Hoàng Huyết Khúc Chi Tiêu Dao Nhạc

Chương 22




“Ba!” Tiếng tát tai thanh thúy vang lên trong căn phòng hắc ám, Chung Ly như trước một thân hồng y bị một cái tát đánh ngã trên mặt đất! Khóe miệng hơi hơi tràn ra tơ máu, chính là hắn ta vẫn đang không có phản kháng cái người ngồi trên cao kia!

“Vì sao không tuân theo mệnh lệnh của ta?!” Hai mắt người nọ tràn đầy tức giận trước nay chưa có trừng Chung Ly, “Trả lời ta!”

“......” Ánh mắt Chung Ly tĩnh lặng như nước, thong thả mà đứng dậy trả lời, “Tuân theo hay không tuân theo có gì khác biệt? Bọn họ vẫn là bị ngươi tách ra, không phải sao?”

Người nọ nghe thấy Chung Ly mỉa mai như thế thẹn quá thành giận, lại đá một cái vào bụng hắn ta, “Hừ...... Đương nhiên là có khác nhau!”

“Ngô......” Chung Ly không có chút trốn tránh, một cước nặng nề trúng bụng, hạ phúc đau đớn khiến hắn ta không khỏi cúi thấp người che chỗ bị thương rên rỉ.

Người kia từ trên đi xuống dưới, một phen kéo mái tóc dài của Chung Ly lấy khẩu khí ra lệnh nói: “Ta quyết không cho phép phản bội, nhất là ngươi!”

“Đau!” Chung Ly kêu rên ra tiếng, dung nhan xinh đẹp vào lúc này cũng không có chút huyết sắc.

“Ha hả...... Đau không?” Biểu tình người nọ biến ảo vô thường! Vừa rồi vẫn là vẻ mặt dữ tợn, hiện tại cư nhiên hồn nhiên mà nở nụ cười.

Tay hắn buông tóc Chung Ly ra, lau đi tơ máu nơi khóe miệng của hắn ta, còn nhân tiện sửa sang ngoại sam của Chung Ly vừa rồi bị chính mình đá loạn......

Chung Ly tựa hồ đã quen, hắn ta lắc đầu trả lời: “Là ta sai rồi...... Ngươi sinh khí cũng là đương nhiên...... Chính là ta có một chút hy vọng ngài có thể hiểu được, ta quyết sẽ không phản bội ngươi, cho dù là địa ngục ta cũng sẽ cùng ngươi!”

“Ta đương nhiên biết!” Người nọ nhẹ nhàng liếm lên hai má bị chính mình đánh sưng, “Ngươi đã không còn đường thối lui, từ khi ngươi phản bội Kì Viêm, quyết định nguyện trung thành với ta...... Chúng ta liền nhất định là chung một chiếc thuyền!”

“Ân......” Chung Ly bị đầu lưỡi ướt át liếm đến rất không được tự nhiên, “Thao Liễm vương hắn......”

“Hắn mang đứa con cùng lão bà tới nơi này tìm ngươi nha!” Người nọ ám muội thổi khí bên tai Chung Ly.

“Sao có thể?!” Chung Ly cuống quít kéo người nọ đang “quấy rầy” ra, biểu tình là hoảng sợ chưa từng có.

Người nọ thấy bẻ mặt này của hắn ta, không khỏi nhăn mi lại, “Sợ cái gì? Chẳng lẽ ngươi còn hi vọng trở lại bên người hắn sao?”

Chung Ly không dám đối mặt với ánh mắt của người nọ, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Không...... Chính là...... Áy náy mà thôi......”

“Áy náy? Phải không? Ngươi như vậy coi như là áy náy sao?” Nói rồi, người nọ lại đưa tay vói vào trong y sam đến chỗ kia của Chung Ly.

“Ân...... Không......” Chung Ly nghĩ muốn phản kháng, chính là lực bất tòng tâm!

Phân thân giữa hai chân đã muốn có phản ứng, ánh mắt cũng thoáng có chút mê ly, lý trí cũng không còn lại bao nhiêu!

“Đã muốn tới......” Người nọ tục tĩu liếm liếm yêu dịch trong tay, “Áy náy của Chung Ly chính là như vậy sao?”

“Cáp...... A...... Ngô...... Không phải......” Chung Ly đứt quãng phản bác, “Sau này...... Ngươi quyết định...... Sau này...... Làm cái gì?”

“Làm cái gì?” Người nọ cố ý xuyên tạc, đem Chung Ly một phen ẩm  giường, “Làm cái này!” Hắn cởi đi quần áo dư thừa, dùng miệng ở trước ngực Chung Ly cọ xát, cố ý giày vò tình dục cuồn cuộn của hắn ta.

“Không cần......” Chung Ly khổ sở rên rỉ, nước mắt bắt đầu tích tụ nơi khóe mắt, tay cũng không kiềm chế được mà kéo chăn bạc dưới thân.

“Chậc chậc chậc...... Nếu Kì Viêm nhìn thấy bộ dạng dâm đãng của dược sư cung đình mà hắn luôn nghĩ là kiêu ngạo ở dưới thân ta thế này...... Không biết sẽ có cảm tưởng gì......” Nói xong liền cúi đầu tiếp tục trêu chọc dục hỏa của Chung Ly.

“...... A...... Ân......” Nước mắt của Chung Ly cuối cùng nhịn không được chảy ra......

Mặc dù biết chính mình đối với hắn mà nói, chẳng qua là một quân cờ đáng giá lợi dụng, nhưng Chung Ly vẫn cứ tiếp tục yêu hắn...... Thấy hắn dùng ánh mắt như vậy hỏi mình “có nguyện ý giúp ta không?” Lúc đó, Chung Ly căn bản không thể nào lựa chọn, dùng hết mọi lực lượng trợ giúp người mình yêu, đây là cách yêu người của hắn ta, cho nên hắn ta phản bội chủ nhân ban đầu của mình, Chung Ly biết nguyện trung thành với hắn, chính mình quyết không hối hận...... Vì ngươi ta có thể bất chấp gian nguy, không chối từ!!!

Một phen mây mưa xong xuôi, người nọ đem Chung Ly ôm ở trong hai tay mình, ngắm nghía đầu tóc của hắn ta. Mà Chung Ly một chút khí lực đều không có, tùy ý người nọ ôm......

Lúc này, người nọ mở miệng: “Là thế...... Sau này...... Hết thảy đều không sai biệt lắm, qua mấy ngày nữa..... Giấc mộng của ta có thể thực hiện......”

── Cầm Yến quán ──

“Phụ thân có biết Ly Điễn tộc có phong tục hiến nữ đồng cho sơn thần không?” Tuy rằng cảm thấy được sẽ gợi lại ký ức không tốt đẹp của Phạm, chính là vì muốn làm rõ sự thật chân tướng, Tiểu Tứ vẫn là hỏi ra.

Phong và Thần mang Tinh Nhi ra ngoài, Thấm Diêu một mực trong phòng giúp Diệc Ưu cùng nhau chuẩn bị khảo thí ngự y sau khi hồi cung, trong điếm còn lại ba người Tiểu Tứ, Tuyền, Phạm! Thừa cơ hội này, Tiểu Tứ tính toán hỏi cho rõ.

Phạm vừa nghe đứa con hỏi như thế, không khỏi có chút giật mình, “Tiểu Tứ, này ngươi làm sao nghe được?”

“Nam sơn có một gia gia, ông ấy nói, ông ấy phụ trách thủ sơn......” Tiểu Tứ ngoan ngoãn đáp lại.

“Đang tốt lành, Tiểu Tứ sao lại đến nơi đó?” Tuyền thực để ý vấn đề an toàn của đứa con.

Tiểu Tứ vừa lắc đầu vừa trả lời: “Không phải ta, là ngạn ca ca......” Nhắc tới Diệu Ngạn, thanh âm của Tiểu Tứ bỗng nhiên thấp xuống, “Là một nhà bằng hữu của hắn giống như chết trong núi...... Cho nên chúng ta đi điều tra...... Kết quả lão gia gia kia nói, phụ thân biết một việc...... Cho nên tới hỏi! Đương nhiên, nếu phụ thân không muốn trả lời cũng không sao......”

“Tiểu Tứ vẫn là thực để ý Diệu Ngạn a......” Tuyền ở một bên nhìn vào trong mắt, đau ở trong lòng, đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Tứ nói, “Muốn ra ý chỉ nào đó không, buộc Diệu Ngạn cùng ngươi thành thân?” Là hoàng đế, lão tử chính là nhất, bằng không loại này quyền lợi ai có thể hưởng.

“Không cần, Ngạn ca ca đã sớm đủ chán ghét ta...... Ta cũng không hy vọng hắn càng thêm hận ta!” Tiểu Tứ chua sót cười.

“Thật là chán ghét sao?” Tuyền nhẹ giọng lầm bầm lầu bầu.

“Cái gì?” Tiểu Tứ không có nghe thấy.

“Không có gì!” Tuyền hướng y cười cười, chuyện này cũng không thể sớm như vậy để cho Tiểu Tứ biết, bằng không bọn họ sao có thể chỉnh Diệu Ngạn?

“Chuyện núi kia ta biết...... Trong sách có ghi, ta có mang theo! Tiểu Tứ muốn xem không?” Phạm nhìn đúng thời cơ nói sang chuyện khác.

Tiểu Tứ thấy Phạm không có gì không thích hợp, cũng liền tiếp tục đề tài: “Cho ta xem? Không cần, chỉ có Ly Điễn tộc trưởng các thế hệ có thể xem, ta không thể phá hủy quy củ này......”

“Không có việc gì, nếu Tiểu Tứ nói không muốn phá hư quy củ, tộc trưởng tiếp theo ngươi tới là được rồi!” Phạm thoải mái mà đề nghị, ở chung với Tuyền lâu ngày, bảo thủ không chịu thay đổi cũng dần dần trở nên nhạt đi.

“......” Tiểu Tứ trong phút chốc lấy ánh mắt thực cổ quái nhìn phụ thân của mình.

Phạm thu được rồi không buồn cười trả lại, “Xảy ra chuyện gì? Tiểu Tứ không muốn?”

Tiểu Tứ quay đầu nhìn về phía Tuyền, “Không...... Chính là vừa rồi giống như ở trên mặt phụ thân thấy được biểu tình đặc biệt của ba ba......”

“Gần son người đỏ, gần mực người đen!” Phạm cười ngược lại. (tựa như câu gần mực thì đen, gần đền thì sáng)

“Phạm a, ngươi là người trước, hay là người sau?” Tuyền tò mò hỏi.

Phạm vẫn là thần tình ý cười ôn hòa mà nói, “Ngươi nói có thể là người trước sao?”

“Sưu” một trận gió lạnh thổi qua......

Tuyền kéo Tiểu Tứ dịch qua bên cạnh, cười gượng vài tiếng: “Ha ha...... Phạm a...... Xin ngươi không cần cười như thế...... Thật lạnh......”

Không biết là có phải là đùa dai không, Phạm vẫn là mang khuôn mặt tươi cười, không ngừng tới gần Tuyền, “Ha hả...... Ta......”

Nhưng lúc này, một nhà ba người cha con vui vẻ lại bị “khách nhân” thình lình xuất hiện đánh gảy!

“Nơi này là tiệm gì? Ta sao lại không biết nơi này có một chỗ thế này?” Tễ Vận Thục ôm đứa con cố gắng đào bới trí nhớ của mình...... Nàng không có nhớ lầm a, trong trấn nhỏ nơi đích xác không có “Cầm Yến quán” a!

“Tửu lâu gần đây mới khai trương đi......” Sí đoán.

“Đi xem chẳng phải sẽ biết!” Kì Viêm nhấc chân bước vào cửa điếm, “Chưởng quầy, chúng ta......”

Không nhìn còn tốt, vừa nhìn thì lại là nước cờ thua “vương gặp vương”!

Kì Viêm ngay tại thời điểm thấy ba người kia trong quầy cứng lại! Mà hai thị vệ bên người hắn lại không nói gì mà chống đỡ, ba đại nam nhân cứ như vậy nơi nơi đứng ở cửa điếm của người ta “gây cản trở giao thông”!

“Nga nha...... Thật sự là oan gia ngõ hẹp!” Tuyền lúc này khôi phục lộ ra vẻ cợt nhả, như là đùa giỡn đối với Phạm cùng đứa con nói, “Các ngươi xem, không chỉ ta, ngay cả Thao Liễm vương cũng thực nhàn đi!”

Phạm chợt liếc một cái, “Ngươi câm miệng cho ta!”

“Tiểu Tứ, thúc thúc!” Vận Thục phản ứng mãnh liệt, một bước lớn bỏ chạy tới bên người Tiểu Tứ, Kì Viêm ngay cả cơ hội ngăn cản nàng cũng không có.

“Vận Thục tỷ tỷ.” Tiểu Tứ cười ân cần thăm hỏi, liếc Kì Viêm vài lần hỏi, “Các ngươi là đến chơi?” Nhất định không có khả năng!

“Không, đến giải sầu......” Vận Thục ôm chặt đứa nhỏ trong lòng, “A...... Đúng rồi, Tiểu Tứ, ngươi xem ngươi xem, đây là con ta nga, thực đáng yêu đi?”

“Đã sinh?” Hẳn là còn có một tháng đi?

“Đó là......” Vận Thục không biết nên đáp lại như thế nào, ánh mắt chuyển hướng Kì Viêm hy vọng hắn có thể giúp mình, ai ngờ......”Uy, Viêm...... Ngươi sao còn nhìn Tuyền thúc thúc bọn họ a?!”

“A......” Kì Viêm thấp giọng đáp lại, nhưng ánh mắt khó có thể tin vẫn không dời đi.

“A cái gì a, các ngươi không cần gây cản trở sinh ý của chúng ta a!” Phạm dẫn đầu gây khó dễ.

“Tiến vào tiến vào! Sau rồi nói chuyện......” Tuyền thực “thiện ý” mà đem mọi người mời đến căn phòng phía sau nói chuyện.

Lúc đầu Kì Viêm bọn họ tự nhiên có nghi ngờ, chính là nhìn vương hậu của mình không nói gì vào phòng, cuối cùng cũng không khỏi buông vũ khí đầu hàng, theo bọn họ cùng nhau đi vào......