Hoàng Kim Đài

Chương 28: Thẩm vấn




Trong mắt Mục Bá Tu hiện lên vẻ sợ hãi tột cùng: “Ngươi, ngươi…..”

Phó Thâm nở nụ cười sâu xa: “Chẳng phải ngươi còn đang sống sờ sờ đó sao, không tin thì tự véo đùi mình một cái xem có đau không.”

Y càng lá mặt lá trái, vòng vo không đi vào đề tài chính thì Mục Bá Tu lại càng chột dạ, hắn thà chết luôn còn hơn rơi vào tay Phó Tâm để phải chịu dày vò.

“Sao ta có cảm giác, Mục tướng quân dường như rất sợ ta vậy nhỉ?” Phó Thâm hứng thú hỏi, “Sợ hơn cả chết sao?”

Quả vậy, Phó Thâm không phải Phi Long vệ khiến người nghe danh đã sợ mất mật, mà ngược lại còn là một người khôi ngô tuấn tú, người bình thường thấy y sẽ không run cầm cập như thế này.

Mục Bá Tu cắn chặt răng, cố ra vẻ lạnh lùng nói: “Đường đường là Tĩnh Ninh hầu mà lại tự tiện giam giữ mệnh quan triều đình, không sợ Phi Long vệ điều tra hỏi tội Phó tướng quân ngươi à?”

Du Kiều Đình và Tiêu Tuân: “……”

Phó Thâm cười ha ha, vỗ tay cho hắn: “Cho phép ta nhắc nhở ngươi một câu, Mục tướng quân, đừng quên ngươi bây giờ đã là một “người chết”, thi thể còn đang để ở phủ Thuận Thiên kia kìa. Hay là, ngươi tưởng mình có thể sống sót thoát ra khỏi nơi này?”

“Còn Phi Long vệ, khâm sát sứ của bọn họ đã là người của ta rồi, điều tra hỏi tội ta? Bản hầu còn đang mong như vậy đây.”

Du Kiều Đình ho khan một tiếng, nhắc nhở y chú ý đúng mực, mau nói chính sự đi, đừng có khoe khoang nữa.

Mục Bá Tu cuối cùng cũng nhận ra Phó Thâm đang đùa giỡn mình, tựa như mèo bắt chuột, không vội ăn mà chơi đùa cho gần chết trước đã, hắn không nhịn nổi nữa: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

Phó Thâm: “Ngươi là một kẻ thông minh, bản hầu đã ngồi xe lăn xuất hiện ở trước mặt ngươi mà ngươi còn không đoán được ta muốn làm gì sao?”

Mục Bá Tu khăng khăng không hé răng: “Ta không biết.”

Nụ cười của Phó Thâm lập tức lạnh xuống, y nhẹ nhàng nói: “Đừng có rượu mời không uống đòi uống rượu phạt. Ta chỉ hỏi ngươi một lần, có nói hay không?”

Mục Bá Tu vẫn nói câu kia: “Ta không biết”.

Chữ “Biết” còn chưa dứt thì Phó Thâm đã bất ngờ hành động, tiếng xé gió vang lên, hàn quang chợt hiện, một mũi tên cắm phập vào vai trái Mục Bá Tu.

Đau đớn từ vết thương trào ra, Mục Bá Tu hoàn toàn không phòng bị, phát ra tiếng rên kinh hãi.

Trong tay Phó Thâm cầm một chiếc nỏ gỗ tinh xảo, mũi tên thứ hai nhắm vào vai phải hắn: “Còn không chịu nói nữa không?”

Mục Bá Tu đau đến vã mồ hôi lạnh, suy yếu vô lực dựa vào góc tường, không chịu đáp lời.

Phó Thâm không chút lưu tình, chẳng thèm nói câu nào, nâng tay bắn ra mũi tên thứ hai.

Lực độ của cú bắn này mạnh hơn, mũi tên trực tiếp xuyên qua vai, ghim chặt Mục Bá Tu vào vách tường.

Phó Thâm thong thả lắp một mũi tên mới, ung dung nói: “Hiện tại không muốn nói cũng không sao, trước khi bị bắn thành tổ ong, ngươi có rất nhiều thời gian để ở đây từ từ suy nghĩ. Nếu là người chết không thể nói chuyện thì cũng đành thôi, nhưng một kẻ sống sờ sờ, ta còn sợ không cạy được miệng ngươi chắc?”

Y nhắm ngay chân phải của Mục Bá Tu: “Yên tâm, kỹ năng bắn tên của ta cũng không tệ lắm, đã nói muốn bắn chân phải của ngươi thì tuyệt đối sẽ không bắn nhầm chân trái.”

“Ba.”

Mũi tên thứ ba bắn ra, Mục Bá Tu phát ra một tiếng kêu thảm thiết không giống tiếng người.

Máu tươi chảy ra từ cơ thể đã thấm ướt mặt đất, nhưng đáng tiếc ba kẻ trước mặt đều là thiết huyết tướng quân giết người không chớp mắt, thấy cảnh tượng trừng phạt tàn khốc này mà chẳng một ai kêu ngừng, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống tựa như đang nhìn giun dế, khiến Mục Bá Tu đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, còn kinh sợ hơn cả cái chết.

Phó Thâm hé miệng, thời điểm chữ “Bốn” sắp thốt ra, tù nhân trong ngục sắt rốt cuộc cũng từ bỏ chống cự, cất tiếng rên rỉ yếu ớt: “……Ta nói.”

Phó Thâm lễ độ nói: “Mời.”

“Ngươi đoán không sai,” Mục Bá Tu nói, “Phục kích ở ải Thanh Sa là do ta phụng mệnh gây ra, mũi tên không thể trúng người ngươi, cũng là do chính tay ta bắn ra.”

Phó Thâm vươn tay sang bên cạnh, Tiêu Tuân đưa cho y một cái hộp gỗ nứt vỡ. Phó Thâm mở hộp ra, cho Mục Bá Tu xem bên trong, hỏi: “Là mũi tên này sao?”

Mục Bá Tu gắng ngẩng đầu lên nhìn: “Không sai.”

Mũi tên kia toàn thân đen kịt, dài chừng sáu tấc, đầu mũi tên làm bằng thép ròng có ba mặt dẹt, hai cạnh có một cái rãnh sâu. Đuôi tên có ấn chữ “Quân” của Quân Khí Giám, phần nối giữa mũi và thân tên có một chữ “Báo” trông giống dã thú.

Nghiêm Tiêu Hàn từng nói với Phó Thâm, chữ “Báo” này tượng trưng cho Báo Thao vệ.

Báo Thao vệ là một trong những cấm quân của hoàng gia, thuộc Nam Nha thập vệ, là một nhánh cấm vệ rất khiêm tốn. “Báo thao” nghĩa đen là bao đựng tên làm bằng da báo, vì Báo Theo vệ thường canh gác ở những nơi cao trong hoàng thành, chuyên sử dụng cung tên nên mới lấy tên này.

Mà mũi tên trong tay Phó Thâm là do xưởng chế nỏ của Quân Khí Giám làm ra. Y từng sai người điều tra, mấy năm trước, xưởng chế nỏ từng chế tác một bộ nỏ tay dùng tên phá giáp, phân phát cho cấm quân và Binh Mã ty của hoàng thành sử dụng, song bởi vì tầm bắn không đủ xa, mỗi lần lại chỉ bắn được một mũi tên, rất chi vô dụng nên không được dùng rộng rãi trong quân đội, những mũi tên nỏ không được sử dụng này đều bị vứt trong nhà kho chẳng ai nhìn đến.

Loại tên này chỉ như phù dung chớm nở trong cấm quân, Phó Thâm chưa từng thấy, mà vũ khí của cấm quân lại đổi mới rất nhanh, chẳng ai nhớ bọn họ từng dùng loại tên này.

Nếu không có tờ giấy kẹp trong hộp nhắc nhở, lại có thêm Nghiêm Tiêu Hàn nghiệm chứng, sợ là Phó Thâm đến giờ vẫn chưa lần ra manh mối trong đó.

“Không ngờ đã như vậy mà còn bị ngươi tìm được….. Ta cứ tưởng nó đã bị vùi ở ải Thanh Sa rồi chứ.” Mục Bá Tu rệu rã nằm ngửa trên đất, hai mắt trống rỗng, mờ mịt lẩm bẩm: “Đúng là ý trời…..”

Loại nỏ tay mà Quân Khí Giám nghiên cứu mặc dù không thích hợp dùng trong chiến sự, nhưng nó thắng ở chỗ nhẹ nhàng linh hoạt, trong cự li ngắn có thể gây ra lực sát thương cực mạnh, là một binh khí tiện lợi cho việc ám sát.

Nhưng nỏ này lại khiến Mục Bá Tu phạm phải một sai lầm chí mạng. Hắn luôn làm việc trong cấm quân, trước nhậm chức ở Báo Thao vệ, sau lại chuyển sang Kim Ngô vệ, tất cả binh khí mà cấm quân sử dụng đều đến từ Quân Khí Giám, điều này khiến Mục Bá Tu quên mất một thường thức: Trên mũi tên bình thường mà quân đội ở nơi khác sử dụng, không có con dấu chữ “Quân” của Quân Khí Giám.

Phó Thâm chẳng có tâm tình mà nghe hắn hối tiếc, y hỏi thẳng: “Chủ mưu phía sau vụ phục kích ở ải Thanh Sa là ai?”

Mục Bá Tu như thể nghe được chuyện hết sức buồn cười, hắn khàn giọng cười khục khục: “Phó tướng quân, ta đã ở đây rồi mà ngươi còn không biết là ai muốn ngươi chết sao?”

Mặt Phó Thâm không đổi sắc: “Không biết. Ta mà biết thì đã chẳng phải hỏi ngươi.”

Y thật sự không biết ư?

Ải Thanh Sa gặp mai phục, biến cố xảy ra trên tuyến đường mà chỉ người của Bắc Yến quân biết, hoài nghi lớn nhất của Phó Thâm lúc đó là có kẻ cấu kết với địch phản quốc, thứ hai mới là mơ hồ ngờ vực động thái ngầm của y và Túc vương đã chọc giận Nguyên Thái đế. Bất kể là khả năng nào, trong Bắc Yến quân đã xuất hiện nội gián, y lợi dụng thương tích để lui khỏi vị trí chủ soái, hòng tìm ra tên nội gián này, nhưng còn chưa đợi Phó Thâm có động tĩnh gì thì mũi tên – vật chứng then chốt – đã được đưa đến trước mặt y.

Y từ lâu đã trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của đế vương, dù Phó Thâm có giao binh quyền ở hai châu Cam, Ninh như thạch sùng đứt đuôi, rũ bỏ quan hệ với phủ Dĩnh quốc công, thận trọng từ lời nói đến việc làm, ở ẩn tại một góc của Bắc Cương thì vẫn không thoát khỏi nghi kỵ sâu sắc của hoàng đế.

Vô tri vô giác, vừa ngây thơ vừa ngu xuẩn, không giết y thì giết ai?

Mục Bá Tu điên cuồng cười to, nâng cánh tay bị thương chỉ lên trên, gào thét rằng: “Ý trời! Vẫn chưa rõ sao? Là trời muốn ngươi chết!”

Du Kiều Đình siết tay thành quyền, Tiêu Tuân hô hấp nặng nề, có lẽ bọn họ đã sớm rõ trong lòng, nhưng suy đoán của mình so với chính tai nghe thủ phạm xác nhận, tư vị bị đâm một đao dù sao vẫn bất đồng.

Phó Thâm thì lại bình tĩnh hơn bọn họ. Hắn là kẻ chịu hai tầng đả kích cả chân tướng vạch trần lẫn ban hôn, đau đớn khắc cốt ghi tâm đều đã trải qua. Cũng may quãng thời gian ấy có Nghiêm Tiêu Hàn ở bên cạnh, Phó Thâm mặc dù không biểu lộ ra ngoài quá nhiều, nhưng với sự nhạy bén của Nghiêm Tiêu Hàn, hắn phần nào cũng đoán được chân tướng, không thì sẽ chẳng thể săn sóc chu đáo đến độ muốn gì được nấy.

Phải thừa nhận rằng Nghiêm Tiêu Hàn rất giỏi, bây giờ Phó Thâm hồi tưởng lại chuyện xưa, cảm giác hận thù thống khổ rất nhạt, những gì nhớ được đều là chút chuyện nhỏ nhặt hằng ngày của hai người.

“Tiếc quá, ta không chết được, thực sự xin lỗi, ” Phó Thâm mặt vô biểu cảm, “Nghe cho rõ đây, ta đang hỏi ai ra lệnh cho người, dùng cách gì lấy được hỏa dược, phía trên ngươi, là ai sắp đặt cuộc mai phục này?

Kẻ có thể khiến hoàng thượng bỏ qua Phi Long vệ, giao việc cơ mật trọng yếu như ám sát cho hắn, mới là mấu chốt.

Mục Bá Tu mới nãy còn điên khùng giờ bỗng nhiên ngậm miệng im bặt.

Phó Thâm: “Sao, lại không chịu nói à?”

Thân thể bị cắm ba mũi tên còn đang chảy máu, Mục Bá Tu không quên được cảnh Phó Thâm dùng ngữ điệu bình tĩnh mà ra tay giết người không chớp mắt, khát vọng sống và lý trí điên cuồng giao đấu ở trong lòng.

Nhưng Phó Thâm bấy giờ lại không động thủ, mà chống đầu như có điều đăm chiêu: “À mà, ta nhớ ban đầu ngươi ở Báo Thao vệ, nhờ tài bắn cung xuất chúng nên được thăng chức làm trung lang tướng, tại sao sau này lại chuyển sang Kim Ngô vệ?”

Y bắt được Mục Bá Tu, đương nhiên cũng tìm hiểu rõ về thân thế và gia cảnh của hắn. Ngoại trừ Phi Long vệ thì trong Nam Bắc cấm quân thập lục vệ, nơi khó vào nhất chính là Kim Ngô vệ. Kim Ngô vệ đứng đầu Nam Nha thập vệ, hầu hạ ngự tiện, vô cùng cao quý, người được chọn hầu hết đều là con cháu nhà công thần huân quý. Xuất thân của Mục Bá tu không hề cao, năng lực tuy xuất sắc nhưng làm đến tướng quân của Báo Thao vệ đã coi như lên trời rồi, sao hắn lại tiến vào Kim Ngô vệ?

Mục Bá Tu vẫn im lặng, Phó Thâm tiếp tục đoán mò: “Bởi vì có người đề bạt ngươi sao? Vì báo ân nên ngươi mới nguyện ý ngậm chặt miệng vì kẻ đó?”

Mục Bá Tu có vẻ đã quyết tâm làm một cái hũ nút. Phản ứng này trái lại càng chứng minh suy đoán của Phó Thâm là đáng tin. Y lạnh lùng mỉm cười: “Tình sâu nghĩa nặng quá nhỉ?”

“Có chuyện này chắc Mục tướng quân còn chưa biết,” Phó Thâm nói không biết ngượng, “Con người ta đây luôn chú ý tiên lễ hậu binh, chưa bao giờ lạm sát kẻ vô tội. Trước đây, người của ta mặc dù luôn điều tra ngươi, song chắc chắn chưa từng kinh động đến ngươi.”

“Cho nên, mùng ba tháng giêng, tại sao ngươi lại đột nhiên bỏ lại thê tử và người nhà, vội vàng chạy trốn? Sau đó thậm chí không ngần ngại dùng thi thể kẻ khác để thay thế bản thân, mai danh ẩn tích khỏi cõi đời này?”

Mục Bá Tu chợt ngẩn ra.

Hắn ngờ vực hỏi: “Không phải ngươi ư?”

Phó Thâm: “Ngươi đang trốn cái gì?”

Mục Bá Tu rõ ràng đã dao động, song vẫn không chịu tin Phó Thâm. Phó Thâm suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi không ngần ngại dùng cái chết để thoát thân, chứng tỏ kẻ kia muốn mạng của ngươi. Mà ta có việc muốn hỏi ngươi, cho nên trước khi tận mắt nhìn thấy ngươi, người của ta tuyệt đối sẽ không ra tay với ngươi.”

Y nhìn chằm chằm Mục Bá Tu, khí thế áp bách rèn giũa từ nhiều năm chinh chiến sa trường tựa như dời non lấp biển, ép cho Mục Bá Tu không ngẩng đầu lên nối: “Kẻ kia rốt cuộc là ai?”

Mục Bá Tu không phải loại ngu ngốc bị mua còn giúp người ta đếm tiền, Phó Thâm không lừa hắn, hắn chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể thông suốt.

“Ta khuyên ngươi nên nghĩ thoáng chút đi,” Phó Thâm nói, “Ngươi đã rơi vào tay ta, đằng nào cũng chết, chết thì cũng phải kéo theo cái đệm lưng chứ.”

Sự tình đã rõ ràng đến bảy tám phần, dù Mục Bá Tu không nói, chỉ cần có thời gian, những đầu mối này cũng đủ cho Phó Thâm tra ra kẻ đứng sau hắn.

Y còn nguyện ý ở đây phí sức với Mục Bá Tu, cho thấy Mục Bá Tu vẫn còn giá trị, nếu như nói tốt thì có khi còn sống thêm được hai ngày.

Mục Bá Tu lại rơi vào im lặng, bấy giờ Phó Thâm cũng chẳng thúc giục hắn. Một lát sau, hắn rốt cuộc cũng từ bỏ kháng cự, hàm hồ lên tiếng.

“Ta mười bảy tuổi vào Báo Thao vệ, hai mươi hai tuổi làm đến chức trung lang tướng, nhưng vì vô tình đắc tội quan trên nên liên tục bị chèn ép, đến tận tuổi nhi lập vẫn không tiến thêm được chút nào. Có người tình cờ phát hiện tài bắn cung xuất chúng của ta nên đặc cách điều ta đến Kim Ngô vệ, xem như tâm phúc.”

“Nam Bắc Nha xưa nay không hợp nhau, đặc biệt là sau khi Nghiêm Tiêu Hàn nhậm chức, Phi Long vệ lớn mạnh, Bắc Nha cấm quân càng lấn át Nam Nha. Người kia không cam lòng bị vùi dập như vậy nên liền dùng trăm phương ngàn kế mời chào vô số kỳ nhân dị sĩ vào Kim Ngô vệ, thay hoàng thượng xử lý không ít đại thần ‘Không nghe lời’.”

Ba người yên lặng lắng nghe, trong lòng đều phát lạnh.

Cấm quân cao quý nhất trong thập lục vệ, Kim Ngô vệ luôn bị coi là “không chí tiến thủ, ăn no chờ chết”, ấy thế mà đã lặng lẽ lột xác trở thành đội quân ám sát ngự dụng.

Mục Bá Tu nói: “Hai năm qua, hoàng thượng ngày càng tin tưởng Kim Ngô vệ, năm ngoái sau trận chiến Tây Thu quan, hoàng thượng chọn lựa mấy người trong Kim Ngô vệ, định ra kế hoạch mai phục ở ải Thanh Sa.”

“Ải Thanh Sa thuộc nơi giao nhau giữa Đồng Châu và Nguyên Châu tại phương Bắc, ngươi dẫn người hộ tống sứ đoàn Đông Thát vào kinh, nhất định phải đi qua nơi này, cho nên trước khi các ngươi đến, Bắc Yến quân ở Nguyên Châu từng phái người kiểm tra khu vực ải Thanh Sa. Tướng lĩnh canh giữ quân Nguyên Châu là người của hoàng thượng, bọn ta trà trộn vào đội nhân mã này, bố trí hỏa dược quanh ải Thanh Sa.”

Phó Thâm bỗng ngắt lời: “Gượm đã, các ngươi lấy hỏa dược từ đâu ra?”

Hỏa dược là đồ quân dụng, dân chúng không được lén lút buôn bán, hỏa dược trong quân mỗi lần xuất nhập đều phải ghi chép lại. Nguyên Châu là trụ sở của Bắc Yến thiết kỵ, dù trong quân có kẻ nội ứng ngoại hợp thì cũng không thể nào lén dùng hỏa dược mà thần không biết quỷ không hay. Hơn nữa sau này Phó Thâm sai người điều tra hướng đi của hỏa dược ở các châu phụ cận ải Thanh Sa, cũng không phát hiện thấy dị thường.

“Là từ ‘Thảo lộ’.” Mục Bá Tu nói, “Giữa quân trấn giữ Đồng Châu và mã phỉ biên cảnh có một ‘Thảo lộ’, quân Đồng Châu lén lút bán hỏa dược cho mã phỉ, tất cả sổ sách ghi chép về hỏa dược của bọn họ đều là giả. Bọn ta giả làm người Đông Thát, mua được hỏa dược từ chỗ mã phỉ.”

Nguyên Châu là đích hệ của Phó Thâm, Đồng Châu là bộ hạ cũ của Phó Thâm, đường đường là thống soái Bắc Yến quân, không chết trên chiến trường mà lại lật thuyền trong mương, té ngã bởi tay người mình. Phó Thâm suýt nữa tức bể phổi, lửa giận cuồn cuộn không chỗ để xả, nghiến răng nặn ra một câu: “Lũ khốn kiếp ăn cây táo rào cây sung này!”

(Lật thuyền trong mương: là một câu thành ngữ của Trung Quốc. Thuyền đi trong mương chắc chắn không thể bị lật nhưng mà lại lật, ý nói chuyện không thể xảy ra lại xảy ra, chỉ việc xui xẻo, xúi quẩy.)

Du Kiều Đình lập tức khuyên can: “Tướng quân bớt giận.”

Phó Thâm không để ý tới hắn, cố bình tĩnh lại, sầm mặt bảo: “Nói tiếp đi.”

Mục Bá Tu: “Dựa theo kế hoạch, có hai người phụ trách châm ngòi nổ, ta canh giữ ở chỗ cao, nếu ngươi không bị đá lở đập trúng thì ta sẽ bắn thêm một mũi tên, dù thế nào cũng không thể để ngươi sống sót rời khỏi ải Thanh Sa.”

“Ai ngờ mạng ngươi còn dai hơn đỉa, bị thế rồi nhưng vẫn không chết, không chỉ không chết, mà còn sống sót trở về.”

“Ta sợ bị ngươi tra ra nên ngày nào cũng lo lắng đề phòng. Cuối cùng, đêm khuya mùng hai tháng giêng, có người xông vào nhà ta, định giết ta. May mà hôm ấy phu nhân ta mang con gái về nhà mẹ đẻ, trong nhà chỉ có một mình ta. Ta đả thương kẻ kia, cho rằng chuyện đã bại lộ nên thu thập đồ đạc tháo chạy suốt đêm, trốn ra khỏi kinh thành.”

“Khi trốn đến thôn Đông Vượng, ta nhận ra có kẻ luôn theo đuôi mình nên liền trộm một cái xác từ nghĩa trang, mặc quần áo của mình cho cái xác đó, cố ý lưu lại chiếc nhẫn ngọc chưa từng rời thân, chặt bỏ đầu nó rồi ném thi thể không đầu xuống giếng cạn. Đầu người kia bị ta chôn ở khu rừng phía sau thôn Đông Vượng, giờ chắc đã mục rữa chỉ còn lại xương. Nhờ vậy, nếu có người phát hiện thi thể kia thì kẻ truy sát sẽ biết rằng ta đã chết.”

Mục Bá Tu giả chết xong thì định tiếp tục trốn về phía Nam, không ngờ còn chưa ra khỏi huyện thành thì đã bị Bắc Yến quân theo dõi hắn suốt mấy ngày bắt về.

Liên kết đầu đuôi câu chuyện, quả thực ứng với từng sự thực mà y biết, song vẫn còn một điểm Phó Thâm không nghĩ ra: Nếu là vì diệt khẩu thì tại sao kẻ kia không sớm động thủ mà phải chờ tới bây giờ? Hoặc giả như, hắn vốn không định diệt khẩu, vậy rốt cuộc là thứ gì khiến hắn cảm thấy nguy hiểm, buộc phải bỏ xe giữ tướng?

Hay là, không chỉ có hai phe Phó Thâm và Kim Ngô vệ, mà còn một người khác muốn giết Mục Bá Tu? Người biết được chân tướng ngoại trừ bọn họ ra, còn có kẻ đưa độc dược đến cho Phó Thâm.

Cái vũng nước đục này, rốt cuộc đã cuốn vào mấy phe thế lực?

Vì mất máu quá nhiều nên hơi thở của Mục Bá Tu càng lúc càng yếu. Hắn có lẽ đã đoán trước được kết cục chắc chắn phải chết nên giờ phút này đã bình tình trở lại, nói với Phó Thâm: “Người mà ta nói đến, Phó tướng quân chắc hẳn rất quen thuộc ——“

“Thượng tướng quân của tả Kim Ngô vệ, Dịch Tư Minh.”

Phó Thâm nói: “Khỏi cần nói, ta đã đoán được rồi.”

Người bạn niên thiếu thân thiết của y, người huynh đệ trượng nghĩa bất chấp hiểm nguy thay y thu xếp cho hậu nhân Kim gia, cuối cùng lại thành kẻ đứng sau nhất định muốn đẩy y vào chỗ chết.

Quý công tử mắt mọc trên đỉnh đầu, khinh thường chó săn triều đình năm xưa, vì vượt qua Bắc Nha cấm quân mà thậm chí biến Kim Ngô vệ trở thành tổ chức ám sát còn bất chấp hơn cả Phi Long vệ.

Phó Thâm không biết nên đánh giá Dịch Tư Minh như thế nào, tâm trạng cũng không dữ dội như lúc nghe tin quân Đồng Châu làm giả sổ sách, y thậm chí chẳng nhớ nổi mấy năm qua có từng tiếp xúc gì với Dịch Tư Minh hay không.

Tình nghĩa thiếu niên ngắn ngủi như sương sớm, một khi mặt trời mọc liền tan biến, như thể con người cuối cùng đều sẽ thay đổi không còn giống trước đây.

Chẳng qua là có người dáng dấp vẫn như xưa, có người lại thay đổi hoàn toàn.

Thế sự vô thường, thiên ý khó lường.

Phó Thâm ra hiệu bảo Tiêu Tuân đẩy mình ra ngoài, ép cung cũng là một việc phí tâm lực, y cần thời gian để từ từ tiêu hóa chân tướng này. Mục Bá Tu nghe thấy y rời đi, từ đấu chí cuối đều không lên tiếng xin tha, kiệt quệ nhắm hai mắt nằm trong địa lao.

Ánh nắng rực rỡ và không khí trong lành cùng tràn vào, khiến tai mắt người ta cũng trở nên rõ ràng hơn, Du Kiều Đình ở phía sau đóng cửa lại, Phó Thâm bỗng nhiên nói: “Gọi Đỗ Lãnh đến khám vết thương cho hắn, đừng để hắn chết.”

“Vâng,” Du Kiều Đình tuân lệnh, “Đã quá trưa rồi, đi ăn cơm trước đã.”

“Ta không ăn đâu,” Phó Thâm xua tay, “Phòng ngủ đã dọn dẹp chưa? Ta muốn đi ngủ, không có chuyện gì thì đừng quấy rầy.”

Thấy tâm tình y không tốt, chẳng ai dám khuyên nhủ, cũng không dám trái lời. Tiêu Tiaan đẩy Phó Thâm vào phòng ngủ, Du Kiều Đình đứng dưới tàng cây trong sân, thở dài một tiếng: “Thật đúng là….. Thế đạo gì thế không biết.”

Tiêu Tuân yên lặng vỗ vỗ vai hắn.

Người thường dạo quanh bờ vực sinh tử, đều có một loại dự cảm nhạy bén gần như trực giác đối với nguy hiểm. Du Kiều Đình và Tiêu Tuân không hẹn mà cùng nhìn về phía chân trời cuồn cuộn mây bay, đông đi xuân tới, vạn vật sống dậy, tiếng sấm mơ hồ, mà tương lai thì như bị một bức màn tối phủ kín, năm nay có lẽ sẽ chẳng thể sóng yên biển lặng như một vài người kỳ vọng.

Phó Thâm vốn tưởng rằng Nghiêm Tiêu Hàn sẽ bận khá lâu, không ngờ mới ngày thứ ba hắn đã xuất hiện ở bàn cơn sáng ở sơn trang. Phó Thâm kinh ngạc hỏi: “Ngươi xong việc rồi à?”

“Chưa xong,” Nghiêm Tiêu Hàn khí thế ngồi xuống bên bàn đối diện, “Không quản nữa.”

Phó Thâm: “Hả?”

Nghiêm Tiêu Hàn nghiêm trang nói: “Chín ngày nghỉ cưới đâu phải dùng để lo mấy chuyện vớ vẩn đó.”

“Đây không giống lời Nghiêm đại nhân sẽ nói à nha,” Phó Thâm bảo, “Phi Long vệ các ngươi giỏi nhất là vô cớ sinh sự, một quả trứng gà nứt bày sẵn ngay ở đó, sao lại không nhào lên cơ chứ?”

Nghiêm Tiêu Hàn bị y giễu cợt mà vẫn chẳng tỏ vẻ gì, chỉ điềm nhiên nói: “Chẳng phải là vì đến ôm ngươi sao?”

Phó Thâm đang ăn cơm, nghe vậy thì lập tức làm rớt đũa. Nghiêm Tiêu Hàn vừa nhịn cười vừa nhét đũa về tay y, dỗ dành: “Được rồi được rồi, ta không nói nữa, tập trung ăn cơm đi.”

Phó Thâm chọc chọc hắn: “Nếu đây mà là Yến Châu thì bây giờ ngươi đã bị lôi ra ngoài đánh quân côn rồi.”

“Là ai khơi mào trước hả?” Nghiêm Tiêu Hàn biết thừa y chỉ đang phô trương thanh thế nên càng được đà lấn tới, “Thật quá là vô lý.”

Phó Thâm chẳng làm gì được hắn, đành hung hăn gắp một cái bánh bao chặn miệng hắn lại.

Dùng bữa xong, Nghiêm Tiêu Hàn liền đẩy y ra ngoài đi dạo tiêu cơm, hai người bấy giờ mới tiếp tục đề tài trên bàn cơm: “Vụ án kia tiến triển thế nào rồi? Hai ngày nay ngươi cũng tra được không ít thứ, không tiếp tục điều tra thật sao?”

Nghiêm Tiêu Hàn: “Ta nói ‘Không quản’, chính là ‘Không quản’ ý trên mặt chữ, hoàng thượng đã lệnh cho phủ Thuận Thiên, bộ Hình cùng Đại Lý tự tra án. Chuyện của Kim Ngô vệ, không cần Phi Long vệ bọn ta quản nữa.”

Phó Thâm cười nhạo: “Ồ, vòng vo nửa ngày, hóa ra là người ta đá các ngươi ra. Ngươi lại còn ở đây giả làm sói đuôi to với ta, hửm?”

Nghiêm Tiêu Hàn vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, cúi đầu xuống, vừa vặn mắt đối mắt với Phó Thâm.

Hắn đứng nhìn xuống từ trên cao, đôi mắt đẹp đẽ sâu thẳm kia tràn ngập ý cười dung túng, thần thái thoải mái mà tự nhiên. Theo Phó Thâm quan sát, ở trước mặt người khác, trạng thái của Nghiêm Tiêu Hàn luôn căng thẳng, không phải là nói hắn hồi hộp, mà là lời nói của hắn đều quá tinh chuẩn, ngay cả sự thuần thục và ung dung cũng giống như là thiết kế sẵn, tựa một cái bình sắt chẳng lọt một giọt nước, tất cả phản ứng chân thật tự nhiên nhất đều bị che giấu dưới lớp vỏ sắt dày cộp.

Vậy mà hôm nay, chẳng biết vì sao, hắn lại trút bỏ lớp ngụy trang và phòng bị ấy, cả người bỗng trở nên yên tĩnh mà ôn hòa. Phó Thâm bị hắn nhìn chăm chú hồi lâu, bất chợt cảm thấy mặt hơi nóng lên.

Y thừa nhận mình đã sớm động tâm, có điều vì khúc mắc nhiều năm của hai người, Phó Thâm tự thấy mình không phải nam nhân nông cạn, ai ngờ giờ lại bị sắc đẹp làm mờ mắt.

Nghiêm Tiêu Hàn nhìn chằm chằm vào đôi tai dần đỏ lên của y, khẽ cười một tiếng, vươn tay nhéo vành tai y: “Ta còn tưởng sau khi lừa được người vào tay thì ngươi đã nhìn chán rồi chứ, không ngờ hầu gia….. vẫn rất thích ta nhỉ?”

Phí lời, mắt đã nhìn không dời đi được, còn muốn thích ngươi thế nào nữa?

Phó Thâm nhéo eo hắn một cái, nghiêm trang nói: “Thu tay về đi, sờ loạn cái gì đấy? Nói chính sự.”

Nghiêm Tiêu Hàn nghe lời “Ừ” một tiếng, nhưng nhất thời đắc ý nên âm cuối vô thức cất cao, lập tức bị Phó Thâm xét nét: “Đừng có ‘Ừ’ ngả ngớn như thế, ‘Ừ’ lại lần nữa.”

Nghiêm Tiêu Hàn: “…..”

Đùa thì đùa vậy thôi, hai người vẫn trở lại đề tài chính, Phó Thâm nói: “Dù hoàng thượng không cho ngươi nhúng tay, ngươi chắc chắn cũng âm thầm điều tra. Có phát hiện gì không?”

Nghiêm Tiêu Hàn không tỏ rõ ý kiến mà hỏi ngược lại: “Sao ngươi lại quan tâm vụ án này như thế?”

Phó Thâm: “Hiếu kỳ.”

Nghiêm Tiêu Hàn: “Ngươi không phải người quản việc không đâu, Mục Bá Tu có quan hệ gì với ngươi sao?”

Phó Thâm nheo mắt: “Nếu ngươi hỏi thế thì ta cũng muốn hỏi, hôm nay ngươi đến tìm ta, có liên quan chút nào đến vụ án của Mục Bá Tu không?”

Nghiêm Tiêu Hàn lẳng lặng nhìn y chăm chú, hai người đang giằng co trong âm thầm.

“Được rồi,” Nghiêm Tiêu Hàn nhượng bộ trước, “Không phải ta nghi ngờ ngươi, chỉ là có chút thắc mắc thôi. Khi ta sai người đi điều tra gia cảnh thân thế của Mục Bá TU thì nghe nói một tháng trước cũng có người đến điều tra hắn, đây là thứ nhất; thi thể đàn ông không đầu được phát hiện ở thôn Đông Vượng đã thối rữa, chỉ còn thể căn cứ vào quần áo và đồ bên người để suy đoán hắn là Mục Bá Tu. Mà mục đích chặt đầu là để người ta không nhận ra được cái xác này này ai, vậy tại sao hung thủ còn để lại chiếc nhẫn bạch ngọc chứng minh thân phận hắn? Không hợp lẽ thường, đây là thứ hai.”

“Mục Bá Tu ban đầu đảm nhận chức vụ ở Báo Thao vệ, sau đó chuyển sang Kim Ngô vệ. Ta nhớ năm ngoái có một hôm, ngươi từng đề cập đến Báo Thao vệ với ta.”

Phó Thâm lạnh lùng nói: “Nghiêm đại nhân, ngươi ngụy tạo quá nhiều án oan nên quên mất cách tra án bình thường rồi à?”

“Không hợp lẽ thường còn có cả ngươi nữa,” Nghiêm Tiêu Hàn tiếp tục nói, “Du Thanh Hằng là tâm phúc của ngươi, Bắc Yến quân giờ đang cần tâm phúc đáng tin cậy mà ngươi lại mang theo hắn trở về kinh thành, hơn nữa còn nhất định phải tới sơn trang ở. Thứ cho ta hỏi một câu, đêm chúng ta thành hôn, tất cả Bắc Yến quân ngươi mang về, đều ngủ lại hầu phủ sao?”

Phó Thâm không hề trả lời, chằng nhìn ra được là định nhận tội hay chuẩn bị giết người diệt khẩu, y giữ vẻ mặt không cảm xúc chờ hắn nói tiếp.

“Điểm cuối cùng, thái độ của hoàng thượng đối với vụ án này cũng rất kỳ lạ.” Nghiêm Tiêu Hàn dừng một chốc rồi mới nói, “Phi Long vệ là tai mắt của thiên tử, hiệu suất tra án cao hơn cả Tam Pháp ty, mệnh quan triều đình bị hại, dù có liên quan đến Nam Nha thì cũng chẳng lý nào nào bỏ gần tìm xa, bỏ qua Phi Long vệ mà để bộ Hình và Đại Lý tự đi điều tra chân tướng.”

“Lần trước xuất hiện tình huống tương tự, là trong vụ án sứ đoàn Đông Thát, ngươi hiểu ý ta chứ?”

“—— Nếu như có một việc mà bệ hạ đã biết chân tướng bên trong, ông ta sẽ không dùng đến Phi Long vệ nữa.”

Bầu không khí đột nhiên lạnh xuống.

“Haiz, cuối cùng cũng coi như không ngu ngốc.”

Bầu không khí căng thẳng ngột ngạt bỗng tan biến. Phó Thâm ngả ra sau, lưng thả lỏng dựa vào xe lăn, thong dong nở nụ cười: “Ta đã từng nhắc nhở ngươi một lần, hoàng thượng không hề tín nhiệm ngươi như ngươi tưởng đâu. Nếu không cẩn thận thì Phi Long vệ sớm muộn sẽ giải tán.”

Nghiêm Tiêu Hàn cau mày: “Nghĩa là sao?”

“Ngươi đoán đúng tám chín phần mười rồi,” Phó Thâm nói, “Cái xác ở thôn Đông Vượng là chính bản thân Mục Bá Tu làm phép che mắt để né tránh một kẻ truy sát khác. Còn quan hệ giữa ta và hắn là thuộc về cơ mật của Bắc Yến quân, không tiện nói cho ngươi, cơ mà cũng không liên quan đến ngươi lắm.”

“Vụ án này có tiếp tục điều tra thì cũng chỉ phí thời gian, chỉ có duy nhất một thông tin không quá trọng yếu, nhưng lại hữu dụng với ngươi, ta có thể nói cho ngươi: Cẩn thận Kim Ngô vệ, trong tay hoàng thượng không chỉ có một thanh đao là Phi Long vệ thôi đâu.”

Phi Long vệ và Kim Ngô vệ mặc dù đều chẳng phải tốt lành gì, nhưng bất kể là xuất phát từ tư tâm hay công nghĩa, Phó Thâm vẫn nguyện ý giúp Nghiêm Tiêu Hàn hơn. Ít nhất y còn hiểu rõ Nghiêm Tiêu Hàn, nhân phẩm của Dịch Tư Minh thì thực sự khiến người ta không dám yên tâm.

Nghiêm Tiêu Hàn đứng ngây tại chỗ, trong đầu lướt qua rất nhiều suy nghĩ, bị hắn gom lại từng cái một. Việc này liên quan đến tồn vong của Phi Long vệ, tin tức Phó Thâm tiết lộ đúng là một vấn đề lớn đối với hắn.

Sau khi một hồi trầm tư, hắn mới nghiêm mặt nói với Phó Thâm: “Cám ơn.”

Nghiêm Tiêu Hàn thật sự không ngờ Phó Thâm sẽ nhắc nhở mình về chuyện có liên quan đến Phi Long vệ. Trong vụ án Kim Vân Phong năm ấy, dù cuối cùng hắn mở một mặt lưới, nhưng vẫn không thể che giấu sự thật rằng hắn vì trèo cao mà trở tay đâm Phó Thâm một đao. Mấy năm nay Bắc Yến thiết kỵ luôn nghiêm phòng tử thủ với Phi Long vệ, hắn vẫn cho là Phó Thâm vô cùng chán ghét Phi Long vệ.

(Mở một mặt lưới: nghĩa là khoan hồng độ lượng, chừa một đường sống. Là thành ngữ Trung Quốc, giăng lưới bắt chim thu ba mặt, chỉ chừa một mặt.)

Nhưng mà vừa rồi, ở trước mặt hắn, Phó Thâm lại phá lệ.

Y không hay biết điều mình vừa nhắc nhở, gần như là tự tay thay Phi Long vệ bóp chết địch thủ lớn nhất.

Hắn tâm tư phức tạp, mà Phó Thâm thì có vẻ chẳng coi là chuyện to tát, y hờ hững nói: “Không cần cám ơn, chuyện nhỏ thôi mà.”

Đêm đó Nghiêm Tiêu Hàn ngủ lại sơn trang, Phó Thâm bảo Tiêu Tuân chuẩn bị phòng khách cho hắn, mình thì đi tìm Đỗ Lãnh để thay thuốc. Ai ngờ khi về phòng, y lại phát hiện trong phòng có thêm một người nữa.

Phó Thâm: “Ngươi tới làm gì?”

Nghiêm Tiêu Hàn: “Phòng khách chưa dọn, không ở được.”

Phó Thâm: “Vớ vẩn, hôm qua ta vừa sai người dọn xong.”

Nghiêm Tiêu Hàn: “Ta không ở phòng khách. Ngươi và ta đã thành thân rồi, sao lại không thể chung chăn chung gối?”

Phó Thâm vô tình nói: “Ngươi tưởng ta muốn chắc? Ai ban hôn thì ngươi đi tìm người đó ấy.”

Nhưng Nghiêm Tiêu Hàn thật giống như đã thăm dò được giới hạn của Phó Thâm, hắn biết rõ càn quấy ở mức độ nào thì y sẽ khoan dung, liền ca bài than vãn: “Xưa nay hồng nhan bạc mệnh, mới đó còn nhìn ta không chớp mắt, thoáng chốc đã sắc tàn tình phai…..”

Phó Thâm đau đầu vô cùng: “…..Đừng có hu hu hu như hồ ly tinh nữa, lại đây trải giường chiếu!”

Từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu thành nghèo thì khó. Phó Thâm trước đây vẫn không muốn nhìn thẳng vào sự thực rằng mình được Nghiêm Tiêu Hàn hầu hạ nuông chiều, nhưng hôm nay người này vừa đến, toàn bộ cảm giác không thích ứng khi chuyển vào sơn trang đều lập tức tan biến.

Tiêu Tuân và Du Kiều Đình chăm sóc không được cẩn thận như vậy, xế chiều Phó Thâm thẩm tra Mục Bá Tu xong liền một mình ngồi bất động trong phòng đến tận khuya, chờ đến khi thấy đói bụng, muốn tìm chút đồ lót dạ, vừa ra khỏi cửa, mới phát hiện cơm bước đặt ở hành lang đã nguội lạnh từ lâu.

Mà quãng thời gian dưỡng thương ở Nghiêm phủ, hình như y chưa từng nhớ đến chữ “Đói bụng”.

Một thứ ấm áp mềm mãi kề sát lên môi, mùi thơm tràn vào trong mũi, thanh âm của Nghiêm Tiêu Hàn vang lên trên đỉnh đầu: “Há miệng nào.”

Phó Thâm liền cắn một miếng, điểm tâm mới làm vừa thơm vừa ngọt, ăn vào là tan, y thuận miệng bảo: “Hơi ngọt.”

“Ta cũng thấy vậy,” Nghiêm Tiêu Hàn đặt chiếc đĩa nhỏ lên bàn, đưa cho y một chén trà, “Đầu bếp hơi quá tay, lần sau bảo bà ấy cho ít đường thôi.”

Phó Thâm: “Ngươi vừa bảo nhà bếp làm à? Buổi tối ăn chưa no sao?”

Nghiêm Tiêu Hàn quen cửa quen nẻo đi đến tủ tìm áo trang cho y, nghe vậy cũng chẳng buồn ngẩng đầu, đáp: “Buổi tối ngươi ăn đơn giản quá, trước khi ngủ nên ăn chút gì đó không nửa đêm lại đói bụng tỉnh dậy.”

Phó Thâm lúng túng sờ mũi.

“À mà, vị Đỗ quân y của các ngươi ấy, hình như hắn không phải người Trung Nguyên đúng không?”

“Ừ,” Phó Thâm nói, “Tới từ Tây Nam, sao vậy?”

Nghiêm Tiêu Hàn: “Vừa nãy ta xem đơn thuốc hắn kê cho ngươi, thuốc dùng không giống đại phu Trung Nguyên lắm. Ta thấy hắn chỉ chuyên nối xương nối mạch thôi chứ không giỏi điều dưỡng. Bữa sau để Thẩm Di Sách đến bắt mạch cho ngươi lần nữa, kê mấy toa thuốc bổ dưỡng, dược thiện cũng được….. Uống thuốc nhiều sẽ ảnh hưởng khẩu vị, bình thường phải ăn uống đàng hoàng.”

Từ khi hai người nháo loạn một trận vì Phó Thâm không uống thuốc nước, vấn đề uống thuốc của Phó Thêm liền trở thành vấn đề của Nghiêm Tiêu Hàn. Ở phương diện này Nghiêm Tiêu Hàn có quyền phát ngôn tuyệt đối, đã nói một là không có hai. Chẳng nói ngoa, nếu ngày nào đó Nghiêm Tiêu Hàn muốn đầu độc Phó Thâm thì cũng chưa chắc y có thể nhận ra được.

Hắn dặn đi dặn lại, Phó Thâm đáp câu được câu không, bất chợt cảm thấy cứ tiếp tục tĩnh dưỡng thế này cũng rất tốt, nơi này vốn hơi lớn, có thêm một Nghiêm Tiêu Hàn liền vừa đủ.

Một bộ y phục mềm mại đặt lên đầu gối y, Nghiêm Tiêu Hàn khom người bế y lên khỏi xe lăn: “Cầm quần áo cẩn thận, đi tắm nào.”

Trong sơn trang vẫn dùng thùng tắm, không có bình phong, chỉ dùng một bức mành ngăn cách ở giữa. Phó Thâm co chân ngồi vào trong thùng nước tắm, bỗng nghe thấy Nghiêm Tiêu Hàn hỏi: “Hai ngày trước là ai giúp ngươi tắm rửa?”

Phó Thâm đáp: “Hình như là Trùng Sơn thì phải.”

Nghiêm Tiêu Hàn vừa nghĩ tới bình thường mình hầu hạ vị đại gia này thế nào, bỗng nhiên thấy chua chua: “Thật chẳng thể hiểu nổi, sao cứ khăng khăng đòi ở cái chỗ rừng sâu núi thẳm này thế không biết, ngay cả tắm cũng chẳng được thoải mái.”

Phó Thâm kỳ thực rất trong sạch, bình thường y đều bảo Tiêu Tuân đẩy xe lăn đến phòng tắm rồi tự mình vịn tường ngồi vào. Chỉ mỗi Nghiêm Tiêu Hàn mới có thể bế y, ngay cả Du Kiều Đình cũng phải tránh hiềm nghi. Y không nhận ra Nghiêm Tiêu Hàn đang ăn dấm chua, khó hiểu nói: “Ngươi là đại tiểu thư nhà ai đấy à? Lại còn soi mói nọ kia.”

Nghiêm Tiêu Hàn: “……”

Hắn không lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử nữa, qua một chốc liền cam chịu vớt Phó Thâm từ trong nước ra, đặt lên chiếc giường trong phòng ngủ: “Ta đi lấy thuốc, ngươi lau khô đầu trước đi….. Hả?”

Phó Thâm bỗng túm lấy cổ áo hắn, dùng sức kéo Nghiêm Tiêu Hàn đến trước mặt mình, vươn ra một ngón tay, nhấc khóe môi của hắn hướng lên trên.

“Sau này chỉ cho mình ngươi bế thôi, khi không có ngươi ở bên, ta sẽ không tắm. Đừng ăn dấm nữa, được không?”

Nghiêm Tiêu Hàn đầu tiên là ngẩn ra, theo bản năng bắt lấy tay y.

Ánh mắt hắn sâu nặng nhìn Phó Thâm trong chốc lát, như thể đang xác nhận điều gì đó, cuối cùng hắn cúi đầu, đôi môi khô ráo nhẹ nhàng dán lên gương mặt y: “Được….. Đây là chính ngươi nói đấy nhé.”

Tim Phó Thâm phút chốc ngừng đập, sau đó tựa như có hàng vạn con ngựa lao nhanh, “Đùng” một tiếng, pháo hoa nổ vang đầy trời.

Ngay khi Nghiêm Tiêu Hàn đứng dậy rời đi, y cấp tốc vươn tay đè gáy hắn lại, kéo người trở về.

Hai người ôm cổ nhau, khoảng cách gần hơn bao giờ hết mang đến ấm áp và hân hoan cực hạn, y vốn tưởng rằng chỉ có một chút xao động, thì ra đã tích tụ nhiều như vậy từ lúc nào chẳng hay.

Khó kìm lòng nổi chỉ là chuyện trong chớp mắt, khoảnh khắc trao chiếc hôn kia, trong đầu Nghiêm Tiêu Hàn hiện ra vô số khả năng Phó Thâm sẽ phản ứng, duy chỉ không dự liệu được tình huống lúc này đây.

Hắn nghe thấy tiếng cười của Phó Thâm vang lên sát bên tóc mai, khàn khàn như âm mũi song lại có một loại mềm mại và dịu ngọt khó nói thành lời.

“Hôn không tệ. Hôn thêm cái nữa nhé?”

Editor: Ẳng ẳng ẳng ẳng ẳng ẳng gâu gâu