Hoàng Hậu Vô Đức

Chương 94: Đào hoa cổ




Diệp Trăn Trăn không biết có nên tin tưởng lời Kỷ Ly Ưu nói trước khi chết hay không. Nàng cảm thấy loại chuyện này nghe được có chút khó có thể tưởng tượng, Kỷ Vô Cữu làm sao có thể để cho người khác khống chế, cái này phải chăng là Kỷ Ly Ưu trước khi chết cố ý giăng bẫy, làm cho bọn họ sống không được thanh thản đi,

Vì thế nàng đành phải đem chuyện này thuật lại cho đương sự nghe, hỏi Kỷ Vô Cữu có cảm thấy có chỗ nào bất thường hay không.

Kỷ Vô Cữu vô cùng khinh thường lắc lắc đầu, không có.

Nhưng thật ra là có, rất không bình thường.

Mấy ngày nay hắn vẫn luôn cảm thấy tâm thần không yên, giống như nhất định phải làm chuyện gì đó, đôi khi sẽ không tự chủ được đi đến một nơi, đi được một đoạn liền cảm thấy kinh ngạc, phát hiện mình giống như đang đi tới Ba Tiêu các.

Ba Tiêu các có cái gì, Bách Hương Như.

Kỷ Vô Cữu có chút mơ hồkhông rõ, cứ cho là hắn ngốc, cũng biết là tình cũ quay lại sẽ có cái gì cảm giác. Bây giờ hắn đối với Bách Hương Như tuyệt không có kiểu si niệm gì đó, ngay cả ngày xưa còn lại chút tình cảm, ngay lúc biết được cha nàng mưu phản, cũng đã hoàn toàn mất hết.

Như vậy hiện tại chính mình luôn không khống chế được bước chân muốn đi đến nhìn thấy nàng, đây là chuyện gì?

Vốn Kỷ Vô Cữu đã cảm thấy có vấn đề, nhưng trước đó hắn không biết mọi chuyện một cách rõ ràng nên không muốn hành động thiếu suy nghĩ, hiện tại Diệp Trăn Trăn nói việc này với hắn, hắn càng thêm khẳng định Bách Hương Như đang giở trò quỷ, liền dứt khoát tới Ba Tiêu các, tự mình hỏi nàng một câu.

Bách Hương Như nhìn thấy Kỷ Vô Cữu, ngược lại không hề có cảm giác ngoài ý muốn, nở nụ cười xinh đẹp nói, "Hoàng Thượng, ngài rốt cuộc đã tới."

Kỷ Vô Cữu cũng không muốn nói lời vô nghĩa với nàng, "Ngươi rốt cuộc đã làm gì với trẫm?"

Bách Hương Như ngẩng đầu lên cười nhìn hắn, ánh mắt có chút điên cuồng, "Hoàng Thượng, ngài nghe nói qua đào hoa cổ chưa?"

Kỷ Vô Cữu sắc mặt âm trầm, "Ngươi dùng cổ với trẫm?"

Bách Hương Như cười đến thê lương, "Ta cũng không muốn, là ngài bức ta."

"Không thể nói lý!" Kỷ Vô Cữu bỏ lại mấy chữ này, nhấc chân lên muốn bỏ đi.

Bách Hương Như lại ở phía sau hắn cao giọng nói, "Chàng không yêu ta, chàng liền sẽ chết."

Hắn quay đầu lại, lạnh lùng nói, "Cho dù ta chết, cũng sẽ không yêu ngươi."

"Vì sao! Chàng rõ ràng là yêu ta, chúng ta trước kia..."

"Bách Hương Như, " hắn cắt ngang lời nàng, "Cuộc đời này trẫm chỉ yêu duy nhất một người, về sau cũng sẽ chỉ yêu nàng, " hắn bình tĩnh nhìn nàng, "Ngươi đại khái đã hiểu lầm. Nữ nhân trẫm lâm hạnh qua đều rất nhiều, nào có tâm tư người người cũng yêu."

"Vậy Diệp Trăn Trăn thì sao?"

Hắn nhíu mày, "Ngươi nên gọi nàng là Hoàng Hậu."

"Tại sao lại là nàng? Vì sao chàng cố tình đối với nàng lại không giống vậy?" Nàng không cam lòng tiến tới ép hỏi.

"Nếu nhất định phải nói rõ lý do, trẫm có thể nói rất nhiều, song chuyện này một chút đều không trọng yếu. Hương Như, trẫm niệm tình ngươi chỉ là nhất thời hồ đồ, chỉ cần ngươi cho trẫm biết cách giải cổ này, trẫm có thể không truy cứu việc này."

"Ta đến cùng có chỗ nào không bằng nàng!"

Sắc mặt của hắn âm lãnh, "Ngươi chỗ nào cũng không bằng nàng."

"..."

Thương lượng tan rã trong không vui, Kỷ Vô Cữu trở lại Càn Thanh cung, lập tức tuyên Thiết thái y đến.

Thiết thái y cẩn thận chẩn mạch cho hắn, kết luận rằng tâm huyết suy yếu. Mạch tượng này bình thường xuất hiện là khi thân thể vốn sinh ra đã kém cỏi hoặc khi người bị bệnh nặng gì đó, sẽ không đột nhiên xuất hiện trên thân thể một người khỏe mạnh như vậy. Cho nên Thiết thái y cảm thấy có chút kỳ quái, cân nhắc một chút, vẫn giải thích cho Kỷ Vô Cữu nghe, đồng thời hỏi hắn hay không bị thương hoặc là nếm qua cái gì dị thường hay không.

Kỷ Vô Cữu nhất nhất lắc đầu.

Thiết thái y nhất thời không nghĩ ra, bởi vậy cũng không dám tùy tiện kê thuốc, chỉ kê một phương thuốc bổ huyết cho hắn dùng trước. May mắn tính tình Hoàng Thượng tương đối trấn định, không trị tội hắn chẩn bệnh bất lực, Thiết thái y yên lặng lau mồ hôi.

Sau khi Thiết thái y lui ra, Kỷ Vô Cữu tuyên mật thám vào, sai bọn họ ra ngoài cung tìm kiếm người tinh thông cổ thuật.

Trước đó, Kỷ Vô Cữu đã xem qua, thứ cổ này, vẫn luôn tồn tại trong truyền thuyết, ngẫu nhiên cũng có tư liệu lịch sử ghi lại, nhưng lại không hề nói đến cách giải cổ, thoạt nhìn càng thêm mê hoặc. Hắn cho rằng, một thứ gì đó sở dĩ mê hoặc, là vì bản thân nó thực sự không tồn tại, tựa như quỷ thần, ai ai cũng nói đến nó, nhưng lại không có ai thấy, không đủ tin tưởng tuyệt đối.

Cho nên hắn vẫn luôn cho rằng cổ thuật là một trò tiểu xiếc gạt người.

Lại không nghĩ rằng có một ngày chính mình thậm chí có tự thể nghiệm.

Đến bây giờ Kỷ Vô Cữu cũng không tin tưởng hoàn toàn chuyện này, lại không thể không tin. Hắn là một người rất biết cách khống chế, dù cho có thời điểm không thể, cũng là lúc cảm xúc tích lũy đến đỉnh điểm không thể không bùng nổ. Hắn chưa từng trải qua loại tình trạng này, thân thể mất đi khống chế mà hắn vẫn mờ mịt không hề biết gì, thật giống như trên người có dây điều khiển, hành động hoàn toàn bị người khác điều khiển. Tuy rằng chỉ một lát là hắn có thể phản ứng kịp, nhưng chỉ như vậy đã đủ để hắn đứng ngồi không yên. Tính cách của hắn không cho phép bị người hiếp bức, huống chi là loại hành vi xem hắn như con rối mà điều khiển này.

Mật thám Triệu Trí Thành vào ngày thứ hai liền mang về cho Kỷ Vô Cữu một người. Trước giới thiệu người này một chút, hắn nói với Kỷ Vô Cữu, người chân chính tinh thông cổ thuật là tộc nhân của Đẳng Ích, những người này sống ở khu vự phía nam, hiếm khi rời núi cùng người Hán lui tới, hiện tại Triệu Trí Thành chỉ mang đến trước một người Miêu hiểu về cổ thuật cho Hoàng Thượng dùng, sau đó lập tức tự mình dẫn người đi xuống nam tìm kiếm cổ sư.

Người trước mắt này tên là Đạt Hưng, khoảng trạc ba mươi, là một người Miêu đã bị Hán hóa. Đạt Hưng trước mười tuổi đều sinh sống trong bộ tộc của người Miêu, sau đó bị một muội tử người Hán trong thâm sơn cùng cốc dụ dỗ đi ra ngoài, hiện tại ở kinh thành mở một võ quán. Người này tính tình thẳng thắn chân chất, cũng không khiếp nhược, nghe nói đi gặp Hoàng Đế, liền thập phần hưng phấn. Triệu Trí Thành sợ hắn nói sai dẫn tới tai họa, trăm lần dặn dò ngàn lần dạy bảo hắn nói chuyện với Hoàng Đế không thể đối đãi ngang hàng như bình thường khi nói chuyện với người khác được.

Kỷ Vô Cữu truyền cho Dặt Hưng vào, sau đó cho lui mọi người, hỏi hắn, "Ngươi có thể nhìn ra trẫm trúng cổ không?"

Đạt Hưng quả nhiên quan sát Kỷ Vô Cữu trên dưới một lần, chắp tay đáp, "Hoàng Thượng, thảo dân nhìn không ra."

Trong lòng Kỷ Vô Cữu buông lỏng đôi phần, lại có chút khó hiểu, chẳng lẽ Bách Hương Như đang gạt hắn?

Lúc này, Đạt Hưng lại nói thêm, "Thảo dân học nghệ không tinh, thỉnh Hoàng Thượng nói rõ bệnh trạng của ngài, thảo dân mới có thể phán đoán."

Kỷ Vô Cữu đành phải đem một số chuyện gần đây mình gặp phải nói cho hắn nghe.

Sau khi nghe xong, hắn đáp, "Như thế xem ra, xác nhận người trúng Đào Hoa cổ."

Lòng Kỷ Vô Cữu liền trầm xuống, "Ngươi nắm chắc được mấy phần?"

Đạt Hưng trầm ngâm trong chốc lát, hỏi, "Xin hỏi Hoàng Thượng, đối ới người ngài vẫn thường không tự chủ được nhung nhớ kia, ngài đã cùng nàng giao hợp qua hay chưa?"

"... Không có."

"Vậy Hoàng Thượng, để xác nhận ngài có thực sự trúng cổ hay không, thảo dân còn cần làm một việc, đại khái sẽ gây thương tổn đến long thể ngài."

Sau khi Kỷ Vô Cữu nghe qua yêu cầu của hắn, liền sai người mang tới một cây ngân châm.

Đạt Hưng cầm ngâm châm đâm một chút vào vị trí gần huyệt vị Kỷ Vô Cữu, lập tức có máu chảy ra ra, huyết sắc đỏ thẫm, lại có một lớp máu màu đen bên trong.

Kỷ Vô Cữu nhíu nhíu mày.

Đạt Hưng đặt ngân châm vào trong khay, tiếp tục nói, "Đây là bệnh trang khi cổ độc phát tác. Cổ độc không giống với các loại độc, thái y sẽ không chẩn ra được. Nếu thái y xem mạch cho ngài, đại khái sẽ cho tằng ngài tâm huyết có chút yếu, bởi vì Đào Hoa cổ lấy tâm huyết làm thức ăn, nếu cứ tiếp tục như vậy, tính mạng Hoàng Thượng ngài sẽ khó giữ được."

Lúc này Kỷ Vô Cữu đã hoàn toàn tin. Hỏi hắn, "Vậy cổ này có cách giải không?"

"Có, chỉ cần ngài cùng người hạ cổ kia yêu nhau cả đời, vĩnh không thay lòng là được. Cổ này sẽ luôn dẫn ngài đi tìm nàng."

"Trừ cách đó ra?"

"Do người hạ cổ tự mình giải cổ, nhưng là Đào Hoa cổ không giống với các loại cổ khác, sau khi giải cổ, người hạ cổ sẽ bị phản phệ mà tử vong. Cho nên giải cổ đồng nghĩa với tự sát."

Không ai sẽ đi tự sát, phương pháp này kỳ thật không tính là phương pháp.

Kỷ Vô Cữu nhíu mày càng sâu, "Thật sự không còn phương pháp khác?"

Hắn lắc lắc đầu.

Kỷ Vô Cữu còn hỏi thêm, "Trước đó ngươi giảng cho trẫm nghe một chút, cổ rốt cuộc là thứ gì."

Đạt Hưng đáp, "Rất nhiều người Trung Nguyên đều cảm thấy cổ là chuyện vô căn cứ, kỳ thật cổ cũng khác biệt lắm so với độc, chẳng qua cổ là vật sống, sau khi tiến vào thân thể của con người cũng vẫn sống. Đối với người Trung Nguyên chữ "Cổ" này đại khái chỉ trùng tử được người khác nuôi dưỡng, cũng chính là ý tứ này. Nhưng trùng tử có rất nhiều loại, các phương pháp nuôi dưỡng trùng tử cũng vô cùng nhiều, cho nên mặc dù là cùng chung một loại cổ, nhưng người nuôi dưỡng khác nhau, thì phương pháp giải cổ cũng không giống nhau. Cái tên Đào hoa có vẻ dễ nghe, nhưng thực ra lại là một loại cổ tương đối ngoan độc. Người bị cổ trùng khống chế, sẽ chủ động đi tìm người hạ cổ giao hợp. Bởi vì tâm của người trúng cố bị cổ trùng khống chế, nên cũng không phải thật sự yêu nhau, nhưng chỉ cần hai người này luôn luôn ở bên nhau, không thể qua lại với người khác. Nếu không, cổ độc sẽ phát tác, người phản bội kia sẽ chết."

Kỷ Vô Cữu nghe xong, vô lực lắc đầu, "Thật là một vật hoang đường."

Đạt Hưng nhìn hắn có chút kỳ quái, "Hoàng Thượng, kỳ thật ta rất hiếu kỳ. Bình thường những người bị trúng Đào hoa cô đều sẽ làm như vậy, cơ hồ không có ngoại lệ. Nhưng ta nghe theo lời ngài nói, tựa hồ ngài bị hạ cổ cũng đã mấy ngày, nhưng vẫn không đi tìm nàng?"

"Trẫm có người trong lòng."

Đạt Hưng khâm phục nhìn hắn, "Thật là... Không dễ dàng."

Kỷ Vô Cữu hiểu ý tứ của hắn. Hai chữ Hoàng Đế này thường bị cột chung với ba ngàn giai lệ, đế vương nói chuyện chân tình, quả thật làm cho người ta kinh ngạc.

Lúc này, Đạt Hưng còn nói thêm, "Nhất định ngài rất yêu nàng."

Đúng vậy. Đại khái nàng là toàn bộ của hắn.

"Không chỉ như vậy, ngài hẳn là một người có ý chí kiên định dị thường. Ngài có thể khống chế tâm thần của mình, không bị mê hoặc."

Kỷ Vô Cữu cười khổ, "Chỉ là hiện tại." Không biết về sau sẽ như thế nào. Thật sự không được, phải bảo Trăn Trăn buộc một sợi dây trên cổ hắn, một ngày mười hai canh giờ đều ở trong tay nàng. Nghĩ đến hình ảnh kia, tâm tình nặng nề của hắn nhẹ nhàng hơn một chút.

Đạt Hưng nhíu mày nhìn hắn, "Nhưng bây giờ cổ độc của ngài đã muốn phát tác, nếu ngài vẫn không đi tìm người kia, kết quả vẫn là sẽ chết."

"Trẫm dù có chết cũng sẽ không đi tìm nàng. Nhất định sẽ có khác biện pháp, " nói tới đây, Kỷ Vô Cữu lại có chút nghi hoặc, "Nàng không phải là người Miêu, tại sao lại có cổ thuật?"

Đạt Hưng đáp, "Đại khái chắc là học của người Miêu. Nhưng cơ bản cổ thuật của người Miêu không truyền ra ngoài, không biết nàng là dùng phương pháp gì."

Kỷ Vô Cữu trầm tư một chút, cuối cùng nói với Đạt Hưng, "Hôm nay ngươi giải thích cho trẫm nhiều nghi hoặc, giúp trẫm rất nhiều, trẫm phải cám ơn ngươi thật tốt. Ngươi có muốn thứ gì hoặc muốn làm chuyện gì đó không?"

Đạt hưng gãi gãi đầu, cười nói, "Ta nương tử nói, có thể làm việc cho Hoàng Thượng là phúc phận của ta, bảo ta không nên nói chuyện ban thưởng với ngài."

Kỷ Vô Cữu cười nhẹ, "Ngược lại phu nhân ngươi lại là một người thú vị. Nếu trẫm nói thưởng, ngươi cứ nghe theo đi, trở về nếu phu nhân ngươi có trách, ngươi liền nói đây là thánh chỉ, thánh chỉ không thể cãi lời."

Đạt hưng gật gật đầu, "Nếu Hoàng Thượng đã nói như vậy, vậy ta liền không khách khí. Nói thật với ngài, nguyện vọng lớn nhất của ta là có thể để phu nhân ta gặp ngài một lần, nàng rất ngạc nhiên tướng mạo ngài trông thế nào."

Vì thế Kỷ Vô Cữu hào sảng nói, "Lần sau ngươi tiến cung dẫn nàng theo, trẫm để cho nàng tùy tiện nhìn."

"Đa tạ Hoàng Thượng! Cái kia... Hoàng Hậu cũng có thể nhìn sao?"

"... Có thể."

"Thật tốt quá! Kỳ thật nương tử ta muốn nhìn thấy nhất là Hoàng Hậu."

... Cho nên hắn người làm Hoàng Đế này cũng chỉ là tặng phẩm.

Tác giả có lời muốn nói: trình độ cẩu huyết này đại gia còn chịu đươc ~