Hoàng Kim Đồng

Chương 232: Tứ ca hoang mang




- Khi còn bé đã quen biết nhau, vì trưởng bối trong nhà có mối liên hệ, hơn nữa từ nhỏ đã học cùng trường, anh ấy lớn hơn tôi ba tuổi, cùng tuổi với chị tôi. Trước kia khi còn bé thường đi theo sau lưng anh ấy đánh nhau, sau này thì ít đi, nhưng tôi phát triển thật sự không tốt bằng anh ấy.

Lão Nhị vừa nói vừa gọi một cô gái bên cạnh đến, vì hai người đàn ông ngồi ở chỗ này thật sự quá bắt mắt.

Cô gái kia cũng rất hiểu ý, nàng ngồi xuống nhưng cũng không nói chuyện, chỉ rót rượu cho hai người và lột vài quả nho bỏ vào trong miệng Nhạc Kinh. Ánh mắt của các nàng đều rất độc đáo, tuy không trông mặt mà bắt hình dong nhưng vẫn có thể phân biệt rõ chủ khách.

Lão Nhị làm một hớp rượu rồi nói tiếp:

- Ông cụ nhà ânh ấy bây giờ đang công tác ở bộ xây dựng, những chú bác trong nhà cũng là đại tướng ngoài biên cương, nhiệm kỳ sau sợ rằng sẽ có người về thủ đô làm quan lớn. Mà thế hệ của anh ấy cũng có nhiều nam đinh, tham chính khá nhiều, thế lực không phải là lớn bình thường. Đồng thời ông cụ trong nhà còn chưa mất, dù là lãnh đạo cấp cao cũng phải nể mặt vài phần.

- Hì, các vị trưởng bối nhà anh ta thật sự sống rất tốt, đến bây giờ thì những vị cán bộ lão thành hơn chín mươi cũng không còn nhiều lắm...

Thật ra trước kia địa vị của nhà Nhạc Kinh cũng không kém Tứ ca kia, nhưng đến thế hệ của hắn thì thân phận đơn bạc, hơn nữa khi ông nội của hắn qua đời thì lực ảnh hưởng giảm sút, khả năng tiến chân lên cao của trưởng bối trong nhà cũng bị cắt đứt.

Không nên xem thường những ông lão đi ra từ trong chiến tranh, tuy bọn họ đều đã về hưu nhưng lại có ảnh hưởng rất sâu với đất nước, dù là ở địa phương hay quân đội thì đều có những thế lực được bồi dưỡng năm xưa. Chỉ cần một ngày không chết đi, chẳng ai dám đến chặn đường gây sự.

- Anh Nhạc, anh đang nói về Tứ ca sao?

Cô ngôi sao có bộ dạng trong trắng dễ thương chợt dùng ánh mắt sùng bái nhìn Nhạc Kinh, cũng không biết sùng bái Nhạc Kinh hay Tứ ca.

- Ôi, bây giờ em đã muốn rồi sao? À, vị tiên sinh đối diện kia cũng khá giống Tứ ca, nếu em không ngại có thể dùng cậu ấy thay cho Tứ ca.

Nhạc Kinh khẽ vỗ mông cô ngôi sao, sau đó đùa giỡn với Trang Duệ.

- Em nào dám, đã có chị Từ ở bên cạnh Tứ ca rồi, anh Nhạc, anh thật xấu...

Cô gái cũng không bỏ qua mà đánh cho Nhạc Kinh vài cái, lại thuận thế ngã vào trong lòng hắn.

- Trước kia tôi cũng không nhận ra, hôm nay cậu và Lão Tứ Âu Dương đứng chung một chỗ, thật sự thấy hai bên khá giống. Nếu không phải đây là lần đầu tiên cậu đến Bắc Kinh, tôi còn nghĩ rằng hai bên có chút quan hệ, đúng rồi, hội sở này chính là của anh ấy...

Lão Nhị đưa mắt đánh giá Trang Duệ, lại không phát hiện Trang Duệ khẽ nhíu mày.

- Họ Âu Dương sao?

Họ này tuy không thiếu nhưng cũng chẳng phải quá nhiều, mẹ của Trang Duệ cũng mang họ Âu Dương, nhưng hai bên cách xa cả ngàn dặm, có lẽ không liên quan gì đến nhau. Trang Duệ cũng là nghĩ đến họ của mẹ mà thôi, hai bên có chút tương đồng, nhưng sau đó lại vứt nó ra sau đầu.

- Lão Yêu, cậu đang nghĩ đi đâu vậy? Đã đến đây thì chơi đùa cho vui vẻ, tôi gọi cho cậu một cô...

Lão Nhị thấy Trang Duệ không nói gì thì cho rằng đang buồn chán, vì vậy hắn gọi một cô gái đến, mà cô nàng này nhanh chóng ngồi sát bên Trang Duệ.

Trang Duệ nhìn cô gái ngồi xuống bên cạnh mình, hắn giống như đã từng gặp nàng trên đoạn phim quảng cáo nào đó nhưng thật sự không thể nào nhớ tên, có lẽ không phải là diễn viên nổi tiếng. Hắn cũng không quen những tình huống như vậy, vì thế lúc này mở miệng nói chuyện với cô gái ở bên cạnh cũng chỉ là câu được câu không.

Cô gái kia thấy Trang Duệ có chút chán nản, lại thấy quần áo của hắn không quá tốt, vì vậy cũng có ý qua loa cho xong, nhưng Lão Nhị ở bên cạnh thấy vậy thì há miệng nói:

- Ôi, anh nói em đấy, hầu hạ ông chủ Trang cho tốt vào, biết đâu ông ấy sẽ vui mà bỏ ra vài chục triệu làm phim cho em, vậy em có thể nổi tiếng rồi.

Những người đi vào trong khu nhà số hai này chưa chắc đã có tiền bằng những người ở bên ngoài khu số ba, nhưng những lời nói từ trong miệng đám người này có thể lấy ra bán được nhiều tiền cho đám người ở khu số ba, vì thế nhièu người muốn chen chân vào đây, cũng không phải muốn nghe được chút tin tức hữu dụng từ đám con nhà quan sao?

Đồng thời bình thường bọn họ cũng không dám mạnh miệng ở nơi này, như vậy sẽ dễ dàng bị vạch trần, sẽ cố gắng ẩn nhẫn. Lúc này cô gái ngôi sao ở bên cạnh Trang Duệ nghe được lời nói của Nhạc Kinh thì ánh mắt chợt sáng lên

Những cô ngôi sao này bình thường đều có quan hệ rộng, biết những người nơi đây thường không thích tỏ ra mình giàu có, bình thường ăn mặc cũng mộc mạc. Những vị khách lui đến chỗ này có thân phận đặc thù, bọn họ cũng không cần dùng hàng hiệu để biểu hiện thân phận của mình, vì vậy mà những người ăn mặc như Trang Duệ không phải là không có, nhưng nàng lại không biết Trang Duệ vừa xuống xe lửa, căn bản cũng không muốn đi mua quần áo.

Trang Duệ tất nhiên biết rõ nguyên nhân vì sao mà cô gái ở bên cạnh mình chợt trở nên nhiệt tình hơn hẳn lúc vừa rồi, vì vậy lúc này hắn lại tỏ ra qua loa:

- Tôi cũng không phải kẻ ngốc bị lừa đá vào đầu, sao có thể cầm vài chục triệu cho các người đi làm phim được?

Lão Nhị thấy Trang Duệ như vậy thì ngồi một lúc, sau đó để cho cô gái ngồi bên cạnh Trang Duệ rời khỏi bàn. Tất nhiên cô gái kia đi ra với vẻ mặt đầy oán niệm, ai bảo thái độ của nàng trước đó không đứng đắn, không chịu nắm bắt cơ hội.

Khi ra đến bãi đậu xe thì Trang Duệ thật sự mở rộng tầm mắt, xe của ngôi sao kia còn tốt hơn cả của Nhạc Kinh. Lúc này ba người hai chiếc xe, Lão Nhị dưa Trang Duệ về nội thành sắp xếp một khách sạn để ngủ lại, sau đó hắn cáo biệt và đưa theo cô ngôi sao chạy mất, tất nhiên hắn sẽ không dám thuê phòng ở chỗ này, vì hắn dù sao cũng là cán bộ nhà nước, cũng phải chú ý một chút chứ?

...

- Sớm biết như vậy thì hôm nay không trở lại.

Âu Dương Quân khe khẽ hát một bài đi vào trong nhà, bây giờ đã hơn một giờ, khi đi ngang qua phòng của bố thì hắn cố gắng không tạo ra tiếng động, vì lúc này gian phòng kia vẫn sáng, cửa cũng khép hờ.

- Vào đây, bố có chuyện cần nói với con...

Âm thanh từ trong phòng làm việc truyền ra tuy không lớn nhưng tràn đầy uy nghiêm, Âu Dương Quân thở dài xoay người đẩy cửa đi vào. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

- Bố, có chuyện gì mà cần nói vào lú này vậy? Trễ thế này sao bố còn chưa nghỉ ngơi, như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe.

Lúc này Âu Dương Quân đứng trong phòng cũng không phải là hình tượng một vị Tứ ca đắc chí vừa lòng ở hội sở, hắn trở nên thành thật khôn khéo như một cô gái.

- Được rồi, con đừng giả vờ với bố, nên làm tốt chuyện chính sự đi, ông nội của cậu tháng mười hai này sẽ mừng thọ chín mươi, cũng mừng bảy mươi năm ngày hai ông bà làm lễ cưới, khoảng thời gian này con cũng nên giảm bớt, đừng chạy sang bên kia quá nhiều, miễn sinh ra những ảnh hưởng không tốt.

Âu Dương Chấn Vũ vuốt vuốt huyệt thái dương rồi nhìn chằm chằm vào Âu Dương Quân, trong đám vãn bối trong nhà thì chỉ có một mình đứa con của lão là thật sự cứng đầu, đã sắp xếp tốt con đường làm quan mà không đi, lại muốn đi mở hội sở câu lạc bộ cái quái gì đó, nếu một người như hắn được gia tộc trợ giúp xuống tuyến dưới công tác vài năm, sợ rằng bây giờ đã là lãnh đạo cấp cao rồi.

- Bố, cũng không thể nói như vậy được, con đang kinh doanh kiếm tiền, các anh con đều là quan thanh khiết liêm minh, không phải có sự giúp đỡ của con về kinh tế thì các anh ấy không phải buồn phiền vì chuyện nhà sao?

Trong nhà mình thì Âu Dương Quân thật sự không quá sợ bố mình mà chỉ sợ ông nội, lúc trước tỏ ra kính cẩn nghe lời chẳng qua không muốn chọc giận bố mình mà thôi, lúc này lại bắt đầu có tâm tư cự cãi.

- Con...Đám ngôi sao kia của con tưởng bố không biết sao?

- Bố, đều là các cô ấy tự nguyện, con cũng không bắt buộc người ta làm cho mình, mà chẳng qua cũng chỉ là giao tế bình thường, có đi kiểm tra con cũng không sợ...

Âu Dương Quân thấy vẻ mặt của bố mình càng lúc càng khó coi thì nhanh chóng chuyển chủ đề:

- Hôm nay gặp một người thú vị ở hội sở, người này giống hệt như con, còn có người nói đùa đó là anh em của con.

- Lớn lên giống nhau thì có gì kỳ quái, người kia họ gì? Mà con cũng đừng ngắt lời bố, gần đây đừng lên làm xảy ra chuyện, còn có vài tháng nửa là đến nhiệm kỳ mới, lần này bác trai của con rất có thể sẽ tiến lên một bậc thang, nếu con xảy ra vấn đề thì bố cũng khó ăn nói trước mặt mọi người.

Vợ của Âu Dương Chấn Vũ qua đời sớm, chính lão cũng quản lý sơ sài với đứa con này, vì vậy mà luôn cảm thấy áy náy, chỉ cần Âu Dương Quân không làm chuyện gì quá đáng, lão sẽ mở một mắt nhắm một mắt bỏ qua.

- Hì hì, con biết rõ rồi, gần đây con rất tuân theo pháp luật, nếu không có việc gì thì con đi ngủ đây. À, đúng rồi, người giống con hình như họ Trang, nhỏ hơn còn vài tuổi.

Âu Dương Quân thuận miệng nói một câu, sau đó đi ra ngoài.

- À, họ Trang, con đi ngủ đi...

Âu Dương Chấn Vũ cũng không quá chú ý, nhưng đúng lúc này trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, lão chợt quát khá lớn:

- Con quay lại đây, con nói người đó họ gì?

Âu Dương Quân đến bây giờ cũng chưa thấy người cha gần đây thường rất ôn hòa chợt có thần thái như vậy, hắn chợt có hơi hoảng hốt, chỉ thành thật nói:

- Họ Trang, cũng quên hỏi cách viết là thế nào.

- Là người ở đâu?

Âu Dương Chấn Vũ tiếp tục hỏi.

- Không biết, nghe giọng điệu thì không giống người Bắc Kinh, là bạn của Tiểu Lục bên Nhạc gia, xem ra mới đến Bắc Kinh.

- Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?

Trong lòng Âu Dương Chấn Vũ chợt bùng lên những con sóng rợp trời, người ngoài ai cũng biết bọn họ có bốn anh em, nhưng những người lớn tuổi lại biết bọn họ còn có một cô em gái, cũng vì nguyên nhân nào đó mà cô em gái quật cường kia chặt đứt liên hệ với người trong nhà.

- Bố, có gì không đúng sao? Bố biết người kia à?

Âu Dương Quân thấy vẻ mặt của bố mình có chút khó coi, vì vậy mà cẩn thận hỏi, trong lòng thầm nghĩ, không phải đó là kết quả thiếu nợ phong lưu của bố mình ở bên ngoài đấy chứ?

- Không biết.

Âu Dương Chấn Vũ lắc đầu, nhưng lại nói:

- Có lẽ sẽ biết, Tiểu Quân, thế này đi, con hẹn người kia cho bố, chờ chút...

Âu Dương Chấn Vũ nhìn đồng hồ rồi nói:

- Ngày mai, trưa mai con đưa cậu ấy đến gặp bố, nhớ kỹ, khách khí với người ta một chút.

Âu Dương Quân bị thái đội của bố mình làm cho mơ hồ, sau khi đồng ý về phòng thì lại cảm thấy khó thể ngủ yên, hắn điện thoại cho Nhạc Kinh, nhưng lúc này Nhạc Kinh đang điên đảo song phượng, đã tắt điện thoại từ lâu rồi.

...

Ngày hôm sau Trang Duệ thức dậy rồi gọi điện thoại cho Lão Nhị, biết rõ Nhị ca đã đi làm, cũng không muốn làm phiền nên tự mình đến khu mua sắm ở bên cạnh mua chút lễ vật, lại dựa theo địa chỉ mà bắt xe đi đến nhà Cổ lão gia tử.