Hoàng Không Hư, Phi Không Thương

Chương 138: Lập Thái tử




Ta đem cây trâm cài đầu Bạch Nguyệt Diệu tặng cất đi, định tiễn hắn về, nhưng ai biết hắn giống như không có ý định về vậy?

“Trời đã tối rồi, ngươi không phải trở về sao?” Ta tò mò hỏi Bạch Nguyệt Diệu.

“Nàng không mời ta ở lại ăn cơm à?” Bạch Nguyệt Diệu nói xong lại nở nụ cười tà mị.

“...” Bất đắc dĩ ta đành mời hắn ở lại ăn cơm vậy.

Ta báo cho Liễu Nhi làm thêm vài món ăn. Lúc ở bàn ăn cơm Bạch Nguyệt Diệu không ngừng gắp thức ăn cho ta, hắn xem Hắc Mạc Dực và Liễu Nhi như không hề tồn tại, Hắc Mạc Dực thì có thể hiểu nhưng Liễu Nhi làm sao có thể! Đoán chừng Liễu Nhi bây giờ chắc chắn đã nghĩ ta và Bạch Nguyệt Diệu là một cặp đồng tính rồi.

Ta đá Bạch Nguyệt Diệu một cước dưới bàn, ý nói cho hắn biết mà tự kiểm điểm! Còn có người khác ở đây, vậy mà hắn vẫn tỏ ra như không!

“Xin hỏi, Lam hàn lâm có ở đây không?” Ngoài cửa bỗng có tiếng gọi, Liễu Nhi vội nhanh chóng chạy đi mở cửa.

“Ngài là?” Liễu Nhi hỏi.

“Tam hoàng tử!” Ta nhanh chóng chạy ra.

Liễu Nhi thấy ta gọi Bạch Tinh Ngân, vội vàng nói: “Nô tỳ tham kiến Tam hoàng tử.”

Sau đó ta lập tức dẫn Bạch Tinh Ngân vào trong đại sảnh. Bạch Tinh Ngân sau khi bước vào cũng có chút hơi ngẩn người ra khi nhìn thấy Bạch Nguyệt Diệu, ánh mắt hắn mơ hồ không dám nhìn thẳng Bạch Nguyệt Diệu: “Nhị hoàng huynh.” Lời nói của hắn không còn thân thiết như trước, như là kẻ xa lạ vậy.

Rốt cuộc là thế nào? Rốt cuộc đã có chuyện gì với Bạch Tinh Ngân vậy?

“Ừm.” Bạch Nguyệt Diệu đáp trả cũng có phần mất tự nhiên.

“Cái đó... Lam hàn lâm, lần sau ta sẽ tới vậy.” Không được, không được, tuyệt đối không thể để Bạch Tinh Ngân đi như vậy, nhất định phải hỏi cho ra nhẽ, khi ta và Bạch Nguyệt Diệu không ở đây, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.

Không đợi ta chặn Bạch Tinh Ngân lại, Bạch Nguyệt Diệu đã lên tiếng bảo: “Tam Hoàng đệ đã đến rồi vậy cũng nên ở lại mốt lát đi.”

Gương mặt Bạch Tinh Ngân tỏ ra có chút bất đắc dĩ, cũng có chút áy náy đành ngồi xuống.

“Tam hoàng tử đã ăn cơm chưa?” Ta hỏi Bạch Tinh Ngân.

“Ăn rồi...”

“À! Đúng rồi, Liễu Nhi ta có cái này muốn cho ngươi.” Ta vội nháy mắt với Liễu Nhi rồi cùng đi ra ngoài, hi vọng bất kể là chuyện gì xảy ra, hôm nay Bạch Tinh Ngân và Bạch Nguyệt Diệu có thể khôi phục tình huynh đệ...

-

Sau khi Lam Điệp Nhi rời đi, Hắc Mạc Dực cũng buông đũa đi ra khỏi đại sảnh, rồi khẽ đóng cửa lại.

Bạch Nguyệt Diệu không nói gì, vì hắn đang chờ Bạch Tinh Ngân mở miệng. Nhưng Bạch Tinh Ngân trước sau vẫn thủy chung không chịu mở miệng, lòng Bạch Nguyệt Diệu hoàn toàn thất vọng, hắn cầm một ly rượu lên ngửa đầu uống một hơi cạn sạch: “Không phản đối sao?”

Bạch Tinh Ngân nghe xong thì ngơ ngẩn lắc đầu.

“À, từ lúc nào Tam đệ của ta đã trở nên giấu diếm tâm sự như vậy rồi?”

Nghe Bạch Nguyệt Diệu nói vậy, Bạch Tinh Ngân lập tức tức giận đùng đùng nhìn về phía Bạch Nguyệt Diệu: “Huynh luôn nói đệ là đệ đệ của huynh, nhưng huynh lại không bao giờ nói chuyện gì cho đệ biết cả! Huynh rõ ràng yêu Lam cô nương, mà Lam cô nương cũng yêu huynh, tại sao huynh còn phải cưới nhị hoàng phi? Không đối đãi thật tốt với Lam cô nương?!”

Bạch Nguyệt Diệu nghe xong lời tức giận của Bạch Tinh Ngân thì cười khổ một tiếng, hắn biết Bạch Tinh Ngân mặc dù rất thông minh, nhưng đối với chuyện tình cảm nam nữ lại rất chậm hiểu, Bạch Tinh Ngân sẽ không thể tự mình nhận ra chuyện này, lời nói hôm nay khỏi phải điều tra cũng biết là do Bạch Nhật Uyên mà ra. Mà cũng tại mình coi Bạch Tinh Ngân là người ngoài mới không nói cho đệ ấy biết!

“Đại hoàng tử nói với đệ sao?” Bạch Nguyệt Diệu vừa nói xong, đôi mắt sắc bén lập tức nhìn chăm chú vào Bạch Tinh Ngân.

“Đừng hỏi đệ, không phải Đại Hoàng Huynh nói, đệ hỏi huynh, có bao giờ huynh xem đệ là người của mình không?! Mỗi lần huynh xuất binh cũng không thèm mang đệ theo, huynh sợ đệ làm hỏng việc hơn là được việc sao?”

A, Bạch Nguyệt Diệu cười lạnh một tiếng trong lòng, xem ra Bạch Nhật Uyên lần này còn sử dụng đến kế khích bác để ly gián huynh đệ nữa à? Hắn ta lợi dụng sự trọng tình nghĩa của Bạch Tinh Ngân!

“Đúng!” Bạch Nguyệt Diệu nói xong lập tức đứng lên, túm chặt lấy cổ áo Bạch Tinh Ngân: “Ta cho đệ biết! Mang theo đệ đúng là dễ hỏng việc hơn là được việc, ta với đệ cùng nhau lớn lên, vậy mà đệ vẫn hoài nghi ta? Đi xa ư? Nếu cả ta và đệ cùng đi thì việc ở đây giao cho ai? Ta cũng nói cho đệ biết, ta yêu Điệp nhi, nhưng Điệp nhi vốn không yêu thích ta! Điều quan trọng khác là, đệ chẳng lẽ không biết, ta vốn không thể cự tuyệt lấy Hồng tiểu thư kia sao?”

“Nhưng Đại Hoàng Huynh nói, các người có quan hệ rất bí ẩn, chỉ là không nói cho ta biết mà thôi, hơn nữa Đại Hoàng Huynh còn nói, Lam cô nương lần trước bị dính phải xuân dược, mà chính huynh đã đem Lam cô nương đi...” Lúc này trong mắt Bạch Tinh Ngân tràn đầy chất vấn.

Nhìn Bạch Tinh Ngân lúc này có chút dáng vẻ ngây thơ, khiến Bạch Nguyệt Diệu vừa tức vừa buồn cười: “Hoàng đệ thật ngốc nghếch.” Nói xong Bạch Nguyệt Diệu cũng buông Bạch Tinh Ngân ra, rồi khẽ vuốt trán hắn: “Điệp nhi yêu thân phận giả Huyễn Ngâm Phong của huynh, chứ không phải yêu thích huynh, cho nên huynh làm sao có thể có quan hệ khác với nàng ấy đây?” Nói xong, ngay lập tức trong mắt Bạch Nguyệt Diệu hiện lên sự mất mát.

Bạch Tinh Ngân đã phần nào hiểu ra, tuy là chưa hoàn toàn rõ ràng nhưng hắn biết mình đã trúng kế khích bác của Bạch Nhật Uyên rồi, chỉ tại hắn nhất thời hồ đồ. Lúc này còn có chuyện hắn vẫn chưa rõ: “Lam cô nương yêu Nhị hoàng huynh trong dáng vẻ Huyễn Ngâm Phong có khác gì yêu Nhị hoàng huynh đâu?” Đây chính là chỗ Bạch Tinh Ngân vẫn không hiểu.

Thật ra thì, Bạch Nguyệt Diệu cũng không hiểu, hắn vẫn luôn tự nói với mình, Lam Điệp Nhi thích chính là mình, nhưng cuối cùng vẫn không thể nghĩ thông: “ Huyễn Ngâm Phong hoàn toàn không phải tính cách thật của huynh, cho nên, huynh hi vọng người Điệp nhi yêu là huynh, chứ không phải Huyễn Ngâm Phong.” Đây chính là lý do, quả thật, Huyễn Ngâm Phong vô cùng lạnh lùng, còn bản thân hắn lại thích vui đùa cùng Lam Điệp Nhi, hoàn toàn là hai người khác biệt, cho nên Lam Điệp Nhi yêu Huyễn Ngâm Phong không thể là yêu chính mình rồi!

“...” Bạch Tinh Ngân lúc này có chút buồn cười với Bạch Nguyệt Diệu, nhưng hết sức nhẫn nại không để lộ ra, vẻ mặt nghiêm túc: “Nhị hoàng huynh, đệ còn nhớ trước kia huynh có hỏi đệ, chính là vấn đề này sao?”

Bạch Nguyệt Diệu hơi trầm tư, trong lòng đáp án đã rõ rồi, nhưng hắn còn cố làm ra vẻ mù mờ nhìn Bạch Tinh Ngân.

“Hiện giờ đệ có thể khẳng định, đệ yêu Lam cô nương rồi, cho nên đệ sẽ nắm đúng thời cơ ngỏ lời với Lam cô nương!”

Bạch Nguyệt Diệu đã đoán trúng, hắn biết Bạch Tinh Ngân yêu Lam Điệp Nhi, nhưng không muốn chuyện này thành sự thật, lúc này Bạch Nguyệt Diệu không thể không dội cho Bạch Tinh Ngân một gáo nước lạnh: “Tam Hoàng đệ có thể lựa chọn người yêu của mình sao? Phi tử của Tam Hoàng đệ chẳng phải đã được chọn rồi sao?”

Bạch Nguyệt Diệu tỏ vẻ khuyên răng nhưng Bạch Tinh Ngân căn bản không chấp nhận: “Không sao cả, cùng lắm thì để Lam cô nương làm trắc phi thôi, nếu Lam cô nương không muốn, ta lập tức mang Lam cô nương bỏ trốn!”

Ha ha, ý tưởng này của Bạch Tinh Ngân tuy có buồn cười, nhưng lại có phần khiến Bạch Nguyệt Diệu hâm mộ. Vì chính mình cũng từng nghĩ tới cảnh để Lam Điệp Nhi làm trắc phi, nhưng như vậy chẳng khác nào để Lam Điệp Nhi chịu uất ức, hắn cũng nghĩ tới việc cùng Lam Điệp Nhi bỏ trốn, nhưng Bạch Nguyệt Diệu không cách nào bỏ qua được khát vọng trong lòng, mà để cho Bạch Tinh Ngân ở lại một mình, hắn cũng không nỡ rời đi.

“Tam Hoàng đệ, nếu có dự định ấy, hoàng huynh sẽ không ngăn cản.” Bạch Nguyệt Diệu nói như vậy, không phải là hắn không muốn giữ Lam Điệp Nhi bên mình, mà là hắn có thể cho Lam Điệp Nhi cái gì đây? Thân phận trắc phi ư? ở lại trong cung đình đầy chướng khí như thế này sẽ chỉ làm tổn hại sự thanh khiết của nàng mà thôi, nhưng cũng không thể không thừa nhận Lam Điệp Nhi quả thực là khó lường trước.

“Thật xin lỗi, nhị hoàng huynh.” Bạch Tinh Ngân áy náy nói.

“Ha ha, không sao.”

“Nhưng Nhị hoàng huynh, chúng ta vẫn phải duy trì khoảng cách không thể gần nhau được.”

“Vì sao?”

“Vì Đại Hoàng Huynh đã biết thân phận nữ tử của Lam cô nương rồi, hắn nói nếu chúng ta có biểu hiện thân mật sẽ đem phơi bày chuyện đó ra!”

“Tiểu nhân hèn hạ!!!” Bạch Tinh Ngân vừa nói xong, Bạch Nguyệt Diệu lập tức rống giận một câu, sau đó sớm tỉnh táo lại, đối mặt với Bạch Tinh Ngân nói: “Được rồi, đệ cứ tiếp tục ở lại bên cạnh Đại Hoàng Huynh đi, có chuyện gì thì báo lại cho ta.”

“Được, vậy đệ quay về tẩm cung đây.”

“Đi đi.”

-

Ta cùng Liễu Nhi và Hắc Mạc Dực ở lại trong đình viện không bao lâu đã thấy Bạch Tinh Ngân đi ra, mà ánh mắt của hắn cũng không còn vẻ xa lạ nữa, xem ra bọn họ đã nói chuyện ổn thỏa rồi, bất kể chuyện gì đã xảy ra, mọi chuyện hòa hảo như cũ là tốt rồi!

“Lam hàn lâm, Mạc Dực, ta đi trước.”

“Vâng, Tam hoàng tử đi thong thả.”

“Tam hoàng tử đi thong thả.”

Tiễn Bạch Tinh Ngân đi rồi ta lập tức trở về trong đại sảnh, Bạch Nguyệt Diệu đang một mình uống rượu, ta vội bước tới trước người hắn, giành lấy ly rượu trong tay hắn: “Ngươi còn chưa đi sao?”

“Không thấy Bổn hoàng tử đang say sao? Nàng bảo Bổn hoàng tử trở về thế nào được?” Bạch Nguyệt Diệu vừa nói vừa lộ ra một nụ cười xấu xa.

...

Hắn có thể say? Ta nhổ vào!

Vậy ý hắn là muốn ở lại đây hôm nay sao? Không đùa đấy chứ? Ở chỗ hắn còn có thê tử đang đợi chờ, hắn ở lại đây coi sao được chứ!

“Hắc huynh, hãy đưa Nhị hoàng tử điện hạ về hoàng cung đi.” Ta cầu xin Hắc Mạc Dực nhưng xem ra hắn không động tâm rồi.

“Ha ha ha ha, Mạc Dực cũng muốn ta ở lại nơi này mà!” Bạch Nguyệt Diệu đắc ý nói với ta.

Thấy vẻ mặt đắc ý kia của hắn, ta cho hắn một cái liếc mắt: “Liễu Nhi, chuẩn bị phòng khách cho nhị hoàng tử điện hạ!” Ta nói xong lập tức phất tay áo bỏ đi, mau chóng khóa chặt cửa chính và cửa sổ, tránh ban đêm tên Bạch Nguyệt Diệu kia lại dở thói ra.

Rất nhanh đã đến sáng hôm sau, ban đêm trôi qua cũng rất yên ổn, mặc xong quan phục, hôm nay ta sẽ phải cùng Bạch Nguyệt Diệu vào lâm triều.

Nhưng không ngờ Hắc Mạc Dực báo lại với ta, trời còn chưa sáng, Bạch Nguyệt Diệu đã rời đi rồi, vì vậy ta vội cùng Hắc Mạc Dực vào triều. Lúc lâm triều mới bắt đầu, Bạch Nguyệt Diệu xuất hiện cùng hoàng thượng, có chuyện gì vậy nhỉ?

Vẻ mặt Bạch Nguyệt Diệu tràn đầy vui sướng, hoàng thượng vừa vào ngồi sau đã nói: “Hôm nay trẫm có chuyện lớn muốn tuyên bố!” Sau khi nghe Hoàng thượng nói xong, tất cả mọi người nghi ngờ nhìn nhau, thâm tâm ta không ngừng kích động, ta cảm giác hình như có chuyện tốt sắp xảy ra!

“Trẫm quyết định sắc lập Nhị hoàng nhi Bạch Nguyệt Diệu làm thái tử!”

YES! YES! YES! Hiện giờ ta không cách nào kìm nén sự kích động trong trong lòng nữa rồi, nếu không phải đang ở trên đại điện, ta nhất định sẽ cao hứng nhảy dựng lên, thật ra thì nghĩ cho kĩ, điều này có quan hệ gì tới ta đâu? Nhưng mà ta lại cao hứng đến thế, có lẽ đây chính là cảm giác khi yêu một người, hắn gặp chuyện tốt thì ta cũng vui không kém, ta hưng phấn liếc nhìn Bạch Nguyệt Diệu, đôi mắt của hắn không hề có bất kỳ ngạc nhiên, chỉ có vui sướng.

Ta nghĩ, sáng sớm hôm nay khi trời còn chưa sang hắn đã rời đi nhất định là đi tìm hoàng thượng, chỉ là, hắn đã nói cái gì với hoàng thượng mà có thể khiến Hoàng thượng quyết định luôn như vậy?

“Đa tạ phụ hoàng!” Hôm nay đứng trước cả văn võ bá quan trong triều, nhưng mà ta lại chỉ thấy có Bạch Nguyệt Diệu cùng với dáng vẻ Thái tử đăng cơ đứng bên cạnh Hoàng thượng, thực ra trong không hề khác biệt với lúc trước, chỉ là trên vương miện có khác đôi chút.

Bạch Nguyệt Diệu trước mắt ta từ hoàng tử đã trở thành Thái tử, ta không khỏi thở dài, hắn đã thành công, hắn đang từng bước thực hiện khát vọng của hắn, quả là kẻ có bản lĩnh! Ha ha.

Cả quá trình lâm triều, ta hầu như không hề để lọt tai cái gì, cho đến lúc bãi triều, ta cùng với Hắc Mạc Dực đều kích động chạy tới bên cạnh Bạch Nguyệt Diệu, nhưng hồi lâu ta cũng không thể nói được điều gì với hắn, chỉ có thể ngây ngốc nhìn chăm chú vào hắn.

“Chúc mừng thái tử điện hạ.”

“Chúc mừng thái tử điện hạ.”

Đám người ủng hộ Bạch Nhật Uyên phần lớn cũng tới chúc rồi, đúng là gió chiều nào xoay chiều ấy!

Ở giữa khung cảnh này, ta chăm chú nhìn đến Bạch Nhật Uyên, vẻ mặt hắn ta giờ phút này ta chưa bao giờ thấy qua, trong mắt giống như một lưỡi dao sắc bén, vẻ mặt âm trầm thật giống như muốn hủy diệt thế giới, đây chính là vẻ mặt thật của hắn ta sao?

Không còn tỉnh táo? Không còn hiền hòa như trước đây nữa? Không còn tỏ vẻ hòa nhã nữa sao? Rốt cuộc cũng chịu lộ nguyên hình rồi sao?

“Lam hàn lâm! Lam hàn lâm!” Bạch Nguyệt Diệu gọi tiếng thứ hai ta mới nghe thấy, ta lập tức đến bên cạnh hắn.

“Làm gì vậy!?” Ta tùy tiện đáp trả khiến đám quan viên nhìn ta đầy khinh bỉ, ta mới phát hiện hiện đang ở trên triều, phải chú ý vai vế: “Nhị... Thái tử điện hạ ngài có điều gì chỉ bảo ạ?!”

“Bản thái tử có thể được như ngày hôm nay không thể không kể đến công của Lam hàn lâm, hiện giờ bản thái tử muốn mời Lam hàn lâm cùng đến tẩm cung của ta ăn mừng, ngươi thấy thế nào?”

“...” Ta không hề muốn đáp ứng, không muốn đi đến tẩm cung của Bạch Nguyệt Diệu, vì nơi đó có phi tử của hắn, còn có những nữ tử khác, ta không muốn nhìn thấy hắn cùng nữ tử khác liếc mắt đưa tình, nhưng xung quanh đám quan đang nhìn chằm chằm ta, hơn nữa ta cũng không thể từ chối thái tử điện hạ: “Thần xin đa tạ Thái tử...”

Bất đắc dĩ, ta cùng Hắc Mạc Dực đi tới tẩm cung của Bạch Nguyệt Diệu, lúc này Bạch Tinh Ngân đáng nhẽ ra cũng phải tới chứ? Tại sao hắn không tới? Ngày hôm qua không phải mọi chuyện đã giải quyết rồi sao?

“Không mời Tam hoàng tử sao?” Ta tò mò hỏi Bạch Nguyệt Diệu.

Bạch Nguyệt Diệu khẽ nhíu mày nói: “Nàng đang nhớ Tam Hoàng đệ sao?”

“...” Sớm biết thế này ta đã không hỏi! Bạch Nguyệt Diệu đúng là đồ ngốc mà!

Hồi sau chúng ta đã đến tẩm cung của Bạch Nguyệt Diệu rồi, từ sau hôn lễ của hắn, đây là lần thứ hai ta bước vào nơi này, đặt bước chân đầu tiên vào mà trong lòng vô cùng mâu thuẫn, tâm tình của ta giờ khắc này vô cùng nặng nề.

“Gia, Hắc tướng quân, Lam hàn lâm.” Các cung nữ mau chóng chào hỏi, ta và Hắc Mạc Dực đã vào đến bên trong rồi.

Như đứng trên đống lửa chính là cảm giác lúc này rồi, ha ha, hi vọng Hồng Uyển Nghi đừng xuất hiện là tốt nhất, nhưng có một số việc vốn không cách nào trốn tránh.

“Thái tử điện hạ...” Hồng Uyển Nghi bước nhanh đến gần trong đại sảnh, trong đôi mắt có chút kích động, quả thật, mới chỉ cưới nhau vài ngày Bạch Nguyệt Diệu đã phải ra trận, hơn nữa chinh chiến trở về lại ở chỗ của ta...

“Tham kiến Thái Tử Phi.”

“Tham kiến Thái Tử Phi.”

“Lam hàn lâm, Hắc tướng quân, miễn lễ.” Hồng Uyển Nghi nhẹ nhàng nói hết lại đi tới bên Bạch Nguyệt Diệu: “Điện hạ, từ lúc chinh chiến trở về đã ở đâu vậy?” Hồng Uyển Nghi dịu dàng hỏi Bạch Nguyệt Diệu.

Nhưng biểu tình của Bạch Nguyệt Diệu thì quả là ta không ngờ tới... Nhìn thấy thê tử như thế mà thái độ của hắn còn cực độ nghiêm túc, thậm chí có chút ghét bỏ, coi như không hề muốn nghe tiếng nói của Hồng Uyển Nghi, Bạch Nguyệt Diệu cũng có vẻ mặt này sao?

“Bản thái tử đi nơi nào cũng phải báo lại cho ngươi sao? Ngươi nhớ cho kĩ, ngươi chỉ là phi tần của ta mà thôi, đừng có hỏi nhiều!!”

A, thấy Bạch Nguyệt Diệu trả lời Hồng Uyển Nghi như thế, mà nhìn lại thấy ánh mắt Hồng Uyển Nghi kia có phần điềm đạm đáng yêu, ta không biết nên cao hứng, hay là nên xót xa cho nàng ta, ta thật hèn hạ mà!

Nếu ở hiện đại, thấy loại đàn ông vì nuôi vợ bé mà đối xử lãnh đạm với vợ cả, có lẽ ta đã tiến lên cho nam tử kia một bạt tai, nhưng giờ phút này ta thậm chí còn có chút cao hứng! Ta rất quá đáng, ta không phải là vợ bé của Bạch Nguyệt Diệu, nhưng ta lại không cách nào nói rằng giữa ta và hắn hoàn toàn trong sạch! Vì ta quả thật yêu hắn!

“Xin lỗi, điện hạ, là lỗi của Uyển Nghi, Uyển Nghi xin được cáo lui trước.” Trong đôi mắt Hồng Uyển Nghi tràn đầy uất ức, sau khi nói xong lại miễn cưỡng cười với ta và Mạc Dực rồi rời đi.

Là ta sai lầm rồi sao? Là ta sai lầm đúng không? Thấy bộ dáng nàng ấy lúc bấy giờ, giống như là châm chọc ta vậy, ta căn bản có chút ích kỷ, tại sao ta có thể độc chiếm Bạch Nguyệt Diệu như vậy? Ta vốn không chấp nhận tình yêu với hắn, vậy mà ta vẫn như đang quyến rũ hắn, trước kia vẫn cho là hắn đang quyến rũ ta, nhưng hóa ra không phải thế, thật đúng là...!

“Các ngươi lui ra cả đi.” Bạch Nguyệt Diệu phất phất tay, toàn bộ cung nữ trong đại sảnh lập tức rời đi.

Sau khi đám cung nữ rời đi, Bạch Nguyệt Diệu lại khôi phục dáng vẻ hiền hòa pha chút tà mị, hắn nghiêng người dựa vào ghế tựa.

“Điệp nhi lại đây.” Bạch Nguyệt Diệu nói xong, còn vẫy vẫy tay về phía ta.

Sao thế này? Bạch Nguyệt Diệu mới gọi ta một tiếng, ta tựa như có âm hồn dẫn dắt vậy, bình tĩnh một chút nào!

“Thái tử điện hạ, ngươi thuyết phục thế nào mà khiến cho Hoàng thượng ban ngôi vị Thái tử vậy?” Ta cố ý nói sang đề tài khác.

Bạch Nguyệt Diệu cười nhạt một chút nói: “Ta không hề thuyết phục, chỉ là chơi cùng phụ hoàng một ván cờ thôi.”

“Đánh cờ?” Đánh cờ là có thể dành được ngôi vị thái tử? Thật là choáng váng, biết vậy ta cũng sớm tìm Hoàng thượng chơi vài ván cờ rồi.

“Ha ha, ván cờ này đã giúp ta có được thiên hạ rồi!”