Hoàng Kim Đồng

Chương 539: Chắn đường




- Giám đốc Vương, khối vật liệu này thế nào?

- Ông chủ Vương, ngài nói xem, có phải là kê huyết thạch Lưu Quan Trương không?

- Đúng vậy, cũng cho chúng tôi xem một chút, nếu có thể được thấy kê huyết thạch Lưu Quan Trương thì xem ra lần này đến tham gia chợ kê huyết thạch cũng không uổng phí...

Trang Duệ và chú Đức mãi bàn tán với nhau mà quên đi tình huống chấn động bên cạnh, ai cũng chen chúc muốn tiến lên xem xét Lưu Quan Trương.

- Mọi người đừng chen chúc, mất đi thì tinh sao bây giờ?

Giám đốc Vương lớn tiếng nói, hắn trực tiếp ôm khối đá vào lòng, thứ này chỉ to như nắm tay, bị người ta cướp mất thì sao?

- Thầy Mã nói không sai, đây là một khối Lưu Quan Trương cực phẩm, có thể nói là một khối kê huyết thạch quý giá nhất trong những năm qua, là vật liệu đá cực tốt...

Vương Tiểu Dật nói làm cho đám đông yên tĩnh trở lại, hắn là thương nhân kê huyết thạch nổi tiếng trong nước, lời nói của hắn còn có tính thuyết phục hơn cả chú Đức.

- Giám đốc Vương, xấu hổ quá, chúng tôi sắp phải đi, anh xem...

Trang Duệ tuy đã quen nhìn những tình huống như vậy nhưng cũng không thích bị người ta vây quanh, đặc biệt là khi Tần Huyên Băng đi theo mình thì hắn luôn cảm thấy có vài ánh mắt không thành thật.

Cảm giác này của Trang Duệ thật sự không sai, nếu không thì tên vệ sĩ sẽ chẳng thể nào bỏ qua tình huống quay phim Nghiêm thiếu gia bị đánh mà cứ chĩa vào hai cô gái Tần Huyên Băng và Tống Tinh Quân.

- Sao? Rời khỏi Xương Hóa?

Vương Tiểu Dật chợt sững sốt, hắn đưa khối đá vào trong tay Trang Duệ với bộ dạng lưu luyến không muốn rời.

Những khối kê huyết thạch đã được cắt ra trước đó đã được Dương Vĩ và Bành Phi đưa lên xe, Trang Duệ lúc này mời chú Đức và nhóm Tần Huyên Băng lên xe, chính mình ngồi vào vị trí lái, khi chuẩn bị lãie thì phát hiện Vương Tiểu Dật cũng lên xe.

- Ông chủ Trang, tôi coi như lên xe không mời, nhưng bên ngoài quá ồn, tôi muốn bàn với anh về khối kê huyết thạch Lưu Quan Trương này...

Vương Tiểu Dật lần này goi là ông chủ chứ không phải thầy Trang, Trang Duệ xem như hiểu rõ, có lẽ vị giám đốc này vừa ý khối kê huyết thạch của mình.

- Giám đốc Vương, anh cứ nói đi...

Trang Duệ khởi động xe, hắn chạy về phía trước vài trăm mét, sau đó dừng lại ở một vị trí tương đối yên tĩnh, sau đó hạ kiếng xe nói với Bành Phi, bảo hắn chờ ở phía sau một chút.

Thấy Trang Duệ có ý bàn bạc thì Vương Tiểu Dật không khỏi cảm thấy phấn chấn tinh thần, hắn nói:

- Ông chủ Trang là người làm ăn mua bán lớn, cũng không nhất định sẽ để ý đến khối kê huyết thạch Lưu Quan Trương này. Anh cũng biết đấy, tôi là người kinh doanh kê huyết thạch, loại kê huyết thạch khó gặp này thật sự có giá trị sưu tầm rất cao với tôi, cũng hy vọng ông chủ Trang có thể bỏ qua yêu thích...

Vương Tiểu Dật cũng không che giấu sự quý giá của khối kê huyết thạch Lưu Quan Trương, có chú Đức thì sẽ không thể nào gạt được Trang Duệ, nếu như mình đặt giá tháp thì sẽ làm cho Trang Duệ phản cảm.

- Kinh doanh lớn? Tôi đây kinh doanh lớn chỉ là mở một cửa hàng đồ cổ mà thôi...

Trang Duệ nghe được lời của Vương Tiểu Dật thì nở nụ cười khổ, mình làm gì có chuyện kinh doanh lớn? Tính đến nay chỉ có cửa hàng đồ cổ là do một tay hắn nắm giữ, những thứ khác như cửa hàng xe hơi 4s hay Tần Thụy Lân ở thủ đô, mình đêu không quan tâm lắm.

- Giám đốc Vương, nói thật thì tôi kinh doanh một cửa hàng đồ cổ ở Phan Gia Viên Bắc Kinh, lần này đến Xương Hóa chủ yếu là tìm tài liệu về làm con dấu, tôi định chế tác khối kê huyết thạch Lưu Quan Trương này làm bảo vật của cửa hàng...

Với tài sản của Trang Duệ vào lúc hiện tại thì cũng không cần bán những món quý để lấy tiền xài, hắn bây giờ muốn làm phong phú bộ sưu tập của mình, có cơ hội sẽ xuất ngoại tìm thêm vài món, đến thời cơ chín muồi sẽ mở một bảo tàng tư nhân trong nước.

- Ông chủ Trang, thứ này rất có giá, anh xem tôi đặt giá năm triệu được không?

Tuy Trang Duệ đã nói rất rõ ràng nhưng Vương Tiểu Dật vẫn muốn cố gắng, dù sao thì đây cũng là một khối kê huyết thạch mà vài năm thậm chí là vài chục năm khó gặp, nếu bỏ qua thì không biết đến lúc nào mới có được.

Tuy khối kê huyết thạch Lưu Quan Trương này quá quý hiếm nhưng thể tích không lớn, dù tạo hình thành vật trang trí thì đưa lên đấu giá cũng chỉ là năm sáu triệu mà thôi, cái giá của Vương Tiểu Dật rõ ràng đã rất có thành ý.

Trang Duệ suy nghĩ một lúc mà vẫn lắc đầu nói:

- Giám đốc Vương, chúng ta cũng không phải là những người thiếu tiền, vật này tôi sẽ không bán, nhưng nếu người có món gì đó tương đương, tôi sẽ suy xét để trao đổi với ngài...

Trang Duệ thật sự có ấn tượng tốt với Vương Tiểu Dật, nhưng nếu muốn hắn bán đi Lưu Quan Trương thì rõ ràng là không thể, có thể cùng Vương Tiểu Dật trao đổi những món mà mình hợp ý chính là một trong những nhượng bộ của hắn, đây cũng là một phương án lưu hành nhất trong giới sưu tầm, lấy vật đổi vật.

- Điều này...

Vương Tiểu Dật nghe được lời của Trang Duệ thì không khỏi sững sốt một lúc lâu, cuối cùng suy nghĩ một lát rồi cười khổ nói:

- Ông chủ Trang, trên tay tôi thật sự không có món gì tương tự để trao đổi với khối kê huyết thạch Lưu Quan Trương...

- Không phải đấy chứ? Giám đốc Vương, anh chính là nhân tài kiệt xuất, không thể nào không sưu tầm vài món...

Trang Duệ cũng không ngờ Vương Tiểu Dật lại có câu trả lời như vậy, theo như hắn nghĩ thì đối phương nhiều năm kinh doanh kê huyết thạch, có lẽ là có không ít vật phẩm quý, mình trao đổi với đối phương thì xem như nể mặt lắm rồi, bản thân cũng không thiệt thòi...

- Ông chủ Trang, tôi là người kinh doanh, cũng không giữ lại được những thứ tốt...

Sau khi nghe xong lời giải thích của Vương Tiểu Dật thì Trang Duệ xem như đã hiểu, thì ra vị giám đốc Vương này coi vật gì cũng có giá, người ta ra giá cao thì không thèm giữ lại, hơn nữa có ít người địa vị cao vời, không bán cũng không được.

- Giám đốc Vương, vậy thì ngại quá, nếu sau này anh có món gì tốt, chúng ta sẽ trao đổi với nhau...

Trang Duệ bây giờ cũng không giống như trước kia thứ gì cũng bán lấy tiền, hắn lúc này chỉ có vào chứ không cho ra, chịu trao đổi đã là nể mặt lắm rồi.

Vương Tiểu Dật thật sự tỏ ra thất vọng, nhưng hắn cũng biết Trang Duệ không thiếu tiền, hơn nữa vật phẩm kia cũng không giữ được trên tay mình.

- Giám đốc Vương, trước tiên cứ gác việc này sang một bên, tôi nghe nói công ty của anh có nghiệp vụ bên phía Nam Phi, cũng không biết có thể ủy thác anh nhập khẩu cho một chút kim cương không?

Trang Duệ sở dĩ nói nhiều lời với Vương Tiểu Dật như vậy cũng là vì những lời vào lúc này, hắn từ trong miệng chú Đức mà biết vị giám đốc Vương này xem như là một người buôn lậu kim cương lớn trong nước, trong lòng thầm muốn mượn đối phương nhập cho một số hàng kim cương. xem tại TruyenFull.vn

Tần Thụy Lân không thể nào cứ bám mãi vào phía Hongkong, bây giờ có Tần Huyên Băng là một nhà thiết kế miễn phí, nghiệp vụ kim cương chỉ có thể do một mình Trang Duệ tự tiếp nhận.

Phải biết rằng bây giờ người trong nước tiêu phí ngày càng cao, một người muốn mua nhẫn cưới, nếu không phải là thứ tốt thì cũng coi như là mất mặt với người khác, biết đâu đêm tân hôn thì cô dâu sẽ cho chú rể ra ngoài ngủ trên ghế sa lông.

Vì thế mà hiện tại Trung Quốc trở thành một trong những nước lớn tiêu phí rất nhiều kim cương, hằng năm tiêu thụ lên đến vài tỷ đô la, ngay cả lượng tiêu thụ kim cương ở cửa hàng Tần Thụy Lân cũng đạt đến bốn mươi phần trăm, đây chính là một số tiền xa xỉ.

Bây giờ con đường cung cấp phỉ thúy và ngọc thạch đều đã được giải quyết, Trang Duệ đặt trọng tâm lên vấn đề kim cương, hơn nữa Tần Huyên Băng chủ yếu là thiết kế kim cương và bảo thạch, thế cho nên xét từ phương diện này cũng coi như có việc làm cho vợ mình.

- Ông chủ Trang, ngài còn có sản nghiệp khác sao?

Vương Tiểu Dật nghe nói Trang Duệ rất có danh tiếng ở phương diện đổ thạch và đồ cổ nhưng cũng không hiểu quá rõ ràng.

- Bây giờ trong nước chỉ có Trung Hải là nơi giao dịch kim cương nhập khẩu chính quy, nhưng nó chỉ chiếm một phần nhỏ định mức trong nước...

Vương Tiểu Dật dừng lại một chút rồi nói:

- Nhưng hình như có tin nhà nước sắp bỏ thuế kim cương, sau này tư nhân nhập khẩu kim cương sẽ không phiền toái như lúc này, ông chủ Trang cũng không cần lo lắng...

Thật ra hủy bỏ thuế kim cương sẽ sinh ra cảnh hưởng rất lớn đối với Vương Tiểu Dật, ít nhất phần tiền buôn lậu kim cương sẽ không phải là một mình ăn trọn, nhưng hắn cũng là người chân thành, vì thế mới nói ra vấn đề này cho Trang Duệ.

Trang Duệ cũng không biết những tin tức này, hắn suy nghĩ một chút rồi nói:

- Có lẽ sau này nên đi đến Nam Phi trực tiếp chọn mua kim cương, đến lúc đó còn phải làm phiền giám đốc Vương chỉ điểm cho vài con đường...

- Dễ nói, dễ nói thôi, ông chủ Trang cũng quá khách khí rồi, tôi cũng không tiếp tục quấy rầy...

Vương Tiểu Dật đồng ý với Trang Duệ, xem như chuyện mua khối kê huyết thạch Lưu Quan Trương kia là không thành, hắn cũng không cần ở lại lâu, thế cho nên mở miệng cáo từ.

Vương Tiểu Dật đi rồi thì Tần Huyên Băng dùng giọng khó hiểu hỏi:

- Trang Duệ, trong nhà cũng có con đường mua kim cương ở Nam Phi, sao anh phải cầu cạnh anh ta?

- À, Tần Thụy Lân là một cửa hàng bán sản phẩm cho giới có tiền, anh muốn tìm ra con đường nhập khẩu kim cương của mình, chứ không phải là cướp hàng từ nhà mình. Chúng ta nên tự tìm đường, sau này chính mình nhậphangf, nếu số lượng nhiều thì còn có thể mở rộng chuỗi cửa hàng Tần Thụy Lân...

Trang Duệ giải thích cho Tần Huyên Băng, điều này làm cho Tần Huyên Băng cảm thấy ấm áp dễ chịu, rõ ràng là người yêu của mình yêu ai yêu cả đường đi lối về.

Khi thấy cũng không còn sớm thì Trang Duệ bắt chuyện với Bành Phi, xe tiếp tục chạy trên con đường xóc nảy thô bạo. Lần này đến Xương Hóa có thu hoạch khá lớn, ít nhất trong thời gian ba năm năm thì Tuyên Duệ Trai sẽ không có vấn đề về nguồn cung con đấu kê huyết thạch.

Còn khối kê huyết thạch đại hồng bào thì Trang Duệ chuẩn bị giữ lại làm con đấu cho mình, hắn là kẻ lăn lộn trong giới đồ cổ, nếu như không có một con dấu của riêng mình thì căn bản rất xấu hổ. Thực tế thì bản thân cũng là chuyên gia, lần sau giám định xong sẽ lấy ra ôột con đấu bằng đại hồng bào để ký tên, rõ ràng là rất có mặt mũi.

- Lần sau sẽ không đến chỗ này nữa, đường xá không ra gì...

Dương Vĩ đi nửa đường thì không thể nào chịu được, hắn gọi đi chục cuộc điện thoại, sau đó chen lên chiếc Hummer, nếu không có Tống Tinh Quân ngồi giữa thì sợ rằng Trang Duệ cũng sẽ không cho Dương Vĩ lên ngồi sau xe.

Đoạn đường từ Xương Hóa đến Trung Hải là cao tốc, đến mười giờ tối sẽ về nhà, thế cho nên Trang Duệ cũng không nôn nóng, xe chậm rãi đi trên con đường xóc nảy.

Vào mùa xuân thường là đêm dài ngày ngắn, hơn nữa Trang Duệ lái xe cũng không nhanh, mãi đến sáu giờ tối, đến khi trời tối đen như mực mới mơ hồ thấy ánh đèn từ thị trấn Xương Hóa.

- Ủa, khi đến sao không thấy có trạm kiểm soát nào?

Khi đến gần thị trấn thì Trang Duệ thấy phía trước có hai chiếc xe, hơn nữa còn còn thiết lập một trạm kiểm soát trên đường, trong lòng không khỏi cảm thấy nghi hoặc. Nhưng đó là con đường phải đi qua, Trang Duệ cũng không nghĩ nhiều mà trực tiếp chạy đến.

- Dừng xe kiểm tra...

Một tên mặc đồng phục dân quân cầm đèn pin chiếu vào chiếc xe của Trang Duệ không chút kiêng nể gì, mà Trang Duệ bị đèn pin chiếu vào mắt cũng không khỏi giẫm thắng dừng lại.

- Kiểm tra cái gì? Có người chặn xe như vậy sao? Nếu tôi húc thẳng vào thì thế nào?

Trang Duệ có chút tức giận, trước nay hắn chưa từng liên hệ với đám dân quân này, thế cho nên thái độ có hơi ác liệt.

- Đừng nói nhảm, mau dừng xe cho cảnh sát phá án...

Tên dân quân chiếu đèn vào trong xe, ánh đèn dừng lại trên mặt Tần Huyên Băng một lúc lâu, khi Trang Duệ sắp nổi giận thì lên tiếng:

- Đưa lấy phép lái xe, giấy tờ xe, giấy chứng minh ra đây để kiểm tra...

- Nghiêm thiếu gia, có phải là hai chiếc xe kia không?

Trong một chiếc xe không mở đèn cách đó không xa, có một người mặc đồng phục cảnh sát ngồi bên cạnh Nghiêm Khải.

Hai xe cách nhau chỉ bảy thước, Nghiêm Khải nhờ vào ánh đèn có thể thấy rõ người trên vị trí lái là Trang Duệ, vì vậy hắn lên tiếng:

- Đúng, chính là bọn họ, anh Phạm, chuyện này làm thỏa đáng thì tôi sẽ không bạc đãi anh...

Nghiêm đại thiếu gia cũng không phải hoàn toàn là chẳng hiểu thế sự, ít nhất hắn cũng biết cho ra lời hứa hẹn. Anh Phạm này chính là một vị phó đồn trưởng đồn công an thị trấn, chính hắn cũng không quen biết gì, nhưng thông qua giới thiệu của đám bạn ở Trung Hải, hắn đã kéo được một đồng minh.

Có câu quan huyện không bằng quan đang nắm quyền, đừng nghĩ anh Phạm này chức quan không lớn nhưng xử lý những chuyện cỏn con thế này sẽ không là vấn đề.

- Nghiêm thiếu gia, ngài cứ yên tâm, chuyện này nhất định sẽ làm tốt, sẽ giam bọn họ ba năm ngày...

Anh Phạm cũng đã hơn ba mươi, bây giờ là phó đồn trưởng, thủ hạ có vài chục dân quân, cũng thuần túy là có chức quyền.

Anh Phạm vốn đang ở nhà chuẩn bị ăn cơm tối với vợ, nhưng hắn nhận được điện thoại của một vị lãnh đạo trong cục công an, đành phải hấp tấp chạy đến.

Không ăn cơm một bữa với vợ cũng không có vấn đề, nhưng nếu chậm trễ cầu tiến thì coi như xong. Nghe vị lãnh đạo trong cục công an nói vị thiếu gia này lai lịch không nhỏ, vì vậy mà thái độ của hắn rất cung kính, sau khi cơm nước xong vào lúc bốn giờ chiều thì kéo một đám người ra đây thiết lập trạm kiểm soát.

Đồn công an trong thị trấn nhỏ như Xương Hóa chỉ có biên chế bốn năm viên cảnh sát mà thôi, những người khác đều là dân quân, anh Phạm lần này đưa người đi đều là những đệ tử dân quân tâm đắc.

Nhưng lần này anh Phạm đi mà tâm ý có hơi bồn chồn, trên đường đã không ít lần hỏi Nghiêm Khải, biết rõ đối phương chỉ là vài kẻ trong ngành đồ cổ, vì vậy mới yên lòng trở lại.