Hoàng Không Hư, Phi Không Thương

Chương 160: Lột xác




Lam Điệp Nhi sau khi ra khỏi hoàng cung cũng không muốn về nhà, vì nàng biết bây giờ nàng đã là một phi bị vứt bỏ rồi, nếu về nhà, cha già bệnh nặng nhất định sẽ hổ thẹn.

Hơn nữa hoàng thượng trả lại nữ tử rồi hạ lệnh cấm túc, nàng đã càng không còn đường để đi rồi.

Ngửa mặt lên nhìn trời, Lam Điệp Nhi cười, nụ cười đó bao hàm ý vị sâu xa!

Ta đã từng sợ phi tần bị bỏ rơi được nhắc tới trong quyển sách 《 Kinh đô Vân Long 》 kia là Hồng Uyển Nghi, còn sợ Bạch Nguyệt Diệu sẽ bỏ nàng ấy, mà bây giờ chứng minh, phi bị bỏ rơi kia là ta, là ta! Ha ha ha ha, thật là châm chọc. Nghĩ tới đây mắt của Lam Điệp Nhi rốt cuộc cũng chảy nước mắt, lệ nhỏ giọt vào trong miệng Lam Điệp Nhi, ấy là chính là chua xót, nhâm nhi thưởng thức, đây cũng là con đường nàng trở về cổ đại ư?

Nàng trưởng thành, nàng đã trưởng thành lên rất nhiều, nỗi đau xót mất con, thế nhưng lại làm cho một thiếu nữ lao ra nhà tranh, trở thành nữ tử trải qua long đong.

Nếu là nàng trước kia, nhất định sẽ nghĩ cách trở về hiện đại, nhất định sẽ nghĩ tới các bạn bè ở cổ đại của nàng, nhất định sẽ cảm thấy có phải mình đã gây nên ác nghiệt gì mới khiến cho trời cao trừng phạt nàng như thế hay không?

Mà giờ khắc này nàng muốn cười đối mặt với cuộc sống, muốn cười đối mặt với tất cả, nàng muốn đoạt lại đồ nàng mất đi, nàng muốn khát vọng người đã từng phụ mình!

Đột nhiên có một người đứng phía sau Lam Điệp Nhi, nàng lau đi nước mắt ngoái đầu nhìn lại, là Bạch Nhật Uyên, nàng vừa nghĩ đã nghĩ ra, lúc này Bạch Nhật Uyên xuất hiện ở trước mắt mình nhất định là đã theo chân mình rất lâu rồi, nàng không sợ, Bạch Nhật Uyên hoặc là sẽ giết mình, hoặc là vũ nhục mình, còn có thể có gì khác sao?

Khóe miệng nàng khẽ mỉm cười nhìn Bạch Nhật Uyên: “Đại hoàng tử sẽ không phải là đến tiễn biệt phi tần bị rũ bỏ ta đây chứ?”

Nhìn nụ cười nhẹ kia của Lam Điệp Nhi, Bạch Nhật Uyên nhất thời cảm thấy giống như Lam Điệp Nhi mang theo mặt nạ, trước kia nàng ở trong lòng của Bạch Nhật Uyên cũng coi là nhân vật lợi hại, nhưng lại có thể làm cho Bạch Nhật Uyên nhìn ra trong lòng nàng đang nghĩ gì, vậy mà giờ Bạch Nhật Uyên lại nhìn không thấu.

Bạch Nhật Uyên xuất hiện ở đây, cũng chính là chuyện Hồng Uyển Nghi cầu xin hắn, Hồng Uyển Nghi hi vọng Bạch Nhật Uyên đưa Lam Điệp Nhi xuất cung vào chỗ chết.

“Là tiễn biệt, dù sao trước kia ngươi cũng là đệ muội của ta.” Bạch Nhật Uyên cũng khẽ mỉm cười, hắn cũng không nói cho Lam Điệp Nhi biết Bạch Nguyệt Diệu không có bỏ nàng.

A, trong lòng Lam Điệp Nhi cười lạnh một tiếng: “Vậy thì đúng là làm phiền Đại hoàng tử rồi.”

Lam Điệp Nhi vừa mới dứt lời, Bạch Nhật Uyên lập tức kéo cánh tay của Lam Điệp Nhi lại, đi về phía tất cả ngừơi, nàng căn bản không có phản kháng, vì nàng muốn nhìn một chút trong hồ lô Bạch Nhật Uyên bán thuốc gì.

Hai người bọn họ đi tới một cánh rừng, Bạch Nhật Uyên đối với ngoan ngoãn của Lam Điệp Nhi lúc nãy lại nghĩ không ra: “Không hỏi ta dẫn ngươi tới đây làm gì sao?”

“Ha ha, Đại hoàng tử coi ta là cái đinh trong mắt, hoặc là muốn giết ta, hoặc là muốn vũ nhục ta, chẳng lẽ còn có thể an bài cho ta một chỗ ở để nuôi ta hay sao?” Lam Điệp Nhi nói xong lại cười nhạt một tiếng.

Đối mặt với Lam Điệp Nhi hiện giờ, Bạch Nhật Uyên nhất thời cảm thấy nàng giờ phút này thoạt nhìn không chán ghét đến vậy: “Ha ha, nếu ta nói, ta vừa muốn vũ nhục ngươi, lại muốn giết ngươi, ngươi sẽ như thế nào?”

Lam Điệp Nhi sau khi nghe lời bức hiếp kia của Bạch Nhật Uyên thì lại không có một chút khẩn trương nói: “Ta chính là nữ tử được Bạch Nguyệt Diệu cưng chiều, Đại hoàng tử thật sự có ít nhất là một lần mất hồn với ta sao?” Lam Điệp Nhi vẻ mặt mỉm cười mà nói, sau đó nét mặt lại nghiêm túc: “Hơn nữa Đại hoàng tử không muốn nhìn thấy ta phản bội Bạch Nguyệt Diệu sao?” Nàng đang đánh cuộc, nàng đang đánh cuộc Bạch Nhật Uyên tuyệt đối sẽ không vũ nhục nàng, nàng cũng đang đánh cuộc, Bạch Nhật Uyên rất muốn nhìn nàng và Bạch Nguyệt Diệu xảy ra mâu thuẫn xung đột.

Bạch Nhật Uyên nhìn gương mặt âm trầm kia của Lam Điệp Nhi, cả người không khỏi giật thót mình, từ lúc nào thì nữ tử này thay đổi đáng sợ đến như thế? Chỉ mới ở lãnh cung mấy tháng thôi, nàng ta đã trở thành như vậy? Nghĩ tới đây, Bạch Nhật Uyên hài lòng nở nụ cười, vì hắn đang muốn xem một chút, nữ tử Bạch Nguyệt Diệu sủng ái nhất ngày sau làm thế nào ra tay với hắn ta.

“Ha ha, ta vẫn cảm thấy ngươi rất đáng ghét! Nhưng mà lúc này lại cảm thấy ngươi đáng yêu lạ thường!” Bạch Nhật Uyên nói xong, vẻ mặt cũng khôi phục nghiêm túc: “Chỉ là, có người đối với ngươi hứng thú mười phần, giờ ta phải dẫn ngươi đi gặp hắn, có thể hắn sẽ không háo sắc giống ta, ngươi chỉ có thể tự cầu nhiều phúc thôi.”

Có người muốn gặp ta? Là ai? Hơn nữa không háo sắc như Bạch Nhật Uyên là có ý gì? Đang lúc Lam Điệp Nhi còn suy nghĩ điều này, thì Bạch Nhật Uyên đã một tay kéo Lam Điệp Nhi lên lưng ngựa, chạy về chỗ của người kia.

Trước kia, Bạch Nhật Uyên vẫn không hiểu, Lam Điệp Nhi có mị lực gì? Lại khiến Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Tinh Ngân còn có Tử Thừa tướng mê mẩn xoay quanh? Vào thời khắc này hắn mới biết mị lực của Lam Điệp Nhi, có lẽ thưởng thức của hắn so với những người khác khác nhau đi, vì hắn thích nữ tử xấu xa hơn một chút! Nhưng không hư như Hồng Uyển Nghi, Hồng Uyển Nghi chỉ là xấu nhỏ thôi, mà sự xấu xa của Lam Điệp Nhi hiện tại, mới là sự xấu xa lớn!

Bạch Nhật Uyên và Lam Điệp Nhi chạy chừng mấy ngày lộ trình, Lam Điệp Nhi đã hiểu rõ hiện giờ Bạch Nhật Uyên muốn mang nàng đi đâu rồi, bọn họ sẽ đến một địa phương, đó chính là Phong Minh quốc, hơn nữa Lam Điệp Nhi biết, người duy nhất ở Phong Minh quốc muốn gặp nàng, chỉ có Phong Việt Thần đã từng có vài lần duyên phận với Lam Điệp Nhi.

Lam Điệp Nhi đang đến địa phương không thể nghi ngờ là hổ huyệt, nhưng nàng cũng biết một câu nói không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con?

Hiện giờ nàng đang muốn làm thế nào lại một lần nữa bước vào hoàng cung Vân Long quốc kia, mà Bạch Nhật Uyên không thể nghi ngờ là sẽ thành toàn cho nàng. Vân Long quốc kia căn bản không có chỗ cho nàng dung thân, mà Phong Minh quốc thì khác. Vì trong Phong Minh quốc không có lệnh cấm túc nữ tử, còn Tam vương gia của Phong Minh quốc mặc dù đối lập với mình, nhưng Tam vương gia cũng không nghi ngờ gì sẽ là con cờ duy nhất mình có thể lợi dụng!

“Thật không ngờ, Đại hoàng tử lại cấu kết với Phong Việt Thần?” Lam Điệp Nhi vừa nói dứt lời, Bạch Nhật Uyên khẽ mỉm cười.

“Trước kia mọi người đều nói ngươi thông minh, nhưng ta lại cảm thấy ngươi ngốc như heo, mà bây giờ ta lại không thể không khen ngươi.” Bạch Nhật Uyên mặc dù là vẻ mặt mỉm cười, nhưng mà trên trán không khỏi toát ra vài giọt mồ hôi, vì hắn không biết làm sao Lam Điệp Nhi lại đoán ra được người mà hắn cấu kết chính là Phong Việt Thần?

Bạch Nhật Uyên là người kiêu ngạo âm hiểm, lúc mới bắt đầu ta vốn không cách nào nhìn thấu hắn, còn cảm thấy người này lòng dạ rất sâu, nhưng mà qua thời gian tích lũy từng chút một, ta cảm thấy Bạch Nhật Uyên thật ra cũng chỉ có thế, hắn căn bản ngay cả một nửa bụng dạ của Bạch Nguyệt Diệu cũng chưa tới. Nếu nói Bạch Nguyệt Diệu là một nam tử xấu xa, vậy Bạch Nhật Uyên cũng chỉ là nửa nam tử xấu xa thôi, sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị nam tử xấu xa Bạch Nguyệt Diệu kia đùa chơi đến chết! Mà người có tính tình giống như hắn, cấu kết nhất định là Phong Việt Thần, vì bọn họ đều xấu không bằng Bạch Nguyệt Diệu! Người có thể đấu thắng nam tử xấu xa Bạch Nguyệt Diệu này, không tự lượng mà nói một câu, chỉ có ta thôi!!!

Nghĩ tới đây, khóe miệng của Lam Điệp Nhi treo lên một nụ cười nhạt xấu xa.

Rốt cuộc cũng bước vào Phong Minh quốc, Bạch Nhật Uyên cũng không dám tuỳ tiện mặc long bào trắng bước vào Phong Minh quốc, mà là đổi một bộ đồ thường, lập tức dẫn Lam Điệp Nhi chạy thẳng tới phủ đệ của Phong Việt Thần.

Sau khi thị vệ canh cửa thông báo xong, cũng gọi bọn họ bước vào phủ đệ của Phong Việt Thần, hiện giờ, Phong Việt Thần đang tắm rửa, Lam Điệp Nhi và Bạch Nhật Uyên vừa bước vào, đã nhìn thấy trong bồn tắm thật to có 5, 6 nữ tử hầu hạ Phong Việt Thần tắm.

Phong Việt Thần nhìn Lam Điệp Nhi từ trên xuống dưới, hắn vốn là vẻ mặt nghiêm túc trong thoáng chốc đã bao phủ một tầng đen tối, hắn gật nhẹ đầu, thị vệ lập tức bắt lấy Lam Điệp Nhi. Lam Điệp Nhi không có phản kháng, cũng không kêu gào, mà chỉ ngoan ngoãn mặc cho hai thị vệ kia bắt mình.

“Nữ tử này giao cho ngươi, ta cảm thấy nàng ấy có giá trị dạy dỗ.” Bạch Nhật Uyên nói xong cũng muốn xoay người rời đi. Mà Phong Việt Thần đã gọi hắn lại.

“Không ở lại mấy ngày sao?”

“Ha ha, biến mất quá lâu nhất định sẽ bị người ta phát hiện, đi trước.” Bạch Nhật Uyên nói xong cũng nhanh chóng rời đi, lúc rời đi hắn liếc nhìn Lam Điệp Nhi một cái, thở dài một tiếng tiếc hận.

Cả người Phong Việt Thần dựa vào bên cạnh bồn tắm, vẻ mặt tràn đầy uy nghiêm, mà nữ tử bên cạnh hắn vẫn tỉ mỉ rửa sạch thân thể cho hắn, một nữ tử trong đó không cẩn thận để móng tay quét đến trên da thịt Phong Việt Thần, gương mặt hắn vốn uy nghiêm lập tức âm trầm xuống, hắn giơ tay lên cho nữ tử này một bạt tai, nữ tử kia cũng không nói bất kỳ lời nào, chỉ là cả người đang run rẩy không ngừng.

Tất cả đều được Lam Điệp Nhi nhìn ở trong mắt, nàng không có bất kỳ sợ hãi nào, ngược lại cảm thấy Phong Việt Thần đang ra oai phủ đầu mình?

Từ lúc Lam Điệp Nhi đi tới trước mặt Phong Việt Thần, Phong Việt Thần chỉ là liếc mắt nhìn sau đó cũng không có nhìn qua Lam Điệp Nhi, hắn tiếp tục tắm tắm, mà Lam Điệp Nhi chỉ đành phải ở một bên ‘Thưởng thức’.

Phong Việt Thần tựa như đã tắm rửa xong rồi, hắn không có bất kỳ cố kỵ nào mà từ trong nước đứng lên, còn Lam Điệp Nhi nhanh chóng nhắm hai mắt lại.

Hắn mở hai cánh tay ra, các nữ tử kia lập tức đem một chiếc áo dài bằng tơ sợi đầy màu sắc mặc lên người của hắn, lúc này hắn mới nhìn về phía Lam Điệp Nhi.

“Lam hàn lâm? Lam Thượng Thư? Lam giám quân? Điệp phi nương nương? Thân phận của ngươi thật đúng là rất nhiều!” Phong Việt Thần nói xong đi về phía Lam Điệp Nhi.

“Thân phận nhiều cũng chỉ là bề tôi mà thôi, ta làm sao có thể so với Tam vương gia đây?” Lam Điệp Nhi không chớp mắt mà nhìn chăm chú vào Phong Việt Thần, không thể nghi ngờ trên người Phong Việt Thần lộ ra chính là uy nghiêm, nhưng mà căn bản không thể ra oai được với Lam Điệp Nhi, vì nàng bây giờ cái gì cũng không sợ!

“A, nghe nói kế hoạch cho Vân Long quốc tự cung tự cấp là ngươi đưa ra?” Phong Việt Thần hỏi Lam Điệp Nhi như vậy, Lam Điệp Nhi lập tức hiểu ra các loại hàm nghĩa, không thể nghi ngờ kế hoạch này ra đời đã khiến Phong Minh quốc không thể kiếm tiền từ Vân Long quốc, cho nên Phong Việt Thần khẳng định đặc biệt hận mình.

Giờ phút này nàng đã chuẩn bị bị đánh: “Phải.”

Quả nhiên, nàng mới vừa nói xong, Phong Việt Thần bước lên cho nàng một bạt tai, nàng chỉ yên lặng tiếp nhận, vì nếm trải trong khổ đau, mới là nhân thượng nhân, trăm nhẫn sẽ thành tinh!

Tàn bạo của Phong Việt Thần, Lam Điệp Nhi đã từ trong miệng Bạch Nguyệt Diệu biết qua, nhưng mà đến cùng có bao nhiêu tàn bạo, hôm nay Lam Điệp Nhi mới biết!

Bạt tai đó đi xuống, Phong Việt Thần căn bản cũng không hả giận, hắn nắm lấy tóc của Lam Điệp Nhi, túm Lam Điệp Nhi vào trong bồn, lúc này 5, 6 nữ tử kia đã sớm sợ tới mức hoảng hốt chạy trốn rồi.

Hắn nắm tóc Lam Điệp Nhi ấn vào trong bồn, sau đó lại túm đầu Lam Điệp Nhi ra, cách mỗi hai giây lại nhấn vào nữa, cứ như vậy lặp lại hành hạ Lam Điệp Nhi, nhưng Lam Điệp Nhi vẫn không gào thét một tiếng.

Việc này làm cho Phong Việt Thần rất khó chịu, hắn đã từng dựa vào ngược đãi tù binh làm thú vui, mà giờ khắc này, tù binh Lam Điệp Nhi này lại làm cho hắn không chút sảng khoái như vậy.

Hắn lập tức nhảy vào trong bồn nước, sau đó phất tay, thị vệ trong gian phòng lập tức rời đi toàn bộ, mà Lam Điệp Nhi bị hắn hành hạ cũng uống vài ngụm nước trong bồn.

“Khụ! Khụ!” Lam Điệp Nhi khụ nước trong lỗ mũi.

Phong Việt Thần không phải ngưng hành hạ nàng, mà là dùng thêm mấy chiêu xấu xa, hai tay hắn dùng sức kéo một chút, lập tức xé rách quần áo trên người Lam Điệp Nhi.

Giờ phút này Lam Điệp Nhi mới phát giác được có chút kinh khủng, hắn không dễ đối phó như Bạch Nhật Uyên, vì Bạch Nhật Uyên kiêu ngạo, tuyệt đối sẽ không vũ nhục nữ tử mà Bạch Nguyệt Diệu chạm qua, nhưng Phong Việt Thần không giống vậy, lúc nàng phát hiện mình vô tình đã là tù binh của Phong Việt Thần, cho nên Phong Việt Thần sẽ không để ý Lam Điệp Nhi và nam tử nào ở chung một chỗ.

Phong Việt Thần mượn sức nổi của nước tách hai chân Lam Điệp Nhi ra, đôi tay ôm ở hông của Lam Điệp Nhi.

Tràng cảnh này, loại tư thế này, trong đầu Lam Điệp Nhi thoáng hiện lên chính là Bạch Nguyệt Diệu, tất cả đều là quen thuộc làm sao, nhưng mà nam tử ôm mình cũng không phải Bạch Nguyệt Diệu. Lòng của Lam Điệp Nhi có chút chua, nhưng mà vẫn phá lên cười ha ha.

“Lập tức được ta cưng chiều rồi, cứ như vậy mà cao hứng sao?” Phong Việt Thần chất vấn Lam Điệp Nhi.

“Dạng nữ tử gì mà Tam vương gia chưa cưng chiều qua? Thật sự quan tâm một người như ta sao? Ngược lại ta tự tin giá trị đầu óc của ta có thể cao hơn so với giá trị thân thể đó?” Lam Điệp Nhi giờ phút này nói lời ấy mới quyến rũ làm sao.

Nàng nói xong, Phong Việt Thần cũng hỏi: “Ý gì?”

Lời của hắn mới vừa nói xong, hai tay của Lam Điệp Nhi khoác lên trên bả vai của Phong Việt Thần: “Tam vương gia hẳn là muốn thiên hạ chứ! Ta có thể giúp Vương gia lấy được thiên hạ!”

Lời nói của Lam Điệp Nhi vô cùng dụ dỗ, Phong Việt Thần cũng buông lỏng hai tay mình ra, mà trong lòng Lam Điệp Nhi khẽ mỉm cười, quả nhiên người đàn ông này xem trọng dã tâm! Nghĩ tới đây Lam Điệp Nhi biết nên làm thế nào đối phó với Tam vương gia xưng tàn bạo này rồi.

Hai tay của Lam Điệp Nhi từ hai vai Phong Việt Thần chảy xuống: “Cũng không phải là ta tự phụ, Lam Điệp Nhi ta mặc dù không phải cực kỳ thông minh, nhưng tự nhận giỏi văn giỏi võ, hơn nữa đối phó với Bạch Nguyệt Diệu cũng so với bất luận kẻ nào đều có lòng tin!”

“A.” Phong Việt Thần hừ nhẹ một tiếng, nâng một tay lên nắm lấy cằm của Lam Điệp Nhi hỏi: “Ngươi không phải là phi tử của hắn sao?”

Lam Điệp Nhi khinh thường cười một tiếng, lập tức mở tay Phong Việt Thần ra: “Chỉ là một phi thần bị rũ bỏ mà thôi, hơn nữa so với làm phi tử của Bạch Nguyệt Diệu, ta thích nhìn dáng vẻ Bạch Nguyệt Diệu nghèo túng hơn!”

Giờ phút này Lam Điệp Nhi bình tĩnh kinh khủng, nhưng đây cũng không phải là suy nghĩ chân chính trong lòng Lam Điệp Nhi, nàng cũng không phải muốn Bạch Nguyệt Diệu vào chỗ chết, mà là đang giúp Bạch Nguyệt Diệu.

Không thể không thừa nhận, bất kể Bạch Nguyệt Diệu đối với nàng quá đáng thế nào, hiện giờ nàng vẫn yêu Bạch Nguyệt Diệu, chỉ là nếu nàng muốn có được cảnh tượng Bạch Nguyệt Diệu đón mình về Vân Long quốc, vậy nhất định phải ở Phong Minh quốc có một tác phẩm lớn! Mà không thể nghi ngờ, Phong Việt Thần trước mắt này chính là hòn đá đặt chân của Lam Điệp Nhi rồi!

“Nữ tử thật đúng là đáng sợ, nữ tử đáng sợ giống như ngươi ở lại bên người Bổn vương ta thật đúng là sợ ngươi sẽ cắn chết Bổn vương!” Phong Việt Thần nói xong cũng dùng sức bóp cổ Lam Điệp Nhi

“Khụ khụ khụ...” giờ phút này Lam Điệp Nhi bị Phong Việt Thần bóp cũng sắp hít thở không thông rồi.

“Tam... Vương gia ở sa trường nhiều năm như vậy lại có thể sợ một tiểu nữ tử như ta hay sao?” Lam Điệp Nhi khó khăn mà nói xong, Phong Việt Thần hơi buông lỏng tay của mình ra, khiến cho Lam Điệp Nhi có thể có cơ hội thở dốc, đúng lúc này, một tay của Phong Việt Thần kéo Lam Điệp Nhi về hướng mình, rồi đem môi tiếp cận Lam Điệp Nhi.

Nàng biết, hắn muốn hôn nàng.

Nhưng, trừ nụ hôn của Bạch Nguyệt Diệu, nàng không thể tiếp nhận người khác hôn, nàng đưa tay ra che kín môi của Phong Việt Thần: “Tam vương gia, một nữ tử lạnh nhạt với tình yêu, đầu óc sẽ đổi thành ngốc đấy! Tam vương gia cũng đừng để cho ta yêu ngài.” Nhìn như nói đùa khôi hài, nhưng Lam Điệp Nhi hoàn toàn là tự cho Phong Việt Thần một bậc thang xuống để cự tuyệt nụ hôn thôi.

Mà Phong Việt Thần cũng không ngốc, hắn biết, đầu óc của nữ tử trước mắt này quả thật rất tốt, huống chi hắn lại không thích nàng, hơn nữa nữ tử bên cạnh hắn cũng nhiều vô cùng, cho nên không cần thiết nhất định phải lấy được nàng, ngược lại nữ tử thông minh như vậy ở bên cạnh hắn cũng không có, cho nên, không bằng hắn giữ lấy nàng ở bên người, ngày sau tỉ mỉ quan sát, nàng thật sự tình nguyện vì mình bán mạng, hay đang tính toán!

Nghĩ tới đây, Phong Việt Thần lập tức buông lỏng tay ra, đi về phía cạnh bồn, sau khi hắn ra khỏi bồn, đưa tay về phía Lam Điệp Nhi, một tay kéo Lam Điệp Nhi lên khỏi bồn tắm.

“Trước tiên ngươi hãy ở lại bên cạnh Bổn vương đi!” Phong Việt Thần nói xong, cũng đem quần áo của mình đưa cho Lam Điệp Nhi, sau đó thân thể trần truồng rời khỏi gian phòng này.

Sau khi Lam Điệp Nhi mặc vào quần áo của Phong Việt Thần, khóe miệng giương lên một nụ cười quỷ dị!

Bất tri bất giác, Lam Điệp Nhi ở vương phủ của Phong Việt Thần đã mười ngày, mười ngày này Lam Điệp Nhi phát hiện Phong Việt Thần thật sự rất tàn bạo, đối với nữ tử của mình, đối với gia đinh của mình, đối với phạm nhân đều thù hận tàn bạo! Nhưng điều duy nhất đáng khen là, hắn đối đãi với con dân của hắn rất là thân thiện.

Hơn nữa Phong Việt Thần còn rất háo sắc, hắn chỉ là một Vương gia thôi, nhưng đã có hai mươi mấy vương phi, con cái cũng có đến năm rồi, thỉnh thoảng Phong Việt Thần cũng sẽ ra tay với Lam Điệp Nhi, nhưng mỗi lần đều bị Lam Điệp Nhi dùng ngôn ngữ hoa lệ tránh thoát, nam tử! Chính là loại sinh vật này, cho dù đối mặt với nữ tử mình không thích cũng sẽ có dục vọng, haiz, nhưng nữ tử thì không giống vậy, vì Lam Điệp Nhi chỉ biết có dục vọng với Bạch Nguyệt Diệu, chỉ tiếc Bạch Nguyệt Diệu hắn...

Bây giờ đã không thuộc về một mình Lam Điệp Nhi rồi.

Đối mặt với nữ tử trong hậu cung của Phong Việt Thần, Lam Điệp Nhi chỉ đành phải bất đắc dĩ cười cười, ha ha ha ha, nữ tử và nữ tử một khi đồng thời yêu một người đàn ông, sẽ không từ thủ đoạn bắt sống lòng của nam tử kia, loại bỏ đối lập, cũng giống với các nam tử trên triều đình ngươi lừa ta gạt, chẳng qua là muốn bay cao hơn!

Hai mươi mấy phi tần kia, chánh phi chỉ có một, đại khái hai mươi mấy tuổi, trông thì hiền hòa giống như Hồng Uyển Nghi, nhưng nhìn một cái đã bị Lam Điệp Nhi đoán được, nàng ta chỉ là mặt nạ dối trá, nhìn nhiều, Lam Điệp Nhi tự nhiên cũng biết các loại ảo diệu.

Hiện giờ Lam Điệp Nhi đang dựa vào trước cửa sổ ở phòng nàng nhìn cảnh sắc phương xa, trong mười ngày này, nàng đều bị Phong Việt Thần cầm tù bên trong phủ, chưa bao giờ từng thương thảo qua bất kỳ chính sự nào với nàng, vì hiện giờ Phong Việt Thần vẫn còn đề phòng Lam Điệp Nhi, Lam Điệp Nhi hiểu, có câu dục tốc bất đạt, cho nên nàng cũng đang từ từ làm cho Phong Việt Thần tin tưởng mình.

Cửa phòng Lam Điệp Nhi chậm chạp mở ra, Lam Điệp Nhi cũng không quay đầu nhìn là người phương nào, vì nàng biết, có thể trực tiếp đẩy cửa vào chỉ có Phong Việt Thần kia thôi.

Phong Việt Trần đi thẳng tới chỗ của Lam Điệp Nhi, hắn giang hai cánh tay từ phía sau lưng ôm Lam Điệp Nhi, hai hàng chân mày của Lam Điệp Nhi khóa chặt lại, trong lòng có một loại ghê tởm không nhịn được xông lên đầu, Phong Việt Thần có thể được coi là mỹ nam tử của Phong Minh quốc, chỉ là Lam Điệp Nhi không thèm nể mặt mũi, hiện giờ trừ Bạch Nguyệt Diệu cùng với nàng có quan hệ xác thịt ra, nàng căn bản không thể tiếp nhận bất kỳ nam tử nào.

“Đúng rồi, nói cho nàng biết một tin tức, Bạch Nguyệt Diệu lại nạp thêm trắc phi, tên là Liễu Nhi, nàng biết không?” Phong Việt Thần nói xong cũng đặt đầu trên bả vai Lam Điệp Nhi, hành động nhìn như mập mờ, nhưng hắn hoàn toàn là đang theo dõi phản ứng của Lam Điệp Nhi.

Trong lòng Lam Điệp Nhi giờ phút này nhất thời như tê liệt đau đớn: “Đã nói rồi, loại nam tử đó, ta chỉ muốn nhìn thấy dáng vẻ hắn nghèo túng, Tam vương gia không muốn giúp ta sao?” Lam Điệp Nhi nói xong cũng xoay người xem mặt Phong Việt Thần, đôi tay khoác lên trên bả vai Phong Việt Thần. Giờ phút này biểu tình của Lam Điệp Nhi không chỉ không có một chút thương tâm, hơn nữa còn mỉm cười tràn đầy quỷ dị.

Phong Việt Thần thấy vẻ mặt này của Lam Điệp Nhi, lòng nghi ngờ Lam Điệp Nhi kia, cũng hơi giảm một chút: “Đương nhiên có thể giúp nàng, không phải nàng cũng giúp ta sao?” Nói xong, Phong Việt Thần lại giơ tay lên nắm cằm của Lam Điệp Nhi.

“Ha ha, sao ta có cảm giác Tam vương gia không tin tưởng ta vậy?”

“Nàng đa tâm thôi” Phong Việt Thần nói xong cũng buông lỏng tay ôm Lam Điệp Nhi ra, mà hai tay của Lam Điệp Nhi cũng chậm rãi từ hai vai Phong Việt Thần chảy xuống: “Sáng sớm ngày mai ngươi tới thư phòng của ta.”

Phong Việt Thần vừa nói xong, thì rời khỏi phòng của Lam Điệp Nhi, mà Lam Điệp Nhi mặc dù ngoài miệng treo nụ cười nhưng nước mắt cũng không cách nào khống chế đã trút xuống chảy ra ngoài, nàng nhanh chóng đóng cửa phòng lại, một tay che kín miệng mình, dựa vào bên cạnh cửa từ từ ngồi trên mặt đất, nước mắt thống khổ, nước mắt mất mát, nước mắt thương tâm, như thác nước đổ xuống!

Lam Điệp Nhi tìm một vạn lý do, cũng không cách nào giải thích nguyên nhân Liễu Nhi hại mình, hiện giờ nàng rốt cuộc hiểu rõ, vì Liễu Nhi yêu Bạch Nguyệt Diệu, cho nên xem Lam Điệp Nhi như cái đinh trong mắt, đâm trong thịt Liễu Nhi rồi, ha ha, Lam Điệp Nhi đã từng nói, nếu Liễu Nhi tìm được tướng công thì Lam Điệp Nhi chắc chắn vui vẻ hơn nàng, thế nhưng kết quả, đó lại là nam tử đã từng chỉ thuộc về Lam Điệp Nhi.

Tại sao? Tại sao? Bạch Nguyệt Diệu lần lượt phụ ta, ta lại còn thương hắn? Bạch Nguyệt Diệu bây giờ chàng còn tình cảm với ta không? Còn nhớ rõ chàng đã từng thề non hẹn biển với ta không?

Không sao, không sao!

Nếu chàng quên Điệp nhi trong miệng chàng, nếu chàng đã không thương Điệp nhi nữa, vậy Lam Điệp Nhi thiếp cũng sẽ dùng thời gian gấp đôi, gấp trăm lần theo đuổi chàng như chàng đã từng đuổi theo thiếp, chàng là của thiếp! Vĩnh viễn chỉ thuộc về thiếp!!!

Nghĩ tới đây, Lam Điệp Nhi nắm hai quả đấm thật chặt, lau lau nước mắt nơi khóe mắt, một năm, hai năm, ba năm, cho dù sau này hậu cung của Bạch Nguyệt Diệu có 3000 mỹ nhân, Lam Điệp Nhi cũng có lòng tin sẽ khiến cho Bạch Nguyệt Diệu chỉ vì một mình nàng mà khuynh tâm, vì nàng đã không phải là Lam Điệp Nhi đơn thuần khát vọng đựơc yêu trước kia nữa rồi.

Sáng sớm hôm sau, Lam Điệp Nhi đúng hẹn đến thư phòng của Phong Việt Thần, nàng mặc áo dài diễm lệ, trang phục xinh đẹp phối lên người nàng, càng lộ vẻ quyến rũ mười phần, nếu trước kia dùng hoa lài để hình dung Lam Điệp Nhi là thanh nhã, thanh thuần, vậy bây giờ chỉ có thể dùng hoa hồng, để hình dung Lam Điệp Nhi diễm lệ quyến rũ mà thôi.

Vì vô số âm mưu thử thách, nên nàng đã từ bỏ hơi thở có phần nhàn nhạt của cô bé trước kia, mà chuyển hướng thàng nữ tử trưởng thành.

Trên đường đi, trùng hợp chính phi của Phong Việt Thần gặp Lam Điệp Nhi, nữ tử kia thấy Lam Điệp Nhi trẻ tuổi xinh đẹp, không thể nghi ngờ là uy hiếp lớn nhất của mình, nhưng bây giờ nàng ta không biết Lam Điệp Nhi là nhân vật như thế nào, nên không thể xuống tay đối phó Lam Điệp Nhi!

“Điệp nhi tham kiến tam vương phi.” Lam Điệp Nhi dường như lại trở về với non nớt trước kia của nàng, vẻ mặt ngây thơ cười, nhưng sau lưng sự ngây thơ này, không thể nghi ngờ là để nữ tử trước mắt này thu mình làm tâm phúc, vì nàng muốn cùng với tam vương phi này, học tập làm thế nào để ngồi ổn vị trí chính phi!

“Ừ.” Tam vương phi kia khẽ mỉm cười, thấy Lam Điệp Nhi dường như rất hồn nhiên: “Ngươi tên là Lam Điệp Nhi sao?”

“Hồi vương phi tẩu tẩu, đúng vậy.”

“Tẩu tẩu?”

“Điệp nhi coi Tam vương gia như một người huynh kháchọ, mà tam vương phi là thê tử kết tóc duy nhất của huynh, cho nên Điệp nhi mới gọi tam vương phi là tẩu tẩu, nếu như tam vương phi ghét bỏ, vậy sau này Điệp nhi sẽ chú ý.” Lời ngon tiếng ngọt kia của Lam Điệp Nhi làm cho tam vương phi rất cao hứng, lại thêm vào Lam Điệp Nhi gọi Tam vương gia là dị huynh, cho nên nàng buông lỏng đề phòng Lam Điệp Nhi.

“Sao lại ghét bỏ chứ? Ha ha.”

“Vậy sau này Điệp nhi sẽ gọi vương phi là tẩu tẩu nhé, hì hì, Điệp nhi phải đến thư phòng tìm dị huynh rồi, lần sau Điệp nhi lại tới thăm viếng tẩu tẩu.”

“Ừ, đi đi.”

Nói xong, Lam Điệp Nhi lập tức đẩy cửa thư phòng của Phong Việt Thần ra, mà Phong Việt Thần cũng đều nghe được rõ ràng tất cả những chuyện ở bên ngoài, thấy Lam Điệp Nhi bước vào, Phong Việt Thần quỷ dị cười một tiếng: “Bổn vương thật đúng là không biết dị huynh và dị muội lại có thể thân mật như thế đấy.” Nói xong, Phong Việt Thần còn đứng dậy đi tới phía Lam Điệp Nhi, hắn đưa đôi tay ra vững vàng ôm lấy Lam Điệp Nhi.

Bản thân ta đối với Phong Việt Thần tràn đầy chán ghét, hơn nữa đối với loại quan hệ này trong miệng Phong Việt Thần, càng thêm cực kỳ chán ghét, ghét làm người thứ ba, đáng ghét hơn là làm người thứ ba của Phong Vịêt Thần, ta biết rõ phương pháp có thể lấy được tin tưởng của hắn chính là cho hắn ở trên giường **!

Nhưng, lòng ta không cho phép ta làm như vậy, thân thể của ta cũng không cho phép, vì ta chỉ có thể đem chính mình cho một mình Bạch Nguyệt Diệu, mặc dù hắn cưng chiều qua vô số nữ tử! Nhưng, ta tự cầu không thẹn với lương tâm!

Lam Điệp Nhi nhẫn nại chán ghét bên trong, nhẹ nhàng đẩy Phong Việt Thần ra: “Tam vương gia luôn thích nói đùa, thật ra thì Tam vương gia cũng sớm xem Điệp nhi như dị muội rồi?” Lời uyển chuyển kia của Lam Điệp Nhi, là đang bức bách Phong Việt Thần xác lập mối quan hệ giữa nàng và hắn, nếu không ngày sau, Phong Việt Thần chỉ biết đối với nàng càng lúc càng lớn mật.

Phong Việt Thần do dự một chút, suy nghĩ một chút nữ tử trước mắt này dù sao cũng là một nữ tử bị ruồng bỏ, nếu cùng với nàng ta xảy ra quan hệ mờ ám nhất định sẽ bị người chê cười, nhưng Phong Việt Thần lại cảm giác thịt béo đến khóe miệng không nếm một cái thì rất không thoải mái, bất đắc dĩ, vẫn là mặt mũi quan trọng hơn, hắn quyết định đón nhận đề nghị của Lam Điệp Nhi: “Em nuôi? Không tồi! Vậy bản vương nhận lấy Điệp nhi rồi nhé.”

Sau khi nghe xong lời nói của Phong Việt Thần, Lam Điệp Nhi vội chào một cái: “Cảm tạ dị huynh.” Lần này quan hệ đã được xác lập, không thể nghi ngờ Lam Điệp Nhi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ở trong thư phòng, Phong Việt Thần đem một phần tình hình không quan trọng của Phong Minh quốc nói cho Lam Điệp Nhi biết, Lam Điệp Nhi nhìn ra được, Phong Việt Thần bây giờ vẫn còn chưa hoàn toàn tin tưởng nàng.

Nhưng mà, đối với chuyện này, Lam Điệp Nhi đã rất hài lòng, vì thời gian có thể chứng minh tất cả, nàng tin tưởng Phong Việt Thần sớm muộn gì cũng sẽ có ngày hoàn toàn tin tưởng nàng!!!

Đến lúc đó, cũng là lúc nàng nở mày nở mặt trở về Vân Long quốc rồi!!