muốn hiểu rõ. Dù sao bất kể như thế nào, hoàng đế đều sẽ đứng ở bên cạnh hoàng hậu, mà nàng tiếp tục được sủng ái như thế nào, cũng không bỏ được một cái chữ “Sủng”.