Hoàng Hôn Ở Oviedo

Chương 37: 37: Quá Khứ Của Bối Vy 4





Bối Vy khóc nấc lên đau thương vô cùng, bao năm qua cô không phải đã quên được chỉ là đàn tự mình lừa mình cố ý đẩy sâu ký ức dơ dáy đó vào trong tim cứ nghĩ nó ở yên trong đó sẽ bị ăn mòn theo thời gian nhưng sự xuất hiện của Trình Lam Ngữ một lần nữa khiến cô sống trong sợ hãi.

“ Vậy nên từ lúc đó em liền mắc bệnh sợ nước sao? “, Cố Thiếu Tranh híp chặt đôi đồng tử gằng giọng hỏi
Bối Vy khẽ gật đầu
Cô vốn không có sợ nước ngược lại cô còn thích nghịch nước nhưng chỉ vì năm đó bị Trình Lam Ngữ không chút do dự đẩy xuống sông chuyện này đã để lại trong cô sự ám ảnh to lớn khi nỗi ám ảnh quá lớn ăn sâu trong đại não sẽ sinh ra sự hoảng sợ đối với nó, Bối Vy vì thế mới trở thành người sợ nước.

Cố Thiếu Tranh ngồi kế bên, anh dang tay ôm chặt người phụ nữ vào lòng, anh chưa bao giờ thấy cô khóc đến mức này, Bối Vy dù có chuyện tệ thế nào cô cũng chỉ buồn qua loa một chút, Cố Thiếu Tranh cảm nhận rõ được cơn kinh sợ trong lòng cô, anh còn cảm nhận được tim cô đang đập rất nhanh thiếu điều bay ra ngoài, lo lắng thì lo lắng những cứng rắn vẫn là cứng rắn, người đàn ông này không biết dỗ dành phụ nữ bằng lời nói ngoài việc ôm chặt cô thì anh cũng không biết làm gì cho tốt, nói gì hay cho được nữa.

“ Bối Vy, không khóc nữa,! tôi nói em không được khóc nữa, em không muốn thì tôi sẽ hủy hợp tác “
Bối Vy trong đầu bối rối, trong lòng hoảng loạn cô không bỏ được vào tai lời anh nói, cô chỉ đang sợ hãi nước mắt không ngừng rơi, hai tay cũng chỉ bấu chặt áo anh bám víu một chút an toàn từ người đàn ông, không biết được mình càng khóc càng khiến Cố Thiếu Tranh bực bội, anh sợ nhất là nước mắt của phụ nữ, đây là người phụ nữ đầu tiên anh hạ mình dỗ dành như vậy nếu là người khác anh đã mang vứt ra ngoài kia rồi, cũng chỉ có Bối Vy mới khiến Cố Thiếu Tranh kiên nhẫn mà an ủi.


“ Không nghe tôi nói gì sao?, em không được khóc nữa, còn khóc nữa tôi bỏ em một mình lại đây đó“.

Cố Thiếu Tranh khó khăn lắm mới có chút dịu dàng với cô nhưng vẫn không thể nào khiến tính tình người đàn ông thay đổi, anh chính là người cứng ngắc, lạnh lùng còn rất bá đạo như vậy.

Bối Vy không nói lời nào cũng không dám ngẩng đầu nhìn anh, cô lặng lẽ lau nước mắt mình, dù không bị anh bỏ lại đây một mình thì chính cô cũng muốn ở lại đây một mình, cô cũng đâu cần người đàn ông đầu gỗ như anh an ủi để bây giờ lại nặng nhẹ đe dọa cô.

Bối Vy ‘ xì ‘ khẽ một tiếng, bĩu môi nhìn xa xăm.

Sau khi tự trấn an được bản thân Bối Vy bị Cố Thiếu Tranh kéo xuống văn phòng, trong lúc anh giải quyết công việc của mình, Bối Vy thất thần đứng bên cánh cửa lớn ngắm nhìn cảnh quang ngoài kia, văn phòng của Cố Thiếu Tranh nằm ở tầng bốn mươi bảy, sau bàn làm việc của anh được thiết kế có thể nhìn thấy cảnh trời cùng những tòa nhà cao tầng ngoài kia, có thể ngắm bao quát một nửa thành phố từ trên cao nhìn xuống mọi thứ trở nên nhỏ bé cảnh trời trong xanh cũng rất đẹp hôm nay không có nắng trời chỉ râm râm mù mịt mây.

Bối Vy đứng choàng tay như một người mất hồn bất động cũng không biết là cô đang nhìn gì nhưng chắc chắn hồn phách đang lạc ở nơi nào khác, không nghe thấy Cố Thiếu Tranh đã gọi mình nhiều lần, gọi mãi không thấy người phụ nữ có phản ứng anh tức tối nhíu chặt hai bên đôi mày vừa đứng dậy có ý định đi đến chỗ cô thì bên ngoài Lệ Lệ cũng tìm đến.

“ Chị Vy Vy, bên ngoài có người tìm chị, là giám đốc của KANRS, cô ấy đang đứng dưới sảnh nói là gặp được chị mới chịu đi “
Lệ Lệ tỉ mỉ nói hết câu nhưng khi nhìn lại thì Bối Vy vẫn ngơ ngác nơi nào, cô lén nhìn Cố Thiếu Tranh thấy anh có vẻ cũng đang tức giận chuyện gì đó lền cúi đầu rón rén đi lại bên tai Bối Vy
“ Chị Vy Vy, giám đốc của KANRS muốn gặp chị “,Lệ Lệ tăng lên một tông nhưng dường như đối với Bối Vy vẫn còn nhỏ, cô vẫn đơ ra như người vô hồn.

“ Chị Vy Vy à “, Lệ Lệ hét lớn lên còn cố tình ghé thật sát vào tai Bối Vy
Cô cuối cùng cũng nhận thức được có người đang gọi mình, Bối Vy giật nảy mình, cô nhìn Lệ Lệ rồi nhìn Cố Thiếu Tranh ánh mắt mơ màng, khe khẽ lên tiếng
“ Chuyện gì vậy?"
“ Giám đốc của KANRS tìm chị ở dưới, cô ấy nói gặp được chị mới về “

Bối Vy trừng mắt nhìn Lệ Lệ khiến cô ấy không hiểu gì mà rợn cả tóc gáy, có phải đã làm gì sao rồi không hay tại lúc nãy đã lớn tiếng nên bây giờ cô mới tức giận như vậy hay do đây không phải chuyện quan trọng gì, rốt cuộc là mình sai ở đâu,! cô gái nhỏ nhìn Bối Vy với vô vàng cảm xúc có sợ có thắc mắc có nghi hoặc.

“ Không gặp, đừng để cô ta lên đây, tôi không muốn gặp cô ta “
Bối Vy hai bên khóe miệng run run, bên ngoài mạnh mẽ nói là vậy nhưng có thể nghe ra được bên trong cô đang tránh né vì sợ hãi.

“ Nhưng! nhưng cố ấy nói gặp được chị mới về "
Lệ Lệ vừa nói mắt nhìn Bối Vy xong lại nhìn sang phía Cố Thiếu Tranh, người đàn ông đang bình thản ngồi như thể đang theo dõi biêu hiện cảm xúc của Bối Vy.

“ Tôi đã nói không gặp, em điếc rồi à “, Bối Vy cứ như bị ma nhập, cô đột nhiên lại gào lên, ánh mắt cũng trở nên dữ tợn đáng sợ vô cùng.

Nhìn ra được Bối Vy đang dần mất bình tĩnh, Cố Thiếu Tranh âm thầm ra hiệu cho Lệ Lệ rời đi, sau đó lại cầm chậm đứng lên đi về phía cô vuốt v e hai bên cánh tay Bối Vy
“ Bình tĩnh không muốn gặp thì không cần gặp “
reng! reng! reng
Điện thoại trên bàn lớn kia reo lên nhưng không phải điện thoại của Cố Thiếu Tranh mà là của Bối Vy, cô thở dài một hơi không nghĩ ngợi nhiều đi đến trên màn hình là một dãy số lạ.


“ Tôi nghe “
“ Bối Vy, sao lại không muốn gặp tôi, dù sao chúng ta cũng là bạn học cũ, tôi cũng chỉ muốn hỏi thăm cô một chút thôi mà, xuống dưới gặp tôi “
Trình Lam Ngữ như đang ra lệnh, giọng lảnh lót , vẫn như năm nào cô ta đối với Bối Vy vẫn chỉ có một khuôn giọng.

“ Cô nói tôi xuống thì tôi phải xuống sao, muốn thì cô ở dưới đó đến tối đi “
 Bối Vy không muốn sợ cô ta nên mới cố gắng gồng mình đáp lại, tay cầm điện thoại cô run lên bần bật, sau lưng cô một bàn tay to lớn dứt khoát giật lấy điện thoại từ tay cô, Cố Thiếu Tranh âm thầm đặt lên tai không nói lời nào, còn ra đứa tay lên miệng ra hiệu cho Bối Vy đừng nói gì.

Bên kia đầu dây không hay biết gì vẫn dùng giọng mẹ người ta nói tiếp
“ Bối Vy cô bây giờ là người có sức ảnh hưởng tốt nhất đừng chọc giận tôi nếu không tôi sẽ khiến cô thân bại danh liệt, tôi nói lần cuối xuống dưới gặp tôi “